7 giờ 30 phút tối.
Trong tòa lầu ‘Dạ Thính Phong Hà’ của Quốc Sắc Thiên Hương, từ khi đồ ăn được đưa lên thì Cố Trầm Chu chỉ gắp mấy miếng ăn lót dạ rồi bưng một tách trà lên từ tốn uống, thỉnh thoảng tùy tiện nói vài câu với người ở bên cạnh, đồng thời đặt một chút lực chú ý lên người Uông Vinh Trạch, hơn một tiếng nhanh chóng qua đi.
Uông Vinh Trạch từ đầu đến giờ vẫn nói chuyện với người khác lại bất chợt xoay người, nâng ly rượu lên nói với Cố Trầm Chu:
“Cố thiếu gia, tôi kính cậu một ly.”
Cố Trầm Chu cảm thấy thoáng chút nghi ngờ, vẻ mặt lại không hề xao động nâng ly lên cười nói:
“Uông thiếu gia khách khí quá rồi, hôm nay anh là chủ tôi là khách, nên để tôi đến kính anh mới phải.”
“Cố thiếu gia nói vậy là không cho tôi thể diện rồi.”
Uông Vinh Trạch giả vờ tức giận.
“Lúc tôi ở Xuân Khánh thì vẫn được nghe nhắc đến tên của Cố thiếu gia, đều nói là Cố thiếu gia có năng lực và thủ đoạn cao, là một trong những người đứng đầu trong giới. Khi đó tôi còn có chút khó chịu, nghĩ rằng hơn nửa đều là vì Úc thiếu gia và Thẩm thiếu gia đều không có ở đây, không ngờ vừa đến kinh thành này mới phát hiện ra bọn họ đúng là không nói khoác.”
Úc thiếu gia và Thẩm thiếu gia trong miệng hắn là con trai của Úc Thủy Phong và Thẩm Hữu Xương, Úc Thủy Phong và Thẩm Hữu Xương một là Phó Chủ tịch một là Thủ tướng, con trai của họ ở trong giới này cũng là nhân vật có một không hai, nhưng việc này không có liên quan quá lớn đến Cố Trầm Chu – năm Cố Trầm Chu mười lăm tuổi thì hai vị đại thiếu gia này đã ra khỏi giới và tiến vào trong thể chế, sau này thỉnh thoảng có quay về cũng chỉ tham gia những buổi họp mặt vô cùng riêng tư, cũng không lộ diện làm anh cả trong giới. Về mặt này mà nói, sự tu dưỡng của hai vị đó quả thực là cao hơn không ít.
Cố Trầm Chu cười nói:
“Không là gì cả, đều là mọi người nể mặt thôi.”
“Cố thiếu gia nói vậy là khiêm tốn rồi.”
Uông Vinh Trạch cười nói.
“Bữa cơm hôm nay không tính, ngày khác tôi nhất định làm chủ mời Cố thiếu gia và mọi người vui chơi một hồi, lúc ấy Cố thiếu gia nhất định phải nể tình mới được.”
Cố Trầm Chu thầm nghĩ vị đại thiếu gia này đúng là không muốn lãng phí một giây nào để củng cố địa vị của mình ở trong giới. Đầu ngón tay anh vuốt nhẹ miệng ly thủy tinh, cân nhắc lợi hại giữa việc đồng ý và không đồng ý. Nếu như đồng ý, một chữ mời này đã khiến anh dẫn đầu kêu mọi người cùng đi, chắc không phải kêu anh làm người hầu truyền lời chứ? Chưa bắt đầu làm gì cả đã phải cúi thấp đầu trước; nếu như không đồng ý, cái tên Cố Trầm Chu này của anh sẽ được treo lên trong lòng vị đại thiếu gia này…
Anh ngược lại không quan trọng lắm việc tiến lùi, bình thường ngồi ở vị trí gọi là đứng đầu, một phần là muốn bộc lộ thực lực của gia đình mình, một phần khác – chẳng lẽ lại có bậc đại trượng phu không yêu quyền thế? Bọn họ lăn lộn trong giới của đám đời thứ ba này làm gì? Vào đây chính là có thể diện. Thể diện này nhìn không thấy cũng không chạm vào được, nhưng một khi có được lại có thể khiến rất nhiều chuyện trở nên dễ dàng hơn.
Chỉ là hiện tại không thể so với lúc thường, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận ba phần. Bản thân nhà mình lại đang có tính toán gì đây? Nếu như vẫn tính toán dựa vào Uông Bác Nguyên, anh vốn không cần phải dốc sức cho người này thể diện… Tâm tư Cố Trầm Chu xoay chuyển mấy vòng, trên mặt cũng không hiện sắc giận mà chỉ cười nói:
“Xem lời này của Uông thiếu gia này, Uông thiếu gia mới vào kinh thành, chúng tôi dù thế nào cũng muốn đưa Uông thiếu gia đến vài điểm danh thắng xem mấy thứ thú vị của kinh thành – mấy việc khác có thể bàn sau, đúng không?”
Nghe xong lời này, mi tâm của Uông Vinh Trạch liền giãn ra, lòng thầm nghĩ Cố Trầm Chu này thật đúng là tay già đời trong giới. Mấy lời vừa rồi là gã ướm thử Cố Trầm Chu, bất kể Cố Trầm Chu có chấp nhận lời của gã hay không thì đều có thể thăm dò được khuynh hướng của cậu ta. Nhưng Cố Trầm Chu lại cố tình không nói đồng ý hay không, còn kéo theo ‘người địa phương làm chủ’ để đánh lạc hướng, đây là có ý muốn đứng nhìn.
Có được đáp án này, Uông Vinh Trạch không thể nói là vừa lòng, nhưng cũng không phải là không vừa lòng – chút khôn ngoan và độ lượng ấy gã vẫn là có – liền cười dài muốn nâng ly uống cạn, nhưng không đợi một ly này của gã cạn hết, bên ngoài đã truyền đến giọng nói mang theo ý cười của một người đàn ông:
“Nơi này thật đúng là náo nhiệt mà, không biết có được một cái ghế cho tôi hay không?”
Trong nháy mắt giọng nói này truyền đến, nét cười trên mặt Cố Trầm Chu chợt cứng ngắc. Nhưng cũng may những người khác ngồi trong phòng đều đang nhìn ra phía cửa, mà chỉ có duy nhất Uông Vinh Trạch ngồi đối diện với Cố Trầm Chu cũng dưới tình huống không phòng bị mà uống cạn rượu hiện đang vất vả xoay người ho khan, vốn không kịp chú ý đến sự bất thường của Cố Trầm Chu.
Người vừa đi vào cửa ngược lại ngoại trừ lúc đầu thờ ơ liếc mắt nhìn về phía Uông Vinh Trạch một cái ra liền đặt ánh mắt mình dừng lại trên người Cố Trầm Chu, bởi vậy cũng nhìn thấy vô cùng rõ ràng vẻ mặt của Cố Trầm Chu biến đổi trong nháy mắt này, nét tươi cười bên khóe môi hắn lập tức trở nên cổ quái, còn không kìm được mà mở rộng sang hai bên một chút – nhưng gần như lập tức, hắn bởi vì kéo đến chỗ thâm tím vẫn chưa tan hết mà nhẹ hít sâu một hơi.
Lúc này Uông Vinh Trạch cuối cùng cũng áp chế được tiếng ho khan của mình, gã căm tức nhìn về phía nơi truyền đến giọng nói, ánh mắt đầu tiên vừa chạm đến đã suýt bật cười ra tiếng:
“Vị này –“
Gã nghiêm túc nhìn kỹ mặt đối phương: Thực ra cũng không phải đáng cười đến thế, chỉ là trên gương mặt cực kỳ đẹp trai lại có đủ các loại thâm tím tuy nhạt nhưng vô cùng dày đặc, bắt mắt hệt như mấy vết đen trên một miếng tơ lụa trắng muốt, có thể thấy được lần trước lúc người này bị đánh thì bên đánh người nhất định là dùng sức chăm sóc đến toàn bộ các phương hướng và góc độ trên gương mặt anh tuấn của người này.
Là một người đàn ông, hiện tại Uông Vinh Trạch không có chút lòng ghen tị nào với gương mặt kia của đối phương, gã thầm nghĩ đây là người nào vậy? Lăn lộn cũng quá thê thảm đi.
Nghĩ đến đây gã mới phát hiện ra vừa rồi lại không có người trả lời gã, gã có chút bất ngờ, nhìn nhìn xung quanh một chút rồi lại hỏi một câu:
“Vị này là?”
“Để tôi giới thiệu.”
Cố Trầm Chu đã bình tĩnh lại. Việc giới thiệu trong giới cũng có quy củ của mình, thân phận của Hạ Hải Lâu như thế, anh lại ngồi ở đây, như vậy việc giới thiệu cho Uông Vinh Trạch phải do người có thân phận không khác Hạ Hải Lâu lắm là anh đến làm mà không phải người khác có thân thấp hơn – ước định này đã được áp dụng trong giới mà không có bất cứ ai dám công khai trở mặt.
“Uông thiếu gia.”
Cố Trầm Chu đứng dậy, trên mặt vẫn mang theo vẻ tươi cười thản nhiên trước nay.
“Vị này cháu ngoại trai của Thủ tướng Hạ, Hạ thiếu gia, đây là Uông thiếu gia cháu trai của Thị trưởng Uông.”
Là Thủ tướng Hạ Nam Sơn đó. Nụ cười vốn có chút ẩn nhẫn trên mặt Uông Vinh Trạch lập tức hiện ra rõ ràng, gã mang theo vẻ tươi cười có chút mất tự nhiên,đưa mắt nhìn chăm chú vào Hạ Hải Lâu trong vài giây trước rồi mới chậm rãi vươn tay ra:
“Thì ra là Hạ thiếu gia –“
Chữ ‘thiếu gia’ này bị kéo ra đặc biệt dài.
Hạ Hải Lâu cười khẽ, biểu hiện còn khoa trương hơn cả Uông Vinh Trạch, chỉ thấy hắn vươn đầu ngón tay ra chạm nhẹ vào trong bàn tay Uông Vinh Trạch một cái rồi lập tức thu tay lại, sau đó nói một câu:
“Thì ra Uông thiếu gia là cháu của Thị trưởng Uông, tôi nghe được tin còn tưởng rằng là thiếu gia nhà Thị trưởng chứ.”
Sắc mặt Uông Vinh Trạch lập tức tối sầm.
Cố Trầm Chu ở bên cạnh nghe thật sự có chút muốn cười, hai người này muốn phân cao thấp bằng lời nói thật đúng là rùa đi nói rùa, mỗi người một dạng.
Bắt tay với Uông Vinh Trạch xong rồi, Hạ Hải Lâu lập tức liếc mắt nhìn quanh một lượt rồi cười nói:
“Mọi người đều ở đây – không ngại tôi đến chen ngang chứ?”
Miệng hắn đang hỏi nhưng ngữ điệu thì chắc chắn, đã quay đầu sang dặn dò nhân viên phục vụ đứng một bên mang thêm một cái ghế đến, hơn nữa còn chỉ vào vị trí bên cạnh Cố Trầm Chu.
Thấy Hạ Hải Lâu như vậy, sắc mặt Uông Vinh Trạch đã cực kỳ khó coi.
Cố Trầm Chu ngược lại không có chút biểu hiện gì, chỉ thản nhiên gật đầu với Hạ Hải Lâu một cái. Người vốn đang ngồi bên cạnh Cố Trầm Chu lập tức vội vàng dịch sang bên cạnh để chiếc ghế mới được mang lên có chỗ đặt.
Uông Vinh Trạch nhìn Hạ Hải Lâu ngồi xuống rồi, lập tức ngoài cười nhưng trong không cười nói:
“Hạ thiếu gia đến thật không khéo, chúng tôi đã ăn được nửa bữa, đành phải khiến Hạ thiếu gia ấm ức rồi.”
Cố Trầm Chu ngồi bên cạnh Uông Vinh Trạch hết lời để nói rồi, đang muốn đứng ra giảng hòa – tuy rằng anh cũng không có cảm giác gì với Uông Vinh Trạch, nhưng nếu muốn so với Hạ Hải Lâu, vị đại thiếu gia không có tâm nhãn quá sâu này quả thực là đáng yêu giống như Thiên Sứ, có thể thấy là khó so được với người khác.
Nhưng Hạ Hải Lâu đã cười như không cười liếc mắt nhìn Uông Vinh Trạch một cái.
“Không ấm ức.”
Hắn quay đầu nói với người phục vụ.
“Mang thêm một bàn nữa lên, tính vào hóa đơn của tôi.”
Lời này vừa ra Uông Vinh Trạch đã suýt nữa đập bàn đứng dậy! Vẫn là một người ngồi bên phải gã thầm kéo tay áo gã lôi xuống, cười nói:
“Hạ thiếu gia cũng quá nóng nảy rồi, Uông thiếu gia vừa rồi chỉ là cảm thấy ấm ức thay cho Hạ thiếu gia nên muốn gọi một bàn nữa lên thôi!”
Anh ta vừa nói liền quay đầu sang dặn người phục vụ.
“Mau mang thêm một bàn nữa lên, Hạ thiếu gia chính là vị khách hiếm có, bình thường có mời cũng không mời được đâu.”
Nhân viên phục vụ trong Quốc Sắc Thiên Hương cũng được huấn luyện và có kinh nghiệm, thấy các vị khách đã cùng nhất trí rồi liền không hề chậm trễ thu dọn bàn ăn, làm như không thấy những gợn sóng ở ngay dưới mí mắt.
Mới hai câu mở đầu đã bị nghẹn những ba lần, Uông Vinh Trạch cười lạnh một tiếng nói với Hạ Hải Lâu:
“Thứ tô điểm trên gương mặt Hạ thiếu gia thật sự rất khác biệt, không biết là do nơi nào làm ra vậy?”
Gã tưởng rằng chỉ cần mình hỏi như thế thì dù sắc mặt Hạ Hải Lâu không biến đổi thì khẳng định cũng không thể hòa nhã được, ai ngờ Hạ Hải Lâu lại cười rộ lên:
“Uông thiếu gia cũng cảm thấy thứ này rất khác biệt? Đi cùng tôi xem một chút chứ! Tôi đi một chuyến đến khu bảo vệ động vật hoang dã tìm một con ngựa dữ muốn luyện một chút, đáng tiếc là còn chưa chạm được vài cái đã bị nó tha đi một đoạn dài, ai, là do kỹ thuật không bằng ai thôi.”
Trên mặt hắn, mặt trái là vẻ tiếc nuối chói mắt, mặt phải sáng ngời vẻ hoài niệm đến không thể chân thật hơn, nói đến mức Uông Vinh Trạch cũng cảm thấy sửng sốt trong lòng, cảm thấy lời kia của đối phương chỉ e là sự thật – thực ra Hạ Hải Lâu cũng không phải đang nói thật sao? Con ngựa kia bây giờ còn đang an vị bên cạnh hắn mà.
Cố Trầm Chu bưng ly rượu lên uống một ngụm. Anh cảm thấy bản thân gần đây thực sự không nên ngồi gần Hạ Hải Lâu quá – mẹ nó thật muốn đập chai rượu hoặc nhấc bàn lên nện xuống đầu đối phương một cái – thật sự rất nguy hiểm!
Nhưng nếu có thể khiến Hạ Hải Lâu không kiêng dè gì mà nói tiếp thì Cố Trầm Chu sẽ không phải là Cố Trầm Chu, trên mặt anh mang theo chút ý cười nhàn nhạt:
“Hạ thiếu gia đúng thật là hài hước.”
Chỉ một câu của anh như vậy, mọi người vốn đang xuôi theo suy nghĩ của Hạ Hải Lâu liền nhìn kỹ mặt Hạ Hải Lâu một lần nữa – cũng không phải là hài hước! Là loại ngựa nào kéo người đi còn có thể kéo được đến mức cả mặt đều xanh tím? Rõ ràng là bị người ta đánh mà ra!
Vừa tự hỏi như vậy, lại nghĩ đến lời nói lấp liếm của Hạ Hải Lâu trước đó, vẻ mặt của mọi người liền trở nên mờ ám, nhất là Uông Vinh Trạch chỉ thiếu không cười thẳng ra tiếng.
Cố Trầm Chu lên tiếng thì Hạ Hải Lâu cũng không ngại, nâng ly rượu lên giơ về phía người bên cạnh, cũng không để đối phương làm gì mà tự mình uống một hơi cạn sạch, sau đó nói:
“Cố thiếu nói là cái gì – thì nó chính là cái đó.”
Nếu là người trong giới thì đương nhiên đã sớm quen với việc từ một câu nói xem xét đến hàm nghĩa ẩn phía sau đó.
Với một câu vừa rồi của Cố Trầm Chu, Uông Vinh Trạch đã có thể phán đoán ra đối phương không quá thân thiết với Hạ Hải Lâu – như vậy đối với thế lực đứng sau lưng Hạ Hải Lâu này, là Hạ Nam Sơn cùng với Úc Thủy Phong dựa vào Hạ Nam Sơn, liệu có phải cũng không quá thân thiết hay không? Như vậy liệu có phải là cũng có thể suy ra một chút thái độ của nhà họ Cố? Chỉ là câu trả lời tiếp đó của Hạ Hải Lâu lại khiến Uông Vinh Trạch có chút nhìn mà không hiểu: Thái độ của Hạ Hải Lâu như vậy là đang gắng sức tranh thủ nhà họ Cố về phe Chủ tịch Úc, hay là nhà họ Cố đã có chút ăn ý không cần nói ra lời với bọn họ?
Lúc Uông Vinh Trạch đang tự hỏi thì Cố Trầm Chu cũng đang tự hỏi.
Người trong giới này tuy là có thể diện vô hạn, nhưng chỉ cần là người, có thể diện thì khẳng định là có chỗ bất đắc dĩ.
Uông Vinh Trạch đại diện cho Uông Bác Nguyên, Hạ Nam Sơn lại gần gũi với Úc Thủy Phong.
Chỉ cần nhà họ Cố còn chưa tỏ rõ thái độ, anh cũng sẽ không thể đưa ra thái độ quá rõ ràng, cho dù là đối với Hạ Hải Lâu.
Có lẽ phe Úc cũng là một lựa chọn, nhưng trước tiên phải khiến Hạ Hải Lâu không còn có ý đồ với anh nữa.
Cố Trầm Chu mỉm cười chạm nhẹ vào ly rượu của Hạ Hải Lâu một cái.
Phải khiến Hạ Hải Lâu hiểu rõ cái gì thực sự gọi là đau mới được.
Trong tòa lầu ‘Dạ Thính Phong Hà’ của Quốc Sắc Thiên Hương, từ khi đồ ăn được đưa lên thì Cố Trầm Chu chỉ gắp mấy miếng ăn lót dạ rồi bưng một tách trà lên từ tốn uống, thỉnh thoảng tùy tiện nói vài câu với người ở bên cạnh, đồng thời đặt một chút lực chú ý lên người Uông Vinh Trạch, hơn một tiếng nhanh chóng qua đi.
Uông Vinh Trạch từ đầu đến giờ vẫn nói chuyện với người khác lại bất chợt xoay người, nâng ly rượu lên nói với Cố Trầm Chu:
“Cố thiếu gia, tôi kính cậu một ly.”
Cố Trầm Chu cảm thấy thoáng chút nghi ngờ, vẻ mặt lại không hề xao động nâng ly lên cười nói:
“Uông thiếu gia khách khí quá rồi, hôm nay anh là chủ tôi là khách, nên để tôi đến kính anh mới phải.”
“Cố thiếu gia nói vậy là không cho tôi thể diện rồi.”
Uông Vinh Trạch giả vờ tức giận.
“Lúc tôi ở Xuân Khánh thì vẫn được nghe nhắc đến tên của Cố thiếu gia, đều nói là Cố thiếu gia có năng lực và thủ đoạn cao, là một trong những người đứng đầu trong giới. Khi đó tôi còn có chút khó chịu, nghĩ rằng hơn nửa đều là vì Úc thiếu gia và Thẩm thiếu gia đều không có ở đây, không ngờ vừa đến kinh thành này mới phát hiện ra bọn họ đúng là không nói khoác.”
Úc thiếu gia và Thẩm thiếu gia trong miệng hắn là con trai của Úc Thủy Phong và Thẩm Hữu Xương, Úc Thủy Phong và Thẩm Hữu Xương một là Phó Chủ tịch một là Thủ tướng, con trai của họ ở trong giới này cũng là nhân vật có một không hai, nhưng việc này không có liên quan quá lớn đến Cố Trầm Chu – năm Cố Trầm Chu mười lăm tuổi thì hai vị đại thiếu gia này đã ra khỏi giới và tiến vào trong thể chế, sau này thỉnh thoảng có quay về cũng chỉ tham gia những buổi họp mặt vô cùng riêng tư, cũng không lộ diện làm anh cả trong giới. Về mặt này mà nói, sự tu dưỡng của hai vị đó quả thực là cao hơn không ít.
Cố Trầm Chu cười nói:
“Không là gì cả, đều là mọi người nể mặt thôi.”
“Cố thiếu gia nói vậy là khiêm tốn rồi.”
Uông Vinh Trạch cười nói.
“Bữa cơm hôm nay không tính, ngày khác tôi nhất định làm chủ mời Cố thiếu gia và mọi người vui chơi một hồi, lúc ấy Cố thiếu gia nhất định phải nể tình mới được.”
Cố Trầm Chu thầm nghĩ vị đại thiếu gia này đúng là không muốn lãng phí một giây nào để củng cố địa vị của mình ở trong giới. Đầu ngón tay anh vuốt nhẹ miệng ly thủy tinh, cân nhắc lợi hại giữa việc đồng ý và không đồng ý. Nếu như đồng ý, một chữ mời này đã khiến anh dẫn đầu kêu mọi người cùng đi, chắc không phải kêu anh làm người hầu truyền lời chứ? Chưa bắt đầu làm gì cả đã phải cúi thấp đầu trước; nếu như không đồng ý, cái tên Cố Trầm Chu này của anh sẽ được treo lên trong lòng vị đại thiếu gia này…
Anh ngược lại không quan trọng lắm việc tiến lùi, bình thường ngồi ở vị trí gọi là đứng đầu, một phần là muốn bộc lộ thực lực của gia đình mình, một phần khác – chẳng lẽ lại có bậc đại trượng phu không yêu quyền thế? Bọn họ lăn lộn trong giới của đám đời thứ ba này làm gì? Vào đây chính là có thể diện. Thể diện này nhìn không thấy cũng không chạm vào được, nhưng một khi có được lại có thể khiến rất nhiều chuyện trở nên dễ dàng hơn.
Chỉ là hiện tại không thể so với lúc thường, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận ba phần. Bản thân nhà mình lại đang có tính toán gì đây? Nếu như vẫn tính toán dựa vào Uông Bác Nguyên, anh vốn không cần phải dốc sức cho người này thể diện… Tâm tư Cố Trầm Chu xoay chuyển mấy vòng, trên mặt cũng không hiện sắc giận mà chỉ cười nói:
“Xem lời này của Uông thiếu gia này, Uông thiếu gia mới vào kinh thành, chúng tôi dù thế nào cũng muốn đưa Uông thiếu gia đến vài điểm danh thắng xem mấy thứ thú vị của kinh thành – mấy việc khác có thể bàn sau, đúng không?”
Nghe xong lời này, mi tâm của Uông Vinh Trạch liền giãn ra, lòng thầm nghĩ Cố Trầm Chu này thật đúng là tay già đời trong giới. Mấy lời vừa rồi là gã ướm thử Cố Trầm Chu, bất kể Cố Trầm Chu có chấp nhận lời của gã hay không thì đều có thể thăm dò được khuynh hướng của cậu ta. Nhưng Cố Trầm Chu lại cố tình không nói đồng ý hay không, còn kéo theo ‘người địa phương làm chủ’ để đánh lạc hướng, đây là có ý muốn đứng nhìn.
Có được đáp án này, Uông Vinh Trạch không thể nói là vừa lòng, nhưng cũng không phải là không vừa lòng – chút khôn ngoan và độ lượng ấy gã vẫn là có – liền cười dài muốn nâng ly uống cạn, nhưng không đợi một ly này của gã cạn hết, bên ngoài đã truyền đến giọng nói mang theo ý cười của một người đàn ông:
“Nơi này thật đúng là náo nhiệt mà, không biết có được một cái ghế cho tôi hay không?”
Trong nháy mắt giọng nói này truyền đến, nét cười trên mặt Cố Trầm Chu chợt cứng ngắc. Nhưng cũng may những người khác ngồi trong phòng đều đang nhìn ra phía cửa, mà chỉ có duy nhất Uông Vinh Trạch ngồi đối diện với Cố Trầm Chu cũng dưới tình huống không phòng bị mà uống cạn rượu hiện đang vất vả xoay người ho khan, vốn không kịp chú ý đến sự bất thường của Cố Trầm Chu.
Người vừa đi vào cửa ngược lại ngoại trừ lúc đầu thờ ơ liếc mắt nhìn về phía Uông Vinh Trạch một cái ra liền đặt ánh mắt mình dừng lại trên người Cố Trầm Chu, bởi vậy cũng nhìn thấy vô cùng rõ ràng vẻ mặt của Cố Trầm Chu biến đổi trong nháy mắt này, nét tươi cười bên khóe môi hắn lập tức trở nên cổ quái, còn không kìm được mà mở rộng sang hai bên một chút – nhưng gần như lập tức, hắn bởi vì kéo đến chỗ thâm tím vẫn chưa tan hết mà nhẹ hít sâu một hơi.
Lúc này Uông Vinh Trạch cuối cùng cũng áp chế được tiếng ho khan của mình, gã căm tức nhìn về phía nơi truyền đến giọng nói, ánh mắt đầu tiên vừa chạm đến đã suýt bật cười ra tiếng:
“Vị này –“
Gã nghiêm túc nhìn kỹ mặt đối phương: Thực ra cũng không phải đáng cười đến thế, chỉ là trên gương mặt cực kỳ đẹp trai lại có đủ các loại thâm tím tuy nhạt nhưng vô cùng dày đặc, bắt mắt hệt như mấy vết đen trên một miếng tơ lụa trắng muốt, có thể thấy được lần trước lúc người này bị đánh thì bên đánh người nhất định là dùng sức chăm sóc đến toàn bộ các phương hướng và góc độ trên gương mặt anh tuấn của người này.
Là một người đàn ông, hiện tại Uông Vinh Trạch không có chút lòng ghen tị nào với gương mặt kia của đối phương, gã thầm nghĩ đây là người nào vậy? Lăn lộn cũng quá thê thảm đi.
Nghĩ đến đây gã mới phát hiện ra vừa rồi lại không có người trả lời gã, gã có chút bất ngờ, nhìn nhìn xung quanh một chút rồi lại hỏi một câu:
“Vị này là?”
“Để tôi giới thiệu.”
Cố Trầm Chu đã bình tĩnh lại. Việc giới thiệu trong giới cũng có quy củ của mình, thân phận của Hạ Hải Lâu như thế, anh lại ngồi ở đây, như vậy việc giới thiệu cho Uông Vinh Trạch phải do người có thân phận không khác Hạ Hải Lâu lắm là anh đến làm mà không phải người khác có thân thấp hơn – ước định này đã được áp dụng trong giới mà không có bất cứ ai dám công khai trở mặt.
“Uông thiếu gia.”
Cố Trầm Chu đứng dậy, trên mặt vẫn mang theo vẻ tươi cười thản nhiên trước nay.
“Vị này cháu ngoại trai của Thủ tướng Hạ, Hạ thiếu gia, đây là Uông thiếu gia cháu trai của Thị trưởng Uông.”
Là Thủ tướng Hạ Nam Sơn đó. Nụ cười vốn có chút ẩn nhẫn trên mặt Uông Vinh Trạch lập tức hiện ra rõ ràng, gã mang theo vẻ tươi cười có chút mất tự nhiên,đưa mắt nhìn chăm chú vào Hạ Hải Lâu trong vài giây trước rồi mới chậm rãi vươn tay ra:
“Thì ra là Hạ thiếu gia –“
Chữ ‘thiếu gia’ này bị kéo ra đặc biệt dài.
Hạ Hải Lâu cười khẽ, biểu hiện còn khoa trương hơn cả Uông Vinh Trạch, chỉ thấy hắn vươn đầu ngón tay ra chạm nhẹ vào trong bàn tay Uông Vinh Trạch một cái rồi lập tức thu tay lại, sau đó nói một câu:
“Thì ra Uông thiếu gia là cháu của Thị trưởng Uông, tôi nghe được tin còn tưởng rằng là thiếu gia nhà Thị trưởng chứ.”
Sắc mặt Uông Vinh Trạch lập tức tối sầm.
Cố Trầm Chu ở bên cạnh nghe thật sự có chút muốn cười, hai người này muốn phân cao thấp bằng lời nói thật đúng là rùa đi nói rùa, mỗi người một dạng.
Bắt tay với Uông Vinh Trạch xong rồi, Hạ Hải Lâu lập tức liếc mắt nhìn quanh một lượt rồi cười nói:
“Mọi người đều ở đây – không ngại tôi đến chen ngang chứ?”
Miệng hắn đang hỏi nhưng ngữ điệu thì chắc chắn, đã quay đầu sang dặn dò nhân viên phục vụ đứng một bên mang thêm một cái ghế đến, hơn nữa còn chỉ vào vị trí bên cạnh Cố Trầm Chu.
Thấy Hạ Hải Lâu như vậy, sắc mặt Uông Vinh Trạch đã cực kỳ khó coi.
Cố Trầm Chu ngược lại không có chút biểu hiện gì, chỉ thản nhiên gật đầu với Hạ Hải Lâu một cái. Người vốn đang ngồi bên cạnh Cố Trầm Chu lập tức vội vàng dịch sang bên cạnh để chiếc ghế mới được mang lên có chỗ đặt.
Uông Vinh Trạch nhìn Hạ Hải Lâu ngồi xuống rồi, lập tức ngoài cười nhưng trong không cười nói:
“Hạ thiếu gia đến thật không khéo, chúng tôi đã ăn được nửa bữa, đành phải khiến Hạ thiếu gia ấm ức rồi.”
Cố Trầm Chu ngồi bên cạnh Uông Vinh Trạch hết lời để nói rồi, đang muốn đứng ra giảng hòa – tuy rằng anh cũng không có cảm giác gì với Uông Vinh Trạch, nhưng nếu muốn so với Hạ Hải Lâu, vị đại thiếu gia không có tâm nhãn quá sâu này quả thực là đáng yêu giống như Thiên Sứ, có thể thấy là khó so được với người khác.
Nhưng Hạ Hải Lâu đã cười như không cười liếc mắt nhìn Uông Vinh Trạch một cái.
“Không ấm ức.”
Hắn quay đầu nói với người phục vụ.
“Mang thêm một bàn nữa lên, tính vào hóa đơn của tôi.”
Lời này vừa ra Uông Vinh Trạch đã suýt nữa đập bàn đứng dậy! Vẫn là một người ngồi bên phải gã thầm kéo tay áo gã lôi xuống, cười nói:
“Hạ thiếu gia cũng quá nóng nảy rồi, Uông thiếu gia vừa rồi chỉ là cảm thấy ấm ức thay cho Hạ thiếu gia nên muốn gọi một bàn nữa lên thôi!”
Anh ta vừa nói liền quay đầu sang dặn người phục vụ.
“Mau mang thêm một bàn nữa lên, Hạ thiếu gia chính là vị khách hiếm có, bình thường có mời cũng không mời được đâu.”
Nhân viên phục vụ trong Quốc Sắc Thiên Hương cũng được huấn luyện và có kinh nghiệm, thấy các vị khách đã cùng nhất trí rồi liền không hề chậm trễ thu dọn bàn ăn, làm như không thấy những gợn sóng ở ngay dưới mí mắt.
Mới hai câu mở đầu đã bị nghẹn những ba lần, Uông Vinh Trạch cười lạnh một tiếng nói với Hạ Hải Lâu:
“Thứ tô điểm trên gương mặt Hạ thiếu gia thật sự rất khác biệt, không biết là do nơi nào làm ra vậy?”
Gã tưởng rằng chỉ cần mình hỏi như thế thì dù sắc mặt Hạ Hải Lâu không biến đổi thì khẳng định cũng không thể hòa nhã được, ai ngờ Hạ Hải Lâu lại cười rộ lên:
“Uông thiếu gia cũng cảm thấy thứ này rất khác biệt? Đi cùng tôi xem một chút chứ! Tôi đi một chuyến đến khu bảo vệ động vật hoang dã tìm một con ngựa dữ muốn luyện một chút, đáng tiếc là còn chưa chạm được vài cái đã bị nó tha đi một đoạn dài, ai, là do kỹ thuật không bằng ai thôi.”
Trên mặt hắn, mặt trái là vẻ tiếc nuối chói mắt, mặt phải sáng ngời vẻ hoài niệm đến không thể chân thật hơn, nói đến mức Uông Vinh Trạch cũng cảm thấy sửng sốt trong lòng, cảm thấy lời kia của đối phương chỉ e là sự thật – thực ra Hạ Hải Lâu cũng không phải đang nói thật sao? Con ngựa kia bây giờ còn đang an vị bên cạnh hắn mà.
Cố Trầm Chu bưng ly rượu lên uống một ngụm. Anh cảm thấy bản thân gần đây thực sự không nên ngồi gần Hạ Hải Lâu quá – mẹ nó thật muốn đập chai rượu hoặc nhấc bàn lên nện xuống đầu đối phương một cái – thật sự rất nguy hiểm!
Nhưng nếu có thể khiến Hạ Hải Lâu không kiêng dè gì mà nói tiếp thì Cố Trầm Chu sẽ không phải là Cố Trầm Chu, trên mặt anh mang theo chút ý cười nhàn nhạt:
“Hạ thiếu gia đúng thật là hài hước.”
Chỉ một câu của anh như vậy, mọi người vốn đang xuôi theo suy nghĩ của Hạ Hải Lâu liền nhìn kỹ mặt Hạ Hải Lâu một lần nữa – cũng không phải là hài hước! Là loại ngựa nào kéo người đi còn có thể kéo được đến mức cả mặt đều xanh tím? Rõ ràng là bị người ta đánh mà ra!
Vừa tự hỏi như vậy, lại nghĩ đến lời nói lấp liếm của Hạ Hải Lâu trước đó, vẻ mặt của mọi người liền trở nên mờ ám, nhất là Uông Vinh Trạch chỉ thiếu không cười thẳng ra tiếng.
Cố Trầm Chu lên tiếng thì Hạ Hải Lâu cũng không ngại, nâng ly rượu lên giơ về phía người bên cạnh, cũng không để đối phương làm gì mà tự mình uống một hơi cạn sạch, sau đó nói:
“Cố thiếu nói là cái gì – thì nó chính là cái đó.”
Nếu là người trong giới thì đương nhiên đã sớm quen với việc từ một câu nói xem xét đến hàm nghĩa ẩn phía sau đó.
Với một câu vừa rồi của Cố Trầm Chu, Uông Vinh Trạch đã có thể phán đoán ra đối phương không quá thân thiết với Hạ Hải Lâu – như vậy đối với thế lực đứng sau lưng Hạ Hải Lâu này, là Hạ Nam Sơn cùng với Úc Thủy Phong dựa vào Hạ Nam Sơn, liệu có phải cũng không quá thân thiết hay không? Như vậy liệu có phải là cũng có thể suy ra một chút thái độ của nhà họ Cố? Chỉ là câu trả lời tiếp đó của Hạ Hải Lâu lại khiến Uông Vinh Trạch có chút nhìn mà không hiểu: Thái độ của Hạ Hải Lâu như vậy là đang gắng sức tranh thủ nhà họ Cố về phe Chủ tịch Úc, hay là nhà họ Cố đã có chút ăn ý không cần nói ra lời với bọn họ?
Lúc Uông Vinh Trạch đang tự hỏi thì Cố Trầm Chu cũng đang tự hỏi.
Người trong giới này tuy là có thể diện vô hạn, nhưng chỉ cần là người, có thể diện thì khẳng định là có chỗ bất đắc dĩ.
Uông Vinh Trạch đại diện cho Uông Bác Nguyên, Hạ Nam Sơn lại gần gũi với Úc Thủy Phong.
Chỉ cần nhà họ Cố còn chưa tỏ rõ thái độ, anh cũng sẽ không thể đưa ra thái độ quá rõ ràng, cho dù là đối với Hạ Hải Lâu.
Có lẽ phe Úc cũng là một lựa chọn, nhưng trước tiên phải khiến Hạ Hải Lâu không còn có ý đồ với anh nữa.
Cố Trầm Chu mỉm cười chạm nhẹ vào ly rượu của Hạ Hải Lâu một cái.
Phải khiến Hạ Hải Lâu hiểu rõ cái gì thực sự gọi là đau mới được.
Danh sách chương