Công ty đến gần cuối năm, sẽ bận rộn hơn, nhất là rất nhiều sản phẩm muốn đưa ra thị trường trước khi hết năm, khoa học kỹ thuật Mặc Kỳ cũng không ngoại lệ, ngay cả Diệp Tố Kỳ thành viên mới vào phòng kế hoạch marketing không tới một năm, cũng không thể tránh được vận mệnh tăng ca.
Hôm nay, là ngày cuối cùng của một năm, sau khi tan tầm, tình nhân ước hẹn cùng vượt qua năm mới an lành, nếu bây giờ là ngày đi làm mà nói, khẳng định nhân tâm phấp phỏng, nhưng ở khoa học kỹ thuật Mặc Kỳ không tồn tại.
"Những Thần Long kiến thủ bất kiến vĩ* đó là Kỹ Sư và trình tự viên xuất hiện, nghe nói công ty phải bỏ ra tiền lương rất cao mời được bọn họ đến!"
* Thần Long kiến thủ bất kiến vĩ: rồng thần chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi
"Có thể không tiêu tiền sao? Tháng trước trò chơi di động thay đổi bản cập nhật, mọi người có biết cùng tháng doanh thu được bao nhiêu hay không? Như vậy nha." Nhân viên nữ giơ bốn ngón tay: "Ở Nhật Bản và đại lục doanh thu càng tốt, gà đẻ trứng vàng như vậy, công ty có thể không bỏ lương cao mời bọn họ sao?"
"Tôi nghe nói trù tổng Kỹ Sư tuổi còn rất trẻ, mới 26, 27 tuổi, công ty chúng ta thành lập năm năm, vậy không phải khi đó anh ta còn là sinh viên sao? Thật lợi hại.”
"Nhưng anh ta cực kỳ thần bí, nghe nói rất khó trị, thiên tài thôi, thì như thế này, có phần chướng ngại xã giao bình thường rất ít xuất hiện, ông chủ, cổ đông, cùng với trình tự viên đều đã đến Tổng Công Ty, tiến hành hội nghị quan trọng, trong đó Kỹ Sư trẻ tuổi nhất không phải ai khác, chính là Thành Uyên.”
Bên tai nghe các đồng nghiệp ca ngợi Thành Uyên, Diệp Tố Kỳ vẫn cảm thấy không có quan hệ quá lớn với cô, cho dù Thành Uyên gia tài bạc vạn, Diệp Tố Kỳ cô vẫn làm đến nơi đến chốn, kiếm tiền nuôi gia đình, muốn từ một tháng hai vạn năm từ từ thăng chức tăng lương.
Còn ông anh cô, đối với công việc của Thành Uyên cùng với bối cảnh gia đình của anh, cũng không đáng lo - -
"Thành Uyên là ông chủ em? Sao lại như thế? Thành Uyên, tôi nói cho cậu biết, em gái tôi không đủ 28 tuổi, tôi không tính toán để cho nó gả ra ngoài. Đùa giỡn cái gì, nó mới tốt nghiệp bao lâu, còn không có kiếm được bao nhiêu tiền về nhà, chúng tôi muốn dành tiền mua phòng! Em gái tôi không kiếm đủ khoản phí sinh hoạt trước kia thì sẽ không gả ra ngoài, cậu nhớ kỹ điểm này cho tôi!"
Nghĩ đến anh trai mặt ngoài nói lời ác độc, kì thực bộ dáng sốt ruột bảo hộ cô, cô liền nhịn không được muốn cười.
"Cái kia... Tổng Kỹ Sư Thành tiên sinh cũng quá đẹp trai! Dáng người cao lớn, bộ dáng lại đẹp, lạnh lùng không thích cười, ánh mắt nhìn người cũng cực kỳ đáng sợ, đúng là cao lãnh khí phách tôi rất thích." Tiểu trợ lý mới vừa vào công ty không tới ba tháng bị kêu đi đưa trà, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tổng Kỹ Sư Thành Uyên trong truyền thuyết.
"Thật sự như thế, chân dài như thế, mặc tây trang thật là đẹp mắt! Ai nha, lần đầu tiên tôi nhìn thấy."
"Với khuôn mặt kia mà không tới công ty đi làm, trốn ở trụ sở bí mật viết trình tự, thật sự là quá đáng tiếc, nếu mỗi ngày có thể nhìn thấy thì thật tốt."
"Thật sự thật sự, rất soái, ngay cả đi làm tâm tình cũng tốt."
Nghe thấy những lời này, chuông báo động trong lòng Diệp Tố Kỳ vang lên mãnh liệt, chuyện này lại có quan hệ với cô, các đồng nghiệp đều ca ngợi, đúng là bạn trai cô!
Trước kia Thành Uyên không phải loại hình cô thích, cho nên không biết là anh đẹp, chỉ khi nào động tâm, thích, thấy thế nào đều cảm thấy đẹp.
Huống chi Thành Uyên có nhan giá trị được đại chúng tán thành, vài lần hẹn hò đi ở trên đường, Diệp Tố Kỳ phát hiện nữ sinh quay đầu nhìn bọn họ chiếm đa số, điều này làm cho cô rất không vui.
Chợt đột nhiên, cô hiểu suy nghĩ của Thành Uyên, sau khi hai người xác định kết giao, Thành Uyên vẫn như cũ không có sắc mặt tốt đối với Hình Tử Dương, kiên quyết không cho cô nói chuyện với Hình Tử Dương, nhưng bọn họ vẫn là bạn tốt.
"Đến đây đến đây, bọn họ tan họp rồi."
Các nhân viên thấy cán bộ cấp cao đi ra, nhao nhao trở lại vị trí của mình, làm bộ như cực kỳ bận rọn.
Trong đám người, thân Thành Uyên cao ngất rõ ràng hạc trong bầy gà, bình thường anh tùy ý mặc quần áo ở nhà, quần áo thoải mái, vì hội nghị chính thức mà mặc tây trang, nổi bật lên khí vũ hiên ngang, tây trang màu xanh đậm cùng khí chất lạnh lùng trên người anh, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, có nhân viên nữ nhìn anh không chớp mắt, hai má đỏ hồng, thẹn thùng đến không được.
Ánh mắt Thành Uyên nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn không nhìn những nhân viên nữ này, nhưng " Rada Diệp Tố Kỳ " khiến anh đang bước ra trước cửa đột nhiên quay đầu, lướt qua những nhân viên nữ mặt hồng tim đập, anh nhìn thấy cô gái của anh.
Bước chân anh xoay tròn, đi về phía Diệp Tố Kỳ.
"A Uyên, Thành Uyên?" Ngay cả đồng nghiệp phía sau gọi anh cũng không có nghe.
"Tố Tố." Giọng Thành Uyên trong veo mà lạnh lùng, nhưng khi gọi tên cô lại lộ ra ôn nhu: "Ăn cơm trưa chưa?"
Người đàn ông này thật sự quá không quan tâm ánh mắt người ngoài, Diệp Tố Kỳ cảm giác bốn phía truyền đến ánh mắt nóng rực, còn có ánh mắt nhóm ông chủ phía trước tò mò lại tìm tòi nghiên cứu, cô ngẩng đầu cũng không dám, chỉ có thể nhìn phần công việc làm được một nửa của mình trên mặt bàn.
"Uhm, ăn rồi."
"Hôm nay mấy giờ tan tầm?"
"Tầm sáu giờ."
"Hiện tại ba giờ." Thành Uyên nâng tay nhìn thời gian, giọng ôn nhu đến ai cũng có thể nghe ra bảo vệ và quan tâm của anh: "Anh với nhóm Lập Anh đi uống cà phê, chờ em tan tầm anh tới đón em."
"Được." Diệp Tố Kỳ chỉ cảm thấy ôn nhu của anh sẽ khiến tim cô đập nhanh.
Rất muốn nhìn anh, nhưng lại có phần thẹn thùng, làm sao bây giờ? Cô rất muốn nhìn bộ dáng anh mặc xuyên tây, nhưng cô biết chỉ cần ngẩng đầu sẽ nhìn thấy ánh mắt các đồng nghiệp tò mò bát quái nhìn của anh! Cô muốn thấy bộ dáng đẹp trai của người đàn ông của mình, như thế nào? Diệp Tố Kỳ không muốn quản, cô ngẩng đầu, thấy bộ dáng Thành Uyên anh tuấn suất khí, trái tim lỡ một nhịp, không thể phủ nhận, người đàn ông của cô thật sự đẹp lại suất khí, mà trong mắt chỉ có cô...
Uhm? Không đúng nha, sao mặt anh lại tựa vào càng gần?
Thành Uyên thấy bộ dáng cô cúi đầu giả khiêm tốn, liền cảm thấy cô thật đáng yêu, nhịn không được muốn chiêu cáo quan hệ của họ với thiên hạ, vì thế ở trước mặt mọi người anh hôn nhẹ một cái trên trán cô, sau đó nói: "Đường tăng ca, làm không xong thì mang về, anh giúp em."
Nói xong sờ sờ tóc của cô, lại sờ sờ khuôn mặt hồng thấu của cô, lúc này mới lưu luyến không rời mà rời đi.
Hai gò má Diệp Tố Kỳ nóng lên, cũng không có gì, bọn họ cũng đã hôn, hôn trán một chút cũng không quá thân mật. Nhưng vì sao cô cảm giác rất ngọt, rất khiến người thẹn thùng...
"Có cần phải biểu thị chủ quyền công khai như vậy hay không?"
"Không tự tin như vậy sao?"
"Ngậm miệng."
Thành Uyên dùng thái độ băng lãnh đối mặt đồng nghiệp nói móc, đoàn người nói một chút cười cười, đi rồi.
Văn phòng an tĩnh mãi đến khi các ông lớn đều đã đi sạch, lúc này mới oanh tạc.
"Tố Kỳ, em léng phéng với tổng Kỹ Sư từ khi nào?" Lên tiếng chính ta Lisa.
"Léng phéng cái gì, khó nghe như thế!" Diệp Tố Kỳ đỏ mặt: "Khi em quen anh ấy cũng không biết anh ấy là ông chủ của Mặc Kỳ."
"Thì ra đã sớm quen biết rồi !" Lisa gật gật đầu: "Vậy em cự tuyệt Hình Tử Dương chính là vì Thành Uyên sao? Thật tinh mắt." Cô nhịn không được giơ ngón tay cái lên.
"Tôi nói... Thành Uyên dễ nhìn hơn tôi, nhưng cô cũng không thể giẫm lên tôi như vậy, Lisa." Hình Tử Dương về văn phòng lấy đồ, liền nghe thấy điều này làm anh vô cùng đau đớn nói: "Tôi là người, trái tim của tôi làm bằng thịt, tôi cũng sẽ bị thương!"
"Có bệnh thì phải uống thuốc." Ánh mắt Lisa đáng sợ.
"Trở về cương vị công tác, đừng thảo luận chuyện không quan hệ đến công việc nữa." Tốc độ Hình Tử Dương biến sắc mặt cực nhanh, vẻ mặt cười ha ha lập tức không có, bày ra thái độ quản lí nhân sự Mặc Kỳ nên có.
Vốn mọi người còn muốn bát quái thấy anh bày ra biểu tình này, liền biết hiện tại không phải thời điểm nói đùa, nhao nhao trở lại trên vị trí, tắt tâm bát quái.
"Diệp tiểu thư, theo ta đến văn phòng một chuyến." Hình Tử Dương quét mắt mọi người một vòng, chỉ đích danh Diệp Tố Kỳ xong cũng không quay đầu lại rời đi.
Diệp Tố Kỳ cái gì cũng chưa nói, bỏ công việc trong tay đứng lên, đi theo Hình Tử Dương đến văn phòng của anh, vốn rằng là có chuyện gì quan trọng muốn phân phó cô, kết quả cô lại là - -
"A Uyên người nầy thật sự là không cứu, chỉ biết viết trình tự, một chút nói lí đối nhân xử thế cũng đều không hiểu, cậu ta thả một trận lửa, lại không muốn kết thúc, nếu không có tôi ra mặt cứu vớt bạn gái cậu ta, cậu ta nên làm cái gì bây giờ a... Tố Tố, tôi cảm thấy được tôi đáng để cho A Uyên nói một câu cám ơn với tôi, em cảm thấy được không?"
"... Anh cực kỳ phiền." Diệp Tố Kỳ cũng là sau khi kết giao với Thành Uyên, mới hiểu được Hình Tử Dương thật sự cực kỳ chán ghét.
"Dày, em lại nghĩ tới Thành Uyên đúng hay không? Em nghĩ tới cậu ta sẽ bày ra biểu tình ngọt ngào hạnh phúc." Hình Tử Dương trợn mắt: "Cậu ta sợ em bị khi dễ, cố ý làm rõ quan hệ hai người, nhưng có cần phải như vậy không?"
Nếu là trước kia, Diệp Tố Kỳ khẳng định đã bị Hình Tử Dương đùa cợt đến đỏ mặt thẹn thùng, xấu hổ vô cùng, nhưng kinh nghiệm hơn, Diệp Tố Kỳ biết công kích chính là phòng thủ tốt nhất.
"Anh sẽ không biết." Cô thần bí nở nụ cười: "Ở trong vũ hội, vương tử đi về phía mình, hư vinh đó anh rất khó lĩnh hội."
"Em có ý tứ gì? Thành Uyên là vương tử, tôi?" Hình Tử Dương bất mãn kêu to.
"Em làm sao mà biết?" Diệp Tố Kỳ cười cười hỏi lại: "Anh lại không do em quản."
"Em được lắm!" Hình Tử Dương bị tức đến cười ra tiếng: "Bây giờ tôi nhận thức Diệp Tố Kỳ em một lần nữa!"
"Đâu có đâu có, không dám không dám."
Đấu khẩu với Hình Tử Dương, Diệp Tố Kỳ làm bộ cầm số liệu rời khỏi văn phòng, khi trở lại chỗ ngồi \, tự nhiên không có những bát quái cùng ánh mắt dò hỏi như vừa rồi.
Ngồi trở lại trên vị trí, nhớ lại hành vi cử chỉ ngây thơ của Thành Uyên, cô chỉ cảm thấy buồn cười, người ngoài thấy anh cao lãnh, thời điểm đối mặt với cô lại luôn luôn ngốc nghếch vụng về như vậy.
"Phốc - -" che lại môi, cô không cho ý cười của mình lộ ra, nhưng trên mặt không giấu được biểu tình hạnh phúc.
Đúng vậy, cô cực kỳ hạnh phúc, có một công việc tốt, một tình yêu ổn định, mà người đàn ông của cô cực kỳ quý trọng cô, tối hôm nay bọn cô còn hẹn cùng vượt qua năm mới.
Hôm nay, là ngày cuối cùng của một năm, sau khi tan tầm, tình nhân ước hẹn cùng vượt qua năm mới an lành, nếu bây giờ là ngày đi làm mà nói, khẳng định nhân tâm phấp phỏng, nhưng ở khoa học kỹ thuật Mặc Kỳ không tồn tại.
"Những Thần Long kiến thủ bất kiến vĩ* đó là Kỹ Sư và trình tự viên xuất hiện, nghe nói công ty phải bỏ ra tiền lương rất cao mời được bọn họ đến!"
* Thần Long kiến thủ bất kiến vĩ: rồng thần chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi
"Có thể không tiêu tiền sao? Tháng trước trò chơi di động thay đổi bản cập nhật, mọi người có biết cùng tháng doanh thu được bao nhiêu hay không? Như vậy nha." Nhân viên nữ giơ bốn ngón tay: "Ở Nhật Bản và đại lục doanh thu càng tốt, gà đẻ trứng vàng như vậy, công ty có thể không bỏ lương cao mời bọn họ sao?"
"Tôi nghe nói trù tổng Kỹ Sư tuổi còn rất trẻ, mới 26, 27 tuổi, công ty chúng ta thành lập năm năm, vậy không phải khi đó anh ta còn là sinh viên sao? Thật lợi hại.”
"Nhưng anh ta cực kỳ thần bí, nghe nói rất khó trị, thiên tài thôi, thì như thế này, có phần chướng ngại xã giao bình thường rất ít xuất hiện, ông chủ, cổ đông, cùng với trình tự viên đều đã đến Tổng Công Ty, tiến hành hội nghị quan trọng, trong đó Kỹ Sư trẻ tuổi nhất không phải ai khác, chính là Thành Uyên.”
Bên tai nghe các đồng nghiệp ca ngợi Thành Uyên, Diệp Tố Kỳ vẫn cảm thấy không có quan hệ quá lớn với cô, cho dù Thành Uyên gia tài bạc vạn, Diệp Tố Kỳ cô vẫn làm đến nơi đến chốn, kiếm tiền nuôi gia đình, muốn từ một tháng hai vạn năm từ từ thăng chức tăng lương.
Còn ông anh cô, đối với công việc của Thành Uyên cùng với bối cảnh gia đình của anh, cũng không đáng lo - -
"Thành Uyên là ông chủ em? Sao lại như thế? Thành Uyên, tôi nói cho cậu biết, em gái tôi không đủ 28 tuổi, tôi không tính toán để cho nó gả ra ngoài. Đùa giỡn cái gì, nó mới tốt nghiệp bao lâu, còn không có kiếm được bao nhiêu tiền về nhà, chúng tôi muốn dành tiền mua phòng! Em gái tôi không kiếm đủ khoản phí sinh hoạt trước kia thì sẽ không gả ra ngoài, cậu nhớ kỹ điểm này cho tôi!"
Nghĩ đến anh trai mặt ngoài nói lời ác độc, kì thực bộ dáng sốt ruột bảo hộ cô, cô liền nhịn không được muốn cười.
"Cái kia... Tổng Kỹ Sư Thành tiên sinh cũng quá đẹp trai! Dáng người cao lớn, bộ dáng lại đẹp, lạnh lùng không thích cười, ánh mắt nhìn người cũng cực kỳ đáng sợ, đúng là cao lãnh khí phách tôi rất thích." Tiểu trợ lý mới vừa vào công ty không tới ba tháng bị kêu đi đưa trà, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tổng Kỹ Sư Thành Uyên trong truyền thuyết.
"Thật sự như thế, chân dài như thế, mặc tây trang thật là đẹp mắt! Ai nha, lần đầu tiên tôi nhìn thấy."
"Với khuôn mặt kia mà không tới công ty đi làm, trốn ở trụ sở bí mật viết trình tự, thật sự là quá đáng tiếc, nếu mỗi ngày có thể nhìn thấy thì thật tốt."
"Thật sự thật sự, rất soái, ngay cả đi làm tâm tình cũng tốt."
Nghe thấy những lời này, chuông báo động trong lòng Diệp Tố Kỳ vang lên mãnh liệt, chuyện này lại có quan hệ với cô, các đồng nghiệp đều ca ngợi, đúng là bạn trai cô!
Trước kia Thành Uyên không phải loại hình cô thích, cho nên không biết là anh đẹp, chỉ khi nào động tâm, thích, thấy thế nào đều cảm thấy đẹp.
Huống chi Thành Uyên có nhan giá trị được đại chúng tán thành, vài lần hẹn hò đi ở trên đường, Diệp Tố Kỳ phát hiện nữ sinh quay đầu nhìn bọn họ chiếm đa số, điều này làm cho cô rất không vui.
Chợt đột nhiên, cô hiểu suy nghĩ của Thành Uyên, sau khi hai người xác định kết giao, Thành Uyên vẫn như cũ không có sắc mặt tốt đối với Hình Tử Dương, kiên quyết không cho cô nói chuyện với Hình Tử Dương, nhưng bọn họ vẫn là bạn tốt.
"Đến đây đến đây, bọn họ tan họp rồi."
Các nhân viên thấy cán bộ cấp cao đi ra, nhao nhao trở lại vị trí của mình, làm bộ như cực kỳ bận rọn.
Trong đám người, thân Thành Uyên cao ngất rõ ràng hạc trong bầy gà, bình thường anh tùy ý mặc quần áo ở nhà, quần áo thoải mái, vì hội nghị chính thức mà mặc tây trang, nổi bật lên khí vũ hiên ngang, tây trang màu xanh đậm cùng khí chất lạnh lùng trên người anh, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, có nhân viên nữ nhìn anh không chớp mắt, hai má đỏ hồng, thẹn thùng đến không được.
Ánh mắt Thành Uyên nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn không nhìn những nhân viên nữ này, nhưng " Rada Diệp Tố Kỳ " khiến anh đang bước ra trước cửa đột nhiên quay đầu, lướt qua những nhân viên nữ mặt hồng tim đập, anh nhìn thấy cô gái của anh.
Bước chân anh xoay tròn, đi về phía Diệp Tố Kỳ.
"A Uyên, Thành Uyên?" Ngay cả đồng nghiệp phía sau gọi anh cũng không có nghe.
"Tố Tố." Giọng Thành Uyên trong veo mà lạnh lùng, nhưng khi gọi tên cô lại lộ ra ôn nhu: "Ăn cơm trưa chưa?"
Người đàn ông này thật sự quá không quan tâm ánh mắt người ngoài, Diệp Tố Kỳ cảm giác bốn phía truyền đến ánh mắt nóng rực, còn có ánh mắt nhóm ông chủ phía trước tò mò lại tìm tòi nghiên cứu, cô ngẩng đầu cũng không dám, chỉ có thể nhìn phần công việc làm được một nửa của mình trên mặt bàn.
"Uhm, ăn rồi."
"Hôm nay mấy giờ tan tầm?"
"Tầm sáu giờ."
"Hiện tại ba giờ." Thành Uyên nâng tay nhìn thời gian, giọng ôn nhu đến ai cũng có thể nghe ra bảo vệ và quan tâm của anh: "Anh với nhóm Lập Anh đi uống cà phê, chờ em tan tầm anh tới đón em."
"Được." Diệp Tố Kỳ chỉ cảm thấy ôn nhu của anh sẽ khiến tim cô đập nhanh.
Rất muốn nhìn anh, nhưng lại có phần thẹn thùng, làm sao bây giờ? Cô rất muốn nhìn bộ dáng anh mặc xuyên tây, nhưng cô biết chỉ cần ngẩng đầu sẽ nhìn thấy ánh mắt các đồng nghiệp tò mò bát quái nhìn của anh! Cô muốn thấy bộ dáng đẹp trai của người đàn ông của mình, như thế nào? Diệp Tố Kỳ không muốn quản, cô ngẩng đầu, thấy bộ dáng Thành Uyên anh tuấn suất khí, trái tim lỡ một nhịp, không thể phủ nhận, người đàn ông của cô thật sự đẹp lại suất khí, mà trong mắt chỉ có cô...
Uhm? Không đúng nha, sao mặt anh lại tựa vào càng gần?
Thành Uyên thấy bộ dáng cô cúi đầu giả khiêm tốn, liền cảm thấy cô thật đáng yêu, nhịn không được muốn chiêu cáo quan hệ của họ với thiên hạ, vì thế ở trước mặt mọi người anh hôn nhẹ một cái trên trán cô, sau đó nói: "Đường tăng ca, làm không xong thì mang về, anh giúp em."
Nói xong sờ sờ tóc của cô, lại sờ sờ khuôn mặt hồng thấu của cô, lúc này mới lưu luyến không rời mà rời đi.
Hai gò má Diệp Tố Kỳ nóng lên, cũng không có gì, bọn họ cũng đã hôn, hôn trán một chút cũng không quá thân mật. Nhưng vì sao cô cảm giác rất ngọt, rất khiến người thẹn thùng...
"Có cần phải biểu thị chủ quyền công khai như vậy hay không?"
"Không tự tin như vậy sao?"
"Ngậm miệng."
Thành Uyên dùng thái độ băng lãnh đối mặt đồng nghiệp nói móc, đoàn người nói một chút cười cười, đi rồi.
Văn phòng an tĩnh mãi đến khi các ông lớn đều đã đi sạch, lúc này mới oanh tạc.
"Tố Kỳ, em léng phéng với tổng Kỹ Sư từ khi nào?" Lên tiếng chính ta Lisa.
"Léng phéng cái gì, khó nghe như thế!" Diệp Tố Kỳ đỏ mặt: "Khi em quen anh ấy cũng không biết anh ấy là ông chủ của Mặc Kỳ."
"Thì ra đã sớm quen biết rồi !" Lisa gật gật đầu: "Vậy em cự tuyệt Hình Tử Dương chính là vì Thành Uyên sao? Thật tinh mắt." Cô nhịn không được giơ ngón tay cái lên.
"Tôi nói... Thành Uyên dễ nhìn hơn tôi, nhưng cô cũng không thể giẫm lên tôi như vậy, Lisa." Hình Tử Dương về văn phòng lấy đồ, liền nghe thấy điều này làm anh vô cùng đau đớn nói: "Tôi là người, trái tim của tôi làm bằng thịt, tôi cũng sẽ bị thương!"
"Có bệnh thì phải uống thuốc." Ánh mắt Lisa đáng sợ.
"Trở về cương vị công tác, đừng thảo luận chuyện không quan hệ đến công việc nữa." Tốc độ Hình Tử Dương biến sắc mặt cực nhanh, vẻ mặt cười ha ha lập tức không có, bày ra thái độ quản lí nhân sự Mặc Kỳ nên có.
Vốn mọi người còn muốn bát quái thấy anh bày ra biểu tình này, liền biết hiện tại không phải thời điểm nói đùa, nhao nhao trở lại trên vị trí, tắt tâm bát quái.
"Diệp tiểu thư, theo ta đến văn phòng một chuyến." Hình Tử Dương quét mắt mọi người một vòng, chỉ đích danh Diệp Tố Kỳ xong cũng không quay đầu lại rời đi.
Diệp Tố Kỳ cái gì cũng chưa nói, bỏ công việc trong tay đứng lên, đi theo Hình Tử Dương đến văn phòng của anh, vốn rằng là có chuyện gì quan trọng muốn phân phó cô, kết quả cô lại là - -
"A Uyên người nầy thật sự là không cứu, chỉ biết viết trình tự, một chút nói lí đối nhân xử thế cũng đều không hiểu, cậu ta thả một trận lửa, lại không muốn kết thúc, nếu không có tôi ra mặt cứu vớt bạn gái cậu ta, cậu ta nên làm cái gì bây giờ a... Tố Tố, tôi cảm thấy được tôi đáng để cho A Uyên nói một câu cám ơn với tôi, em cảm thấy được không?"
"... Anh cực kỳ phiền." Diệp Tố Kỳ cũng là sau khi kết giao với Thành Uyên, mới hiểu được Hình Tử Dương thật sự cực kỳ chán ghét.
"Dày, em lại nghĩ tới Thành Uyên đúng hay không? Em nghĩ tới cậu ta sẽ bày ra biểu tình ngọt ngào hạnh phúc." Hình Tử Dương trợn mắt: "Cậu ta sợ em bị khi dễ, cố ý làm rõ quan hệ hai người, nhưng có cần phải như vậy không?"
Nếu là trước kia, Diệp Tố Kỳ khẳng định đã bị Hình Tử Dương đùa cợt đến đỏ mặt thẹn thùng, xấu hổ vô cùng, nhưng kinh nghiệm hơn, Diệp Tố Kỳ biết công kích chính là phòng thủ tốt nhất.
"Anh sẽ không biết." Cô thần bí nở nụ cười: "Ở trong vũ hội, vương tử đi về phía mình, hư vinh đó anh rất khó lĩnh hội."
"Em có ý tứ gì? Thành Uyên là vương tử, tôi?" Hình Tử Dương bất mãn kêu to.
"Em làm sao mà biết?" Diệp Tố Kỳ cười cười hỏi lại: "Anh lại không do em quản."
"Em được lắm!" Hình Tử Dương bị tức đến cười ra tiếng: "Bây giờ tôi nhận thức Diệp Tố Kỳ em một lần nữa!"
"Đâu có đâu có, không dám không dám."
Đấu khẩu với Hình Tử Dương, Diệp Tố Kỳ làm bộ cầm số liệu rời khỏi văn phòng, khi trở lại chỗ ngồi \, tự nhiên không có những bát quái cùng ánh mắt dò hỏi như vừa rồi.
Ngồi trở lại trên vị trí, nhớ lại hành vi cử chỉ ngây thơ của Thành Uyên, cô chỉ cảm thấy buồn cười, người ngoài thấy anh cao lãnh, thời điểm đối mặt với cô lại luôn luôn ngốc nghếch vụng về như vậy.
"Phốc - -" che lại môi, cô không cho ý cười của mình lộ ra, nhưng trên mặt không giấu được biểu tình hạnh phúc.
Đúng vậy, cô cực kỳ hạnh phúc, có một công việc tốt, một tình yêu ổn định, mà người đàn ông của cô cực kỳ quý trọng cô, tối hôm nay bọn cô còn hẹn cùng vượt qua năm mới.
Danh sách chương