Kỳ thật dựa theo ý tứ hoàng hậu, phải là y và Cảnh Nhân đế hai người len lén trốn ra ngoài ngắm hoa đăng, sau đó Cảnh Nhân đế chơi đố đèn để tặng y vài cái. Hoàng hậu tự tin y sẽ bảo vệ tốt Cảnh Nhân đế, dù hội hoa đăng xảy ra chuyện gì cũng không sao. Nhưng bây giờ là Cảnh Nhân đế muốn ra ngoài, dù là cải trang vi hành thì bên người cũng sẽ có một ít thị vệ bảo hộ, còn có Đàm các lão đi theo hoàng thượng, đoàn người nghênh ngang vậy, còn sợ người khác không biết có quý nhân du ngoạn sao.

Ngày hội như tết nguyên tiêu này, rất nhiều đế vương đều sẽ xuất cung chung vui cùng dân chúng, Cảnh Nhân đế trước kia chưa thử ra ngoài, lần này nghĩ coi như mình không đi, hoàng hậu cũng sẽ ép hắn đi, còn không bằng thuận theo truyền thống trước kia, thuận tiện nhìn xem dân sinh.

Bất quá hoàng đế có thể cải trang vi hành, hoàng hậu lại là nữ quyến, nên quy củ ở lại trong cung, làm một hoàng hậu nghiêm trang. Vì thế hoàng hậu lần thứ hai hóa thân thành thị vệ, cùng Tỉnh Tây Hiến một trái một phải bảo hộ Cảnh Nhân đế.

Tỉnh Tây Hiến thân là thống lĩnh Cẩm Y vệ, biết rất nhiều bí mật không ai biết. Bên cạnh Cảnh Nhân đế có một thị vệ nhìn giống hoàng hậu như đúc, thân thủ cao cường có thể đánh bay cả trăm Cẩm Y vệ, có hoàng hậu bảo hộ Cảnh Nhân đế, bọn họ cũng sẽ thoải mái rất nhiều. Lần trước khu vực săn bắn gặp chuyện, cấm quân để lạc Cảnh Nhân đế bị phạt nặng nhất là mất bổng lộc, không ai bị dùng hình phạt, còn không phải vì có hoàng hậu lấy một địch trăm, một mình đối phó bảy mươi tám thích khách hay sao, Cảnh Nhân đế một sợi tóc cũng không rụng.

Lúc trước cấm vệ quân bảo hộ đế vương xuất cung đều bị căng thẳng thần kinh, hiện tại Tỉnh Tây Hiến một chút cũng không lo, có hoàng hậu ở đây, gã đã có thể yên tâm ngắm hoa đăng rồi.

Suy xét đến vận may của Tô Hoài Linh nên lần đi này Tỉnh Tây Hiến cũng mang theo nàng, cho nàng giả trang thành một gã sai vặt đi theo đám người, biết vâng lời, đầu không dám ngẩng lên dù chỉ một chút.

Nghe nói Cảnh Nhân đế muốn cải trang vi hành, Lâm đại học sĩ cùng Lý tướng quốc với Đàm các lão đều đòi theo, mỗi người đều lấy cớ bảo vệ bệ hạ, kỳ thật chính là thừa dịp hội hoa đăng tết nguyên tiêu xuất hiện trước mặt đế vương, bày ra chút tài hoa của mình. Từ sau đêm trừ tịch lúc Cảnh Nhân đế cảnh cáo quần thần xong, ba vị này đối với Cảnh Nhân đế tăng thêm vài phần kính trọng.

Qua đêm giao thừa, ba người trở về thương lượng, đột nhiên phát hiện hơn nửa năm nay mình làm việc trên triều hình như rất khó khăn, rất nhiều học sinh không nghe lời, bè phái cũng bị triệt tiêu không ít, cố tình bọn hắn lại không phát hiện.

Hết thảy đều xảy ra trong yên lặng, khiến ba vị đại nhân sinh lòng cảnh giác. Bọn họ không phải bất trung phản quốc, chỉ là nhiều năm qua đi, ai cũng đã làm một ít chuyện trái luật pháp, tính kĩ mỗi người đều đủ tội xét nhà, chém đầu. Bọn họ phải bắt lấy mọi cơ hội quan sát đế vương trẻ tuổi lại sắc sảo này, nghiền ngẫm quân ý, mới có thể củng cố địa vị của mình trong triều, sống an ổn rồi chết già.

Thêm mấy vị này, đội ngũ càng đông hơn. May mà các thiếu gia, tiểu thư của các đại gia tộc ra ngoài cũng sẽ có một đống hạ nhân đi theo, hội hoa đăng có rất nhiều đội ngũ khổng lồ như vậy, đoàn bọn họ cũng không quá gây chú ý.

Hoàng hậu vốn tính toán cùng Cảnh Nhân đế hưởng thụ một đêm cuối cùng trước khi lâm triều, ai biết đội ngũ lại khổng lồ như vậy, đã định trước là không thể động tay động chân, chỉ có thể yên lặng đi phía sau Cảnh Nhân đế, cẩn thận bảo hộ tiểu hoàng đế của y.

Hội hoa đăng nhộn nhịp, vẻ mặt dân chúng kinh thành tràn đầy ý cười, có thể nhìn ra một năm nay bọn họ sống rất hạnh phúc, vô cùng chờ mong vào tương lai. Những nụ cười này so với bất luận kỳ trân dị bảo nào đều hợp lòng Cảnh Nhân đế hơn, đây là lễ vật tốt nhất dân chúng đưa cho hắn trong năm mới.

Đi thẳng một đường, Cảnh Nhân đế nảy sinh hứng thú, hắn nhìn trúng một cái lồng đèn heo nhỏ hàm hậu đáng yêu. Dân chúng làm lồng đèn không quá tinh xảo, thường là vài loại gia súc hằng ngày nhìn thấy. Mà trong chữ nhà (家) có một con heo (猪), đủ để chứng minh loại gia súc này trong lòng dân chúng đại biểu cho ngày lành. Cảnh Nhân đế nhìn chú heo ngờ nghệch vô cùng đáng yêu, đố đèn cũng dễ đoán, liền nói đáp án, tháo lồng đèn xuống nhét vào tay hoàng hậu.

Hoàng hậu: “…”

Y vậy mà không biết, Cảnh Nhân đế thì ra là thích heo con. Khó trách những thứ tinh xảo trong hoàng cung như đèn bát bảo lưu ly, đèn mỹ nhân, đèn thỏ ngọc, Cảnh Nhân đế nhìn cũng không nhìn một cái, ra là nguyên nhân này.

Đi tới đi lui, Cảnh Nhân đế lại nhìn trúng sạp làm đồ chơi bằng đường, hắn vừa ý một Môn thần mạch nha, mua rồi không ăn, lại nhét vào tay hoàng hậu để y cầm.

Thứ Hoàng đế thích quá kỳ lạ, làm cho thuộc hạ muốn lấy lòng cũng không có cách nào thực hiện. Lâm đại học sĩ, Lý tướng quốc, Đàm các lão ba người theo nửa ngày, thấy Cảnh Nhân đế chốc lát mua cái bánh mật, chốc lát mua nem rán, đều là vài mấy món thô tục dùng vài đồng là có thể mua được, nhưng Cảnh Nhân đế nhìn như rất thích. Mua xong hắn cũng không ăn, chỉ nhét vào tay thị vệ bên cạnh, không lâu sau thị vệ kia đầy người đều treo đồ ăn vặt và mấy món đồ chơi nhỏ, có thị vệ khác muốn tiến lên cầm đồ cho Cảnh Nhân đế, Cảnh Nhân đế lại làm như không thấy, toàn bộ nhét vào người thị vệ kia.

Dần dần cũng tới Quốc Tử Giám, năm nay có thi hội ba năm một lần, trong kinh thành tụ tập một ít học sinh tới từ các nơi, đang so tài cùng học sinh Quốc Tử Giám.

Cảnh Nhân đế hưng trí đi qua nghe bọn họ đấu văn, Tỉnh Tây Hiến lấy ra một cái ghế, Cảnh Nhân đế ngồi xuống, lấy từ trong tay thị vệ ra que Môn thần mạch nha, không liếm mà trực tiếp cắn đứt đầu, ngậm trong miệng.

Hoàng hậu: “…”

Y hoảng hốt nhớ rõ Cảnh Nhân đế từng khen y giống Môn thần khiến người ta có cảm giác an toàn… Thôi, nếu nhớ trong hoảng hốt như vậy, cứ coi như không nhớ đi.

Học sinh Quốc Tử Giám không phải có tài thì là con cháu nhà quyền quý, bình thường đã chia thành hai phe, ngay cả sạp hoa đăng cũng bày thành hai cái đối diện nhau. Vốn là mở cuộc đố đèn, ai đoán được câu đố trên đèn thì thưởng đèn, nào ngờ có một đám học sinh từ nơi khác đi đến giải đố, đoạt hết đèn của bọn họ, còn là đèn của đám đệ tử quyền quý. Đám đệ tử quý tộc mở sạp hoa đăng vốn không phải vì tiền, chỉ muốn cạnh tranh với đám học sinh có tài, học sinh ngoại lai lấy hết đèn của bọn họ, này chẳng phải đang trào phúng bọn họ đưa câu đố không có chiều sâu sao? Vì thế đệ tử có học nhất trong phe quý tộc liền đứng ra đối văn với học sinh nơi khác, nguyên bản nhóm học sinh còn lại của Quốc Tử Giám đang xem náo nhiệt, nào ngờ học sinh nơi khác cuồng ngạo, sau khi họ thắng đám đệ tử quyền quý liền nói toàn bộ học sinh Quốc Tử Giám đều là bao cỏ. Đám còn lại đang xem trò vui không thể bàng quan nữa, liền đứng lên phất tay áo tính liều mạng với đám nơi khác.

Đương nhiên, đều là kẻ có học vấn, tất nhiên quân tử động khẩu không động thủ. Quốc Tử Giám phân chia hai phe đấu, phe quyền quý thường thường hạ thấp phe thanh cao một chút, phe học sinh thanh cao lại đáp trả nhóm quyền quý, học sinh nơi khác tương đối ghét bỏ phe quyền quý ăn chơi trác táng, nhưng há mồm ngậm miệng đều là “Quốc Tử Giám các ngươi”, làm cho nhóm quyền quý và nhóm thanh cao không thể không liên hợp lại đối phó bọn họ, lâu lâu lại tách ra hạ thấp lẫn nhau, lập tức ba phe hỗn chiến vô cùng sôi nổi, rước lấy không ít người vây xem.

Cảnh Nhân đế đường hoàng vừa ngồi ăn vặt vừa xem náo nhiệt vốn khiến người khác khó chịu, cố tình quần chúng vây xem còn có người càng kiêu ngạo hơn. Hoài Nam vương vừa xem vừa cắn hạt dưa, còn mang theo vài người bên Tông Nhân phủ cùng cắn, thường thường cười lớn, cười đến vô cùng khoa trương, khiến ba phe dừng đấu khẩu, đưa tầm mắt nhìn hắn.

“Vị đại nhân này là?” Một người trong nhóm thanh cao mắt tinh tường, dưới chân thiên tử giết chết một con kiến cũng có thể là kiến nhà tướng quốc nuôi, con chó con mèo lại càng không phải thứ bọn họ có thể chọc vào. Huống chi Hoài Nam vương y phục đẹp đẽ quý giá, mặc dù bộ dáng có chút không đứng đắn, nhưng toàn thân cao thấp đều lộ ra quyền quý, dòng dõi hoàng tộc nuôi ra không phải là kẻ có thể so với lớp bình dân.

Nhưng cố tình vẫn có người không có mắt, một người mặc quần áo quý tộc có vẻ trẻ hơn so với Hoài Nam vương lao tới quát: “Ai cần biết hắn là ai, dám phun vỏ hạt dưa lên giày của bản công tử, không muốn sống nữa sao? Có biết bản công tử là ai không? Ta là con trai của tướng gia!”

Hoài Nam vương cười càng lớn tiếng, gã đã sớm nhìn ra Cảnh Nhân đế ngồi ở bên cạnh xem cuộc chiến, cùng ba vị đại nhân được thị vệ bao quanh không lộ mặt. Gã đi lên trước hành lễ với Cảnh Nhân đế, bởi vì Cảnh Nhân đế cải trang vi hành, nên gã không quỳ, chỉ vái chào đơn giản nhân tiện nói: “Đại ca, huynh phải thay đệ làm chủ, tên đó chính là con trai tướng gia!”

Lý tướng quốc đứng giữa dàn thị vệ liền xanh mặt, mà bên cạnh hai lão đối đầu với ông ta lại cười gian trá, tức giận đến nỗi lão tướng quốc thật muốn nhanh lôi thằng con trai không đứng đắn này về đánh một trận.

“Làm chủ thì có thể,” Cảnh Nhân đế bên người có đại nội thị vệ bao quanh, Lý công tử căn bản không có cách nào mang người hầu tiến vào đánh Hoài Nam vương, “Chính là đệ phải nói xem, đệ vừa cười cái gì.”

“Chỉ là thấy có người cãi nhau bên đường, cảm thấy rất vui thôi.”

“Vui chỗ nào? Hôm nay đệnhìn ra cái gì tại tràng đấu văn sao?” Cảnh Nhân đế hỏi.

Hoài Nam vương đưa gói hạt dưa cho hạ nhân, sắp xếp từ ngữ một chút rồi nói: “Đại ca, tiểu đệ không học vấn không nghề nghiệp, lời bọn họ nói chín phần ta nghe không hiểu, nhưng đạo lý ta cũng biết. Phải là núi này cao còn có núi khác cao hơn, học sinh khắp nơi tề tựu lại kỳ thật so với học sinh Quốc Tử Giám càng tài hoa hơn, cho nên học sinh Quốc Tử Giám xuống thế yếu. Nhưng mà ta không hiểu, vốn là địch mạnh ta yếu, Quốc Tử Giám còn phải phân chia hai phái chèn ép nhau, hoàn toàn không liên hợp lại một lòng đối ngoại. Nếu họ liên thủ nói không chừng còn có khả năng thắng, nhưng cơ bản đã yếu, còn muốn phân thắng bại với nhau, việc xấu trong nhà đều ném ra đường. Người ta đã đến đá cửa nhà, phải an gia rồi mới đối ngoại, bọn họ chưa chờ người khác dùng kế ly gián đã tự tan rã trước rồi sao?”

“Nói không sai.” Cảnh Nhân đế rốt cuộc lộ ra một tia tán thưởng với Hoài Nam vương, việc này trước kia chưa từng có.

Thấy Lý công tử còn nóng lòng muốn giáo huấn Hoài Nam vương, Cảnh Nhân đế nói: “Lý tướng quốc, có thể ra ngoài được rồi.”

Thị vệ nhường đường, Lý tướng quốc bình tĩnh bước ra, tên tiểu tử vừa mới la ó bỗng dưng hoảng sợ: “Cha, sao cha lại ở chỗ này?”

Lý tướng trừng mắt nhìn con mình, tiếp theo quỳ xuống trước mặt Cảnh Nhân đế, nói thẳng: “Bệ hạ, khuyển tử vô đức, thỉnh bệ hạ tùy ý xử trí!”

Ông ta vừa quỳ liền làm chấn kinh các học sinh khác, đầu gối mọi ngườimềm nhũn, lập tức quỳ xuống trước Cảnh Nhân đế, ngay cả Hoài Nam vương cũng bổ sung đại lễ.

Cảnh Nhân đế thừa dịp mọi người đều quỳ xuống, lộ ra một nụ cười tán thưởng với Tỉnh Tây Hiến.

Tỉnh Tây Hiến nhận được ánh mắt cổ vũ của đế vương, âm thầm giơ ngón tay cái với Tô Hoài Linh bị bỏ quên một góc.

Hoàng hậu giả trang thị vệ hơi nhếch khóe môi nhìn động tác của mọi người, xem ra trận khôi hài hôm nay lại là tiểu hoàng đế bày trò rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện