Chung Ý đầu đầy dấu chấm hỏi, kinh ngạc còn chưa hỏi ra lời thì tiếng còi của trọng tài đã tuyên bố thành viên hai đội ra sân.
Thành viên hai đội lúc này đều tiến vào trạng thái chuẩn bị.
Mạnh Tư Duy luôn là thành viên phát cầu, cô nặng nề hít một hơi, tay nắm chặt cây cơ đứng ở vị trí giữa sân bóng, đối diện là thành viên chủ lực của đối phương.
Ánh mắt hai người va vào nhau.
Có đôi khi mấy giây ngắn ngủi nắm tay đối mặt của hai cầu thủ trước khi bắt đầu trận đấu đều vô cùng quan trọng, đây là một trận đấu tâm lý không có khói lửa, mà những vận động viên đứng đầu, thậm chí lúc hai bên bắt tay trước khi thi đấu cũng có thể cảm giác được thắng thua trận đấu này như thế nào trong lòng.
Mà bây giờ, quả cầu đang yên lặng nằm ở vị trí trung tâm, cách thành viên phát bóng của hai đội cùng một khoảng cách, xa như nhau, gần như nhau.
Nhịp tim rõ ràng và bình tĩnh.
Trong không khí vô cùng yên tĩnh, một tiếng ra hiệu vang lên, trọng tài thổi còi bắt đầu trận đấu.
Sau đó, trong nháy mắt, người mang áo số 7 như một ngọn lửa, quả cầu kia đã nằm dưới sự khống chế của cây cơ của cô.
Trận đấu tranh tài mạnh mẽ bắt đầu.
"Tốt!" Lão Hàn nhìn Mạnh Tư Duy khống chế bóng vượt qua người đối phương mà lớn tiếng cổ vũ.
Ngay từ lúc bắt đầu, tiết tấu của trận đấu hôm nay đã nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Hai đội đều áp dụng lối chơi tấn công nhanh, đến nỗi mà liên tục phải tạm dừng trận đấu và thay người vì lý do bị thương, lúc nghỉ ngơi giữa trận, tất cả thành viên gần như mệt đến mức ngay cả nói chuyện cũng không muốn, nửa hiệp sau, sau một thời gian dài suy kiệt thể lực, rõ ràng đã có người không chống đỡ nổi.
Nhưng chuyện thể lực không chịu nổi này dường như không bao gồm người chơi chính số 7 Mạnh Tư Duy của Trường Nghi.
Khi cầu thủ được thay ra vì thể lực suy kiệt, không thể không đổi người để duy trì nhịp độ trận đấu, chỉ có duy nhất một người từ đầu đến cuối đều kiên trì trên sân thi đấu, từ tốc độ chạy đến tốc độ chuyền bóng trong suốt trận gần như không chịu bất kì ảnh hưởng gì, lúc người thi đấu chính của đối thủ không thể không thay người để ra ngoài nghỉ ngơi, tiết tấu của cô cũng không hề chậm lại.
Lúc này mọi người mới phát hiện số 7 của Trường Nghi trong trận đấu này đã bộc phát sức mạnh và sức chịu đựng kinh người.
Mãi đến giây phút cuối cùng của trận đấu, lúc tiếng còi tuyên bố trận đấu kết thúc vang lên, thiếu nữ dường như không biết mệt mỏi kia cuối cùng cũng cúi người chống hai tay ở đầu gối, mồ hôi rơi từng giọt từng giọt xuống sàn gỗ.
Đôi mắt Mạnh Tư Duy bị mồ hôi thấm vào có chút đau nhức, cô ngẩng đầu nhìn về hướng kia một chút.
Mẹ của cô đã đứng lên lớn tiếng khen hay với cô, mà vị trí bên cạnh bà, nam sinh xa lạ kia dường như không có hứng thú với trận đấu này, cậu ta vẫn luôn gác chân cúi đầu chơi điện thoại.
Mạnh Tư Duy thở hổn hển, sau khi đứng dậy bị đồng đội kích động hưng phấn ôm lấy, xác nhận xong kết quả thi đấu, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười tươi.
Cuối cùng trung học Trường Nghi cũng một lần nữa tiến vào tứ kết sau nhiều năm, bắt kịp thành tích tốt nhất trong lịch sử.
Tiến vào tứ kết đồng nghĩa với việc chỉ còn cách trận chung kết một bước nữa.
Trận đấu top tám ngày hôm nay đối thủ cũng thua một cách tâm phục khẩu phục, lúc Mạnh Tư Duy bắt tay với đội trưởng của đối phương còn ôm một cái, đối phương nói chúc mừng với cô.
Nếu như là trận đấu vòng bảng lúc trước, mấy người bọn Từ Đạt Long còn châm chọc nói chẳng qua là vì vận may tốt thì trận đấu hôm nay đã đủ để khiến những người kia ngậm miệng.
Mấy ngày sau đó toàn bộ Trường Nghi đều tràn ngập tin về trận đấu này, không ngờ năm ngoái đến trận vòng bảng còn không vào được, thế mà năm nay đội thi đấu của trường đã xông thẳng vào tứ kết, lúc nghỉ giữa giờ có không ít người đều say sưa nói đến trận đấu top tám kia, còn nghĩ nếu như vận may tốt thì không chừng năm nay có thể tạo nên kì tích giống như trong truyện manga gì đó cũng nên, mãi đến khi có kết quả phân đội thi đấu tứ kết, Trường Nghi vốn đang rất mong đợi lại bắt đầu ỉu xìu.
Vì đối thủ mà bọn họ rút được chính là Minh Anh vẫn luôn tranh vị trí số một hai với Sùng Đức.
Cũng không biết có phải do trọng tài cố ý hay là do ý trời , Minh Anh và Sùng Đức năm nào cũng không bị phân vào cùng một nhóm, mà đều được phân đến giải quyết hai đội nhỏ còn lại trong tứ kết, sau đó lại gặp nhau trong trận chung kết đỉnh cao.
Đội thi đấu của trường Trường Nghi chưa từng thắng nổi khi đối mặt với đội thi đấu của hai trường Minh Anh và Sùng Đức.
Vòng bán kết được tổ chức ở trường Minh Anh, ngày thi đấu hôm đó chỉ có một nhóm nhỏ học sinh của trường Trường Nghi đến xem thi đấu, toàn khán đài cơ bản đều là học sinh của trường Minh Anh, trên khán đài có không ít cờ và băng rôn cổ vũ cho bọn họ.
Dường như từ lúc bắt đầu trận đấu này đã được định sẵn kết quả, nhưng ai ngờ rằng kết quả cuối cùng lại nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Bởi vì bên thắng là Trường Nghi.
Ngay cả Minh Anh cũng không ngờ được bại tướng Trường Nghi luôn thất bại dưới tay bọn họ lại thi đấu với bọn họ đến tận hiệp phụ, đồng thời lúc giây cuối cùng của trận đấu, đội trưởng của đội thi đấu Trường Nghi, số 7 Mạnh Tư Duy đã làm một tư thế đánh ngược có độ khó cực cao khiến hiệp phụ không phân thắng bại.
Lúc tiếng còi của trọng tài vang lên tuyên bố cú tạt cầu của Trường Nghi giành được điểm, học sinh toàn trường Minh Anh gần như không thể tưởng tượng nổi mà la ó, ngay cả số ít người của Trường Nghi cũng trợn mắt há mồm.
Ngay sau đó cầu thủ số 7, người đã ghi được bàn thắng quyết định trong giây cuối cùng, ngã xuống đất.
Nhân viên y tế đợi bên ngoài sân thấy vậy thì nhanh chóng đi vào.
Người của Trường Nghi gần như đều ngẩn người, ai cũng không để ý đến chuyện chúc mừng thắng lợi mà xúm lại, Chung Ý và lão Hàn ngồi xổm ở bên người Mạnh Tư Duy.
"Tư Duy, không sao chứ?" Chung Ý lo lắng nhìn mắt cá chân phải của Mạnh Tư Duy đang nhanh chóng sưng lên.
Lão Hàn quay lại xua tay để các bạn học nhường đường một chút, nhân viên y tế đi đến, lấy túi chườm nước đá thoa lên mắt cá chân đã sớm sưng đỏ của Mạnh Tư Duy.
Mạnh Tư Duy không kêu một tiếng đau, lông mày cô nhíu lại, ánh mắt nhìn xuyên qua khe hở giữa đám người nhìn về hậu vệ số 13 của trường Minh Anh.
Phút cuối cùng khi cô quyết đánh đến cùng, dùng tất cả dũng khí để lựa chọn tư thế bắn ngược có độ khó cao, dường như nữ sinh này thấy không thể ngăn cản được nên đã dùng cây cơ ngáng dưới chân của cô.
Cuối cùng trọng tài cũng không thổi phạm quy, không biết là không nhìn thấy hay là vì trận đấu kết thúc, thổi hay không thổi cũng đều không ảnh hưởng đến thành tích.
Cũng may kết quả hiện tại của trận đấu này cũng xem là đáng giá.
Lúc này Chung Ý mới kịp phản ứng lại, lúc trọng tài chính thức tuyên bố kết quả thắng cuộc về Trường Nghi, cô ấy kích động nắm lấy cánh tay Mạnh Tư Duy: "Chúng ta vào trận chung kết rồi!"
Cùng lúc đó trận đấu còn tuyên bố cầu thủ xuất sắc nhất thuộc về cầu thủ số 7 của Trường Nghi, Mạnh Tư Duy.
"Bùi..." Chung Ý dừng một chút, vui vẻ nói với Mạnh Tư Duy: "Lần này cậu ấy sẽ đến xem cậu thi đấu!"
Mạnh Tư Duy gật đầu lia lịa với Chung Ý: "Ừm!'"
Chung Ý vô cùng kích động, nhìn dáng vẻ mệt đến mức toàn thân là mồ hôi sau trận đấu của Mạnh Tư Duy, hốc mắt cô ấy bỗng nhiên đỏ lên rồi ôm chặt lấy Mạnh Tư Duy.
Mặc dù cô ấy không hiểu được tình cảm của Mạnh Tư Duy dành cho Bùi Thầm lắm, nhưng giờ khắc này, cô ấy thật lòng cảm thấy cảm động và tự hào về bạn của mình.
...
Trung học Trường Nghi năm nay đã đánh bại Minh Anh và tiến vào vòng chung kết, không riêng gì Trường Nghi không nghĩ đến mà ngay cả ban tổ chức giải đấu cũng không ngờ, lúc đầu địa điểm tổ chức trận chung kết năm nay được quyết định sẽ tổ chức ở Minh Anh, nhưng bởi vì Minh Anh bị loại nên trận chung kết được quyết định tổ chức ở Trường Nghi.
Vết thương ở chân của Mạnh Tư Duy không tổn thương đến xương cốt nhưng có thể hồi phục trước trận chung kết hay không thì vẫn là ẩn số, nhưng lão Hàn và lãnh đạo trường học đối với kết quả tạo nên lịch sử năm nay rõ ràng đã hài lòng đến mức không thể hài lòng được hơn, mỗi ngày khi Mạnh Tư Duy đến phòng y tế kiểm tra mắt cá chân khôi phục như thế nào lão Hàn cũng đều ở đó, nói cho cô biết trận chung kết này cô có ra trận hay không cũng không sao, những bạn học khác sẽ làm hết sức mình.
Mạnh Tư Duy nhìn máu bầm trên phần da ở mắt cá chân của mình, im lặng không nói gì.
Làm kiểm tra xong, cô tạm biệt lão Hàn, Mạnh Tư Duy khập khiễng đi về phía phòng học.
Lúc này tất cả mọi người đều đang học trong lớp, Mạnh Tư Duy vịn lan can khó khăn leo đến lớp trên tầng, đúng lúc gặp Bùi Thầm đang cầm một chồng bài thi đi ra từ văn phòng giáo viên.
"Bùi Thầm!" Mạnh Tư Duy lập tức lên tiếng gọi thiếu niên ở trước mắt.
Thiếu niên nghe được tên của mình thì dừng lại một chút, sau đó quay lại.
Mạnh Tư Duy cho dù bị thương cũng không giảm sức sống, vịn lan can nhảy lên bậc thang cuối cùng.
Lúc đầu cô muốn nói cuối tuần này anh nhớ đến xem trận chung kết, bỗng nhiên nhớ lại trận chung kết này hai trường học sẽ tổ chức cho toàn thể học sinh xem, mặc kệ cô có mời hay không Bùi Thầm cũng vẫn sẽ đến.
Đây cũng là nguyên nhân cô liều mạng muốn vào được trận chung kết.
Mạnh Tư Duy nghĩ vậy thì trên mặt nở nụ cười, đổi một câu khác: "Chuyện là, cuối tuần này có trận chung kết, mình là số 7."
Sau đó cô thấy Bùi Thầm không đáp lại, chỉ là ánh mắt anh hơi di chuyển xuống dưới nhìn vào chân phải đang khập khiễng của cô.
Dường như đang chất vấn cô như vậy còn có thể ra sân sao?
Mạnh Tư Duy lập tức giải thích: "Không tổn thương đến xương cốt, cuối tuần chắc chắn sẽ khỏi."
"Mình là số 7." Cô lại nhấn mạnh số áo của mình: "Mình nhất định sẽ ra trận."
Mạnh Tư Duy nói hơi gấp cộng với động tác của tứ chi, vì có một chân khập khiễng cho nên lúc nói chuyện không thể không dùng chân trái nhảy lên để giữ thăng bằng.
Vậy nên có một khoảnh khắc Mạnh Tư Duy nghĩ nếu như bản thân không đứng vững, cả người sẽ có khả năng ngã vào người Bùi Thầm.
Bùi Thầm sẽ đỡ cô sao, có khả năng sẽ.
Cô còn nhớ rõ mùi hương trên người anh, vô cùng sạch sẽ và thoải mái.
Trái tim cô đập mạnh.
Không hiểu sao đột nhiên Mạnh Tư Duy đỏ mặt.
Chỉ là đến lúc cô lấy lại tinh thần sau khi tưởng tượng xong thì Bùi Thầm đã ôm bài thi rời đi.
Mạnh Tư Duy quay trở lại lớp học với lòng tin chắc chắn mình sẽ hồi phục vết thương sớm thôi. .
...
Cuối tuần, cuộc thi khúc côn cầu trên sàn mỗi năm tổ chức một lần của thành phố C, trận chung kết được tổ chức ở nhà thể chất của trường có thành tích tốt nhất mùa giải và là trường lần đầu tiên tiến vào chung kết, trung học Trường Nghi.
Vì là trận chung kết cho nên hai trường học đều cưỡng chế yêu cầu toàn thể học sinh đến xem thi đấu.
Sùng Đức không ngờ đối thủ cũ Minh Anh của mình năm nay lại bị Trường Nghi loại, hai trường trọng điểm Sùng Đức và Minh Anh dù là thành tích học tập hay trong thành tích thể thao cũng đều sánh vai với nhau, rất có cảm giác cao thủ cùng chung chí hướng, cho nên trận đấu hôm này, một mặt có thể xem như là trận đấu danh dự của Sùng Đức, mặt khác còn có thể xem đây là trận đấu báo thù cho đối thủ cũ Minh Anh của mình.
Thi đấu tranh hạng ba bốn đã kết thúc, thành viên thuộc đội thi đấu của trường Minh Anh lần đầu bị hạng ba cũng ngồi xem thi đấu ở khán đài.
Trong phòng thay quần áo, lão Hàn xác định lại lần cuối xem Mạnh Tư Duy có muốn ra sân hay không. Mặc dù ông ấy cũng rất hy vọng Mạnh Tư Duy có thể ra trận, dù sao cô cũng là thành viên chủ lực của đội thi đấu bọn họ, nhưng tuần trước cô mới bị trật chân, so sánh hai việc với nhau thì vết thương quan trọng hơn.
Mạnh Tư Duy đã sớm thay xong trang phục thi đấu, cô đứng trước mặt lão Hàn xoay một vòng thể hiện mắt cá chân phải của mình đã khỏi: "Không có vấn đề gì."
Lão Hàn: "Thật sự không có vấn đề?"
Mạnh Tư Duy đứng tại chỗ nhảy lên một cái: "Thật sự không có vấn đề gì."
Lão Hàn thấy Mạnh Tư Duy kiên trì như vậy thì không nói thêm gì nữa, ở trong phòng thay đồ cổ vũ mọi người thêm một lần nữa.
Mọi người một đường xông thẳng vào trận chung kết đã tạo được lịch sử mới, dù có là quán quân hay á quân thì mọi người đều rất tuyệt, nhưng đương nhiên, mọi người không thể vì vậy mà không cố gắng thi đấu, mục tiêu vẫn phải hướng về vị trí quán quân.
Mạnh Tư Duy và mọi người cùng nhau đồng ý với lão Hàn, dường như rất nóng lòng muốn ra sân.
Trước đó cô liều mạng muốn vào chung kết như vậy chính là vì ngày này.
Nhà trường đã thống nhất các học sinh phải đến xem trận đấu, hiện tại Bùi Thầm đang ngồi ở khán đài.
Cuối cùng Bùi Thầm cũng thấy cô thi đấu!
Mạnh Tư Duy mừng rỡ nắm chặt cây cơ của mình, nghe lão Hàn phát biểu xong, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng mời các thành viên của hai đội thi đấu ra trận trong loa phóng thanh.
Là đội trưởng, Mạnh Tư Duy dẫn đầu đội đi ra ngoài.
Hôm nay chỗ trên khán đài được lấp kín. Lần này Trường Nghi không có quy định sắp xếp chỗ ngồi cố định, cho nên chỉ có thể dựa vào màu sắc đồng phục để phân biệt người nào là học sinh Trường Nghi, người nào là học sinh Sùng Đức.
Mạnh Tư Duy vừa vào sân đã bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Bùi Thần.
Có lẽ đối với người mình thích sẽ có một cảm ứng gì đó, Mạnh Tư Duy rất dễ dàng tìm được Bùi Thầm ở trên khán đài.
Cho dù anh chỉ mặc một bộ đồng phục đơn giản ngồi trong đám người cũng không che được sự xuất chúng của mình.
Cuối cùng trên mặt Mạnh Tư Duy cũng xuất hiện nụ cười.
Dù những lần thi đấu trước có vất vả thế nào, sau khi nhìn thấy thiếu niên ngồi trên khán đài ngày hôm nay, tất cả đều trở nên đáng giá.
Cô muốn vẫy tay chào hỏi với Bùi Thầm để anh có thể thấy được cô là số 7 trên sân.
Mãi đến khi cô nhìn thấy một bóng dáng mặc đồng phục đỏ ngồi cạnh thiếu niên.
Đồng phục của Sùng Đức là màu đỏ.
Cuối cùng Mạnh Tư Duy cũng nhìn thấy được nữ sinh mặc đồng phục Sùng Đức ngồi bên cạnh vị trí của Bùi Thầm.
Cô đã từng gặp, cũng nhớ rõ nữ sinh này.
Vào buổi chiều thi đấu ngày hôm đó, Bùi Thầm cũng đi cùng cô ta.