Toàn bộ những thứ xuất hiện trong tầm mắt Hạ Hải Lâu đều chỉ còn một màu sắc duy nhất.
Căn phòng trắng bệch cũng những gương mặt tái nhợt đã hoàn toàn vây chặt hắn.
“… Hiện giờ cảm thấy sao rồi?”
Trong thế giới tĩnh lặng, một giọng nói vẳng đến từ nơi cực kỳ xa xôi, Hạ Hải Lâu tốn mất vài phút mới hiểu rõ được ý nghĩa trong câu nói này, phải tốn thêm thời gian vài phút nữa thoát ra khỏi đám lầy lội nhớp nhúa chặn đầy trong cổ họng, lại tốn thêm vài phút đồng hồ mới tìm lại được giọng nói của chính mình.
Hắn nghe thấy tiếng của mình đáp:
“Cũng tạm.”
Bức màn dày nháy mắt bị kéo ra, một luồng ánh sánh lóe lên chói lòa. Hạ Hải Lâu ngồi trên một góc ghế cảm thấy mình bị người ta đẩy mạnh một cái – lần này ánh mắt hắn cuối cùng cũng ngước lên, dừng lại trên người lớn tuổi tay chống gậy mặc âu phục màu đen.
“Vẫn còn nghĩ về thằng nhãi nhà họ Cố à?”
Hạ Hải Lâu hoàn toàn tỉnh táo lại.
Mới cách năm ngày kể từ ngày Hạ Hải Lâu bị người đưa về tỉnh Phúc Huy. Trong năm ngày này, mỗi một ngày của Cố Trầm Chu đều trôi qua giống như chiến trận.
Mới ba ngày trước, anh vừa phải xử lý các loại công việc cùng thủ tục tiếp nhận cương vị mới, vừa phải ứng phó với miệng lưỡi soi mói của những kẻ khác về chuyện của anh cùng Hạ Hải Lâu trước mặt bao người. Anh chỉ luôn đưa ra hai câu trả lời, một là ‘Làm mất thể diện nhà nào đó rồi’ chuyên dành để đối phó với Vệ Tường Cẩm, còn lại là ‘Việc gì thế? Sao tôi chưa từng nghe nói đến?’ để đối phó với những người khác.
Sau thời gian hai ngày đầu tiên, đám ong vỡ tổ ào đến thăm dò ấy cuối cùng cũng kiềm chế lại một chút, nhưng anh lại nhận được cú điện thoại của cha mình, câu đầu tiên anh nghe được sau khi nhận máy chính là lời giận dữ của ông:
“Cố Trầm Chu, anh đúng là đã dài cánh cứng cáp rồi đúng không?!”
“Cha –“
“Đừng gọi tôi là cha!”
Cố Tân Quân cả giận nói, trong điện thoại còn truyền đến tiếng ‘rầm choang’ vang dội, có vẻ như thứ gì đó đã bị quăng mạnh xuống đất vỡ nát.
“Cha, cha nghe con nói trước đã –“
Cố Trầm Chu mới nói được một nữa đã lại bị chặn ngang, Cố Tân Quân nghiến răng nhả ra từng chữ trong điện thoại:
“Đủ rồi! Lập tức quay về tỉnh ngay cho tôi, anh nghe rõ rồi đấy, anh không cho tôi được một đáp án vừa lòng về chuyện này thì tôi không có đứa con trai như anh, nhà họ Cố cũng không có người như anh!”
Nói xong, điện thoại ‘cạch’ một tiếng bị dập xuống.
Hạ Nam Sơn ngồi đối diện với Hạ Hải Lâu.
Đây là viện điều dưỡng tốt nhất ở thành phố Vân Trực thuộc tỉnh Phúc Huy, cũng là viện điều dưỡng có điều kiện bảo mật tốt nhất.
Là Bí thư Tỉnh ủy đương nhiệm của tỉnh Phúc Huy, Hạ Nam Sơn sắp xếp Hạ Hải Lâu ở nơi này, ngoại trừ cân nhắc đến tiêu chuẩn chữa trị ở đây ra thì còn để tâm đến sự bảo mật cực tốt của nơi này.
Căn phòng cách ly cực tĩnh lặng, không có máy tính cũng không có thiết bị điện tử nào khác. Hạ Nam Sơn đưa lưng về phía cửa sổ, ngồi đối diện với Hạ Hải Lâu.
Nhìn từ chỗ Hạ Hải Lâu ra bên ngoài cửa sổ chỉ nhìn thấy núi xanh trùng điệp kéo dài, nước hồ biếc tựa như mặt gương sáng, trong không gian yên tĩnh ngút ngàn lại có vài tiếng chim hót biểu thị sức sống mãnh liệt.
“Vẫn còn nghĩ về thằng nhãi nhà họ Cố hả?”
Câu này chính là câu mở đầu cho cuộc trò chuyện của hai người. Nhưng cũng nhờ một câu này, Hạ Hải Lâu cuối cùng mới nhận ra ngay từ đầu bản thân hắn đã không biết phải trả lời như thế nào.
Hạ Nam Sơn chờ một lát mới nhấc gậy chống lên gõ nhẹ xuống mặt đất:
“Nó đưa cháu về chỗ ta, thái độ như vậy còn chưa đủ rõ ràng ư?”
Hạ Hải Lâu khẽ cười một tiếng mơ hồ, xem như trả lại chút phản ứng cho xong.
Hạ Nam Sơn không hề tức giận, ông chỉ hỏi:
“Muốn ra ngoài gặp nó?”
Ngón tay Hạ Hải Lâu buông rũ xuống bên người run bắn lên một cái, đối phương từ lúc bước vào đến giờ chỉ nói ba câu, câu đầu tiên hắn không biết phải trả lời thế nào, câu thứ ba hắn lại không thể không trả lời – chuyện này không lạ, ông già quyền cao chức trọng này luôn nắm bắt chuẩn xác tâm lý của người khác đến mức khiến người ta chán ghét. Hắn thẳng thắn gật mạnh đầu, còn thuận tiện kèm thêm một nụ cười khẽ:
“Cháu sẽ ra ngoài.”
“Để sau đó lại bị nó đưa vào?”
Hạ Nam Sơn hỏi lại.
Nét tươi cười trên mặt Hạ Hải Lâu trở nên cổ quái:
“Không sao cả, sớm muộn gì cũng có một ngày không phải quay về đây nữa.”
Lần này, người im lặng đổi lại thành Hạ Nam Sơn.
Ánh mắt ông nháy mắt trở nên sắc bén tựa như mắt ưng, ông nhìn Hạ Hải Lâu chăm chú hồi lâu, cuối cùng lại nhẹ nhàng rời đi vì chẳng thu hoạch được gì.
Đúng là đã nhìn nhầm một chút rồi, thì ra không phải nó đã chìm vào mà là không thể thoát ra được nữa… Hạ Nam Sơn nghĩ vậy, ông chống gậy đứng lên khỏi ghế ngồi, đi về phía cửa.
Ông không cần phải tốn công sức thêm nữa.
Năm tiếng sau khi nhận được điện thoại của Cố Tân Quân, Cố Trầm Chu xuất hiện trong tòa nhà lớn của Tỉnh ủy tỉnh Dương Hoài.
Anh đến đây mà không kịp thu dọn theo thứ gì, hai tay trống không đi vào cửa, còn chưa kịp nói một chữ đã bị một chén trà bay tới đập mạnh lên trán, tiếng gầm giận dữ của Cố Tân Quân cũng cùng lúc truyền vào trong tai:
“Mày đã có bản lĩnh như thế, còn về đây làm gì?!”
Cố Trầm Chu lập tức nâng tay lên ôm trán.
Trịnh Nguyệt Lâm đang dọn dẹp trong nhà bếp nghe thấy tiếng động liền đi ra, thấy vậy lập tức giật mình hoảng hốt, vội vàng khuyên can:
“Con cái đều đã lớn vậy rồi, anh làm gì thế? Có chuyện gì không thể bình tĩnh nói chuyện với nhau hay sao?”
Cố Tân Quân giận quá mà cười, tay siết lại đấm mạnh xuống bàn:
“Tôi đang đợi nó nói đây! Nếu không phải còn muốn nghe xem thằng nhãi này còn có thể nói ra được gì, tôi còn cho nó vào cửa chắc!”
“Cha.”
Cố Trầm Chu lúc này đã buông bàn tay che trán xuống, chén không vỡ, nơi bị đập trúng không rách da cũng không quá đau, động tác vừa rồi của anh đa phần là phản ứng theo bản năng của thân thể.
“Cha nghe con nói trước đã… Đừng tức giận tổn hại thân thể.”
Từ lúc mọi chuyện xảy ra cho đến giờ, Cố Tân Quân đã sớm trải qua giai đoạn tức đến độ không nói nên lời. Ông lạnh lùng nhìn Cố Trầm Chu một lúc, sau đó đi về phía thư phòng.
Cố Trầm Chu đi theo ngay đằng sau ông, một trước một sau đi vào trong phòng, anh thấy Cố Tân Quân ngồi xuống, không đợi ông mở miệng đã lập tức lên tiếng:
“Cha, lần này con xin điều nhiệm đến Vân Trực thuộc tỉnh Phúc Huy là có hai nguyên nhân chủ yếu. Nguyên nhân thứ nhất, Thủ tướng Hạ hiện giờ là người hợp tác phù hợp nhất với cha – Cha và Thủ tướng Hạ có địa vị tương đương nhau, hiểu rõ về nhau, có thể dùng ưu thế bù khuyết điểm. Hơn nữa vào thời điểm đầu nhiệm kỳ mới, quan hệ của hai người là đối lập, mỗi bên có không gian lùi xuống một khoảng rất lớn, hoàn toàn có thể làm một con át chủ bàichờ ngày dùng đến. Điểm thứ hai, là vì con đã thiết kế một con đường phát triển khác dành cho sự nghiệp chính trị tương lai của con.”
Những lý do thoái thác này đã sớm được học nhuần nhuyễn quen thuộc, Cố Trầm Chu lấy một hơi rồi nói tiếp:
“Vốn con định ở lại thành phố Phúc Châu một khoảng thời gian rồi mới chuyển đến địa phương khác, như vậy bước đi sẽ tương đối vững chắc và ổn định hơn, nhưng nếu cân nhắc từ góc độ khác, nếu con đường quá vững chắc ổn định, càng về sau này có thể càng khó đi hơn, lúc ngã xuống cũng nặng nề hơn nhiều. Như vậy chi bằng ngay từ đầu hãy chông gai hơn chút, đổi lại con đường về sau càng vững vàng hơn. Nếu cha và Thủ tướng Hạ có ý định hợp tác, con đi qua cũng vừa vặn.”
Đây là sự suy xét từ cả hai góc độ: Từ huyện Thanh Hương đến thành phố Phúc Châu đều thuộc phạm vi của tỉnh Dương Hoài, ở mãi nơi này, cho dù Cố Trầm Chu thực sự làm chuyện gì thất thố cũng sẽ có cha anh một tay che đỡ cho anh, người xung quanh cũng sẽ nể mặt cha anh vô cùng, hoàn cảnh có thể nói là rất yên bình nhàn hạ, con đường tương lai cũng vô cùng bằng phẳng. Nhưng ngược, ở trong hoàn cảnh này, nếu Cố Trầm Chu muốn tích lũy tư duy về chính trị thì cần phải vấp váp một lần, theo thời gian trôi qua, anh càng bước lên cao thì lúc trượt chân ngã xuống sẽ càng đau. Mà nếu lập tức chuyển từ huyện Thanh Hương đến Vân Trực, hoàn cảnh xung quanh đương nhiên sẽ càng khó khăn ác liệt hơn, nhưng đồng thời cũng là một khảo nghiệm dành cho Cố Trầm Chu, lúc vị trí hãy còn thấp, nếu thực xảy ra chuyện gì thì việc cứu chữa cũng dễ dàng hơn nhiều.
Cố Tân Quân nghe xong lời của Cố Trầm Chu liền gật đầu, nói:
“Con cũng nói ra được mấy câu có lý đấy.”
Cố Trầm Chu im lặng không nói gì.
Cố Tân Quân cười rộ lên:
“Lời nói đúng là có lý, nhưng chính bản thân con cũng biết loại có lý này rất gượng ép đúng không? Bằng không sao con không nói một câu nào với người trong nhà, tự mình tiền trảm hậu tấu –“
Ông cao giọng lên, vỗ bàn một cái thật mạnh:
“Dám lừa gạt gia đình, tự mình bày trò chuyển đi nơi khác?!”
Cố Tân Quân nhìn Cố Trầm Chu vẫn im lặng, cười lạnh một tiếng nặng nề:
“Con nói con coi trọng sự hợp tác giữa cha và Hạ Nam Sơn? Nói về phía trước một chút đi, cho dù cha hợp tác với ông ta thì có liên quan gì đến việc con chuyển đến Phúc Huy? Con vừa mới nói còn một con át chủ bài chưa lật, con đến Phúc Huy rốt cuộc là muốn khiến con át chủ bài này được che giấu tốt hơn, hay là muốn khiến con át chủ bài này xuất hiện rủi ro chưa lật đã bị lộ? Con còn nói muốn trui rèn bản thân, đi nơi nào không được mà nhất định đòi đến tỉnh Phúc Huy? Chẳng qua là bởi vì hiện giờ Hạ Hải Lâu đang điều trị ở tỉnh Phúc Huy, còn là tự con đưa nó qua đó! Bàn tính này khá lắm, con đã có suy nghĩ này từ sớm đúng không? Ngay từ lúc bắt đầu xử lý Hạ Hải Lâu cho đến chuyện điều chuyển sang nơi khác – Hiện giờ con vì một đứa bị bệnh thần kinh mà đầu óc cũng mụ mị rồi hay sao?!”
Lời này vừa ra, căn phòng đã lập tức chìm vào trong yên lặng.
Lồng ngực Cố Tân Quân phập phồng dữ dội một lúc, cuối cùng mới từ từ bình ổn lại. Ông nhìn đứa con trai đang đứng trước mặt mình, lại mở miệng:
“Cha rất thất vọng. Chuyện này ông nội con còn chưa biết đâu, con nói xem nếu ông biết được thì còn thất vọng đến mức nào nữa?”
“Nhà họ Cố hao hết tâm tư bồi dưỡng một người kế nghiệp, ấy vậy mà vì một người đàn ông mà con định đùa giỡn với tương lai của mình.”
Trong ngữ giọng của Cố Tân Quân đã tràn đầy sự thất vọng:
“Khoảng thời gian trước hai đứa ra nước ngoài du lịch liền du lịch đến thẳng bệnh viện, dạo gần đây lại gây ra bao chuyện chê cười ở trong nước, có muốn cha lần lượt nói ra hết cho con nghe không? Rốt cuộc hai đứa đang thực sự yêu nhau hay là đang làm trò?!”
“Cha.”
Cố Trầm Chu cuối cùng cũng lên tiếng:
“Tinh thần của Hạ Hải Lâu –“
“- Tinh thần có vấn đề!”
Cố Tân Quân trực tiếp ngắt lời Cố Trầm Chu:
“Một thằng con trai có vấn đề về tinh thần như vậy, con cũng đã biết mà vẫn còn quấn lấy nó như thế, có phải con cũng đã phát điên theo nó rồi không?”
“Cha…”
Cố Trầm Chu lại lên tiếng. Giọng nói của anh trở nên cực trầm thấp, mang theo sự khẩn cầu, mỗi một chữ nói ra đều được cân nhắc liên tục:
“Lí do khiến con thay đổi con đường đã định ra lúc trước mà chuyển đến Phúc Huy quả thực là vì Hạ Hải Lâu đang cần được chữa trị ở đó, nhưng những mặt khác cũng là vì con đã nắm rất chắc – Bởi vì con đã nắm chắc cho nên con mới lựa chọn. Tinh thần của Hạ Hải Lâu có vấn đề, con đã biết từ trước nhưng không nghĩ chuyện này nghiêm trọng đến mức ấy, ít ra bây giờ cậu ấy vẫn còn có thể kiềm chế được bản thân… Hơn nữa, nếu người con thích ngay cả trong lúc sinh bệnh cũng vẫn đặt con lên trên chính bản thân cậu ấy…”
Anh dừng lại một quãng mới nói tiếp.
“Như vậy, cho dù cậu ấy từng tổn thương con, con cũng muốn thử tha thứ cho cậu ấy, thử cùng cậu ấy cố gắng.”
Cố Tân Quân nhìn Cố Trầm Chu, không thốt ra nổi dù chỉ một chữ, cuối cùng ông hỏi:
“Cho nên, con vì muốn cố gắng cùng Hạ Hải Lâu nên quyết định làm cho cha và cả ông nội con thất vọng?”
“Cha.”
Cố Trầm Chu trấn tĩnh đáp:
“Đây không phải chuyện gì quá nghiêm trọng. Con đưa ra lựa chọn như vậy chỉ bởi vì con tin rằng con có thể làm đủ tốt cả hai việc ấy.”
Cố Tân Quân cười khẽ:
“Nếu con không làm được thì sao?”
“Vậy thứ con mất đi không chỉ là Hạ Hải Lâu.”
Cố Trầm Chu đáp.
“Cho nên con nhất định sẽ làm tốt.”
Bất kể là Hạ Hải Lâu hay tương lai của chính anh, anh nhất định đều có thể làm tốt.
Cuộc nói chuyện lần này cuối cùng chấm dứt đương nhiên không phải vì Cố Tân Quân bị thuyết phục, nhưng rốt cuộc Cố Tân Quân vẫn kìm nén lửa giận, ném một câu ‘Để cha xem con làm như thế nào!’ rồi không nghe lọt dù chỉ một câu có ý khuyên bảo nào của Trịnh Nguyệt Lâm đứng bên cạnh, ông trực tiếp đuổi thẳng Cố Trầm Chu ra khỏi cổng nhà.
Giờ đã là hơn nửa đêm, Cố Trầm Chu đi tìm một khách sạn nghỉ lại trước, tiếp đó anh bấm gọi lại vào mấy cuộc điện thoại chưa nhận trước đó, nói cho đối phương biết rằng trong nhà mình hiện giờ không có vấn đề gì, có thể tiếp tục tiến hành chuẩn bị việc điều nhiệm theo kế hoạch trước đó, cuối cùng còn an ủi người đang lo sợ một lúc rồi mới tắt máy nghỉ ngơi.
Chuyện đã được chuẩn bị sẵn sàng từ trước, lúc bắt đầu xử lý thì tốc độ sẽ nhanh đến kinh người. Cố Trầm Chu từ tỉnh Dương Hoài quay về thành phố Phúc Châu, chỉ trong thời gian vỏn vẹn một tuần lệnh điều nhiệm đã được đưa từ trên xuống, anh thu dọn đồ đạc đến thành phố Vân Trực, ngoại trừ xử lý xong xuôi những chuyện liên quan đến việc điều chuyển chức vụ của mình, việc đầu tiên anh làm chính là dùng thân phận con cháu đến chào hỏi Hạ Nam Sơn, sau đó đi thẳng đến viện điều dưỡng Lê Sơn nơi Hạ Hải Lâu đang ở lại.
Lại thêm một tuần rưỡi không gặp.
Cố Trầm Chu đi theo y tá đến bên ngoài phòng bệnh của Hạ Hải Lâu, cách một cánh cửa phòng, một người ngồi bên trong, một người lặng lẽ đứng ngoài.
Căn phòng trắng bệch cũng những gương mặt tái nhợt đã hoàn toàn vây chặt hắn.
“… Hiện giờ cảm thấy sao rồi?”
Trong thế giới tĩnh lặng, một giọng nói vẳng đến từ nơi cực kỳ xa xôi, Hạ Hải Lâu tốn mất vài phút mới hiểu rõ được ý nghĩa trong câu nói này, phải tốn thêm thời gian vài phút nữa thoát ra khỏi đám lầy lội nhớp nhúa chặn đầy trong cổ họng, lại tốn thêm vài phút đồng hồ mới tìm lại được giọng nói của chính mình.
Hắn nghe thấy tiếng của mình đáp:
“Cũng tạm.”
Bức màn dày nháy mắt bị kéo ra, một luồng ánh sánh lóe lên chói lòa. Hạ Hải Lâu ngồi trên một góc ghế cảm thấy mình bị người ta đẩy mạnh một cái – lần này ánh mắt hắn cuối cùng cũng ngước lên, dừng lại trên người lớn tuổi tay chống gậy mặc âu phục màu đen.
“Vẫn còn nghĩ về thằng nhãi nhà họ Cố à?”
Hạ Hải Lâu hoàn toàn tỉnh táo lại.
Mới cách năm ngày kể từ ngày Hạ Hải Lâu bị người đưa về tỉnh Phúc Huy. Trong năm ngày này, mỗi một ngày của Cố Trầm Chu đều trôi qua giống như chiến trận.
Mới ba ngày trước, anh vừa phải xử lý các loại công việc cùng thủ tục tiếp nhận cương vị mới, vừa phải ứng phó với miệng lưỡi soi mói của những kẻ khác về chuyện của anh cùng Hạ Hải Lâu trước mặt bao người. Anh chỉ luôn đưa ra hai câu trả lời, một là ‘Làm mất thể diện nhà nào đó rồi’ chuyên dành để đối phó với Vệ Tường Cẩm, còn lại là ‘Việc gì thế? Sao tôi chưa từng nghe nói đến?’ để đối phó với những người khác.
Sau thời gian hai ngày đầu tiên, đám ong vỡ tổ ào đến thăm dò ấy cuối cùng cũng kiềm chế lại một chút, nhưng anh lại nhận được cú điện thoại của cha mình, câu đầu tiên anh nghe được sau khi nhận máy chính là lời giận dữ của ông:
“Cố Trầm Chu, anh đúng là đã dài cánh cứng cáp rồi đúng không?!”
“Cha –“
“Đừng gọi tôi là cha!”
Cố Tân Quân cả giận nói, trong điện thoại còn truyền đến tiếng ‘rầm choang’ vang dội, có vẻ như thứ gì đó đã bị quăng mạnh xuống đất vỡ nát.
“Cha, cha nghe con nói trước đã –“
Cố Trầm Chu mới nói được một nữa đã lại bị chặn ngang, Cố Tân Quân nghiến răng nhả ra từng chữ trong điện thoại:
“Đủ rồi! Lập tức quay về tỉnh ngay cho tôi, anh nghe rõ rồi đấy, anh không cho tôi được một đáp án vừa lòng về chuyện này thì tôi không có đứa con trai như anh, nhà họ Cố cũng không có người như anh!”
Nói xong, điện thoại ‘cạch’ một tiếng bị dập xuống.
Hạ Nam Sơn ngồi đối diện với Hạ Hải Lâu.
Đây là viện điều dưỡng tốt nhất ở thành phố Vân Trực thuộc tỉnh Phúc Huy, cũng là viện điều dưỡng có điều kiện bảo mật tốt nhất.
Là Bí thư Tỉnh ủy đương nhiệm của tỉnh Phúc Huy, Hạ Nam Sơn sắp xếp Hạ Hải Lâu ở nơi này, ngoại trừ cân nhắc đến tiêu chuẩn chữa trị ở đây ra thì còn để tâm đến sự bảo mật cực tốt của nơi này.
Căn phòng cách ly cực tĩnh lặng, không có máy tính cũng không có thiết bị điện tử nào khác. Hạ Nam Sơn đưa lưng về phía cửa sổ, ngồi đối diện với Hạ Hải Lâu.
Nhìn từ chỗ Hạ Hải Lâu ra bên ngoài cửa sổ chỉ nhìn thấy núi xanh trùng điệp kéo dài, nước hồ biếc tựa như mặt gương sáng, trong không gian yên tĩnh ngút ngàn lại có vài tiếng chim hót biểu thị sức sống mãnh liệt.
“Vẫn còn nghĩ về thằng nhãi nhà họ Cố hả?”
Câu này chính là câu mở đầu cho cuộc trò chuyện của hai người. Nhưng cũng nhờ một câu này, Hạ Hải Lâu cuối cùng mới nhận ra ngay từ đầu bản thân hắn đã không biết phải trả lời như thế nào.
Hạ Nam Sơn chờ một lát mới nhấc gậy chống lên gõ nhẹ xuống mặt đất:
“Nó đưa cháu về chỗ ta, thái độ như vậy còn chưa đủ rõ ràng ư?”
Hạ Hải Lâu khẽ cười một tiếng mơ hồ, xem như trả lại chút phản ứng cho xong.
Hạ Nam Sơn không hề tức giận, ông chỉ hỏi:
“Muốn ra ngoài gặp nó?”
Ngón tay Hạ Hải Lâu buông rũ xuống bên người run bắn lên một cái, đối phương từ lúc bước vào đến giờ chỉ nói ba câu, câu đầu tiên hắn không biết phải trả lời thế nào, câu thứ ba hắn lại không thể không trả lời – chuyện này không lạ, ông già quyền cao chức trọng này luôn nắm bắt chuẩn xác tâm lý của người khác đến mức khiến người ta chán ghét. Hắn thẳng thắn gật mạnh đầu, còn thuận tiện kèm thêm một nụ cười khẽ:
“Cháu sẽ ra ngoài.”
“Để sau đó lại bị nó đưa vào?”
Hạ Nam Sơn hỏi lại.
Nét tươi cười trên mặt Hạ Hải Lâu trở nên cổ quái:
“Không sao cả, sớm muộn gì cũng có một ngày không phải quay về đây nữa.”
Lần này, người im lặng đổi lại thành Hạ Nam Sơn.
Ánh mắt ông nháy mắt trở nên sắc bén tựa như mắt ưng, ông nhìn Hạ Hải Lâu chăm chú hồi lâu, cuối cùng lại nhẹ nhàng rời đi vì chẳng thu hoạch được gì.
Đúng là đã nhìn nhầm một chút rồi, thì ra không phải nó đã chìm vào mà là không thể thoát ra được nữa… Hạ Nam Sơn nghĩ vậy, ông chống gậy đứng lên khỏi ghế ngồi, đi về phía cửa.
Ông không cần phải tốn công sức thêm nữa.
Năm tiếng sau khi nhận được điện thoại của Cố Tân Quân, Cố Trầm Chu xuất hiện trong tòa nhà lớn của Tỉnh ủy tỉnh Dương Hoài.
Anh đến đây mà không kịp thu dọn theo thứ gì, hai tay trống không đi vào cửa, còn chưa kịp nói một chữ đã bị một chén trà bay tới đập mạnh lên trán, tiếng gầm giận dữ của Cố Tân Quân cũng cùng lúc truyền vào trong tai:
“Mày đã có bản lĩnh như thế, còn về đây làm gì?!”
Cố Trầm Chu lập tức nâng tay lên ôm trán.
Trịnh Nguyệt Lâm đang dọn dẹp trong nhà bếp nghe thấy tiếng động liền đi ra, thấy vậy lập tức giật mình hoảng hốt, vội vàng khuyên can:
“Con cái đều đã lớn vậy rồi, anh làm gì thế? Có chuyện gì không thể bình tĩnh nói chuyện với nhau hay sao?”
Cố Tân Quân giận quá mà cười, tay siết lại đấm mạnh xuống bàn:
“Tôi đang đợi nó nói đây! Nếu không phải còn muốn nghe xem thằng nhãi này còn có thể nói ra được gì, tôi còn cho nó vào cửa chắc!”
“Cha.”
Cố Trầm Chu lúc này đã buông bàn tay che trán xuống, chén không vỡ, nơi bị đập trúng không rách da cũng không quá đau, động tác vừa rồi của anh đa phần là phản ứng theo bản năng của thân thể.
“Cha nghe con nói trước đã… Đừng tức giận tổn hại thân thể.”
Từ lúc mọi chuyện xảy ra cho đến giờ, Cố Tân Quân đã sớm trải qua giai đoạn tức đến độ không nói nên lời. Ông lạnh lùng nhìn Cố Trầm Chu một lúc, sau đó đi về phía thư phòng.
Cố Trầm Chu đi theo ngay đằng sau ông, một trước một sau đi vào trong phòng, anh thấy Cố Tân Quân ngồi xuống, không đợi ông mở miệng đã lập tức lên tiếng:
“Cha, lần này con xin điều nhiệm đến Vân Trực thuộc tỉnh Phúc Huy là có hai nguyên nhân chủ yếu. Nguyên nhân thứ nhất, Thủ tướng Hạ hiện giờ là người hợp tác phù hợp nhất với cha – Cha và Thủ tướng Hạ có địa vị tương đương nhau, hiểu rõ về nhau, có thể dùng ưu thế bù khuyết điểm. Hơn nữa vào thời điểm đầu nhiệm kỳ mới, quan hệ của hai người là đối lập, mỗi bên có không gian lùi xuống một khoảng rất lớn, hoàn toàn có thể làm một con át chủ bàichờ ngày dùng đến. Điểm thứ hai, là vì con đã thiết kế một con đường phát triển khác dành cho sự nghiệp chính trị tương lai của con.”
Những lý do thoái thác này đã sớm được học nhuần nhuyễn quen thuộc, Cố Trầm Chu lấy một hơi rồi nói tiếp:
“Vốn con định ở lại thành phố Phúc Châu một khoảng thời gian rồi mới chuyển đến địa phương khác, như vậy bước đi sẽ tương đối vững chắc và ổn định hơn, nhưng nếu cân nhắc từ góc độ khác, nếu con đường quá vững chắc ổn định, càng về sau này có thể càng khó đi hơn, lúc ngã xuống cũng nặng nề hơn nhiều. Như vậy chi bằng ngay từ đầu hãy chông gai hơn chút, đổi lại con đường về sau càng vững vàng hơn. Nếu cha và Thủ tướng Hạ có ý định hợp tác, con đi qua cũng vừa vặn.”
Đây là sự suy xét từ cả hai góc độ: Từ huyện Thanh Hương đến thành phố Phúc Châu đều thuộc phạm vi của tỉnh Dương Hoài, ở mãi nơi này, cho dù Cố Trầm Chu thực sự làm chuyện gì thất thố cũng sẽ có cha anh một tay che đỡ cho anh, người xung quanh cũng sẽ nể mặt cha anh vô cùng, hoàn cảnh có thể nói là rất yên bình nhàn hạ, con đường tương lai cũng vô cùng bằng phẳng. Nhưng ngược, ở trong hoàn cảnh này, nếu Cố Trầm Chu muốn tích lũy tư duy về chính trị thì cần phải vấp váp một lần, theo thời gian trôi qua, anh càng bước lên cao thì lúc trượt chân ngã xuống sẽ càng đau. Mà nếu lập tức chuyển từ huyện Thanh Hương đến Vân Trực, hoàn cảnh xung quanh đương nhiên sẽ càng khó khăn ác liệt hơn, nhưng đồng thời cũng là một khảo nghiệm dành cho Cố Trầm Chu, lúc vị trí hãy còn thấp, nếu thực xảy ra chuyện gì thì việc cứu chữa cũng dễ dàng hơn nhiều.
Cố Tân Quân nghe xong lời của Cố Trầm Chu liền gật đầu, nói:
“Con cũng nói ra được mấy câu có lý đấy.”
Cố Trầm Chu im lặng không nói gì.
Cố Tân Quân cười rộ lên:
“Lời nói đúng là có lý, nhưng chính bản thân con cũng biết loại có lý này rất gượng ép đúng không? Bằng không sao con không nói một câu nào với người trong nhà, tự mình tiền trảm hậu tấu –“
Ông cao giọng lên, vỗ bàn một cái thật mạnh:
“Dám lừa gạt gia đình, tự mình bày trò chuyển đi nơi khác?!”
Cố Tân Quân nhìn Cố Trầm Chu vẫn im lặng, cười lạnh một tiếng nặng nề:
“Con nói con coi trọng sự hợp tác giữa cha và Hạ Nam Sơn? Nói về phía trước một chút đi, cho dù cha hợp tác với ông ta thì có liên quan gì đến việc con chuyển đến Phúc Huy? Con vừa mới nói còn một con át chủ bài chưa lật, con đến Phúc Huy rốt cuộc là muốn khiến con át chủ bài này được che giấu tốt hơn, hay là muốn khiến con át chủ bài này xuất hiện rủi ro chưa lật đã bị lộ? Con còn nói muốn trui rèn bản thân, đi nơi nào không được mà nhất định đòi đến tỉnh Phúc Huy? Chẳng qua là bởi vì hiện giờ Hạ Hải Lâu đang điều trị ở tỉnh Phúc Huy, còn là tự con đưa nó qua đó! Bàn tính này khá lắm, con đã có suy nghĩ này từ sớm đúng không? Ngay từ lúc bắt đầu xử lý Hạ Hải Lâu cho đến chuyện điều chuyển sang nơi khác – Hiện giờ con vì một đứa bị bệnh thần kinh mà đầu óc cũng mụ mị rồi hay sao?!”
Lời này vừa ra, căn phòng đã lập tức chìm vào trong yên lặng.
Lồng ngực Cố Tân Quân phập phồng dữ dội một lúc, cuối cùng mới từ từ bình ổn lại. Ông nhìn đứa con trai đang đứng trước mặt mình, lại mở miệng:
“Cha rất thất vọng. Chuyện này ông nội con còn chưa biết đâu, con nói xem nếu ông biết được thì còn thất vọng đến mức nào nữa?”
“Nhà họ Cố hao hết tâm tư bồi dưỡng một người kế nghiệp, ấy vậy mà vì một người đàn ông mà con định đùa giỡn với tương lai của mình.”
Trong ngữ giọng của Cố Tân Quân đã tràn đầy sự thất vọng:
“Khoảng thời gian trước hai đứa ra nước ngoài du lịch liền du lịch đến thẳng bệnh viện, dạo gần đây lại gây ra bao chuyện chê cười ở trong nước, có muốn cha lần lượt nói ra hết cho con nghe không? Rốt cuộc hai đứa đang thực sự yêu nhau hay là đang làm trò?!”
“Cha.”
Cố Trầm Chu cuối cùng cũng lên tiếng:
“Tinh thần của Hạ Hải Lâu –“
“- Tinh thần có vấn đề!”
Cố Tân Quân trực tiếp ngắt lời Cố Trầm Chu:
“Một thằng con trai có vấn đề về tinh thần như vậy, con cũng đã biết mà vẫn còn quấn lấy nó như thế, có phải con cũng đã phát điên theo nó rồi không?”
“Cha…”
Cố Trầm Chu lại lên tiếng. Giọng nói của anh trở nên cực trầm thấp, mang theo sự khẩn cầu, mỗi một chữ nói ra đều được cân nhắc liên tục:
“Lí do khiến con thay đổi con đường đã định ra lúc trước mà chuyển đến Phúc Huy quả thực là vì Hạ Hải Lâu đang cần được chữa trị ở đó, nhưng những mặt khác cũng là vì con đã nắm rất chắc – Bởi vì con đã nắm chắc cho nên con mới lựa chọn. Tinh thần của Hạ Hải Lâu có vấn đề, con đã biết từ trước nhưng không nghĩ chuyện này nghiêm trọng đến mức ấy, ít ra bây giờ cậu ấy vẫn còn có thể kiềm chế được bản thân… Hơn nữa, nếu người con thích ngay cả trong lúc sinh bệnh cũng vẫn đặt con lên trên chính bản thân cậu ấy…”
Anh dừng lại một quãng mới nói tiếp.
“Như vậy, cho dù cậu ấy từng tổn thương con, con cũng muốn thử tha thứ cho cậu ấy, thử cùng cậu ấy cố gắng.”
Cố Tân Quân nhìn Cố Trầm Chu, không thốt ra nổi dù chỉ một chữ, cuối cùng ông hỏi:
“Cho nên, con vì muốn cố gắng cùng Hạ Hải Lâu nên quyết định làm cho cha và cả ông nội con thất vọng?”
“Cha.”
Cố Trầm Chu trấn tĩnh đáp:
“Đây không phải chuyện gì quá nghiêm trọng. Con đưa ra lựa chọn như vậy chỉ bởi vì con tin rằng con có thể làm đủ tốt cả hai việc ấy.”
Cố Tân Quân cười khẽ:
“Nếu con không làm được thì sao?”
“Vậy thứ con mất đi không chỉ là Hạ Hải Lâu.”
Cố Trầm Chu đáp.
“Cho nên con nhất định sẽ làm tốt.”
Bất kể là Hạ Hải Lâu hay tương lai của chính anh, anh nhất định đều có thể làm tốt.
Cuộc nói chuyện lần này cuối cùng chấm dứt đương nhiên không phải vì Cố Tân Quân bị thuyết phục, nhưng rốt cuộc Cố Tân Quân vẫn kìm nén lửa giận, ném một câu ‘Để cha xem con làm như thế nào!’ rồi không nghe lọt dù chỉ một câu có ý khuyên bảo nào của Trịnh Nguyệt Lâm đứng bên cạnh, ông trực tiếp đuổi thẳng Cố Trầm Chu ra khỏi cổng nhà.
Giờ đã là hơn nửa đêm, Cố Trầm Chu đi tìm một khách sạn nghỉ lại trước, tiếp đó anh bấm gọi lại vào mấy cuộc điện thoại chưa nhận trước đó, nói cho đối phương biết rằng trong nhà mình hiện giờ không có vấn đề gì, có thể tiếp tục tiến hành chuẩn bị việc điều nhiệm theo kế hoạch trước đó, cuối cùng còn an ủi người đang lo sợ một lúc rồi mới tắt máy nghỉ ngơi.
Chuyện đã được chuẩn bị sẵn sàng từ trước, lúc bắt đầu xử lý thì tốc độ sẽ nhanh đến kinh người. Cố Trầm Chu từ tỉnh Dương Hoài quay về thành phố Phúc Châu, chỉ trong thời gian vỏn vẹn một tuần lệnh điều nhiệm đã được đưa từ trên xuống, anh thu dọn đồ đạc đến thành phố Vân Trực, ngoại trừ xử lý xong xuôi những chuyện liên quan đến việc điều chuyển chức vụ của mình, việc đầu tiên anh làm chính là dùng thân phận con cháu đến chào hỏi Hạ Nam Sơn, sau đó đi thẳng đến viện điều dưỡng Lê Sơn nơi Hạ Hải Lâu đang ở lại.
Lại thêm một tuần rưỡi không gặp.
Cố Trầm Chu đi theo y tá đến bên ngoài phòng bệnh của Hạ Hải Lâu, cách một cánh cửa phòng, một người ngồi bên trong, một người lặng lẽ đứng ngoài.
Danh sách chương