"Em đi đi, anh đã chán ghét em rồi."

     Diệp Tố Kỳ vừa lấy lòng cầm bữa tối trở lại phòng bệnh, liền nghe thấy những lời này, cô hồ nghi nhìn vào người ngồi trên giường bệnh, trên mũi bọc băng gạc, xem ra tinh lực Diệp Vĩnh Kỳ thật sự dư thừa: "Excuse me?" 

     "Anh nhìn khuôn mặt này của em ba ngày rồi, còn có quần áo trên người em ba ngày cũng chưa đổi rồi." Diệp Vĩnh Kỳ giơ ba ngón tay: "Anh thật sự thật sự, ngấy rồi."

     "Cho nên?" Diệp Tố Kỳ cũng không tức giận, chỉ cảm thấy anh cô rất buồn cười.

     Thời gian này cô cực nhọc ngày đêm, không thể nghỉ ngơi yên ổn trông giữ ở bên cạnh anh trai, cô biết anh trai không phải ghét bỏ cô, mà là yêu thương cô.

     Yêu thương cô mỗi ngày cũng phải ngủ ở giường hẹp nhỏ hẹp cho người nhà, đau lòng cô yêu sạch sẽ lại chỉ có thể rửa mặt chải đầu ở trong bệnh viện, yêu thương cô nửa đêm cũng không ngủ ngon, thường thường kinh hãi tỉnh dậy, tỉnh lại cẩn thận nhìn anh. 

     "Cho nên em mau cút về nhà đi, mấy ngày rồi em chưa gội đầu hả? Anh cũng có thể nghe thấy mùi chua từ trên người em - - "

     "Hiện tại tốt nhất là anh có khứu giác." Diệp Tố Kỳ châm chọc cái mũi bao băng gạc của anh trai, chỉ có thể dùng miệng hô hấp, mà anh trai Thành Uyên cũng nói, anh sẽ mất đi khứu giác đoạn thời gian, nhưng tình huống này sẽ từ từ cải thiện, so với đời trước mất đi cái mũi và mất đi khứu giác, như bây giờ thật sự tốt hơn nhiều rồi.

     "Càng ngày em càng không tôn trọng người anh trai này, anh bảo em trở về thì em trở về cho anh, anh đã gọi Thành Uyên tới đón em, chính em nói, em xem nhẹ cậu ấy đã bao lâu, sẽ không sợ cậu ấy thay lòng đổi dạ sao? Cậu ấy giúp anh nhiều như vậy, em còn không đối tốt với cậu ấy một chút, em đúng là bạch nhãn lang!"

     Bị anh trai chỉ trách như vậy, Diệp Tố Kỳ mới nghĩ đến, đúng rồi, thời gian này cô thật sự hoàn hoàn xem nhẹ Thành Uyên.

     Điều này khi cô nghĩ đến kiếp trước anh trai bị thương nặng nằm viện, Thượng Trình rất không vui khi bị cô xem nhẹ, vậy Thành Uyên có thể cũng cảm thấy cô không quan tâm anh ấy hay không?      Không đúng không đúng, Diệp Tố Kỳ lắc lắc đầu: "Nhưng, anh là anh trai em, anh bị thương, em chăm sóc anh là điều cần phải làm." Anh là thân nhân duy nhất trên đời này của cô.

     "Được rồi được rồi, anh biết em lo lắng cho anh."

     Diệp Vĩnh Kỳ cũng biết lần ngoài ý muốn này đã dọa em gái: "Nhưng em không nên ở trong bệnh viện suốt, không có nghỉ ngơi tốt cũng không được, anh sẽ khổ sở, em trở về nhà nghỉ ngơi hai tối, tắm rửa sạch sẽ một cái, ăn bữa cơm, nằm ở trên giường ngủ, hôm sau trở lại."

     "Em không có ở đây anh phải làm sao bây giờ?"

     "Không phải còn có chị sao?"

     Diệp Vĩnh Kỳ còn không có trả lời, cửa liền truyền đến giọng Ôn Hân Đồng.

     "Chị Tiểu Đồng, chị không phải đi làm sao? Chị đã nói công việc cực kỳ bận." Diệp Tố Kỳ nghi hoặc hỏi.

     Cô nhớ rõ bây giờ công việc của chị Tiểu Đồng rất bận, ba ngày trước vội vàng rời khỏi bệnh viện, cho nên ba ngày nay mới có thể đều là cô chăm sóc anh trai.

     "Chị hết bận rồi." Ôn Hân Đồng bỏ túi trên tay xuống: "Đều đã xong, kế tiếp chị có thể ở đây chăm sóc Vĩnh Kỳ. Tố Tố, em đã vất vả nhiều ngày, trở về nghỉ ngơi đi, để chị người bạn gái này bỏ chút sức lực, cũng cho chúng ta có chút thời gian, tôi muốn hỏi Diệp Vĩnh Kỳ tiên sinh một câu, cái gì tên là không phải báo cho tôi? Anh bị thương nặng như vậy, có thể không cho em biết sao? Anh tốt nhất nói rõ ràng cho em..."

     Vốn còn muốn lưu lại, nhưng nghe thấy giọng điệu chị Tiểu Đồng tức giận, còn có biểu tình anh trai tai vạ đến rồi... Uhm, đích xác không phải trường hợp thích hợp để cô xem, vẫn là rời đi đi.

     Vì thế cô yên lặng đứng dậy, động tác cực nhẹ tính toán chuồn đi, đáng tiếc vẫn bị phát hiện - -

     "Đúng rồi, Tố Tố."

     "Gì? Chuyện gì." Diệp Tố Kỳ lập tức giả ngoan, cô kỳ thật rất sợ chị Hải Đường và chị Tiểu Đồng tức giận, thật sự đều rất đáng sợ.

     "Lúc chị vừa tới, thấy xe Thành Uyên đứng ở đối diện bệnh viện, cậu ấy bảo chị nói với em, cậu ấy chờ ở chỗ này, em không cần phải gấp, từ từ đến là được - -"

     "Vâng, em lập tức đi xuống ngay." Diệp Tố Kỳ như lấy được đại xá, cô tuyệt đối không muốn ở trong này chứng kiến tình cảnh anh cô bị mắng chửi một trận. 

     Coi như không có nhìn thấy ánh mắt cầu cứu từ anh cô, khi Diệp Tố Kỳ rời đi còn cực kỳ săn sóc đóng cửa phòng bệnh, trong bệnh viện phòng bệnh cách âm rất tốt.

     Cô đi thang máy xuống dưới lầu, ở cửa bệnh viện, thấy xe của Thành Uyên.

     Mới đứng một lúc, di động nắm ở trên tay liền vang, là Thành Uyên bảo cô cẩn thận đường, đừng nóng vội.

     Người đàn ông này... Kỳ thật nhìn chằm chằm vào cửa bệnh viện, đứng là ngốc?

     Đèn xanh vưa sáng, cô liền lập tức vượt qua đường cái, đi tới bên cạnh anh.

     "Anh chờ lâu rồi hả ?"

     "Không lâu." Thành Uyên phủ nhận.

     "Đó chính là thật lâu." Diệp Tố Kỳ đã rất hiểu anh, biết ý tứ sau lời nói của anh.

     "Đừng nói nữa, lên xe, anh đưa em về nhà." Sau khi cô lên xe, anh tự mình thay thắt dây an toàn cho cô, đau lòng nhìn cô gầy yếu tiều tụy: "Bữa tối muốn ăn cái gì? Mua cho em chút đồ về nhà ăn, được không?"

     Diệp Tố Kỳ nhìn anh, sao anh có thể ôn nhu như vậy? Ngay cả một câu oán giận cũng không có, người đàn ông này khiến trong lòng cô ấm áp.

     "Thành Uyên..."

     "Uhm?"

     "Một tuần này bởi vì chuyện anh trai, cũng chưa liên lạc với anh."

     "Anh biết."

     "Vậy anh có giận em hay không, cảm thấy em lạnh nhạt với anh?"

     "Em nghĩ ngợi lung tung gì đó?" Thành Uyên cảm thấy không thể tưởng tượng.

     Diệp Tố Kỳ nháy mắt mấy cái: "Chúng ta mới vừa kết giao không bao lâu, anh em xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến em không có thời gian nghĩ tới anh, càng không có cách nào hẹn gặp anh."

     "Đây không phải chuyện nên làm sao? Anh em là thân nhân duy nhất ở trên đời này của em, anh ấy bị bệnh, bị thương, em đương nhiên phải ở lại bên cạnh anh ấy chăm sóc anh ấy, chúng ta còn thời gian, hiện tại không phải thời điểm thích hợp hẹn hò."

     Đúng vậy, bọn họ còn thời gian - - vì sao nói như vậy, lúc trước cô nói không nên lời với Thượng Trình? Vì sao đạo lý đơn giản như vậy, Thượng Trình không rõ?

     Đúng rồi, bởi vì Thượng Trình không coi trọng cô, đó chính là người đàn ông ích kỷ, mà cô vì sao bởi vì tên kia, tiếp tục bị vây ở trong kiếp trước?

     Cô đã hạnh phúc.

     "Anh nói rất đúng." Đến giờ phút này Diệp Tố Kỳ mới cực kỳ rõ ràng bỏ xuống Thượng Trình, quên bỏ chính mình của kiếp trước: "Thời gian này ủy khuất anh, chờ anh em khỏe lại, em sẽ bồi thường cho enh, còn có cám ơn anh."

     Cô được yêu, được người đàn ông trước mắt này ôn nhu lại bao dung che chở quý trọng, cảm tạ ông trời để cho cô có cơ hội lặp lại một lần.

     "Tố Tố..." Thành Uyên thở dài: "Anh nói rồi, đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ không nhẫn nại được."

     Đừng khảo nghiệm tự chủ người đàn ông, anh thật sự không phải thánh nhân.

     "Vậy thì đừng nhẫn." Diệp Tố Kỳ chống cằm, nhìn mặt nghiêng người đàn ông cũng rất tuấn tú: "Em cảm thấy may mắn.”

"May mắn cái gì?"

     "May mắn em mở to mắt, may mắn em còn có cơ hội, may mắn em không có chọn sai người."

     Nghe thấy cô gái mình thích nói với mình như vậy, nếu anh nhịn được, vậy còn là đàn ông sao?

     Tay lái khẩn cấp chuyển hướng dừng ở bên đường, anh cởi bỏ dây an toàn vướng bận, lại gần ghế Diệp Tố Kỳ, hai tay bưng khuôn mặt anh nhớ thương nhiều ngày, dùng chân thành nhất, tâm tràn ngập tưởng niệm hôn cô...


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện