****
Ôn Văn đáp xuống đất, nhanh chóng xoay người lại phun ra dịch ăn mòn xanh biếc, cả hai con quái vật đều nằm trong quỹ đạo phun, mà lúc này rùa yêu vẫn chưa xoay người lại!
Mặc dù thế nó vẫn có biện pháp ứng phó, bốn cái chân giẫm một phát, bên ngoài thân thể nháy mắt xuất hiện một lớp bảo hộ màu vàng đất ngăn chặn lại phần lớn dịch ăn mòn, thế nhưng vẫn có một phần nhỏ văng lên vỏ rùa phát ra tiếng xèo xèo/
Phun dịch xong, Ôn Văn lùi về sau vài bước, hơi khom người làm ra tư thế sẵn sàng công kích.
Gà yêu và rùa yêu liếc nhìn nhau, từ ánh mắt đối phương nhận ra kiêng kỵ nồng đậm, lần giao thủ này năng lực của Ôn Văn đã mạnh hơn trước đó không chỉ một cấp bậc, hơn nữa phương thức chiến đấu giống như hai người vậy, cứ như hoàn toàn biến thành một người khác.
Ôn Văn đứng im tại chỗ bất đồng, đầu cúi thấp không thấy rõ vẻ mặt, thân thể lay động không bình thường, có thể nói là toàn thân đầy kẽ hở, thế nhưng rùa yêu và gà yêu lại không dám công kích, chúng nó có thể cảm giác được Ôn Văn bây giờ rất nguy hiểm!
Nếu chúng ở bên cạnh Ôn Văn thì có thể nhìn thấy miệng Ôn Văn há rộng, bốn chiếc răng nhọn phân biệt mọc ra ở hai hàm trên dưới, mạch máu quanh mắt lồi lên, con ngươi cũng biến thành màu đỏ!
Hiện giờ anh có trạng thái chiến đấu giống hệt như nữ vampire Đào Thanh Thanh!
Thế nhưng Ôn Văn không để ý tới biến đổi của mình, anh đang ở trong trạng thái hưng phấn cực độ, hai con quái vật trước mặt giống như mỹ nhân trần trụi trước mặt sắc lang, chờ đợi anh lâm hạnh.
Chính mình biến thành dáng vẻ gì không phải vấn đề, chỉ cần chiến đấu đủ sảng khoái là được!
Hơi thở khi nãy quả thực đã ảnh hưởng tới Ôn Văn, sự điên cuồng mà anh đang cố kiềm nén đã bị kích thích khi chiến đấu với hai con quái vật này.
Ôn Văn ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn hai chúng nó, nước bọt trào ra!
"Huyết tộc?" Gà yêu lui về sau hai bước, con ngươi trợn to trừng Ôn Văn.
"Không đúng, huyết tộc không thể phun ra dịch ăn mòn như vậy, hơn nữa trên tay phải của hắn cũng có thứ gì đó rất quái lạ, hắn rốt cuộc là thứ quỷ gì vậy?" Rùa yêu cũng làm thế sẵn sàng đón địch.
Ánh mắt Ôn Văn nhìn bọn nó làm bọn nó cảm thấy sợ hãi, đó không phải ánh mắt nên có của nhân loại, thậm chí trong hàng ngũ quái vật cũng rất hiếm khi có loại ánh mắt này!
Hai bên giằng co một hồi, rốt cuộc vẫn là rùa yêu và gà yêu chịu thua trước, chúng chậm rãi lùi về sau, nháy mắt đó Ôn Văn đã trực tiếp dùng cả tay và chân nhào về phía hai con quái vật, dáng vẻ rất giống một con quái vật từng xuất hiện trong phim ma.
Rùa yêu giẫm hai chân xuống đất, một tấm khiên màu đất xuất hiện, so với trước đó thì rùa yêu muốn thiên về phòng ngự hơn, bằng không nếu muốn công kích thì nó đã không mở khiên như vậy.
Gà yêu núp phía sau tấm khiên của rùa yêu, không ngừng phóng ra kim quang công kích, cũng không muốn tiến hành cận chiến nữa, đảm bảo an toàn là quan trọng nhất.
Nhưng mặc dù chúng đã phối hợp rất ăn ý thì vẫn bị Ôn Văn đánh bẹp, chỉ một chốc sau đã bị đánh tới chật vật không chịu nổi.
Dịch ăn mòn có thể phun ra bất kỳ lúc nào, không khí xung quanh cực kỳ giá rét, rùa yêu thậm chí có kích động muốn chìm vào trạng thái ngủ đông, phản ứng chậm chạp đi không ít.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn Ôn Văn cũng không có cách nào chạm vào hai con quái vật này, đội hình một phòng ngự một tấn công này thật sự quá khó tìm ra nhược điểm.
Hai yêu quái kỳ thực cũng không quá am hiểu phong cách chiến đấu này, chúng không bị sự điên cuồng của thế giới tẩy rửa, đối thủ thường gặp đều là thợ săn nhân loại hoặc quái vật khác giống như bọn nó, vì thế khi gặp phải loại người có phong cách tác chiến còn giống quái vật hơn mình thì có chút trở tay không kịp.
Hết thảy ngọn nguồn của sức mạnh siêu nhiên ở thế giới hiện thực đều có liên quan tới thế giới trong, nhưng mặc dù là chung ngọn nguồn nhưng biểu hiện vẫn có chỗ khác biệt.
Hiện giờ quái vật ở thế giới hiện thực có hai loại, một là trực tiếp thông qua đủ con đường từ thế giới trong để tới đây, vì thế chúng không quá quen thuộc với thế giới hiện thực, chúng có dục vọng phá hoại mọi thứ, đối với nhân loại ở thế giới hiện thực này cũng đầy ác ý.
Một loại khác là quái vật đã tới đây từ rất lâu trước kia, chúng nó sinh sống trên dãy núi Tề Linh, không qua lại với thế giới loài người, nhưng khi bị L tiên sinh tìm tới thì có sự thay đổi.
Không nói thêm nữa, hai con quái vật vừa đánh vừa lui nhưng Ôn Văn thì đuổi theo không tha, thậm chí đã rời xa căn nhà ma kia vẫn quyết tâm muốn giết chết hai con quái vật này.
Mắt thấy chạy không được, rùa yêu quyết tâm nhắm chuẩn cơ hội táp về phía tay phải Ôn Văn.
Nó biết, rất nhiều công kích kỳ quái của Ôn Văn phát ra từ cánh tay này, chỉ cần phế nó đi thì Ôn Văn chỉ là một cục bột tùy ý chúng nó nắn bóp.
Ôn Văn ngay cả né tránh cũng không làm, thậm chí còn chủ động đưa tay tới, điều này làm rùa yêu cảm thấy vui vẻ, miệng của nó ngay cả sắt thép cũng có thể cắn đứt, một cánh tay thì không phải cót két một tiếng là cắn nát rồi à? Cùng lúc đó, khóe miệng Ôn Văn cũng nhếch lên ý cười, cơ hội đột phá tới rồi!
Rùa yêu hung tợn cắn vào tay Ôn Văn, hàm răng bị cộm tới phát đau mà không hề tổn hại được găng tay chút nào!
Sau đó Ôn Văn búng tay một cái, một lượng lớn dịch ăn mòn phun ra rót vào bụng rùa yêu.
Dịch ăn mòn đủ mạnh mẽ để tổn hại máu thịt rùa yêu, nếu lớp xác ngoài không thể phá vỡ vậy thì phá từ bên trong!
Nhìn rùa yêu lăn lộn dưới đất, Ôn Văn biết nó đã xong đời rồi.
Ôn Văn vung tay vẩy văng dịch ăn mòn còn sót lại, đi tới chỗ gà yêu, hai chân gà yêu có chút run rẫy, vừa nãy rùa yêu cắn vào tay Ôn Văn, nó cứ tưởng rằng cơ hội thắng lợi đã tới, không ngờ chỉ trong nháy mắt rùa yêu đã thua rồi.
"Chỉ còn lại mày thôi, mày muốn chết thế nào đây?"
Ôn Văn nghiêng đầu nhìn gà yêu hỏi, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười điên cuồng, hiện giờ anh không có ý nghĩ muốn để nó sống sót.
"Không thể mặc cả đường sống một chút à?" Gà yêu run rẩy nói, không có rùa yêu che chở, nó căn bản không có cách nào chống đỡ lại Ôn Văn quá lâu.
"Ừ... mày có thể chọn phương thức tử vong, tự sát hoặc là bị tao chém chết." Dao găm sắc bén không ngừng xoay tròn trong tay Ôn Văn, thoạt nhìn làm người ta hoảng sợ, nhưng không có lần vào nó cắt vào tay anh.
Gà yêu nghiến răng kẽo kẹt, mào gà giống như bọt biển sung huyết trướng to, lông gà khắp người nó lóe ra ánh sáng màu vàng.
"Ta liều mạng với ngươi!"
Gà yêu lao nhanh về phía Ôn Văn, chỉ có một con gà nhưng khí thế giống như thiên quân vạn mã.
"Thanh thế lớn đấy, nhưng... toàn là kẽ hở!"
Ôn Văn đón lấy gà yêu lao tới, hai tay cầm dao găm, lúc sắp va chạm vào nhau thì đột nhiên dừng lại, dao găm vung tới trước.
Kê yêu trợn to mắt, trong mắt là cảm xúc khó tin, theo bầu ngực cao ngất của nó, dọc theo phần cổ gà dài mảnh, tới tận phần cằm đột nhiên xuất hiện một đường vết thương thật dài.
Máu gà mang theo ánh sáng vàng óng giống như từ trong bình phun phun ra xung quanh, văng đầy người Ôn Văn, anh nhào tới bên cổ gà, há to miệng hút máu.
Sau khi uống no, Ôn Văn đứng dậy, ở trong vũng máu im lặng cuồng tiếu...
[hết chương 61: ]
Ôn Văn đáp xuống đất, nhanh chóng xoay người lại phun ra dịch ăn mòn xanh biếc, cả hai con quái vật đều nằm trong quỹ đạo phun, mà lúc này rùa yêu vẫn chưa xoay người lại!
Mặc dù thế nó vẫn có biện pháp ứng phó, bốn cái chân giẫm một phát, bên ngoài thân thể nháy mắt xuất hiện một lớp bảo hộ màu vàng đất ngăn chặn lại phần lớn dịch ăn mòn, thế nhưng vẫn có một phần nhỏ văng lên vỏ rùa phát ra tiếng xèo xèo/
Phun dịch xong, Ôn Văn lùi về sau vài bước, hơi khom người làm ra tư thế sẵn sàng công kích.
Gà yêu và rùa yêu liếc nhìn nhau, từ ánh mắt đối phương nhận ra kiêng kỵ nồng đậm, lần giao thủ này năng lực của Ôn Văn đã mạnh hơn trước đó không chỉ một cấp bậc, hơn nữa phương thức chiến đấu giống như hai người vậy, cứ như hoàn toàn biến thành một người khác.
Ôn Văn đứng im tại chỗ bất đồng, đầu cúi thấp không thấy rõ vẻ mặt, thân thể lay động không bình thường, có thể nói là toàn thân đầy kẽ hở, thế nhưng rùa yêu và gà yêu lại không dám công kích, chúng nó có thể cảm giác được Ôn Văn bây giờ rất nguy hiểm!
Nếu chúng ở bên cạnh Ôn Văn thì có thể nhìn thấy miệng Ôn Văn há rộng, bốn chiếc răng nhọn phân biệt mọc ra ở hai hàm trên dưới, mạch máu quanh mắt lồi lên, con ngươi cũng biến thành màu đỏ!
Hiện giờ anh có trạng thái chiến đấu giống hệt như nữ vampire Đào Thanh Thanh!
Thế nhưng Ôn Văn không để ý tới biến đổi của mình, anh đang ở trong trạng thái hưng phấn cực độ, hai con quái vật trước mặt giống như mỹ nhân trần trụi trước mặt sắc lang, chờ đợi anh lâm hạnh.
Chính mình biến thành dáng vẻ gì không phải vấn đề, chỉ cần chiến đấu đủ sảng khoái là được!
Hơi thở khi nãy quả thực đã ảnh hưởng tới Ôn Văn, sự điên cuồng mà anh đang cố kiềm nén đã bị kích thích khi chiến đấu với hai con quái vật này.
Ôn Văn ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn hai chúng nó, nước bọt trào ra!
"Huyết tộc?" Gà yêu lui về sau hai bước, con ngươi trợn to trừng Ôn Văn.
"Không đúng, huyết tộc không thể phun ra dịch ăn mòn như vậy, hơn nữa trên tay phải của hắn cũng có thứ gì đó rất quái lạ, hắn rốt cuộc là thứ quỷ gì vậy?" Rùa yêu cũng làm thế sẵn sàng đón địch.
Ánh mắt Ôn Văn nhìn bọn nó làm bọn nó cảm thấy sợ hãi, đó không phải ánh mắt nên có của nhân loại, thậm chí trong hàng ngũ quái vật cũng rất hiếm khi có loại ánh mắt này!
Hai bên giằng co một hồi, rốt cuộc vẫn là rùa yêu và gà yêu chịu thua trước, chúng chậm rãi lùi về sau, nháy mắt đó Ôn Văn đã trực tiếp dùng cả tay và chân nhào về phía hai con quái vật, dáng vẻ rất giống một con quái vật từng xuất hiện trong phim ma.
Rùa yêu giẫm hai chân xuống đất, một tấm khiên màu đất xuất hiện, so với trước đó thì rùa yêu muốn thiên về phòng ngự hơn, bằng không nếu muốn công kích thì nó đã không mở khiên như vậy.
Gà yêu núp phía sau tấm khiên của rùa yêu, không ngừng phóng ra kim quang công kích, cũng không muốn tiến hành cận chiến nữa, đảm bảo an toàn là quan trọng nhất.
Nhưng mặc dù chúng đã phối hợp rất ăn ý thì vẫn bị Ôn Văn đánh bẹp, chỉ một chốc sau đã bị đánh tới chật vật không chịu nổi.
Dịch ăn mòn có thể phun ra bất kỳ lúc nào, không khí xung quanh cực kỳ giá rét, rùa yêu thậm chí có kích động muốn chìm vào trạng thái ngủ đông, phản ứng chậm chạp đi không ít.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn Ôn Văn cũng không có cách nào chạm vào hai con quái vật này, đội hình một phòng ngự một tấn công này thật sự quá khó tìm ra nhược điểm.
Hai yêu quái kỳ thực cũng không quá am hiểu phong cách chiến đấu này, chúng không bị sự điên cuồng của thế giới tẩy rửa, đối thủ thường gặp đều là thợ săn nhân loại hoặc quái vật khác giống như bọn nó, vì thế khi gặp phải loại người có phong cách tác chiến còn giống quái vật hơn mình thì có chút trở tay không kịp.
Hết thảy ngọn nguồn của sức mạnh siêu nhiên ở thế giới hiện thực đều có liên quan tới thế giới trong, nhưng mặc dù là chung ngọn nguồn nhưng biểu hiện vẫn có chỗ khác biệt.
Hiện giờ quái vật ở thế giới hiện thực có hai loại, một là trực tiếp thông qua đủ con đường từ thế giới trong để tới đây, vì thế chúng không quá quen thuộc với thế giới hiện thực, chúng có dục vọng phá hoại mọi thứ, đối với nhân loại ở thế giới hiện thực này cũng đầy ác ý.
Một loại khác là quái vật đã tới đây từ rất lâu trước kia, chúng nó sinh sống trên dãy núi Tề Linh, không qua lại với thế giới loài người, nhưng khi bị L tiên sinh tìm tới thì có sự thay đổi.
Không nói thêm nữa, hai con quái vật vừa đánh vừa lui nhưng Ôn Văn thì đuổi theo không tha, thậm chí đã rời xa căn nhà ma kia vẫn quyết tâm muốn giết chết hai con quái vật này.
Mắt thấy chạy không được, rùa yêu quyết tâm nhắm chuẩn cơ hội táp về phía tay phải Ôn Văn.
Nó biết, rất nhiều công kích kỳ quái của Ôn Văn phát ra từ cánh tay này, chỉ cần phế nó đi thì Ôn Văn chỉ là một cục bột tùy ý chúng nó nắn bóp.
Ôn Văn ngay cả né tránh cũng không làm, thậm chí còn chủ động đưa tay tới, điều này làm rùa yêu cảm thấy vui vẻ, miệng của nó ngay cả sắt thép cũng có thể cắn đứt, một cánh tay thì không phải cót két một tiếng là cắn nát rồi à? Cùng lúc đó, khóe miệng Ôn Văn cũng nhếch lên ý cười, cơ hội đột phá tới rồi!
Rùa yêu hung tợn cắn vào tay Ôn Văn, hàm răng bị cộm tới phát đau mà không hề tổn hại được găng tay chút nào!
Sau đó Ôn Văn búng tay một cái, một lượng lớn dịch ăn mòn phun ra rót vào bụng rùa yêu.
Dịch ăn mòn đủ mạnh mẽ để tổn hại máu thịt rùa yêu, nếu lớp xác ngoài không thể phá vỡ vậy thì phá từ bên trong!
Nhìn rùa yêu lăn lộn dưới đất, Ôn Văn biết nó đã xong đời rồi.
Ôn Văn vung tay vẩy văng dịch ăn mòn còn sót lại, đi tới chỗ gà yêu, hai chân gà yêu có chút run rẫy, vừa nãy rùa yêu cắn vào tay Ôn Văn, nó cứ tưởng rằng cơ hội thắng lợi đã tới, không ngờ chỉ trong nháy mắt rùa yêu đã thua rồi.
"Chỉ còn lại mày thôi, mày muốn chết thế nào đây?"
Ôn Văn nghiêng đầu nhìn gà yêu hỏi, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười điên cuồng, hiện giờ anh không có ý nghĩ muốn để nó sống sót.
"Không thể mặc cả đường sống một chút à?" Gà yêu run rẩy nói, không có rùa yêu che chở, nó căn bản không có cách nào chống đỡ lại Ôn Văn quá lâu.
"Ừ... mày có thể chọn phương thức tử vong, tự sát hoặc là bị tao chém chết." Dao găm sắc bén không ngừng xoay tròn trong tay Ôn Văn, thoạt nhìn làm người ta hoảng sợ, nhưng không có lần vào nó cắt vào tay anh.
Gà yêu nghiến răng kẽo kẹt, mào gà giống như bọt biển sung huyết trướng to, lông gà khắp người nó lóe ra ánh sáng màu vàng.
"Ta liều mạng với ngươi!"
Gà yêu lao nhanh về phía Ôn Văn, chỉ có một con gà nhưng khí thế giống như thiên quân vạn mã.
"Thanh thế lớn đấy, nhưng... toàn là kẽ hở!"
Ôn Văn đón lấy gà yêu lao tới, hai tay cầm dao găm, lúc sắp va chạm vào nhau thì đột nhiên dừng lại, dao găm vung tới trước.
Kê yêu trợn to mắt, trong mắt là cảm xúc khó tin, theo bầu ngực cao ngất của nó, dọc theo phần cổ gà dài mảnh, tới tận phần cằm đột nhiên xuất hiện một đường vết thương thật dài.
Máu gà mang theo ánh sáng vàng óng giống như từ trong bình phun phun ra xung quanh, văng đầy người Ôn Văn, anh nhào tới bên cổ gà, há to miệng hút máu.
Sau khi uống no, Ôn Văn đứng dậy, ở trong vũng máu im lặng cuồng tiếu...
[hết chương 61: ]
Danh sách chương