****
Ôn Văn thở hắt một hơi, nâng tay cùng con báo ma này giằng co, sau khi bắn phát súng kia, cả cánh tay anh đều đau nhức.
Cho dù thể chất của anh mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều nhưng sau khi mất đi thể chất của vampire vẫn có chút chịu không nổi sức giật của khẩu súng này.
"Xem ra không thể tùy tiện nổ súng rồi, động tác cần phải chuẩn xác hơn, bằng không cánh tay mình sẽ không chịu nổi..."
"Nhưng... với độ linh hoạt của con báo này, với tốc độ bắn của khẩu súng này căn bản không thể bắn trung nó..."
Từ Hải cũng bò lên lầu, ẩn mình trong bóng tối, thông qua ánh mắt của con báo nhìn Ôn Văn bị truy đuổi chạy loạn khắp nơi, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt.
"Mày nghĩ rằng sau khi tao biết uy lực của khẩu súng này, tao sẽ dễ dàng để con rối của tao bị mày bắn trúng sao?"
"Uy lực mạnh cỡ nào nhưng không bắn trúng thì không có chút ý nghĩa nào!"
"Cây súng này không tồi, sau này nó sẽ là của tao, thân thể của mày cũng không tệ, sau này cũng là của tao."
"Khà khà khà...."
...
Bên này sau khi bị con báo ma này tấn công, Ôn Văn thở hổn hển chửi thề một câu, trán bị rách một lỗ, máu chảy ra có chút ảnh hưởng tới tầm mắt của anh.
Cánh tay phải cầm Chước Hổ của Ôn Văn đã biến thành màu đen kịt, găng tay Tai Ách hiện ra.
"Như vầy thì không cần lo lắng tới sức giật nữa rồi, mình thật là thông minh.... nhưng thích hợp với tình huống này hơn là Quần Lang!"
Ôn Văn tay trái cầm Quần Lang, tay phải cầm Chước Hổ, sẵn sàng đối mặt với con báo ma này.
Vì muốn chuẩn bị tốt cho hai khẩu súng này, anh suýt chút nữa đã bị con báo này bắt được.
"Để tao hưởng thụ thêm một chút đi!"
Ôn Văn muốn kéo dài mười phút, nhưng mười phút này anh không định cứ bị động chịu đòn như vậy.
Anh vẫn luôn theo đuổi kích thích chiến đấu, cơ hội ngàn năm có một thế này, không hưởng thụ thì sao được chứ!
Chỉ cần thời gian tới, anh có thể lựa chọn thể chất của một loại quái vật khác, đến khi đó sẽ không còn thú vui quá lớn nữa rồi.
Hơn nữa cho dù rất nguy hiểm nhưng tình huống vẫn còn nằm trong lòng bàn tay Ôn Văn, bất cứ lúc nào anh cũng có thể trốn vào trong trạm thu nhận để né tránh nguy hiểm tính mạng.
Nhưng nếu làm vậy, Từ Hải thấy Ôn Văn đột nhiên biến mất nhất định sẽ lập tức chạy trốn, đối với một người một lòng muốn chạy trốn thì chỉ cần vài phút đã đủ để hắn chạy đi thật xa.
Vì thế Ôn Văn liền ở bên ngoài dây dưa với con báo này, đồng thời cùng kẻ núp trong bóng tối kia chơi đùa mười phút.
Nhưng trận chiến này lại làm máu Ôn Văn bốc cháy!
Trong điều kiện sinh mệnh được đảm bảo, chiến đấu với một con dã thú có thực lực vượt xa chính mình.
Dùng sức mạnh thuộc về chính mình chứ không phải mượn của ai khác!
Điều này làm Ôn Văn sướng tới mức tê dại cả da đầu!
Nếu không phải con quái vật kia đeo đuổi không buông, Ôn Văn thậm chí có lẽ đã hưng phấn tới mức run rẩy!
Ôn Văn vừa nổ súng vừa tránh né công kích của quái vật, chỉ một chốc anh đã bắt đầu quen thuộc với cách thức hành động của nó.
Mặc dù tốc độ rất nhanh, sức lực mạnh mẽ, nhưng chỉ cần tập trung chú ý thì vẫn có thể dựa vào động tác của nó để tránh né.
Dù sao thì nó cũng không phải quái vật cấp tai nạn chân chính, nó chỉ là một con rối khoác lớp da quái vật mà thôi, bởi vì trái tim máu lần trước nên hành động của Ôn Văn nhanh nhẹn hơn người bình thường rất nhiều.
Có điều tuy đã giải quyết được vấn đề sức giật của Chước Hổ nhưng muốn bắn trúng con quái vật này cũng không dễ dàng.
Bởi vì mục tiêu quan trọng nhất của nó là né tránh Chước Hổ, chỉ cần Ôn Văn chuẩn bị bóp cò, nó sẽ tiến hành tránh né.
Hình thức chiến đấu này đảm bảo con quái vật này sẽ không bị Chước Hổ bắn trúng, nhưng nó cũng giúp Ôn Văn có thể đọ sức với nó mà không quá thua thiệt.
Mỗi khi bị ép vào đường cùng, Ôn Văn sẽ làm bộ như muốn sử dụng Chước Hổ, con quái vật kia sẽ lập tức tránh đi, anh cũng nhờ vào đó mà có cơ hội thở dốc.
Hình thức phân tán xạ kích của Quần Lang cũng mang tới không ít tác dụng, khẩu súng này không cần quan tới tới độ chuẩn xác, chỉ cần nhắm đúng hướng thì nhất định sẽ bắn trúng.
Sau vài phát đạn, con quái vật kia đã máu thịt be bét, trên người đều là vết đạn thật nhỏ, chi chít dày đặc làm người ta cảm thấy tê dại da đầu.
Đáng tiếc bên trong con quái vật này chính là con rối, cho dù bắn nát lớp da thịt bên ngoài cũng không thể ảnh hưởng tới hành động của nó.
Hơn nữa uy lực của hình thức tĩnh âm xạ kích còn kém hơn cả đạn săn ma, cộng thêm da lông con quái vật này kỳ thực rất cứng rắn, công kích của Quần Lang chỉ có thể tạo ra chút tổn thương ngoài da mà thôi, căn bản không có cơ hội chạm vào bản thể con rối ở bên trong.
Kỳ thực phần lớn thời gian Ôn Văn chỉ dành để tránh né, số lần chân chính nổ súng cũng không nhiều, bởi vì công kích của con báo này thật sự quá mạnh, mỗi lần nổ súng đều mạo hiểm rất lớn.
Trong cuộc chiến cường độ cao này, Ôn Văn kiên trì được năm phút thì thể lực bắt đầu không chịu nổi, dù sao hiện giờ anh đang dùng tố chất thân thể của chính mình.
Có thể chống đỡ năm phút trước mặt loại quái vật này, đổi lại là người bình thường thì đã có thể coi là siêu nhân rồi.
"Không thể cứ tiếp tục như vậy, mình cũng sướng đủ rồi, còn khoảng bốn phút..."
"Trước tiên công kích bản thể vậy, sẽ vui lắm đây, he he."
Con báo xông tới từ cầu thang phía đông, vì thế Từ Hải cũng ở bên đó, mặc dù không có thể chất vampire nhưng Ôn Văn vẫn có thể ngửi thấy mùi hương làm người ta buồn nôn ở trên người Từ Hải, chứng tỏ tên này cách bọn họ rất gần!
Từ Hải đang quan sát cuộc chiến đột nhiên bị dọa run rẩy: "Chỗ này tối đen như mực, khoảng cách lại xa như vậy, sao hắn xác định được mình chứ?"
Thợ săn có trăm ngàn phương pháp truy lùng quái vật, lần theo mùi chỉ là một trong số đó, hơn nữa phần lớn là do quái vật sử dụng.
Tuy nói là nói vậy nhưng muốn tiến hành truy lùng bằng mùi thì cần một vật có mùi hương cực kỳ mãnh liệt, hắn thậm chí còn chưa từng chính thức đối mặt với Ôn Văn, cũng không để sót thứ gì có mùi nặng, theo lý thì Ôn Văn không thể tiến hành truy lùng mới đúng.
Đúng vậy, Từ Hải đã quên mất cái quần lót chưa kịp giặt mà hắn nhét trong góc.
Cũng không ý thức được, bản thân mình là một kẻ nặng mùi...
Thời gian không cho phép Từ Hải ngẫm nghĩ, Ôn Văn đang xông thẳng tới chỗ của hắn, mà hắn chỉ có thể lựa chọn vừa chạy trốn vừa điều khiển con báo kia ngăn cản hành động của Ôn Văn.
Cầu thang vang lên âm thanh vang dội chứng minh suy đoán của Ôn Văn, khóe miệng anh nhếch lên, sự tình phát triển thực thú vị.
Ôn Văn không phải đối thủ của con báo ma này, nhưng bản thể Từ Hải cũng không phải đối thủ của Ôn Văn, anh chỉ cần một bắn một phát súng là có thể giải quyết Từ Hải.
Khi cuộc truy đuổi chính thức bắt đầu, mục tiêu chiến đấu của con báo kia chuyển từ tấn công Ôn Văn thành ngăn cản Ôn Văn tiến tới, tình cảnh này làm áp lực của Ôn Văn giảm đi đáng kể, có thể miễn cưỡng chống đỡ thêm vài phút.
Anh cố gắng phối hợp với tốc độ chạy trốn của Từ Hải, truy đuổi không quá nhanh cũng không quá chậm, giống như một người thợ săn lành nghề hoàn hảo khống chế tiết tấu của màn rượt bắt, mục đích của anh là kéo dài thời gian chứ không phải tìm cơ hội giết chết người điều khiển con rối.
Trong chút thời gian cuối cùng còn lại, Ôn Văn đột nhiên gia tăng tốc độ làm Từ Hải có chút trở tay không kịp.
Thể chất của hắn chỉ giống như người bình thường, rất nhanh đã bị Ôn Văn túm lại trong đại sảnh tầng hai.
Ôn Văn, con rối báo ma và Từ Hải, ba người đều cách nhau một khoảng cách là mười mét.
"Thợ săn, chỉ cần sau này mày không chủ động gây sự với tao, tao có thể tha cho mày."
Từ Hải cố gắng duy trì trấn định, ngoài mạnh trong yếu đe dọa Ôn Văn.
Hiện giờ hắn bắt đầu hối hận, vì sao hắn phải quay lại để giết Ôn Văn chứ, trực tiếp chạy đi không phải tốt rồi sao.
Nhưng khi đó Từ Hải làm sao biết được mặc dù thực lực đã giảm mạnh nhưng tên này vẫn có thể chiến đấu ngoan cường như vậy chứ? Từ Hải nuốt nước miếng, trước mặt hắn là Ôn Văn đang cầm hai thứ vũ khí nguy hiểm trên tay, hoàn toàn không có chút sức lực phản kháng nào.
Ôn Văn máu me đầy mặt, thoạt nhìn giống như đang ở thế yếu nhưng độ cung khóe miệng nhếch lên ngày càng cao, cuối cùng trở nên vặn vẹo, cười cực kỳ vui sướng.
"He he he, tới giờ rồi!"
[hết chương 84: ]
Ôn Văn thở hắt một hơi, nâng tay cùng con báo ma này giằng co, sau khi bắn phát súng kia, cả cánh tay anh đều đau nhức.
Cho dù thể chất của anh mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều nhưng sau khi mất đi thể chất của vampire vẫn có chút chịu không nổi sức giật của khẩu súng này.
"Xem ra không thể tùy tiện nổ súng rồi, động tác cần phải chuẩn xác hơn, bằng không cánh tay mình sẽ không chịu nổi..."
"Nhưng... với độ linh hoạt của con báo này, với tốc độ bắn của khẩu súng này căn bản không thể bắn trung nó..."
Từ Hải cũng bò lên lầu, ẩn mình trong bóng tối, thông qua ánh mắt của con báo nhìn Ôn Văn bị truy đuổi chạy loạn khắp nơi, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt.
"Mày nghĩ rằng sau khi tao biết uy lực của khẩu súng này, tao sẽ dễ dàng để con rối của tao bị mày bắn trúng sao?"
"Uy lực mạnh cỡ nào nhưng không bắn trúng thì không có chút ý nghĩa nào!"
"Cây súng này không tồi, sau này nó sẽ là của tao, thân thể của mày cũng không tệ, sau này cũng là của tao."
"Khà khà khà...."
...
Bên này sau khi bị con báo ma này tấn công, Ôn Văn thở hổn hển chửi thề một câu, trán bị rách một lỗ, máu chảy ra có chút ảnh hưởng tới tầm mắt của anh.
Cánh tay phải cầm Chước Hổ của Ôn Văn đã biến thành màu đen kịt, găng tay Tai Ách hiện ra.
"Như vầy thì không cần lo lắng tới sức giật nữa rồi, mình thật là thông minh.... nhưng thích hợp với tình huống này hơn là Quần Lang!"
Ôn Văn tay trái cầm Quần Lang, tay phải cầm Chước Hổ, sẵn sàng đối mặt với con báo ma này.
Vì muốn chuẩn bị tốt cho hai khẩu súng này, anh suýt chút nữa đã bị con báo này bắt được.
"Để tao hưởng thụ thêm một chút đi!"
Ôn Văn muốn kéo dài mười phút, nhưng mười phút này anh không định cứ bị động chịu đòn như vậy.
Anh vẫn luôn theo đuổi kích thích chiến đấu, cơ hội ngàn năm có một thế này, không hưởng thụ thì sao được chứ!
Chỉ cần thời gian tới, anh có thể lựa chọn thể chất của một loại quái vật khác, đến khi đó sẽ không còn thú vui quá lớn nữa rồi.
Hơn nữa cho dù rất nguy hiểm nhưng tình huống vẫn còn nằm trong lòng bàn tay Ôn Văn, bất cứ lúc nào anh cũng có thể trốn vào trong trạm thu nhận để né tránh nguy hiểm tính mạng.
Nhưng nếu làm vậy, Từ Hải thấy Ôn Văn đột nhiên biến mất nhất định sẽ lập tức chạy trốn, đối với một người một lòng muốn chạy trốn thì chỉ cần vài phút đã đủ để hắn chạy đi thật xa.
Vì thế Ôn Văn liền ở bên ngoài dây dưa với con báo này, đồng thời cùng kẻ núp trong bóng tối kia chơi đùa mười phút.
Nhưng trận chiến này lại làm máu Ôn Văn bốc cháy!
Trong điều kiện sinh mệnh được đảm bảo, chiến đấu với một con dã thú có thực lực vượt xa chính mình.
Dùng sức mạnh thuộc về chính mình chứ không phải mượn của ai khác!
Điều này làm Ôn Văn sướng tới mức tê dại cả da đầu!
Nếu không phải con quái vật kia đeo đuổi không buông, Ôn Văn thậm chí có lẽ đã hưng phấn tới mức run rẩy!
Ôn Văn vừa nổ súng vừa tránh né công kích của quái vật, chỉ một chốc anh đã bắt đầu quen thuộc với cách thức hành động của nó.
Mặc dù tốc độ rất nhanh, sức lực mạnh mẽ, nhưng chỉ cần tập trung chú ý thì vẫn có thể dựa vào động tác của nó để tránh né.
Dù sao thì nó cũng không phải quái vật cấp tai nạn chân chính, nó chỉ là một con rối khoác lớp da quái vật mà thôi, bởi vì trái tim máu lần trước nên hành động của Ôn Văn nhanh nhẹn hơn người bình thường rất nhiều.
Có điều tuy đã giải quyết được vấn đề sức giật của Chước Hổ nhưng muốn bắn trúng con quái vật này cũng không dễ dàng.
Bởi vì mục tiêu quan trọng nhất của nó là né tránh Chước Hổ, chỉ cần Ôn Văn chuẩn bị bóp cò, nó sẽ tiến hành tránh né.
Hình thức chiến đấu này đảm bảo con quái vật này sẽ không bị Chước Hổ bắn trúng, nhưng nó cũng giúp Ôn Văn có thể đọ sức với nó mà không quá thua thiệt.
Mỗi khi bị ép vào đường cùng, Ôn Văn sẽ làm bộ như muốn sử dụng Chước Hổ, con quái vật kia sẽ lập tức tránh đi, anh cũng nhờ vào đó mà có cơ hội thở dốc.
Hình thức phân tán xạ kích của Quần Lang cũng mang tới không ít tác dụng, khẩu súng này không cần quan tới tới độ chuẩn xác, chỉ cần nhắm đúng hướng thì nhất định sẽ bắn trúng.
Sau vài phát đạn, con quái vật kia đã máu thịt be bét, trên người đều là vết đạn thật nhỏ, chi chít dày đặc làm người ta cảm thấy tê dại da đầu.
Đáng tiếc bên trong con quái vật này chính là con rối, cho dù bắn nát lớp da thịt bên ngoài cũng không thể ảnh hưởng tới hành động của nó.
Hơn nữa uy lực của hình thức tĩnh âm xạ kích còn kém hơn cả đạn săn ma, cộng thêm da lông con quái vật này kỳ thực rất cứng rắn, công kích của Quần Lang chỉ có thể tạo ra chút tổn thương ngoài da mà thôi, căn bản không có cơ hội chạm vào bản thể con rối ở bên trong.
Kỳ thực phần lớn thời gian Ôn Văn chỉ dành để tránh né, số lần chân chính nổ súng cũng không nhiều, bởi vì công kích của con báo này thật sự quá mạnh, mỗi lần nổ súng đều mạo hiểm rất lớn.
Trong cuộc chiến cường độ cao này, Ôn Văn kiên trì được năm phút thì thể lực bắt đầu không chịu nổi, dù sao hiện giờ anh đang dùng tố chất thân thể của chính mình.
Có thể chống đỡ năm phút trước mặt loại quái vật này, đổi lại là người bình thường thì đã có thể coi là siêu nhân rồi.
"Không thể cứ tiếp tục như vậy, mình cũng sướng đủ rồi, còn khoảng bốn phút..."
"Trước tiên công kích bản thể vậy, sẽ vui lắm đây, he he."
Con báo xông tới từ cầu thang phía đông, vì thế Từ Hải cũng ở bên đó, mặc dù không có thể chất vampire nhưng Ôn Văn vẫn có thể ngửi thấy mùi hương làm người ta buồn nôn ở trên người Từ Hải, chứng tỏ tên này cách bọn họ rất gần!
Từ Hải đang quan sát cuộc chiến đột nhiên bị dọa run rẩy: "Chỗ này tối đen như mực, khoảng cách lại xa như vậy, sao hắn xác định được mình chứ?"
Thợ săn có trăm ngàn phương pháp truy lùng quái vật, lần theo mùi chỉ là một trong số đó, hơn nữa phần lớn là do quái vật sử dụng.
Tuy nói là nói vậy nhưng muốn tiến hành truy lùng bằng mùi thì cần một vật có mùi hương cực kỳ mãnh liệt, hắn thậm chí còn chưa từng chính thức đối mặt với Ôn Văn, cũng không để sót thứ gì có mùi nặng, theo lý thì Ôn Văn không thể tiến hành truy lùng mới đúng.
Đúng vậy, Từ Hải đã quên mất cái quần lót chưa kịp giặt mà hắn nhét trong góc.
Cũng không ý thức được, bản thân mình là một kẻ nặng mùi...
Thời gian không cho phép Từ Hải ngẫm nghĩ, Ôn Văn đang xông thẳng tới chỗ của hắn, mà hắn chỉ có thể lựa chọn vừa chạy trốn vừa điều khiển con báo kia ngăn cản hành động của Ôn Văn.
Cầu thang vang lên âm thanh vang dội chứng minh suy đoán của Ôn Văn, khóe miệng anh nhếch lên, sự tình phát triển thực thú vị.
Ôn Văn không phải đối thủ của con báo ma này, nhưng bản thể Từ Hải cũng không phải đối thủ của Ôn Văn, anh chỉ cần một bắn một phát súng là có thể giải quyết Từ Hải.
Khi cuộc truy đuổi chính thức bắt đầu, mục tiêu chiến đấu của con báo kia chuyển từ tấn công Ôn Văn thành ngăn cản Ôn Văn tiến tới, tình cảnh này làm áp lực của Ôn Văn giảm đi đáng kể, có thể miễn cưỡng chống đỡ thêm vài phút.
Anh cố gắng phối hợp với tốc độ chạy trốn của Từ Hải, truy đuổi không quá nhanh cũng không quá chậm, giống như một người thợ săn lành nghề hoàn hảo khống chế tiết tấu của màn rượt bắt, mục đích của anh là kéo dài thời gian chứ không phải tìm cơ hội giết chết người điều khiển con rối.
Trong chút thời gian cuối cùng còn lại, Ôn Văn đột nhiên gia tăng tốc độ làm Từ Hải có chút trở tay không kịp.
Thể chất của hắn chỉ giống như người bình thường, rất nhanh đã bị Ôn Văn túm lại trong đại sảnh tầng hai.
Ôn Văn, con rối báo ma và Từ Hải, ba người đều cách nhau một khoảng cách là mười mét.
"Thợ săn, chỉ cần sau này mày không chủ động gây sự với tao, tao có thể tha cho mày."
Từ Hải cố gắng duy trì trấn định, ngoài mạnh trong yếu đe dọa Ôn Văn.
Hiện giờ hắn bắt đầu hối hận, vì sao hắn phải quay lại để giết Ôn Văn chứ, trực tiếp chạy đi không phải tốt rồi sao.
Nhưng khi đó Từ Hải làm sao biết được mặc dù thực lực đã giảm mạnh nhưng tên này vẫn có thể chiến đấu ngoan cường như vậy chứ? Từ Hải nuốt nước miếng, trước mặt hắn là Ôn Văn đang cầm hai thứ vũ khí nguy hiểm trên tay, hoàn toàn không có chút sức lực phản kháng nào.
Ôn Văn máu me đầy mặt, thoạt nhìn giống như đang ở thế yếu nhưng độ cung khóe miệng nhếch lên ngày càng cao, cuối cùng trở nên vặn vẹo, cười cực kỳ vui sướng.
"He he he, tới giờ rồi!"
[hết chương 84: ]
Danh sách chương