Lặn sâu ba thước, bắt đầu cảm thấy dưới đáy hồ có một lực hút. Cô men theo dải trắng trong hồ lặn xuống, tới độ sâu mười bốn mười lăm thước, xung quanh tuyền một màu lục thẫm, đã không còn thấy ánh sáng trên trời, thì trông thấy bên dưới mình có một cột nước trắng xóa kích thước tương đương cái bánh xe, khẽ khàng ngọ nguậy như con rắn trắng, lại phát ra tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc; phía trước có một huyệt động, từ miệng động to cỡ vại nước tỏa ra thứ ánh sáng vàng tăm tối, trước động hai bên trái phải dựng hai cây cột đá do thiên nhiên hình thành, rõ ràng chính là miệng rồng mọc răng nanh, rắn trắng ngọ nguậy thân mình, đầu rắn vẫn chỉ vào miệng động, đây chính là long huyệt thiên tử Tiềm Long Thôn Kim.
Hồng Tuyên Kiều lớn lên trên ngọn Phù Dung, qua đây du ngoạn không biết bao lần, nhưng chưa từng nghe nói đáy hồ dưới ngọn Phù Dung lại có địa hình kỳ lạ thế này, giờ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi khâm phục bậc thiếu niên anh hùng, không hổ danh đại sư phong thủy đương đại.
Hồng Tuyên Kiều không kịp nghĩ nhiều liền lặn xuống Sinh long khẩu, sức hút nơi miệng rồng càng lúc càng lớn, Hồng Tuyên Kiều lại mong có thể đưa đầu cha vào gần Sinh long khẩu nhất có thể, hai chân đạp nước lặn xuống mau hơn.
Lúc này chỉ nghe trong nước có tiếng sấm, Hồng Tuyên Kiều dù đã lặn sâu hơn mười thước dưới nước vẫn bị sét đánh trúng!
Vốn dĩ thể lực của Lục Kiều Kiều tiêu hao nhanh chóng, đã không thể duy trì được uy lực của kết giới nữa, khí xanh kết giới càng lúc càng nhạt dần sau từng đợt sấm sét tấn công dữ dội, phạm vi lồng ánh sáng mau chóng bị thu hẹp.
Tia chớp phá rách kết giới đánh xuống hồ, luồng điện truyền tới người Hồng Tuyên Kiều, khiến mắt cô tối sầm, không nhìn thấy cảnh tượng gì nữa, toàn thân tê liệt cứ thế ngất lịm đi, hai tay buông đầu Hồng lão gia, cuốn theo dòng nước hút vào Sinh long khẩu.
Tia chớp không chỉ đánh xuống hồ mà còn giáng xuống cả bờ hồ. Lại một đòn sấm động dội xuống, kết giới của Lục Kiều Kiều hoàn toàn bị phá vỡ, cô và Jack lưng dựa lưng cùng bị đánh trúng, ngã lăn ra đất thoi thóp hơi tàn, Lâm Phụng Tường và Mạnh Hiệt cũng bị nổ văng ra xa hơn một trượng.
Mạnh Hiệt vừa văng xuống đất, liền kêu "ối chao" một tiếng, đau quá mà tỉnh dậy, ông ta mở mắt lắc đầu, phát hiện mình đã ở trên bờ, nhưng ngoài mình ra chỉ có Lâm Phụng Tường còn có thể đứng dậy, thì lập tức hiểu ra trong lúc mình hôn mê, tình hình đã trở nên gay go nhường nào.
Tham sống sợ chết không phải là tác phong của Hồng Môn, có thể giao chiến với quan quân nhà Thanh mà chết nơi sa trường mới là niềm vinh quanh của anh em Hồng Môn.
Ông ta nhổ ra một ngụm nước hồ, lảo đảo đứng lên, cùng Lâm Phụng Tường chắn trước mặt Jack, Lục Kiều Kiều và An Long Nhi đang hôn mê, kéo giãn khớp tay, chuẩn bị giao đấu trận cuối cùng với ba kẻ bịt mặt vừa bước ra phía sau phiến đá.
Mục Linh Mục Thác và Kim Lập Đức thấy kẻ bắn súng Tây là Jack đã bị trúng sét, mối uy hiếp lớn nhất đã được diệt trừ, kết giới của Lục Kiều Kiều cũng đã tiêu tan, ngoài Mạnh Hiệt và Lâm Phụng Tường thì không còn đối thủ nào khác.
Mạnh Hiệt không giống người võ công cao siêu, để hai người ngăn Lâm Phụng Tường thì vẫn còn thừa một người đi tiêu hủy đầu Hồng lão gia, ba người nhìn rõ tình thế, không hẹn mà cùng tuốt đao xông tới bên hồ.
Lâm Phụng Tường và Mạnh Hiệt thu hết tinh thần chuẩn bị tiếp chiến lần nữa, lại thấy sau lưng Mục Linh xuất hiện một bóng người gầy gò nhỏ thó, xuất quỷ nhập thần hệt như đám người bịt mặt.
Mục Linh đang bừng bừng sát khí xông lên, hoàn toàn không biết phía sau có người. Bóng người này vung cây gậy dài sau lưng Mục Linh, quét ngang qua đầu hắn ta.
Mục Linh chỉ nghe tiếng gió xé sau đầu, thì biết rõ có người đánh lén, tức thời cúi đầu tránh đòn, lăn người trên đất. Bóng người cầm gậy thuận thế thu gậy về sau, đoạn vọt lên biến chiêu, thân hình tựa hầu vương hiển linh, từ trên không quạt gậy bổ xuống đỉnh đầu Mục Linh.
Đây là Hầu tử thiên môn côn, Mục Linh nhận ra thân công phu này, vội vàng giơ đao đỡ gậy, chỉ nghe "keng" một tiếng, thanh đao trong tay Mục Linh bị chấn động suýt tuột khỏi tay.
"Tôn Tham! Ngươi dám làm phản thật rồi!" Mục Thác vẫn sát cánh bên cạnh Mục Linh, vừa thấy có người đánh lén, liền quay lại cứu anh trai, hắn vừa quát Tôn Tồn Chân, vừa vung đao đâm tới.
"Phản cái đầu ngươi! Các ngươi có lúc nào là chính, hừ!" Tôn Tồn Chân miệng đáp trả, tay càng nhanh hơn, cây Tề mi côn chống chọi với hai thanh đao thép của hai anh em họ Mục, trước mắt Lâm Phụng Tường và Mạnh Hiệt bỗng chốc loang loáng đao quang côn ảnh.
Lâm Phụng Tường là người luyện võ, vừa nhìn đã thấy Tôn Tồn Chân ra chiêu mạnh mẽ chuẩn xác, thế gậy thân pháp đều ác liệt tinh luyện, chiêu nào chiêu nấy công thủ vẹn toàn, một gậy đấu với hai đao mà hoàn toàn không yếu thế. Trông tình hình, vị cao thủ dùng Tề mi côn này là người tới giúp phe mình, anh nói với Mạnh Hiệt: "Ông ở lại đây chăm sóc bọn họ." Còn mình bật người lao tới Kim Lập Đức.
Lúc này từ trên núi vang lên một hồi sáo dồn, Kim Lập Đức đang xông tới bên hồ nghe thấy tiếng sáo lập tức rút lui. Hai anh em họ Mục đang quần nhau với Tôn Tồn Chân cũng tìm sơ hở thoát vòng vây, mau chóng rút lui lên núi.
Lâm Phụng Tường nhìn quanh, thấy kẻ bịt mặt áo vàng đất vừa bị anh đánh ngã ban nãy không biết đã được đối phương mang đi từ lúc nào. Tôn Tồn Chân giơ gậy chắn cho mọi người trên cao nhất, thấy anh em họ Mục rút chạy cũng không đuổi theo, dù sao gã tới đây chỉ để cứu người chứ không phải giết người, đối phương không đánh nữa, có tham chiến cũng chẳng ích gì.
Mạnh Hiệt nói: "Động đất ngừng rồi? Động đất ngừng rồi!"
"Đúng rồi, còn Hồng Tuyên Kiều? Cô ấy vẫn ở dưới đáy hồ!" Lâm Phụng Tường vừa nghĩ đến Hồng Tuyên Kiều liền quay người chạy xuống hồ.
Vốn dĩ Hồng Tuyên Kiều ở dưới hồ bị sét đánh hôn mê, đã bị hút vào huyệt Tiềm Long Thôn Kim cùng với cái đầu của Hồng lão gia. Đầu Hồng lão gia nhẹ hơn Hồng Tuyên Kiều rất nhiều, nên bị hút vào Sinh long khẩu trước, cái đầu vừa vào trong, huyệt động liền bắt đầu chấn động rồi đổ sụp, đến khi Hồng Tuyên Kiều đâm vào Sinh long khẩu, miệng rồng đã hoàn toàn đóng kín, chặn cô ở bên ngoài, cột nước hình con rắn trắng do xoáy nước hình thành dưới đáy hồ cũng tự nhiên biến mất.
Đồng thời, cả năm ngọn núi đều yên ắng lại, gió thổi yếu dần, mây đen trên trời cũng dần tan đi, tựa như Sinh long khẩu đã hoàn thành thiên mệnh, thanh thản nghỉ ngơi.
Quốc sư trông thấy cảnh tượng này, biết rằng Hồng lão gia đã được vào long huyệt phong thủy thiên tử, mọi cố gắng đều đổ xuống sông xuống bể, cuối cùng còn mọc ra một Tôn Tồn Chân hừng hực hăng hái, tiếp tục hỗn chiến cũng chẳng được lợi ích gì, chi bằng nhân lúc năm viên quan chưa ai chết trận, nhanh chóng thu binh về bảo tồn lực lượng, rồi lại nghĩ cách mau chóng tìm "Trảm Long Quyết", quay lại núi Phù Dung chặt đứt mạch ấy mới là thượng sách.
Đám thuộc hạ quay lại bên Quốc sư, Kim Lập Đức giúp Lục Hữu thương tích đầy mình thoi thóp hơi tàn băng vết dao rạch ở ổ bụng, Mục Linh và Mục Thác bận bịu cầm máu băng vết thương trúng đạn ở ngực phải của Tiêu Kiếm. Quốc sư ngồi xuống xem xét thương thế của Lục Hữu và Tiêu Kiếm, đoạn ngẩng đầu nhìn khắp lượt đám thuộc hạ, nói: "Các vị thật đáng noi gương, các vị quả là rường cột của triều đình, ta được cộng sự cùng các vị hôm nay, đời này chẳng còn gì hối tiếc nữa."
Mục Linh nói: "Quốc sư quá lời rồi, đã gọi là ăn lộc vua phải gánh nỗi lo của vua, đây đều là bổn phận của bọn hạ quan."
Quốc sư gật gù: "Được rồi, mọi người mau chóng rút thôi… Mục Thác, sau khi xuống núi ngài thông báo cho quan phủ Quảng Châu, phát lệnh truy nã toàn tỉnh đối với Lục Kiều Kiều, tội danh ám sát mệnh quan triều đình."
"Rõ."
Muốn mau chóng đuổi Lục Kiều Kiều về Giang Tây, chỉ còn cách phát lệnh truy nã cô ta ở Quảng Châu, Quốc sư từ xa nhìn xuống Lục Kiều Kiều dưới chân núi, hai hàng lông mày rầu rĩ nhíu chặt lại.
Lâm Phụng Tường vớt được Hồng Tuyên Kiều dưới đáy hồ đưa lên bờ, lập tức tiến hành cấp cứu, ép nước hồ trong bụng ra. Mạnh Hiệt cũng đi nhúng ướt vải, lau mặt cho Jack và Lục Kiều Kiều hồi lại tinh thần. Nhờ kết giới của Lục Kiều Kiều làm suy yếu uy lực của đòn sấm sét, Jack lại sẵn thể chất khỏe mạnh, đã tỉnh lại rất nhanh; An Long Nhi trực tiếp trúng phải Địa chi lôi pháp từ dưới đánh lên, thương thế nặng nhất, vẫn hôn mê; Lục Kiều Kiều vừa mở được mắt, mơ màng nhìn thấy mọi người đều ở bên cạnh, cất tiếng gọi "Long Nhi… thuốc", rồi lại lịm đi.
Khi Tôn Tồn Chân tới nơi, vì sợ ngựa gặp động đất sẽ chạy loạn khắp nơi, đã giúp mọi người kéo ngựa tập trung lại một chỗ. Lúc này hắn dắt ngựa từ trên núi xuống, lần lượt chở từng người bị thương lên xe ngựa trên núi.
Hộ tống mọi người về chỗ ở trong trấn Phù Dung xong, Lâm Phụng Tường và Mạnh Hiệt bận bịu cắt đặt bảo vệ, Tôn Tồn Chân bèn cáo từ rời đi.
Đến khi Lục Kiều Kiều tỉnh lại đã là chiều ngày hôm sau.
Cô mở mắt nhìn rõ mình đang ở đâu, mới khép mắt lại mường tượng cặn kẽ cảnh tượng cuối cùng còn nhìn thấy, xác định Hồng lão gia đã được táng vào Sinh long khẩu Tiềm Long Thôn Kim thành công. Lại mở mắt ra, nghe tiếng Mạnh Hiệt và Lâm Phụng tường nói chuyện ngoài cửa sổ, cô thều thào gọi: "Mạnh sư gia…"
Mạnh Hiệt vừa nghe Lục Kiều Kiều đã tỉnh lại thì vội chạy vào phòng. Lục Kiều Kiều hỏi ông ta: "Mọi người thế nào rồi? Đều bình an cả chứ?"
Mạnh Hiệt nói: "Mọi người đều trở về bình an, yên tâm đi."
"Ừm, đưa cho tôi cái gương."
Lục Kiều Kiều nhớ khoảnh khắc cuối cùng một tia sét dội từ trên trời xuống, thương tổn trực tiếp nhất của đòn sấm nổ chớp giật chính là bị bỏng, nếu khuôn mặt bị thiêu bỏng thì còn đau khổ hơn cả chết.
Mạnh Hiệt nhận lời, quay người ra khỏi phòng, lúc quay lại đem theo một tấm gương và một cái bát to: "Sao vừa mới tỉnh đã đòi gương? Ha ha, gương đây…"
Lục Kiều Kiều dựa vào đầu giường nhận lấy tấm gương, mặt mày căng thẳng hết soi trái lại soi phải, thấy mặt mình vẫn hoàn hảo không thương tổn gì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Phù… vẫn ổn. Ôi cha thơm quá, có gì ngon thế?"
Mạnh Hiệt nhìn Lục Kiều Kiều phá lên cười: "Đây, nếm thử xem cháo cá hoa sen tôi nấu thế nào, bỏ cả hành rồi."
"Mạnh sư gia quả là một người đàn ông tốt, tôi sắp muốn gả cho ngài rồi đây…" Lục Kiều Kiều ra bộ làm nũng, lòng thầm cảm kích Mạnh Hiệt.
Mạnh Hiệt mân mê ba chòm râu dài cười ha hả nói: "Tôi có vợ con cả rồi, để tôi bẩm báo với người trong nhà rồi tính chuyện nạp thiếp sau nhé. Cô cứ ăn từ từ, tôi đi nói với mọi người là cô đã tỉnh."
Chẳng bao lâu sau, Jack là người đầu tiên gõ cửa bước vào. Trong trận hỗn chiến anh ta ngã sấp ngã ngửa không biết bao nhiêu lần, lại trúng Địa lôi chi pháp của anh em họ Mục nên giờ khắp người đầy vết thương và vết bầm tím, bộ đồ Tây mặc trên người trong lúc đánh nhau đã rách tươm không thể vá víu gì được nữa, giờ đang mặc một bộ áo dài màu lam Mạnh Hiệt cho mượn. Vì vóc người anh ta quá cao, vạt trước áo dài chỉ cao ngang đầu gối, lộ ra bắp chân lông vàng mượt như nhung.
Lục Kiều Kiều đang ăn cháo, vừa trông thấy bộ dạng Jack đã phá lên cười, ngay cả cái bát cũng cầm không vững.
"Ha ha ha ha… Sặc chết tôi mấy… Anh vẫn chưa chết à… Ha ha ha ha…"
Jack thấy Lục Kiều Kiều vui vẻ như vậy, cũng nhoẻn miệng cười ngây ngô, nhún vai nói: "Mọi người đều khỏe cả, em tỉnh dậy muộn nhất đấy, giờ thấy khỏe không?"
Lục Kiều Kiều cứ nhìn Jack là lại không nhịn được cười, cô nói: "Không sao rồi, có điều người ngợm hơi ê ẩm… ha ha ha… Long Nhi và Hồng Tuyên Kiều thế nào?"
"Hồng tiểu thư tỉnh lại rất mau, giờ lại đang lên ngọn Phù Dung kiểm tra tình hình dưới hồ. Long Nhi bị thương nặng nhất, bàn tay và bắp chân đều bị bỏng, Mạnh sư gia đã đắp thuốc băng bó cho thằng bé rồi, giờ hai chân bị băng thành hai cái cột…"
"Gãy rồi? Nó không đi được nữa ư?" Lục Kiều Kiều cuống cuồng hỏi.
"Ồ, giờ thì không đi được, Mạnh sư gia nói đợi mấy ngày nữa sẽ có chuyển biến… Nơi này chỉ cách Quảng Châu có chín mươi dặm, tôi định về Quảng Châu một chuyến xem chuyện làm ăn thế nào, bổ sung thêm ít đồ trên xe ngựa, cũng chuẩn bị ít quần áo…" Jack nói xong còn tóm lấy chiếc áo thầy đồ cũn cỡn đang mặc, làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ quái đản, lại chọc cho Lục Kiều Kiều cười nghiêng ngả.
Cô xua tay: "Đi đi đi đi, tôi rửa qua mặt mũi rồi đi thăm Long Nhi, đi ra nhớ đóng cửa đấy."
"Đúng rồi… Tôn Tồn Chân có đến. Mạnh sư gia nói, nhờ hắn ta đột ngột xuất hiện chặn đợt xung kích cuối cùng của mấy kẻ bịt mặt, còn kéo ngựa chạy lạc về, cứu mọi người trở lại trấn Phù Dung." Jack ra đến cửa lại sực nhớ ra chuyện này, cũng nhắc qua với Lục Kiều Kiều.
"Giờ hắn ở đâu?" Lục Kiều Kiều hỏi.
"Hôm qua đưa mọi người về xong hắn liền đi rồi."
"Tên xấu xí này vẫn xuất quỷ nhập thần… Lần này hắn có thể tới giúp, cũng coi như giống dạng người rồi…" Lục Kiều Kiều gật đầu bỗng nhớ ra điều gì đó. "Mà không đúng, tên quỷ đó chẳng phải vẫn đi theo chúng ta sao… Hắn… hắn…"
Lục Kiều Kiều trợn mắt chống nạnh, nhất thời không biết nên nói sao.
Lần này đến lượt Jack trông Lục Kiều Kiều phá lên cười.
Lục Kiều Kiều đi ra phòng khách, An Long Nhi đang ngồi trên ghế cao ăn cháo hoa sen, Hồng Tuyên Kiều đã đi núi Phù Dung về, Mạnh Hiệt, Lâm Phụng Tường và Jack đều đã tới phòng khách góp mặt.
Hồng Tuyên Kiều là người luyện võ, sức khỏe phục hồi nhanh hơn hẳn những người khác, hôm nay đã hồi phục phong thái mọi ngày. Cô kể lại cho mọi người nghe tình hình vừa tới núi Phù Dung ban nãy.
"Năm dãy núi trườn về lòng hồ không ít, hiện trạng đều đã thay đổi rồi, đỉnh núi cũng thấp hơn chút ít, nhưng tôi vừa lặn xuống đáy hồ, định xem huyệt động hôm qua thì chẳng thấy cái động ấy đâu nữa, Kiều Kiều có thể nhìn ra dưới hồ có xuất hiện huyệt động, quả là thần kỳ!"
Lâm Phụng Tường hỏi Lục Kiều Kiều: "Lục tiểu thư, long huyệt dưới đáy hồ là xuất hiện sau trận động đất ư?"
"Đúng thế, vốn dĩ ngọn Phù Dung chỉ có Ngũ Xà Hạ Dương, sau khi đối phương gây ra động đất mới xuất hiện long huyệt dưới đáy hồ, loại long huyệt này hễ xuất hiện mà không táng Hồng lão gia vào thì động đất sẽ không ngưng, vì vậy chị yên tâm đi, Hồng lão gia chắc chắn đã được táng vào huyệt rồi."
Mọi người nghe Lục Kiều Kiều nói vậy cũng yên tâm phần nào, Mạnh Hiệt nói: "Vậy thì tốt rồi, công sức của mọi người coi như không uổng phí. Nói ra cũng thật là, động đất vừa ngưng thì đám người bịt mặt kia cũng rút lui, kỳ lạ thật…" Nói xong ông ta nhìn sang Lục Kiều Kiều, đoán rằng cô nhất định hiểu rõ nguyên nhân đằng sau.
Lục Kiều Kiều cười nói: "Bọn họ cũng nhận ra đó là long huyệt thiên tử, vì vậy mới ra sức ngăn cản không cho Hồng lão gia táng vào, nhưng sau khi táng xong rồi, bọn họ lại không hiểu được làm sao để phá long huyệt này, khà khà… Không rút lui thì còn có thể làm gì nữa? Có điều chị về sau phải cẩn thận rồi, bọn họ sẽ tìm cơ hội gây khó dễ cho anh em chị, dù gì cũng phải hết sức cẩn thận."
Mạnh Hiệt lại hỏi: "Lục tiểu thư kiến thức phong thủy cao như vậy, lẽ đương nhiên là đối thủ lớn nhất của bọn họ, vì sao bọn họ không ra sức truy sát cô?"
Lục Kiều Kiều nghe tới đây, bỗng cảm thấy sư gia mới là loài động vật nguy hiểm nhất trên đời, nhưng lần này không thể lấp liếm được nữa, đành lựa theo mấy lời bịa đặt đã nói với đường chủ họ Ôn ở Thái An đường Hồng Môn thôn Ôn Phượng Thanh Thành, tiếp tục nói dối: "Ai bảo họ không truy sát tôi? Tôi chính là bị bọn họ đuổi từ Hồ Nam tới Quảng Đông, may gặp được mấy vị cao thủ võ lâm các vị ở đây, bọn họ cũng hao tốn không ít nên mới thôi không truy đuổi… Nhưng xem ra, chúng tôi phải mau chóng rời đi, tránh liên lụy đến các vị."
Mạnh Hiệt vội vàng xua tay nói: "Lục tiểu thư tuyệt đối đừng hiểu lầm, chúng tôi quyết không có ý đó, chỉ là muốn nghe xem ý kiến của cô thế nào… Đúng rồi, Lục tiểu thư chẳng phải đã nói phải nhận một ngàn lạng bạc đặt cọc đó sao? Kha kha kha…" Ông ta lập tức bẻ câu chuyện sang chủ đề Lục Kiều Kiều thích nhất.
"Phải phải, tôi đã chuẩn bị xong ngân phiếu cho Kiều Kiều từ trước rồi, lần này thuận lợi an táng cho cha, lại giành được long huyệt thiên tử triều đình nhà Thanh thèm rỏ dãi mà hận thấu xương, tôi phải mau chóng thông báo tin này cho anh trai… Kiều Kiều, xin nhận lấy ngân phiếu." Hồng Tuyên Kiều rút ra hai tờ ngân phiếu năm trăm lạng, đặt ngay ngắn vào tay Kiều Kiều.
Lục Kiều Kiều nhận lấy ngân phiếu đặt xuống bàn, mỉm cười uống trà không nói năng gì.
Hồng Tuyên Kiều thấy phản ứng của Lục Kiều Kiều như vậy, hiểu rằng cô vốn không màng đến một ngàn lạng bạc trắng này, lập tức nói tiếp: "Còn về vạn lạng vàng kia…"
"Không cần phải vội, có thể trả dần trong mười năm, thực ra… năm năm nữa là chị đã có thể trả hết cho tôi rồi." Lời Lục Kiều Kiều rõ ràng có ý báo cho Hồng Tuyên Kiều biết năm nào có thể thành đại nghiệp phản Thanh, bằng không đào đâu ra vạn lạng vàng kia chứ.
Hồng Tuyên Kiều nghe hiểu câu này, gật đầu nắm lấy tay Lục Kiều Kiều, dúi tờ ngân phiếu một ngàn lạng vào tay cô nói: "Cảm ơn Kiều Kiều… Đây, hãy cứ nhận chút thành ý của tôi trước đã. Chỉ cần tôi có khả năng, nhất định sẽ không bạc đãi cô đâu."
"Vậy xin đa tạ Hồng tỉ tỉ trước." Lục Kiều Kiều nghe Hồng Tuyên Kiều thừa nhận khoản tiền một vạn lạng vàng kia, mới nói câu cảm ơn nhận lấy ngân phiếu ngàn lạng bạc trắng.
Hồng Tuyên Kiều quay sang Jack tươi cười hỏi: "Jack tiên sinh, lúc nào rảnh rỗi dạy tôi bắn súng Tây đây?"
"Tôi rảnh, nếu cô muốn có thể học luôn hôm nay cũng được!" Jack rất vui lòng làm huấn luyện viên dạy bắn súng cho Hồng Tuyên Kiều, lập tức nhận lời ngay.
Lục Kiều Kiều cười khẩy trông ra ngoài cửa sổ: "Jack thiếu gia, chẳng phải anh định về Quảng Châu thay quần sao?"
"À đúng rồi, ngày mai tôi về Quảng Châu một chuyến, nhưng chiều nay thì rảnh, Kiều Kiều em cũng cùng đi luyện súng đi, tôi thấy em biết bắn súng nhanh rồi, giờ luyện tập một chút nhất định có thể trở thành tay súng bắn thiện xạ." Jack không nghe ra lời châm chọc của con gái Trung Quốc, vô tư phổi bò mời luôn cả Lục Kiều Kiều tham gia lớp học bắn súng.
Lục Kiều Kiều làm mặt nghiêm túc nhìn Jack: "Hay quá, tôi cũng có cơ hội học bắn súng." Đoạn lại quay sang nói với Hồng Tuyên Kiều: "Jack tiên sinh dạy bắn súng Tây, phải bỏ súng đạn lại bỏ công, phí thu cũng hơi đắt, Hồng tỉ tỉ nên chuẩn bị…"
Ba ngày sau vết thương trên chân An Long Nhi đã khá hơn rất nhiều, Lục Kiều Kiều cũng sắp xếp xong các loại hành lý.
Độ xế chiều, Jack đánh xe ngựa từ Quảng Châu quay lại trấn Phù Dung. Anh đã thay một bộ sơ mi quần bò mới sạch sẽ tinh tươm, ủng da súng lục được lau sáng lóa, trên đầu còn đội lệch một chiếc mũ bò, trông vô cùng anh tuấn. Các vật dụng trên xe cũng đã được bổ sung đầy đủ, Lục Kiều Kiều vừa thấy xe ngựa chạy vào sân liền chạy tới bên cạnh ngó vào khoang xe.
Jack nói: "Hi! Nhìn gì thế? Có việc gì?"
"Tôi xem trong xe có cô gái nào không…"
"Không có cô gái nào cả! Đừng nhìn nữa, tôi mang cho em một bản thông cáo dán trên phố đây!" Jack lấy từ trong khoang xe ra một tờ giấy rất to.
Lục Kiều Kiều đón lấy cuộn giấy lầm bầm nói: "Lần trước đi mấy ngày thì mang về một cô gái, lần này sao lại không có chứ… Đây là ai hả? Xấu thế này!" Cô nhìn người phụ nữ được vẽ trên giấy hỏi.
Jack nói: "Đây là bảng vàng truy nã em đấy! Em giết mệnh quan triều đình, giờ bị truy nã toàn tỉnh rồi!"
"Ồ! Là tôi à, vẽ thành thế này ai mà nhận ra được? Tôi đem đi cho mọi người xem." Lục Kiều Kiều như chẳng liên quan đến mình, quay người bước vào phòng khách.
Cô biết lệnh truy nã này có ý gì, đây là sắp đặt của phủ Quốc sư sau khi thất thế trong trận chiến trên núi Phù Dung. Lệnh truy nã này nhắn nhủ Lục Kiều Kiều: Cô phải lập tức về Giang Tây, nếu còn quanh quẩn ở Quảng Đông sẽ không khách khí với cô nữa.
Cô cũng biết vì sao người trong tranh lại không giống hệt mình, và vì sao hai đồng bọn của cô là An Long Nhi và Jack đều không bị truy nã, đây chính là con đường sống phủ Quốc sư chừa lại cho cô. Nếu vẽ giống quá, vừa ra khỏi Thanh Thành đã bị quan sai tóm lấy giải về phủ Quảng Châu thì lấy ai đi tìm Long Quyết? Giờ quan trọng nhất là đưa lệnh truy nã này cho Mạnh Hiệt và Hồng Tuyên Kiều xem, vì có thể sau khi bị triều đình truy nã, cô sẽ trở thành người được tin cậy trong Hồng Môn, về sau đi lại trên giang hồ gặp phải chuyện gì cũng có thể giải quyết. Lại thêm có lệnh truy nã trong tay, cô có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi Hoa Huyện, không cần vắt não nghĩ xem nên tạm biệt Hồng Tuyên Kiều thế nào nữa.
Mạnh Hiệt, Hồng Tuyên Kiều thấy lệnh truy nã của Lục Kiều Kiều đều kính phục cô không thôi, nhìn vẻ mặt còn như hận rằng mình không được triều đình truy nã luôn một thể. Lâm Phụng Tường và Lục Kiều Kiều hiện giờ đều là tội phạm truy nã vì giết cẩu quan Mãn Thanh, người cùng cảnh ngộ tự nhiên sinh ra lòng yêu quý, cảm giác thân thiết hơn rất nhiều.
Tối hôm đó, Hồng Tuyên Kiều lấy danh nghĩa chủ nhà bày bữa tiệc chia tay ba người Lục Kiều Kiều, mọi người đều uống rất nhiều rượu, nói rất nhiều câu trượng nghĩa.
Sau khi trời sáng, Lục Kiều Kiều cáo biệt Hồng Tuyên Kiều, Mạnh Hiệt và Lâm Phụng Tường, nói dối là Nam Tiến xuống Quảng Châu, rồi mang theo lệnh truy nã triều đình phát cho mình, cùng Jack ngồi trên đầu xe ngựa, để An Long Nhi vẫn còn phải dưỡng thương hai chân ngồi trong khoang xe, đánh xe ngựa Tây lắc lư rời khỏi trấn Phù Dung.
Đã tới ngã ba đường Sư Lĩnh, rẽ trái là xuống Quảng Châu, phía Nam rẽ phải là lên Giang Tây phía Bắc.
Lục Kiều Kiều ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trên đầu xe, một chân gác lên thanh đỡ phía trước, ra sức khua tẩu thuốc về hướng Bắc hét lớn:
"Bắc tiến! Bắc tiến!"
HẾT TẬP 1
Hồng Tuyên Kiều lớn lên trên ngọn Phù Dung, qua đây du ngoạn không biết bao lần, nhưng chưa từng nghe nói đáy hồ dưới ngọn Phù Dung lại có địa hình kỳ lạ thế này, giờ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi khâm phục bậc thiếu niên anh hùng, không hổ danh đại sư phong thủy đương đại.
Hồng Tuyên Kiều không kịp nghĩ nhiều liền lặn xuống Sinh long khẩu, sức hút nơi miệng rồng càng lúc càng lớn, Hồng Tuyên Kiều lại mong có thể đưa đầu cha vào gần Sinh long khẩu nhất có thể, hai chân đạp nước lặn xuống mau hơn.
Lúc này chỉ nghe trong nước có tiếng sấm, Hồng Tuyên Kiều dù đã lặn sâu hơn mười thước dưới nước vẫn bị sét đánh trúng!
Vốn dĩ thể lực của Lục Kiều Kiều tiêu hao nhanh chóng, đã không thể duy trì được uy lực của kết giới nữa, khí xanh kết giới càng lúc càng nhạt dần sau từng đợt sấm sét tấn công dữ dội, phạm vi lồng ánh sáng mau chóng bị thu hẹp.
Tia chớp phá rách kết giới đánh xuống hồ, luồng điện truyền tới người Hồng Tuyên Kiều, khiến mắt cô tối sầm, không nhìn thấy cảnh tượng gì nữa, toàn thân tê liệt cứ thế ngất lịm đi, hai tay buông đầu Hồng lão gia, cuốn theo dòng nước hút vào Sinh long khẩu.
Tia chớp không chỉ đánh xuống hồ mà còn giáng xuống cả bờ hồ. Lại một đòn sấm động dội xuống, kết giới của Lục Kiều Kiều hoàn toàn bị phá vỡ, cô và Jack lưng dựa lưng cùng bị đánh trúng, ngã lăn ra đất thoi thóp hơi tàn, Lâm Phụng Tường và Mạnh Hiệt cũng bị nổ văng ra xa hơn một trượng.
Mạnh Hiệt vừa văng xuống đất, liền kêu "ối chao" một tiếng, đau quá mà tỉnh dậy, ông ta mở mắt lắc đầu, phát hiện mình đã ở trên bờ, nhưng ngoài mình ra chỉ có Lâm Phụng Tường còn có thể đứng dậy, thì lập tức hiểu ra trong lúc mình hôn mê, tình hình đã trở nên gay go nhường nào.
Tham sống sợ chết không phải là tác phong của Hồng Môn, có thể giao chiến với quan quân nhà Thanh mà chết nơi sa trường mới là niềm vinh quanh của anh em Hồng Môn.
Ông ta nhổ ra một ngụm nước hồ, lảo đảo đứng lên, cùng Lâm Phụng Tường chắn trước mặt Jack, Lục Kiều Kiều và An Long Nhi đang hôn mê, kéo giãn khớp tay, chuẩn bị giao đấu trận cuối cùng với ba kẻ bịt mặt vừa bước ra phía sau phiến đá.
Mục Linh Mục Thác và Kim Lập Đức thấy kẻ bắn súng Tây là Jack đã bị trúng sét, mối uy hiếp lớn nhất đã được diệt trừ, kết giới của Lục Kiều Kiều cũng đã tiêu tan, ngoài Mạnh Hiệt và Lâm Phụng Tường thì không còn đối thủ nào khác.
Mạnh Hiệt không giống người võ công cao siêu, để hai người ngăn Lâm Phụng Tường thì vẫn còn thừa một người đi tiêu hủy đầu Hồng lão gia, ba người nhìn rõ tình thế, không hẹn mà cùng tuốt đao xông tới bên hồ.
Lâm Phụng Tường và Mạnh Hiệt thu hết tinh thần chuẩn bị tiếp chiến lần nữa, lại thấy sau lưng Mục Linh xuất hiện một bóng người gầy gò nhỏ thó, xuất quỷ nhập thần hệt như đám người bịt mặt.
Mục Linh đang bừng bừng sát khí xông lên, hoàn toàn không biết phía sau có người. Bóng người này vung cây gậy dài sau lưng Mục Linh, quét ngang qua đầu hắn ta.
Mục Linh chỉ nghe tiếng gió xé sau đầu, thì biết rõ có người đánh lén, tức thời cúi đầu tránh đòn, lăn người trên đất. Bóng người cầm gậy thuận thế thu gậy về sau, đoạn vọt lên biến chiêu, thân hình tựa hầu vương hiển linh, từ trên không quạt gậy bổ xuống đỉnh đầu Mục Linh.
Đây là Hầu tử thiên môn côn, Mục Linh nhận ra thân công phu này, vội vàng giơ đao đỡ gậy, chỉ nghe "keng" một tiếng, thanh đao trong tay Mục Linh bị chấn động suýt tuột khỏi tay.
"Tôn Tham! Ngươi dám làm phản thật rồi!" Mục Thác vẫn sát cánh bên cạnh Mục Linh, vừa thấy có người đánh lén, liền quay lại cứu anh trai, hắn vừa quát Tôn Tồn Chân, vừa vung đao đâm tới.
"Phản cái đầu ngươi! Các ngươi có lúc nào là chính, hừ!" Tôn Tồn Chân miệng đáp trả, tay càng nhanh hơn, cây Tề mi côn chống chọi với hai thanh đao thép của hai anh em họ Mục, trước mắt Lâm Phụng Tường và Mạnh Hiệt bỗng chốc loang loáng đao quang côn ảnh.
Lâm Phụng Tường là người luyện võ, vừa nhìn đã thấy Tôn Tồn Chân ra chiêu mạnh mẽ chuẩn xác, thế gậy thân pháp đều ác liệt tinh luyện, chiêu nào chiêu nấy công thủ vẹn toàn, một gậy đấu với hai đao mà hoàn toàn không yếu thế. Trông tình hình, vị cao thủ dùng Tề mi côn này là người tới giúp phe mình, anh nói với Mạnh Hiệt: "Ông ở lại đây chăm sóc bọn họ." Còn mình bật người lao tới Kim Lập Đức.
Lúc này từ trên núi vang lên một hồi sáo dồn, Kim Lập Đức đang xông tới bên hồ nghe thấy tiếng sáo lập tức rút lui. Hai anh em họ Mục đang quần nhau với Tôn Tồn Chân cũng tìm sơ hở thoát vòng vây, mau chóng rút lui lên núi.
Lâm Phụng Tường nhìn quanh, thấy kẻ bịt mặt áo vàng đất vừa bị anh đánh ngã ban nãy không biết đã được đối phương mang đi từ lúc nào. Tôn Tồn Chân giơ gậy chắn cho mọi người trên cao nhất, thấy anh em họ Mục rút chạy cũng không đuổi theo, dù sao gã tới đây chỉ để cứu người chứ không phải giết người, đối phương không đánh nữa, có tham chiến cũng chẳng ích gì.
Mạnh Hiệt nói: "Động đất ngừng rồi? Động đất ngừng rồi!"
"Đúng rồi, còn Hồng Tuyên Kiều? Cô ấy vẫn ở dưới đáy hồ!" Lâm Phụng Tường vừa nghĩ đến Hồng Tuyên Kiều liền quay người chạy xuống hồ.
Vốn dĩ Hồng Tuyên Kiều ở dưới hồ bị sét đánh hôn mê, đã bị hút vào huyệt Tiềm Long Thôn Kim cùng với cái đầu của Hồng lão gia. Đầu Hồng lão gia nhẹ hơn Hồng Tuyên Kiều rất nhiều, nên bị hút vào Sinh long khẩu trước, cái đầu vừa vào trong, huyệt động liền bắt đầu chấn động rồi đổ sụp, đến khi Hồng Tuyên Kiều đâm vào Sinh long khẩu, miệng rồng đã hoàn toàn đóng kín, chặn cô ở bên ngoài, cột nước hình con rắn trắng do xoáy nước hình thành dưới đáy hồ cũng tự nhiên biến mất.
Đồng thời, cả năm ngọn núi đều yên ắng lại, gió thổi yếu dần, mây đen trên trời cũng dần tan đi, tựa như Sinh long khẩu đã hoàn thành thiên mệnh, thanh thản nghỉ ngơi.
Quốc sư trông thấy cảnh tượng này, biết rằng Hồng lão gia đã được vào long huyệt phong thủy thiên tử, mọi cố gắng đều đổ xuống sông xuống bể, cuối cùng còn mọc ra một Tôn Tồn Chân hừng hực hăng hái, tiếp tục hỗn chiến cũng chẳng được lợi ích gì, chi bằng nhân lúc năm viên quan chưa ai chết trận, nhanh chóng thu binh về bảo tồn lực lượng, rồi lại nghĩ cách mau chóng tìm "Trảm Long Quyết", quay lại núi Phù Dung chặt đứt mạch ấy mới là thượng sách.
Đám thuộc hạ quay lại bên Quốc sư, Kim Lập Đức giúp Lục Hữu thương tích đầy mình thoi thóp hơi tàn băng vết dao rạch ở ổ bụng, Mục Linh và Mục Thác bận bịu cầm máu băng vết thương trúng đạn ở ngực phải của Tiêu Kiếm. Quốc sư ngồi xuống xem xét thương thế của Lục Hữu và Tiêu Kiếm, đoạn ngẩng đầu nhìn khắp lượt đám thuộc hạ, nói: "Các vị thật đáng noi gương, các vị quả là rường cột của triều đình, ta được cộng sự cùng các vị hôm nay, đời này chẳng còn gì hối tiếc nữa."
Mục Linh nói: "Quốc sư quá lời rồi, đã gọi là ăn lộc vua phải gánh nỗi lo của vua, đây đều là bổn phận của bọn hạ quan."
Quốc sư gật gù: "Được rồi, mọi người mau chóng rút thôi… Mục Thác, sau khi xuống núi ngài thông báo cho quan phủ Quảng Châu, phát lệnh truy nã toàn tỉnh đối với Lục Kiều Kiều, tội danh ám sát mệnh quan triều đình."
"Rõ."
Muốn mau chóng đuổi Lục Kiều Kiều về Giang Tây, chỉ còn cách phát lệnh truy nã cô ta ở Quảng Châu, Quốc sư từ xa nhìn xuống Lục Kiều Kiều dưới chân núi, hai hàng lông mày rầu rĩ nhíu chặt lại.
Lâm Phụng Tường vớt được Hồng Tuyên Kiều dưới đáy hồ đưa lên bờ, lập tức tiến hành cấp cứu, ép nước hồ trong bụng ra. Mạnh Hiệt cũng đi nhúng ướt vải, lau mặt cho Jack và Lục Kiều Kiều hồi lại tinh thần. Nhờ kết giới của Lục Kiều Kiều làm suy yếu uy lực của đòn sấm sét, Jack lại sẵn thể chất khỏe mạnh, đã tỉnh lại rất nhanh; An Long Nhi trực tiếp trúng phải Địa chi lôi pháp từ dưới đánh lên, thương thế nặng nhất, vẫn hôn mê; Lục Kiều Kiều vừa mở được mắt, mơ màng nhìn thấy mọi người đều ở bên cạnh, cất tiếng gọi "Long Nhi… thuốc", rồi lại lịm đi.
Khi Tôn Tồn Chân tới nơi, vì sợ ngựa gặp động đất sẽ chạy loạn khắp nơi, đã giúp mọi người kéo ngựa tập trung lại một chỗ. Lúc này hắn dắt ngựa từ trên núi xuống, lần lượt chở từng người bị thương lên xe ngựa trên núi.
Hộ tống mọi người về chỗ ở trong trấn Phù Dung xong, Lâm Phụng Tường và Mạnh Hiệt bận bịu cắt đặt bảo vệ, Tôn Tồn Chân bèn cáo từ rời đi.
Đến khi Lục Kiều Kiều tỉnh lại đã là chiều ngày hôm sau.
Cô mở mắt nhìn rõ mình đang ở đâu, mới khép mắt lại mường tượng cặn kẽ cảnh tượng cuối cùng còn nhìn thấy, xác định Hồng lão gia đã được táng vào Sinh long khẩu Tiềm Long Thôn Kim thành công. Lại mở mắt ra, nghe tiếng Mạnh Hiệt và Lâm Phụng tường nói chuyện ngoài cửa sổ, cô thều thào gọi: "Mạnh sư gia…"
Mạnh Hiệt vừa nghe Lục Kiều Kiều đã tỉnh lại thì vội chạy vào phòng. Lục Kiều Kiều hỏi ông ta: "Mọi người thế nào rồi? Đều bình an cả chứ?"
Mạnh Hiệt nói: "Mọi người đều trở về bình an, yên tâm đi."
"Ừm, đưa cho tôi cái gương."
Lục Kiều Kiều nhớ khoảnh khắc cuối cùng một tia sét dội từ trên trời xuống, thương tổn trực tiếp nhất của đòn sấm nổ chớp giật chính là bị bỏng, nếu khuôn mặt bị thiêu bỏng thì còn đau khổ hơn cả chết.
Mạnh Hiệt nhận lời, quay người ra khỏi phòng, lúc quay lại đem theo một tấm gương và một cái bát to: "Sao vừa mới tỉnh đã đòi gương? Ha ha, gương đây…"
Lục Kiều Kiều dựa vào đầu giường nhận lấy tấm gương, mặt mày căng thẳng hết soi trái lại soi phải, thấy mặt mình vẫn hoàn hảo không thương tổn gì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Phù… vẫn ổn. Ôi cha thơm quá, có gì ngon thế?"
Mạnh Hiệt nhìn Lục Kiều Kiều phá lên cười: "Đây, nếm thử xem cháo cá hoa sen tôi nấu thế nào, bỏ cả hành rồi."
"Mạnh sư gia quả là một người đàn ông tốt, tôi sắp muốn gả cho ngài rồi đây…" Lục Kiều Kiều ra bộ làm nũng, lòng thầm cảm kích Mạnh Hiệt.
Mạnh Hiệt mân mê ba chòm râu dài cười ha hả nói: "Tôi có vợ con cả rồi, để tôi bẩm báo với người trong nhà rồi tính chuyện nạp thiếp sau nhé. Cô cứ ăn từ từ, tôi đi nói với mọi người là cô đã tỉnh."
Chẳng bao lâu sau, Jack là người đầu tiên gõ cửa bước vào. Trong trận hỗn chiến anh ta ngã sấp ngã ngửa không biết bao nhiêu lần, lại trúng Địa lôi chi pháp của anh em họ Mục nên giờ khắp người đầy vết thương và vết bầm tím, bộ đồ Tây mặc trên người trong lúc đánh nhau đã rách tươm không thể vá víu gì được nữa, giờ đang mặc một bộ áo dài màu lam Mạnh Hiệt cho mượn. Vì vóc người anh ta quá cao, vạt trước áo dài chỉ cao ngang đầu gối, lộ ra bắp chân lông vàng mượt như nhung.
Lục Kiều Kiều đang ăn cháo, vừa trông thấy bộ dạng Jack đã phá lên cười, ngay cả cái bát cũng cầm không vững.
"Ha ha ha ha… Sặc chết tôi mấy… Anh vẫn chưa chết à… Ha ha ha ha…"
Jack thấy Lục Kiều Kiều vui vẻ như vậy, cũng nhoẻn miệng cười ngây ngô, nhún vai nói: "Mọi người đều khỏe cả, em tỉnh dậy muộn nhất đấy, giờ thấy khỏe không?"
Lục Kiều Kiều cứ nhìn Jack là lại không nhịn được cười, cô nói: "Không sao rồi, có điều người ngợm hơi ê ẩm… ha ha ha… Long Nhi và Hồng Tuyên Kiều thế nào?"
"Hồng tiểu thư tỉnh lại rất mau, giờ lại đang lên ngọn Phù Dung kiểm tra tình hình dưới hồ. Long Nhi bị thương nặng nhất, bàn tay và bắp chân đều bị bỏng, Mạnh sư gia đã đắp thuốc băng bó cho thằng bé rồi, giờ hai chân bị băng thành hai cái cột…"
"Gãy rồi? Nó không đi được nữa ư?" Lục Kiều Kiều cuống cuồng hỏi.
"Ồ, giờ thì không đi được, Mạnh sư gia nói đợi mấy ngày nữa sẽ có chuyển biến… Nơi này chỉ cách Quảng Châu có chín mươi dặm, tôi định về Quảng Châu một chuyến xem chuyện làm ăn thế nào, bổ sung thêm ít đồ trên xe ngựa, cũng chuẩn bị ít quần áo…" Jack nói xong còn tóm lấy chiếc áo thầy đồ cũn cỡn đang mặc, làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ quái đản, lại chọc cho Lục Kiều Kiều cười nghiêng ngả.
Cô xua tay: "Đi đi đi đi, tôi rửa qua mặt mũi rồi đi thăm Long Nhi, đi ra nhớ đóng cửa đấy."
"Đúng rồi… Tôn Tồn Chân có đến. Mạnh sư gia nói, nhờ hắn ta đột ngột xuất hiện chặn đợt xung kích cuối cùng của mấy kẻ bịt mặt, còn kéo ngựa chạy lạc về, cứu mọi người trở lại trấn Phù Dung." Jack ra đến cửa lại sực nhớ ra chuyện này, cũng nhắc qua với Lục Kiều Kiều.
"Giờ hắn ở đâu?" Lục Kiều Kiều hỏi.
"Hôm qua đưa mọi người về xong hắn liền đi rồi."
"Tên xấu xí này vẫn xuất quỷ nhập thần… Lần này hắn có thể tới giúp, cũng coi như giống dạng người rồi…" Lục Kiều Kiều gật đầu bỗng nhớ ra điều gì đó. "Mà không đúng, tên quỷ đó chẳng phải vẫn đi theo chúng ta sao… Hắn… hắn…"
Lục Kiều Kiều trợn mắt chống nạnh, nhất thời không biết nên nói sao.
Lần này đến lượt Jack trông Lục Kiều Kiều phá lên cười.
Lục Kiều Kiều đi ra phòng khách, An Long Nhi đang ngồi trên ghế cao ăn cháo hoa sen, Hồng Tuyên Kiều đã đi núi Phù Dung về, Mạnh Hiệt, Lâm Phụng Tường và Jack đều đã tới phòng khách góp mặt.
Hồng Tuyên Kiều là người luyện võ, sức khỏe phục hồi nhanh hơn hẳn những người khác, hôm nay đã hồi phục phong thái mọi ngày. Cô kể lại cho mọi người nghe tình hình vừa tới núi Phù Dung ban nãy.
"Năm dãy núi trườn về lòng hồ không ít, hiện trạng đều đã thay đổi rồi, đỉnh núi cũng thấp hơn chút ít, nhưng tôi vừa lặn xuống đáy hồ, định xem huyệt động hôm qua thì chẳng thấy cái động ấy đâu nữa, Kiều Kiều có thể nhìn ra dưới hồ có xuất hiện huyệt động, quả là thần kỳ!"
Lâm Phụng Tường hỏi Lục Kiều Kiều: "Lục tiểu thư, long huyệt dưới đáy hồ là xuất hiện sau trận động đất ư?"
"Đúng thế, vốn dĩ ngọn Phù Dung chỉ có Ngũ Xà Hạ Dương, sau khi đối phương gây ra động đất mới xuất hiện long huyệt dưới đáy hồ, loại long huyệt này hễ xuất hiện mà không táng Hồng lão gia vào thì động đất sẽ không ngưng, vì vậy chị yên tâm đi, Hồng lão gia chắc chắn đã được táng vào huyệt rồi."
Mọi người nghe Lục Kiều Kiều nói vậy cũng yên tâm phần nào, Mạnh Hiệt nói: "Vậy thì tốt rồi, công sức của mọi người coi như không uổng phí. Nói ra cũng thật là, động đất vừa ngưng thì đám người bịt mặt kia cũng rút lui, kỳ lạ thật…" Nói xong ông ta nhìn sang Lục Kiều Kiều, đoán rằng cô nhất định hiểu rõ nguyên nhân đằng sau.
Lục Kiều Kiều cười nói: "Bọn họ cũng nhận ra đó là long huyệt thiên tử, vì vậy mới ra sức ngăn cản không cho Hồng lão gia táng vào, nhưng sau khi táng xong rồi, bọn họ lại không hiểu được làm sao để phá long huyệt này, khà khà… Không rút lui thì còn có thể làm gì nữa? Có điều chị về sau phải cẩn thận rồi, bọn họ sẽ tìm cơ hội gây khó dễ cho anh em chị, dù gì cũng phải hết sức cẩn thận."
Mạnh Hiệt lại hỏi: "Lục tiểu thư kiến thức phong thủy cao như vậy, lẽ đương nhiên là đối thủ lớn nhất của bọn họ, vì sao bọn họ không ra sức truy sát cô?"
Lục Kiều Kiều nghe tới đây, bỗng cảm thấy sư gia mới là loài động vật nguy hiểm nhất trên đời, nhưng lần này không thể lấp liếm được nữa, đành lựa theo mấy lời bịa đặt đã nói với đường chủ họ Ôn ở Thái An đường Hồng Môn thôn Ôn Phượng Thanh Thành, tiếp tục nói dối: "Ai bảo họ không truy sát tôi? Tôi chính là bị bọn họ đuổi từ Hồ Nam tới Quảng Đông, may gặp được mấy vị cao thủ võ lâm các vị ở đây, bọn họ cũng hao tốn không ít nên mới thôi không truy đuổi… Nhưng xem ra, chúng tôi phải mau chóng rời đi, tránh liên lụy đến các vị."
Mạnh Hiệt vội vàng xua tay nói: "Lục tiểu thư tuyệt đối đừng hiểu lầm, chúng tôi quyết không có ý đó, chỉ là muốn nghe xem ý kiến của cô thế nào… Đúng rồi, Lục tiểu thư chẳng phải đã nói phải nhận một ngàn lạng bạc đặt cọc đó sao? Kha kha kha…" Ông ta lập tức bẻ câu chuyện sang chủ đề Lục Kiều Kiều thích nhất.
"Phải phải, tôi đã chuẩn bị xong ngân phiếu cho Kiều Kiều từ trước rồi, lần này thuận lợi an táng cho cha, lại giành được long huyệt thiên tử triều đình nhà Thanh thèm rỏ dãi mà hận thấu xương, tôi phải mau chóng thông báo tin này cho anh trai… Kiều Kiều, xin nhận lấy ngân phiếu." Hồng Tuyên Kiều rút ra hai tờ ngân phiếu năm trăm lạng, đặt ngay ngắn vào tay Kiều Kiều.
Lục Kiều Kiều nhận lấy ngân phiếu đặt xuống bàn, mỉm cười uống trà không nói năng gì.
Hồng Tuyên Kiều thấy phản ứng của Lục Kiều Kiều như vậy, hiểu rằng cô vốn không màng đến một ngàn lạng bạc trắng này, lập tức nói tiếp: "Còn về vạn lạng vàng kia…"
"Không cần phải vội, có thể trả dần trong mười năm, thực ra… năm năm nữa là chị đã có thể trả hết cho tôi rồi." Lời Lục Kiều Kiều rõ ràng có ý báo cho Hồng Tuyên Kiều biết năm nào có thể thành đại nghiệp phản Thanh, bằng không đào đâu ra vạn lạng vàng kia chứ.
Hồng Tuyên Kiều nghe hiểu câu này, gật đầu nắm lấy tay Lục Kiều Kiều, dúi tờ ngân phiếu một ngàn lạng vào tay cô nói: "Cảm ơn Kiều Kiều… Đây, hãy cứ nhận chút thành ý của tôi trước đã. Chỉ cần tôi có khả năng, nhất định sẽ không bạc đãi cô đâu."
"Vậy xin đa tạ Hồng tỉ tỉ trước." Lục Kiều Kiều nghe Hồng Tuyên Kiều thừa nhận khoản tiền một vạn lạng vàng kia, mới nói câu cảm ơn nhận lấy ngân phiếu ngàn lạng bạc trắng.
Hồng Tuyên Kiều quay sang Jack tươi cười hỏi: "Jack tiên sinh, lúc nào rảnh rỗi dạy tôi bắn súng Tây đây?"
"Tôi rảnh, nếu cô muốn có thể học luôn hôm nay cũng được!" Jack rất vui lòng làm huấn luyện viên dạy bắn súng cho Hồng Tuyên Kiều, lập tức nhận lời ngay.
Lục Kiều Kiều cười khẩy trông ra ngoài cửa sổ: "Jack thiếu gia, chẳng phải anh định về Quảng Châu thay quần sao?"
"À đúng rồi, ngày mai tôi về Quảng Châu một chuyến, nhưng chiều nay thì rảnh, Kiều Kiều em cũng cùng đi luyện súng đi, tôi thấy em biết bắn súng nhanh rồi, giờ luyện tập một chút nhất định có thể trở thành tay súng bắn thiện xạ." Jack không nghe ra lời châm chọc của con gái Trung Quốc, vô tư phổi bò mời luôn cả Lục Kiều Kiều tham gia lớp học bắn súng.
Lục Kiều Kiều làm mặt nghiêm túc nhìn Jack: "Hay quá, tôi cũng có cơ hội học bắn súng." Đoạn lại quay sang nói với Hồng Tuyên Kiều: "Jack tiên sinh dạy bắn súng Tây, phải bỏ súng đạn lại bỏ công, phí thu cũng hơi đắt, Hồng tỉ tỉ nên chuẩn bị…"
Ba ngày sau vết thương trên chân An Long Nhi đã khá hơn rất nhiều, Lục Kiều Kiều cũng sắp xếp xong các loại hành lý.
Độ xế chiều, Jack đánh xe ngựa từ Quảng Châu quay lại trấn Phù Dung. Anh đã thay một bộ sơ mi quần bò mới sạch sẽ tinh tươm, ủng da súng lục được lau sáng lóa, trên đầu còn đội lệch một chiếc mũ bò, trông vô cùng anh tuấn. Các vật dụng trên xe cũng đã được bổ sung đầy đủ, Lục Kiều Kiều vừa thấy xe ngựa chạy vào sân liền chạy tới bên cạnh ngó vào khoang xe.
Jack nói: "Hi! Nhìn gì thế? Có việc gì?"
"Tôi xem trong xe có cô gái nào không…"
"Không có cô gái nào cả! Đừng nhìn nữa, tôi mang cho em một bản thông cáo dán trên phố đây!" Jack lấy từ trong khoang xe ra một tờ giấy rất to.
Lục Kiều Kiều đón lấy cuộn giấy lầm bầm nói: "Lần trước đi mấy ngày thì mang về một cô gái, lần này sao lại không có chứ… Đây là ai hả? Xấu thế này!" Cô nhìn người phụ nữ được vẽ trên giấy hỏi.
Jack nói: "Đây là bảng vàng truy nã em đấy! Em giết mệnh quan triều đình, giờ bị truy nã toàn tỉnh rồi!"
"Ồ! Là tôi à, vẽ thành thế này ai mà nhận ra được? Tôi đem đi cho mọi người xem." Lục Kiều Kiều như chẳng liên quan đến mình, quay người bước vào phòng khách.
Cô biết lệnh truy nã này có ý gì, đây là sắp đặt của phủ Quốc sư sau khi thất thế trong trận chiến trên núi Phù Dung. Lệnh truy nã này nhắn nhủ Lục Kiều Kiều: Cô phải lập tức về Giang Tây, nếu còn quanh quẩn ở Quảng Đông sẽ không khách khí với cô nữa.
Cô cũng biết vì sao người trong tranh lại không giống hệt mình, và vì sao hai đồng bọn của cô là An Long Nhi và Jack đều không bị truy nã, đây chính là con đường sống phủ Quốc sư chừa lại cho cô. Nếu vẽ giống quá, vừa ra khỏi Thanh Thành đã bị quan sai tóm lấy giải về phủ Quảng Châu thì lấy ai đi tìm Long Quyết? Giờ quan trọng nhất là đưa lệnh truy nã này cho Mạnh Hiệt và Hồng Tuyên Kiều xem, vì có thể sau khi bị triều đình truy nã, cô sẽ trở thành người được tin cậy trong Hồng Môn, về sau đi lại trên giang hồ gặp phải chuyện gì cũng có thể giải quyết. Lại thêm có lệnh truy nã trong tay, cô có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi Hoa Huyện, không cần vắt não nghĩ xem nên tạm biệt Hồng Tuyên Kiều thế nào nữa.
Mạnh Hiệt, Hồng Tuyên Kiều thấy lệnh truy nã của Lục Kiều Kiều đều kính phục cô không thôi, nhìn vẻ mặt còn như hận rằng mình không được triều đình truy nã luôn một thể. Lâm Phụng Tường và Lục Kiều Kiều hiện giờ đều là tội phạm truy nã vì giết cẩu quan Mãn Thanh, người cùng cảnh ngộ tự nhiên sinh ra lòng yêu quý, cảm giác thân thiết hơn rất nhiều.
Tối hôm đó, Hồng Tuyên Kiều lấy danh nghĩa chủ nhà bày bữa tiệc chia tay ba người Lục Kiều Kiều, mọi người đều uống rất nhiều rượu, nói rất nhiều câu trượng nghĩa.
Sau khi trời sáng, Lục Kiều Kiều cáo biệt Hồng Tuyên Kiều, Mạnh Hiệt và Lâm Phụng Tường, nói dối là Nam Tiến xuống Quảng Châu, rồi mang theo lệnh truy nã triều đình phát cho mình, cùng Jack ngồi trên đầu xe ngựa, để An Long Nhi vẫn còn phải dưỡng thương hai chân ngồi trong khoang xe, đánh xe ngựa Tây lắc lư rời khỏi trấn Phù Dung.
Đã tới ngã ba đường Sư Lĩnh, rẽ trái là xuống Quảng Châu, phía Nam rẽ phải là lên Giang Tây phía Bắc.
Lục Kiều Kiều ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trên đầu xe, một chân gác lên thanh đỡ phía trước, ra sức khua tẩu thuốc về hướng Bắc hét lớn:
"Bắc tiến! Bắc tiến!"
HẾT TẬP 1
Danh sách chương