****

"Ở bên kia, có âm thanh của nhân loại, mau đi theo tôi!"

Nghe thấy tiếng thét kia, Cố Phán Hề lập tức chạy theo hướng phát ra âm thanh, tốc độ so với thể chất vampire của Ôn Văn còn nhanh hơn không ít!

Ôn Văn đứng im tại chỗ, vẻ mặt âm trầm bất định.

"Quá lỗ mãng, tiến vào như vậy thì sẽ bị bại lộ, cũng không biết bên trong có nguy hiểm gì không, nếu âm thanh kia là cái bẫy thì sao? Hừm...

Do dự một chốc, Ôn Văn bất đắc dĩ lắc đầu rồi cũng đuổi theo, hiện giờ không biết tình huống bên đó thế nào, cho nên anh định phải xem một chút, nếu thực sự nguy hiểm thì sẽ lập tức rời đi.

Godo vừa mới gặm cánh tay trái của người phụ nữ thì nhìn thấy Cố Phán Hề mặc đồ đen bó sát nhảy tới, sắc mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm mình.

"Nhân loại.... thợ săn?"

Nó dùng sức nhấm nuốt hai cái, nuốt máu thịt trong miệng xuống, bốn con mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn Cố Phán Hề, đầu lưỡi thật dài liếm láp máu tươi vươn vãi bên môi, nó cảm thấy Cố Phán Hề ăn ngon hơn người phụ nữ này.

"Bốn con mắt... còn có dáng vẻ quỷ dị này, xác nhận là mục tiêu cơ thể mẹ tang thất, cuộc săn bắt đầu!" Cố Phán Hề làm ra tư thế chuẩn bị xuất phát, cơ thể mảnh khảnh ẩn chứa sức mạnh cường đại, giống như một con báo đang nhìn chằm chằm con mồi.

"Ồ... cô tính dùng tay không đối phó tên này à? Dịch nhờn của nó nguy hiểm lắm, có cần tôi bán cho cô một con dao không, ba nghìn đồng một cây, mười ngàn ba cây..."

Ôn Văn cũng chạy tới nhìn đội hình kẻ địch, lại nhìn lại hai người lẻ loi bên bọn họ, chỉ có thể gây hài một chút để giảm bớt bầu không khí khẩn trương.

"Không cần... tôi không cần vũ khí của ông!"

Nhóm nhân loại bị lây nhiễm bổ nhào tới, Ôn Văn rút dao găm định chiến đấu thì nhìn thấy Cố Phán Hề đã tiến tới trước một bước, thân hình nhoáng một cái đã xuất hiện phía sau bọn họ.

Ánh sáng trắng mơ hồ quấn quanh cổ đám nhân loại lây nhiễm, tiếp đó ánh sáng khẽ động một cái, mấy cái đầu người rớt xuống, máu tươi tanh hôi văng tung tóe khắp mặt đất!

Ôn Văn nhìn lại thì chỉ thấy trong tay Cố Phán Hề xuất hiện một thanh kiếm dài, là một thanh kiếm sắc bén được tạo thành từ tinh thể màu trắng!

Anh thậm chí còn không thấy rõ thanh kiếm này làm sao xuất hiện.

"Năng lực này tốt thật, không cần lo lắng không có vũ khí sử dụng..." Trong tình huống này, Ôn Văn chỉ có thể thức thời đảm nhiệm vai cá mặn.



Dáng vẻ chém giết quái vật của Cố Phán Hề làm Godo cảm thấy áp lực rất lớn, nó phát ra một tiếng rít gào quỷ dị, sau khi tiếng rít kết thúc thì toàn bộ cống thoát nước trở nên hỗn loạn.

Sáu con sâu màu xanh lá từ trong mấy đường cống nước bò ra nhìn chằm chằm hai người, cái miệng kết cấu phức tạp chậm rãi ngọ nguậy làm người ta nhìn mà tê cả da đầu, chúng chính là thực hủ yêu mà Ôn Văn đang tìm kiếm!

Một bóng đen lông dài màu đen xuất hiện phía sau Godo, cái đuôi dài hệt như chiếc roi quật xuống đất phát ra tiếng đùng đùng, là một con chuột yêu khổng lồ!

Nước bẩn cũng bắn đầu dâng lên, tạo thành một khối bẩn có tai mắt mũi miệng cao hơn một mét ở phía sau nhóm Ôn Văn, này là...

Ôn Văn cũng không biết nó là cái quỷ gì...

Chúng là những sinh vật siêu nhiên sinh sống trong đường cống của thành phố Phù Dung Hà, tất cả bọn chúng đều đã bị virus tang thất lây nhiễm!

Sau khi bị nhiễm virus tang thất chúng sẽ có một đoạn thời gian không bị khống chế thỏa thích phát tiết dục vọng, sau đó sẽ dần dần biến thành con rối của cơ thể mẹ tang thất, nếu Ôn Văn không giết Lý Thư Dược thì qua vài ngày nữa hắn cũng sẽ biến thành loại con rối này!

Godo xem Cố Phán Hề là đối thủ rất có tính uy hiếp nên nó phải dốc toàn lực đối phó!

"Khó trách khắp khu thành cũ này đều là dấu vết của thực hủ yêu, bởi vì không phải chỉ có một con mà là nhiều như vậy!" Ánh mắt của Ôn Văn đặt trên người đám thực hủ yêu này, giống như đang nhìn tài sản của mình, suýt chút nữa đã chảy nước miếng.

Nếu không phải đám thực hủ yêu này đã trở thành con rối của Godo, có lẽ chúng cũng không chịu nổi ánh mắt nóng hừng hực của Ôn Văn.

"Nè, nhiều quái vật như vậy hai chúng ta đối phó nổi không, hay là rút lui trước đi." Mặc dù rất thèm muốn nhưng Ôn Văn vẫn lùi lại hai bước, muốn rút lui.

Thực hủ yêu rất phiền, Grandi rất nguy hiểm, cơ thể mẹ tang thất siêu cấp nguy hiểm, Ôn Văn không muốn ở lại nơi này thêm một phút giây nào nữa.

"Nhiệm vụ của ông đã hoàn thành, có thể rời đi, việc còn lại tự tôi giải quyết."

Mặc dù đối mặt với nhiều quái vật như vậy, Cố Phán Hề cũng không hề có chút hoảng loạn nào, cô có tự tin tuyệt đối về mình, bởi vì cô chính là siêu thợ săn của Hiệp Hội Thợ Săn, là người siêu năng cấp bậc thứ ba, Đồng Hóa!

"Oh, vậy tôi đi trước." Ôn Văn không chút do dự nhảy vào một đường cống khác, nhưng anh không đi xa mà núp ở đó, quan sát cuộc chiến.

Cố Phán Hề từng bước từng bước tiếp cận đám quái vật, cứ đi một bước thì thân hình liền biến hóa lớn hơn.

Thân thể trở nên cao to hơn, tinh thể màu trắng xoay tròn ở bên ngoài cơ thể hợp thành một bộ áo giáp tinh xảo, một đôi cánh thuần trắng từ sau lưng mọc ra, con ngươi đen kịt cũng biến thành màu trắng.

Thanh kiếm trắng tinh kia từng chút dày thêm nặng thêm, biến thành khổng lồ, ánh sáng màu trắng từ trên người Cố Phán Hề tỏa ra chiếu rọi đường cống ngầm đen kịt, đám quái vật kia nhịn không được lui lại, vì bị Godo khống chế mới không bỏ chạy tán loạn.



Đây chính là trạng thái đồng hóa của Cố Phán Hề, thiên địch bất tử, thiên sứ Thánh Tinh!

Ôn Văn ló ra một con mắt quan sát bị ánh sáng này chiếu rọi tới tê dại, anh không khỏi nghiêng người đi, sau đó nheo mắt đánh giá Cố Phán Hề lúc này.

"Đây chính là hình thái của người siêu năng cấp bậc cao, là sau khi sức mạnh thực chất hóa bao trùm lên bên ngoài cơ thể thì sẽ có dáng vẻ này sao?"

"Không, không chỉ sức mạnh, ngay cả hình thể cũng có biến hóa, đôi cánh kia không giống do sức mạnh ngưng kết, chiều cao còn cao hơn mình... chẳng lẽ cô ta vốn không phải nhân loại?"

Mà ở bên kia, Grandi nhìn thấy hình thái này cũng lộp bộp rớt mồ hôi lạnh, vệt sáng trên mặt cũng có chút mờ nhạt.

"Này là, người siêu năng cảnh giới đồng hóa! Cơ thể mẹ tang thất chết tiệt, sao lại cuốn tao vào chuyện này chứ?" Grandi thấp giọng mắng.

Godo xoay đầu lại, nói với Grandi: "Chúng ta... cùng nhau... đối phó cô ta!"

"Mày còn thuộc hạ nào khác không, mớ cùi bắp này không đối phó được cô ta đâu." Grandi nhíu mày hỏi.

Godo lắc đầu, quái vật trong cống thoát nước thành phố Phù Dung Hà không nhiều như tưởng tượng.

"He he, vậy thì tốt, mày không còn con rối nào ở bên ngoài, sẽ không có ai cản trở tao chạy trốn!" Grandi cười hắc hắc nói.

"Cái gì?" Gogo ngạc nhiên.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Godo, phía sau Grandi xuất hiện một cái bóng đen kịt, một tay đẩy Godo ra xa.

Sau đó Grandi tự mình trốn vào một đường cống, Godo muốn phái đám quái vật thủ hạ cản lại nhưng lũ quái vật lại xoắn lại với nhau, gặp đủ vấn đề ngoài ý muốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Grandi biến mất.

Mà dưới áp lực của Cố Phán Hề, cơ thể mẹ căn bản không dám phái thủ hạ đuổi theo bắt lại Grandi.

Chạy được một khoảng, Grandi trực tiếp ngồi bệt xuống vũng nước dơ, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó bắt đầu cười ha hả.

Cố cường ngạnh sử dụng sức mạnh làm hắn có chút không chịu nổi, nhưng hắn đã thoát ra khỏi sự khống chế của cơ thể mẹ tang thất!

Hắn không cần lo lắng mình sẽ biến thành con rối của tên kia!

Nhưng Grandi không chú ý tới, dưới da mặt của hắn mơ hồ xuất hiện những đường vân xanh biếc nhưng lại nhanh chóng biến mất....

[hết chương 38: ]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện