****
Sau một ngày, mang theo vành mắt đen xì xì, Ôn Văn tóc tai bù xù một lần nữa tới tìm Chu Kỳ Bái.
"Chuyện tôi nói cậu đã làm xong rồi hả?" Chu Kỳ Bái bước tới trước mặt Ôn Văn, chụp lấy tay Ôn Văn nói.
"Thứ ông muốn tôi đã làm xong rồi." Ôn Văn đờ đẫn nói, anh là một vị thám tử vô cảm.
"Tôi phải kiểm tra trước, không có vấn đề gì thì tôi sẽ giao manh mối cho cậu." Chu Kỳ Bái có chút gấp gáp chụp lấy USB, chạy tới một căn phòng trống, khóa chặt cửa, tìm máy tính mở ra.
Qua một thời gian thật dài, Chu Kỳ Bái vẻ mặt sảng khoái quay trở lại.
"Ở khu nhà cũ phía bắc thành phố Phù Dung Hà có một con thực hủ yêu, trước đó tôi có việc qua bên đó, bị nó nổi điên tập kích."
"Thực hủ yêu bình thường đều ẩn giấu rất kỹ, chúng núp trong cống thoát nước ăn vụn thịt thối bị nhân loại vứt bỏ, có đôi khi chúng cũng tập kích con người, nhưng tôi không rõ vì sao nó lại tấn công tôi."
"Vậy sao ông không báo cho Hiệp Hội Thợ Săn biết?" Ôn Văn hỏi.
"Bọn họ đâu có hỏi."
Chu Kỳ Bái hiển nhiên nói, sinh vật như bọn họ mặc dù đang sinh sống trong thế giới hiện thực này nhưng chung quy vẫn không một lòng một dạ với nhân loại, chịu hợp tác với Hiệp Hội Thợ Săn chỉ vì muốn được che chở mà thôi.
"Được rồi, ông có thể cung cấp tư liệu cụ thể một chút không?" Ôn Văn đã không còn ôm chút mong đợi nào với cái tên đầu heo không có tiết tháo này nữa rồi.
"Được, vị trí của thực hủ yêu không cố định nhưng sẽ không rời khỏi khu nhà cũ phía bắc thành phố đâu, ngoài ra thì những nơi nó đi qua sẽ lưu lại chút dịch nhờn màu xanh lá, cậu phải chú ý, thực hủ yêu có thể phun ra chất lỏng có tính ăn mòn siêu mạnh...."
"Đã lấy được thứ tôi muốn, tôi đi đây." Ôn Văn đứng dậy muốn rời đi, ở chung với Chu Kỳ Bái thêm nữa thì tinh thần của anh sẽ ô nhiễm mất.
Chu Kỳ Bái ngồi trên ghế sô pha vỗ vỗ vai Ôn Văn nói: "Cậu đã là bằng hữu của tôi rồi, chỗ tôi có nhiều tin tức lắm, nhớ thường xuyên ghé chơi nhá."
"Không có lần sau đâu."
Ôn Văn ghét bỏ gạt tay Chu Kỳ Bái, cảm thấy sau khi trở về phải tắm rửa giặt đồ một phen, có trời mới biết cái con heo này mới nãy có chịu rửa tay hay không, với lại đời này có lẽ anh sẽ không bao giờ tới Phù Dung Tiểu Trù này ăn cơm.
"Nhớ thường xuyên tới chơi nha...."
Đi tới cửa, âm thanh của Chu Kỳ Bái vẫn còn vọng tới bên tai Ôn Văn.
Rời khỏi nhà hàng Phù Dung Tiểu Trù, biểu tình trên mặt Ôn Văn biển đổi cực kỳ khoa trương, giống như muốn cười như điên, lại giống như muốn khóc lóc tỉ tê.
"Không phải chỉ cần ghép video không thể nói và video heo đực lai giống lại với nhau thôi sao, có gì khó đâu chứ, ha ha ha ha ha ha, ha ha ha ha..."
Người trên đường nhìn thấy dáng vẻ Ôn Văn liền vô thức né ra thật xa, người đàn ông này bị điên rồi à? ...
Khu nhà cũ phía bắc là khu kiến trúc cũ kĩ nhất thành phố Phù Dung Hà này, đã có hơn trăm năm lịch sử, nhưng bây giờ đã có chút cũ kĩ lỗi thời.
Phương diện quản lý cũng không được hoàn thiện như các nơi khác trong thành phố, người ở nơi này phần lớn đều là người già hoài cổ và người của tộc đi làm muốn mướn phòng giá rẻ, dù sao thì cũng có rất ít người giàu có.
Con thực hủ yêu mà Ôn Văn muốn bắt đang ở nơi này.
Quá trình hoàn thành yêu cầu của Chu Kỳ Bái có chút tởm, hừm, chính xác hơn là rất tởm, nhưng đối với Ôn Văn là rất đáng giá.
Dịch nhờn mà thực hủ yêu phun ra có thể ăn mòn sạch sẽ tất cả sinh vật, nếu Ôn Văn có năng lực này, sau này khi bắt sinh vật siêu nhiên, anh có thể báo cáo với Hiệp Hội Thợ Săn là nó đã bị ăn mòn rồi.
Như vậy sẽ có trợ giúp rất lớn trong chuyện che giấu Ôn Văn.
Về phần cái chuyện mất tiết tháo trong quá trình thì...
Tiết tháo đáng mấy đồng tiền chứ, nếu bắt Ôn Văn ở truồng chạy trên đường nhưng bù lại sẽ tặng cho anh một con quái vật, như vậy Ôn Văn chắc chắc chắn sẽ chửi người, sẽ oán giận, sẽ xấu hổ và do dự nhưng cuối cùng, anh vẫn sẽ chạy.
Dù sao chỉ cần chạy nhanh một chút thì mọi người sẽ không thể nào thấy rõ được...
Mà Lâm Triết Viễn Ôn Văn vẫn luôn tìm kiếm manh mối ở khu thành cũ thì rất vui mừng, thậm chí còn có ý phái vài nhân viên tới hỗ trợ, nhưng bị Ôn Văn từ chối.
Anh mới không muốn dẫn theo tai mắt Hiệp Hội Thợ Săn ở bên cạnh, như vậy khác nào để Lâm Triết Viễn biết anh đang làm chuyện riêng chứ.
...
Tìm kiếm thực hủ yêu đã được ba ngày.
Mây đen che khuất ánh trăng, chỉ có vài vì sao kiên trì lộ diện trên bầu trời lóe ra chút ánh sáng, Ôn Văn đứng trên mái nhà quan sát toàn bộ khu thành cũ, làn gió hiu hiu lạnh quất vào mặt làm anh thoải mái ngắm nghiền mắt.
Tập tính của thực hủ yêu là ban ngày ẩn núp ban đêm hoạt động, vừa vặn trạng thái của Ôn Văn cũng mạnh nhất vào ban đêm, vì thế mấy ngày gần đây anh vẫn luôn tìm kiếm vào ban đêm.
Trên mái nhà này Ôn Văn tìm được chút dịch nhờn màu xanh lá, anh dùng đầu ngón tay quẹt một chút rồi đưa lên mũi ngửi, sau đó thất vọng lắc đầu, dịch nhờn này không phải hàng mới.
Loại mùi không tươi mới này có mặt ở khắp nơi, căn bản không thể dựa vào nó để tìm kiếm thực hủ yêu.
Quá trình tìm kiếm khó khăn ngoài dự liệu, Ôn Văn vốn tưởng sau khi biết tập tính và phạm vi hoạt động đại khái của thực hủ yêu, với năng lực của anh sẽ dễ dàng tìm được.
Nhưng anh đã thất bại, không phải không có đủ manh mối mà ngược lại, manh mối có quá nhiều, nhiều tới mức Ôn Văn không thể nào tiến hành truy tìm và nghiệm chứng cặn kẽ.
Muốn tóm được thực hủ yêu thì ít nhất cũng phải tìm ra dịch nhờn tươi mới, chỉ là nơi này tuy có nhiều dấu vết nhưng đều là hàng cũ, ngoại trừ tạo thành quấy nhiễu thì không có chút tác dụng gì.
Ôn Văn thậm chí còn hoài nghi thực hủ yêu đã rời khỏi thành phố Phù Dung Hà.
Đột nhiên, Ôn Văn dựng tai lên, anh nghe thấy tiếng kêu cứu, chẳng lẽ thực hủ yêu đã bắt đầu tập kích người rồi?
Anh vội vàng phóng như bay trên nóc các tòa nhà, nhờ vào thể chất và tốc độ của vampire, Ôn Văn có thể dễ dàng phóng qua các tòa nhà cách nhau không quá xa như cảnh trong các bộ phim điện ảnh.
Rất nhanh, anh đã chạy tới nơi truyền ra tiếng kêu cứu.
"Cứu mạng, ai cứu tôi với!"
Một cô gái đáng yêu buộc tóc đuôi ngựa mặc đồ hầu gái trắng đen đang cố gắng bỏ chạy.
Tiếng kêu cứu rất lớn nhưng tất cả các căn hộ ở gần đó đều đóng kín cửa, không ai ra giúp đỡ.
Mặc dù Hiệp Hội Thợ Săn sẽ cắt bỏ ký ức liên quan tới sự kiện siêu nhiên của người bình thường, nhưng bởi vì các thế lực siêu năng hoành hành suốt nhiều năm nay nên phần lớn người bình thường đã tập thành thói quen tuyệt đối không ra ngoài lúc nửa đêm.
Ở phía sau cô gái, một người đàn ông mặc đồ tây và một ông chú trung niên há to miệng, nước bọt đã chảy đầy cằm, động tác quái dị đuổi theo.
Ở trên mái nhà, Ôn Văn đạp lên lan can nhìn một màn này.
"Động tác chạy của hai người này rất kỳ quái, hơn nữa trên người cũng có mùi rất quái dị, giống như thi thể thối rữa... hơn nữa còn có hơi thở làm người ta chán ghét, có lẽ không phải là nhân loại."
"Về phần người cô gái kia...trên người không có năng lượng dao động, có lẽ là người bình thường..."
"Dáng dấp rất đẹp, đúng kiểu mình yêu thích nhưng cứ có cảm giác quen quen, ừm... mỹ nữ đều không khác nhau là mấy."
"Nhưng sao lại mặc đồ hầu gái nhỉ? Thời bây giờ còn người mặc đồ như vậy sao, cho dù có thì cũng không nên xuất hiện ở khu thành cũ này chứ..."
"Chẳng lẽ chơi cosplay?"
Ôn Văn không gấp gáp cứu người mà nhìn quần áo của cô gái này, chìm vào trầm tư.
[hết chương 31: ]
Sau một ngày, mang theo vành mắt đen xì xì, Ôn Văn tóc tai bù xù một lần nữa tới tìm Chu Kỳ Bái.
"Chuyện tôi nói cậu đã làm xong rồi hả?" Chu Kỳ Bái bước tới trước mặt Ôn Văn, chụp lấy tay Ôn Văn nói.
"Thứ ông muốn tôi đã làm xong rồi." Ôn Văn đờ đẫn nói, anh là một vị thám tử vô cảm.
"Tôi phải kiểm tra trước, không có vấn đề gì thì tôi sẽ giao manh mối cho cậu." Chu Kỳ Bái có chút gấp gáp chụp lấy USB, chạy tới một căn phòng trống, khóa chặt cửa, tìm máy tính mở ra.
Qua một thời gian thật dài, Chu Kỳ Bái vẻ mặt sảng khoái quay trở lại.
"Ở khu nhà cũ phía bắc thành phố Phù Dung Hà có một con thực hủ yêu, trước đó tôi có việc qua bên đó, bị nó nổi điên tập kích."
"Thực hủ yêu bình thường đều ẩn giấu rất kỹ, chúng núp trong cống thoát nước ăn vụn thịt thối bị nhân loại vứt bỏ, có đôi khi chúng cũng tập kích con người, nhưng tôi không rõ vì sao nó lại tấn công tôi."
"Vậy sao ông không báo cho Hiệp Hội Thợ Săn biết?" Ôn Văn hỏi.
"Bọn họ đâu có hỏi."
Chu Kỳ Bái hiển nhiên nói, sinh vật như bọn họ mặc dù đang sinh sống trong thế giới hiện thực này nhưng chung quy vẫn không một lòng một dạ với nhân loại, chịu hợp tác với Hiệp Hội Thợ Săn chỉ vì muốn được che chở mà thôi.
"Được rồi, ông có thể cung cấp tư liệu cụ thể một chút không?" Ôn Văn đã không còn ôm chút mong đợi nào với cái tên đầu heo không có tiết tháo này nữa rồi.
"Được, vị trí của thực hủ yêu không cố định nhưng sẽ không rời khỏi khu nhà cũ phía bắc thành phố đâu, ngoài ra thì những nơi nó đi qua sẽ lưu lại chút dịch nhờn màu xanh lá, cậu phải chú ý, thực hủ yêu có thể phun ra chất lỏng có tính ăn mòn siêu mạnh...."
"Đã lấy được thứ tôi muốn, tôi đi đây." Ôn Văn đứng dậy muốn rời đi, ở chung với Chu Kỳ Bái thêm nữa thì tinh thần của anh sẽ ô nhiễm mất.
Chu Kỳ Bái ngồi trên ghế sô pha vỗ vỗ vai Ôn Văn nói: "Cậu đã là bằng hữu của tôi rồi, chỗ tôi có nhiều tin tức lắm, nhớ thường xuyên ghé chơi nhá."
"Không có lần sau đâu."
Ôn Văn ghét bỏ gạt tay Chu Kỳ Bái, cảm thấy sau khi trở về phải tắm rửa giặt đồ một phen, có trời mới biết cái con heo này mới nãy có chịu rửa tay hay không, với lại đời này có lẽ anh sẽ không bao giờ tới Phù Dung Tiểu Trù này ăn cơm.
"Nhớ thường xuyên tới chơi nha...."
Đi tới cửa, âm thanh của Chu Kỳ Bái vẫn còn vọng tới bên tai Ôn Văn.
Rời khỏi nhà hàng Phù Dung Tiểu Trù, biểu tình trên mặt Ôn Văn biển đổi cực kỳ khoa trương, giống như muốn cười như điên, lại giống như muốn khóc lóc tỉ tê.
"Không phải chỉ cần ghép video không thể nói và video heo đực lai giống lại với nhau thôi sao, có gì khó đâu chứ, ha ha ha ha ha ha, ha ha ha ha..."
Người trên đường nhìn thấy dáng vẻ Ôn Văn liền vô thức né ra thật xa, người đàn ông này bị điên rồi à? ...
Khu nhà cũ phía bắc là khu kiến trúc cũ kĩ nhất thành phố Phù Dung Hà này, đã có hơn trăm năm lịch sử, nhưng bây giờ đã có chút cũ kĩ lỗi thời.
Phương diện quản lý cũng không được hoàn thiện như các nơi khác trong thành phố, người ở nơi này phần lớn đều là người già hoài cổ và người của tộc đi làm muốn mướn phòng giá rẻ, dù sao thì cũng có rất ít người giàu có.
Con thực hủ yêu mà Ôn Văn muốn bắt đang ở nơi này.
Quá trình hoàn thành yêu cầu của Chu Kỳ Bái có chút tởm, hừm, chính xác hơn là rất tởm, nhưng đối với Ôn Văn là rất đáng giá.
Dịch nhờn mà thực hủ yêu phun ra có thể ăn mòn sạch sẽ tất cả sinh vật, nếu Ôn Văn có năng lực này, sau này khi bắt sinh vật siêu nhiên, anh có thể báo cáo với Hiệp Hội Thợ Săn là nó đã bị ăn mòn rồi.
Như vậy sẽ có trợ giúp rất lớn trong chuyện che giấu Ôn Văn.
Về phần cái chuyện mất tiết tháo trong quá trình thì...
Tiết tháo đáng mấy đồng tiền chứ, nếu bắt Ôn Văn ở truồng chạy trên đường nhưng bù lại sẽ tặng cho anh một con quái vật, như vậy Ôn Văn chắc chắc chắn sẽ chửi người, sẽ oán giận, sẽ xấu hổ và do dự nhưng cuối cùng, anh vẫn sẽ chạy.
Dù sao chỉ cần chạy nhanh một chút thì mọi người sẽ không thể nào thấy rõ được...
Mà Lâm Triết Viễn Ôn Văn vẫn luôn tìm kiếm manh mối ở khu thành cũ thì rất vui mừng, thậm chí còn có ý phái vài nhân viên tới hỗ trợ, nhưng bị Ôn Văn từ chối.
Anh mới không muốn dẫn theo tai mắt Hiệp Hội Thợ Săn ở bên cạnh, như vậy khác nào để Lâm Triết Viễn biết anh đang làm chuyện riêng chứ.
...
Tìm kiếm thực hủ yêu đã được ba ngày.
Mây đen che khuất ánh trăng, chỉ có vài vì sao kiên trì lộ diện trên bầu trời lóe ra chút ánh sáng, Ôn Văn đứng trên mái nhà quan sát toàn bộ khu thành cũ, làn gió hiu hiu lạnh quất vào mặt làm anh thoải mái ngắm nghiền mắt.
Tập tính của thực hủ yêu là ban ngày ẩn núp ban đêm hoạt động, vừa vặn trạng thái của Ôn Văn cũng mạnh nhất vào ban đêm, vì thế mấy ngày gần đây anh vẫn luôn tìm kiếm vào ban đêm.
Trên mái nhà này Ôn Văn tìm được chút dịch nhờn màu xanh lá, anh dùng đầu ngón tay quẹt một chút rồi đưa lên mũi ngửi, sau đó thất vọng lắc đầu, dịch nhờn này không phải hàng mới.
Loại mùi không tươi mới này có mặt ở khắp nơi, căn bản không thể dựa vào nó để tìm kiếm thực hủ yêu.
Quá trình tìm kiếm khó khăn ngoài dự liệu, Ôn Văn vốn tưởng sau khi biết tập tính và phạm vi hoạt động đại khái của thực hủ yêu, với năng lực của anh sẽ dễ dàng tìm được.
Nhưng anh đã thất bại, không phải không có đủ manh mối mà ngược lại, manh mối có quá nhiều, nhiều tới mức Ôn Văn không thể nào tiến hành truy tìm và nghiệm chứng cặn kẽ.
Muốn tóm được thực hủ yêu thì ít nhất cũng phải tìm ra dịch nhờn tươi mới, chỉ là nơi này tuy có nhiều dấu vết nhưng đều là hàng cũ, ngoại trừ tạo thành quấy nhiễu thì không có chút tác dụng gì.
Ôn Văn thậm chí còn hoài nghi thực hủ yêu đã rời khỏi thành phố Phù Dung Hà.
Đột nhiên, Ôn Văn dựng tai lên, anh nghe thấy tiếng kêu cứu, chẳng lẽ thực hủ yêu đã bắt đầu tập kích người rồi?
Anh vội vàng phóng như bay trên nóc các tòa nhà, nhờ vào thể chất và tốc độ của vampire, Ôn Văn có thể dễ dàng phóng qua các tòa nhà cách nhau không quá xa như cảnh trong các bộ phim điện ảnh.
Rất nhanh, anh đã chạy tới nơi truyền ra tiếng kêu cứu.
"Cứu mạng, ai cứu tôi với!"
Một cô gái đáng yêu buộc tóc đuôi ngựa mặc đồ hầu gái trắng đen đang cố gắng bỏ chạy.
Tiếng kêu cứu rất lớn nhưng tất cả các căn hộ ở gần đó đều đóng kín cửa, không ai ra giúp đỡ.
Mặc dù Hiệp Hội Thợ Săn sẽ cắt bỏ ký ức liên quan tới sự kiện siêu nhiên của người bình thường, nhưng bởi vì các thế lực siêu năng hoành hành suốt nhiều năm nay nên phần lớn người bình thường đã tập thành thói quen tuyệt đối không ra ngoài lúc nửa đêm.
Ở phía sau cô gái, một người đàn ông mặc đồ tây và một ông chú trung niên há to miệng, nước bọt đã chảy đầy cằm, động tác quái dị đuổi theo.
Ở trên mái nhà, Ôn Văn đạp lên lan can nhìn một màn này.
"Động tác chạy của hai người này rất kỳ quái, hơn nữa trên người cũng có mùi rất quái dị, giống như thi thể thối rữa... hơn nữa còn có hơi thở làm người ta chán ghét, có lẽ không phải là nhân loại."
"Về phần người cô gái kia...trên người không có năng lượng dao động, có lẽ là người bình thường..."
"Dáng dấp rất đẹp, đúng kiểu mình yêu thích nhưng cứ có cảm giác quen quen, ừm... mỹ nữ đều không khác nhau là mấy."
"Nhưng sao lại mặc đồ hầu gái nhỉ? Thời bây giờ còn người mặc đồ như vậy sao, cho dù có thì cũng không nên xuất hiện ở khu thành cũ này chứ..."
"Chẳng lẽ chơi cosplay?"
Ôn Văn không gấp gáp cứu người mà nhìn quần áo của cô gái này, chìm vào trầm tư.
[hết chương 31: ]
Danh sách chương