****
Xiềng xích này thoạt nhìn không hề cứng cáp chút nào, thế nhưng cảm giác không may của nó tỏa ra lại làm Hồ Ấu Lăng có chút run rẩy, giống như nó là thiên địch của cô, thiên địch của quái vật vậy!
"Yên tâm, tôi tìm cho cô một chỗ rất tốt, miễn phí ăn ở, còn có một đám đồng bọn, bọn họ đều là nhân tài, nói chuyện rất êm tai." Ôn Văn cười nói.
"Cầu xin anh, buông tha cho tôi đi, anh muốn làm gì tôi cũng bằng lòng."
Hồ Ấu Lăng bị dọa tới mặt mũi nhợt nhạt, nước mắt giàn giụa, nhan sắc trực tiếp suy giảm cấp bậc.
Mọi người đều biết, khi động vật nhỏ bị kinh sợ quá độ nó sẽ mất khống chế... mà Hồ Ấu Lăng là hồ yêu...
"Cái tôi muốn, chính là cô!" Ôn Văn ghét bỏ bịt mũi lại, thu hồi xiềng xích, theo đôi chân trắng nõn của Hồ Ấu Lăng biến mất trong lòng bàn tay, trận chiến với quái vật này cũng kết thúc.
Bịch một tiếng, một con rắn nhỏ rơi xuống đất, ba con mắt nhỏ láo liên nhìn xung quanh rồi lập tức trườn tới thật nhanh, nó muốn bỏ chạy nhưng lại bị một cái chân to đạp vào đuôi.
Ôn Văn túm con rắn nhỏ lên, phiền não gãi gãi đầu, xem ra muốn lén mang nó vào trạm thu nhận là không thể.
Con yêu quái lẳng lơ kia nhìn thấy con rắn này thì có vẻ rất kinh ngạc, hẳn không phải rắn bình thường, cứ nuôi đi vậy, nuôi lớn rồi có lẽ sẽ nhốt vào trạm được.
Chờ đến khi Ôn Văn một lần nữa quay trở lại chỗ pho tượng, Đào Văn và Lý Đại Trang vẫn còn giữ nguyên tư thế ngồi chồm hổm ở đó, hiệu quả mị thuật mà Hồ Ấu Lăng lưu lại trên người bọn họ vẫn chưa biến mất.
"Đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, hai tên nhóc này đúng là mạng lớn, cả hai lần đều được tôi cứu, lần sau còn cứu nữa thì tôi sẽ thu tiền đấy."
Ngay cả Ôn Văn cũng cảm thấy vận may của hai cậu nhóc này rất tốt, sau khi nghĩ một chút liền lấy ra một tờ danh thiếp nhét vào trong tay Lý Đại Trang.
"Hiện giờ hai cậu không thể động đậy được nhưng cũng là chuyện tốt, nơi này coi như khá bí mật, không nên tùy tiện đi lại, đến khi chuyện này chấm dứt thì hai cậu sẽ được an toàn, tấm danh thiếp này cậu giữ lại, nếu còn gặp chuyện tương tự thì có thể gọi điện cho tôi, nhưng có lẽ ký ức của hai cậu sẽ bị xóa bỏ..."
Cũng giống với lần gửi danh thiếp cho nhân viên thu ngân, cho dù bọn họ quên mất hoặc vứt bỏ danh thiếp của Ôn Văn, cho dù sau này bọn họ không còn gặp phải sự kiện siêu nhiên, Ôn Văn cũng chỉ tổn thất một tấm danh thiếp mà thôi.
Nếu vận may của bọn họ không tốt mà gặp phải quái vật, khi đó sẽ là may mắn của Ôn Văn, bắt thêm được quái vật sẽ làm thực lực của Ôn Văn mạnh hơn!
Sau đó, Ôn Văn rời khỏi chỗ núp của hai học sinh cấp ba này, anh không có thời gian ở đây bảo vệ bọn họ, nếu bị quái vật giết chết thì chỉ có thể trách vận may của bọn họ không tốt thôi.
Ôn Văn cần phải tìm ra nhiều quái vật hơn, có được nhiều năng lực hơn, cơ hội có nhiều quái vật tụ tập lại đông như vậy không có nhiều!
Mạch máu đỏ to lớn trải rộng khắp khu vui chơi, làm sân chơi này có cảnh sắc rất khác biệt, nếu không phải khắp nơi đang diễn ra tình cảnh giết chóc thì tạo hình của nó rõ ràng có phong cách hơn lúc đầu rất nhiều.
Hoàn cảnh như vậy sẽ làm người bình thường cảm thấy áp lực, mà Ôn Văn thì giống như cá gặp nước, mỗi tế bào của anh đều đang nhả cẫng lên hoan hô, hoàn cảnh này giống như được dành riêng cho anh vậy.
Găng tay Tai Ách cũng có vẻ rất hưng phấn, không cần Ôn Văn gọi nó cũng tự động duy trì trạng thái lộ diện.
Bản thân Ôn Văn thì rất hưởng thụ cảm giác đi săn, không quản là săn thú hay săn người hay là săn quái vật, có lẽ chính vì thế mà Trạm Thu Nhận Tai Ách mới chọn anh làm kí chủ.
"Như vậy, đối tượng kế tiếp sẽ là ai đây? Tên phía đông có vẻ rất khó đối phó, hơi thở bên phía tây thì lại quá nhỏ yếu."
Ôn Văn đang tính toán tìm kiếm quái vật để chiến đấu thì đột nhiên khu vui chơi Phù Dung Hà chấn động một phen, sau đó Ôn Văn cảm nhận được cảm giác khiếp sợ chưa từng có, tựa hồ trái tim run rẩy sắp rớt ra ngoài.
Lồng ngực giống như bị bàn ủi ấn vào, thiêu rụi làn da của anh, Ôn Văn vội vàng kéo huy hiệu trên áo ra, phát hiện nhiệt độ của nó tăng cao dị thường, thậm chí còn hơi đỏ lên.
Lúc gặp phải quái vật bình thường thì nó chỉ hơi ấm lên mà thôi, cho dù đối diện trực diện với cơ thể mẹ thang thất thì nó cũng chỉ hơi nóng thôi, vậy nhiệt độ bây giờ có ý nghĩa là gì? Có quái vật mạnh hơn cơ thể mẹ tang thất... không, căn bản là không cùng cấp bậc với cơ thể mẹ tang thất xuất hiện!
Ôn Văn quỳ một chân dưới đất, một tay che mặt, cố che đi nụ cười vặn vẹo trên mặt, bị hơi thở kia ảnh hưởng, sự điên cuồng vốn đã chạm mốc giới hạn của anh lại càng dễ dàng mất khống chế hơn.
...
Ánh sáng trắng chói mắt bao quanh một cơ thể thánh khiết, trên lưng là đôi cánh, Cố Phán Hề mặc áo giáp tinh thạch tay phải cầm kiếm tay trái cầm khiên lơ lửng giữa không trung.
Ở phía sau người cô là mười mấy người bình thường bị vây trong sân chơi.
Đương nhiên, Cố Phán Hề không muốn bọn họ quỳ, như vậy sẽ ảnh hưởng tới quá trình chiến đấu của cô, nhưng cô không có cách nào thay đổi suy nghĩ của bọn họ.
Hình thái của Cố Phán Hề rất giống với hình thái thiên sứ mà giáo hội tạo ra, điều này làm bọn họ vốn là tín đồ giáo hội tin rằng Cố Phán Hề là Chúa phái tới cứu mình, vì thế liền giống như túm được cọng rơm cứu mạng, sẽ không vì cô không nguyện ý mà rời đi.
Thậm chí, có người còn cho rằng có thể chết ở bên cạnh thiên cứ có thể coi là một loại vinh quang...
Chính vì thế mà Cố Phán Hề mới không thích giáo, rất nhiều người nhìn thấy hình thái của cô sẽ sinh ra tâm lý điên cuồng vặn vẹo, thậm chí gần như là bệnh trạng này.
Tín ngưỡng chân chính không phải là như vậy.
Mà ở đối diện Cố Phán Hề là một thứ đứng thẳng có bốn con mắt, chính là cơ thể mẹ tang thất Godo bị L tiên sinh bắt đi trước đó!
Sau lưng nó là thi thể nằm đầy đất, có quái vật, cũng có người, hình thành khác biệt rõ ràng với tình cảnh phía sau Cố Phán Hề.
"Sinh vật dơ bẩn, lần này mày trốn không thoát đâu."
Âm thanh của Cố Phán Hề không hề có chút tình cảm nào, cao cao tại thượng, những lời này từ miệng cô nói ra có vẻ thực đương nhiên, giống như cảm nhận của Ôn Văn trước đây vậy, trong trạng thái này Cố Phán Hề kỳ thực không tính là nhân loại.
"Ta... không phục!"
Đúng vậy, Godo không phục, trước đó nó thoát được nhưng lại bị L tiên sinh cường ngạnh bắt tới đây, bằng không nói tuyệt đối sẽ không rơi vào kết cục như vậy.
Đột nhiên một hơi thở làm người ta run sợ bao phủ toàn bộ khu vui chơi, tuyệt vọng, không may, cảm giác áp lực như sắp xảy ra một trận tai họa lớn vậy, là ác ý cực đoan nhưng cũng mạnh mẽ!
Hơi thở này trong linh cảm của Cố Phán Hề hóa thành thực thể, giống như vô số xúc tua khổng lồ đang tỏa ra khắp nơi, cũng đang ngọ nguậy xung quanh cơ thể cô, là đại ác vốn không nên tồn tại trong thế giới hiện thực!
Người có linh cảm không mạnh không cảm nhận được ác ý này, nhưng bọn họ cũng bị nó ảnh hưởng.
Vẻ mặt của nhóm người vốn đang thành kính quỳ dưới đất trở nên quỷ dị, cái tên đang lẩm nhẩm niệm cũng yên lặng biến thành một cái tên khác... một cái tên không thể nói ra ở thế giới hiện thực.
Cố Phán Hề chỉ kiếm về phía Godo, ánh sáng trắng trên người lại càng chói lòa hơn.
"Không còn thời gian dây dưa với mày, sinh vật tội ác, chết đi!"
...
[hết chương 58: ]
Xiềng xích này thoạt nhìn không hề cứng cáp chút nào, thế nhưng cảm giác không may của nó tỏa ra lại làm Hồ Ấu Lăng có chút run rẩy, giống như nó là thiên địch của cô, thiên địch của quái vật vậy!
"Yên tâm, tôi tìm cho cô một chỗ rất tốt, miễn phí ăn ở, còn có một đám đồng bọn, bọn họ đều là nhân tài, nói chuyện rất êm tai." Ôn Văn cười nói.
"Cầu xin anh, buông tha cho tôi đi, anh muốn làm gì tôi cũng bằng lòng."
Hồ Ấu Lăng bị dọa tới mặt mũi nhợt nhạt, nước mắt giàn giụa, nhan sắc trực tiếp suy giảm cấp bậc.
Mọi người đều biết, khi động vật nhỏ bị kinh sợ quá độ nó sẽ mất khống chế... mà Hồ Ấu Lăng là hồ yêu...
"Cái tôi muốn, chính là cô!" Ôn Văn ghét bỏ bịt mũi lại, thu hồi xiềng xích, theo đôi chân trắng nõn của Hồ Ấu Lăng biến mất trong lòng bàn tay, trận chiến với quái vật này cũng kết thúc.
Bịch một tiếng, một con rắn nhỏ rơi xuống đất, ba con mắt nhỏ láo liên nhìn xung quanh rồi lập tức trườn tới thật nhanh, nó muốn bỏ chạy nhưng lại bị một cái chân to đạp vào đuôi.
Ôn Văn túm con rắn nhỏ lên, phiền não gãi gãi đầu, xem ra muốn lén mang nó vào trạm thu nhận là không thể.
Con yêu quái lẳng lơ kia nhìn thấy con rắn này thì có vẻ rất kinh ngạc, hẳn không phải rắn bình thường, cứ nuôi đi vậy, nuôi lớn rồi có lẽ sẽ nhốt vào trạm được.
Chờ đến khi Ôn Văn một lần nữa quay trở lại chỗ pho tượng, Đào Văn và Lý Đại Trang vẫn còn giữ nguyên tư thế ngồi chồm hổm ở đó, hiệu quả mị thuật mà Hồ Ấu Lăng lưu lại trên người bọn họ vẫn chưa biến mất.
"Đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, hai tên nhóc này đúng là mạng lớn, cả hai lần đều được tôi cứu, lần sau còn cứu nữa thì tôi sẽ thu tiền đấy."
Ngay cả Ôn Văn cũng cảm thấy vận may của hai cậu nhóc này rất tốt, sau khi nghĩ một chút liền lấy ra một tờ danh thiếp nhét vào trong tay Lý Đại Trang.
"Hiện giờ hai cậu không thể động đậy được nhưng cũng là chuyện tốt, nơi này coi như khá bí mật, không nên tùy tiện đi lại, đến khi chuyện này chấm dứt thì hai cậu sẽ được an toàn, tấm danh thiếp này cậu giữ lại, nếu còn gặp chuyện tương tự thì có thể gọi điện cho tôi, nhưng có lẽ ký ức của hai cậu sẽ bị xóa bỏ..."
Cũng giống với lần gửi danh thiếp cho nhân viên thu ngân, cho dù bọn họ quên mất hoặc vứt bỏ danh thiếp của Ôn Văn, cho dù sau này bọn họ không còn gặp phải sự kiện siêu nhiên, Ôn Văn cũng chỉ tổn thất một tấm danh thiếp mà thôi.
Nếu vận may của bọn họ không tốt mà gặp phải quái vật, khi đó sẽ là may mắn của Ôn Văn, bắt thêm được quái vật sẽ làm thực lực của Ôn Văn mạnh hơn!
Sau đó, Ôn Văn rời khỏi chỗ núp của hai học sinh cấp ba này, anh không có thời gian ở đây bảo vệ bọn họ, nếu bị quái vật giết chết thì chỉ có thể trách vận may của bọn họ không tốt thôi.
Ôn Văn cần phải tìm ra nhiều quái vật hơn, có được nhiều năng lực hơn, cơ hội có nhiều quái vật tụ tập lại đông như vậy không có nhiều!
Mạch máu đỏ to lớn trải rộng khắp khu vui chơi, làm sân chơi này có cảnh sắc rất khác biệt, nếu không phải khắp nơi đang diễn ra tình cảnh giết chóc thì tạo hình của nó rõ ràng có phong cách hơn lúc đầu rất nhiều.
Hoàn cảnh như vậy sẽ làm người bình thường cảm thấy áp lực, mà Ôn Văn thì giống như cá gặp nước, mỗi tế bào của anh đều đang nhả cẫng lên hoan hô, hoàn cảnh này giống như được dành riêng cho anh vậy.
Găng tay Tai Ách cũng có vẻ rất hưng phấn, không cần Ôn Văn gọi nó cũng tự động duy trì trạng thái lộ diện.
Bản thân Ôn Văn thì rất hưởng thụ cảm giác đi săn, không quản là săn thú hay săn người hay là săn quái vật, có lẽ chính vì thế mà Trạm Thu Nhận Tai Ách mới chọn anh làm kí chủ.
"Như vậy, đối tượng kế tiếp sẽ là ai đây? Tên phía đông có vẻ rất khó đối phó, hơi thở bên phía tây thì lại quá nhỏ yếu."
Ôn Văn đang tính toán tìm kiếm quái vật để chiến đấu thì đột nhiên khu vui chơi Phù Dung Hà chấn động một phen, sau đó Ôn Văn cảm nhận được cảm giác khiếp sợ chưa từng có, tựa hồ trái tim run rẩy sắp rớt ra ngoài.
Lồng ngực giống như bị bàn ủi ấn vào, thiêu rụi làn da của anh, Ôn Văn vội vàng kéo huy hiệu trên áo ra, phát hiện nhiệt độ của nó tăng cao dị thường, thậm chí còn hơi đỏ lên.
Lúc gặp phải quái vật bình thường thì nó chỉ hơi ấm lên mà thôi, cho dù đối diện trực diện với cơ thể mẹ thang thất thì nó cũng chỉ hơi nóng thôi, vậy nhiệt độ bây giờ có ý nghĩa là gì? Có quái vật mạnh hơn cơ thể mẹ tang thất... không, căn bản là không cùng cấp bậc với cơ thể mẹ tang thất xuất hiện!
Ôn Văn quỳ một chân dưới đất, một tay che mặt, cố che đi nụ cười vặn vẹo trên mặt, bị hơi thở kia ảnh hưởng, sự điên cuồng vốn đã chạm mốc giới hạn của anh lại càng dễ dàng mất khống chế hơn.
...
Ánh sáng trắng chói mắt bao quanh một cơ thể thánh khiết, trên lưng là đôi cánh, Cố Phán Hề mặc áo giáp tinh thạch tay phải cầm kiếm tay trái cầm khiên lơ lửng giữa không trung.
Ở phía sau người cô là mười mấy người bình thường bị vây trong sân chơi.
Đương nhiên, Cố Phán Hề không muốn bọn họ quỳ, như vậy sẽ ảnh hưởng tới quá trình chiến đấu của cô, nhưng cô không có cách nào thay đổi suy nghĩ của bọn họ.
Hình thái của Cố Phán Hề rất giống với hình thái thiên sứ mà giáo hội tạo ra, điều này làm bọn họ vốn là tín đồ giáo hội tin rằng Cố Phán Hề là Chúa phái tới cứu mình, vì thế liền giống như túm được cọng rơm cứu mạng, sẽ không vì cô không nguyện ý mà rời đi.
Thậm chí, có người còn cho rằng có thể chết ở bên cạnh thiên cứ có thể coi là một loại vinh quang...
Chính vì thế mà Cố Phán Hề mới không thích giáo, rất nhiều người nhìn thấy hình thái của cô sẽ sinh ra tâm lý điên cuồng vặn vẹo, thậm chí gần như là bệnh trạng này.
Tín ngưỡng chân chính không phải là như vậy.
Mà ở đối diện Cố Phán Hề là một thứ đứng thẳng có bốn con mắt, chính là cơ thể mẹ tang thất Godo bị L tiên sinh bắt đi trước đó!
Sau lưng nó là thi thể nằm đầy đất, có quái vật, cũng có người, hình thành khác biệt rõ ràng với tình cảnh phía sau Cố Phán Hề.
"Sinh vật dơ bẩn, lần này mày trốn không thoát đâu."
Âm thanh của Cố Phán Hề không hề có chút tình cảm nào, cao cao tại thượng, những lời này từ miệng cô nói ra có vẻ thực đương nhiên, giống như cảm nhận của Ôn Văn trước đây vậy, trong trạng thái này Cố Phán Hề kỳ thực không tính là nhân loại.
"Ta... không phục!"
Đúng vậy, Godo không phục, trước đó nó thoát được nhưng lại bị L tiên sinh cường ngạnh bắt tới đây, bằng không nói tuyệt đối sẽ không rơi vào kết cục như vậy.
Đột nhiên một hơi thở làm người ta run sợ bao phủ toàn bộ khu vui chơi, tuyệt vọng, không may, cảm giác áp lực như sắp xảy ra một trận tai họa lớn vậy, là ác ý cực đoan nhưng cũng mạnh mẽ!
Hơi thở này trong linh cảm của Cố Phán Hề hóa thành thực thể, giống như vô số xúc tua khổng lồ đang tỏa ra khắp nơi, cũng đang ngọ nguậy xung quanh cơ thể cô, là đại ác vốn không nên tồn tại trong thế giới hiện thực!
Người có linh cảm không mạnh không cảm nhận được ác ý này, nhưng bọn họ cũng bị nó ảnh hưởng.
Vẻ mặt của nhóm người vốn đang thành kính quỳ dưới đất trở nên quỷ dị, cái tên đang lẩm nhẩm niệm cũng yên lặng biến thành một cái tên khác... một cái tên không thể nói ra ở thế giới hiện thực.
Cố Phán Hề chỉ kiếm về phía Godo, ánh sáng trắng trên người lại càng chói lòa hơn.
"Không còn thời gian dây dưa với mày, sinh vật tội ác, chết đi!"
...
[hết chương 58: ]
Danh sách chương