****

Rạng sáng hôm sau, Ôn Văn ra ngoài dạo một vòng, không phát hiện xung quanh có người theo dõi mình, điều này làm anh bớt sầu không ít.

Cũng không biết là khoảng thời gian này Hiệp Hội Thợ Săn bận rộn quá nên không rút ra đường thời gian canh chừng, hay là mức độ hoài nghi không tới mức đó nên mới không giám thị.

Nhưng như vậy cũng tốt, ít ra thì anh cũng không cần quá câu nệ.

Về tới nhà, tiến vào WC, cầm theo một đống thực phẩm lớn rồi xuất hiện trong Trạm Thu Nhận Tai Ách, thao tác này bây giờ Ôn Văn đã làm rất thành thục.

Đoạn thời gian kế tiếp, Ôn Văn dự định sẽ dành phần lớn thời gian ở trong trạm thu nhận để tiến hành rèn luyện.

Trước khi chú Cung gặp chuyện không may, những chỉ dẫn của chú rất quan trọng, nếu có thể sử dụng thật tốt thì thực lực của anh sẽ tăng lên rất nhiều, anh không muốn làm người phụ việc bên cạnh kẻ mạnh nữa.

"Then chốt từ thăm dò đến nắm giữ chính là thăm dò được cực hạn của mình, sau đó nghĩ cách vượt qua nó! Nhưng tình huống của mình hơi khác.... có lẽ mình không được tính là một người siêu năng thật sự." Ôn Văn ngồi trong khu Tai Họa, muốn tìm được then chốt để bản thân tiến bộ.

Năng lực của anh không phải là của chính mình, nó thuộc về đám quái vật bị nhốt trong trạm thu nhận, vì thế nếu luyện tập theo phương pháp của chú Cung thì nói không chừng chỉ không công mà thôi.

Có lẽ anh phải tiếp tục bắt thêm quái vật mới có được sức mạnh càng lớn hơn.

Nhưng bây giờ, Ôn Văn dự định thử rèn luyện một chút để có được năng lực chiến đấu càng mạnh mẽ hơn.

Phạm vi của khu đầu mối rất rộng, đủ để Ôn Văn hoạt động, anh định thời gian rồi bắt đầu dốc toàn lực chạy.

Nếu muốn đột phá cực hạn, trước tiên phải biết cực hạn của mình là gì! ...

Ở khu đầu mối luyện tập cả ngày, sau khi nghỉ ngơi một chút thì Ôn Văn xách vài túi máu đi tới trước phòng nữ vampire.

Hiện giờ anh đã biết dựa vào năng lực vốn có của mình thì có thể làm tới trình độ nào, nếu như muốn trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ dựa vào cậy mạnh là không được.

Vì thế anh muốn tìm nữ vampire học tập một ít phương pháp chiến đấu của quỷ hút máu, đối với một người phải dựa vào thể chất vampire để chiến đấu như Ôn Văn thì không có phương thức chiến đấu nào hữu dụng hơn.



Lúc này nữ vampire đang ngồi trên mặt đất có vẻ uể oải không được phấn chấn cho lắm, vừa mới khôi phục một cánh tay cho Ôn Văn, hơn nữa cả ngày nay Ôn Văn còn không ngừng rèn luyện, tất cả đều tiêu tốn năng lượng của cô.

Cô giống như một cục pin cung cấp năng lượng cho Ôn Văn, vì thế khi nhìn thấy Ôn Văn, vẻ mặt cũng chẳng đẹp đẽ gì nổi.

"Tôi tới vì muốn hỏi cô vài vấn đề, cô phải thành thật trả lời." Ôn Văn khoanh chân ngồi trước cửa phòng giam nói với nữ vampire.

Nữ vampire xoay mặt đi, không thèm nhìn Ôn Văn, hiển nhiên không có ý định trả lời bất cứ vấn đề nào của Ôn Văn, Ôn Văn là chủ nhân của cô nhưng không có nghĩa là cô nhất định phải phục tùng Ôn Văn.

Ừm, hiện giờ cô đã xem Ôn Văn là chủ nhân rồi...

"Hỏi trước một câu đơn giản, cô tên là gì, bắt cô vào đây lâu vậy rồi mà vẫn chưa biết cô tên là gì." Ôn Văn cười hỏi.

Nữ vampire vẫn không nhúc nhích, ánh mắt hờ hững không chút biến đổi, cô là một con quái vật khát máu, không có cảm tình.

Ôn Văn cũng không tức giận mà chỉ cười he he, lấy ra một cái ống hút dài cắm vào túi máu, đầu kia thì đặt vào chậu mèo của nữ vampire.

"Cô nói cho tôi biết, tôi sẽ cho cô một chút, phải biết tận dụng cơ hội nha."

Gương mặt băng giá của nữ vampire tan chảy, chỉ đơn giản là nói ra tên mình đã có thể đổi được một ngụm máu, rốt cuộc nên đồng ý hay là không đồng ý đây...

"Tên tôi là Đào Thanh Thanh..." Cô nhẹ giọng nói.

"Tốt lắm, tên không tệ, làm vampire thật tiếc quá, phải biết khu Hoa Phủ này có rất nhiều thanh niên đến tuổi vẫn chưa tìm được vợ, thưởng cho cô một ngụm đây."

Ôn Văn bóp một chút máu, nữ vampire Đào Thanh Thanh vội vàng nâng chậu húp sạch. Ôn Văn mỉm cười bỉ ổi nói với Đào Thanh Thanh.

"He he he, nhớ kỹ vị trí của cô đấy, cô chỉ là một con thú cưng mà thôi, tới đây, học theo chó kêu cho tôi nghe xem."

"Thợ săn ngu xuẩn khốn khiếp, đừng có mà quá đáng, tôi là huyết tộc cao ngạo!" Đào Thanh Thanh gầm lên, răng nanh và móng tay nhọn hoắt cùng vươn ra hệt như một con mèo con xù lông.

Ôn Văn không bị hù, cho dù nữ vampire có bùng nổ cỡ nào cũng không thể nào tạo thành uy hiếp cho Ôn Văn: "Hai tiếng, ba tiếng, đâu có nhiều đâu."

Biểu tình dữ tợn trên mặt Đào Thanh Thanh hơi khựng lại, nếu chỉ là hai ba tiếng... cũng không phải không thể suy nghĩ!

Ôn Văn mỉm cười, đây mới là mục đích của anh, dùng máu làm mồi câu, từng chút đánh tan phòng tuyến tâm lý của nữ vampire rồi nói ra hết mọi thứ với Ôn Văn.



"Được rồi, không đùa nữa, đây mới là vấn đề thứ hai, cô biến thành quỷ hút máu từ khi nào?"

"Hai năm trước..."

Kế tiếp, mỗi khi hỏi một vấn đề Ôn Văn lại rót một ít máu tươi vào trong chậu mèo, mới đầu chỉ là chút chuyện vặt không đáng kể, sau đó thì bắt đầu hỏi những vấn đề mấu chốt như vampire chiến đấu như thế nào, rèn luyện ra sao.

Một ngụm cũng không chê, cả một túi cũng không chê, Đào Thanh Thanh cũng không hề giấu giếm nói ra hết mọi thứ mình biết với Ôn Văn, điều này làm ánh mắt Ôn Văn ngày càng sáng hơn.

Sau khi tất cả số túi máu còn lại đều bị uống sạch, Ôn Văn cũng đã biết nên làm sao để sử dụng năng lực của mình.

Đào Thanh Thanh cũng hiểu mục đích của Ôn Văn, nhưng bản năng của quỷ hút máu làm cô không có cách nào chống cự lại máu, máu đối với vampire đã vượt qua chứng nghiện thuốc lá hay rượu, nó giống như ghiền chất cấm vậy, căn bản không thể dựa vào ý chí để chống đỡ.

Hiện giờ có vài quyển tiểu thuyết thanh xuân thích ghép cặp nữ sinh xinh đẹp với vampire đẹp trai, thoạt nhìn quả thực rất có lực hấp dẫn, nhưng Ôn Văn biết rõ, trong hiện thực gần như không tồn tại khả năng đó.

Để một con nghiện lang thang giữa một đống ma túy không có ai trông coi mà không quất một ngụm căn bản là không có khả năng.

Nhìn Đào Thanh Thanh bị máu mê hoặc mà có thể dễ dàng vứt bỏ tiết tháo của mình, Ôn Văn liền đưa ra kết luận này.

"Biết được những chuyện này rồi, sau này mình sẽ càng mạnh mẽ hơn nữa..." Sau khi hỏi đáp xong, Ôn Văn tự lẩm bẩm.

...

Thời gian trôi qua nhanh vun vút, thoáng cái đã qua hơn nửa tháng.

Nửa tháng này Ôn Văn vẫn luôn tự rèn luyện trong trạm thu nhận, tập mệt thì ra ngoài một chút để biểu lộ cảm giác tồn tại, tránh Hiệp Hội Thợ Săn nghi ngờ anh làm chuyện xấu.

Trong khoảng thời gian này anh lại tới bệnh viện trộm một thùng máu, lần này không gặp phải chuyện thiêu thân gì nên sau khi lưu lại chút đồ giá trị liền trốn đi.

Sau khi thể hữu thể chất vampire, Ôn Văn có thể dễ dàng làm mấy chuyện trộm gà trộm chó, không như trước đây cần phải khảo sát địa hình, lên kế hoạch cẩn thận tỉ mỉ, hiện giờ chỉ cần chọn bệnh viện là có thể trực tiếp ra tay.

... làm mấy chuyện trộm gà trộm chó này cũng vì bất đắc dĩ mà thôi, tuyệt đối không phải anh muốn làm như vậy, thật sự!

[hết chương 51: ]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện