****
Ôn Văn cắn răng, dùng sức mạnh toàn thân nhấn găng tay tiến vào trong, anh từ bỏ phương thức an toàn, liều mạng tiến tới làm năng lượng đỏ tản ra tứ tán, thân thể Ôn Văn cũng vì thế mà bị vài tia năng lượng tổn thương.
Nhưng cũng nhờ Ôn Văn dốc sức một phen, lớp chắn này nhanh chóng bị găng tay Tai Ách đột phá, đồng thời cũng chính thức chạm vào được trái tim năng lượng màu đỏ kia! Sau đó găng tay Tai Ách giống như biến thành lỗ đen như khi nãy đã hấp thu linh hồn vô danh kia, bắt đầu hấp thu năng lượng mà L tiên sinh dốc lòng chuẩn bị để triệu hoán vị nào đó trong thế giới trong.
Năng lượng xấu ồ ạt tràn vào găng tay Tai Ách, nhưng bản thân Ôn Văn thì không có cảm nhận gì đặc biệt, chỉ giống như cầm một cái máy hút hút, mà nước thì không hề tiến vào cơ thể anh vậy.
Ôn Văn nhìn thấy trái tim năng lượng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành kích cỡ trái tim người bình thường.
Lúc anh cho rằng trái tim này sẽ biến mất thì găng tay Tai Ách đột nhiên chủ động nắm lấy trái tim này, sau đó cầm nó nhét vào ngực Ôn Văn!
Máu tươi phọt ra, Ôn Văn ngã quỵ xuống đất, sắc mặt vì mất máu quá nhiều mà trở nên tái nhợt.
"Thì ra... trạng thái quỷ hồn cũng có thể chảy máu..."
Anh nằm giữa một đống trùng độc, ý thức dần dần mờ nhạt.
"Kết thúc như vậy... kỳ thực cũng không tệ."
Trong lúc mơ hồ, Ôn Văn nghe thấy một ít âm thanh, là tiếng máy móc lạnh như băng.
'Trạm Thu Nhận Tai Ách, khu Tai Hại tầng hai đã được kích hoạt, có thể thông qua khu Tai Họa để tới khu Tai Hại...
Nhân viên thu nhận tai họa 72580 Ôn Văn, tiến hành thay đổi chức vụ, thăng cấp là nhân viên thu nhận tai hại 10086, xin hãy tới khu đầu mối Tai Hại để nhận trang bị...
Nhân viên quản lý kho hàng thu nhận khu Tai Họa Ôn Văn, nhận được chức vụ mới là nhân viên quản lý kho hàng thu nhận khu Tai Hại...
Nhân viên thu nhận tai hại Ôn Văn nhận được chức vụ mới là ngục ti, nhận được quyền quản lý nhà giam khu Tai Hại và Tai Họa...
Trạm Thu Nhận Tai Ách tiến vào trạng thái bảo trì, tất cả những thay đổi kể trên chờ sau khi hoàn thành nâng cấp sẽ được mở ra, xin hãy kiên trì chờ đợi...'
Nghe xong câu cuối, Ôn Văn đã không thể kiên trì nổi nữa mà trực tiếp hôn mê, suy nghĩ trước khi ngất đi của anh là: "May mà dùng trạng thái quỷ hồn, bằng không hiện giờ đã bị lũ côn trùng kia gặm sống rồi..."
...
Khe hở trên bầu trời dần dần biến mất, chủ nhân của con mắt kia phát ra tiếng rít gào điếc tai nhưng không thể làm được gì, chỉ có thể nhìn thế giới tốt đẹp ở trước mắt biến mất.
Trụ năng lượng màu đỏ cũng hóa thành mảnh nhỏ năng lượng rồi tan biến trong không khí, chỉ để lại L tiên sinh biến hóa được phân nửa, vồn những bọc mủ trên người sẽ biến thành vũ khí mạnh mẽ, nhưng giờ đây nó chỉ trở ngại hắn chiến đấu mà thôi.
"Không thể nào, bố trí của tao không thể nào bị ngăn cản, rốt cuộc là vì sao... vì sao chứ?"
L tiên sinh biến về hình người, trên người đầy mọc mủ màu đỏ, sắc mặt mờ mịt, miệng thì thào.
"Rất hiển nhiên, mày đã sai rồi."
Trường kiếm của Cố Phán Hề chỉ thẳng lên trời, một tia sáng từ bầu trời chiếu xuống kết nối với kiếm của cô.
Sau đó cô vung thanh trường kiếm một phát, ánh sáng trắng bao phủ làm L tiên sinh muốn tránh né cũng không thể, thân thể bị ánh sáng trắng nóng rực hơ khô...
Thực tế thì khi chuyển hóa thất bại thì L tiên sinh đã định trước là không thể sống nổi rồi.
Thế nhưng nếu bỏ mặc thì hắn sẽ biến thành quái vật không có lý trí, không thể khống chế, so với quái vật ở thế giới trong còn khó nhằn hơn, vì thế Cố Phán Hề phải nhanh chóng giải quyết hắn.
...
Theo L tiên sinh tử vong, số quái vật còn sót lại của cuộc chiến này hoặc là trốn ra khỏi công viên hoặc là bị chém chết.
Nguy cơ trong công viên đã được giải quyết, người bình thường ẩn núp ở xung quanh cũng chui ra, bị vây trong địa ngục này mấy tiếng đồng hồ, khách tới khu vui chơi chết hơn ngàn người, nếu không phải Hiệp Hội Thợ Săn đến kịp thì số lượng tử thương có lẽ còn thảm trọng hơn nhiều.
Nhưng bây giờ vẫn chưa thể để bọn họ đi ra ngoài, nhất định phải xóa đi ký ức về khu vui chơi, bằng không sẽ tạo thành hỗn loạn rất lớn.
Nhiệm vụ chủ yếu nhất của Hiệp Hội Thợ Săn chính là không để thế giới siêu tự nhiên bại lộ trong mắt người bình thường.
Người bình thường không có lý trí, một khi xảy ra hỗn loạn thì đó chính là điều kiện thích hợp để tà ác sinh trưởng, khi đó sẽ có sự tồn tại càng mạnh mẽ hơn giáng xuống.
Ngoại trừ loại bỏ ký ức thì nhóm người thường trong khu vui chơi cũng cần nghiêm khắc xử lý, tất cả bọn họ đã bị chủ nhân con mắt kia ảnh hưởng, cần phải cách ly một khoảng thời gian mới có thể thả ra.
Biến dị trên cơ thể thì dễ xử lý, nhưng biến dị tâm lý mới là đáng sợ nhất.
Lâm Triết Viễn mặc quần sọt không biết lấy từ thi thể nào, thân trên để trần, miệng ngậm một điếu thuốc bị đè gãy nhìn lên bầu trời đêm sáng ngời, trông có vẻ khá rầu rĩ.
Đúng vậy, lúc biến thân anh lõa thể, dù sao thì từ một người biến thành một quả cầu to đùng như vậy, quần áo hiển nhiên chịu không nổi mà rách toạt thành mảnh nhỏ.
Tuy sự việc đã được giải quyết nhưng anh vẫn không vui, sự kiện tập kích lần này nháo loạn thành thế này, anh nhất định sẽ bị phạt, nói không chừng sau này còn đảm nhiệm vị trí người phụ trách thành phố Phù Dung Hà hay không cũng khó nói.
Nhiều người bị tập kích như vậy, muốn giấu nhẹm chuyện này chắc chắn phải hao phí một lượng tài nguyên rất lớn, Hiệp Hội Thợ Săn của thành phố Phù Dung Hà có lẽ phải gánh một khoảng nợ lớn.
Nhưng Lâm Triết Viễn không quan tâm chuyện này, điều làm anh khó chịu là thân là người thủ hộ thành phố Phù Dung Hà mà lại...
"Aiz, mình rốt cuộc bảo vệ được cái gì chứ..."
...
Trong một khu rừng trắng tinh, một người khổng lồ làn da tái nhợt cao hơn hai trăm mét đang hí hoáy với một khe hở không gian to cỡ ngón tay.
Thế giới ở bên kia khe hở chính là 'thế giới ngoài' trong truyền thuyết, theo truyền thuyết thì nơi đó chưa bị sinh vật cường đại thống trị, tài nguyên phong phú, sinh linh đa dạng, đối với loại quái vật cường đại như bọn chúng thì đó là thế giới tuyệt vời nhất.
Đáng tiếc, tuy thế giới kia cách chúng nó rất gần nhưng càng là nhân vật mạnh mẽ lại càng khó tiến vào.
Mà hôm nay một sinh linh nhỏ bé ở thế giới kia cư nhiên mở ra một thông đạo kết nối nó với thế giới kia, điều mà sinh linh kia muốn chỉ là chút sức mạnh nhỏ bé không đáng kể mà thôi.
Thông qua khe hở, nó có thể xác nhận sinh linh của thế giới kia thật sự rất nhỏ yếu, chỉ cần nó giáng xuống thì thế giới kia chính là của nó!
Thế giới hoang vu khắp nơi tràn ngập sinh vật cường đại này không đáng để nó quyến luyến, thế giới kia mới chính là nơi mà nó muốn.
Hiện giờ tâm tình của nó đang rất sung sướng nên mặc dù có hai bầy tiểu quái đang chí chóe đánh nhau ở dưới chân nó, nó cũng không có tâm tình để ý tới.
Nó thông qua khe hở không gian nhỏ bé này quan sát thế giới kia, thứ mà nó nhìn thấy, chính là của nó!
Đột nhiên, sức mạnh chống đỡ đường hầm không gian yếu đi, đường hầm vốn đang mở rộng bắt đầu thu nhỏ lại!
Nó truyền sức mạnh khổng lồ vào lối đi kia, muốn chống đỡ một chút nhưng đường hầm chỉ có thể dễ dàng mở ra từ thế giới bên kia, còn bên nó thì khó như lên trời!
Cho nên cho dù nó đã phóng ra toàn bộ sức mạnh vẫn không thể nào cứu vãn, chỉ có thể nhìn khe hở kia dần dần biến mất.
"A.... rống!"
Nó phẫn nộ dậm chân, sức mạnh khổng lồ làm cả khu rừng trắng tinh chấn động, đám tiểu quái đánh nhau ở dưới chân nó cũng trực tiếp bị sóng xung kích mạnh mẽ chấn nát thành mảnh nhỏ...
[hết chương 65: ]
Ôn Văn cắn răng, dùng sức mạnh toàn thân nhấn găng tay tiến vào trong, anh từ bỏ phương thức an toàn, liều mạng tiến tới làm năng lượng đỏ tản ra tứ tán, thân thể Ôn Văn cũng vì thế mà bị vài tia năng lượng tổn thương.
Nhưng cũng nhờ Ôn Văn dốc sức một phen, lớp chắn này nhanh chóng bị găng tay Tai Ách đột phá, đồng thời cũng chính thức chạm vào được trái tim năng lượng màu đỏ kia! Sau đó găng tay Tai Ách giống như biến thành lỗ đen như khi nãy đã hấp thu linh hồn vô danh kia, bắt đầu hấp thu năng lượng mà L tiên sinh dốc lòng chuẩn bị để triệu hoán vị nào đó trong thế giới trong.
Năng lượng xấu ồ ạt tràn vào găng tay Tai Ách, nhưng bản thân Ôn Văn thì không có cảm nhận gì đặc biệt, chỉ giống như cầm một cái máy hút hút, mà nước thì không hề tiến vào cơ thể anh vậy.
Ôn Văn nhìn thấy trái tim năng lượng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành kích cỡ trái tim người bình thường.
Lúc anh cho rằng trái tim này sẽ biến mất thì găng tay Tai Ách đột nhiên chủ động nắm lấy trái tim này, sau đó cầm nó nhét vào ngực Ôn Văn!
Máu tươi phọt ra, Ôn Văn ngã quỵ xuống đất, sắc mặt vì mất máu quá nhiều mà trở nên tái nhợt.
"Thì ra... trạng thái quỷ hồn cũng có thể chảy máu..."
Anh nằm giữa một đống trùng độc, ý thức dần dần mờ nhạt.
"Kết thúc như vậy... kỳ thực cũng không tệ."
Trong lúc mơ hồ, Ôn Văn nghe thấy một ít âm thanh, là tiếng máy móc lạnh như băng.
'Trạm Thu Nhận Tai Ách, khu Tai Hại tầng hai đã được kích hoạt, có thể thông qua khu Tai Họa để tới khu Tai Hại...
Nhân viên thu nhận tai họa 72580 Ôn Văn, tiến hành thay đổi chức vụ, thăng cấp là nhân viên thu nhận tai hại 10086, xin hãy tới khu đầu mối Tai Hại để nhận trang bị...
Nhân viên quản lý kho hàng thu nhận khu Tai Họa Ôn Văn, nhận được chức vụ mới là nhân viên quản lý kho hàng thu nhận khu Tai Hại...
Nhân viên thu nhận tai hại Ôn Văn nhận được chức vụ mới là ngục ti, nhận được quyền quản lý nhà giam khu Tai Hại và Tai Họa...
Trạm Thu Nhận Tai Ách tiến vào trạng thái bảo trì, tất cả những thay đổi kể trên chờ sau khi hoàn thành nâng cấp sẽ được mở ra, xin hãy kiên trì chờ đợi...'
Nghe xong câu cuối, Ôn Văn đã không thể kiên trì nổi nữa mà trực tiếp hôn mê, suy nghĩ trước khi ngất đi của anh là: "May mà dùng trạng thái quỷ hồn, bằng không hiện giờ đã bị lũ côn trùng kia gặm sống rồi..."
...
Khe hở trên bầu trời dần dần biến mất, chủ nhân của con mắt kia phát ra tiếng rít gào điếc tai nhưng không thể làm được gì, chỉ có thể nhìn thế giới tốt đẹp ở trước mắt biến mất.
Trụ năng lượng màu đỏ cũng hóa thành mảnh nhỏ năng lượng rồi tan biến trong không khí, chỉ để lại L tiên sinh biến hóa được phân nửa, vồn những bọc mủ trên người sẽ biến thành vũ khí mạnh mẽ, nhưng giờ đây nó chỉ trở ngại hắn chiến đấu mà thôi.
"Không thể nào, bố trí của tao không thể nào bị ngăn cản, rốt cuộc là vì sao... vì sao chứ?"
L tiên sinh biến về hình người, trên người đầy mọc mủ màu đỏ, sắc mặt mờ mịt, miệng thì thào.
"Rất hiển nhiên, mày đã sai rồi."
Trường kiếm của Cố Phán Hề chỉ thẳng lên trời, một tia sáng từ bầu trời chiếu xuống kết nối với kiếm của cô.
Sau đó cô vung thanh trường kiếm một phát, ánh sáng trắng bao phủ làm L tiên sinh muốn tránh né cũng không thể, thân thể bị ánh sáng trắng nóng rực hơ khô...
Thực tế thì khi chuyển hóa thất bại thì L tiên sinh đã định trước là không thể sống nổi rồi.
Thế nhưng nếu bỏ mặc thì hắn sẽ biến thành quái vật không có lý trí, không thể khống chế, so với quái vật ở thế giới trong còn khó nhằn hơn, vì thế Cố Phán Hề phải nhanh chóng giải quyết hắn.
...
Theo L tiên sinh tử vong, số quái vật còn sót lại của cuộc chiến này hoặc là trốn ra khỏi công viên hoặc là bị chém chết.
Nguy cơ trong công viên đã được giải quyết, người bình thường ẩn núp ở xung quanh cũng chui ra, bị vây trong địa ngục này mấy tiếng đồng hồ, khách tới khu vui chơi chết hơn ngàn người, nếu không phải Hiệp Hội Thợ Săn đến kịp thì số lượng tử thương có lẽ còn thảm trọng hơn nhiều.
Nhưng bây giờ vẫn chưa thể để bọn họ đi ra ngoài, nhất định phải xóa đi ký ức về khu vui chơi, bằng không sẽ tạo thành hỗn loạn rất lớn.
Nhiệm vụ chủ yếu nhất của Hiệp Hội Thợ Săn chính là không để thế giới siêu tự nhiên bại lộ trong mắt người bình thường.
Người bình thường không có lý trí, một khi xảy ra hỗn loạn thì đó chính là điều kiện thích hợp để tà ác sinh trưởng, khi đó sẽ có sự tồn tại càng mạnh mẽ hơn giáng xuống.
Ngoại trừ loại bỏ ký ức thì nhóm người thường trong khu vui chơi cũng cần nghiêm khắc xử lý, tất cả bọn họ đã bị chủ nhân con mắt kia ảnh hưởng, cần phải cách ly một khoảng thời gian mới có thể thả ra.
Biến dị trên cơ thể thì dễ xử lý, nhưng biến dị tâm lý mới là đáng sợ nhất.
Lâm Triết Viễn mặc quần sọt không biết lấy từ thi thể nào, thân trên để trần, miệng ngậm một điếu thuốc bị đè gãy nhìn lên bầu trời đêm sáng ngời, trông có vẻ khá rầu rĩ.
Đúng vậy, lúc biến thân anh lõa thể, dù sao thì từ một người biến thành một quả cầu to đùng như vậy, quần áo hiển nhiên chịu không nổi mà rách toạt thành mảnh nhỏ.
Tuy sự việc đã được giải quyết nhưng anh vẫn không vui, sự kiện tập kích lần này nháo loạn thành thế này, anh nhất định sẽ bị phạt, nói không chừng sau này còn đảm nhiệm vị trí người phụ trách thành phố Phù Dung Hà hay không cũng khó nói.
Nhiều người bị tập kích như vậy, muốn giấu nhẹm chuyện này chắc chắn phải hao phí một lượng tài nguyên rất lớn, Hiệp Hội Thợ Săn của thành phố Phù Dung Hà có lẽ phải gánh một khoảng nợ lớn.
Nhưng Lâm Triết Viễn không quan tâm chuyện này, điều làm anh khó chịu là thân là người thủ hộ thành phố Phù Dung Hà mà lại...
"Aiz, mình rốt cuộc bảo vệ được cái gì chứ..."
...
Trong một khu rừng trắng tinh, một người khổng lồ làn da tái nhợt cao hơn hai trăm mét đang hí hoáy với một khe hở không gian to cỡ ngón tay.
Thế giới ở bên kia khe hở chính là 'thế giới ngoài' trong truyền thuyết, theo truyền thuyết thì nơi đó chưa bị sinh vật cường đại thống trị, tài nguyên phong phú, sinh linh đa dạng, đối với loại quái vật cường đại như bọn chúng thì đó là thế giới tuyệt vời nhất.
Đáng tiếc, tuy thế giới kia cách chúng nó rất gần nhưng càng là nhân vật mạnh mẽ lại càng khó tiến vào.
Mà hôm nay một sinh linh nhỏ bé ở thế giới kia cư nhiên mở ra một thông đạo kết nối nó với thế giới kia, điều mà sinh linh kia muốn chỉ là chút sức mạnh nhỏ bé không đáng kể mà thôi.
Thông qua khe hở, nó có thể xác nhận sinh linh của thế giới kia thật sự rất nhỏ yếu, chỉ cần nó giáng xuống thì thế giới kia chính là của nó!
Thế giới hoang vu khắp nơi tràn ngập sinh vật cường đại này không đáng để nó quyến luyến, thế giới kia mới chính là nơi mà nó muốn.
Hiện giờ tâm tình của nó đang rất sung sướng nên mặc dù có hai bầy tiểu quái đang chí chóe đánh nhau ở dưới chân nó, nó cũng không có tâm tình để ý tới.
Nó thông qua khe hở không gian nhỏ bé này quan sát thế giới kia, thứ mà nó nhìn thấy, chính là của nó!
Đột nhiên, sức mạnh chống đỡ đường hầm không gian yếu đi, đường hầm vốn đang mở rộng bắt đầu thu nhỏ lại!
Nó truyền sức mạnh khổng lồ vào lối đi kia, muốn chống đỡ một chút nhưng đường hầm chỉ có thể dễ dàng mở ra từ thế giới bên kia, còn bên nó thì khó như lên trời!
Cho nên cho dù nó đã phóng ra toàn bộ sức mạnh vẫn không thể nào cứu vãn, chỉ có thể nhìn khe hở kia dần dần biến mất.
"A.... rống!"
Nó phẫn nộ dậm chân, sức mạnh khổng lồ làm cả khu rừng trắng tinh chấn động, đám tiểu quái đánh nhau ở dưới chân nó cũng trực tiếp bị sóng xung kích mạnh mẽ chấn nát thành mảnh nhỏ...
[hết chương 65: ]
Danh sách chương