****
Cố Phán Hề đi tới bên cạnh Ôn Văn, oán giận: "Đáng ra lúc ban đầu tiểu đội thợ săn ở thành phố Phù Dung Hà cũng giúp đỡ tôi, nhưng thành viên Đọa Thần Huyết xuất hiện cũng là chuyện lớn, vì thế tôi chỉ có thể tự mình tới tìm manh mối."
"Đọa Thần Huyết, ý là L tiên sinh hay tên hề tà thuật Grandi?" Ôn Văn kinh ngạc hỏi, đây là lần đầu tiên anh nghe nói tới tổ chức này.
"Ông không biết? Mà cũng đúng, dù sao ông cũng mới trở thành người siêu năng không bao lâu, không biết cũng không lạ." Cố Phán Hề liếc nhìn Ôn Văn, cảm giác ưu việt lộ rõ trên mặt.
"L tiên sinh mà ông nói chính là một thành viên của Đọa Thần Huyết."
"Trong số tất cả các tổ chức thần bí, Đọa Thần Huyết chính là tổ chức nguy hiểm nhất, chúng hứng thú với việc tổ chức huyết tế quy mô lớn ở các nơi trên thế giới để dâng hiến cho chúa tể của mình, vì thế một khi Đọa Thần Huyết xuất hiện, không quản là ở đâu đều được đưa lên ưu tiên hàng đầu."
Ánh mắt Ôn Văn khẽ đảo, khó trách Hiệp Hội Thợ Săn lại giao nhiệm vụ tìm kiếm tung tích Grandi cho anh, thì ra bọn họ đang bận truy tìm tung tích L tiên sinh.
"Vậy, chúa tể của chúng là gì?" Ôn Văn tò mò hỏi tiếp.
Cố Phán Hề lắc lư ngón tay xinh xắn trước mặt Ôn Văn, thần thần bí bí nói: "Không thể gọi thẳng tên, không thể nhìn kỹ diện mạo, không thể nghe lời nói, không thể ngông cuồng đánh giá! Chúa tể của chúng chính là tà thần tồn tại trong thế giới viễn cổ chi ác, năng lực cao tới mức không thể nào biết được!"
"Khi người ở thế giới hiện thực sản sinh ra một phần liên hệ, ví dụ như đọc tên của hắn, nghe lời thì thầm của hắn, hoặc từ tầng sương mù xa xa nhìn thấy bóng dáng hắn thì sẽ tạo ra một thông đạo nhỏ kết nối thế giới hiện thực và thế giới trong!"
"Khi thông đạo tạo ra đủ nhiều thì hắn có thể để một phần sức mạnh của mình tiến vào thế giới hiện thực, mang tới tai họa thật lớn!"
"Đương nhiên, đối với người bình thường, thậm chí ngay cả người siêu năng như chúng ta thì chỉ cần đọc cái tên đó thôi cũng có thể làm chúng ta trở nên điên cuồng, còn tự hủy diệt bản thân!"
Thẳng thắn mà nói, Cố Phán Hề không hề có tài năng kể chuyện xưa chút nào, mặc dù đã hạ nhỏ giọng để kể, lời nói ra từ miệng cô ta lại chẳng có chút đáng sợ nào.
Thế nhưng đối với Ôn Văn đã từng tự mình đặt chân vào tầng sương mù, đồng thời còn dẫn quái vật tới thực tế, những tin tức này làm anh hiểu được chúa tể là nhân vật nguy hiểm tới cỡ nào.
Ôn Văn đờ đẫn gật đầu, thông qua cuộc nói chuyện với Cố Phán Hề, anh lại càng hiểu hơn về thế giới này, trong thế giới trong có rất nhiều sự tồn tại bí ẩn, không biết đến khi nào anh mới thấy rõ được diện mạo thật của thế giới này.
"Đúng rồi, nhóm Lâm Triết Viễn đội trưởng trước giờ không nói cho tôi biết tin tức này, cô nói thì không sao chứ?"
"Không, cho dù tôi không nói, chỉ cần ông tiếp tục làm thợ săn tự do thì sau này cũng sẽ biết thôi, Lâm Triết Viễn không nói là vì cơ sở yêu cầu thôi." Cố Phán Hề nhún vai nói.
"Chờ đã, khoan nói chuyện đó, tình huống bên trong có chút không đúng lắm." Ôn Văn chỉ vào phòng thẩm vấn, Lý Thư Dược xảy ra biến hóa.
Lúc này hai người cảnh sát trẻ tuổi đang tra hỏi Lý Thư Dược, đối với hành vi của Lý Thư Dược, bọn họ cảm thấy rất phẫn nộ nhưng thân là nhân viên chấp pháp, trong quá trình tra hỏi không thể làm ra những hành vi không lý trí.
Quy trình tra hỏi của hai người không hề sai lầm, nhưng hành vi của Lý Thư Dược lại có chút quá đáng.
Hắn không ngừng khiêu khích hai vị cảnh sát này, đồng thời biểu tình cũng rất quỷ dị, miệng banh rộng sắp tét tới tận mang tai, vì muốn tạo ra nụ cười khoa trương này mà da thịt trên mặt có chút nứt toát! Rõ ràng người bị trói là Lý Thư Dược nhưng hai cảnh sát trẻ càng nhìn lại càng cảm thấy lạnh người, giống như bọn họ bị thứ tà ác gì đó nhìn chằm chằm vậy!
Sau đó, máu tanh từ mắt, mũi và tai của Lý Thư Dược trào ra, Lý Thư Dược chẳng những không cảm thấy đau đớn mà ngược lại lại càng tỏ ra vui sướng hơn!
"Hắn ta đang từng chút biển đổi thành phi nhân loại, tối đa cỡ một hai ngày nữa, hắn sẽ giống như hai con heo ngu mà ông đã giết trong con hẻm tối đó, một con rối có sức mạnh lớn hơn người bình thường bị thất lạc cơ thể mẹ." Cố Phán Hề ở bên cạnh giải thích.
"Tuy yếu thì yếu thật nhưng mớ xiềng xích kia không thể trói buộc được đâu, không thể xem tiếp nữa rồi, chúng ta vào trong nói chuyện một chút đi."
Ôn Văn đẩy cửa phòng thẩm vấn, nói với hai cảnh sát ở bên trong: "Chuyện kế tiếp do chúng tôi tiếp nhận, đã báo với cấp trên của hai người rồi."
Cố Phán Hề lấy ra một quyển chứng nhận lắc lắc trước mặt hai cậu cảnh sát trẻ, vì thế bọn họ lập tức đi ra ngoài.
Là cảnh sát thì chắc chắn đều đã từng bị người của Hiệp Hội Thợ Săn tiếp nhận vụ án, tuy bọn họ không biết Hiệp Hội Thợ Săn muốn làm gì, nhưng bọn họ phải phối hợp với công việc của Hiệp Hội Thợ Săn.
"Đừng đi, tao còn muốn nói chuyện với bọn mày mà, tao đã nhớ kỹ mặt mũi và đánh số bọn mày rồi, sau này có cơ hội tao nhất định phải chơi một chút với bọn mày." Lý Thư Dược dữ tợn cười nói.
"Đàng hoàn chút đi!" Ôn Văn đưa tay nhấn đầu Lý Thư Dược, để hắn đập đầu vào mặt bàn kim loại, đầu óc choáng váng.
"Sau này mày cũng là mục tiêu của tao." Máu tươi theo trán Lý Thư Dược nhỏ xuống nhưng hắn vẫn nhe răng cười.
Cố Phán Hề đi tới, ngón tay quẹt lên vệt máu trên mặt bàn ngửi một chút, sau đó gật đầu với Ôn Văn.
"Xác nhận lần nữa, hắn quả thật đã trúng virus tang thất."
"Vậy thì hết cứu rồi." Một khi đã bị loại virus này hoàn toàn lây nhiễm thì căn bản không có khả năng cứu chữa, vì thế virus tang thất mới bị Hiệp Hội Thợ Săn coi trọng như vậy.
"Hết cứu, ông thử coi có thể moi được chút tình báo nào từ miệng hắn không." Cố Phán Hề khoanh tay trước ngực, chỉ huy Ôn Văn.
"Sao lại là tui?" Ôn Văn nhìn Lý Thư Dược đang không ngừng phà ra những lời yêu thương nồng nàn, chỉ hận không thể tung một quyền trực tiếp kết liễu.
Quả thực Lý Thư Dược chỉ là một người đáng thương bị virus lây nhiễm mà thôi, thế nhưng dáng vẻ của hắn bây giờ thật sự không tội nghiệp nổi.
"Cảnh sát Ôn Văn, xin hãy phục tùng mệnh lệnh, tôi là cấp trên của ông đấy!" Cố Phán Hề bày ra dáng vẻ cảnh sát nói.
Thì ra, cô không chỉ thích cosplay, còn thích đóng vai...
"Haiz, tôi là người trưởng thành, không có tâm tình chơi đóng kịch với cô." Ôn Văn cười nhạt.
Cuối cùng, Ôn Văn bị nắm đấm của Cố Phán Hề thuyết phục.
Dù sao thì cũng không thể nào nói anh khuất phục vì sắc đẹp gì gì đó được, sau lần đầu tiên bị đánh tơi bời, anh đã không coi Cố Phán Hề là phụ nữ nữa rồi.
Mà Cố Phán Hề thật sự khắc chế Ôn Văn, ở trước mặt cô ta Ôn Văn không có chút năng lực phản kháng nào, thậm chí bị thương cũng chỉ có thể chờ đợi nó khôi phục tự nhiên.
Hảo hán không chịu thua thiệt trước mắt, bây giờ cứ thuận theo cô ta, chờ đến khi thực lực mạnh hơn thì sẽ trả thù.
Đến ngày đó rồi, Ôn Văn muốn ngày ngày đè Cố Phán Hề xuống đất mà đánh cái mông cô ta!
[hết chương 35: ]
Cố Phán Hề đi tới bên cạnh Ôn Văn, oán giận: "Đáng ra lúc ban đầu tiểu đội thợ săn ở thành phố Phù Dung Hà cũng giúp đỡ tôi, nhưng thành viên Đọa Thần Huyết xuất hiện cũng là chuyện lớn, vì thế tôi chỉ có thể tự mình tới tìm manh mối."
"Đọa Thần Huyết, ý là L tiên sinh hay tên hề tà thuật Grandi?" Ôn Văn kinh ngạc hỏi, đây là lần đầu tiên anh nghe nói tới tổ chức này.
"Ông không biết? Mà cũng đúng, dù sao ông cũng mới trở thành người siêu năng không bao lâu, không biết cũng không lạ." Cố Phán Hề liếc nhìn Ôn Văn, cảm giác ưu việt lộ rõ trên mặt.
"L tiên sinh mà ông nói chính là một thành viên của Đọa Thần Huyết."
"Trong số tất cả các tổ chức thần bí, Đọa Thần Huyết chính là tổ chức nguy hiểm nhất, chúng hứng thú với việc tổ chức huyết tế quy mô lớn ở các nơi trên thế giới để dâng hiến cho chúa tể của mình, vì thế một khi Đọa Thần Huyết xuất hiện, không quản là ở đâu đều được đưa lên ưu tiên hàng đầu."
Ánh mắt Ôn Văn khẽ đảo, khó trách Hiệp Hội Thợ Săn lại giao nhiệm vụ tìm kiếm tung tích Grandi cho anh, thì ra bọn họ đang bận truy tìm tung tích L tiên sinh.
"Vậy, chúa tể của chúng là gì?" Ôn Văn tò mò hỏi tiếp.
Cố Phán Hề lắc lư ngón tay xinh xắn trước mặt Ôn Văn, thần thần bí bí nói: "Không thể gọi thẳng tên, không thể nhìn kỹ diện mạo, không thể nghe lời nói, không thể ngông cuồng đánh giá! Chúa tể của chúng chính là tà thần tồn tại trong thế giới viễn cổ chi ác, năng lực cao tới mức không thể nào biết được!"
"Khi người ở thế giới hiện thực sản sinh ra một phần liên hệ, ví dụ như đọc tên của hắn, nghe lời thì thầm của hắn, hoặc từ tầng sương mù xa xa nhìn thấy bóng dáng hắn thì sẽ tạo ra một thông đạo nhỏ kết nối thế giới hiện thực và thế giới trong!"
"Khi thông đạo tạo ra đủ nhiều thì hắn có thể để một phần sức mạnh của mình tiến vào thế giới hiện thực, mang tới tai họa thật lớn!"
"Đương nhiên, đối với người bình thường, thậm chí ngay cả người siêu năng như chúng ta thì chỉ cần đọc cái tên đó thôi cũng có thể làm chúng ta trở nên điên cuồng, còn tự hủy diệt bản thân!"
Thẳng thắn mà nói, Cố Phán Hề không hề có tài năng kể chuyện xưa chút nào, mặc dù đã hạ nhỏ giọng để kể, lời nói ra từ miệng cô ta lại chẳng có chút đáng sợ nào.
Thế nhưng đối với Ôn Văn đã từng tự mình đặt chân vào tầng sương mù, đồng thời còn dẫn quái vật tới thực tế, những tin tức này làm anh hiểu được chúa tể là nhân vật nguy hiểm tới cỡ nào.
Ôn Văn đờ đẫn gật đầu, thông qua cuộc nói chuyện với Cố Phán Hề, anh lại càng hiểu hơn về thế giới này, trong thế giới trong có rất nhiều sự tồn tại bí ẩn, không biết đến khi nào anh mới thấy rõ được diện mạo thật của thế giới này.
"Đúng rồi, nhóm Lâm Triết Viễn đội trưởng trước giờ không nói cho tôi biết tin tức này, cô nói thì không sao chứ?"
"Không, cho dù tôi không nói, chỉ cần ông tiếp tục làm thợ săn tự do thì sau này cũng sẽ biết thôi, Lâm Triết Viễn không nói là vì cơ sở yêu cầu thôi." Cố Phán Hề nhún vai nói.
"Chờ đã, khoan nói chuyện đó, tình huống bên trong có chút không đúng lắm." Ôn Văn chỉ vào phòng thẩm vấn, Lý Thư Dược xảy ra biến hóa.
Lúc này hai người cảnh sát trẻ tuổi đang tra hỏi Lý Thư Dược, đối với hành vi của Lý Thư Dược, bọn họ cảm thấy rất phẫn nộ nhưng thân là nhân viên chấp pháp, trong quá trình tra hỏi không thể làm ra những hành vi không lý trí.
Quy trình tra hỏi của hai người không hề sai lầm, nhưng hành vi của Lý Thư Dược lại có chút quá đáng.
Hắn không ngừng khiêu khích hai vị cảnh sát này, đồng thời biểu tình cũng rất quỷ dị, miệng banh rộng sắp tét tới tận mang tai, vì muốn tạo ra nụ cười khoa trương này mà da thịt trên mặt có chút nứt toát! Rõ ràng người bị trói là Lý Thư Dược nhưng hai cảnh sát trẻ càng nhìn lại càng cảm thấy lạnh người, giống như bọn họ bị thứ tà ác gì đó nhìn chằm chằm vậy!
Sau đó, máu tanh từ mắt, mũi và tai của Lý Thư Dược trào ra, Lý Thư Dược chẳng những không cảm thấy đau đớn mà ngược lại lại càng tỏ ra vui sướng hơn!
"Hắn ta đang từng chút biển đổi thành phi nhân loại, tối đa cỡ một hai ngày nữa, hắn sẽ giống như hai con heo ngu mà ông đã giết trong con hẻm tối đó, một con rối có sức mạnh lớn hơn người bình thường bị thất lạc cơ thể mẹ." Cố Phán Hề ở bên cạnh giải thích.
"Tuy yếu thì yếu thật nhưng mớ xiềng xích kia không thể trói buộc được đâu, không thể xem tiếp nữa rồi, chúng ta vào trong nói chuyện một chút đi."
Ôn Văn đẩy cửa phòng thẩm vấn, nói với hai cảnh sát ở bên trong: "Chuyện kế tiếp do chúng tôi tiếp nhận, đã báo với cấp trên của hai người rồi."
Cố Phán Hề lấy ra một quyển chứng nhận lắc lắc trước mặt hai cậu cảnh sát trẻ, vì thế bọn họ lập tức đi ra ngoài.
Là cảnh sát thì chắc chắn đều đã từng bị người của Hiệp Hội Thợ Săn tiếp nhận vụ án, tuy bọn họ không biết Hiệp Hội Thợ Săn muốn làm gì, nhưng bọn họ phải phối hợp với công việc của Hiệp Hội Thợ Săn.
"Đừng đi, tao còn muốn nói chuyện với bọn mày mà, tao đã nhớ kỹ mặt mũi và đánh số bọn mày rồi, sau này có cơ hội tao nhất định phải chơi một chút với bọn mày." Lý Thư Dược dữ tợn cười nói.
"Đàng hoàn chút đi!" Ôn Văn đưa tay nhấn đầu Lý Thư Dược, để hắn đập đầu vào mặt bàn kim loại, đầu óc choáng váng.
"Sau này mày cũng là mục tiêu của tao." Máu tươi theo trán Lý Thư Dược nhỏ xuống nhưng hắn vẫn nhe răng cười.
Cố Phán Hề đi tới, ngón tay quẹt lên vệt máu trên mặt bàn ngửi một chút, sau đó gật đầu với Ôn Văn.
"Xác nhận lần nữa, hắn quả thật đã trúng virus tang thất."
"Vậy thì hết cứu rồi." Một khi đã bị loại virus này hoàn toàn lây nhiễm thì căn bản không có khả năng cứu chữa, vì thế virus tang thất mới bị Hiệp Hội Thợ Săn coi trọng như vậy.
"Hết cứu, ông thử coi có thể moi được chút tình báo nào từ miệng hắn không." Cố Phán Hề khoanh tay trước ngực, chỉ huy Ôn Văn.
"Sao lại là tui?" Ôn Văn nhìn Lý Thư Dược đang không ngừng phà ra những lời yêu thương nồng nàn, chỉ hận không thể tung một quyền trực tiếp kết liễu.
Quả thực Lý Thư Dược chỉ là một người đáng thương bị virus lây nhiễm mà thôi, thế nhưng dáng vẻ của hắn bây giờ thật sự không tội nghiệp nổi.
"Cảnh sát Ôn Văn, xin hãy phục tùng mệnh lệnh, tôi là cấp trên của ông đấy!" Cố Phán Hề bày ra dáng vẻ cảnh sát nói.
Thì ra, cô không chỉ thích cosplay, còn thích đóng vai...
"Haiz, tôi là người trưởng thành, không có tâm tình chơi đóng kịch với cô." Ôn Văn cười nhạt.
Cuối cùng, Ôn Văn bị nắm đấm của Cố Phán Hề thuyết phục.
Dù sao thì cũng không thể nào nói anh khuất phục vì sắc đẹp gì gì đó được, sau lần đầu tiên bị đánh tơi bời, anh đã không coi Cố Phán Hề là phụ nữ nữa rồi.
Mà Cố Phán Hề thật sự khắc chế Ôn Văn, ở trước mặt cô ta Ôn Văn không có chút năng lực phản kháng nào, thậm chí bị thương cũng chỉ có thể chờ đợi nó khôi phục tự nhiên.
Hảo hán không chịu thua thiệt trước mắt, bây giờ cứ thuận theo cô ta, chờ đến khi thực lực mạnh hơn thì sẽ trả thù.
Đến ngày đó rồi, Ôn Văn muốn ngày ngày đè Cố Phán Hề xuống đất mà đánh cái mông cô ta!
[hết chương 35: ]
Danh sách chương