Hậu quả trực tiếp của cuộc điện thoại có phần trắng trợn này chính là lúc Cố Trầm Chu tan tầm cùng ngày, vừa mới trở về nhà từ cơ quan đã nhìn thấy thư ký Trương Hao Thanh của Cố Tân Quân ở trong phòng khách nhà mình.
Vị thư ký khoảng bốn mươi tuổi ngồi đối diện với Hạ Hải Lâu, Hạ Hải Lâu đang ngậm một điếu thuốc nhả ra cả đám khói, nửa phòng khách chìm trong từng đợt sương trắng đang nhè nhẹ tuôn ra, TV treo tường đang phát một bộ phim ngôn tình về triều Thanh, một thái giám cạo nửa đầu đang quỳ gối trước mặt hậu phi nịnh nọt gì đó.
Lúc mới vào cửa còn không có cảm giác gì, nhưng đợi đến lúc bước đến bên bàn trà thì Cố Trầm Chu đã bị mùi khói thuốc nồng nặc hun đến mức có hơi chịu không nổi. Anh đảo mắt qua, đầu tiên là chú ý đến chiếc gạt tàn chứa đầy tàn thuốc, tiếp đó anh lại thấy chén trà cùng ấm trà trống không trước mặt Trương Hao Thanh – chuyện này đúng là hay ho, Hạ Hải Lâu còn không chịu pha một chén trà cho tử tế ư? Chỉ ném ra mỗi chén trà và ấm trà, nửa năm qua Trương Hao Thanh này đã quen làm Trưởng thư ký Tỉnh ủy, nếu tự mình chuẩn bị thì càng quái lạ hơn.
Cố Trầm Chu thầm cảm thấy buồn cười, trên mặt lại không lộ ra chút vẻ khác thường nào, chỉ lễ phép vươn tay về phía Trương Hao Thanh:
“Thư ký Trương đến đây lúc nào mà không gọi điện thoại trước cho tôi? Nếu biết hôm nay ông sẽ đến đây, tôi nhất định quay về sớm hơn.”
Trương Hao Thanh còn chưa kịp lên tiếng, Hạ Hải Lâu ngồi cắn điếu thuốc ở bên cạnh đã thờ ơ cười nói:
“Việc này có là gì? Chúng ta là quan hệ thế nào chứ, chẳng phải em đã tiếp đón thay anh rồi ư? – Thư ký Trương cũng sẽ không bận lòng, đúng không?”
Không bận lòng cái quái gì! Trương Hao Thanh bị bắt phải ngồi mất hơn nửa buổi chiều thầm mắng một tiếng trong lòng. Lần này ông được Cố Tân Quân phái đến đón Cố Trầm Chu về, tuy rằng ông không hiểu lắm mệnh lệnh lần này của Cố Tân Quân, nhưng chức vụ thư ký này có rất nhiều lúc chính là phải phụ trách cả việc công và việc tư của lãnh đạo, vậy nên chẳng có gì phải phàn nàn. Vấn đề ở chỗ, ông vốn không hề ngờ rằng bản thân chuyển từ máy bay sang ô tô trầy trật cả một buổi sáng, thật vất vả mới đến được nơi, còn chưa kịp thấy mặt chính chủ đâu đã bị người khác nửa đường cướp mất nguyên cả buổi chiều!
Trương Hao Thanh cũng có nghe nói qua về chuyện của Hạ Hải Lâu. Đây đương nhiên không phải vì vị thư ký luôn trăm công ngàn việc này tái phát bệnh nhiều chuyện mà cố ý đi đào móc chuyện bí mật gì, mà là công tác vốn có của ông vốn có liên quan đến những cái này – ông là thư ký của Cố Tân Quân, quan hệ của Cố Tân Quân với Hạ Nam Sơn trước nhiệm kỳ mới có chút khác thường, chỉ cần là người có chút căn cơ đều có thể hiểu dược. Là thư ký vào rất nhiều thời điểm có thể thay mặt cho Cố Tân Quân, nhiệm vụ đầu tiên của Trương Hao Thanh chính là phân rõ được mạng lưới quan hệ của Cố Tân Quân trong chính đàn, đồng chí nào là đồng chí bất đồng chính kiến, đồng chí nào là đồng chí cùng chung chí hướng. Giữa những điều đó, Hạ Nam Sơn có địa vị cao, căn cơ sâu, trước đó có liên hệ với Cố Tân Quân, sau lại nhậm chức Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Phúc Huy là láng giềng của tỉnh Dương Hoài đã thu hút hơn 70% lực chú ý của ông. Tiếp sau đó, rất nhiều ý kiến của Cố Tân Quân trong sự kiện của Cố Trầm Chu cũng là truyền đạt thông qua Trương Hao Thanh, lúc Trương Hao Thanh để tâm đến Cố Trầm Chu thì đương nhiên cũng chú ý đến Hạ Hải Lâu luôn ở bên cạnh Cố Trầm Chu.
Một nửa là vì Hạ Nam Sơn, một nửa là vì Cố Trầm Chu, Trương Hao Thanh đúng là đã đặc biệt chú ý đến Hạ Hải Lâu.
Kết quả sau khi chú ý… Không nhắc đến cũng được. Tóm lại lúc đối mặt với Cố Trầm Chu, Trương Hao Thanh vẫn vội vàng đứng dậy khỏi sô pha, trong nụ cười tươi tắn không hề có chút miễn cưỡng nào, xem như đã nuốt hết xuống việc bị lạnh nhạt suốt cả buổi chiều – điều này chẳng có gì lạ, có thể đạt được đến một vị trí nhất định trong quan trường, bất kể thủ đoạn của anh có cao hay không, trí óc có đủ thông minh hay không, cho dù có tự mang theo giáp đỏ thì cũng sẽ có lúc phải lột giáp cụp đuôi lại. Ngay cả chính nhà lãnh đạo hiện giờ, nửa năm trước lúc đối xử với Uông Bác Nguyên chẳng phải là cũng im lặng trong một khoảng thời gian rất dài ư? “Là Bí thư Cố kêu tôi đến đón Bí thư Tiểu Cố quay về tỉnh một chuyến.”
Trương Hao Thanh bắt tay Cố Trầm Chu, lại cười nói:
“Tuy có gấp gáp nhưng cũng không gấp một buổi chiều này, Bí thư Tiểu Cố cũng nên xin phép nghỉ hai ngày để tiện cùng tôi quay về.”
Cố Trầm Chu:
“May là tôi vừa đúng lúc xin phép nghỉ hai ngày, sao thư ký Trương đến đây được?”
Đúng lúc? Đương nhiên không phải, đối phương là tuyệt đối đoán chắc mới đúng. Trương Hao Thanh thầm nghĩ một câu như vậy trong lòng, lại trả lời câu hỏi của Cố Trầm Chu:
“Là đổi xe đi đến đây.”
Cố Trầm Chu gật đầu:
“Buổi tối không có chuyến bay quay về, sáng sớm mai chúng ta gặp nhau ở thành phố được không?”
Trương Hao Thanh thoáng trầm ngâm, sau đó dứt khoát gật đầu:
“Vậy cũng được, Bí thư Tiểu Cố, mười giờ sáng ngày mai chúng ta gặp nhau trực tiếp ở sân bay nhé.”
Cố Trầm Chu lại mỉm cười, lần này nụ cười của anh tươi tắn hơn một chút, lúm đồng tiền trên mặt lúc ẩn lúc hiện:
“Để tôi tiễn thư ký Trương.”
“Không cần, không cần đâu.”
Trương Hao Thanh liên thanh nói:
“Bí thư Tiểu Cố hãy dừng bước! Tự tôi ra về là được rồi.”
Cố Trầm Chu không nói gì, vẫn tiễn Trương Hao Thanh ra đến tận cửa thang máy, đợi thang máy đi xuống rồi anh mới xoay người quay về.
Trong phòng khách, bộ phim tình cảm trên TV đã chuyển đến đoạn một đám phụ nữ đang chen chúc trong vườn hoa nhỏ trò chuyện, Cố Trầm Chu thuận tay đóng cửa lại đi đến bên cạnh Hạ Hải Lâu, rút điếu thuốc đối phương còn ngậm trong miệng ra:
“Một buổi chiều hút đủ một gạt tàn thuốc, em không sợ hút đến độ hỏng phổi hay sao?”
Hạ Hải Lâu cười ‘ha ha’ hai tiếng nhưng không hề phản bác, hắn chậm rãi đứng dậy khỏi sô pha giống như một con mèo bự, vào trong nhà tắm súc miệng trước rồi mới quay lại ngồi xuống bên cạnh Cố Trầm Chu.
Trong khoảng thời gian đi qua đi lại như vậy, Cố Trầm Chu đã tắt TV, mở điều hòa thanh lọc không khí.
Hạ Hải Lâu ngồi vào chiếc sô pha mà lúc trước Trương Hao Thanh đã ngồi, nhìn Cố Trầm Chu rồi đột nhiên bật ra một câu:
“Em cảm thấy có hơi không khoa học.”
“Cái gì không khoa học?”
Cố Trầm Chu hỏi.
Hạ Hải Lâu cân nhắc một hồi mới đáp:
“Có lẽ là vì… Tiến độ quá nhanh”
“Ừ?”
Hạ Hải Lâu chợt cảm thấy buồn bực giống như đã đấm nhầm chỗ: Hai ngày trước hắn mới nói rằng mình ‘Nhận thua’ với Cố Trầm Chu, một ngày trước còn bắt *** phụ ngay tại bàn, đang định soàn soạt mài đao tiêu diệt toàn bộ đám không có mắt đó thì chính hắn lại bị người ta dùng dậy đánh uyên ương…
Chuyện này đúng là kỳ quái mà…
Thực ra với tiến độ của hắn và Cố Trầm Chu, nên là hắn vừa theo đuổi được đối phương mới đúng…
Tuy rằng thời gian theo đuổi này quả thực hơi dài một chút…
Nhưng mà trong lúc hắn không hề hay biết… Chẳng lẽ mức độ giữa hắn và Cố Trầm Chu đã đến mức đáng để cha của Cố Trầm Chu ra tay hay sao?
“Nếu như tiến độ không nhanh lên chút, chẳng lẽ thực sự chờ em tìm người đến quậy rồi mới tính tiếp?”
Cố Trầm Chu hỏi.
Nhưng lời này ngược lại khiến Hạ Hải Lâu nhớ đến Tiết Minh San. Ngày hôm qua vì tâm trạng hắn không tốt nên chưa kịp làm gì, có cuộc điện thoại buổi sáng hôm nay rồi, ngay sau khi Cố Trầm Chu đi làm thì Hạ Hải Lâu đã tìm hiểu lại những chuyện đã xảy ra ở nhà hàng tối hôm qua, hắn hỏi:
“Rốt cuộc Tiết Minh San tìm đến anh làm gì?”
“Em cho là gì?”
Cố Trầm Chu hỏi ngược lại.
Hạ Hải Lâu:
“Dù sao cũng không phải là tìm anh để bàn chuyện hôn nhân?”
“Cô ta đúng là tìm tôi để bàn chuyện hôn nhân.”
Cố Trầm Chu đáp, lại nhẹ nhướn mày lên một chút. Cảm giác mà anh dành cho Tiết Minh San quả thực giống như lúc trước anh đã nói, đối phương là một cô gái thông minh.
“Nhưng mục đích không phải là muốn tôi đồng ý, là muốn tôi từ chối.”
“À…”
Cố Trầm Chu hơi nghiêng đầu:
“Có vẻ như cô ta rất coi trọng tình cảm giữa chúng ta. Lần đầu tiên gặp mặt tôi đã nói thẳng có thể giả vờ như đang hẹn hò với tôi, để tôi thẳng thừng từ chối cô ta, vừa là để đối phó với người trong nhà, cũng là để ứng đối với những kẻ có ý đồ trong giới –“
‘Dù sao anh cũng phải từ chối một lần.’
‘Chủ nhiệm Cố, so với việc để người trong nhà sắp xếp cho anh hai, ba người rồi anh lại từ chối hai, ba người – chi bằng chúng ta trực tiếp bước một bước đúng chỗ?’
‘Đây là một cuộc trao đổi mà cả hai cũng có lợi.’
‘Không không, đương nhiên không phải mấy chuyện như kết hôn gì đó, tuy rằng tôi cũng muốn bước vào, nhưng thế lực của nhà họ Tiết… Ha ha, ở trong mắt Chủ nhiệm Cố vốn chẳng là gì cả. Loại việc nhỏ nhặt này, Chủ nhiệm Cố không ngại kéo đẩy một lần chứ?’
‘Chủ nhiệm Cố, điều kiện của tôi chính là như thế, anh cảm thấy thế nào?’
“Em nhớ rõ lúc anh gặp Tiết Minh San lần đầu tiên… Quá sớm đúng không?”
Hạ Hải Lâu ngẫm nghĩ rồi hỏi.
“Đúng là quá sớm.”
Cố Trầm Chu đáp.
Hạ Hải Lâu nhẩm tính thời gian vẫn cảm thấy thời điểm đó thì không chỉ có Cố Trầm Chu, ngay cả bản thân mình cũng chưa kịp chuẩn bị việc này – hắn thầm nghĩ, cảm thấy có chút khác lạ mà cười rộ lên:
“Đúng là một cô gái rất thông minh. Sau đó cha anh bởi vì chuyện đêm qua mà muốn bắt anh quay về tỉnh?”
“Em đoán xem?”
Cố Trầm Chu nói.
“Hôm nay anh thích cái trò ‘Em đoán, tôi đoán, mọi người đoán’ này à?”
Hạ Hải Lâu có hơi bất mãn:
“Để em nghĩ xem nào…”
Vừa rồi cũng chỉ là nói một câu cho vui mà thôi, Cố Trầm Chu nhún vai:
“Thực ra…”
“Từ từ, đừng nói vội.”
Hạ Hải Lâu chặn lời Cố Trầm Chu, bắt đầu nhéo cằm suy nghĩ.
Cố Trầm Chu liếc Hạ Hải Lâu, dứt khoát không bận tâm đến đối phương nữa, anh đứng dậy khỏi sô pha đi vào phòng bếp để chuẩn bị bữa tối cho hai người. Giờ đã là hơn năm giờ, nếu còn không nấu cơm thì sẽ muộn mất, Cố Trầm Chu lấy nấm hương và thịt nạc từ trong tủ lạnh ra, rửa thêm một bó rau cần, đặt lên bệ bếp xắt chưa được hai nhát đã nghe thấy tiếng của Hạ Hải Lâu truyền đến từ trong phòng khách:
“Hôm nay là ngày hai mươi tháng Tư, ngày hai mươi tháng Tư là ngày sinh nhật của ông nội anh đúng không?”
Mới mất có năm phút đồng hồ. Cố Trầm Chu lại liếc nhìn Hạ Hải Lâu đi từ ngoài phòng khách vào, cau mày nói:
“Đúng là không nhớ sai ngày.”
Hạ Hải Lâu cười cười đầy tự đắc, không thèm hỏi Cố Trầm Chu xem mình có đoán đúng hay không, hắn đi đến trước tủ lạnh khoanh tay lại nhìn Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu không bận tâm đến Hạ Hải Lâu đứng bên cạnh. Anh đứng trước bồn nước, tay cầm dao thái thoải mái xắt từng nhát xuống đám nguyên liệu nấu ăn đặt ở trên bếp. Rau cần tước bỏ hết lớp vỏ áo, nấm hương thái sợi, thịt viên tròn bọc trong bột khoai lang –
Nước đun trong nồi đã bắt đầu sôi, phát ra tiếng lục bục lục bục.
Cố Trầm Chu thả mì cùng thịt viên vào cả trong nước nóng, tiếp đó anh không đợi sợi mỳ được nấu chín đã đổ dầu, hành cùng gừng vào trong một cái nồi nấu khác đặt sang bên cạnh, lại lấy thêm một hộp nước sốt trong tủ lạnh ra đặt vào trong lò vi sóng hâm lại. Sau khi làm xong đâu vào đấy một loạt công việc, đợi đến khi Cố Trầm Chu thấy mì đã chín đủ, đang định tắt bếp đi thì thấy vai mình chợt trĩu xuống, giọng nói đầy ái muội của Hạ Hải Lâu vang lên:
“Em đói bụng.”
“Sắp xong rồi.”
Cố Trầm Chu nhàn nhã đáp, tâm tình của anh đang khá tốt, anh xoay người lấy một cái đĩa nhỏ ra, gắp một đũa mì lên đưa đến trước mặt Hạ Hải Lâu:
“Nếm thử xem mặn hay nhạt?”
Hạ Hải Lâu không hề khách sáo cúi đầu ngậm trọn đũa mì:
“Mùi vị cũng được, nhưng mà –“
Hắn kéo dài giọng:
“Em càng đói bụng hơn.”
“Hửm?”
Cố Trầm Chu không bình luận gì cả, đổ đám gia vị đã đun kĩ trước đó vào trong mỳ rồi trộn đều lên, sau đó bưng cả nồi mì đặt lên bàn.
“Ăn tối thôi.”
Cố Trầm Chu không nối tiếp câu chuyện, Hạ Hải Lâu cũng chẳng bận tâm. Hắn dõi theo động tác của Cố Trầm Chu, ngay lúc đối phương ăn xong một bát đã lập tức đưa bát của mình đến. Cố Trầm Chu liếc Hạ Hải Lâu một cái, trực tiếp trút đầy bát rồi đưa lại cho đối phương.
Hạ Hải Lâu tỏ ra rất thỏa mãn, vì vậy hắn cũng không hề keo kiệt trong việc khiến cho người bên cạnh mình cũng cảm thấy thỏa mãn:
“Có lẽ hôm nào đó chúng ta nên thử một bữa tiệc trên người phụ nữ xem –“
Cố Trầm Chu im lặng mất vài giây. Trong vài giây này, anh gần như có thể nhìn thấy giới hạn của mình đang vỡ nát ra từng chút từng chút một hành một đống vụn nhỏ.
“Anh cảm thấy ý kiến này thế nào?”
Hạ Hải Lâu đan hai tay vào nhau đặt ở trên bàn, cực kì nhã nhặn hỏi đối phương.
“Đúng là một ý hay.”
Cố Trầm Chu liếc sang Hạ Hải Lâu.
“Hay mấy cũng không được – Ăn cơm!”
Hạ Hải Lâu khẽ cười rộ lên:
“Nhớ chuyển lời chào đến ông nội anh giùm em nhé.”
“Được.”
Cố Trầm Chu đáp.
Sắc trời bên ngoài cửa sổ đã dần chuyển sang tối đen, đèn đuốc dần trở nên rực rỡ.
Thời gian nghỉ lễ đã được thu xếp ổn thỏa từ mấy ngày trước, ngay sớm ngày hôm sau Cố Trầm Chu đã thu dọn xong mọi thứ, bắt xe bus lặn lội cả một buổi sáng, đến mười hai giờ trưa anh đã bước vào trong tòa nhà Tỉnh ủy tỉnh Dương Hoài, vừa đúng vào lúc dùng cơm trưa.
Giống như ngày còn ở trong kinh thành, ba bữa cơm trong nhà vẫn là do Trịnh Nguyệt Lâm chuẩn bị, lúc Cố Trầm Chu vào nhà thì đồ ăn đã được làm xong, bên bàn ăn lại vẫn không có một ai, Cố Tân Quân và Trịnh Nguyệt Lâm đều đang ngồi xem sách và báo trên sô pha.
“Cha, dì.”
Cố Trầm Chu lên tiếng chào hỏi hai người.
Cố Tân Quân giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh không hề lên tiếng, Trịnh Nguyệt Lâm đợi một lúc vẫn không thấy Cố Tân Quân lên tiếng thì lấy làm lạ mà liếc nhìn ông, cũng mỉm cười lên tiếng chào đón:
“Tiểu Chu về rồi, đi rửa tay rồi ăn cơm thôi.”
Cố Trầm Chu thưa vâng.
Bữa cơm này trôi qua trong sự im lặng tuyệt đối. Sau khi ăn cơm xong, Cố Tân Quân và Trịnh Nguyệt Lâm vẫn làm việc giống như thường ngày, mãi cho đến lúc tan tầm thì ba người mới lên máy bay quay về kinh thành.
Tiệc mừng thọ ngày hôm sau so với hai năm trước thì có lạnh lẽo hơn một chút, nhưng cụ Cố đã sống đến tuổi này, đã từng nếm trải rất nhiều việc nên cũng không đến mức không nhìn ra chút việc nhỏ ấy, cụ vẫn tán chuyện và chơi cờ với cụ Vệ và cụ Thẩm, cáu giận vì thua một nước cờ, đợi đến khi nói đủ điều giống như trẻ con rồi liền tự cảm thấy mỹ mãn quay về phòng mình nghỉ ngơi. Chỉ là trước khi đi nghỉ, cụ cố ý gọi Cố Trầm Chu vội vàng quay về tham dự tiệc mừng thọ vào trong cùng nói chuyện.
“Ông nội tìm con có việc ạ?”
Cố Trầm Chu hỏi.
Cụ Cố khoát tay ra hiệu cho Cố Trầm Chu ngồi ghế, hỏi thẳng:
“Con với cha con làm sao thế? Cả ngày hôm nay chẳng nói với nhau một câu nào, năm nay hai người bao nhiêu tuổi rồi hả? Hay là cố ý về tỏ thái độ cho ông xem?”
“Ông nội…”
Cố Trầm Chu tỏ ra hơi xấu hổ nhưng lại lập tức khôi phục sự trầm tĩnh như thường ngày:
“Con và cha có vài chỗ bất đồng quan điểm.”
Đuôi mày cụ Cố giật nhẹ:
“Về chính trị?”
“Là về cách sống ạ.”
Cố Trầm Chu trả lời.
“Về cái gì?”
Cụ Cố lại hỏi.
Lời nói đến bên miệng rồi lại nuốt xuống, Cố Trầm Chu chỉ nói:
“Con đang cố gắng đạt thành nhận thức chung với cha con.”
Anh vẫn lựa chọn tạm thời né tránh đề tài này.
Cụ Cố gật đầu, không tiếp tục hỏi thêm nữa.
Cố Trầm Chu thuận thế đứng dậy:
“Ông nội, giờ không còn sớm, ông nghỉ ngơi sớm chút đi ạ.”
“Được rồi, con ra ngoài đi.”
Cụ Cố nói.
Lúc này Cố Trầm Chu mới đi ra khỏi thư phòng, lúc đi đến gần sát cửa thì bước chân anh ngừng lại, hơi xoay người mang theo chút chần chừ gần như không thể phát hiện ra nói:
“Đúng rồi ông nội, Hạ Hải Lâu nhờ con chuyển lời hỏi thăm sức khỏe đến ông.”
“Thằng nhóc nhà họ Hạ á?”
Cụ Cố có phần đăm chiêu.
“Gần đây quan hệ của các con không tệ lắm, ông biết rồi… Sau khi ra ngoài nhớ trò chuyện với cha con hẳn hoi, bất kể là chuyện gì thì cũng phải thương lượng rồi giải quyết.”
Cụ lại dặn dò Cố Trầm Chu thêm một câu.
Cố Trầm Chu gật đầu thưa vâng rồi xoay người ra ngoài, đã thấy Cố Tân Quân chắp tay sau lưng đứng ở vị trí trước mặt cách anh hai bước, vẻ mặt bình tĩnh vẫy tay ra hiệu với anh.
Cố Trầm Chu thở dài một tiếng, đi theo Cố Tân Quân xuống cầu thang vào trong phòng ở tầng hai.
“Con đã nói chuyện đó với ông nội chưa?”
Vào trong phòng, Cố Tân Quân liền hỏi thẳng vào vấn đề.
“Vẫn chưa ạ.”
Cố Trầm Chu trả lời.
“Vì sao?”
Cố Tân Quân nhìn Cố Trầm Chu chằm chằm, hỏi.
Cố Trầm Chu bình tĩnh đáp:
“Ông nội đã lớn tuổi.”
“Anh cũng biết ông nội anh lớn tuổi? Sao anh không nghĩ đến rằng cha anh năm nay cũng là người đã sáu mươi tuổi?”
Cố Tân Quân cười lạnh một tiếng, đầu ngón tay cong lại gõ mấy tiếng thật vang xuống mặt bàn, vẻ mặt ông trở nên nghiêm khắc, nói:
“Hiện giờ anh đã dài cánh cứng cáp rồi đúng không? Chơi gì thì chơi, còn bày trò ra cho tôi xem đấy hả?”
Cố Trầm Chu không nói gì.
Cố Tân Quân bình ổn lại cơn giận của mình:
“Con nói con và Hạ Hải Lâu đang yêu nhau? Con nghiêm túc?”
Cố Trầm Chu ‘vâng’ một tiếng.
“Con có biết việc này nghĩa là gì hay không?”
Cố Tân Quân hỏi.
Cố Trầm Chu chợt mỉm cười:
“Cha, thực ra việc này nghĩa là gì cũng được, quan hệ giữa cha và Bí thư Hạ liệu có thể xảy ra thay đổi gì vì quan hệ giữa con và Hạ Hải Lâu hay sao?”
“Đúng là đầu óc vẫn chưa hoàn toàn bị cháy hỏng!”
Cố Tân Quân gật đầu.
“Tiếp theo chắc không phải con định nói rằng ‘Bất kể quan hệ giữa chúng con thế nào đều không ảnh hưởng đến hai người, bất kể quan hệ của hai người đều không ảnh hưởng đến chúng con’ chứ?”
“Không ạ.”
Cố Trầm Chu đáp rất nhanh:
“Cha, con cảm thấy cha có thể thử hợp tác với Bí thư Hạ. Bí thư Hạ cần có người có thế lực vững chắc để ủng hộ ông ta tranh giành vị trí đó vào năm năm sau, cha cũng cần có người bên phe Úc giúp cha ổn định căn cơ để tiến thêm một bước lớn về trước mà.”
Cố Tân Quân tức đến độ mỉm cười:
“Bàn tính này con gảy hay ho đấy, sao ta lại phải hợp tác với kẻ tiểu nhân tên Hạ Nam Sơn kia hả?”
Ông vỗ mạnh xuống bàn một cái khiến chén nước đặt trên bàn cũng bị chấn động mà nảy lên, nước chứa bên trong chảy tràn ra ngoài một chút.
“Con đã quên mất vụ tai nạn xe của Tường Cẩm rồi?”
Ánh mắt Cố Trầm Chu thoáng đông cứng lại, nhưng anh vẫn nhanh chóng nói tiếp:
“Hạ Hải Lâu cũng đã đỡ một thanh thép thay cho Tường Cẩm mà cha. Đương nhiên là chuyện này…”
Anh cân nhắc vài lần mới nói nốt:
“Con sẽ tự mình nói với Tường Cẩm.”
“Con định nói thế nào đây? ‘Mình coi trọng con trai của kẻ thù của cậu, chuyện vụ tai nạn xe của cậu coi như thế là xong nhé?’ hay sao?”
Cố Tân Quân nói với Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu lập tức thu lại nét cười mờ nhạt trên mặt:
“Cha, đương nhiên là con không hề nghĩ như thế, Tường Cẩm là anh em của con, chuyện gì dù thế nào cũng sẽ không thay đổi, con sẽ xử lý cẩn thận.”
Anh nói đến đây mới nghiêm túc nhắc lại một lần nữa:
“Con sẽ tự mình nói chuyện này với Tường Cẩm, cha.”
“Nếu ta là Vệ Thành Bá, ta sẽ dùng thắt lưng quất con một trận rồi tính sau.”
Cố Tân Quân nói.
“Giờ thì cút ra ngoài!”
Cố Trầm Chu đứng dậy đi về phía cửa. Lúc ra đến bên ngoài, anh vừa định rẽ sang bên phải đi về phía phòng mình thì giọng nói nghiêm khắc của Cố Tân Quân đã đuổi theo sau lưng:
“Rẽ sang trái!”
Cố Trầm Chu nhún vai, rất ngoan ngoãn nghe lời đổi hướng đi về phía căn phòng thứ ba ở bên trái sát với thư phòng rồi mở cánh cửa đang đóng ra –
Vệ Tường Cẩm ngồi trên ghế đang chơi xếp tháp đúng lúc quay đầu lại, ánh mắt lập tức nhìn thẳng vào Cố Trầm Chu đứng ở cửa.
Anh ta cau mày.
Cố Trầm Chu bước lên trước một bước, tay thuận thế đóng cánh cửa ở phía sau lưng lại.
“Chú Cố kêu mình ở lại…”
Vệ Tường Cẩm nói được nửa câu thì không nói tiếp nữa, chỉ nhìn Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu ‘ừ’ một tiếng rồi đi đến bên cạnh Vệ Tường Cẩm, tùy tiện kéo một cái ghế qua ngồi xuống.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Vệ Tường Cẩm:
“Chẳng lẽ đúng như mình nghĩ…”
Cố Trầm Chu:
“Cậu nghĩ cái gì?”
Vệ Tường Cẩm rối rắm một lúc mới dè dặt nói ra một cái tên:
“Hạ Hải Lâu?”
Cố Trầm Chu dứt khoát gật đầu:
“Không sai, đúng là như cậu nghĩ đấy.”
Vệ Tường Cẩm:
“…”
Cố Trầm Chu:
“…”
Vệ Tường Cẩm thả lỏng bờ vai tựa lưng vào ghế ngồi, thở dài một tiếng rồi mới từ tốn nói:
“Cậu đúng là đã nói với chú Cố. Mình đã thấy lạ,không hiểu sao cả ngày nay chú Cố đều sầm mặt giả làm Bao Thanh Thiên, vậy ý của chú Cố khi kêu mình ở lại là để bàn bạc chuyện của Hạ Hải Lâu với cậu, nên thuyết phục cậu hay đánh cho cậu tỉnh táo lại đúng không?”
“Hẳn là ý đó đó.”
Cố Trầm Chu đáp.
“Vì sao người nằm cũng trúng đạn luôn là mình…”
Vệ Tưởng Cẩm than thở.
“Cái này gọi là hạnh phúc trong niềm đau đấy, người anh em.”
Cố Trầm Chu an ủi đối phương.
“F*ck!”
Vệ Tường Cẩm yếu ớt đốp lại một câu, sau đó như đã nghĩ thấu đáo, anh ta đứng dậy vừa bẻ ngón tay răng rắc vừa nói với Cố Trầm Chu:
“Cũng đúng lúc mình hiểu được đầu cậu hỏng mất rồi, lần này sẽ trực tiếp đánh cho cậu tỉnh táo lại!”
“Đánh đi.”
Cố Trầm Chu cười nói.
Mười phút sau.
“… Cậu đánh thật đấy à.”
Cố Trầm Chu đứng trong phòng tắm, vừa nói chuyện với Vệ Tường Cẩm vừa nhìn vào gương xoa vết bầm trên hai má và đuôi mày.
Vệ Tường Cẩm ngồi bên ngoài hừ cười một tiếng nặng nề, nhưng không đến hai giây sau, người ngồi bên ngoài đã đi vào phòng tắm, tay vươn ra xoa xoa mặt cho Cố Trầm Chu, có hơi lo lắng hỏi:
“Không sao chứ?”
Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như thế, lần lâu nhất cũng không kiên trì nổi quá nửa tiếng! Cố Trầm Chu vừa có chút buồn cười lại thấy hơi cảm động, anh nói với Vệ Tường Cẩm:
“Được rồi, cậu không đánh mình hai cái thì có thể qua được cửa chỗ cha mình chắc? Bản thân cậu là dân chuyện nghiệp, chẳng lẽ còn không biết khống chế lực tay hay sao?”
Vệ Tường Cẩm giờ lại có phần buồn bực, anh nói với Cố Trầm Chu:
“Thực ra chú Cố cũng là xé chuyện bé ra to – Việc này…”
Anh quẩn quanh giữa lý trí cùng tình yêu thương dành cho em trai một lúc, cuối cùng vẫn nói ra lời trái lương tâm:
“… Cũng không phải chuyện gì quá to tát.”
Cố Trầm Chu bật cười ha ha.
Vệ Tường Cẩm lấy hai gói băng ẩm từ chiếc tủ lạnh nhỏ trong góc phòng ra đưa cho Cố Trầm Chu chườm mặt, bản thân cũng ngồi xuống rồi nói:
“Chuyện khác thôi bỏ qua, mình chỉ hỏi cậu một câu, rốt cuộc cậu thích điểm nào ở Hạ Hải Lâu nhất?”
Vị thư ký khoảng bốn mươi tuổi ngồi đối diện với Hạ Hải Lâu, Hạ Hải Lâu đang ngậm một điếu thuốc nhả ra cả đám khói, nửa phòng khách chìm trong từng đợt sương trắng đang nhè nhẹ tuôn ra, TV treo tường đang phát một bộ phim ngôn tình về triều Thanh, một thái giám cạo nửa đầu đang quỳ gối trước mặt hậu phi nịnh nọt gì đó.
Lúc mới vào cửa còn không có cảm giác gì, nhưng đợi đến lúc bước đến bên bàn trà thì Cố Trầm Chu đã bị mùi khói thuốc nồng nặc hun đến mức có hơi chịu không nổi. Anh đảo mắt qua, đầu tiên là chú ý đến chiếc gạt tàn chứa đầy tàn thuốc, tiếp đó anh lại thấy chén trà cùng ấm trà trống không trước mặt Trương Hao Thanh – chuyện này đúng là hay ho, Hạ Hải Lâu còn không chịu pha một chén trà cho tử tế ư? Chỉ ném ra mỗi chén trà và ấm trà, nửa năm qua Trương Hao Thanh này đã quen làm Trưởng thư ký Tỉnh ủy, nếu tự mình chuẩn bị thì càng quái lạ hơn.
Cố Trầm Chu thầm cảm thấy buồn cười, trên mặt lại không lộ ra chút vẻ khác thường nào, chỉ lễ phép vươn tay về phía Trương Hao Thanh:
“Thư ký Trương đến đây lúc nào mà không gọi điện thoại trước cho tôi? Nếu biết hôm nay ông sẽ đến đây, tôi nhất định quay về sớm hơn.”
Trương Hao Thanh còn chưa kịp lên tiếng, Hạ Hải Lâu ngồi cắn điếu thuốc ở bên cạnh đã thờ ơ cười nói:
“Việc này có là gì? Chúng ta là quan hệ thế nào chứ, chẳng phải em đã tiếp đón thay anh rồi ư? – Thư ký Trương cũng sẽ không bận lòng, đúng không?”
Không bận lòng cái quái gì! Trương Hao Thanh bị bắt phải ngồi mất hơn nửa buổi chiều thầm mắng một tiếng trong lòng. Lần này ông được Cố Tân Quân phái đến đón Cố Trầm Chu về, tuy rằng ông không hiểu lắm mệnh lệnh lần này của Cố Tân Quân, nhưng chức vụ thư ký này có rất nhiều lúc chính là phải phụ trách cả việc công và việc tư của lãnh đạo, vậy nên chẳng có gì phải phàn nàn. Vấn đề ở chỗ, ông vốn không hề ngờ rằng bản thân chuyển từ máy bay sang ô tô trầy trật cả một buổi sáng, thật vất vả mới đến được nơi, còn chưa kịp thấy mặt chính chủ đâu đã bị người khác nửa đường cướp mất nguyên cả buổi chiều!
Trương Hao Thanh cũng có nghe nói qua về chuyện của Hạ Hải Lâu. Đây đương nhiên không phải vì vị thư ký luôn trăm công ngàn việc này tái phát bệnh nhiều chuyện mà cố ý đi đào móc chuyện bí mật gì, mà là công tác vốn có của ông vốn có liên quan đến những cái này – ông là thư ký của Cố Tân Quân, quan hệ của Cố Tân Quân với Hạ Nam Sơn trước nhiệm kỳ mới có chút khác thường, chỉ cần là người có chút căn cơ đều có thể hiểu dược. Là thư ký vào rất nhiều thời điểm có thể thay mặt cho Cố Tân Quân, nhiệm vụ đầu tiên của Trương Hao Thanh chính là phân rõ được mạng lưới quan hệ của Cố Tân Quân trong chính đàn, đồng chí nào là đồng chí bất đồng chính kiến, đồng chí nào là đồng chí cùng chung chí hướng. Giữa những điều đó, Hạ Nam Sơn có địa vị cao, căn cơ sâu, trước đó có liên hệ với Cố Tân Quân, sau lại nhậm chức Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Phúc Huy là láng giềng của tỉnh Dương Hoài đã thu hút hơn 70% lực chú ý của ông. Tiếp sau đó, rất nhiều ý kiến của Cố Tân Quân trong sự kiện của Cố Trầm Chu cũng là truyền đạt thông qua Trương Hao Thanh, lúc Trương Hao Thanh để tâm đến Cố Trầm Chu thì đương nhiên cũng chú ý đến Hạ Hải Lâu luôn ở bên cạnh Cố Trầm Chu.
Một nửa là vì Hạ Nam Sơn, một nửa là vì Cố Trầm Chu, Trương Hao Thanh đúng là đã đặc biệt chú ý đến Hạ Hải Lâu.
Kết quả sau khi chú ý… Không nhắc đến cũng được. Tóm lại lúc đối mặt với Cố Trầm Chu, Trương Hao Thanh vẫn vội vàng đứng dậy khỏi sô pha, trong nụ cười tươi tắn không hề có chút miễn cưỡng nào, xem như đã nuốt hết xuống việc bị lạnh nhạt suốt cả buổi chiều – điều này chẳng có gì lạ, có thể đạt được đến một vị trí nhất định trong quan trường, bất kể thủ đoạn của anh có cao hay không, trí óc có đủ thông minh hay không, cho dù có tự mang theo giáp đỏ thì cũng sẽ có lúc phải lột giáp cụp đuôi lại. Ngay cả chính nhà lãnh đạo hiện giờ, nửa năm trước lúc đối xử với Uông Bác Nguyên chẳng phải là cũng im lặng trong một khoảng thời gian rất dài ư? “Là Bí thư Cố kêu tôi đến đón Bí thư Tiểu Cố quay về tỉnh một chuyến.”
Trương Hao Thanh bắt tay Cố Trầm Chu, lại cười nói:
“Tuy có gấp gáp nhưng cũng không gấp một buổi chiều này, Bí thư Tiểu Cố cũng nên xin phép nghỉ hai ngày để tiện cùng tôi quay về.”
Cố Trầm Chu:
“May là tôi vừa đúng lúc xin phép nghỉ hai ngày, sao thư ký Trương đến đây được?”
Đúng lúc? Đương nhiên không phải, đối phương là tuyệt đối đoán chắc mới đúng. Trương Hao Thanh thầm nghĩ một câu như vậy trong lòng, lại trả lời câu hỏi của Cố Trầm Chu:
“Là đổi xe đi đến đây.”
Cố Trầm Chu gật đầu:
“Buổi tối không có chuyến bay quay về, sáng sớm mai chúng ta gặp nhau ở thành phố được không?”
Trương Hao Thanh thoáng trầm ngâm, sau đó dứt khoát gật đầu:
“Vậy cũng được, Bí thư Tiểu Cố, mười giờ sáng ngày mai chúng ta gặp nhau trực tiếp ở sân bay nhé.”
Cố Trầm Chu lại mỉm cười, lần này nụ cười của anh tươi tắn hơn một chút, lúm đồng tiền trên mặt lúc ẩn lúc hiện:
“Để tôi tiễn thư ký Trương.”
“Không cần, không cần đâu.”
Trương Hao Thanh liên thanh nói:
“Bí thư Tiểu Cố hãy dừng bước! Tự tôi ra về là được rồi.”
Cố Trầm Chu không nói gì, vẫn tiễn Trương Hao Thanh ra đến tận cửa thang máy, đợi thang máy đi xuống rồi anh mới xoay người quay về.
Trong phòng khách, bộ phim tình cảm trên TV đã chuyển đến đoạn một đám phụ nữ đang chen chúc trong vườn hoa nhỏ trò chuyện, Cố Trầm Chu thuận tay đóng cửa lại đi đến bên cạnh Hạ Hải Lâu, rút điếu thuốc đối phương còn ngậm trong miệng ra:
“Một buổi chiều hút đủ một gạt tàn thuốc, em không sợ hút đến độ hỏng phổi hay sao?”
Hạ Hải Lâu cười ‘ha ha’ hai tiếng nhưng không hề phản bác, hắn chậm rãi đứng dậy khỏi sô pha giống như một con mèo bự, vào trong nhà tắm súc miệng trước rồi mới quay lại ngồi xuống bên cạnh Cố Trầm Chu.
Trong khoảng thời gian đi qua đi lại như vậy, Cố Trầm Chu đã tắt TV, mở điều hòa thanh lọc không khí.
Hạ Hải Lâu ngồi vào chiếc sô pha mà lúc trước Trương Hao Thanh đã ngồi, nhìn Cố Trầm Chu rồi đột nhiên bật ra một câu:
“Em cảm thấy có hơi không khoa học.”
“Cái gì không khoa học?”
Cố Trầm Chu hỏi.
Hạ Hải Lâu cân nhắc một hồi mới đáp:
“Có lẽ là vì… Tiến độ quá nhanh”
“Ừ?”
Hạ Hải Lâu chợt cảm thấy buồn bực giống như đã đấm nhầm chỗ: Hai ngày trước hắn mới nói rằng mình ‘Nhận thua’ với Cố Trầm Chu, một ngày trước còn bắt *** phụ ngay tại bàn, đang định soàn soạt mài đao tiêu diệt toàn bộ đám không có mắt đó thì chính hắn lại bị người ta dùng dậy đánh uyên ương…
Chuyện này đúng là kỳ quái mà…
Thực ra với tiến độ của hắn và Cố Trầm Chu, nên là hắn vừa theo đuổi được đối phương mới đúng…
Tuy rằng thời gian theo đuổi này quả thực hơi dài một chút…
Nhưng mà trong lúc hắn không hề hay biết… Chẳng lẽ mức độ giữa hắn và Cố Trầm Chu đã đến mức đáng để cha của Cố Trầm Chu ra tay hay sao?
“Nếu như tiến độ không nhanh lên chút, chẳng lẽ thực sự chờ em tìm người đến quậy rồi mới tính tiếp?”
Cố Trầm Chu hỏi.
Nhưng lời này ngược lại khiến Hạ Hải Lâu nhớ đến Tiết Minh San. Ngày hôm qua vì tâm trạng hắn không tốt nên chưa kịp làm gì, có cuộc điện thoại buổi sáng hôm nay rồi, ngay sau khi Cố Trầm Chu đi làm thì Hạ Hải Lâu đã tìm hiểu lại những chuyện đã xảy ra ở nhà hàng tối hôm qua, hắn hỏi:
“Rốt cuộc Tiết Minh San tìm đến anh làm gì?”
“Em cho là gì?”
Cố Trầm Chu hỏi ngược lại.
Hạ Hải Lâu:
“Dù sao cũng không phải là tìm anh để bàn chuyện hôn nhân?”
“Cô ta đúng là tìm tôi để bàn chuyện hôn nhân.”
Cố Trầm Chu đáp, lại nhẹ nhướn mày lên một chút. Cảm giác mà anh dành cho Tiết Minh San quả thực giống như lúc trước anh đã nói, đối phương là một cô gái thông minh.
“Nhưng mục đích không phải là muốn tôi đồng ý, là muốn tôi từ chối.”
“À…”
Cố Trầm Chu hơi nghiêng đầu:
“Có vẻ như cô ta rất coi trọng tình cảm giữa chúng ta. Lần đầu tiên gặp mặt tôi đã nói thẳng có thể giả vờ như đang hẹn hò với tôi, để tôi thẳng thừng từ chối cô ta, vừa là để đối phó với người trong nhà, cũng là để ứng đối với những kẻ có ý đồ trong giới –“
‘Dù sao anh cũng phải từ chối một lần.’
‘Chủ nhiệm Cố, so với việc để người trong nhà sắp xếp cho anh hai, ba người rồi anh lại từ chối hai, ba người – chi bằng chúng ta trực tiếp bước một bước đúng chỗ?’
‘Đây là một cuộc trao đổi mà cả hai cũng có lợi.’
‘Không không, đương nhiên không phải mấy chuyện như kết hôn gì đó, tuy rằng tôi cũng muốn bước vào, nhưng thế lực của nhà họ Tiết… Ha ha, ở trong mắt Chủ nhiệm Cố vốn chẳng là gì cả. Loại việc nhỏ nhặt này, Chủ nhiệm Cố không ngại kéo đẩy một lần chứ?’
‘Chủ nhiệm Cố, điều kiện của tôi chính là như thế, anh cảm thấy thế nào?’
“Em nhớ rõ lúc anh gặp Tiết Minh San lần đầu tiên… Quá sớm đúng không?”
Hạ Hải Lâu ngẫm nghĩ rồi hỏi.
“Đúng là quá sớm.”
Cố Trầm Chu đáp.
Hạ Hải Lâu nhẩm tính thời gian vẫn cảm thấy thời điểm đó thì không chỉ có Cố Trầm Chu, ngay cả bản thân mình cũng chưa kịp chuẩn bị việc này – hắn thầm nghĩ, cảm thấy có chút khác lạ mà cười rộ lên:
“Đúng là một cô gái rất thông minh. Sau đó cha anh bởi vì chuyện đêm qua mà muốn bắt anh quay về tỉnh?”
“Em đoán xem?”
Cố Trầm Chu nói.
“Hôm nay anh thích cái trò ‘Em đoán, tôi đoán, mọi người đoán’ này à?”
Hạ Hải Lâu có hơi bất mãn:
“Để em nghĩ xem nào…”
Vừa rồi cũng chỉ là nói một câu cho vui mà thôi, Cố Trầm Chu nhún vai:
“Thực ra…”
“Từ từ, đừng nói vội.”
Hạ Hải Lâu chặn lời Cố Trầm Chu, bắt đầu nhéo cằm suy nghĩ.
Cố Trầm Chu liếc Hạ Hải Lâu, dứt khoát không bận tâm đến đối phương nữa, anh đứng dậy khỏi sô pha đi vào phòng bếp để chuẩn bị bữa tối cho hai người. Giờ đã là hơn năm giờ, nếu còn không nấu cơm thì sẽ muộn mất, Cố Trầm Chu lấy nấm hương và thịt nạc từ trong tủ lạnh ra, rửa thêm một bó rau cần, đặt lên bệ bếp xắt chưa được hai nhát đã nghe thấy tiếng của Hạ Hải Lâu truyền đến từ trong phòng khách:
“Hôm nay là ngày hai mươi tháng Tư, ngày hai mươi tháng Tư là ngày sinh nhật của ông nội anh đúng không?”
Mới mất có năm phút đồng hồ. Cố Trầm Chu lại liếc nhìn Hạ Hải Lâu đi từ ngoài phòng khách vào, cau mày nói:
“Đúng là không nhớ sai ngày.”
Hạ Hải Lâu cười cười đầy tự đắc, không thèm hỏi Cố Trầm Chu xem mình có đoán đúng hay không, hắn đi đến trước tủ lạnh khoanh tay lại nhìn Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu không bận tâm đến Hạ Hải Lâu đứng bên cạnh. Anh đứng trước bồn nước, tay cầm dao thái thoải mái xắt từng nhát xuống đám nguyên liệu nấu ăn đặt ở trên bếp. Rau cần tước bỏ hết lớp vỏ áo, nấm hương thái sợi, thịt viên tròn bọc trong bột khoai lang –
Nước đun trong nồi đã bắt đầu sôi, phát ra tiếng lục bục lục bục.
Cố Trầm Chu thả mì cùng thịt viên vào cả trong nước nóng, tiếp đó anh không đợi sợi mỳ được nấu chín đã đổ dầu, hành cùng gừng vào trong một cái nồi nấu khác đặt sang bên cạnh, lại lấy thêm một hộp nước sốt trong tủ lạnh ra đặt vào trong lò vi sóng hâm lại. Sau khi làm xong đâu vào đấy một loạt công việc, đợi đến khi Cố Trầm Chu thấy mì đã chín đủ, đang định tắt bếp đi thì thấy vai mình chợt trĩu xuống, giọng nói đầy ái muội của Hạ Hải Lâu vang lên:
“Em đói bụng.”
“Sắp xong rồi.”
Cố Trầm Chu nhàn nhã đáp, tâm tình của anh đang khá tốt, anh xoay người lấy một cái đĩa nhỏ ra, gắp một đũa mì lên đưa đến trước mặt Hạ Hải Lâu:
“Nếm thử xem mặn hay nhạt?”
Hạ Hải Lâu không hề khách sáo cúi đầu ngậm trọn đũa mì:
“Mùi vị cũng được, nhưng mà –“
Hắn kéo dài giọng:
“Em càng đói bụng hơn.”
“Hửm?”
Cố Trầm Chu không bình luận gì cả, đổ đám gia vị đã đun kĩ trước đó vào trong mỳ rồi trộn đều lên, sau đó bưng cả nồi mì đặt lên bàn.
“Ăn tối thôi.”
Cố Trầm Chu không nối tiếp câu chuyện, Hạ Hải Lâu cũng chẳng bận tâm. Hắn dõi theo động tác của Cố Trầm Chu, ngay lúc đối phương ăn xong một bát đã lập tức đưa bát của mình đến. Cố Trầm Chu liếc Hạ Hải Lâu một cái, trực tiếp trút đầy bát rồi đưa lại cho đối phương.
Hạ Hải Lâu tỏ ra rất thỏa mãn, vì vậy hắn cũng không hề keo kiệt trong việc khiến cho người bên cạnh mình cũng cảm thấy thỏa mãn:
“Có lẽ hôm nào đó chúng ta nên thử một bữa tiệc trên người phụ nữ xem –“
Cố Trầm Chu im lặng mất vài giây. Trong vài giây này, anh gần như có thể nhìn thấy giới hạn của mình đang vỡ nát ra từng chút từng chút một hành một đống vụn nhỏ.
“Anh cảm thấy ý kiến này thế nào?”
Hạ Hải Lâu đan hai tay vào nhau đặt ở trên bàn, cực kì nhã nhặn hỏi đối phương.
“Đúng là một ý hay.”
Cố Trầm Chu liếc sang Hạ Hải Lâu.
“Hay mấy cũng không được – Ăn cơm!”
Hạ Hải Lâu khẽ cười rộ lên:
“Nhớ chuyển lời chào đến ông nội anh giùm em nhé.”
“Được.”
Cố Trầm Chu đáp.
Sắc trời bên ngoài cửa sổ đã dần chuyển sang tối đen, đèn đuốc dần trở nên rực rỡ.
Thời gian nghỉ lễ đã được thu xếp ổn thỏa từ mấy ngày trước, ngay sớm ngày hôm sau Cố Trầm Chu đã thu dọn xong mọi thứ, bắt xe bus lặn lội cả một buổi sáng, đến mười hai giờ trưa anh đã bước vào trong tòa nhà Tỉnh ủy tỉnh Dương Hoài, vừa đúng vào lúc dùng cơm trưa.
Giống như ngày còn ở trong kinh thành, ba bữa cơm trong nhà vẫn là do Trịnh Nguyệt Lâm chuẩn bị, lúc Cố Trầm Chu vào nhà thì đồ ăn đã được làm xong, bên bàn ăn lại vẫn không có một ai, Cố Tân Quân và Trịnh Nguyệt Lâm đều đang ngồi xem sách và báo trên sô pha.
“Cha, dì.”
Cố Trầm Chu lên tiếng chào hỏi hai người.
Cố Tân Quân giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh không hề lên tiếng, Trịnh Nguyệt Lâm đợi một lúc vẫn không thấy Cố Tân Quân lên tiếng thì lấy làm lạ mà liếc nhìn ông, cũng mỉm cười lên tiếng chào đón:
“Tiểu Chu về rồi, đi rửa tay rồi ăn cơm thôi.”
Cố Trầm Chu thưa vâng.
Bữa cơm này trôi qua trong sự im lặng tuyệt đối. Sau khi ăn cơm xong, Cố Tân Quân và Trịnh Nguyệt Lâm vẫn làm việc giống như thường ngày, mãi cho đến lúc tan tầm thì ba người mới lên máy bay quay về kinh thành.
Tiệc mừng thọ ngày hôm sau so với hai năm trước thì có lạnh lẽo hơn một chút, nhưng cụ Cố đã sống đến tuổi này, đã từng nếm trải rất nhiều việc nên cũng không đến mức không nhìn ra chút việc nhỏ ấy, cụ vẫn tán chuyện và chơi cờ với cụ Vệ và cụ Thẩm, cáu giận vì thua một nước cờ, đợi đến khi nói đủ điều giống như trẻ con rồi liền tự cảm thấy mỹ mãn quay về phòng mình nghỉ ngơi. Chỉ là trước khi đi nghỉ, cụ cố ý gọi Cố Trầm Chu vội vàng quay về tham dự tiệc mừng thọ vào trong cùng nói chuyện.
“Ông nội tìm con có việc ạ?”
Cố Trầm Chu hỏi.
Cụ Cố khoát tay ra hiệu cho Cố Trầm Chu ngồi ghế, hỏi thẳng:
“Con với cha con làm sao thế? Cả ngày hôm nay chẳng nói với nhau một câu nào, năm nay hai người bao nhiêu tuổi rồi hả? Hay là cố ý về tỏ thái độ cho ông xem?”
“Ông nội…”
Cố Trầm Chu tỏ ra hơi xấu hổ nhưng lại lập tức khôi phục sự trầm tĩnh như thường ngày:
“Con và cha có vài chỗ bất đồng quan điểm.”
Đuôi mày cụ Cố giật nhẹ:
“Về chính trị?”
“Là về cách sống ạ.”
Cố Trầm Chu trả lời.
“Về cái gì?”
Cụ Cố lại hỏi.
Lời nói đến bên miệng rồi lại nuốt xuống, Cố Trầm Chu chỉ nói:
“Con đang cố gắng đạt thành nhận thức chung với cha con.”
Anh vẫn lựa chọn tạm thời né tránh đề tài này.
Cụ Cố gật đầu, không tiếp tục hỏi thêm nữa.
Cố Trầm Chu thuận thế đứng dậy:
“Ông nội, giờ không còn sớm, ông nghỉ ngơi sớm chút đi ạ.”
“Được rồi, con ra ngoài đi.”
Cụ Cố nói.
Lúc này Cố Trầm Chu mới đi ra khỏi thư phòng, lúc đi đến gần sát cửa thì bước chân anh ngừng lại, hơi xoay người mang theo chút chần chừ gần như không thể phát hiện ra nói:
“Đúng rồi ông nội, Hạ Hải Lâu nhờ con chuyển lời hỏi thăm sức khỏe đến ông.”
“Thằng nhóc nhà họ Hạ á?”
Cụ Cố có phần đăm chiêu.
“Gần đây quan hệ của các con không tệ lắm, ông biết rồi… Sau khi ra ngoài nhớ trò chuyện với cha con hẳn hoi, bất kể là chuyện gì thì cũng phải thương lượng rồi giải quyết.”
Cụ lại dặn dò Cố Trầm Chu thêm một câu.
Cố Trầm Chu gật đầu thưa vâng rồi xoay người ra ngoài, đã thấy Cố Tân Quân chắp tay sau lưng đứng ở vị trí trước mặt cách anh hai bước, vẻ mặt bình tĩnh vẫy tay ra hiệu với anh.
Cố Trầm Chu thở dài một tiếng, đi theo Cố Tân Quân xuống cầu thang vào trong phòng ở tầng hai.
“Con đã nói chuyện đó với ông nội chưa?”
Vào trong phòng, Cố Tân Quân liền hỏi thẳng vào vấn đề.
“Vẫn chưa ạ.”
Cố Trầm Chu trả lời.
“Vì sao?”
Cố Tân Quân nhìn Cố Trầm Chu chằm chằm, hỏi.
Cố Trầm Chu bình tĩnh đáp:
“Ông nội đã lớn tuổi.”
“Anh cũng biết ông nội anh lớn tuổi? Sao anh không nghĩ đến rằng cha anh năm nay cũng là người đã sáu mươi tuổi?”
Cố Tân Quân cười lạnh một tiếng, đầu ngón tay cong lại gõ mấy tiếng thật vang xuống mặt bàn, vẻ mặt ông trở nên nghiêm khắc, nói:
“Hiện giờ anh đã dài cánh cứng cáp rồi đúng không? Chơi gì thì chơi, còn bày trò ra cho tôi xem đấy hả?”
Cố Trầm Chu không nói gì.
Cố Tân Quân bình ổn lại cơn giận của mình:
“Con nói con và Hạ Hải Lâu đang yêu nhau? Con nghiêm túc?”
Cố Trầm Chu ‘vâng’ một tiếng.
“Con có biết việc này nghĩa là gì hay không?”
Cố Tân Quân hỏi.
Cố Trầm Chu chợt mỉm cười:
“Cha, thực ra việc này nghĩa là gì cũng được, quan hệ giữa cha và Bí thư Hạ liệu có thể xảy ra thay đổi gì vì quan hệ giữa con và Hạ Hải Lâu hay sao?”
“Đúng là đầu óc vẫn chưa hoàn toàn bị cháy hỏng!”
Cố Tân Quân gật đầu.
“Tiếp theo chắc không phải con định nói rằng ‘Bất kể quan hệ giữa chúng con thế nào đều không ảnh hưởng đến hai người, bất kể quan hệ của hai người đều không ảnh hưởng đến chúng con’ chứ?”
“Không ạ.”
Cố Trầm Chu đáp rất nhanh:
“Cha, con cảm thấy cha có thể thử hợp tác với Bí thư Hạ. Bí thư Hạ cần có người có thế lực vững chắc để ủng hộ ông ta tranh giành vị trí đó vào năm năm sau, cha cũng cần có người bên phe Úc giúp cha ổn định căn cơ để tiến thêm một bước lớn về trước mà.”
Cố Tân Quân tức đến độ mỉm cười:
“Bàn tính này con gảy hay ho đấy, sao ta lại phải hợp tác với kẻ tiểu nhân tên Hạ Nam Sơn kia hả?”
Ông vỗ mạnh xuống bàn một cái khiến chén nước đặt trên bàn cũng bị chấn động mà nảy lên, nước chứa bên trong chảy tràn ra ngoài một chút.
“Con đã quên mất vụ tai nạn xe của Tường Cẩm rồi?”
Ánh mắt Cố Trầm Chu thoáng đông cứng lại, nhưng anh vẫn nhanh chóng nói tiếp:
“Hạ Hải Lâu cũng đã đỡ một thanh thép thay cho Tường Cẩm mà cha. Đương nhiên là chuyện này…”
Anh cân nhắc vài lần mới nói nốt:
“Con sẽ tự mình nói với Tường Cẩm.”
“Con định nói thế nào đây? ‘Mình coi trọng con trai của kẻ thù của cậu, chuyện vụ tai nạn xe của cậu coi như thế là xong nhé?’ hay sao?”
Cố Tân Quân nói với Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu lập tức thu lại nét cười mờ nhạt trên mặt:
“Cha, đương nhiên là con không hề nghĩ như thế, Tường Cẩm là anh em của con, chuyện gì dù thế nào cũng sẽ không thay đổi, con sẽ xử lý cẩn thận.”
Anh nói đến đây mới nghiêm túc nhắc lại một lần nữa:
“Con sẽ tự mình nói chuyện này với Tường Cẩm, cha.”
“Nếu ta là Vệ Thành Bá, ta sẽ dùng thắt lưng quất con một trận rồi tính sau.”
Cố Tân Quân nói.
“Giờ thì cút ra ngoài!”
Cố Trầm Chu đứng dậy đi về phía cửa. Lúc ra đến bên ngoài, anh vừa định rẽ sang bên phải đi về phía phòng mình thì giọng nói nghiêm khắc của Cố Tân Quân đã đuổi theo sau lưng:
“Rẽ sang trái!”
Cố Trầm Chu nhún vai, rất ngoan ngoãn nghe lời đổi hướng đi về phía căn phòng thứ ba ở bên trái sát với thư phòng rồi mở cánh cửa đang đóng ra –
Vệ Tường Cẩm ngồi trên ghế đang chơi xếp tháp đúng lúc quay đầu lại, ánh mắt lập tức nhìn thẳng vào Cố Trầm Chu đứng ở cửa.
Anh ta cau mày.
Cố Trầm Chu bước lên trước một bước, tay thuận thế đóng cánh cửa ở phía sau lưng lại.
“Chú Cố kêu mình ở lại…”
Vệ Tường Cẩm nói được nửa câu thì không nói tiếp nữa, chỉ nhìn Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu ‘ừ’ một tiếng rồi đi đến bên cạnh Vệ Tường Cẩm, tùy tiện kéo một cái ghế qua ngồi xuống.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Vệ Tường Cẩm:
“Chẳng lẽ đúng như mình nghĩ…”
Cố Trầm Chu:
“Cậu nghĩ cái gì?”
Vệ Tường Cẩm rối rắm một lúc mới dè dặt nói ra một cái tên:
“Hạ Hải Lâu?”
Cố Trầm Chu dứt khoát gật đầu:
“Không sai, đúng là như cậu nghĩ đấy.”
Vệ Tường Cẩm:
“…”
Cố Trầm Chu:
“…”
Vệ Tường Cẩm thả lỏng bờ vai tựa lưng vào ghế ngồi, thở dài một tiếng rồi mới từ tốn nói:
“Cậu đúng là đã nói với chú Cố. Mình đã thấy lạ,không hiểu sao cả ngày nay chú Cố đều sầm mặt giả làm Bao Thanh Thiên, vậy ý của chú Cố khi kêu mình ở lại là để bàn bạc chuyện của Hạ Hải Lâu với cậu, nên thuyết phục cậu hay đánh cho cậu tỉnh táo lại đúng không?”
“Hẳn là ý đó đó.”
Cố Trầm Chu đáp.
“Vì sao người nằm cũng trúng đạn luôn là mình…”
Vệ Tưởng Cẩm than thở.
“Cái này gọi là hạnh phúc trong niềm đau đấy, người anh em.”
Cố Trầm Chu an ủi đối phương.
“F*ck!”
Vệ Tường Cẩm yếu ớt đốp lại một câu, sau đó như đã nghĩ thấu đáo, anh ta đứng dậy vừa bẻ ngón tay răng rắc vừa nói với Cố Trầm Chu:
“Cũng đúng lúc mình hiểu được đầu cậu hỏng mất rồi, lần này sẽ trực tiếp đánh cho cậu tỉnh táo lại!”
“Đánh đi.”
Cố Trầm Chu cười nói.
Mười phút sau.
“… Cậu đánh thật đấy à.”
Cố Trầm Chu đứng trong phòng tắm, vừa nói chuyện với Vệ Tường Cẩm vừa nhìn vào gương xoa vết bầm trên hai má và đuôi mày.
Vệ Tường Cẩm ngồi bên ngoài hừ cười một tiếng nặng nề, nhưng không đến hai giây sau, người ngồi bên ngoài đã đi vào phòng tắm, tay vươn ra xoa xoa mặt cho Cố Trầm Chu, có hơi lo lắng hỏi:
“Không sao chứ?”
Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như thế, lần lâu nhất cũng không kiên trì nổi quá nửa tiếng! Cố Trầm Chu vừa có chút buồn cười lại thấy hơi cảm động, anh nói với Vệ Tường Cẩm:
“Được rồi, cậu không đánh mình hai cái thì có thể qua được cửa chỗ cha mình chắc? Bản thân cậu là dân chuyện nghiệp, chẳng lẽ còn không biết khống chế lực tay hay sao?”
Vệ Tường Cẩm giờ lại có phần buồn bực, anh nói với Cố Trầm Chu:
“Thực ra chú Cố cũng là xé chuyện bé ra to – Việc này…”
Anh quẩn quanh giữa lý trí cùng tình yêu thương dành cho em trai một lúc, cuối cùng vẫn nói ra lời trái lương tâm:
“… Cũng không phải chuyện gì quá to tát.”
Cố Trầm Chu bật cười ha ha.
Vệ Tường Cẩm lấy hai gói băng ẩm từ chiếc tủ lạnh nhỏ trong góc phòng ra đưa cho Cố Trầm Chu chườm mặt, bản thân cũng ngồi xuống rồi nói:
“Chuyện khác thôi bỏ qua, mình chỉ hỏi cậu một câu, rốt cuộc cậu thích điểm nào ở Hạ Hải Lâu nhất?”
Danh sách chương