Kiếm ý, chính là kiếm vô hình.
Kiếm này phát ra từ sâu trong đại điện, đâm thẳng tới cửa điện, chân nguyên tinh thâm mấy trăm năm khổ tu của Ly sơn Trưởng lão đều tụ hội trong đó, vô luận hữu hình vô hình trong thiên địa, đều sẽ bị một kiếm này chém thành hai đoạn, vô luận Lạc Lạc hay là Trần Trường Sinh chẳng biết lúc nào đã giơ ngang đoản kiếm trước ngực, cũng không thể ngăn cản nổi thanh kiếm này.
Tiếng xé gió vang lên, một đạo thân ảnh như lôi đánh tới, ngăn cản phía trước thanh kiếm kia.
Ba một tiếng vang nhỏ, đạo kiếm ý nhìn như sắc bén không thể ngăn cản của Tiểu Tùng Cung, lại bị chặn đứng!
Càng làm mọi người trong điện cảm thấy khiếp sợ, chính là ngăn trở đạo kiếm ý này chỉ là một đôi bàn tay!
Đôi bàn tay này bị kiếm quang bao phủ, phiếm màu vàng nhàn nhạt, giống như là làm bằng hoàng kim vậy!
Không gian tĩnh mịch.
Giữa kiếm ý của Tiểu Tùng Cung Trưởng lão cùng với đôi bàn tay này, phát ra liên tiếp tiếng vang ba ba.
Sau một khắc, trong bóng đêm phía ngoài Vị Ương cung, cũng có tiếng ba ba vang vọng!
Kiếm cùng bàn tay bất động trước mắt mọi người, nhưng không khí bốn phía chung quanh tựa như vỡ nát.
Bóng đêm ngoài điện cũng tựa như vỡ nát.
Oanh!
Trận pháp bao phủ phía ngoài Vị Ương cung để cho gió thu không thể nào cuốn tới trong nháy mắt liền tan vỡ!
Bóng đêm lạnh lẽo từ vô số khung cửa sổ tuôn vào, thổi vào áo bào của chư viện thầy trò phát ra những âm thanh vù vù, chính là ánh sáng của dạ minh châu vào thời khắc này cũng như đang dao động!
Những người đứng gần cửa điện lại liên tục ngã nhào, sắc mặt tái nhợt, khó lòng hô hấp, tự nhiên cũng không thể hô lên .
Chân nguyên cường đại vô cùng va chạm, hậu quả thực là khủng khiếp.
Trong điện vẫn hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có thanh âm gió đêm gào thét.
Kiếm ý dần dần tiêu tán.
Đôi bàn tay kia chậm rãi thu hồi.
Chủ nhân của đôi tay này, là một trung niên nam nhân mặt mũi tầm thường, khí độ bình thường, trung niên nam nhân dáng vẻ hơi mập, mặc chiếc áo tơ đầy hình đồng tiền, nhìn qua giống như một vị địa chủ thôn quê, lấy đâu ra phong phạm của một cao nhân, đứng trong cung điện lại càng không hòa hợp .
Trung niên nam nhân tầm thường này, chỉ bằng một đôi tay trần, đã nhẹ nhàng chặn đứng một kiếm mang theo tâm tình giận dữ của Ly sơn Trưởng lão Tiểu Tùng Cung!
Trung niên nam nhân thu hồi bàn tay, nhìn Tiểu Tùng Cung sâu trong đại điện, trên mặt lộ ra nụ cười hơi có thâm ý, sau đó lui trở về phía sau Lạc Lạc.
Hắn đứng ở trước mặt Lạc Lạc , là một vị phú ông tầm thường, đứng ở phía sau Lạc Lạc, cũng là một vị phú ông tầm thường, không có một chút phong phạm của tông sư, cũng không cố ý thu liễm khí tức để đóng vai quản gia.
Bởi vì hắn bây giờ, chính là một phú ông tầm thường, hắn chỉ thích tiền, thích nhất là vàng.
Nhưng mọi người trong điện chắc chắn không cho rằng như thế, mọi người nhìn ánh mắt của trung niên nam nhân, tràn đầy kinh hãi cùng khốn hoặc.
Một vị nam nhân có thể địa vị ngang với Ly sơn Trưởng lão Tiểu Tùng Cung , ít nhất cũng có thể là Thiên Đạo viện viện trưởng Mao Thu Vũ cấp bậc, làm sao có thể là một phú ông tầm thường được?
Mọi người trong sứ đoàn phía nam lại càng khiếp sợ im lặng, nhất là các đệ tử trẻ tuổi của Ly sơn, bọn họ nghĩ mãi mà không rõ, mặc dù sư thúc tổ lúc trước nổi giận xuất kiếm có chút tùy ý, bởi vì nguyên nhân đang trong Đại Chu hoàng cung nên không dốc hết toàn lực, nhưng trung niên nam nhân này chỉ bằng một đôi bàn tay, lại có thể không rơi xuống hạ phong!
Tiểu Tùng Cung đứng sau bàn tiệc nhìn trung niên nam nhân nơi cửa điện, tâm tình rất phức tạp, tựa như đang nhớ tới chuyện gì, rồi lại không dám tin tưởng.
Một tiếng vỡ vụn nhỏ vô cùng vang lên.
Thanh âm này rất nhỏ, chỉ có Ly sơn đệ tử như Quan Phi Bạch đứng gần mới nghe được.
Cũng chỉ có bọn họ mới có thể thấy rõ, vỏ kiếm đang giữ bội kiếm bên hông Tiểu Tùng Cung Trưởng lão... Xuất hiện một tiếng nứt vỡ!
Thân là Ly sơn tử đệ tử, bọn họ sao có thể không rõ chuyện này đại biểu điều gì?
Không phải địa vị ngang nhau, cũng không phải không rơi xuống thế hạ phong, trung niên nam nhân nhìn như tầm thường kia, trong lần so đấu này đã thắng Tiểu Tùng Cung Trưởng lão!
...
...
Trong điện an tĩnh không tiếng động, ánh mắt của mọi người, đều ở trên người trung niên nam nhân tầm thường phía sau Lạc Lạc.
Từ Thế Tích sắc mặt xanh mét, nội tâm đã sớm nhấc lên kinh đào hãi lãng, hắn biết nữ sinh tên là Lạc Lạc của Quốc Giáo học viện có lai lịch thần bí, thân thế bất phàm, lại không ngờ rằng, nàng lại có thể thu phục cường giả thực lực cảnh kinh khủng như thế làm thuộc hạ, trung niên nam nhân này là ai? Tiểu cô nương tên gọi Lạc Lạc này là ai?
Áo choàng trên thân thể khô gầy của Tiểu Tùng Cung nhẹ nhàng phất phơ, đó là bị gió đêm ngoài điện lay động, cũng là bởi vì hay tay trong tay áo hắn khẽ run lên.
Lúc trước giao phong, chẳng qua chỉ trong nháy mắt đã tách ra, nhìn như không phân thắng bại, nhưng hắn biết rõ rằng mình bại, hơn nữa bị thương không nhẹ, kinh mạch bị chấn, chân nguyên trào ra... Nhưng điều làm hắn rung động nhất , không phải là trung niên nam nhân này cường đại, mà để hắn trong lúc mơ hồ nhớ lại chuyện gì đó và người nào đó.
Năm đó chuyện đó, năm đó người kia.
Tiểu Tùng Cung nhìn trung niên nam nhân khẽ híp mắt, có chút do dự không chắc chắn, hỏi: "Ngươi là..."
Trung niên nam nhân đứng phía sau Lạc Lạc, nhẹ ho hai tiếng, nghe được đi ra, lúc trước giao thủ, hắn cũng bị thương một chút.
Tiếng ho này tuy rất nhẹ, rơi vào trong tai của Tiểu Tùng Cung, lại giống như tiếng sấm.
Trung niên nam nhân nói: "Không sai, là ta."
Tiểu Tùng Cung chợt biến sắc, gương mặt già nua trắng bệch như tuyết, trong đôi mắt xông ra vô cùng lửa giận, nhưng không cách nào che giấu sự e ngại ẩn chứa bên trong.
"Kim Ngọc Luật!"
"Tại sao ngươi lại ở chỗ này!"
...
...
Tiểu Tùng Cung Trưởng lão tràn đầy tức giận oán độc hét lên, vang vọng khắp cả Vị Ương cung.
Trừ cái này ra, không có bất kỳ thanh âm nào khác.
Tất cả mọi người sợ hãi ngây người, ánh mắt nhìn trung niên nam nhân kia, không còn khốn hoặc, chỉ còn có kinh hãi, hoặc có thể nói là kính sợ.
Cẩu Hàn Thực, Quan Phi Bạch cùng với nội môn đệ tử của Ly sơn, cũng đã nghe nói chuyện đáng tiếc nhất của sư thúc tổ trong cuộc đời này, ánh mắt nhìn trung niên nam nhân kia cực kỳ phức tạp.
Chính là Đường Tam Thập Lục kiêu ngạo lạnh lùng, sau khi nghe thấy cái tên Kim Ngọc Luật, cũng sợ hết hồn, nhìn trung niên nam nhân, ánh mắt mở thật to, tựa như muốn xác định chính mình nhìn thấy có phải là thật hay không.
Trần Trường Sinh quen biết với trung niên nam nhân này, nhưng hắn chỉ biết trung niên nam nhân giống như một người quản gia bên cạnh Lạc Lạc, mỗi ngày bữa ăn được đưa tới từ Bách Thảo Viên chính là do người này sắp đặt, hắn cùng với người này cũng đã trao đổi mấy lần, không có nhận ra điểm gì đặc biệt, chỉ cảm giác... trung niên nam nhân này rất dài dòng, rất giống một vị đại nương.
Trung niên nam nhân chính là Kim trường sử trong Bách Thảo Viên.
Trần Trường Sinh làm sao có thể ngờ được, Kim quản gia tựa như một vị đại nương này, lại là nam nhân cường đại như thế.
Nhưng hắn chưa từng nghe cái tên Kim Ngọc Luật, cho nên cảm thấy khó hiểu vì sự tĩnh mịch trong điện cùng với ánh mắt khác thường của mọi người.
Kim Ngọc Luật, là nhân vật trong truyền thuyết trên phiến đại lục này.
Năm đó Nhân tộc liên thủ với Yêu tộc, liên tục đại chiến nhiều năm với Ma tộc, hắn tổng cộng đảm nhiệm ba lần lương thảo quan.
Lương thảo quan cực kỳ quan trọng, nếu có bất cứ điểm gì sơ xuất, nói không chừng sẽ tạo thành hậu quả phi thường nghiêm trọng.
Hắn nói lương thảo quân giới khi nào có thể đưa đến đâu, nhất định có thể đưa đến đó, tuyệt đối không có một lần ngoài ý muốn.
Bởi vì hắn nói một không hai.
Bất kỳ người nào chất vấn quyết định của hắn, đều đã ngã xuống trong gió tuyết nơi phương bắc.
Kim Ngọc Luật, đứng đầu tứ đại thần tướng của Yêu tộc.
Đại Chu Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ, ngự bút khen ngợi: khuôn vàng thước ngọc!
...
...
Thiên Đạo viện viện trưởng Mao Thu Vũ than nhẹ một lời, đứng dậy.
Trần Lưu Vương không thể làm gì, đứng dậy.
Mạc Vũ có chút đau đầu, vuốt vuốt mi tâm, nhưng cuối cùng đứng dậy.
Lấy chiến công tư lịch cùng đức hạnh của Kim Ngọc Luật, tự nhiên đáng giá nhận được lễ số như thế, nhưng đối với các đại nhân vật biết được bí mật của Bách Thảo Viên đã kể trên mà nói, quan trọng hơn là, Kim Ngọc Luật cũng đã làm rõ thân phận, như vậy người khác tự nhiên cũng muốn làm rõ thân phận, nếu tất cả mọi người trong điện đều muốn đứng dậy, như vậy không bằng bọn họ đứng dậy trước.
Thanh Đằng yến tối nay tất nhiên sẽ phải lưu danh sử sách.
Chậm một thoáng, những người còn lại trong điện đã kịp phản ứng.
Ánh mắt của bọn họ từ trên người Kim trường sử, dời đến trên người tiểu cô nương đứng trước mặt hắn, dời đi vô cùng chậm chạp, bởi vì rất nặng nề.
Mọi người trong sứ đoàn phía nam sắc mặt trắng nhợt, Quan Phi Bạch không cam lòng, hô hấp càng thêm nặng nề.
Cẩu Hàn Thực vẻ mặt ngưng trọng, nghĩ thầm thì ra nàng vẫn luôn ở trong kinh đô.
Chỗ ngồi của Thiên Đạo viện, Trang Hoán Vũ chậm rãi đứng dậy, trong đôi mắt tràn đầy thống khổ, thân hình hơi run, bộ dáng có chút ít thất hồn lạc phách.
Bắt đầu từ đêm đầu tiên của Thanh Đằng yến, vô số người vẫn đang suy đoán, thân phận thực sự của tiểu cô nương trong Quốc Giáo học viện này.
Mọi người chỉ biết nàng lai lịch bất phàm, thân thế thần bí, nhưng không có ai đoán được cụ thể.
Chính xác hơn, không người nào dám đoán theo phương hướng đó.
Tối nay, Kim Ngọc Luật yên lặng đứng phía sau tiểu cô nương kia, thân phận của tiểu cô nương này, tự nhiên đã cực kỳ rõ ràng.
Đường Tam Thập Lục nhìn Lạc Lạc, vẻ mặt phức tạp, không biết suy nghĩ điều gì.
Không gian an tĩnh, không người nào lên tiếng.
Cuối cùng cần có người đến phá vỡ sự yên tĩnh này.
Trần Trường Sinh xoay người, an tĩnh nhìn Lạc Lạc.
Lạc Lạc cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Tiên sinh, không phải ta cố ý muốn gạt ngươi."
Ở Quốc Giáo học viện nàng đã từng nói, chỉ cần Trần Trường Sinh hỏi thì nàng nhất định sẽ nói.
Trần Trường Sinh không hỏi.
Hiện tại không cần hỏi cũng biết.
Nhưng tựa như thiếu một thứ gì.
Trần Trường Sinh nhìn bộ dáng lo lắng của tiểu cô nương, nở nụ cười, ôn hòa hỏi: "Ngươi là ai?"
Nàng suy nghĩ một chút, nói: "Ta là Lạc Lạc."
Trần Trường Sinh thật tình nói: "Đây không phải chuyện xấu, đây là chuyện đáng để kiêu ngạo."
"Đúng vậy, tiên sinh."
Lạc Lạc ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt cùng vẻ mặt khác nhau trong điện, bình tĩnh đi về phía trước một bước.
Gió đêm vào điện, tóc đen lướt nhẹ bên má.
Nàng là tiểu cô nương mặc trang phục của học viện, mặt mày xinh đẹp, vẫn còn nét ngây thơ, chẳng qua chỉ bình thường.
Nhưng nàng tiến lên một bước, đã đứng ở trước mặt toàn bộ thế giới, đứng ở phía trước mọi người.
Trang phục học viện của nàng, phảng phất biến thành hoàng bào, một đạo quý khí phát ra từ trên người của nàng.
Tất cả mọi người cảm thấy hai mắt tỏa sáng.
Cả tòa cung điện tựa như thật sự sáng lên.
Đây mới thật sự là quý khí.
Mọi người trong vô thức tránh né ánh mắt của nàng, có người thậm chí hoảng sợ lùi lại mấy bước, càng không người nào dám cùng ánh mắt của nàng chống lại.
Không phải vì sợ hãi, mà do quá mức sáng ngời.
Nàng giống như một vầng mặt trời mới mọc.
Bình tĩnh mà ấm áp, nhưng phải giữ vững đầy đủ kính sợ và cự ly.
Nàng nhìn mọi người trong điện bình tĩnh mà kiêu ngạo nói: "Ta họ Bạch, Bạch trong Bạch Đế."
Vạn dặm yêu vực phương tây, sâu trong vực có đại thành, ở nơi Vong Xuyên khởi nguyên, nguy nga tráng quan, tám trăm dặm Hồng hà quấn quanh tòa thành mà chảy.
Thành này tên Bạch Đế thành, bởi vì Bạch Đế đang ở trong thành.
Nàng là con gái độc nhất của Bạch Đế đương đại.
Hai bờ sông tám trăm dặm Hồng hà, đều là phong thổ của nàng.
Nàng là Lạc Lạc.
Nàng là Lạc Lạc Điện hạ.
Kiếm này phát ra từ sâu trong đại điện, đâm thẳng tới cửa điện, chân nguyên tinh thâm mấy trăm năm khổ tu của Ly sơn Trưởng lão đều tụ hội trong đó, vô luận hữu hình vô hình trong thiên địa, đều sẽ bị một kiếm này chém thành hai đoạn, vô luận Lạc Lạc hay là Trần Trường Sinh chẳng biết lúc nào đã giơ ngang đoản kiếm trước ngực, cũng không thể ngăn cản nổi thanh kiếm này.
Tiếng xé gió vang lên, một đạo thân ảnh như lôi đánh tới, ngăn cản phía trước thanh kiếm kia.
Ba một tiếng vang nhỏ, đạo kiếm ý nhìn như sắc bén không thể ngăn cản của Tiểu Tùng Cung, lại bị chặn đứng!
Càng làm mọi người trong điện cảm thấy khiếp sợ, chính là ngăn trở đạo kiếm ý này chỉ là một đôi bàn tay!
Đôi bàn tay này bị kiếm quang bao phủ, phiếm màu vàng nhàn nhạt, giống như là làm bằng hoàng kim vậy!
Không gian tĩnh mịch.
Giữa kiếm ý của Tiểu Tùng Cung Trưởng lão cùng với đôi bàn tay này, phát ra liên tiếp tiếng vang ba ba.
Sau một khắc, trong bóng đêm phía ngoài Vị Ương cung, cũng có tiếng ba ba vang vọng!
Kiếm cùng bàn tay bất động trước mắt mọi người, nhưng không khí bốn phía chung quanh tựa như vỡ nát.
Bóng đêm ngoài điện cũng tựa như vỡ nát.
Oanh!
Trận pháp bao phủ phía ngoài Vị Ương cung để cho gió thu không thể nào cuốn tới trong nháy mắt liền tan vỡ!
Bóng đêm lạnh lẽo từ vô số khung cửa sổ tuôn vào, thổi vào áo bào của chư viện thầy trò phát ra những âm thanh vù vù, chính là ánh sáng của dạ minh châu vào thời khắc này cũng như đang dao động!
Những người đứng gần cửa điện lại liên tục ngã nhào, sắc mặt tái nhợt, khó lòng hô hấp, tự nhiên cũng không thể hô lên .
Chân nguyên cường đại vô cùng va chạm, hậu quả thực là khủng khiếp.
Trong điện vẫn hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có thanh âm gió đêm gào thét.
Kiếm ý dần dần tiêu tán.
Đôi bàn tay kia chậm rãi thu hồi.
Chủ nhân của đôi tay này, là một trung niên nam nhân mặt mũi tầm thường, khí độ bình thường, trung niên nam nhân dáng vẻ hơi mập, mặc chiếc áo tơ đầy hình đồng tiền, nhìn qua giống như một vị địa chủ thôn quê, lấy đâu ra phong phạm của một cao nhân, đứng trong cung điện lại càng không hòa hợp .
Trung niên nam nhân tầm thường này, chỉ bằng một đôi tay trần, đã nhẹ nhàng chặn đứng một kiếm mang theo tâm tình giận dữ của Ly sơn Trưởng lão Tiểu Tùng Cung!
Trung niên nam nhân thu hồi bàn tay, nhìn Tiểu Tùng Cung sâu trong đại điện, trên mặt lộ ra nụ cười hơi có thâm ý, sau đó lui trở về phía sau Lạc Lạc.
Hắn đứng ở trước mặt Lạc Lạc , là một vị phú ông tầm thường, đứng ở phía sau Lạc Lạc, cũng là một vị phú ông tầm thường, không có một chút phong phạm của tông sư, cũng không cố ý thu liễm khí tức để đóng vai quản gia.
Bởi vì hắn bây giờ, chính là một phú ông tầm thường, hắn chỉ thích tiền, thích nhất là vàng.
Nhưng mọi người trong điện chắc chắn không cho rằng như thế, mọi người nhìn ánh mắt của trung niên nam nhân, tràn đầy kinh hãi cùng khốn hoặc.
Một vị nam nhân có thể địa vị ngang với Ly sơn Trưởng lão Tiểu Tùng Cung , ít nhất cũng có thể là Thiên Đạo viện viện trưởng Mao Thu Vũ cấp bậc, làm sao có thể là một phú ông tầm thường được?
Mọi người trong sứ đoàn phía nam lại càng khiếp sợ im lặng, nhất là các đệ tử trẻ tuổi của Ly sơn, bọn họ nghĩ mãi mà không rõ, mặc dù sư thúc tổ lúc trước nổi giận xuất kiếm có chút tùy ý, bởi vì nguyên nhân đang trong Đại Chu hoàng cung nên không dốc hết toàn lực, nhưng trung niên nam nhân này chỉ bằng một đôi bàn tay, lại có thể không rơi xuống hạ phong!
Tiểu Tùng Cung đứng sau bàn tiệc nhìn trung niên nam nhân nơi cửa điện, tâm tình rất phức tạp, tựa như đang nhớ tới chuyện gì, rồi lại không dám tin tưởng.
Một tiếng vỡ vụn nhỏ vô cùng vang lên.
Thanh âm này rất nhỏ, chỉ có Ly sơn đệ tử như Quan Phi Bạch đứng gần mới nghe được.
Cũng chỉ có bọn họ mới có thể thấy rõ, vỏ kiếm đang giữ bội kiếm bên hông Tiểu Tùng Cung Trưởng lão... Xuất hiện một tiếng nứt vỡ!
Thân là Ly sơn tử đệ tử, bọn họ sao có thể không rõ chuyện này đại biểu điều gì?
Không phải địa vị ngang nhau, cũng không phải không rơi xuống thế hạ phong, trung niên nam nhân nhìn như tầm thường kia, trong lần so đấu này đã thắng Tiểu Tùng Cung Trưởng lão!
...
...
Trong điện an tĩnh không tiếng động, ánh mắt của mọi người, đều ở trên người trung niên nam nhân tầm thường phía sau Lạc Lạc.
Từ Thế Tích sắc mặt xanh mét, nội tâm đã sớm nhấc lên kinh đào hãi lãng, hắn biết nữ sinh tên là Lạc Lạc của Quốc Giáo học viện có lai lịch thần bí, thân thế bất phàm, lại không ngờ rằng, nàng lại có thể thu phục cường giả thực lực cảnh kinh khủng như thế làm thuộc hạ, trung niên nam nhân này là ai? Tiểu cô nương tên gọi Lạc Lạc này là ai?
Áo choàng trên thân thể khô gầy của Tiểu Tùng Cung nhẹ nhàng phất phơ, đó là bị gió đêm ngoài điện lay động, cũng là bởi vì hay tay trong tay áo hắn khẽ run lên.
Lúc trước giao phong, chẳng qua chỉ trong nháy mắt đã tách ra, nhìn như không phân thắng bại, nhưng hắn biết rõ rằng mình bại, hơn nữa bị thương không nhẹ, kinh mạch bị chấn, chân nguyên trào ra... Nhưng điều làm hắn rung động nhất , không phải là trung niên nam nhân này cường đại, mà để hắn trong lúc mơ hồ nhớ lại chuyện gì đó và người nào đó.
Năm đó chuyện đó, năm đó người kia.
Tiểu Tùng Cung nhìn trung niên nam nhân khẽ híp mắt, có chút do dự không chắc chắn, hỏi: "Ngươi là..."
Trung niên nam nhân đứng phía sau Lạc Lạc, nhẹ ho hai tiếng, nghe được đi ra, lúc trước giao thủ, hắn cũng bị thương một chút.
Tiếng ho này tuy rất nhẹ, rơi vào trong tai của Tiểu Tùng Cung, lại giống như tiếng sấm.
Trung niên nam nhân nói: "Không sai, là ta."
Tiểu Tùng Cung chợt biến sắc, gương mặt già nua trắng bệch như tuyết, trong đôi mắt xông ra vô cùng lửa giận, nhưng không cách nào che giấu sự e ngại ẩn chứa bên trong.
"Kim Ngọc Luật!"
"Tại sao ngươi lại ở chỗ này!"
...
...
Tiểu Tùng Cung Trưởng lão tràn đầy tức giận oán độc hét lên, vang vọng khắp cả Vị Ương cung.
Trừ cái này ra, không có bất kỳ thanh âm nào khác.
Tất cả mọi người sợ hãi ngây người, ánh mắt nhìn trung niên nam nhân kia, không còn khốn hoặc, chỉ còn có kinh hãi, hoặc có thể nói là kính sợ.
Cẩu Hàn Thực, Quan Phi Bạch cùng với nội môn đệ tử của Ly sơn, cũng đã nghe nói chuyện đáng tiếc nhất của sư thúc tổ trong cuộc đời này, ánh mắt nhìn trung niên nam nhân kia cực kỳ phức tạp.
Chính là Đường Tam Thập Lục kiêu ngạo lạnh lùng, sau khi nghe thấy cái tên Kim Ngọc Luật, cũng sợ hết hồn, nhìn trung niên nam nhân, ánh mắt mở thật to, tựa như muốn xác định chính mình nhìn thấy có phải là thật hay không.
Trần Trường Sinh quen biết với trung niên nam nhân này, nhưng hắn chỉ biết trung niên nam nhân giống như một người quản gia bên cạnh Lạc Lạc, mỗi ngày bữa ăn được đưa tới từ Bách Thảo Viên chính là do người này sắp đặt, hắn cùng với người này cũng đã trao đổi mấy lần, không có nhận ra điểm gì đặc biệt, chỉ cảm giác... trung niên nam nhân này rất dài dòng, rất giống một vị đại nương.
Trung niên nam nhân chính là Kim trường sử trong Bách Thảo Viên.
Trần Trường Sinh làm sao có thể ngờ được, Kim quản gia tựa như một vị đại nương này, lại là nam nhân cường đại như thế.
Nhưng hắn chưa từng nghe cái tên Kim Ngọc Luật, cho nên cảm thấy khó hiểu vì sự tĩnh mịch trong điện cùng với ánh mắt khác thường của mọi người.
Kim Ngọc Luật, là nhân vật trong truyền thuyết trên phiến đại lục này.
Năm đó Nhân tộc liên thủ với Yêu tộc, liên tục đại chiến nhiều năm với Ma tộc, hắn tổng cộng đảm nhiệm ba lần lương thảo quan.
Lương thảo quan cực kỳ quan trọng, nếu có bất cứ điểm gì sơ xuất, nói không chừng sẽ tạo thành hậu quả phi thường nghiêm trọng.
Hắn nói lương thảo quân giới khi nào có thể đưa đến đâu, nhất định có thể đưa đến đó, tuyệt đối không có một lần ngoài ý muốn.
Bởi vì hắn nói một không hai.
Bất kỳ người nào chất vấn quyết định của hắn, đều đã ngã xuống trong gió tuyết nơi phương bắc.
Kim Ngọc Luật, đứng đầu tứ đại thần tướng của Yêu tộc.
Đại Chu Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ, ngự bút khen ngợi: khuôn vàng thước ngọc!
...
...
Thiên Đạo viện viện trưởng Mao Thu Vũ than nhẹ một lời, đứng dậy.
Trần Lưu Vương không thể làm gì, đứng dậy.
Mạc Vũ có chút đau đầu, vuốt vuốt mi tâm, nhưng cuối cùng đứng dậy.
Lấy chiến công tư lịch cùng đức hạnh của Kim Ngọc Luật, tự nhiên đáng giá nhận được lễ số như thế, nhưng đối với các đại nhân vật biết được bí mật của Bách Thảo Viên đã kể trên mà nói, quan trọng hơn là, Kim Ngọc Luật cũng đã làm rõ thân phận, như vậy người khác tự nhiên cũng muốn làm rõ thân phận, nếu tất cả mọi người trong điện đều muốn đứng dậy, như vậy không bằng bọn họ đứng dậy trước.
Thanh Đằng yến tối nay tất nhiên sẽ phải lưu danh sử sách.
Chậm một thoáng, những người còn lại trong điện đã kịp phản ứng.
Ánh mắt của bọn họ từ trên người Kim trường sử, dời đến trên người tiểu cô nương đứng trước mặt hắn, dời đi vô cùng chậm chạp, bởi vì rất nặng nề.
Mọi người trong sứ đoàn phía nam sắc mặt trắng nhợt, Quan Phi Bạch không cam lòng, hô hấp càng thêm nặng nề.
Cẩu Hàn Thực vẻ mặt ngưng trọng, nghĩ thầm thì ra nàng vẫn luôn ở trong kinh đô.
Chỗ ngồi của Thiên Đạo viện, Trang Hoán Vũ chậm rãi đứng dậy, trong đôi mắt tràn đầy thống khổ, thân hình hơi run, bộ dáng có chút ít thất hồn lạc phách.
Bắt đầu từ đêm đầu tiên của Thanh Đằng yến, vô số người vẫn đang suy đoán, thân phận thực sự của tiểu cô nương trong Quốc Giáo học viện này.
Mọi người chỉ biết nàng lai lịch bất phàm, thân thế thần bí, nhưng không có ai đoán được cụ thể.
Chính xác hơn, không người nào dám đoán theo phương hướng đó.
Tối nay, Kim Ngọc Luật yên lặng đứng phía sau tiểu cô nương kia, thân phận của tiểu cô nương này, tự nhiên đã cực kỳ rõ ràng.
Đường Tam Thập Lục nhìn Lạc Lạc, vẻ mặt phức tạp, không biết suy nghĩ điều gì.
Không gian an tĩnh, không người nào lên tiếng.
Cuối cùng cần có người đến phá vỡ sự yên tĩnh này.
Trần Trường Sinh xoay người, an tĩnh nhìn Lạc Lạc.
Lạc Lạc cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Tiên sinh, không phải ta cố ý muốn gạt ngươi."
Ở Quốc Giáo học viện nàng đã từng nói, chỉ cần Trần Trường Sinh hỏi thì nàng nhất định sẽ nói.
Trần Trường Sinh không hỏi.
Hiện tại không cần hỏi cũng biết.
Nhưng tựa như thiếu một thứ gì.
Trần Trường Sinh nhìn bộ dáng lo lắng của tiểu cô nương, nở nụ cười, ôn hòa hỏi: "Ngươi là ai?"
Nàng suy nghĩ một chút, nói: "Ta là Lạc Lạc."
Trần Trường Sinh thật tình nói: "Đây không phải chuyện xấu, đây là chuyện đáng để kiêu ngạo."
"Đúng vậy, tiên sinh."
Lạc Lạc ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt cùng vẻ mặt khác nhau trong điện, bình tĩnh đi về phía trước một bước.
Gió đêm vào điện, tóc đen lướt nhẹ bên má.
Nàng là tiểu cô nương mặc trang phục của học viện, mặt mày xinh đẹp, vẫn còn nét ngây thơ, chẳng qua chỉ bình thường.
Nhưng nàng tiến lên một bước, đã đứng ở trước mặt toàn bộ thế giới, đứng ở phía trước mọi người.
Trang phục học viện của nàng, phảng phất biến thành hoàng bào, một đạo quý khí phát ra từ trên người của nàng.
Tất cả mọi người cảm thấy hai mắt tỏa sáng.
Cả tòa cung điện tựa như thật sự sáng lên.
Đây mới thật sự là quý khí.
Mọi người trong vô thức tránh né ánh mắt của nàng, có người thậm chí hoảng sợ lùi lại mấy bước, càng không người nào dám cùng ánh mắt của nàng chống lại.
Không phải vì sợ hãi, mà do quá mức sáng ngời.
Nàng giống như một vầng mặt trời mới mọc.
Bình tĩnh mà ấm áp, nhưng phải giữ vững đầy đủ kính sợ và cự ly.
Nàng nhìn mọi người trong điện bình tĩnh mà kiêu ngạo nói: "Ta họ Bạch, Bạch trong Bạch Đế."
Vạn dặm yêu vực phương tây, sâu trong vực có đại thành, ở nơi Vong Xuyên khởi nguyên, nguy nga tráng quan, tám trăm dặm Hồng hà quấn quanh tòa thành mà chảy.
Thành này tên Bạch Đế thành, bởi vì Bạch Đế đang ở trong thành.
Nàng là con gái độc nhất của Bạch Đế đương đại.
Hai bờ sông tám trăm dặm Hồng hà, đều là phong thổ của nàng.
Nàng là Lạc Lạc.
Nàng là Lạc Lạc Điện hạ.
Danh sách chương