Anh ta nằm thẳng trên giường.

Thân hình trần trụi, hai cánh tay và hai chân cùng ***g ngực rộng lớn lộ ra, chỉ có một chiếc chăn mỏng manh đắp lên phần eo che đi bộ phận quan trọng.

Hai mắt anh nhắm nghiền.

Trên làn da lõa lồ có từng vết sưng phồng lên xanh tím, giống như những con rết xấu xí giăng khắp thân thể anh.

Thật đẹp.

Hạ Hải Lâu hôn lên cơ thể lạnh lẽo bên dưới, môi hôn lên trán, mắt, mũi, môi của đối phương.

Ngón tay hắn bắt đầu từ phần cổ thon dài, đi thẳng xuống cổ họng, xương quai xanh, ***g ngực, sau đó là những vết thương phù thũng rõ ràng –

Móng tay hắn bất chợt bấm mạnh xuống, máu tươi tràn ra xinh đẹp như hoa nở.

Hắn mê muội liếm hết chỗ máu tươi đó, vị tanh mặn cùng ngọt lành đan xen bùng nổ trong khoang miệng.

Hắn vuốt ve một lần lại một lần, xỏ xuyên một lần lại một lần, nắm chặt tay chân của đối phương, bóp chặt cổ họng của đối phương, bẻ gãy xương cốt của đối phương –

Da thịt bị cấu ra, mạch máu màu xanh quấn lấy xương cốt màu trắng.

Xương cốt bị bẻ gãy, đoạn gãy lại đâm thủng cơ thịt co rút cùng làn da nhiễm máu đó.

Vẫn không đủ!

Hắn lại vội vàng chạm lên gương mặt đối phương, vầng trán cao, sống mũi thẳng, đôi môi mềm mại, còn ánh mắt – mắt vẫn nhắm chặt.

Cơn phẫn nộ chợt dâng lên khiến hắn dừng động tác lại.

Hắn nâng người lên nhìn anh.

Hắn từ từ nhắm hai mắt, trần truồng, nằm thẳng, máu thịt lẫn lộn, nhưng hắn vẫn chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Hắn vươn tay chạm lên ***g ngực bị nhiễm đỏ máu tươi cùng chiếc cổ phủ đầy dấu răng của đối phương. Không có nhịp đập, không có độ ấm.

Hắn cúi đầu thật chậm, môi hôn lên làn da mỏng manh lạnh lẽo kia. Ánh mắt dưới làn da vẫn không nhúc nhích.

Cố Trầm Chu.

Vì sao anh không mở mắt ra? ‘Đinh –‘

Hạ Hải Lâu nằm trên giường thoáng chốc đã mở bừng mắt.

‘Đinh – đinh –‘

Di động đặt ở đầu giường nghiêm túc làm theo quy trình đã đặt, cẩn thận thực hiện chức năng thời gian của mình: Làm đồng hồ báo thức gọi người dậy.

Hạ Hải Lâu nằm trên giường đổi từ tư thế nằm nghiêng sang nằm ngửa. Hắn yên lặng nhìn trần nhà trắng như tuyết một lúc, nhắm mắt lại, lúc di động sắp kêu inh ỏi lần nữa thì bỗng dưng mở choàng hai mắt ra, vươn tay lần sờ di động ở đầu giường rồi ấn nút tắt.

Hình như giờ đã là buổi sáng. Nhưng cửa sổ bị tấm mành dày nặng che khuất, ngoại trừ vài tia sáng bất khuất không từ bỏ lọt được vào trong qua khe hở của tấm mành màu xám thì không thể nhìn rõ ánh sáng bên ngoài mạnh yếu ra sao.

Hạ Hải Lâu cầm di động lên nhìn.

Mới sáu rưỡi sáng, hơi sớm.

Hắn lại buông tay xuống, dục vọng chỗ bụng dưới căng cứng nhắc nhở hắn về giấc mơ vừa rồi… Một giấc mơ vô cùng chân thật, Hạ Hải Lâu thầm nghĩ, nên xem là mơ xuân hay ác mộng đây?

Hắn cũng không lăn tăn mãi nhất định muốn xác định cho ra, chỉ tiếp tục vươn tay ra sờ soạng lấy một hộp thuốc lá từ ngăn tủ đầu giường ra, rút một điếu thuốc rồi bật lửa, hơi nhổm người dậy ngồi trên giường rít một hơi thật dài.

Sương khói màu xám trắng tràn ra từ miệng mũi Hạ Hải Lâu.

Dục vọng vào sáng sớm từ từ bình ổn theo lượng nicotin hít vào nhưng vẫn xúc động như trước.Gần đây vẫn nhập nhằng mấy chuyện với Cố Trầm Chu, hình như thực sự đã rất lâu không đi tìm người rồi.

Nghĩ như vậy, Hạ Hải Lâu vắt một chân lên, chiếc chăn mỏng bên dưới bị xốc cao, ngón tay hắn vẩy nhẹ một cái, chút khói bụi theo đó phất ra rồi nhẹ nhàng rơi xuống tấm thảm cùng màu với tấm mành ở dưới đất.

Cố Trầm Chu…

Hắn cắn điếu thuốc, cái tên này quẩn quanh trong cổ họng hắn một lúc rồi lại chuyển động trong bụng và miệng của hắn theo từng làn khói phun ra nuốt vào, không ngoan ngoãn ra bên ngoài cũng không thành thật chui lại xuống bụng hắn.

Sao có thể?

Cân nhắc đến việc lần này cần ít nhất hơn một tháng đến hai tháng mới có thể chấm dứt, hơn nữa nhìn tình hình trước mắt thì kết quả chưa chắc… Nói cách khác, hắn muốn ăn được món thịt nướng hắn muốn còn phải cần ba mươi đến sáu mươi ngày, chính là bảy trăm hai mươi tiếng đến khoảng một ngàn bốn trăm bốn mươi mấy tiếng –

… Thế thì quá lâu la. Hạ Hải Lâu nhớ lại một chút, chợt phát hiện hình như từ lúc Cố Trầm Chu về nước thì bản thân đã có ý định tóm đối phương vào trong tay để nếm thử, như vậy… Đã trọn vẹn một năm!

Thôi, đi tìm những kẻ khác trước đi.

Hạ Hải Lâu cầm di động bị ném trên giường lên bấm tìm, tìm được một nửa chợt cảm thấy không ổn lắm.

Hắn muốn ăn thịt nướng nhưng không ăn được nên miễn cưỡng mua cháo trắng về ăn.

Hắn muốn đè Cố Trầm Chu nhưng không được cho nên tìm kẻ khác đến để giải tỏa.

Hắn đang tìm vật thay thế ư?

Bởi vì không áp được Cố Trầm Chu…

“Được rồi.”

Hạ Hải Lâu chợt cười phá lên, rút điếu thuốc trên môi xuống rồi dùng hai đầu ngón tay trực tiếp dập tắt, lầm bẩm:

“Chờ chút đi, muốn ăn cá nóc cũng phải kiên nhẫn một chút mới đúng…”

Từng luồng khói bụi rơi xuống giữa hai đầu ngón tay cọ vào nhau, Hạ Hải Lâu bước xuống giường, đi lên trước kéo tấm mành và cửa sổ ra cho mùi thuốc tràn ngập trong phòng tản đi, thuận tay ném điếu thuốc vào trong chiếc gạt tàn, cầm áo sơ mi vắt trên ghế mặc vào rồi đi vào phòng tắm thông với phòng ngủ, mở vòi nước rửa sạch khói từ điếu thuốc mới dụi tắt ám vào tay.

Bụng ngón tay được tẩy sạch tro bụi màu đen, cảm giác lạnh lẽo cùng đau đớn từ đầu ngón tay truyền lên dây thần kinh, Hạ Hải Lâu cọ cọ ngón tay khiến đầu ngón tay bị bỏng rách da.

Bữa sáng là kiểu truyền thống ăn cùng cháo lót dạ.

Lúc Hạ Hải Lâu làm vệ sinh cá nhân xong đi xuống tầng dưới thì đúng giờ Hạ Nam Sơn dùng bữa thường ngày.

Người giúp việc đang ở trong nhà bếp, trong phòng khách to như vậy, bàn ăn có thể chứa được khoảng mười người ngoại trừ Hạ Nam Sơn đang ngồi ở vị trí chủ nhà thì không còn ai.

Hạ Nam Sơn rõ ràng là cảm thấy bất ngờ với việc Hạ Hải Lâu dậy sớm khác hẳn ngày thường, ông nhìn chằm chằm Hạ Hải Lâu đi từ trên cầu thang xuống rồi mới nói vọng vào phòng bếp:

“Tiểu Từ, mang thêm một bộ bát đũa lên.”

Hạ Hải Lâu ngồi xuống vị trí thứ hai bên tay phải Hạ Nam Sơn, hắn chờ bộ bát đũa của mình được người mang đến, cầm thìa múc một ngụm cháo uống ngay, dạ dày vốn có hơi khó chịu lập tức thoải mái hơn.

“Sao hôm nay lại dậy sớm thế này?”

Hạ Nam Sơn lên tiếng hỏi, tiếp đó không đợi Hạ Hải Lâu nói gì, ông thản nhiên tiếp lời:

“Nếu đã biết dậy sớm như vậy thì sau này tiếp tục giữ thói quen tốt này đi.”

Bên môi Hạ Hải Lâu nhếch lên thành một nụ cười khó có thể nắm bắt rồi lại biến mất trong nháy mắt hắn ngẩng đầu lên:

“Cháu biết. Đêm qua Lương Hữu Sinh đến chào hỏi Cố Tân Quân?”

Hạ Nam Sơn:

“Chuyện đêm qua mới xảy ra mà giờ cháu đã biết?”

Trong lòng ông cảm thấy Hạ Hải Lâu chú ý đến nhà họ Cố hơi quá – là vì đứa con trưởng nhà họ Cố?

“Cũng không phải bí mật gì lớn.”

Hạ Hải Lâu từ tốn nói:

“Tỉnh trưởng tỉnh Dương Hoài lúc trước vì vụ án kinh tế mà bị kéo xuống, hiện giờ người đại diện bên cạnh Tỉnh trưởng còn chưa xuống mà Cục trưởng Cục Cảnh sát, Viện trưởng Viện Kiểm Sát và Thường ủy của tỉnh lại lần lượt rơi khỏi đài…”

Hắn gắp một đũa cải bẹ, cắn rôm rốp vài cái rồi mới nói tiếp:

“Người của phe Úc ở Dương Hoài không ít nhỉ? Hiện giờ Uông Bác Nguyên muốn kéo việc này dính đến kinh thành như thế nào? Bộ Truyền thông bên kia hiện đang bắt đầu cổ vũ chuẩn bị phát huy tác dụng, chỉcó đợi đến khi lấy được chứng cứ có thể hạ được quan chức thì mới ổn.”

Ăn hết một bát cháo, Hạ Hải Lâu vòng vo một quãng lớn rồi cuối cùng mới hỏi ra mục đích thực sự của mình:

“Ở điểm cháy tiếp theo sẽ là vị nào xui xẻo đây?”

Hạ Nam Sơn cầm khăn tay lau khóe miệng, chống gậy đứng lên, không bận tâm đến Hạ Hải Lâu ở bên cạnh vừa nói một thôi một hồi, đi thẳng ra bên ngoài.

Hạ Hải Lâu vắt chân ngồi một mình trên ghế, đợi đến khi bên ngoài vang lên tiếng đóng mở cửa, lại vang lên tiếng xe khởi động rời đi thì mới đẩy bàn đứng dậy, đi vào trong thư phòng của Hạ Nam Sơn, ấn nút ghi lại, lấy vài dãy số đêm qua rồi cầm điện thoại bấm gọi đến từng nơi.

“Alo, là chú Lâm đúng không? Không sai, cháu là Hạ Hải Lâu… Không có việc gì, chỉ là chào hỏi chú theo lời dặn của Thủ tướng thôi.”

Vị này là phó Bộ trưởng Bộ Ngoại giao.

“Chào chú Phương, cháu rất khỏe, vâng, cháu đang ở chỗ Thủ tướng, Thủ tướng đang ăn sáng chuẩn bị đi làm… Không, không có chuyện gì, Thủ tướng thường kêu cháu học tập chú nhiều hơn, cháu gọi điện thoại chào hỏi chú. Vâng vâng, tạm biệt chú.”

Đây là số điện thoại của phó Bí thư Thị ủy trong kinh thành.

“Dì Dương đúng không ạ?”

Là lãnh đạo Cục Vệ sinh Dương Lan Phương.

“Vâng, vâng, không, cũng không có gì, cháu chỉ gọi điện thoại đến hỏi thăm dì Dương có bận rộn hay không.”

“Tiểu Hạ đích thân gọi điện đến đấy à, dì có bận rộn bao nhiêu cũng phải dành thời gian ra chứ.”

Dương Lan Phương cười nói trong điện thoại:

“Sao hôm nay Tiểu Hạ lại gọi điện thoại đến đây?”

Hạ Hải Lâu cười nói:

“Thủ tướng kêu cháu năng gọi điện hỏi thăm các chú dì một chút, lúc nãy cháu vừa mới gọi điện thoại cho chú Lâm và chú Phương, giờ đến lượt dì Dương ạ.”

Dương Lan Phương ở đầu kia điện thoại nghe xong lời này thì không kìm được nghĩ đến chuyện nào nó, cũng suy nghĩ thâm sâu hơn:

“Tiểu Hạ, có phải Nam Sơn đã nói chuyện của Khổng Đức Thanh cho cháu không?”

Khóe môi của Hạ Hải Lâu đang cầm điện thoại hơi nhếch: Đúng là một bà dì hiền hòa biết ý.

Hắn lựa chọn vị này làm cửa đột phá thực ra là có nguyên nhân: Cả đời Hạ Nam Sơn không hề kết hôn, Hạ lão và Hạ lão phu nhân đã mất từ sớm, tòa nhà ba tầng này cũngbỏ không đã lâu. Nghe nói lúc cụ ông và phu nhân mới đi, tổ chức bên trên cũng từng đề xuất về vấn đề cá nhân cho Hạ Nam Sơn, muốn Hạ Nam Sơn lập gia đình ổn định để tập trung công tác. Nhưng cuối cùng hình như vì thái độ từ chối kiên quyết của Hạ Nam sơn mà chuyện này lại một lần nữa bị bỏ qua rồi chìm xuống.

Nhiều năm trôi qua như thế, Hạ Nam Sơn ngoại trừ không kết hôn ra quả thực cũng không phát sinh quan hệ với bất cứ người phụ nữ nào, có thể thường xuyên ra vào ngôi nhà này ngoại trừ cô giúp việc Tiểu Từ và Dương Lan Phương ra thì không thể thấy dù chỉ một cọng tóc của người phụ nữ khác. Từ rất sớm trước đây, trong kinh thành thậm chí còn từng có lời đồn đãi về hai người, đáng tiếc là vài chục năm qua Dương Lan Phương đã gả cho người ta rồi sinh con, Hạ Nam Sơn vẫn không hề có chút động tĩnh nào, ngược lại chồng của Dương Lan Phương cũng trở thành khách quen của tòa nhà này giống Dương Lan Phương.

“Thật ra Thủ tướng không nói kĩ càng.”

Hạ Hải Lâu từ tốn trả lời đối phương.

“Chỉ kêu cháu đi chào hỏi các chú dì thôi.”

Hắn vừa nói vừa nghiền ngẫm về cái tên Khổng Đức Thanh này.

Đây là một vị có chức vụ không lớn không nhỏ, xem như một vị lãnh đạo của bên Kiến ủy, nếu bị chọn ra thì khẳng định đó là người của phe Uông. Về phần vì sao lại chọn người này… Hạ Hải Lâu thầm nghĩ cũng không thể thấu đáo được, chỉ có thể phân tích một chút từ bên ngoài mà thôi.

Đại khái là vì Úc Thủy Phong vẫn luôn nhún nhường nên ngay từ đầu việc phản kích cũng từ tốn nửa vời, so với việc phụ trách quản lý xây dựng thành phố và nông thôn cùng mấy việc di dời bên ngoài, tạo dựng được thành tích trong kinh thành rất khó, bới ra được khuyết điểm còn không dễ dàng ư?

Đương nhiên những thứ này chỉ là những thứ rõ ràng nhất ở bên ngoài, cũng rất có thể là bọn họ nắm được việc xấu nào đó trên người kẻ này, cũng có thể liên lụy đến mấy con cá lớn đứng đằng sau đối phương, ví dụ là vài người như Bộ trưởng Cố của Bộ Tổ chức hay Lương Hữu Sinh Bộ trưởng bộ Truyền thông.

Nghĩ đến đây Hạ Hải Lâu lại không nhịn được nhớ đến Cố Trầm Chu. Hắn ở bên này đang dùng thủ đoạn vui đùa để tìm ra phương hướng hành động của phe Úc, Cố Trầm Chu bên đó thì sao? Có phải là cũng đang chú ý đến phương hướng hành động của phe Uông hay không?

Lần này Hạ Hải Lâu thực sự không hề đoán sai.

Cố Trầm Chu đúng là đang chú ý đến phương hướng hành động của phe Uông, nhưng trái ngược với Hạ Hải Lâu, cách anh tìm hiểu tin tức có vẻ trực tiếp lại đơn giản hơn: Anh chỉ cố định thời gian xem tin tức rồi hỏi han Cố Tân Quân, bởi vì rất được cha mình tin tưởng nên anh có được đáp án thẳng thắn:

“Là Đổng Xương Tề.”

=====

Tác giả có lời muốn nói: Màn kịch nhỏ:

Bạn đọc dựa trên nguyên tác‘Cố Trầm Chu muốn đi, dựa vào lầu trên để tiến hành’:

Hạ khốn kiếp: Nếu như tôi thắng, Cố thiếu gia lên giường với tôi một lần?

Cố thiếu gia: Có thể.

Hạ khốn kiếp: Nếu như anh thắng, tôi lên giường với anh một lần đi

Cố thiếu gia: = = F*ck!

Thật lâu sau, Vệ thiếu gia biết được việc này… (Có người tiếp theo không?]

— Hệ liệt một chi Tác giả và những người bạn: Tác giả –

Vệ: [Khó hiểu][rối rắm] Cậu khi ấy… Chúng ta nói đơn giản thôi… Có phải bị chọc tức đến choáng váng không?

Cố:…

Vệ: Nếu thật sự thua thì sao?

Cố: Quỵt nợ.

Vệ: …

Cố: Đùa đấy, lên giường thôi mà, sợ cái gì.

— Những người bạn –

Vệ: = = Còn không bằng quỵt nợ.

Cố: …

Vệ: Mình quỵt nợ giúp cậu!

Cố: Loại chuyện này…

Vệ: Chúng ta cùng mặc một cái quần lớn lên, cậu không dám nói thì mình nói!

Cố: …

Vệ: [kinh sợ] Chẳng lẽ cậu muốn áp X–?

Cố: Mình –

Vệ: Cậu cậu cậu –

Cố: … Không phải như cậu nghĩ đâu…

Vệ: [hiên ngang lẫm liệt]: Không bằng để mình áp giúp cậu.

Cố: ————————

Vệ: Giỡn mà, giúp một việc thôi, sợ cái gì.

Hệ liệt 2:

Hạ khốn kiếp: Nếu như tôi thắng, Cố thiếu gia lên giường với tôi một lần?

Cố thiếu gia: Có thể.

Hạ khốn kiếp: Nếu như anh thắng, tôi sẽ lên giường với anh một lần

Cố thiếu gia: = = F*ck!

Thật lâu sau, Vệ thiếu gia biết được việc này… [Có người tiếp theo không?]

— Đào hố-ing cầu bạn đọc tiếp tục –

Vệ: Cái tên Hạ điên kia dám động vào mình với cậu à…

Cố: Lên giường có thể làm rất nhiều việc chứ không phải chỉ độc một việc đó.

Vệ: Có lý.

Cố: #^_^#

Vệ: Từ từ đã, vẻ mặt này của cậu… Mình bỗng dưng bị bệnh không nghe được sự thật! Tiểu Chu cứu mình!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện