Trần Trường Sinh thuận lợi bước lên con đường tu hành, không hề gặp phải những khó khăn như trong chuyện xưa ghi lại, nếu để cho người khác biết, nhất định sẽ không thể nào lý giải nổi việc này, mà chính hắn ngược lại không cảm thấy điều gì, nhất là sau khi xác nhận việc sư phụ yêu cầu mình học thuộc đạo tang có ý nghĩa thế nào.
Dĩ nhiên, cuối cùng đây là chuyện đáng để vui mừng... Có thể ngưng thần, sẽ có thể định tinh, có thể định tinh, sẽ có thể dẫn tinh quang tẩy tủy, có thể tẩy tủy sẽ có thể Tọa Chiếu tự quan, có thể Tọa Chiếu tự quan, là có thể tâm ý Thông U, thiên địa tạo hóa, có thể Thông U, sẽ có thể Tụ Tinh vu thể, bách bệnh bất xâm, có thể Tụ Tinh sẽ có thể Tòng Thánh mà đi, ngự phong vạn dặm, tối hậu phương có thể Thần Ẩn ở trong thiên địa, không còn ở trong mệnh luân, hoặc là khi đó không cần nghịch thiên cải mệnh nữa rồi?
Đúng vậy, đối với Trần Trường Sinh mà nói mục đích tu hành vĩnh viễn minh xác như vậy, chưa từng có một tia sai lệch, hoặc là ở trên con đường tu hành có thể thuận tiện theo đuổi những thứ khác, tỷ như thấy những phong cảnh người bình thường nhìn không thấy, biết cảm thụ mà người bình thường không nhận thức, có thể đem những điều nhục nhã trả lại cho những người đó, nhưng những chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là ... mục đích cuối cùng.
Chỉ là mới vừa ngưng thần, ngay cả bước đầu tiên của tu hành còn chưa được tính, đã bắt đầu suy nghĩ Thần Ẩn cảnh giới chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, ngay cả bản thân Trần Trường Sinh cũng biết, chuyện này quá mức xa xôi, nói ra rất dễ dàng bị người ta chê cười, cũng may hắn vĩnh viễn sẽ không nói với ai.
Trần Trường Sinh tương đối trầm mặc ít nói, xử sự bình tĩnh hơn so với bạn bè cùng lứa tuổi, cho nên lúc còn ở Tây Ninh trấn, đã thường xuyên bị người trong trấn đánh giá là già hơn vài ba tuổi. Hắn biết rõ, sở dĩ chính mình có thể một ngày một đêm ngưng thần thành công, quan trọng nhất là vì sư phụ đã tạo dựng trụ cột, chuẩn bị kỹ càng cho mình từ nhỏ, nhưng nếu muốn nói vượt qua thiên tài chân chính như Từ Hữu Dung, cũng không cần thiết.
Ngày hôm sau vẫn năm giờ rời giường, rửa mặt sửa sang sau đó ăn cơm, chuyện xảy ra đêm qua không ảnh hưởng đến sinh hoạt hay nghỉ ngơi của hắn, chỉ có ánh mắt lộ vẻ mỏi mệt chứng minh hắn không bình tĩnh giống như biểu hiện bề ngoài, hẳn không phải mùi nấm mốc trong tiểu lâu được trừ hết mà thật sự vui mừng.
Quốc Giáo học viện vẫn rất náo nhiệt, công tượng cùng tạp dịch ở chính lâu khẩn trương tiến hành công việc tu sửa cùng quét dọn, tàng thư quán bên này vẫn an tĩnh, bởi vì thỉnh cầu của hắn, không ai tới quấy rầy, cho nên hắn có thể tiếp tục tu hành.
Tẩy tủy chính là cảnh giới đầu tiên của tu hành, có thể đơn giản chia làm ba bước, ngưng tụ thần thức là bước đầu tiên, cũng là điều kiện tiên quyết cho tất cả, bước thứ hai chính là tìm kiếm mệnh tinh, đối với giai đoạn nghe qua vô cùng huyền diệu như này, Trần Trường Sinh cũng không lo lắng, điều mà hắn chân chính lo lắng chính là bước thứ ba, dẫn tinh quang nhập vào cơ thể để tẩy tủy... Cũng chỉ có đến bước này, hắn mới có thể xác định vấn đề thân thể của mình sẽ mang tới ảnh hưởng như thế nào.
...
...
Nếu nói tu hành, chính là mượn lực lượng thiên địa làm lực lượng của mình. Từ khi thiên thư hàng lâm, loài người bắt đầu tu hành, phát triển vô số phương pháp tu hành, thử qua vô số thủ đoạn, có công pháp tu hành hấp thu thiên hỏa, có công pháp tu hành thân cận tự nhiên, hấp thu lực lượng của đất đau, mà cuối cùng theo Quốc Giáo chính thức sáng lập, cũng bởi vì vô số thực tế của nhân loại đã minh chứng, loài người tu hành dần dần lấy tinh thần làm chứng.
Nham tương nhiệt độ rừng rực trong miệng núi lửa, quả thật có thể chuyển hóa thành chân nguyên trong cơ thể con người, trợ giúp người tu hành trở nên cực kỳ cường đại. Chút ít lực lượng thanh tân trong đất đai, cũng có thể được người tu hành lợi dụng, nhưng cội nguồn phát ra những năng lượng này đều không bằng tinh thần.
Tinh thần ở trong bầu trời, vị trí vĩnh hằng bất biến, lấy tư thái túc mục chiếu sáng toàn bộ đại lục. Mọi người sinh sống trên mặt đất, chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên, đã có thể thấy được vô hạn tinh quang, từ khi còn nhỏ cho đến khi già nua, tinh thần thủy chung lặng yên làm bạn với họ. Đối với đại lục cùng với những người sinh sống nơi đây mà nói, tinh thần là quang minh, là tọa độ, là năng lượng, cũng là thời gian, bởi vì nó vĩnh hằng.
Loài người cuối cùng lựa chọn hóa tinh quang làm chân nguyên, cùng với những biểu tượng xinh đẹp không quá liên quan, quan trọng nhất là tinh quang là nơi phát ra năng lượng tinh khiết nhất trên thế giới này, không có tạp chất, hơn nữa so với dương quang hay địa hỏa ôn hòa hơn rất nhiều.
Yêu tộc cũng có thể hấp thu tinh quang, hơn nữa thể chất của bọn họ rất đặc thù, không cần công pháp tu hành, có thể trực tiếp đem tinh quang đưa vào thân thể, biến thành lực lượng của bọn họ, cho nên phàm là Yêu tộc có thể hóa thân luôn luôn mạnh mẽ.
Nếu đem so với Yêu tộc mà nói, loài người không thể trực tiếp hấp thu tinh quang, hoặc có thể nói hiệu suất hấp thu tinh quang quá thấp, vì thế, loài người sáng tạo phát minh ra một loại công pháp tu hành, cũng bắt đầu từ ngày đó, loài người mới đi trên con đường xưng bá đại lục.
—— đó chính là thắp sáng mệnh tinh.
Trong bầu trời đêm có vô số tinh thần, mênh mông như biển, khó có thể đếm hết, số lượng còn nhiều hơn cả loài người, mà người tu hành muốn tẩy tủy, trước tiên cần từ hàng tỉ tinh thần, tìm kiếm được viên tinh thần thuộc về mình, đó chính là mệnh tinh.
Không người nào có thể giải thích, nguyên lý của mệnh tinh là gì, tại sao viên tinh thần này lại có mối quan hệ không thể tách rời đối với ngươi, tại sao cách nhau cự ly vạn dặm, tinh thần có thể liên lạc với con người, cho dù là học giả vĩ đại nhất trong lịch sử Quốc Giáo đều không thể nào giải thích.
...
...
Mỗi người đều có một viên tinh thần thuộc về mình.
Nhưng chỉ có những người ngưng kết thần thức thành công, mới có thể tìm được thuộc viên tinh thần của mình, do đó tạo thành liên lạc huyền bí nào đó, cuối cùng dùng thần trí của mình thắp sáng viên tinh thần này, đây cũng là thắp sáng mệnh tinh.
Bầu trời đêm có vô số vì sao, chỉ cần ngươi có thể phát tán thần thức, như vậy ngươi có thể tìm được tinh thần thuộc về mình, hơn nữa loại quan hệ này tựa không giống như những quan hệ khác, nó là tuyệt đối , chỉ cần ngươi có thể thành lập liên lạc với mệnh tinh, vậy thì không có ai có thể cướp nó đi.
Như vậy lại nảy sinh ra một vấn đề, tinh thần dạng nào là mệnh tinh thích hợp nhất cho người tu hành?
Hiện tại trên đại lục đã đưa ra suy luận, mệnh tinh càng xa càng tốt. Bởi vì nhiều đời học giả của Quốc Giáo đã tiến hành theo dõi điều tra vô số người tu hành, trải qua phân tích tính toán, xác nhận suy luận này không có vấn đề gì.
Nhưng mà tại sao lại như vậy?
Nếu như người tu hành trực tiếp hấp thu năng lượng từ mệnh tinh, chẳng phải viên tinh thần này càng gần mặt đất càng tốt hay sao?
Để giải thích hiện tượng này, học giả của Quốc Giáo từ khách quan suy luận, thành lập ra một loại mô hình, trong mô hình giả thiết này, người tu hành không phải trực tiếp hấp thụ năng lượng từ mệnh tinh, mà là ví bầu trời đêm như một bức tường, coi mệnh tinh là một chiếc đinh cố định trên đó, đem chính mình vào bầu trời đêm tạo thành một sợi dây liên lạc, cuối cùng là dùng sợi dây này dao động chung quanh, hấp thu năng lượng tinh quang phiêu dật trong bầu trời đêm.
Ở trong mô hình này, sợi dây vô hình giống như là một sợi bông ẩm ướt, tinh quang trong bầu trời đêm giống như tơ liễu bay múa đầy trời trong tiết xuân thâm, sợi dây này ở trong gió xuân phiêu đãng, có thể kéo được càng nhiều tơ liễu, cuối cùng rơi vào trong tay của người cầm dây. Nếu như sợi dây này càng dài, từ kiến trúc cao nhất hoàng cung nối tới đỉnh của Thiên Thư lăng, như vậy có thể đem toàn bộ tơ liễu trong kinh đô kéo lấy.
Ma tộc đại học giả Thông Cổ Tư đối với lý luận này của Quốc Giáo đưa ra phê bình nghiêm khắc, cho là đây là một loại vọng tưởng không có chút căn cứ, thuần túy là suy đoán mà thôi. Mà Giáo Hoàng đại nhân thế hệ này đối với phê bình của hắn không chút lưu tình tiến hành phản kích, nói chỉ có suy luận có thể thành lập, mới là suy luận đến gần chân lý nhất.
Cuối cùng, Ma tộc đại học giả Thông Cổ Tư hướng toàn bộ đại lục công bố một phong thư, ở trong thơ hắn hỏi: sợi dây này đến cùng ở nơi đâu?
Nếu như giữa người tu hành cùng mệnh tinh thật sự có một sợi dây, như vậy lý luận của Quốc Giáo có thể thành lập, bởi vì thông qua quan sát thiên nhiên, có thể rất dễ dàng phát hiện, sợi dây càng dài, biên độ càng lớn, có thể sinh ra năng lượng tự nhiên cũng càng lớn, đúng như giả thuyết tơ liễu lúc trước.
Vấn đề là chưa từng có người nào nhìn thấy sợi dây này.
Giáo Hoàng đại nhân ở kinh đô đã đưa ra câu trả lời rất đơn giản: "Nếu giữa mệnh tinh cùng người tu hành có liên lạc, như vậy giữa hai bên tất nhiên có một sợi dây, sinh mệnh trên đại lục không nhìn thấy không chạm vào được, không có nghĩa là nó không tồn tại."
Ma tộc đại học giả Thông Cổ Tư lại hướng toàn bộ đại lục phát ra một phong thư, nói: "Không thể tiếp xúc, đối với thế giới khách quan không có ảnh hưởng gì, như thế sợi dây này có tồn tại hay không, cũng không có ý nghĩa, như vậy, nó tựa như không tồn tại."
Đối với chất vấn đi thẳng vào trọng điểm này, Giáo Hoàng đại nhân suy tư mấy tháng thời gian, đưa ra câu trả lời cực kỳ nổi tiếng.
"Sợi dây này, chính là vận mệnh."
Đúng vậy.
Liên lạc không cách nào giải thích, chính là vận mệnh.
Trong bầu trời đêm tinh thần, phản chiếu chính là vận mệnh của chúng sinh giữa nhân gian.
...
...
Không có ai dạy Trần Trường Sinh lựa chọn mệnh tinh thế nào, sư phụ của hắn khẳng định sẽ biết, nhưng chưa từng nhắc đến.
Dĩ nhiên, hắn biết câu nói mà vị Giáo Hoàng đại nhân kia từng nói, ba ngàn cuốn sách trong đạo tàng, sẽ không không bỏ qua đoạn hội thoại lưu danh sử sách này.
Nếu sợi dây liên lạc với mệnh tinh chính là vận mệnh, hắn biểu hiện vô cùng thận trọng —— sau mười tuổi, hắn quan tâm nhất đúng là hai chữ này.
Từ sáng sớm đến hoàng hôn, hắn làm quen với quá trình phát tán thần thức, hắn không biết sau dị biến mười tuổi năm ấy, thần hồn đến tột cùng còn bảo lưu được bao nhiêu, nhưng để cho hắn cảm thấy vui mừng, chính là quá trình phát tán thần thức không khác trong sách viết quá nhiều.
Hắn nhắm mắt, để cho thần thức rời khỏi thức hải, ở trong tàng thư quán an tĩnh lơ lửng, rõ ràng không mở mắt nhìn, trong đầu loáng thoáng xuất hiện cảnh tượng hoàn cảnh chung quanh, có chút mơ hồ, hơn nữa ánh sáng có chút mê huyễn, đó là một loại nhận thức hoàn toàn mới.
Đợi bóng đêm vừa tới, hắn không giống các học giả khác, vẫn trầm mê trong cảm giác của thần thức đối với ngoại giới, không chút lưu luyến, không chút do dự điều động thần thức lướt qua cửa sổ, hướng trong bầu trời đêm bay đi, càng bay càng cao, vượt qua sợi lông tơ nhỏ bé của đám chim đêm, vượt qua hơi nước lốm đốm của đám mây sắp tan biến, vượt qua làn gió lạnh lẽo vô cùng, rốt cục đi tới trong vô số điểm sáng sáng ngời.
Đó là đại dương tinh thần.
Dĩ nhiên, cuối cùng đây là chuyện đáng để vui mừng... Có thể ngưng thần, sẽ có thể định tinh, có thể định tinh, sẽ có thể dẫn tinh quang tẩy tủy, có thể tẩy tủy sẽ có thể Tọa Chiếu tự quan, có thể Tọa Chiếu tự quan, là có thể tâm ý Thông U, thiên địa tạo hóa, có thể Thông U, sẽ có thể Tụ Tinh vu thể, bách bệnh bất xâm, có thể Tụ Tinh sẽ có thể Tòng Thánh mà đi, ngự phong vạn dặm, tối hậu phương có thể Thần Ẩn ở trong thiên địa, không còn ở trong mệnh luân, hoặc là khi đó không cần nghịch thiên cải mệnh nữa rồi?
Đúng vậy, đối với Trần Trường Sinh mà nói mục đích tu hành vĩnh viễn minh xác như vậy, chưa từng có một tia sai lệch, hoặc là ở trên con đường tu hành có thể thuận tiện theo đuổi những thứ khác, tỷ như thấy những phong cảnh người bình thường nhìn không thấy, biết cảm thụ mà người bình thường không nhận thức, có thể đem những điều nhục nhã trả lại cho những người đó, nhưng những chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là ... mục đích cuối cùng.
Chỉ là mới vừa ngưng thần, ngay cả bước đầu tiên của tu hành còn chưa được tính, đã bắt đầu suy nghĩ Thần Ẩn cảnh giới chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, ngay cả bản thân Trần Trường Sinh cũng biết, chuyện này quá mức xa xôi, nói ra rất dễ dàng bị người ta chê cười, cũng may hắn vĩnh viễn sẽ không nói với ai.
Trần Trường Sinh tương đối trầm mặc ít nói, xử sự bình tĩnh hơn so với bạn bè cùng lứa tuổi, cho nên lúc còn ở Tây Ninh trấn, đã thường xuyên bị người trong trấn đánh giá là già hơn vài ba tuổi. Hắn biết rõ, sở dĩ chính mình có thể một ngày một đêm ngưng thần thành công, quan trọng nhất là vì sư phụ đã tạo dựng trụ cột, chuẩn bị kỹ càng cho mình từ nhỏ, nhưng nếu muốn nói vượt qua thiên tài chân chính như Từ Hữu Dung, cũng không cần thiết.
Ngày hôm sau vẫn năm giờ rời giường, rửa mặt sửa sang sau đó ăn cơm, chuyện xảy ra đêm qua không ảnh hưởng đến sinh hoạt hay nghỉ ngơi của hắn, chỉ có ánh mắt lộ vẻ mỏi mệt chứng minh hắn không bình tĩnh giống như biểu hiện bề ngoài, hẳn không phải mùi nấm mốc trong tiểu lâu được trừ hết mà thật sự vui mừng.
Quốc Giáo học viện vẫn rất náo nhiệt, công tượng cùng tạp dịch ở chính lâu khẩn trương tiến hành công việc tu sửa cùng quét dọn, tàng thư quán bên này vẫn an tĩnh, bởi vì thỉnh cầu của hắn, không ai tới quấy rầy, cho nên hắn có thể tiếp tục tu hành.
Tẩy tủy chính là cảnh giới đầu tiên của tu hành, có thể đơn giản chia làm ba bước, ngưng tụ thần thức là bước đầu tiên, cũng là điều kiện tiên quyết cho tất cả, bước thứ hai chính là tìm kiếm mệnh tinh, đối với giai đoạn nghe qua vô cùng huyền diệu như này, Trần Trường Sinh cũng không lo lắng, điều mà hắn chân chính lo lắng chính là bước thứ ba, dẫn tinh quang nhập vào cơ thể để tẩy tủy... Cũng chỉ có đến bước này, hắn mới có thể xác định vấn đề thân thể của mình sẽ mang tới ảnh hưởng như thế nào.
...
...
Nếu nói tu hành, chính là mượn lực lượng thiên địa làm lực lượng của mình. Từ khi thiên thư hàng lâm, loài người bắt đầu tu hành, phát triển vô số phương pháp tu hành, thử qua vô số thủ đoạn, có công pháp tu hành hấp thu thiên hỏa, có công pháp tu hành thân cận tự nhiên, hấp thu lực lượng của đất đau, mà cuối cùng theo Quốc Giáo chính thức sáng lập, cũng bởi vì vô số thực tế của nhân loại đã minh chứng, loài người tu hành dần dần lấy tinh thần làm chứng.
Nham tương nhiệt độ rừng rực trong miệng núi lửa, quả thật có thể chuyển hóa thành chân nguyên trong cơ thể con người, trợ giúp người tu hành trở nên cực kỳ cường đại. Chút ít lực lượng thanh tân trong đất đai, cũng có thể được người tu hành lợi dụng, nhưng cội nguồn phát ra những năng lượng này đều không bằng tinh thần.
Tinh thần ở trong bầu trời, vị trí vĩnh hằng bất biến, lấy tư thái túc mục chiếu sáng toàn bộ đại lục. Mọi người sinh sống trên mặt đất, chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên, đã có thể thấy được vô hạn tinh quang, từ khi còn nhỏ cho đến khi già nua, tinh thần thủy chung lặng yên làm bạn với họ. Đối với đại lục cùng với những người sinh sống nơi đây mà nói, tinh thần là quang minh, là tọa độ, là năng lượng, cũng là thời gian, bởi vì nó vĩnh hằng.
Loài người cuối cùng lựa chọn hóa tinh quang làm chân nguyên, cùng với những biểu tượng xinh đẹp không quá liên quan, quan trọng nhất là tinh quang là nơi phát ra năng lượng tinh khiết nhất trên thế giới này, không có tạp chất, hơn nữa so với dương quang hay địa hỏa ôn hòa hơn rất nhiều.
Yêu tộc cũng có thể hấp thu tinh quang, hơn nữa thể chất của bọn họ rất đặc thù, không cần công pháp tu hành, có thể trực tiếp đem tinh quang đưa vào thân thể, biến thành lực lượng của bọn họ, cho nên phàm là Yêu tộc có thể hóa thân luôn luôn mạnh mẽ.
Nếu đem so với Yêu tộc mà nói, loài người không thể trực tiếp hấp thu tinh quang, hoặc có thể nói hiệu suất hấp thu tinh quang quá thấp, vì thế, loài người sáng tạo phát minh ra một loại công pháp tu hành, cũng bắt đầu từ ngày đó, loài người mới đi trên con đường xưng bá đại lục.
—— đó chính là thắp sáng mệnh tinh.
Trong bầu trời đêm có vô số tinh thần, mênh mông như biển, khó có thể đếm hết, số lượng còn nhiều hơn cả loài người, mà người tu hành muốn tẩy tủy, trước tiên cần từ hàng tỉ tinh thần, tìm kiếm được viên tinh thần thuộc về mình, đó chính là mệnh tinh.
Không người nào có thể giải thích, nguyên lý của mệnh tinh là gì, tại sao viên tinh thần này lại có mối quan hệ không thể tách rời đối với ngươi, tại sao cách nhau cự ly vạn dặm, tinh thần có thể liên lạc với con người, cho dù là học giả vĩ đại nhất trong lịch sử Quốc Giáo đều không thể nào giải thích.
...
...
Mỗi người đều có một viên tinh thần thuộc về mình.
Nhưng chỉ có những người ngưng kết thần thức thành công, mới có thể tìm được thuộc viên tinh thần của mình, do đó tạo thành liên lạc huyền bí nào đó, cuối cùng dùng thần trí của mình thắp sáng viên tinh thần này, đây cũng là thắp sáng mệnh tinh.
Bầu trời đêm có vô số vì sao, chỉ cần ngươi có thể phát tán thần thức, như vậy ngươi có thể tìm được tinh thần thuộc về mình, hơn nữa loại quan hệ này tựa không giống như những quan hệ khác, nó là tuyệt đối , chỉ cần ngươi có thể thành lập liên lạc với mệnh tinh, vậy thì không có ai có thể cướp nó đi.
Như vậy lại nảy sinh ra một vấn đề, tinh thần dạng nào là mệnh tinh thích hợp nhất cho người tu hành?
Hiện tại trên đại lục đã đưa ra suy luận, mệnh tinh càng xa càng tốt. Bởi vì nhiều đời học giả của Quốc Giáo đã tiến hành theo dõi điều tra vô số người tu hành, trải qua phân tích tính toán, xác nhận suy luận này không có vấn đề gì.
Nhưng mà tại sao lại như vậy?
Nếu như người tu hành trực tiếp hấp thu năng lượng từ mệnh tinh, chẳng phải viên tinh thần này càng gần mặt đất càng tốt hay sao?
Để giải thích hiện tượng này, học giả của Quốc Giáo từ khách quan suy luận, thành lập ra một loại mô hình, trong mô hình giả thiết này, người tu hành không phải trực tiếp hấp thụ năng lượng từ mệnh tinh, mà là ví bầu trời đêm như một bức tường, coi mệnh tinh là một chiếc đinh cố định trên đó, đem chính mình vào bầu trời đêm tạo thành một sợi dây liên lạc, cuối cùng là dùng sợi dây này dao động chung quanh, hấp thu năng lượng tinh quang phiêu dật trong bầu trời đêm.
Ở trong mô hình này, sợi dây vô hình giống như là một sợi bông ẩm ướt, tinh quang trong bầu trời đêm giống như tơ liễu bay múa đầy trời trong tiết xuân thâm, sợi dây này ở trong gió xuân phiêu đãng, có thể kéo được càng nhiều tơ liễu, cuối cùng rơi vào trong tay của người cầm dây. Nếu như sợi dây này càng dài, từ kiến trúc cao nhất hoàng cung nối tới đỉnh của Thiên Thư lăng, như vậy có thể đem toàn bộ tơ liễu trong kinh đô kéo lấy.
Ma tộc đại học giả Thông Cổ Tư đối với lý luận này của Quốc Giáo đưa ra phê bình nghiêm khắc, cho là đây là một loại vọng tưởng không có chút căn cứ, thuần túy là suy đoán mà thôi. Mà Giáo Hoàng đại nhân thế hệ này đối với phê bình của hắn không chút lưu tình tiến hành phản kích, nói chỉ có suy luận có thể thành lập, mới là suy luận đến gần chân lý nhất.
Cuối cùng, Ma tộc đại học giả Thông Cổ Tư hướng toàn bộ đại lục công bố một phong thư, ở trong thơ hắn hỏi: sợi dây này đến cùng ở nơi đâu?
Nếu như giữa người tu hành cùng mệnh tinh thật sự có một sợi dây, như vậy lý luận của Quốc Giáo có thể thành lập, bởi vì thông qua quan sát thiên nhiên, có thể rất dễ dàng phát hiện, sợi dây càng dài, biên độ càng lớn, có thể sinh ra năng lượng tự nhiên cũng càng lớn, đúng như giả thuyết tơ liễu lúc trước.
Vấn đề là chưa từng có người nào nhìn thấy sợi dây này.
Giáo Hoàng đại nhân ở kinh đô đã đưa ra câu trả lời rất đơn giản: "Nếu giữa mệnh tinh cùng người tu hành có liên lạc, như vậy giữa hai bên tất nhiên có một sợi dây, sinh mệnh trên đại lục không nhìn thấy không chạm vào được, không có nghĩa là nó không tồn tại."
Ma tộc đại học giả Thông Cổ Tư lại hướng toàn bộ đại lục phát ra một phong thư, nói: "Không thể tiếp xúc, đối với thế giới khách quan không có ảnh hưởng gì, như thế sợi dây này có tồn tại hay không, cũng không có ý nghĩa, như vậy, nó tựa như không tồn tại."
Đối với chất vấn đi thẳng vào trọng điểm này, Giáo Hoàng đại nhân suy tư mấy tháng thời gian, đưa ra câu trả lời cực kỳ nổi tiếng.
"Sợi dây này, chính là vận mệnh."
Đúng vậy.
Liên lạc không cách nào giải thích, chính là vận mệnh.
Trong bầu trời đêm tinh thần, phản chiếu chính là vận mệnh của chúng sinh giữa nhân gian.
...
...
Không có ai dạy Trần Trường Sinh lựa chọn mệnh tinh thế nào, sư phụ của hắn khẳng định sẽ biết, nhưng chưa từng nhắc đến.
Dĩ nhiên, hắn biết câu nói mà vị Giáo Hoàng đại nhân kia từng nói, ba ngàn cuốn sách trong đạo tàng, sẽ không không bỏ qua đoạn hội thoại lưu danh sử sách này.
Nếu sợi dây liên lạc với mệnh tinh chính là vận mệnh, hắn biểu hiện vô cùng thận trọng —— sau mười tuổi, hắn quan tâm nhất đúng là hai chữ này.
Từ sáng sớm đến hoàng hôn, hắn làm quen với quá trình phát tán thần thức, hắn không biết sau dị biến mười tuổi năm ấy, thần hồn đến tột cùng còn bảo lưu được bao nhiêu, nhưng để cho hắn cảm thấy vui mừng, chính là quá trình phát tán thần thức không khác trong sách viết quá nhiều.
Hắn nhắm mắt, để cho thần thức rời khỏi thức hải, ở trong tàng thư quán an tĩnh lơ lửng, rõ ràng không mở mắt nhìn, trong đầu loáng thoáng xuất hiện cảnh tượng hoàn cảnh chung quanh, có chút mơ hồ, hơn nữa ánh sáng có chút mê huyễn, đó là một loại nhận thức hoàn toàn mới.
Đợi bóng đêm vừa tới, hắn không giống các học giả khác, vẫn trầm mê trong cảm giác của thần thức đối với ngoại giới, không chút lưu luyến, không chút do dự điều động thần thức lướt qua cửa sổ, hướng trong bầu trời đêm bay đi, càng bay càng cao, vượt qua sợi lông tơ nhỏ bé của đám chim đêm, vượt qua hơi nước lốm đốm của đám mây sắp tan biến, vượt qua làn gió lạnh lẽo vô cùng, rốt cục đi tới trong vô số điểm sáng sáng ngời.
Đó là đại dương tinh thần.
Danh sách chương