Trịnh Nhã Tuyên mười phần nghẹn khuất về tới viện của mình, trên thế giới buồn cười nhất chính là người ta hãm hại mình mà còn muốn mình phải bày ra dáng vẻ cảm ơn đại ơn đại đức của người đó.
Phúc ma ma đi theo phía sau làm cho Trịnh Nhã Tuyên không thể không duy trì dáng vẻ ‘biết ơn’. Một điểm bất mãn cũng không thể lộ ra, người trong cung rất khôn khéo, điều này nàng đã được lĩnh giáo qua.
Ở Trịnh phủ, Trịnh Nhã Tuyên không thể phán kháng thành công, càng chưa nói hôm nay mình đã đến một nơi xa lạ. Chỉ cần mình có chút khác thường, liền bị chú ý đưa lên đầu sóng ngọn gió.
Biết tình cảnh hiện tại của mình, Trịnh Nhã Tuyên lặng lẽ thở dài một hơi, bắt đầu suy tính khoảng thời gian kế tiếp nên hành sự như thế nào.
Trong vương phủ có hai chủ nhân, vương gia cùng vương phi. Mình rốt cuộc nên lấy lòng vương gia hay vương phi? Đây là một cuộc tuyển chọn quan trọng a.
Lấy lòng cả hai? Nào có loại chuyện tốt này.
Lấy lòng vương gia, Trịnh Nhã Tuyên không có lòng tin, lấy lòng một năm nhân xa lạ, cả đời Trịnh Nhã Tuyên cũng không am hiểu chuyện này, loại bản lĩnh này cần bẩm sinh mà cũng cần nỗ lực, Trịnh Nhã Tuyên không có mặt mũi làm được.
Ngược lại vương phi, cực nhọc đem mình vào vương phủ, chỉ cần mình nguyện ý phối hợp, vậy khẳng định sẽ cất nhắc mình. Hơn nữa bản thân vào vương phủ, còn là biểu tỷ muội, sợ rằng trong mắt người khác, cũng đã là một phe cùng vương phi. Không phải do mình lựa chọn.
Nhưng cùng vương phi hợp tác, phải buông bỏ tâm kế của mình, còn phải dễ dàng tha thứ cho hành động của vương phi.
Lại nghĩ tới sáng hôm nay Ti Cẩn cũng không tỏ vẻ gì với nàng, đêm qua cũng chẳng đổi với mình có nhiều yêu thích. Nghĩ đến có lẽ hắn cũng không phải không hài lòng với mình.
Huống hồ lấy lòng Ti Cẩn, chính là đã đối đầu với nữ nhân trong vương phủ, cùng họ tranh đoạt một nam nhân. Trịnh Nhã Tuyên chịu ảnh hưởng của kiếp trước, tư tưởng khó có thể tiếp thu điều này.
Thà lấy lòng vương phi còn thoải mái hơn. Trịnh Nhã Tuyên nghĩ một vòng, không thể không tiếp thu thực tại, việc đã đến nước này, chỉ có thể hợp tác cùng vương phi.
Ai, xem ra chính mình bây giờ còn không thể tự an bải mọi chuyện như vương phi.
Vương phi muốn mình trả thành quản gia, trở thành vú em, vậy thì mình liền vì vương phi mà sắp xếp xong xuôi. Không nghĩ đến lời hứa của vương phi khi trước, sẽ cho mình thành vương phi sau khi chết. Trịnh Nhã Tuyên chỉ biết nàng ta đã quăng một miếng bánh mì thật lớn, dẫn dụ nàng đến.
Bất quá, vị trí kế vương phi, Trịnh Nhã Tuyên quả thực rất động tâm, có ai chính thất không muốn làm, lại muốn làm tiểu thiếp không a, trắc phi cũng chỉ là phi, so sánh với vương phi, còn kém rất xa.
Chỉ là chuyện tình thật sự khó khăn, thành công có thể quá nhỏ. Khiến Trịnh Nhã Tuyên cũng không dám có mong đợi nhiều.
Bất quá, trong tình cảnh lúng túng, không quản kết quả thế nào, mình đương nhiên cũng muốn cố gắng một phen. Không thì chờ vương phi đi, bản thân còn là một cái trắc phi, khó sống qua ngày.
Nghĩ đến cuộc sống sau này phải làm sao, Trịnh Nhã Tuyên lại rối rắm.
Buổi trưa vừa ăn cơm xong, Trịnh Nhã Tuyên bên ngoài gian tháp trên chuẩn bị tiểu khế một hồi, cùng cùng nhau trở về phúc mẹ liền đi đến.
"Phu nhân nghỉ ngơi?" Phúc ma ma quan sát Trịnh Nhã Tuyên, vẫn còn là hài tử, nhìn biểu hiện, là biết tính tình ôn hòa. Cái tuổi này, còn dạy được, nếu bà dụng tâm dạy dỗ, nhất định có thể thành công.
"Đợi đến buổi chiều phu nhân có tinh thần, ta sẽ bắt đầu dạy phu nhân một phen." Nhìn Trịnh Nhã Tuyên mở to hai mắt nhìn, Phúc ma ma lại nói: "Đương nhiên ngày đầu tiên, cũng không thể để phu nhân quá mệt mỏi, buổi chiều nay, trước hết sẽ nói về cuộc sống hàng ngày trong vương phủ, ta muốn phu nhân quen thuộc hơn, sau nay sẽ dạy một chút quy củ.”
Trịnh Nhã Tuyên nghe Phúc ma ma nói, nhất thời có cảm giác mình vừa vào một công ty mới, muốn thăng chức thì cần phải làm công nhân được huấn luyện kĩ càng.
"Làm phiền ma ma. Trước ở trong nhà ta không tiếp xúc qua những điều này, nếu như có gì sai sót, mong ma ma tha thứ.” Hoàn cảnh thay đổi, phương thức học tập bất đồng, độ khó không phải là một chút đâu.
Phúc ma ma nhìn dáng vẻ khiêm tốn của Trịnh Nhã Tuyên, vẻ mặt thỏa mãn, không hiểu quy củ cũng không sao, chỉ cần nguyện ý học là được. Chỉ sợ cái gì cũng không hiểu, còn tự cho mình là đúng, không để ai vào mắt, nhân tài như vậy quả thực không đỡ nổi.(nguyên văn :v)
"Đều là điều ta nên làm, phu nhân thừa dịp nghỉ ngơi một chút đi, không được bao lâu, sẽ có người mang đồ tới.”
Phúc ma ma nói không sai, Trịnh Nhã Tuyên vào phủ ngày đầu tiên, vương gia, vương phi, mấy vị trắc phi ban cho lễ vật đều được đưa tới.
Trịnh Nhã Tuyên nhìn lăng la tơ lụa đầy đất, trang sức trân bảo, bình phong, vật trang trí. Suýt hoa mắt choáng váng. Lần đầu tiên Trịnh Nhã Tuyên nhìn thấy một cái rương toàn châu báu như thế này.
Vương phủ này tiền tài khổng lồ a.
Trịnh Nhã Tuyên nhìn một chút, Vương gia đưa nhiều nhất, cũng trân quý nhất, bất quá, vừa nhìn là biết chỉ theo lệ mà ban cho, nhìn sặc sỡ loá mắt, trân quý phi thường, đều là đồ tốt, nhưng cũng không có gì độc đáo. Nhất định là không thèm nhìn mà trực tiếp nâng từ nhà kho mang đến đây.
Ngược lại vương phi, đưađồ, các màu tơ lụa, vải vóc tinh xảo hoa mỹ, có màu rực rỡ, cũng có màu trắng thuần khiết, các loại đa dạng rất phù hợp với độ tuổi này của Trịnh Nhã Tuyên.
Một hộp trang sức nhỏ đơn giản, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy ngân trâm lung linh màu cỏ, vòng tay ngọc phỉ thúy, khuyên tai tráng men nạm vàng hoa hồng ngọc bích. Không có chỗ nào không tinh xảo cẩn thẩn, hấp dẫn ánh mắt người khác.
A đầu mang đồ đến đây nhìn Trịnh Nhã Tuyên cười khanh khác: “Ta là Hồng Mai, phục vụ cạnh vương phi. Đồ của phu nhân đều là thứ mà trắc phi được ban. Vương phi nói, nếu không hợp ý ngài thì hãy trực tiếp nói cho vương phi. Trong phủ sẽ có thể cho phu nhân hài lòng.”
"Vương phi phí tâm cho ta. Thay ta cảm ơn vương phi, rất thích hợp." Trịnh Nhã Tuyên thấy vương phi chuẩn bị mấy bộ liên son bột nước, liền biết vương phi đã suy tính chu toàn.
Hoạ Mi bận lấy ra mấy cái hà bao cho Hồng Mai: "Khổ cực tỷ tỷ. Mời các tỷ tỷ cùng mấy ma ma uống trà."
Hồng Mai vẻ mặt như thường thu hà bao Trịnh Nhã Tuyên thưởng, "Phu nhân bận, nô tỳ không quấy rầy phu nhân, nếu như có chuyện gì, phu nhân liền phái người nói cho ta biết.”
Hồng Mai dẫn một đám người đi, Phúc ma ma chỉ huy nha hoàn trong viện Trịnh Nhã Tuyên dọn dẹp cái gì đó. Đem sổ sách vào, bày ở trong phòng, thu dọn nhà kho.
Chờ thu thập xong Phúc ma ma lúc này mới nói chuyện với Trịnh Nhã Tuyên: "Trong vương phủ mỗi người đưa gì đó đến, phu nhân phải ghi chép lại. Thừa cơ hội này, ma ma ta sẽ cẩn thận kể cho ngài nghe nữ nhân trong hậu viện.”
"Sáng sớm hôm nay phu nhân cũng nhìn thấy, Vương gia có bốn trắc phi, hôm nay coi là phu nhân, đã có ba người. Hiện tại quý phủ còn có bốn di nương, về phần nha đầu thông phòng, coi như cũng có chừng mười cái." (lắm voãi =.=)
Phúc ma ma đi theo phía sau làm cho Trịnh Nhã Tuyên không thể không duy trì dáng vẻ ‘biết ơn’. Một điểm bất mãn cũng không thể lộ ra, người trong cung rất khôn khéo, điều này nàng đã được lĩnh giáo qua.
Ở Trịnh phủ, Trịnh Nhã Tuyên không thể phán kháng thành công, càng chưa nói hôm nay mình đã đến một nơi xa lạ. Chỉ cần mình có chút khác thường, liền bị chú ý đưa lên đầu sóng ngọn gió.
Biết tình cảnh hiện tại của mình, Trịnh Nhã Tuyên lặng lẽ thở dài một hơi, bắt đầu suy tính khoảng thời gian kế tiếp nên hành sự như thế nào.
Trong vương phủ có hai chủ nhân, vương gia cùng vương phi. Mình rốt cuộc nên lấy lòng vương gia hay vương phi? Đây là một cuộc tuyển chọn quan trọng a.
Lấy lòng cả hai? Nào có loại chuyện tốt này.
Lấy lòng vương gia, Trịnh Nhã Tuyên không có lòng tin, lấy lòng một năm nhân xa lạ, cả đời Trịnh Nhã Tuyên cũng không am hiểu chuyện này, loại bản lĩnh này cần bẩm sinh mà cũng cần nỗ lực, Trịnh Nhã Tuyên không có mặt mũi làm được.
Ngược lại vương phi, cực nhọc đem mình vào vương phủ, chỉ cần mình nguyện ý phối hợp, vậy khẳng định sẽ cất nhắc mình. Hơn nữa bản thân vào vương phủ, còn là biểu tỷ muội, sợ rằng trong mắt người khác, cũng đã là một phe cùng vương phi. Không phải do mình lựa chọn.
Nhưng cùng vương phi hợp tác, phải buông bỏ tâm kế của mình, còn phải dễ dàng tha thứ cho hành động của vương phi.
Lại nghĩ tới sáng hôm nay Ti Cẩn cũng không tỏ vẻ gì với nàng, đêm qua cũng chẳng đổi với mình có nhiều yêu thích. Nghĩ đến có lẽ hắn cũng không phải không hài lòng với mình.
Huống hồ lấy lòng Ti Cẩn, chính là đã đối đầu với nữ nhân trong vương phủ, cùng họ tranh đoạt một nam nhân. Trịnh Nhã Tuyên chịu ảnh hưởng của kiếp trước, tư tưởng khó có thể tiếp thu điều này.
Thà lấy lòng vương phi còn thoải mái hơn. Trịnh Nhã Tuyên nghĩ một vòng, không thể không tiếp thu thực tại, việc đã đến nước này, chỉ có thể hợp tác cùng vương phi.
Ai, xem ra chính mình bây giờ còn không thể tự an bải mọi chuyện như vương phi.
Vương phi muốn mình trả thành quản gia, trở thành vú em, vậy thì mình liền vì vương phi mà sắp xếp xong xuôi. Không nghĩ đến lời hứa của vương phi khi trước, sẽ cho mình thành vương phi sau khi chết. Trịnh Nhã Tuyên chỉ biết nàng ta đã quăng một miếng bánh mì thật lớn, dẫn dụ nàng đến.
Bất quá, vị trí kế vương phi, Trịnh Nhã Tuyên quả thực rất động tâm, có ai chính thất không muốn làm, lại muốn làm tiểu thiếp không a, trắc phi cũng chỉ là phi, so sánh với vương phi, còn kém rất xa.
Chỉ là chuyện tình thật sự khó khăn, thành công có thể quá nhỏ. Khiến Trịnh Nhã Tuyên cũng không dám có mong đợi nhiều.
Bất quá, trong tình cảnh lúng túng, không quản kết quả thế nào, mình đương nhiên cũng muốn cố gắng một phen. Không thì chờ vương phi đi, bản thân còn là một cái trắc phi, khó sống qua ngày.
Nghĩ đến cuộc sống sau này phải làm sao, Trịnh Nhã Tuyên lại rối rắm.
Buổi trưa vừa ăn cơm xong, Trịnh Nhã Tuyên bên ngoài gian tháp trên chuẩn bị tiểu khế một hồi, cùng cùng nhau trở về phúc mẹ liền đi đến.
"Phu nhân nghỉ ngơi?" Phúc ma ma quan sát Trịnh Nhã Tuyên, vẫn còn là hài tử, nhìn biểu hiện, là biết tính tình ôn hòa. Cái tuổi này, còn dạy được, nếu bà dụng tâm dạy dỗ, nhất định có thể thành công.
"Đợi đến buổi chiều phu nhân có tinh thần, ta sẽ bắt đầu dạy phu nhân một phen." Nhìn Trịnh Nhã Tuyên mở to hai mắt nhìn, Phúc ma ma lại nói: "Đương nhiên ngày đầu tiên, cũng không thể để phu nhân quá mệt mỏi, buổi chiều nay, trước hết sẽ nói về cuộc sống hàng ngày trong vương phủ, ta muốn phu nhân quen thuộc hơn, sau nay sẽ dạy một chút quy củ.”
Trịnh Nhã Tuyên nghe Phúc ma ma nói, nhất thời có cảm giác mình vừa vào một công ty mới, muốn thăng chức thì cần phải làm công nhân được huấn luyện kĩ càng.
"Làm phiền ma ma. Trước ở trong nhà ta không tiếp xúc qua những điều này, nếu như có gì sai sót, mong ma ma tha thứ.” Hoàn cảnh thay đổi, phương thức học tập bất đồng, độ khó không phải là một chút đâu.
Phúc ma ma nhìn dáng vẻ khiêm tốn của Trịnh Nhã Tuyên, vẻ mặt thỏa mãn, không hiểu quy củ cũng không sao, chỉ cần nguyện ý học là được. Chỉ sợ cái gì cũng không hiểu, còn tự cho mình là đúng, không để ai vào mắt, nhân tài như vậy quả thực không đỡ nổi.(nguyên văn :v)
"Đều là điều ta nên làm, phu nhân thừa dịp nghỉ ngơi một chút đi, không được bao lâu, sẽ có người mang đồ tới.”
Phúc ma ma nói không sai, Trịnh Nhã Tuyên vào phủ ngày đầu tiên, vương gia, vương phi, mấy vị trắc phi ban cho lễ vật đều được đưa tới.
Trịnh Nhã Tuyên nhìn lăng la tơ lụa đầy đất, trang sức trân bảo, bình phong, vật trang trí. Suýt hoa mắt choáng váng. Lần đầu tiên Trịnh Nhã Tuyên nhìn thấy một cái rương toàn châu báu như thế này.
Vương phủ này tiền tài khổng lồ a.
Trịnh Nhã Tuyên nhìn một chút, Vương gia đưa nhiều nhất, cũng trân quý nhất, bất quá, vừa nhìn là biết chỉ theo lệ mà ban cho, nhìn sặc sỡ loá mắt, trân quý phi thường, đều là đồ tốt, nhưng cũng không có gì độc đáo. Nhất định là không thèm nhìn mà trực tiếp nâng từ nhà kho mang đến đây.
Ngược lại vương phi, đưađồ, các màu tơ lụa, vải vóc tinh xảo hoa mỹ, có màu rực rỡ, cũng có màu trắng thuần khiết, các loại đa dạng rất phù hợp với độ tuổi này của Trịnh Nhã Tuyên.
Một hộp trang sức nhỏ đơn giản, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy ngân trâm lung linh màu cỏ, vòng tay ngọc phỉ thúy, khuyên tai tráng men nạm vàng hoa hồng ngọc bích. Không có chỗ nào không tinh xảo cẩn thẩn, hấp dẫn ánh mắt người khác.
A đầu mang đồ đến đây nhìn Trịnh Nhã Tuyên cười khanh khác: “Ta là Hồng Mai, phục vụ cạnh vương phi. Đồ của phu nhân đều là thứ mà trắc phi được ban. Vương phi nói, nếu không hợp ý ngài thì hãy trực tiếp nói cho vương phi. Trong phủ sẽ có thể cho phu nhân hài lòng.”
"Vương phi phí tâm cho ta. Thay ta cảm ơn vương phi, rất thích hợp." Trịnh Nhã Tuyên thấy vương phi chuẩn bị mấy bộ liên son bột nước, liền biết vương phi đã suy tính chu toàn.
Hoạ Mi bận lấy ra mấy cái hà bao cho Hồng Mai: "Khổ cực tỷ tỷ. Mời các tỷ tỷ cùng mấy ma ma uống trà."
Hồng Mai vẻ mặt như thường thu hà bao Trịnh Nhã Tuyên thưởng, "Phu nhân bận, nô tỳ không quấy rầy phu nhân, nếu như có chuyện gì, phu nhân liền phái người nói cho ta biết.”
Hồng Mai dẫn một đám người đi, Phúc ma ma chỉ huy nha hoàn trong viện Trịnh Nhã Tuyên dọn dẹp cái gì đó. Đem sổ sách vào, bày ở trong phòng, thu dọn nhà kho.
Chờ thu thập xong Phúc ma ma lúc này mới nói chuyện với Trịnh Nhã Tuyên: "Trong vương phủ mỗi người đưa gì đó đến, phu nhân phải ghi chép lại. Thừa cơ hội này, ma ma ta sẽ cẩn thận kể cho ngài nghe nữ nhân trong hậu viện.”
"Sáng sớm hôm nay phu nhân cũng nhìn thấy, Vương gia có bốn trắc phi, hôm nay coi là phu nhân, đã có ba người. Hiện tại quý phủ còn có bốn di nương, về phần nha đầu thông phòng, coi như cũng có chừng mười cái." (lắm voãi =.=)
Danh sách chương