Việc nhỏ xảy ra ở huyện Thanh Hương cũng không gây ra bao nhiêu ảnh hưởng đến kinh thành.
Cố Trầm Chu quay về kinh thành thậm chí còn không nói mấy về chuyện xảy ra khi mình ở thôn Thanh Tuyền, chỉ kể lại đơn giản những việc mình trải qua trong vụ án kinh tế của bí thư Huyện ủy huyện Thanh Hương với Cố Tân Quân và ông ngoại ông nội nhà mình, sau đó ném chuyện này ra sau đầu.Mỗi một ngày tiếp theo đều giống như lúc trước, anh vẫn luôn mở máy tính ra xem lại một chút ghi chép về cảnh mơ mình đã sớm thuộc lòng kia, muốn tìm ra một chút chuyện mà trước đó mình vẫn luôn xem nhẹ, nhưng cảnh mơ này giống như đã nói hết toàn bộ những nội dung mà nó biết cho anh, cho dù có mở ra xem đi xem lại một trăm lần cũng không thể tìm ra điều gì mới. Cho dù là huyện Thanh Hương có khả năng nhất thì cũng không có liên quan đến chuyện của nhà họ Cố. Cố Trầm Chu tiếp nhận kết quả không quá tuyệt vời này, tạm thời thu lại lửa giận và gấp gáp sau khi biết được chuyện về Thi San từ chỗ Tôn Phái Minh, anh bắt đầu thường xuyên ra vào Chính Đức Viên và nhà chính của họ Thẩm, tu thân dưỡng tính, hoặc là chăm hoa câu cá với ông cụ nhà họ Cố, hoặc là viết chút thư pháp với ông cụ nhà họ Thẩm rồi xem báo cáo quản lý của công ty.
Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, trên tầng cao nhất của tòa nhà lớn của họ Thẩm, Cố Trầm Chu đang ở trong thư phòng chuyên dụng của ông cụ Thẩm, cổ tay nâng cao cầm bút lông chăm cú viết xong một nét bút cuối cùng.Ông cụ Thẩm chắp tay sau lưng đứng ở bên cạnh nhìn bức tranh chữ này, ánh mắt hơi sáng lên gật đầu khen ngợi:
“Được.”
Có thể có được một chữ ‘Được’ của ông cụ Thẩm đã đắm chìm trong thư pháp hơn mười năm, cho dù Cố Trầm Chu không đặc biệt yêu thích loại nghệ thuật này thì tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều. Anh lùi về phía sau một bước ngắm nhìn bốn chữ lớn trải ra trên giấy Tuyên Thành, buông bút lông xuống tiếp nhận khăn ướt từ trong tay James đứng bên cạnh lau sạch tay:
“Đặt ở bên cạnh chữ của ông ngoại đúng là khó coi.”
“Không thể so như thế, con mới luyện được bao lâu chứ?”
Ông cụ Thẩm nói rồi phất phất tay ý bảo Cố Trầm Chu tránh ra, đeo kính lão lên đến trước bàn quan sát cẩn thận.
“Thực sự không tệ.”
Bốn chữ lớn viết trên giấy Tuyên Thành là ‘Trừng Tâm Minh Nghĩa’, thể chữ dùng lối cuồng Thảo, ông cụ Thẩm cẩn thận cầm giấy Tuyên Thành lên để trước ánh sáng xem một lúc, chợt hỏi Cố Trầm Chu:
“Chữ này quả thực không tồi, viết đẹp hơn trước khi con đến huyện Thanh Hương. Tự con nói xem là tốt ở chỗ nào?”
“Ông ngoại đang kiểm tra con? – Có thể thu cũng có thể thả.”
Cố Trầm Chu cười nói.
Ông cụ Thẩm gật đầu:
“Xem ra trong lòng con đã hiểu rõ: Chữ Thảo là kỳ chính kết hợp, rồng bay phượng múa, chữ này có chỗ qui luật tinh tế, chữ của con trước kia là có tùy ý phóng đãng nhưng thiếu súc tích bên trong, thế bút rời rạc không ngưng đọng, hình dạng chữ có thay đổi đặc sắc lại không có kết cấu, thậm chí còn không thể gọi là một chữ.”
Đánh giá này đương nhiên có chút ngặt nghèo nhưng cũng là xuất phát từ sự yêu thích sâu sắc, Cố Trầm Chu thành thật nghe theo.
“Lúc nhập môn thì nhớ kỹ phải luyện tập nhiều hơn.”
Ông cụ Thẩm nói tiếp, ánh mắt vẫn lưu luyến trên giấy Tuyên Thành trong tay, dáng vẻ yêu thích không muốn buông.Cố Trầm Chu gật đầu nghe theo.
Hai ông cháu còn đang trò chuyện thì một người mặc trang phục người hầu đi đến cửa, sống lưng thẳng tắp, hai tay tự nhiên buông xuống đặt ở ngay chỗ bụng, James nhìn thấy thì đôi mày hoa râm nhướn lên, đi về phía người đứng ở cửa.
“Có chuyện gì?”
“Dưới nhà có bạn của thiếu gia tìm đến.”
Người hầu nhỏ giọng nói, thiếu gia này đương nhiên là chỉ Cố Trầm Chu, xuất phát từ sự thiên vị của ông cụ Thẩm và thế lực tự thân của nhà họ Cố, phần lớn thời gian Cố Trầm Chu đến nơi này thì ngoài lúc được gọi là ‘thiếu gia Trầm Chu’ ra, có đôi khi được gọi trực tiếp là ‘thiếu gia’, thậm chí còn không thêm một chữ ở đằng trước.
Tìm người mà lại tìm đến tận nhà họ Thẩm? James hỏi:
“Chúng ta luôn không tiếp đãi những người này, là ai cho vào?”
“Là Tam thiếu gia tự mình đưa vào.”
Giọng nói của người hầu nhỏ đến mức gần như đang ghé sát tai người bên cạnh thì thầm:
“Nói là họ Hạ, gương mặt rất anh tuấn, thoạt nhìn hình như là thiếu gia nhà họ Hạ.”
Nhà họ Hạ? James trầm ngâm một chút rồi phất phất tay cho người hầu đi xuống, còn mình thì quay lại thư phòng, ông cụ Thẩm vẫn đang chăm chú đánh giá chữ của Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu cũng im lặng đứng ở bên cạnh, đều không hề liếc mắt nhìn James một cái.Một lúc lâu sau ông cụ Thẩm cẩn thận đặt tờ giấy Tuyên Thành xuống:
“Có chuyện?”
“Bên dưới có người đến tìm thiếu gia Trầm Chu, đã được Tam thiếu gia đưa vào, nói là họ Hạ.”
James không thêm thắt chút nào, dùng ngôn từ cực kỳ đơn giản ngắn gọn thuật lại toàn bộ tin tức mình nghe được lại một lần.Cố Trầm Chu nghe xong lời nói của James liền cười nói với ông cụ Thẩm:
“Ông ngoại, là con hẹn Hạ Hải Lâu trước, vốn nói là đợi ở bên ngoài nhưng không ngờ đối phương lại đến gấp như thế.”
Ông cụ Thẩm tháo kính lão xuống thản nhiên nói:
“Nếu đã có hẹn thì con cứ đi đi.”
“Ngày mai con lại đến chơi với ông.”
“Người già có cái gì hay mà chơi.”
Ông cụ Thẩm không đồng tình.
“Con dùng thêm chút thời gian lên người mình đi, khi nào đưa một cô bé tốt vừa mắt con đến gặp ta là được rồi.”
Ông đã sống đến từng này tuổi rồi, bậc trưởng bối cũng chỉ có chút tâm nguyện ấy với con cháu đời sau mà thôi.
Cố Trầm Chu không tỏ vẻ gì cả đáp vâng, lại nói với ông cụ Thẩm mấy câu nữa rồi mới xoay người đi xuống.
Sau khi Cố Trầm Chu đi rồi James mới hỏi:
“Tiên sinh, có cần tôi đi xuống tiếp đón không?”
“Tiếp đón cái gì?”
Ông cụ Thẩm nói.
“Nhiều năm như thế ngoại trừ thằng nhóc nhà họ Vệ được Trầm Chu tự mình đưa đến ra, nó còn đưa ai đến cửa nữa không? Là cho Tuyên Thành chút thể diện thôi.”
Tuyên Thành chính là tên của Tam thiếu gia đời thứ ba nhà họ Thẩm, ông cụ Thẩm lắc đầu lấy đồ bồi từ trong ngăn kéo ra.
“Trực tiếp đưa người từ bên ngoài vào trong nhà… Nó vì sao phải vội vàng như thế? Tự bản thân mình khom lưng thì không được trách người khác đạp lên! Mặc nó.”
Nói xong việc này ông cụ Thẩm lại chỉ chỉ vào đám giấy Tuyên Thành mà Cố Trầm Chu viết hỏng lúc trước:
“Xử lý hết mấy cái này đi.”
“Vâng, tiên sinh.”
James gật đầu, thầm nghĩ thứ tự trong bảng nhân vật quan trọng trong đầu mình có thể phải hơi di chuyển lên trên một chút.
Nói thực ra thì gia phong nhà họ Thẩm tương đối nghiêm chỉnh, mấy người trẻ tuổi tuy rằng có ngáng chân nhau một chút nhưng đều có thể tính là có tiền đồ, tốt hơn mấy gia tộc kinh thương khác con cháu tranh giành đến mặt đỏ tía tai giết hại nhau nhiều lắm – nhưng những gia tộc kinh thương khác không có một vị con rể làm Bộ trưởng Bộ Tổ chức, không có một cháu ngoại trai là đại thiếu gia trong kinh thành.
Sự đối lập này thật sự rất rõ ràng, James thầm nghĩ, nhất là từ sau khi thiếu gia Trầm Chu trở về từ nước ngoài, có lẽ những đứa trẻ xuất thân từ gia đình chính trị cấp cao này, cho dù có phách lối một chút thì cũng không thể khinh thường.
Hạ Hải Lâu và Thẩm Tuyên Thành đang ngồi trên sô pha nói chuyện trong phòng khách lớn hình tròn.Trên bàn trà màu sắc xinh đẹp kiểu cung đình Tây Âu đã được bày hồng trà và đồ ngọt ra, người hầu trong biệt thự sau khi chuẩn bị tốt mấy thứ này rồi thì lặng yên lùi vào trong góc, để lại không gian phòng khách cho chủ nhân và khách.So với vẻ bình thản tự nhiên của Hạ Hải Lâu lần đầu tiên đến làm khách trong nhà lớn của họ Thẩm, Thẩm Tuyên Thành làm chủ dường như lại có chút không yên lòng, không chỉ bưng chén trà trong tay quên không đặt xuống, lúc nói chuyện còn không kìm được thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía cầu thang hoặc thang máy như đang đợi ai đó.
Lúc đi ra khỏi thang máy thì Cố Trầm Chu đúng lúc chạm phải tầm mắt của Thẩm Tuyên Thành quay đầu lại vì nghe thấy tiếng thang máy.
Bả vai Thẩm Tuyên Thanh co lên muốn đứng dậy từ sô pha mềm mại, nhưng vừa nhấc eo lên thì anh ta liền tỉnh táo lại, cảm thấy mình nên ngồi lại xuống sô pha mới đúng, nhất thời tư thế có chút không được tự nhiên.Ngược lại Hạ Hải Lâu ngồi ở đối diện lúc thấy Cố Trầm Chu đi ra thì khóe môi vẽ ra một nụ cười, tự nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Cố Trầm Chu bắt tay:
“Cố thiếu gia thật sự là không dễ mời, tôi đành phải tự mình đến cửa – Cố thiếu gia sẽ không để ý chứ?”
“Hạ thiếu gia là người thế nào? Đợi cũng đợi không được.”
Cố Trầm Chu thản nhiên cười nói, còn đưa mắt nhìn lướt về phía Thẩm Tuyên Thành.
Đáy lòng Thẩm Tuyên Thành căng thẳng, vội vàng đứng dậy nói:
“Em họ…”
Anh ta cảm thấy mình phải giải thích một chút.
“Lúc anh ở ngoài nhìn thấy Hạ thiếu gia đang chờ, quan hệ của hai người lại không tệ cho nên mới…”
Cố Trầm Chu rất dễ chịu nhẹ gật đầu:
“Làm phiền anh họ ba rồi.”
Lúc này Thẩm Tuyên Thành mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cố Trầm Chu nói với Hạ Hải Lâu:
“Hạ thiếu gia hôm nay đến là vì?”
“Muốn mời Cố thiếu gia đi cưỡi ngựa, Cố thiếu gia sẽ nể mặt chứ?”
Hạ Hải Lâu cười nói.
“Là trường ngựa ở ngoại ô?”
Cố Trầm Chu hỏi.
“Không sai.”
“Được, vậy bây giờ đi thôi.”
Trọng điểm rõ ràng là hai chữ ‘bây giờ’ này, Hạ Hải Lâu thầm nghĩ. Nếu đã bắt được người mình muốn tìm thì hắn cũng không để ý đến nhà họ Thẩm nữa, đi theo Cố Trầm Chu cùng rời đi.
Trường ngựa Thảo Nguyên ở ngoại ô là trường ngựa lớn nhất chốn kinh thành, nổi tiếng vì có ngựa tốt và thiết bị phục vụ đồng bộ đầy đủ. Thứ Cố Trầm Chu thực sự đam mê không nhiều nhưng đều chơi tất cả mọi loại, số lần đến đây cũng không tính là ít.
Trước khi Hạ Hải Lâu mời Cố Trầm Chu thì đã mời một vài người trong giới đến đây, sau khi Cố Trầm Chu nhận lời mời thì còn mời thêm mấy người khác đến, đợi đến khi hai người đến trường ngựa thì một vài vị thiếu gia đang lắp xong bộ cưỡi lên ngựa, đang chạy chậm dạo quanh nơi này.Hai người Cố Hạ và đến trường ngựa thì đám người ở rải rác hoặc tụm năm tụm ba xung quanh liền tự nhiên vây đến quanh bọn họ.
Hạ Hải Lâu cưỡi ngựa chạy một vòng trên đường băng trước, có thể nhìn ra được là tốc độ rất nhanh, vài người cưỡi ngựa chuyên nghiệp cũng đứng ở bên sân quan sát. Cố Trầm Chu không quá thông hiểu và cũng không có quá nhiều hứng thú với trò này, anh nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa đi một vòng xung quanh, sau khi thích ứng được với sự xóc nảy trên lưng ngựa liền thúc cho chú ngựa trắng chạy nước kiệu và nhảy qua các chướng ngại. Một cơn gió chợt ùa tới từ bên cạnh, Cố Trầm Chu không hề quay đầu lại mà điều khiển chú ngựa trắng tăng tốc chạy vài bước về phía trước rồi quay đầu ngựa lại, đối diện với Hạ Hải Lâu lao đến từ phía đối diện.Trên mặt Hạ Hải Lâu mang theo tươi cười tùy ý, ánh mắt nhìn Cố Trầm Chu rất chăm chú lại sáng rực:
“Cố thiếu gia chơi thứ gì cũng không tệ.”
“Hạ thiếu gia nên nói rằng thứ gì tôi cũng chỉ biết một chút.”
Cố Trầm Chu đáp, anh liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu một cái rồi bất chợt cười nói:
“Hạ thiếu gia có muốn đi cùng một chuyến không?”
Đây đúng là chuyện mà Hạ Hải Lâu đang muốn nhắc đến. Hắn có hơi kinh ngạc, suy nghĩ hơi chuyển một chút liền thấy đây là đương nhiên: Sau vài lần ở chung, Cố Trầm Chu tuy rằng không biểu hiện ra quá nhiều sự hiếu thắng – nhưng nếu thật sự không hiểu thắng thì anh ta nên giống như Vệ Tường Cẩm, trực tiếp vào quân đội hoặc hệ thống hành chính, sao có thể đi ra ngoài ba năm rồi quay về còn giữ vững địa vị ba năm không đổi? Hạ Hải Lâu lập tức đồng ý:
“Đương nhiên, hiếm có một lần Cố thiếu gia có hứng thú này.”
“Hai vị đại thiếu gia có muốn đặt ra chút phần thưởng hay không?”
Bên cạnh có kẻ nịnh nọt cười nói.
“Phần thưởng gì?”
Cố Trầm Chu mỉm cười tiếp lời.
Chủ động đề nghị thi đấu lại còn đồng ý có phần thưởng… Chẳng lẽ tâm tình của anh ta hôm nay khá tốt? Lúc này Hạ Hải Lâu nhịn không được nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái.
Nhưng thứ trừu tượng này cuối cùng cũng không thể kiểm nghiệm được, trên trường đua, Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu đã lựa chọn xong giải thưởng rồi chuẩn bị sẵn sàng ở điểm xuất phát.
Cùng lúc đó, trong phòng khách VIP trên tầng hai của khán đài, một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi cầm lý rượu từ trên cao nhìn xuống hai con ngựa đua một trước một sau lao ra khỏi điểm xuất phát. Anh ta lắc lắc rượu trong ly rồi oán giận nói với một người khác ở trong phòng:
“Đầu tiên là Vệ Tường Cẩm, sau đó là Hạ Hải Lâu, bên cạnh Cố Trầm Chu đúng là không ít người.”
Một người khác trong phòng ngẩng đầu, mái tóc cắt ngắn cùng gương mặt hơi mập, là Ôn Long Xuân của nhà họ Ôn:
“Cố Vệ là anh em thật sự, còn Cố Hạ à –“
Anh ta cười mà không nói.
Nhà họ Trần và nhà họ Ôn cùng nhà họ Vệ và nhà họ Cố có quan hệ không tệ, nhưng người trước đối với người sau mà nói thì ý liên minh sẽ càng sâu đậm hơn. Trần thiếu gia đứng bên cửa sổ ngẫm nghĩ, bả vai hạ xuống có chút sung sướng khi người khác gặp họa nói:
“Dù sao tôi cũng không chịu nổi Hạ Hải Lâu, hắn coi trọng ai thì người đó sẽ không được yên ổn.”
Ôn Long Xuân cười cười đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới. Hai người trên đường đua đã xông qua điểm cuối, Cố Trầm Chu cưỡi ngựa trắng rơi xuống phía sau Hạ Hải Lâu cưỡi ngựa đen một khoảng.
“Sắp đến nhiệm kỳ mới rồi.”
Anh ta đột nhiên nói.
Trấn thiếu gia chấn động:
“Có tin tức gì không? Ông già nhà tôi miệng ngậm chặt y như con trai ấy, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng nghe được bất cứ chuyện gì bên trong từ miệng ông ấy.”
“Đến lúc ấy xem tình hình điều chuyển đi nơi khác chẳng phải là sẽ biết sao?”
Ôn Long Xuân nói.
“Khi đó ai cũng biết hết rồi.”
Trần thiếu gia bĩu môi bất mãn.
“Phức tạp lắm, có một người…”
Ôn Long Xuân cũng không thừa nước đục thả câu, nghe Trần thiếu gia nói như vậy liền đưa cằm hất xuống phía dưới ra hiệu.
“Nói không chừng sẽ tiến thêm một bước.”
“Cố?”
Trần thiếu gia hỏi.
“Hạ.”
Ôn Long Xuân thản nhiên đáp.
Ở giữa sân, Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu chạy xong một vòng đều xuống ngựa rồi giao ngựa lại cho nhân viên trong trường ngựa.
Hai nhân vật chủ yếu đều chuẩn bị nghỉ ngơi, đám người đời thứ ba còn lại cùng đến đây cưỡi ngựa cũng không ở lại trong sân nữa, đều lần lượt xuống ngựa rồi rộn ràng nhốn nháo đi về phía phòng nghỉ cạnh đường đua.
Đến phòng nghỉ rồi mọi người đều ngồi xuống sô pha, nhân viên ở đây dựa theo yêu cầu bưng khay trà đến, đang muốn ngồi xuống pha trà thì tên nịnh nọt lúc đầu ồn ào muốn đưa ra phần thưởng lại đứng ra hô hào bầu không khí:
“Hôm nay Cố thiếu gia thua thì phải phạt! Hay là bình trà này để Cố thiếu gia pha nhé?”
Cố Trầm Chu không để tâm lắm kêu nhân viên phục vụ chuẩn bị pha tra đi ra:
“Vậy thì để tôi làm.”
Nói đoạn liền xắn tay áo sơmi lên, dùng thìa lấy lá trà bỏ vào trong bình Tử Sa, lắc, ngâm, chia, một loạt động tác cực kỳ sinh động giống như nước chảy mây bay, sau khi rót ra thì nước trà trong vài chiếc chén đều bằng nhau, không hơn cũng không kém một phần. Cố Trầm Chu buông dụng cụ pha trà ra rồi ngồi lại về chỗ cũ, mấy người kia lần lượt đến lấy trà.
Hạ Hải Lâu ngồi cùng với nữ sinh hắn đưa đến cùng. Từ lúc trước được Cố Trầm Chu mời đi chơi rồi sau đó đuổi theo Cố Trầm Chu đến huyện Thanh Hương, chạy qua chạy lại vài nơi như vậy Hạ Hải Lâu cũng đã gần nửa tháng không ‘ăn mặn’. Lần này trở về từ huyện Thanh Hương, hắn liền khôi phục lại cuộc sống điên đảo ngày đêm vốn ngợp trong vàng son rồi mới đến tìm Cố Trầm Chu, hơn nữa còn đặc biệt mang theo một học sinh dáng vẻ thanh thuần, tràn đầy phong độ của người trí thức hơn nữa còn đấu trí không tệ về cùng.
Nhớ đến lần trước ở trong gian phòng kia, bởi vì sự đối lập giữa Cố Trầm Chu và cô gái hắn chuẩn bị chơi mà sinh ra cảm giác nhạt nhẽo sâu đậm, lần này hắn cũng không vội vã dùng cách thô bạo trực tiếp ăn người ta sạch sẽ mà lại nghiêm túc chơi trò chơi nuôi dưỡng tình yêu ngắn ngày, nghĩ rằng có hoàn cảnh học tập tốt cùng bại hoại chất lượng tốt, cho dù không đọ lại nổi loại hương vị giống như Cố Trầm Chu – muốn vượt qua được quả thực có chút khó khăn – nhưng cũng đừng kém quá nhiều, ít nhất đừng vừa thấy mặt đã bị bùng nổ ra hết, bằng không bản thân mình chẳng phải là có cấp bậc quá thấp lại rất không kén chọn?
— Nói thật đây là một trong những mục đích chủ yếu hôm nay hắn cố tình hẹn Cố Trầm Chu ra ngoài.
Nhưng mà…
“Hạ thiếu gia?”
Cố Trầm Chu đưa chén trà Tử Sa đến trước mặt Hạ Hải Lâu. Khóe môi Hạ Hải Lâu giật nhẹ, nhận lấy cái chén trên tay đối phương.
Ngón tay lạnh, chén trà nóng.
Hạ Hải Lâu nhất thời không buông tay ra, còn không kìm được cọ cọ ngón trỏ Cố Trầm Chu đặt bên miệng chén một cái, ánh mắt lại đưa sang nhìn nữ sinh bên cạnh dò xét.
… Sao cảm giác lúc này còn bị bùng nổ ác liệt hơn?
Chẳng lẽ là vì cách lựa chọn của mình sai rồi?
Cố Trầm Chu lần lượt chia đều các chén trà còn lại rồi pha tiếp bình trà thứ hai, mọi người liền tự giác ăn ý kêu nhân viên phục vụ đứng bên cạnh làm.
Người trong phòng này đều là đời thứ ba, đề tài lòng vòng một hồi cuối cùng cũng không thoát khỏi chính trị và những sự việc liên quan được. Khoảng thời gian gần đây quan chức ở các nơi vừa vặn đều có thay đổi, có vài người có người thân nhậm chức ở bên ngoài đều bắt đầu trò chuyện, có vài người được điều đến kinh thành, có vài người chuyển từ kinh thành ra bên ngoài. Vài người ở bên trái đang trò chuyện thì chợt nhắc đến bí thư và thị trưởng ở thành phố Liễu Giang.
“Ở bên đó lúc trước vừa gây náo loạn lớn, là do thị trưởng và bí thư thị ủy đấu đá nhau, mấy hạng mục cứ mở rồi dừng dừng rồi mở, thị trưởng vài năm này chỉ cầu yên ổn, nhưng bí thư thị ủy không đợi được nhất định muốn tiến lên, vài lần như vậy cuối cùng lại là bí thư thị ủy thua bởi thị trưởng sắp rút lui, mọi người thật sự là vừa xem vừa được cười lớn một hồi, may mà sau lưng bí thư thị ủy này…”
Nói đến đây, người lúc trước còn cười nói không biết nghĩ đến cái gì mà bất chợt im lặng không lên tiếng nữa. Xung quanh cũng không có người tiếp lời anh ta, đề tài lại nhanh chóng chuyển đến chỗ khác.
Nói chuyện trong phòng nghỉ được một lúc lâu, Cố Trầm Chu giữa chừng liền đi vào trong toilet. Lúc rửa tay trước bồn nước thì cửa thủy lực của toilet đung đưa một chút, Hạ Hải Lâu từ bên ngoài bước vào, đến chỗ bồn nước bên cạnh Cố Trầm Chu, mở vòi nước ra thấm ướt hai tay rồi mắt đầu lôi kéo Cố Trầm Chu trò chuyện.Cố Trầm Chu đáp lại hai tiếng đơn giản, trong lòng đang cân nhắc về mục đích của đối phương thì lại nghe người kia nói:
“Vị bí thư Liễu Giang kia muốn vào kinh thành.”
Vị bí thư này họ Trịnh, có một em gái tên là Trịnh Nguyệt Lâm, là một trong những người anh vợ của Bộ trưởng Bộ Tổ chức thuộc Trung ương.
Hạ Hải Lâu cười khẽ nói với Cố Trầm Chu:
“Nếu Cố thiếu gia có ý tưởng gì nhưng lại không thuận tiện –“
Hắn nhìn Cố Trầm Chu, cuối cùng lại nói ra khỏi miệng lời trắng trợn hơn lúc chuẩn bị rất nhiều.
“Chỉ cần Cố thiếu gia gợi ý một chút, tôi có thể khiến ông ta đời này không thể kiếm được một chức vị trong kinh thành.”
Đây là phần chính của màn kịch ngày hôm nay? Cố Trầm Chu không nói gì thầm nghĩ.
… Ở cùng một chỗ với người này, quả thực là giờ phút nào cũng phải chuẩn bị chiến đấu.
Cố Trầm Chu quay về kinh thành thậm chí còn không nói mấy về chuyện xảy ra khi mình ở thôn Thanh Tuyền, chỉ kể lại đơn giản những việc mình trải qua trong vụ án kinh tế của bí thư Huyện ủy huyện Thanh Hương với Cố Tân Quân và ông ngoại ông nội nhà mình, sau đó ném chuyện này ra sau đầu.Mỗi một ngày tiếp theo đều giống như lúc trước, anh vẫn luôn mở máy tính ra xem lại một chút ghi chép về cảnh mơ mình đã sớm thuộc lòng kia, muốn tìm ra một chút chuyện mà trước đó mình vẫn luôn xem nhẹ, nhưng cảnh mơ này giống như đã nói hết toàn bộ những nội dung mà nó biết cho anh, cho dù có mở ra xem đi xem lại một trăm lần cũng không thể tìm ra điều gì mới. Cho dù là huyện Thanh Hương có khả năng nhất thì cũng không có liên quan đến chuyện của nhà họ Cố. Cố Trầm Chu tiếp nhận kết quả không quá tuyệt vời này, tạm thời thu lại lửa giận và gấp gáp sau khi biết được chuyện về Thi San từ chỗ Tôn Phái Minh, anh bắt đầu thường xuyên ra vào Chính Đức Viên và nhà chính của họ Thẩm, tu thân dưỡng tính, hoặc là chăm hoa câu cá với ông cụ nhà họ Cố, hoặc là viết chút thư pháp với ông cụ nhà họ Thẩm rồi xem báo cáo quản lý của công ty.
Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, trên tầng cao nhất của tòa nhà lớn của họ Thẩm, Cố Trầm Chu đang ở trong thư phòng chuyên dụng của ông cụ Thẩm, cổ tay nâng cao cầm bút lông chăm cú viết xong một nét bút cuối cùng.Ông cụ Thẩm chắp tay sau lưng đứng ở bên cạnh nhìn bức tranh chữ này, ánh mắt hơi sáng lên gật đầu khen ngợi:
“Được.”
Có thể có được một chữ ‘Được’ của ông cụ Thẩm đã đắm chìm trong thư pháp hơn mười năm, cho dù Cố Trầm Chu không đặc biệt yêu thích loại nghệ thuật này thì tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều. Anh lùi về phía sau một bước ngắm nhìn bốn chữ lớn trải ra trên giấy Tuyên Thành, buông bút lông xuống tiếp nhận khăn ướt từ trong tay James đứng bên cạnh lau sạch tay:
“Đặt ở bên cạnh chữ của ông ngoại đúng là khó coi.”
“Không thể so như thế, con mới luyện được bao lâu chứ?”
Ông cụ Thẩm nói rồi phất phất tay ý bảo Cố Trầm Chu tránh ra, đeo kính lão lên đến trước bàn quan sát cẩn thận.
“Thực sự không tệ.”
Bốn chữ lớn viết trên giấy Tuyên Thành là ‘Trừng Tâm Minh Nghĩa’, thể chữ dùng lối cuồng Thảo, ông cụ Thẩm cẩn thận cầm giấy Tuyên Thành lên để trước ánh sáng xem một lúc, chợt hỏi Cố Trầm Chu:
“Chữ này quả thực không tồi, viết đẹp hơn trước khi con đến huyện Thanh Hương. Tự con nói xem là tốt ở chỗ nào?”
“Ông ngoại đang kiểm tra con? – Có thể thu cũng có thể thả.”
Cố Trầm Chu cười nói.
Ông cụ Thẩm gật đầu:
“Xem ra trong lòng con đã hiểu rõ: Chữ Thảo là kỳ chính kết hợp, rồng bay phượng múa, chữ này có chỗ qui luật tinh tế, chữ của con trước kia là có tùy ý phóng đãng nhưng thiếu súc tích bên trong, thế bút rời rạc không ngưng đọng, hình dạng chữ có thay đổi đặc sắc lại không có kết cấu, thậm chí còn không thể gọi là một chữ.”
Đánh giá này đương nhiên có chút ngặt nghèo nhưng cũng là xuất phát từ sự yêu thích sâu sắc, Cố Trầm Chu thành thật nghe theo.
“Lúc nhập môn thì nhớ kỹ phải luyện tập nhiều hơn.”
Ông cụ Thẩm nói tiếp, ánh mắt vẫn lưu luyến trên giấy Tuyên Thành trong tay, dáng vẻ yêu thích không muốn buông.Cố Trầm Chu gật đầu nghe theo.
Hai ông cháu còn đang trò chuyện thì một người mặc trang phục người hầu đi đến cửa, sống lưng thẳng tắp, hai tay tự nhiên buông xuống đặt ở ngay chỗ bụng, James nhìn thấy thì đôi mày hoa râm nhướn lên, đi về phía người đứng ở cửa.
“Có chuyện gì?”
“Dưới nhà có bạn của thiếu gia tìm đến.”
Người hầu nhỏ giọng nói, thiếu gia này đương nhiên là chỉ Cố Trầm Chu, xuất phát từ sự thiên vị của ông cụ Thẩm và thế lực tự thân của nhà họ Cố, phần lớn thời gian Cố Trầm Chu đến nơi này thì ngoài lúc được gọi là ‘thiếu gia Trầm Chu’ ra, có đôi khi được gọi trực tiếp là ‘thiếu gia’, thậm chí còn không thêm một chữ ở đằng trước.
Tìm người mà lại tìm đến tận nhà họ Thẩm? James hỏi:
“Chúng ta luôn không tiếp đãi những người này, là ai cho vào?”
“Là Tam thiếu gia tự mình đưa vào.”
Giọng nói của người hầu nhỏ đến mức gần như đang ghé sát tai người bên cạnh thì thầm:
“Nói là họ Hạ, gương mặt rất anh tuấn, thoạt nhìn hình như là thiếu gia nhà họ Hạ.”
Nhà họ Hạ? James trầm ngâm một chút rồi phất phất tay cho người hầu đi xuống, còn mình thì quay lại thư phòng, ông cụ Thẩm vẫn đang chăm chú đánh giá chữ của Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu cũng im lặng đứng ở bên cạnh, đều không hề liếc mắt nhìn James một cái.Một lúc lâu sau ông cụ Thẩm cẩn thận đặt tờ giấy Tuyên Thành xuống:
“Có chuyện?”
“Bên dưới có người đến tìm thiếu gia Trầm Chu, đã được Tam thiếu gia đưa vào, nói là họ Hạ.”
James không thêm thắt chút nào, dùng ngôn từ cực kỳ đơn giản ngắn gọn thuật lại toàn bộ tin tức mình nghe được lại một lần.Cố Trầm Chu nghe xong lời nói của James liền cười nói với ông cụ Thẩm:
“Ông ngoại, là con hẹn Hạ Hải Lâu trước, vốn nói là đợi ở bên ngoài nhưng không ngờ đối phương lại đến gấp như thế.”
Ông cụ Thẩm tháo kính lão xuống thản nhiên nói:
“Nếu đã có hẹn thì con cứ đi đi.”
“Ngày mai con lại đến chơi với ông.”
“Người già có cái gì hay mà chơi.”
Ông cụ Thẩm không đồng tình.
“Con dùng thêm chút thời gian lên người mình đi, khi nào đưa một cô bé tốt vừa mắt con đến gặp ta là được rồi.”
Ông đã sống đến từng này tuổi rồi, bậc trưởng bối cũng chỉ có chút tâm nguyện ấy với con cháu đời sau mà thôi.
Cố Trầm Chu không tỏ vẻ gì cả đáp vâng, lại nói với ông cụ Thẩm mấy câu nữa rồi mới xoay người đi xuống.
Sau khi Cố Trầm Chu đi rồi James mới hỏi:
“Tiên sinh, có cần tôi đi xuống tiếp đón không?”
“Tiếp đón cái gì?”
Ông cụ Thẩm nói.
“Nhiều năm như thế ngoại trừ thằng nhóc nhà họ Vệ được Trầm Chu tự mình đưa đến ra, nó còn đưa ai đến cửa nữa không? Là cho Tuyên Thành chút thể diện thôi.”
Tuyên Thành chính là tên của Tam thiếu gia đời thứ ba nhà họ Thẩm, ông cụ Thẩm lắc đầu lấy đồ bồi từ trong ngăn kéo ra.
“Trực tiếp đưa người từ bên ngoài vào trong nhà… Nó vì sao phải vội vàng như thế? Tự bản thân mình khom lưng thì không được trách người khác đạp lên! Mặc nó.”
Nói xong việc này ông cụ Thẩm lại chỉ chỉ vào đám giấy Tuyên Thành mà Cố Trầm Chu viết hỏng lúc trước:
“Xử lý hết mấy cái này đi.”
“Vâng, tiên sinh.”
James gật đầu, thầm nghĩ thứ tự trong bảng nhân vật quan trọng trong đầu mình có thể phải hơi di chuyển lên trên một chút.
Nói thực ra thì gia phong nhà họ Thẩm tương đối nghiêm chỉnh, mấy người trẻ tuổi tuy rằng có ngáng chân nhau một chút nhưng đều có thể tính là có tiền đồ, tốt hơn mấy gia tộc kinh thương khác con cháu tranh giành đến mặt đỏ tía tai giết hại nhau nhiều lắm – nhưng những gia tộc kinh thương khác không có một vị con rể làm Bộ trưởng Bộ Tổ chức, không có một cháu ngoại trai là đại thiếu gia trong kinh thành.
Sự đối lập này thật sự rất rõ ràng, James thầm nghĩ, nhất là từ sau khi thiếu gia Trầm Chu trở về từ nước ngoài, có lẽ những đứa trẻ xuất thân từ gia đình chính trị cấp cao này, cho dù có phách lối một chút thì cũng không thể khinh thường.
Hạ Hải Lâu và Thẩm Tuyên Thành đang ngồi trên sô pha nói chuyện trong phòng khách lớn hình tròn.Trên bàn trà màu sắc xinh đẹp kiểu cung đình Tây Âu đã được bày hồng trà và đồ ngọt ra, người hầu trong biệt thự sau khi chuẩn bị tốt mấy thứ này rồi thì lặng yên lùi vào trong góc, để lại không gian phòng khách cho chủ nhân và khách.So với vẻ bình thản tự nhiên của Hạ Hải Lâu lần đầu tiên đến làm khách trong nhà lớn của họ Thẩm, Thẩm Tuyên Thành làm chủ dường như lại có chút không yên lòng, không chỉ bưng chén trà trong tay quên không đặt xuống, lúc nói chuyện còn không kìm được thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía cầu thang hoặc thang máy như đang đợi ai đó.
Lúc đi ra khỏi thang máy thì Cố Trầm Chu đúng lúc chạm phải tầm mắt của Thẩm Tuyên Thành quay đầu lại vì nghe thấy tiếng thang máy.
Bả vai Thẩm Tuyên Thanh co lên muốn đứng dậy từ sô pha mềm mại, nhưng vừa nhấc eo lên thì anh ta liền tỉnh táo lại, cảm thấy mình nên ngồi lại xuống sô pha mới đúng, nhất thời tư thế có chút không được tự nhiên.Ngược lại Hạ Hải Lâu ngồi ở đối diện lúc thấy Cố Trầm Chu đi ra thì khóe môi vẽ ra một nụ cười, tự nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Cố Trầm Chu bắt tay:
“Cố thiếu gia thật sự là không dễ mời, tôi đành phải tự mình đến cửa – Cố thiếu gia sẽ không để ý chứ?”
“Hạ thiếu gia là người thế nào? Đợi cũng đợi không được.”
Cố Trầm Chu thản nhiên cười nói, còn đưa mắt nhìn lướt về phía Thẩm Tuyên Thành.
Đáy lòng Thẩm Tuyên Thành căng thẳng, vội vàng đứng dậy nói:
“Em họ…”
Anh ta cảm thấy mình phải giải thích một chút.
“Lúc anh ở ngoài nhìn thấy Hạ thiếu gia đang chờ, quan hệ của hai người lại không tệ cho nên mới…”
Cố Trầm Chu rất dễ chịu nhẹ gật đầu:
“Làm phiền anh họ ba rồi.”
Lúc này Thẩm Tuyên Thành mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cố Trầm Chu nói với Hạ Hải Lâu:
“Hạ thiếu gia hôm nay đến là vì?”
“Muốn mời Cố thiếu gia đi cưỡi ngựa, Cố thiếu gia sẽ nể mặt chứ?”
Hạ Hải Lâu cười nói.
“Là trường ngựa ở ngoại ô?”
Cố Trầm Chu hỏi.
“Không sai.”
“Được, vậy bây giờ đi thôi.”
Trọng điểm rõ ràng là hai chữ ‘bây giờ’ này, Hạ Hải Lâu thầm nghĩ. Nếu đã bắt được người mình muốn tìm thì hắn cũng không để ý đến nhà họ Thẩm nữa, đi theo Cố Trầm Chu cùng rời đi.
Trường ngựa Thảo Nguyên ở ngoại ô là trường ngựa lớn nhất chốn kinh thành, nổi tiếng vì có ngựa tốt và thiết bị phục vụ đồng bộ đầy đủ. Thứ Cố Trầm Chu thực sự đam mê không nhiều nhưng đều chơi tất cả mọi loại, số lần đến đây cũng không tính là ít.
Trước khi Hạ Hải Lâu mời Cố Trầm Chu thì đã mời một vài người trong giới đến đây, sau khi Cố Trầm Chu nhận lời mời thì còn mời thêm mấy người khác đến, đợi đến khi hai người đến trường ngựa thì một vài vị thiếu gia đang lắp xong bộ cưỡi lên ngựa, đang chạy chậm dạo quanh nơi này.Hai người Cố Hạ và đến trường ngựa thì đám người ở rải rác hoặc tụm năm tụm ba xung quanh liền tự nhiên vây đến quanh bọn họ.
Hạ Hải Lâu cưỡi ngựa chạy một vòng trên đường băng trước, có thể nhìn ra được là tốc độ rất nhanh, vài người cưỡi ngựa chuyên nghiệp cũng đứng ở bên sân quan sát. Cố Trầm Chu không quá thông hiểu và cũng không có quá nhiều hứng thú với trò này, anh nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa đi một vòng xung quanh, sau khi thích ứng được với sự xóc nảy trên lưng ngựa liền thúc cho chú ngựa trắng chạy nước kiệu và nhảy qua các chướng ngại. Một cơn gió chợt ùa tới từ bên cạnh, Cố Trầm Chu không hề quay đầu lại mà điều khiển chú ngựa trắng tăng tốc chạy vài bước về phía trước rồi quay đầu ngựa lại, đối diện với Hạ Hải Lâu lao đến từ phía đối diện.Trên mặt Hạ Hải Lâu mang theo tươi cười tùy ý, ánh mắt nhìn Cố Trầm Chu rất chăm chú lại sáng rực:
“Cố thiếu gia chơi thứ gì cũng không tệ.”
“Hạ thiếu gia nên nói rằng thứ gì tôi cũng chỉ biết một chút.”
Cố Trầm Chu đáp, anh liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu một cái rồi bất chợt cười nói:
“Hạ thiếu gia có muốn đi cùng một chuyến không?”
Đây đúng là chuyện mà Hạ Hải Lâu đang muốn nhắc đến. Hắn có hơi kinh ngạc, suy nghĩ hơi chuyển một chút liền thấy đây là đương nhiên: Sau vài lần ở chung, Cố Trầm Chu tuy rằng không biểu hiện ra quá nhiều sự hiếu thắng – nhưng nếu thật sự không hiểu thắng thì anh ta nên giống như Vệ Tường Cẩm, trực tiếp vào quân đội hoặc hệ thống hành chính, sao có thể đi ra ngoài ba năm rồi quay về còn giữ vững địa vị ba năm không đổi? Hạ Hải Lâu lập tức đồng ý:
“Đương nhiên, hiếm có một lần Cố thiếu gia có hứng thú này.”
“Hai vị đại thiếu gia có muốn đặt ra chút phần thưởng hay không?”
Bên cạnh có kẻ nịnh nọt cười nói.
“Phần thưởng gì?”
Cố Trầm Chu mỉm cười tiếp lời.
Chủ động đề nghị thi đấu lại còn đồng ý có phần thưởng… Chẳng lẽ tâm tình của anh ta hôm nay khá tốt? Lúc này Hạ Hải Lâu nhịn không được nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái.
Nhưng thứ trừu tượng này cuối cùng cũng không thể kiểm nghiệm được, trên trường đua, Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu đã lựa chọn xong giải thưởng rồi chuẩn bị sẵn sàng ở điểm xuất phát.
Cùng lúc đó, trong phòng khách VIP trên tầng hai của khán đài, một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi cầm lý rượu từ trên cao nhìn xuống hai con ngựa đua một trước một sau lao ra khỏi điểm xuất phát. Anh ta lắc lắc rượu trong ly rồi oán giận nói với một người khác ở trong phòng:
“Đầu tiên là Vệ Tường Cẩm, sau đó là Hạ Hải Lâu, bên cạnh Cố Trầm Chu đúng là không ít người.”
Một người khác trong phòng ngẩng đầu, mái tóc cắt ngắn cùng gương mặt hơi mập, là Ôn Long Xuân của nhà họ Ôn:
“Cố Vệ là anh em thật sự, còn Cố Hạ à –“
Anh ta cười mà không nói.
Nhà họ Trần và nhà họ Ôn cùng nhà họ Vệ và nhà họ Cố có quan hệ không tệ, nhưng người trước đối với người sau mà nói thì ý liên minh sẽ càng sâu đậm hơn. Trần thiếu gia đứng bên cửa sổ ngẫm nghĩ, bả vai hạ xuống có chút sung sướng khi người khác gặp họa nói:
“Dù sao tôi cũng không chịu nổi Hạ Hải Lâu, hắn coi trọng ai thì người đó sẽ không được yên ổn.”
Ôn Long Xuân cười cười đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới. Hai người trên đường đua đã xông qua điểm cuối, Cố Trầm Chu cưỡi ngựa trắng rơi xuống phía sau Hạ Hải Lâu cưỡi ngựa đen một khoảng.
“Sắp đến nhiệm kỳ mới rồi.”
Anh ta đột nhiên nói.
Trấn thiếu gia chấn động:
“Có tin tức gì không? Ông già nhà tôi miệng ngậm chặt y như con trai ấy, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng nghe được bất cứ chuyện gì bên trong từ miệng ông ấy.”
“Đến lúc ấy xem tình hình điều chuyển đi nơi khác chẳng phải là sẽ biết sao?”
Ôn Long Xuân nói.
“Khi đó ai cũng biết hết rồi.”
Trần thiếu gia bĩu môi bất mãn.
“Phức tạp lắm, có một người…”
Ôn Long Xuân cũng không thừa nước đục thả câu, nghe Trần thiếu gia nói như vậy liền đưa cằm hất xuống phía dưới ra hiệu.
“Nói không chừng sẽ tiến thêm một bước.”
“Cố?”
Trần thiếu gia hỏi.
“Hạ.”
Ôn Long Xuân thản nhiên đáp.
Ở giữa sân, Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu chạy xong một vòng đều xuống ngựa rồi giao ngựa lại cho nhân viên trong trường ngựa.
Hai nhân vật chủ yếu đều chuẩn bị nghỉ ngơi, đám người đời thứ ba còn lại cùng đến đây cưỡi ngựa cũng không ở lại trong sân nữa, đều lần lượt xuống ngựa rồi rộn ràng nhốn nháo đi về phía phòng nghỉ cạnh đường đua.
Đến phòng nghỉ rồi mọi người đều ngồi xuống sô pha, nhân viên ở đây dựa theo yêu cầu bưng khay trà đến, đang muốn ngồi xuống pha trà thì tên nịnh nọt lúc đầu ồn ào muốn đưa ra phần thưởng lại đứng ra hô hào bầu không khí:
“Hôm nay Cố thiếu gia thua thì phải phạt! Hay là bình trà này để Cố thiếu gia pha nhé?”
Cố Trầm Chu không để tâm lắm kêu nhân viên phục vụ chuẩn bị pha tra đi ra:
“Vậy thì để tôi làm.”
Nói đoạn liền xắn tay áo sơmi lên, dùng thìa lấy lá trà bỏ vào trong bình Tử Sa, lắc, ngâm, chia, một loạt động tác cực kỳ sinh động giống như nước chảy mây bay, sau khi rót ra thì nước trà trong vài chiếc chén đều bằng nhau, không hơn cũng không kém một phần. Cố Trầm Chu buông dụng cụ pha trà ra rồi ngồi lại về chỗ cũ, mấy người kia lần lượt đến lấy trà.
Hạ Hải Lâu ngồi cùng với nữ sinh hắn đưa đến cùng. Từ lúc trước được Cố Trầm Chu mời đi chơi rồi sau đó đuổi theo Cố Trầm Chu đến huyện Thanh Hương, chạy qua chạy lại vài nơi như vậy Hạ Hải Lâu cũng đã gần nửa tháng không ‘ăn mặn’. Lần này trở về từ huyện Thanh Hương, hắn liền khôi phục lại cuộc sống điên đảo ngày đêm vốn ngợp trong vàng son rồi mới đến tìm Cố Trầm Chu, hơn nữa còn đặc biệt mang theo một học sinh dáng vẻ thanh thuần, tràn đầy phong độ của người trí thức hơn nữa còn đấu trí không tệ về cùng.
Nhớ đến lần trước ở trong gian phòng kia, bởi vì sự đối lập giữa Cố Trầm Chu và cô gái hắn chuẩn bị chơi mà sinh ra cảm giác nhạt nhẽo sâu đậm, lần này hắn cũng không vội vã dùng cách thô bạo trực tiếp ăn người ta sạch sẽ mà lại nghiêm túc chơi trò chơi nuôi dưỡng tình yêu ngắn ngày, nghĩ rằng có hoàn cảnh học tập tốt cùng bại hoại chất lượng tốt, cho dù không đọ lại nổi loại hương vị giống như Cố Trầm Chu – muốn vượt qua được quả thực có chút khó khăn – nhưng cũng đừng kém quá nhiều, ít nhất đừng vừa thấy mặt đã bị bùng nổ ra hết, bằng không bản thân mình chẳng phải là có cấp bậc quá thấp lại rất không kén chọn?
— Nói thật đây là một trong những mục đích chủ yếu hôm nay hắn cố tình hẹn Cố Trầm Chu ra ngoài.
Nhưng mà…
“Hạ thiếu gia?”
Cố Trầm Chu đưa chén trà Tử Sa đến trước mặt Hạ Hải Lâu. Khóe môi Hạ Hải Lâu giật nhẹ, nhận lấy cái chén trên tay đối phương.
Ngón tay lạnh, chén trà nóng.
Hạ Hải Lâu nhất thời không buông tay ra, còn không kìm được cọ cọ ngón trỏ Cố Trầm Chu đặt bên miệng chén một cái, ánh mắt lại đưa sang nhìn nữ sinh bên cạnh dò xét.
… Sao cảm giác lúc này còn bị bùng nổ ác liệt hơn?
Chẳng lẽ là vì cách lựa chọn của mình sai rồi?
Cố Trầm Chu lần lượt chia đều các chén trà còn lại rồi pha tiếp bình trà thứ hai, mọi người liền tự giác ăn ý kêu nhân viên phục vụ đứng bên cạnh làm.
Người trong phòng này đều là đời thứ ba, đề tài lòng vòng một hồi cuối cùng cũng không thoát khỏi chính trị và những sự việc liên quan được. Khoảng thời gian gần đây quan chức ở các nơi vừa vặn đều có thay đổi, có vài người có người thân nhậm chức ở bên ngoài đều bắt đầu trò chuyện, có vài người được điều đến kinh thành, có vài người chuyển từ kinh thành ra bên ngoài. Vài người ở bên trái đang trò chuyện thì chợt nhắc đến bí thư và thị trưởng ở thành phố Liễu Giang.
“Ở bên đó lúc trước vừa gây náo loạn lớn, là do thị trưởng và bí thư thị ủy đấu đá nhau, mấy hạng mục cứ mở rồi dừng dừng rồi mở, thị trưởng vài năm này chỉ cầu yên ổn, nhưng bí thư thị ủy không đợi được nhất định muốn tiến lên, vài lần như vậy cuối cùng lại là bí thư thị ủy thua bởi thị trưởng sắp rút lui, mọi người thật sự là vừa xem vừa được cười lớn một hồi, may mà sau lưng bí thư thị ủy này…”
Nói đến đây, người lúc trước còn cười nói không biết nghĩ đến cái gì mà bất chợt im lặng không lên tiếng nữa. Xung quanh cũng không có người tiếp lời anh ta, đề tài lại nhanh chóng chuyển đến chỗ khác.
Nói chuyện trong phòng nghỉ được một lúc lâu, Cố Trầm Chu giữa chừng liền đi vào trong toilet. Lúc rửa tay trước bồn nước thì cửa thủy lực của toilet đung đưa một chút, Hạ Hải Lâu từ bên ngoài bước vào, đến chỗ bồn nước bên cạnh Cố Trầm Chu, mở vòi nước ra thấm ướt hai tay rồi mắt đầu lôi kéo Cố Trầm Chu trò chuyện.Cố Trầm Chu đáp lại hai tiếng đơn giản, trong lòng đang cân nhắc về mục đích của đối phương thì lại nghe người kia nói:
“Vị bí thư Liễu Giang kia muốn vào kinh thành.”
Vị bí thư này họ Trịnh, có một em gái tên là Trịnh Nguyệt Lâm, là một trong những người anh vợ của Bộ trưởng Bộ Tổ chức thuộc Trung ương.
Hạ Hải Lâu cười khẽ nói với Cố Trầm Chu:
“Nếu Cố thiếu gia có ý tưởng gì nhưng lại không thuận tiện –“
Hắn nhìn Cố Trầm Chu, cuối cùng lại nói ra khỏi miệng lời trắng trợn hơn lúc chuẩn bị rất nhiều.
“Chỉ cần Cố thiếu gia gợi ý một chút, tôi có thể khiến ông ta đời này không thể kiếm được một chức vị trong kinh thành.”
Đây là phần chính của màn kịch ngày hôm nay? Cố Trầm Chu không nói gì thầm nghĩ.
… Ở cùng một chỗ với người này, quả thực là giờ phút nào cũng phải chuẩn bị chiến đấu.
Danh sách chương