Trần Trường Sinh cười cười, nói: "Ta biết ngươi không cam lòng, nhưng quả thật không thành vấn đề."
Đường Tam Thập Lục trầm mặc một lát, nói: "Ngươi là thầy thuốc giỏi nhất, ngươi cũng chữa không khỏi, ta còn có thể đi nơi nào chữa đây?"
Trần Trường Sinh nói: "Ta không am hiểu nhiều về cảm lạnh, Chu Sa đan cũng không có tác dụng."
Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói: "Thứ đó có cho ta ăn ta cũng không ăn, bởi vì ta không ăn người."
Trần Trường Sinh nói: "Cho nên ngươi cần đi về chữa bệnh."
Đường Tam Thập Lục lại trầm mặc một lát, nói: "Người gác cổng của chúng ta đã già nua rất nhiều, không có ta trợ thủ, ta lo lắng thân thể của hắn sẽ không chịu đựng nổi."
Trần Trường Sinh đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Ta sẽ thương lượng với mọi người, ngươi rời đi trước đi, Mao viện trưởng dưỡng thương ở Hàn Sơn, ngươi cũng tới đó đi."
Sáng sớm hôm sau, Đường Tam Thập Lục đã đi rồi, Diệp Tiểu Liên cũng đã đi theo, đây là Từ Hữu Dung đồng ý, nàng không nói với Trần Trường Sinh, bởi vì nàng biết Trần Trường Sinh đối với loại chuyện tình cảm nam nữ này vô cùng ngờ nghệch, hoặc là nói hoàn toàn không hiểu, nhưng mà nàng cũng biết, Trần Trường Sinh ở phương diện khác lại rất am hiểu, tỷ như y thuật.
Nàng nhìn hắn một cái, cuối cùng không nói gì.
Trần Trường Sinh nhìn phương xa quân kỳ tung bay, ánh mắt yên tĩnh mà kiên nghị.
Hắn ở dưới đình giữa loạn sơn nhìn thế giới này.
Thế giới này cũng đang nhìn hắn.
Hắn bình tĩnh, để cho vô số tướng sĩ tiền tuyến có lòng tin.

Trên thực tế, chỉ có rất ít người biết được, nội tâm của hắn cũng không bình tĩnh.
Có rất nhiều chuyện, để cho hắn sắp sửa không thể nào chịu đựng nổi nữa, tỷ như sinh tử, vừa tỷ như Đường Tam Thập Lục sốt cao nhưng không muốn trở về.
Bất quá cũng may hắn còn có chỗ dựa.
Từ Hữu Dung vẫn đứng bên cạnh hắn, không phải dùng tư thái của thê tử, cũng không phải tư thái của người dưới, mà là tư thái bình đẳng.
Khi nàng chắp lên hai tay, Lăng Hải Chi Vương đám người thậm chí còn cảm thấy nàng cao lớn hơn so với Trần Trường Sinh.
"Sáng nay nhận được tin tức, Lương sư huynh đã chết, hai vị trưởng lão kiếm đường đồng thời chết trận, Quan Bạch đi trợ giúp, cũng đã chết."
Từ Hữu Dung vẻ mặt rất bình tĩnh, tựa như những người đã chết này không có quan hệ gì với nàng.
Trần Trường Sinh nhắm mắt lại, qua một lát mới mở ra.
"Mỗi người đều phải chết, chỉ cần cuối cùng có thể giải quyết được vấn đề, cái chết này sẽ không phải là lãng phí, mà có ý nghĩa, cũng là từ bi."
Nói xong câu đó, nàng đi tới dưới chân núi.
Tầm mắt Lăng Hải Chi Vương cùng giáo sĩ theo nàng mà di động, tràn đầy kính sợ, lại có chút ít thương tiếc.
Tướng sĩ cùng tín đồ tiền tuyến, cần từ trong sự bình tĩnh của Trần Trường Sinh đạt được lực lượng.
Trần Trường Sinh cần từ chỗ của nàng đạt được lực lượng.

Như vậy nàng có thể dựa vào ai đây?
Hiện tại ngay cả An Hoa, cũng bắt đầu đồng tình với nàng, sau đó sùng bái nàng.
...
...
Tuyết Lão thành rất lớn, cộng thêm vài chục tòa vệ thành cùng với chiến sĩ từ các bộ lạc chạy tới trợ giúp xây dựng lều trại, lại càng chiếm cứ diện tích vô cùng bát ngát.

Khi thành nam mới vừa nghênh đón làn gió hơi lạnh lạnh, thành bắc bình nguyên đã bắt đầu xuất hiện tuyết đọng, nhưng vẫn không có tung tích của nhân tộc quân đội.
Chiết Tụ tin chắc, chính mình là nhân loại đầu tiên đi tới phiến bình nguyên này —— nếu như hắn có thể coi là nhân loại—— không phải vì hắn càng thêm dũng cảm, am hiểu mạo hiểm hơn so với những binh lính khác, mà bởi vì đối với Nhân tộc quân đội mà nói, lúc này đi tới Tuyết Lão thành phương bắc bình nguyên đối với cả chiến cuộc không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Nhưng đối với chiến cuộc của hắn lại vô cùng có ý nghĩa.
Bảy ngày trước, hắn ở Tuyết Lão thành phía tây một trăm hai mươi dặm cổ đấu thú trường di chỉ gặp được một chi tiểu đội của Ma tộc.
Hắn thuở nhỏ đã chiến đấu với Ma tộc, hiểu rõ đối với Ma tộc muốn vượt qua người bình thường rất nhiều, một chi tiết để cho hắn chú ý chính là thủ lĩnh tiểu đội kia rất đặc thù—— tên thủ lĩnh kia rất trẻ tuổi, vô cùng cao lớn, từ hình thức tộc huy hắn đeo đến xem hẳn là thuộc về gia tộc cùng hoàng tộc tương đối thân cận, hơn nữa địa vị ở trong tộc hẳn là rất cao.
Một vị quý tộc trẻ tuổi như vậy vì sao lại xuất hiện tại trên chiến trường nguy hiểm? Chuyện này cũng không phù hợp với nhận thức của Chiết Tụ đối với xã hội thượng tầng trong Ma tộc.


Nếu như đổi thành hơn một nghìn năm trước, vương công quý tộc của Ma tộc còn bảo lưu truyền thống thượng võ, coi anh dũng cùng chiến tích làm vinh quang, mà bọn hắn bây giờ đã thành hủ bại rất nhiều rồi.
Chiết Tụ tiếp tục theo dõi tiểu đội Ma tộc kia, cuối cùng đưa ra một cái kết luận.
Người quý tộc trẻ tuổi này dưới sự bảo vệ của đám cao thủ trong tộc ra khỏi thành, là muốn tích góp công trận, lại không muốn gặp phải bất cứ nguy hiểm nào, cho nên chi tiểu đội này mới có thể dừng lại nửa ngày ở cổ đấu thú trường di chỉ, sau đó bắt đầu hướng phương bắc đi tới —— ai cũng biết, trong thời gian ngắn quân đội Nhân tộc không thể nào khởi xướng tiến công tới phương bắc của Tuyết Lão thành.
Về phần thời điểm tên quý tộc trẻ tuổi kia trở lại Tuyết Lão thành, làm sao có thể lấy ra đầy đủ công trận...!Chiết Tụ tin tưởng đối với hắn mà nói, sẽ là chuyện vô cùng dễ dàng, có lẽ đã có hàng chục cái đầu của nhân loại chiến sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi hắn trở về thành mà chất lên trên chiếc xe kia mà thôi.
Tuyết Lão thành đã đến thời khắc vô cùng nguy hiểm, vương công quý tộc trong thành lại vẫn nghĩ tới việc làm giả công trận, cũng không biết nên nói bọn họ là hồ đồ hay là tham lam quá nhiều.

Nhưng dưới tình huống này còn dám gian lận, không nghi ngờ chút nào là đại nhân vật chân chính trong Ma tộc, thân phận tên quý tộc trẻ tuổi kia hẳn là không tầm thường.
Bắt đầu từ lúc đưa ra những suy luận này, Chiết Tụ sinh ra một loại vọng động mãnh liệt, sau đó vì loại vọng động này định ra một cái kế hoạch vô cùng mạo hiểm.
Hắn quyết định lẻn vào Tuyết Lão thành.
...
...
Một đám yêu thú không biết từ đâu tới hướng chi tiểu đội Ma tộc kia phát động công kích, có cao thủ trong tộc bảo vệ, tên quý tộc trẻ tuổi kia cũng không lo lắng cho an toàn của mình, còn có tâm tư nhìn hình ảnh yêu thú điên cuồng bị cắt đứt mạch máu trên cổ, gương mặt tái nhợt tràn đầy hưng phấn mà đỏ ửng, giống như là thoa lên máu tươi chân chính.
Yêu thú bị giết sạch sẽ, Ma tộc tiểu đội cũng trả giá thật nhiều, ba tên chiến sĩ dũng cảm nhất bị thương không nhẹ, phiền toái nhất chính là, tuyết đọng cùng bùn đất trên bình nguyên bị đạp nát nhừ, trộn chung một chỗ, nhớp nháp khó đi, tiểu đội dứt khoát ở trong rừng cây tạm thời ghim trướng, dừng lại một đêm, thông qua huyết câu hướng ra phía ngoài phát ra tin tức.
Chiến sĩ cùng tên quý tộc trẻ tuổi trong tiểu đội Ma tộc không ngờ tới, cái đêm này sẽ trở thành một đêm kinh khủng nhất trong sinh mệnh của bọn họ.
Mùi máu tươi dần dần lan tỏa khắp trong rừng cây, trong đất bùn tựa như có quái vật gì đang di động, thế giới yên tĩnh, mây trong bầu trời đêm dần dần tản ra, rõ ràng có thể thấy được trăng sáng không cách nào cung cấp bất kỳ dũng khí cho bọn hắn, bọn họ chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau, chỉ có thể cảm giác được binh khí trong tay càng ngày càng lạnh, dần dần, tiếng hít thở không còn, bọn họ cũng không cảm giác được binh khí lạnh lẽo trong tay, bởi vì thân thể của bọn họ đang từ từ trở nên lạnh như băng.

Thì ra đây là một đêm cuối cùng trong sinh mệnh của bọn họ.
Đám lính trong tiểu đội Ma tộc lặng yên không một tiếng động chết đi, không có thanh âm cảnh báo, không có kêu thảm thiết, không có giãy dụa, càng không có đánh nhau, cả quá trình cực kỳ giống một vở kịch câm vô cùng quỷ dị, nhưng không có người xem, chỉ có tinh thần thưa thớt phía nam cùng trăng sáng tận mắt nhìn thấy hết thảy.
Sáng sớm hôm sau, dựa theo ước định từ trước, một đội kỵ binh đến từ Tuyết Lão thành tiến vào phiến rừng cây này.
Hơn mười tên kỵ binh võ trang đầy đủ hộ tống ba cỗ xe ngựa, trong xe là thi thể Nhân tộc binh lính bọn hắn rất cực khổ mới tìm được ở phía nam.

Nghĩ tới sau đó thiếu chủ sẽ ban thưởng, đám kỵ binh này khó giữ vững vẻ mặt uy nghiêm mà lạnh lùng, khóe môi không nhịn được vẽ thành nụ cười thỏa mãn.
Nhưng khi bọn hắn đi vào rừng cây, không nhìn tới thân ảnh cao lớn kia, lại chỉ thấy được hình ảnh vô cùng bi thảm.
Tiếng khóc không ngừng vang lên, đám kỵ sĩ Ma tộc hướng về phía thiên không giơ vũ khí, phát tiết bất an cùng sợ hãi trong lòng, nói lời bi thương, thề sẽ vì "Cố Ai" báo thù, không biết cái từ Cố Ai này là tên của vị quý tộc trẻ tuổi, hay là tiền tố trong gia tộc, kế tiếp, bọn họ đem thi thể đồng bạn trong rừng cây mang lên trên xe, bước lên lữ trình trở về Tuyết Lão thành, căn bản không dám dừng lại lâu hơn, dĩ nhiên bọn họ dùng danh nghĩa là phải nhanh chóng trở về thành cảnh báo, quân đội loài người đã đến phương bắc...
Ở trên đường trở về thành, Ma tộc kỵ sĩ lần nữa xảy ra tranh chấp kịch liệt, đại khái là như thế nào ứng đối tộc trưởng tra xét cùng với làm sao dùng kim tệ để xóa bỏ tội danh sắp tới, tâm tình đội ngũ trở nên càng thêm xuống thấp, thế cho nên xuyên qua bãi phi lao này, ngay cả thịt hươu nai lúc đến nói chuẩn bị cũng quên đi lấy.
Cách Tuyết Lão thành càng ngày càng gần, có thể nhìn thấy kiến trúc sụp đổ cũng dần dần tăng nhiều, phần lớn cũng là dùng vải bố cùng gỗ để tạo thành, lộ vẻ vô cùng lụp sụp, nơi nơi lọt gió, càng không có mỹ cảm có thể nói, nếu như không phải là Ma tộc cấp thấp có khả năng chịu lạnh rất tốt, chỉ sợ căn bản không có biện pháp sống sót.
Nghe được tiếng chân dồn dập, Ma tộc cấp thấp đang đốn củi, đang làm việc vội vàng quỳ đến hai bên đường, căn bản không dám ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn.
Nếu như là bình thời, đám kỵ sĩ này có lẽ sẽ có hứng thú dùng roi da khiến Ma tộc cấp thấp cảm thụ một chút đau đớn, nhưng bọn hắn bây giờ căn bản không có loại tâm tình này, hận không thể lập tức trở về đến Tuyết Lão thành.

Dĩ nhiên, nếu như có thể mà nói, bọn họ càng hận không thể vĩnh viễn không cần trở về Tuyết Lão thành..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện