Tốc độ của Trần Trường Sinh quả thật rất nhanh, quả đấm quả thật rất thẳng.
Theo đạo lý mà nói, quả đấm của hắn nhất định sẽ thất bại, không cách nào đánh trúng Hoắc Quang dùng Túng Vân thân pháp mạn diệu mà bay lên.
Quả đấm của hắn quả thật rơi vào khoảng không, rơi vào không trung, phát ra một tiếng ù ù, tựa như một chiếc chuông cổ được gõ vang.
Không khí không có chút thựa lực, tựa như cũng bị một quyền này đánh bại.
Nhưng quyền của hắn không dừng lại ở đó, mà tiếp tục đi về phía trước.
Không khí bị kích phá, bên trong như xuất hiện một lối đi, lối đi này không cách nào nhìn bằng mắt thường, nhưng làm cho người ta cảm giác giống như chân thật.
Các đại nhân vật trong Chiêu Văn điện, nhìn hình ảnh trên quang kính, cũng cảm thấy lối đi này tồn tại.
Lối đi này là do Trần Trường Sinh dùng nắm đấm tạo ra , nhưng không phải thẳng , mà là một đường vòng cung, lối ra hơi chếch lên trên.
Lối đi vô hình này, rất trơn nhẵn, rất dễ nhìn, có vẻ đẹp tự nhiên thiên thành.
Quả đấm thẳng tắp, làm sao có thể đánh thành một đường cong trên không trung?
Chỉ có thể có một cách giải thích, đó chính là quyền ý của hắn, ở thời khắc cuối cùng phát ra, thay đổi phương hướng.
Thế gian có loại quyền pháp nào có thể làm được điểm này?
Hoắc Quang lướt tới thiên không.
Quả đấm của Trần Trường Sinh dọc theo đường cong vô hình này, đi tới thiên không.
"Liệu Thiên Nhất Kiếm."
Chiêu Văn điện vang lên tiếng kinh hô của Tiết Tỉnh Xuyên.
Quả thật không có quyền pháp nào có thể ở thời khắc tối hậu thay đổi hướng đi của quyền ý.
Các đại nhân vật trong Chiêu Văn điện đều là người có kiến thức, phi thường khẳng định tuyệt đối không có.
Nhưng có loại kiếm pháp có thể ở cuối kiếm chiêu thay đổi hướng đi của kiếm ý.
Lúc trước các đại nhân vật trong Chiêu Văn điện ở trong lòng yên lặng tính toán, thế gian đại khái chỉ có ba loại pháp môn có thể làm được điểm này, trong đó có loại kiếm pháp này.
Ly sơn kiếm pháp Liệu Thiên Kiếm
Chiêu Văn điện liên tiếp vang lên tiếng ma sát giữa ghế ngồi và mặt đất.
Các đại nhân vật khiếp sợ đứng dậy, nhìn thiếu niên trên quang kính đang vung tay đấm thẳng lên trời, kinh hãi không thôi.
Học sinh của Quốc Giáo học viện, làm sao có thể học được bí kiếm bất truyền trong Ly sơn kiếm quyết?
Trong truyền thuyết, Ly sơn kiếm pháp Liệu Thiên Kiếm, là bí kiếm do vị Ly sơn Tiểu sư thúc truyền kỳ kia tự nghĩ ra, vốn không truyền cho ai khác, cho đến mấy trăm năm trước, hắn vân du tứ hải trở về Ly sơn, bị Chưởng môn đương đại đau khổ thỉnh cầu , đem kiếm chiêu này ghi chép vào Ly sơn kiếm pháp tổng quyết.
Kiếm chiêu này rất nổi danh, nhưng cực ít người học tập, bởi vì ... học kiếm chiêu này quá khó khăn, đối với trình độ cô đọng thần thức yêu cầu quá cao.
Ly Sơn kiếm tông đệ tử thế hệ này, nghe nói chỉ có Thu Sơn Quân cùng Cẩu Hàn Thực học được một chiêu này.
Hiện tại, kiếm chiêu này xuất hiện trong tay Trần Trường Sinh.
Hắn không sử dụng kiếm, mà dùng nắm đấm.
Liệu Thiên Nhất Kiếm, tự nhiên biến thành một quyền oanh trời.
Ở giữa quả đấm của hắn cùng thiên không xanh lam, là Hoắc Quang.
Quả đấm của hắn trước khi oanh phá thiên không xanh lam, đầu tiên muốn rơi vào trên người Hoắc Quang trước.
Oanh - một tiếng muộn hưởng.
Đó là thanh âm phát ra khi quả đấm tiếp xúc với thân thể.
Quả đấm của Trần Trường Sinh, đánh vào trên ngực Hoắc Quang.
Đơn giản, chính xác, mạnh mẽ.
Oanh - tiếng muộn hưởng thứ hai.
Đó là thanh âm phát ra khi thân thể ma sát với không khí.
Cả người Hoắc Quang, bỗng nhiên bay lên, bay về phía thiên không, một lát sau, biến thành một cái bóng đen nho nhỏ.
Ngoài Tẩy Trần lâu, các thí sinh tụ tập trước thềm đá, đang đợi kết quả trận đối chiến này.
Mà lúc này, bọn họ nghe được hai tiếng nổ vang liên tiếp.
Bởi vì Tẩy Trần lâu có trận pháp cách âm, bọn họ lúc trước không nghe được bất kỳ thanh âm gì, lại càng không giống như trận chiến giữa Đường Tam Thập Lục cùng Lương Bán Hồ, có thể thấy kiếm ý phản chiếu trong bầu trời xanh lam, đối với Hoắc Quang cùng Trần Trường Sinh tham gia trận chiến này, không khỏi đánh giá thấp.
Cho đến khi hai tiếng nổ vang như tiếng sấm, ập vào bên tai của bọn hắn.
Các thí sinh chấn động vô cùng, theo tiếng nổ vang và tiếng gió, tầm mắt nhìn lên trên, thấy được bóng người bay về phía thiên không.
Chung quanh một mảnh tĩnh mịch, rất nhiều thí sinh mở rộng miệng, nhưng không ai nói chuyện.
Bọn họ trơ mắt nhìn bóng người kia bay đến địa phương cực cao, sau đó một lần nữa rơi xuống.
Một lát sau, mặt đất truyền đến chấn động rất nhỏ.
Các thí sinh cúi đầu nhìn xuống dưới chân, sau đó ngẩng đầu nhìn Tẩy Trần lâu, rung động không nói thành lời , cảm thấy trái tim cũng chấn động.
Đạo chấn động kia, hẳn là người kia rơi xuống mặt đất?
Đại đa số thí sinh cũng không nhìn thấy rõ, bóng người bị đánh bay đến trong bầu trời là ai, nhưng không biết tại sao, mọi người trong vô thức đều cho rằng, không phải là Trần Trường Sinh.
Bên trong Tẩy Trần lâu.
Trần Trường Sinh chân phải phía trước, chân trái phía sau, tựa như giương cung.
Hắn cánh tay phải hơi gấp, giơ quyền hướng lên trời, tựa như cây đuốc.
Hoắc Quang bị đánh bay.
Hắn thu quyền, sau đó thu hồi chân phải, đứng thẳng người, nhìn lên thiên không.
Tầm mắt của hắn dời lên trên, sau đó theo dõi, theo đạo nhân ảnh kia trở về trong lầu.
Một tiếng ầm vang, bụi mù tung bay, mặt đất khẽ rung động.
Bụi mù dần dần tan biến, Hoắc Quang ngã trên mặt đất, không ngừng phun máu, không biết đã gãy bao nhiêu cái xương.
Từ thời khắc hắn rời khỏi mặt đất, giám khảo lầu hai đã lao xuống, đã chuẩn bị để cứu chữa.
Thanh Diệu Thập Tam ty nữ giáo sĩ, càng không ngừng thi triển thanh quang, cầm máu cho hắn, bảo đảm không ảnh hưởng đến tính mạng, sau đó mới có thể đem hắn chuyển dời về Ly cung.
Nằm trên mặt đất đầy cát vàng, nhìn thiên không xanh lam, Hoắc Quang rất thống khổ, trong ánh mắt tràn đầy không cam lòng cùng tức giận, nhưng nhiều nhất vẫn là ngơ ngẩn.
Hắn không rõ, tại sao mình có thể thất bại trận này.
Phải biết rằng trước khi tiến vào kinh đô, hắn cũng đã biết trước đối thủ của mình là ai.
Nếu như Trần Trường Sinh không qua được vũ thí, tự nhiên không thể tham gia đối chiến, nếu như hắn không thể vượt qua vòng đầu đối chiến, tự nhiên cũng sẽ không gặp phải hắn, hắn có thể biết đúng là, chỉ cần Trần Trường Sinh tiến vào vòng thứ hai, như vậy chính mình sẽ là đối thủ của hắn, chính mình sẽ trở thành một tòa núi lớn mà hắn không cách nào vượt qua, lịch sử vào giờ khắc này trở lại nguyên bản, nam bắc hợp lưu lần nữa trở về quỹ đạo...
Nhưng mà, hiện tại hắn nằm trên mặt đất, bị thương quá nặng, không cách nào nhúc nhích, chính là ngay cả động tác đơn giản như quay người cũng không làm được.
Hắn muốn Trần Trường Sinh nói gì đó, nhưng hắn không cách nào nhìn Trần Trường Sinh, cũng nói không ra lời, chỉ có thể nhìn phiến thiên không xanh lam này.
Thiên không trong học cung thấp hơn rất nhiều so với thiên không bên ngoài, mới vừa rồi hắn thậm chí nghĩ rằng mình đã chạm đến thiên không.
Tựa như trước khi hắn đi vào Tẩy Trần lâu cho là mình có thể rất dễ dàng chiến thắng Trần Trường Sinh.
Nhưng trên thực tế, không cách nào chạm đến thiên không .
Hắn cũng không thể chiến thắng Trần Trường Sinh.
Tại sao?
Trần Trường Sinh có thể nghĩ đến Hoắc Quang, cùng với các đại nhân vật phía sau Hoắc Quang lúc này tâm tình phức tạp cỡ nào, có bao nhiêu cảm tưởng, nhưng hắn không nghĩ. Bởi vì cảm giác của người khác không liên quan tới hắn, thạch tín của người khác cũng không phải mật đường của hắn, cũng không liên quan tới hắn, hắn chưa bao giờ đem thời gian tiêu hao trên những chuyện vô vị như vậy.
Hắn không nhìn Hoắc Quang nằm trên mặt đất , hướng về vị Ly cung giáo sĩ chủ trì đối chiến hành lễ, sau đó đi ra ngoài Tẩy Trần lâu.
Ly cung giáo sĩ đến từ giáo khu xử, nhìn bóng lưng thiếu niên, tán thưởng gật gật đầu.
Từ lúc tiến vào Tẩy Trần lâu đến lúc rời đi, Trần Trường Sinh không nói một câu.
Trước khi đối chiến bắt đầu, Hoắc Quang nói sẽ không dùng lời nói hạ nhục hắn, bởi vì nhàm chán hơn nữa không thú vị, chỉ đơn giản chiến thắng hắn.
Trần Trường Sinh dùng nắm tay nói cho đối phương biết, bản thân nói chuyện chính là chuyện nhàm chán mà không thú vị, ta tới để chiến đấu , không phải tới nói chuyện, huống chi chúng ta không quen, thậm chí không nhận ra.
Đồng dạng trước khi đối chiến bắt đầu, Hoắc Quang trên cao nhìn xuống nói với hắn, nếu như không rút kiếm, sẽ không có cơ hội rút kiếm.
Trần Trường Sinh dùng nắm tay thực tế để chứng minh, người thực sự cần rút kiếm, thật ra chính là Hoắc Quang.
Bên trong Chiêu Văn điện, lần nữa trở lại an tĩnh.
Mọi người dùng thời gian rất lâu, mới chế trụ khiếp sợ trong lòng.
Mạc Vũ nhìn mặt đất cát vàng trống rỗng trong quang kính, khóe môi khẽ nhếch lên, tựa như muốn cười, nhưng cuối cùng vẫn giữ vững bộ dáng lạnh lùng.
Tiết Tỉnh Xuyên nhìn giáo chủ đại nhân Mai Lý Sa, đối với trình độ Trần Trường Sinh thể hiện, hắn có rất nhiều khốn hoặc.
Mọi người lúc này mới phát hiện, giáo chủ đại nhân không biết lúc nào đã nhắm hai mắt lại, phảng phất bắt đầu ngủ.
Chẳng qua là nếp nhăn trên mặt hắn, trở nên giãn ra rất nhiều.
Chút đồi mồi có hơi chói mắt, cũng trở nên phai nhạt rất nhiều.
Trên mặt của hắn, có nụ cười thản nhiên.
Theo đạo lý mà nói, quả đấm của hắn nhất định sẽ thất bại, không cách nào đánh trúng Hoắc Quang dùng Túng Vân thân pháp mạn diệu mà bay lên.
Quả đấm của hắn quả thật rơi vào khoảng không, rơi vào không trung, phát ra một tiếng ù ù, tựa như một chiếc chuông cổ được gõ vang.
Không khí không có chút thựa lực, tựa như cũng bị một quyền này đánh bại.
Nhưng quyền của hắn không dừng lại ở đó, mà tiếp tục đi về phía trước.
Không khí bị kích phá, bên trong như xuất hiện một lối đi, lối đi này không cách nào nhìn bằng mắt thường, nhưng làm cho người ta cảm giác giống như chân thật.
Các đại nhân vật trong Chiêu Văn điện, nhìn hình ảnh trên quang kính, cũng cảm thấy lối đi này tồn tại.
Lối đi này là do Trần Trường Sinh dùng nắm đấm tạo ra , nhưng không phải thẳng , mà là một đường vòng cung, lối ra hơi chếch lên trên.
Lối đi vô hình này, rất trơn nhẵn, rất dễ nhìn, có vẻ đẹp tự nhiên thiên thành.
Quả đấm thẳng tắp, làm sao có thể đánh thành một đường cong trên không trung?
Chỉ có thể có một cách giải thích, đó chính là quyền ý của hắn, ở thời khắc cuối cùng phát ra, thay đổi phương hướng.
Thế gian có loại quyền pháp nào có thể làm được điểm này?
Hoắc Quang lướt tới thiên không.
Quả đấm của Trần Trường Sinh dọc theo đường cong vô hình này, đi tới thiên không.
"Liệu Thiên Nhất Kiếm."
Chiêu Văn điện vang lên tiếng kinh hô của Tiết Tỉnh Xuyên.
Quả thật không có quyền pháp nào có thể ở thời khắc tối hậu thay đổi hướng đi của quyền ý.
Các đại nhân vật trong Chiêu Văn điện đều là người có kiến thức, phi thường khẳng định tuyệt đối không có.
Nhưng có loại kiếm pháp có thể ở cuối kiếm chiêu thay đổi hướng đi của kiếm ý.
Lúc trước các đại nhân vật trong Chiêu Văn điện ở trong lòng yên lặng tính toán, thế gian đại khái chỉ có ba loại pháp môn có thể làm được điểm này, trong đó có loại kiếm pháp này.
Ly sơn kiếm pháp Liệu Thiên Kiếm
Chiêu Văn điện liên tiếp vang lên tiếng ma sát giữa ghế ngồi và mặt đất.
Các đại nhân vật khiếp sợ đứng dậy, nhìn thiếu niên trên quang kính đang vung tay đấm thẳng lên trời, kinh hãi không thôi.
Học sinh của Quốc Giáo học viện, làm sao có thể học được bí kiếm bất truyền trong Ly sơn kiếm quyết?
Trong truyền thuyết, Ly sơn kiếm pháp Liệu Thiên Kiếm, là bí kiếm do vị Ly sơn Tiểu sư thúc truyền kỳ kia tự nghĩ ra, vốn không truyền cho ai khác, cho đến mấy trăm năm trước, hắn vân du tứ hải trở về Ly sơn, bị Chưởng môn đương đại đau khổ thỉnh cầu , đem kiếm chiêu này ghi chép vào Ly sơn kiếm pháp tổng quyết.
Kiếm chiêu này rất nổi danh, nhưng cực ít người học tập, bởi vì ... học kiếm chiêu này quá khó khăn, đối với trình độ cô đọng thần thức yêu cầu quá cao.
Ly Sơn kiếm tông đệ tử thế hệ này, nghe nói chỉ có Thu Sơn Quân cùng Cẩu Hàn Thực học được một chiêu này.
Hiện tại, kiếm chiêu này xuất hiện trong tay Trần Trường Sinh.
Hắn không sử dụng kiếm, mà dùng nắm đấm.
Liệu Thiên Nhất Kiếm, tự nhiên biến thành một quyền oanh trời.
Ở giữa quả đấm của hắn cùng thiên không xanh lam, là Hoắc Quang.
Quả đấm của hắn trước khi oanh phá thiên không xanh lam, đầu tiên muốn rơi vào trên người Hoắc Quang trước.
Oanh - một tiếng muộn hưởng.
Đó là thanh âm phát ra khi quả đấm tiếp xúc với thân thể.
Quả đấm của Trần Trường Sinh, đánh vào trên ngực Hoắc Quang.
Đơn giản, chính xác, mạnh mẽ.
Oanh - tiếng muộn hưởng thứ hai.
Đó là thanh âm phát ra khi thân thể ma sát với không khí.
Cả người Hoắc Quang, bỗng nhiên bay lên, bay về phía thiên không, một lát sau, biến thành một cái bóng đen nho nhỏ.
Ngoài Tẩy Trần lâu, các thí sinh tụ tập trước thềm đá, đang đợi kết quả trận đối chiến này.
Mà lúc này, bọn họ nghe được hai tiếng nổ vang liên tiếp.
Bởi vì Tẩy Trần lâu có trận pháp cách âm, bọn họ lúc trước không nghe được bất kỳ thanh âm gì, lại càng không giống như trận chiến giữa Đường Tam Thập Lục cùng Lương Bán Hồ, có thể thấy kiếm ý phản chiếu trong bầu trời xanh lam, đối với Hoắc Quang cùng Trần Trường Sinh tham gia trận chiến này, không khỏi đánh giá thấp.
Cho đến khi hai tiếng nổ vang như tiếng sấm, ập vào bên tai của bọn hắn.
Các thí sinh chấn động vô cùng, theo tiếng nổ vang và tiếng gió, tầm mắt nhìn lên trên, thấy được bóng người bay về phía thiên không.
Chung quanh một mảnh tĩnh mịch, rất nhiều thí sinh mở rộng miệng, nhưng không ai nói chuyện.
Bọn họ trơ mắt nhìn bóng người kia bay đến địa phương cực cao, sau đó một lần nữa rơi xuống.
Một lát sau, mặt đất truyền đến chấn động rất nhỏ.
Các thí sinh cúi đầu nhìn xuống dưới chân, sau đó ngẩng đầu nhìn Tẩy Trần lâu, rung động không nói thành lời , cảm thấy trái tim cũng chấn động.
Đạo chấn động kia, hẳn là người kia rơi xuống mặt đất?
Đại đa số thí sinh cũng không nhìn thấy rõ, bóng người bị đánh bay đến trong bầu trời là ai, nhưng không biết tại sao, mọi người trong vô thức đều cho rằng, không phải là Trần Trường Sinh.
Bên trong Tẩy Trần lâu.
Trần Trường Sinh chân phải phía trước, chân trái phía sau, tựa như giương cung.
Hắn cánh tay phải hơi gấp, giơ quyền hướng lên trời, tựa như cây đuốc.
Hoắc Quang bị đánh bay.
Hắn thu quyền, sau đó thu hồi chân phải, đứng thẳng người, nhìn lên thiên không.
Tầm mắt của hắn dời lên trên, sau đó theo dõi, theo đạo nhân ảnh kia trở về trong lầu.
Một tiếng ầm vang, bụi mù tung bay, mặt đất khẽ rung động.
Bụi mù dần dần tan biến, Hoắc Quang ngã trên mặt đất, không ngừng phun máu, không biết đã gãy bao nhiêu cái xương.
Từ thời khắc hắn rời khỏi mặt đất, giám khảo lầu hai đã lao xuống, đã chuẩn bị để cứu chữa.
Thanh Diệu Thập Tam ty nữ giáo sĩ, càng không ngừng thi triển thanh quang, cầm máu cho hắn, bảo đảm không ảnh hưởng đến tính mạng, sau đó mới có thể đem hắn chuyển dời về Ly cung.
Nằm trên mặt đất đầy cát vàng, nhìn thiên không xanh lam, Hoắc Quang rất thống khổ, trong ánh mắt tràn đầy không cam lòng cùng tức giận, nhưng nhiều nhất vẫn là ngơ ngẩn.
Hắn không rõ, tại sao mình có thể thất bại trận này.
Phải biết rằng trước khi tiến vào kinh đô, hắn cũng đã biết trước đối thủ của mình là ai.
Nếu như Trần Trường Sinh không qua được vũ thí, tự nhiên không thể tham gia đối chiến, nếu như hắn không thể vượt qua vòng đầu đối chiến, tự nhiên cũng sẽ không gặp phải hắn, hắn có thể biết đúng là, chỉ cần Trần Trường Sinh tiến vào vòng thứ hai, như vậy chính mình sẽ là đối thủ của hắn, chính mình sẽ trở thành một tòa núi lớn mà hắn không cách nào vượt qua, lịch sử vào giờ khắc này trở lại nguyên bản, nam bắc hợp lưu lần nữa trở về quỹ đạo...
Nhưng mà, hiện tại hắn nằm trên mặt đất, bị thương quá nặng, không cách nào nhúc nhích, chính là ngay cả động tác đơn giản như quay người cũng không làm được.
Hắn muốn Trần Trường Sinh nói gì đó, nhưng hắn không cách nào nhìn Trần Trường Sinh, cũng nói không ra lời, chỉ có thể nhìn phiến thiên không xanh lam này.
Thiên không trong học cung thấp hơn rất nhiều so với thiên không bên ngoài, mới vừa rồi hắn thậm chí nghĩ rằng mình đã chạm đến thiên không.
Tựa như trước khi hắn đi vào Tẩy Trần lâu cho là mình có thể rất dễ dàng chiến thắng Trần Trường Sinh.
Nhưng trên thực tế, không cách nào chạm đến thiên không .
Hắn cũng không thể chiến thắng Trần Trường Sinh.
Tại sao?
Trần Trường Sinh có thể nghĩ đến Hoắc Quang, cùng với các đại nhân vật phía sau Hoắc Quang lúc này tâm tình phức tạp cỡ nào, có bao nhiêu cảm tưởng, nhưng hắn không nghĩ. Bởi vì cảm giác của người khác không liên quan tới hắn, thạch tín của người khác cũng không phải mật đường của hắn, cũng không liên quan tới hắn, hắn chưa bao giờ đem thời gian tiêu hao trên những chuyện vô vị như vậy.
Hắn không nhìn Hoắc Quang nằm trên mặt đất , hướng về vị Ly cung giáo sĩ chủ trì đối chiến hành lễ, sau đó đi ra ngoài Tẩy Trần lâu.
Ly cung giáo sĩ đến từ giáo khu xử, nhìn bóng lưng thiếu niên, tán thưởng gật gật đầu.
Từ lúc tiến vào Tẩy Trần lâu đến lúc rời đi, Trần Trường Sinh không nói một câu.
Trước khi đối chiến bắt đầu, Hoắc Quang nói sẽ không dùng lời nói hạ nhục hắn, bởi vì nhàm chán hơn nữa không thú vị, chỉ đơn giản chiến thắng hắn.
Trần Trường Sinh dùng nắm tay nói cho đối phương biết, bản thân nói chuyện chính là chuyện nhàm chán mà không thú vị, ta tới để chiến đấu , không phải tới nói chuyện, huống chi chúng ta không quen, thậm chí không nhận ra.
Đồng dạng trước khi đối chiến bắt đầu, Hoắc Quang trên cao nhìn xuống nói với hắn, nếu như không rút kiếm, sẽ không có cơ hội rút kiếm.
Trần Trường Sinh dùng nắm tay thực tế để chứng minh, người thực sự cần rút kiếm, thật ra chính là Hoắc Quang.
Bên trong Chiêu Văn điện, lần nữa trở lại an tĩnh.
Mọi người dùng thời gian rất lâu, mới chế trụ khiếp sợ trong lòng.
Mạc Vũ nhìn mặt đất cát vàng trống rỗng trong quang kính, khóe môi khẽ nhếch lên, tựa như muốn cười, nhưng cuối cùng vẫn giữ vững bộ dáng lạnh lùng.
Tiết Tỉnh Xuyên nhìn giáo chủ đại nhân Mai Lý Sa, đối với trình độ Trần Trường Sinh thể hiện, hắn có rất nhiều khốn hoặc.
Mọi người lúc này mới phát hiện, giáo chủ đại nhân không biết lúc nào đã nhắm hai mắt lại, phảng phất bắt đầu ngủ.
Chẳng qua là nếp nhăn trên mặt hắn, trở nên giãn ra rất nhiều.
Chút đồi mồi có hơi chói mắt, cũng trở nên phai nhạt rất nhiều.
Trên mặt của hắn, có nụ cười thản nhiên.
Danh sách chương