Thị thành, 2019.

Chu Minh Nghĩa lại đem xe đi bảo trì.

Lúc này đây, ngay cả ông chủ xưởng bảo trì cũng quen mặt. “Minh Nghĩa, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, cậu có ba trăm ngày giam xe ở nhà, phải trang hoàng, phải bảo trì chứ, nói bao nhiêu lần mới bằng lòng đi một chút!”

Chu Minh Nghĩa cười không nói.

Kì thật, Chu Minh Nghĩa cũng không muốn mua xe, thứ nhất, hắn chủ trương bảo vệ môi trường, cảm thấy lượng xe hơi thải khí ô nhiễm môi trường ít một chiếc thì cũng tính là một chiếc; thứ hai, đối với giao thông công cộng trong thành phố hắn mười phần ủng hộ, cho rằng thiết kế vô cùng tiện lợi, tuy rằng từ chỗ ở của mình trên Tĩnh Lộ đáp xe buýt đến trụ sở làm việc, lộ trình dài hơn, mất khoảng 40 phút đi xe, hắn cũng không để ý đoạn đường này.

Tiếc rằng thực hiện được một tháng, với địa vị công việc của hắn, nếu không có xe hàng hiệu thì chẳng khác nào quái vật, vì vậy để chặn miệng mọi người đồng thời sắm cho mình phương tiện đi gặp khách hàng, Chu Minh Nghĩa cũng mua hai chiếc xe hạng sang, tuy vẫn thường tìm cớ cho chúng nghỉ ngơi

Sáng sớm gọi café, Chu Minh Nghĩa mặc thường phục, mang tập công văn, thản nhiên ra khỏi cửa.

Không khí buổi sớm vô cùng tốt, tiếng chim chiêm chiếp truyền đến khiến tâm tình người khác trở nên vui vẻ.

Tuy rằng công việc của hắn luôn cần phải thức đêm, nhưng cuộc sống của Chu Minh Nghĩa rất mang tính quý luật, hắn có một bộ các quy tắc cho bản thân.

Đến trạm xe buýt đã có nhiều người đứng xếp hàng, Chu Minh Nghĩa đứng cuối cùng.

Đoàn người ở giữa có tấm vé dán ảnh chân dung.

Trong thị thành người với người, Chu Minh Nghĩa có quan điểm riêng của mình.

Có một số ít người, mỗi ngày đều nhìn thấy mặt nhưng không quen biết nhau. Thị thành hơn ngàn vạn dân cư, hai người xa lạ muốn làm quen chẳng dễ dàng. Ý thức đề phòng của mọi người quá mạnh mẽ, người thành phố mỗi người mỗi vẻ, sẽ không có ai muốn đi kết bạn với một người mà bản thân không biết một chút thông tin về đối phương.

Chu Minh Nghĩa thực sự hy vọng mọi người chung quanh xem mình như người bình thường, có thể mỗi ngày đi làm, sống cuộc đời bình thản.

Đang nghĩ ngợi tới nội dung hội nghị hôm nay, bỗng nhiên phía sau truyền đến một trận bước chân, sau đó một người chen lấn đi lên, Chu Minh Nghĩa không hề phòng bị bị đẩy tới, lập tức cả đoàn người giống như quân bài domino ngã chồng về phía trước, người đứng đầu quả nhiên va vào trạm dừng, ô oa một tiếng kêu to, chắc là bị đau.

“Sao lại thế này? Sao lại thế này?” Mọi người đồng loạt quay đầu lại.

Sự kiện này khiến thủ phạm vẻ mặt xấu hổ, vuốt cổ cười ngây ngô. “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi chạy nhanh quá.”

“Xe chưa tới cậu gấp cái gì?”

“Đuổi gấp như vậy sao không đến sớm đợi?”

“Oa này một cước đá tôi…”

Mọi người đồng loạt trách móc.

Người thanh niên vội vàng không kịp giải thích, chỉ kịp hỏi người đàn ông trước mắt có chuyện gì hay không. Ồn ào một lúc sau, xe bus đến, tất cả mọi người lên xe, không hề nói chuyện với nhau.

Chu Minh Nghĩa ngồi tầng trên của xe bus dựa vào cửa, đang lẳng lặng ngắm cảnh phố phường thì một người đi đến ngồi cạnh hắn.

Chu Minh Nghĩa nhìn sang, đúng là người gây nên sự kiện quân bài domino.

Đó là một thanh niên ước chừng hơn hai mươi tuổi, mái tóc ngắn hơi rối loạn, ánh mắt sáng ngời, nhìn một bên mặt, môi như đóa hoa, bộ dạng thanh tú, bên trong là áo thun trắng, quần jean, bên ngoài là áo khoác da, cảm giác giống như sinh viên nhưng trên mặt lại không có phong thái của người trí thức, khí chất không giống sinh viên.

Cậu ta làm việc gì? Chu Minh Nghĩa nghĩ thầm.

Người thanh niên lưng mang túi sách phồng to, trên cổ đeo một cây bút, di động, máy ảnh kỹ thuật số, vừa ngồi vào chỗ của mình đã lầm bầm mặc niệm điều gì đó, chân trên mặt đất điểm nhẹ, Chu Minh Nghĩa lấy kinh nghiệm nhìn người của mình phán đoán, người này là phóng viên.

Chu Minh Nghĩa đột nhiên cười thầm, đoán rằng người xa lạ này chỉ mới vào nghề, hắn và đồng nghiệp rất thích trò chơi nhìn người đoán việc này, còn thường xuyên đánh đố nhau, thật lâu không chơi, không biết hôm nay thế nào lại nhớ tới.

Chu Minh Nghĩa ảm đạm cười, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe đi tới khu trung tâm thành phố, người trẻ tuổi vội vàng xuống xe.

Chu Minh Nghĩa xuống xe ở khu ngân hàng nổi tiếng trong thành phố.

Nhìn đồng hồ, mới 8 giờ sáng, tuy rằng người thành phố làm việc đến 9 giờ tối, nhưng cũng không ai đến sớm vào giờ này, không vội phải kiếm tiền như thế nào.

Công ty chứng khoán Vạn Khải, sàn giao dịch chứng khoán lớn nhất Hương Đảo, nổi danh trên cả địa bàn Đông Nam Á.

Đi vào tòa nhà công ty, Chu Minh Nghĩa nhấn nút lên lầu bảy. Chứng khoán Vạn Khải chiếm bảy tầng trệt, diện tích lớn nhất trong tòa nhà, là thành viên ban giám đốc Vạn Khải, văn phòng Chu Minh Nghĩa nằm trên lầu bảy.

Vào văn phòng, Chu Minh Nghĩa tới nội sảnh nho nhỏ thay quần áo, lượng tây trang đắt tiền của hắn có đến một nửa là để ở công ty, đến đây có thể thay.

Sắp đặt thỏa đáng mọi thứ, hắn lại ngồi xuống uống một ly café, lúc này, hai trợ lý của Chu Minh Nghĩa là Bách Anna và Lưu Kí mới đi vào.

Ông chủ so với trợ lý luôn luôn tới sớm hơn.

“Chào buổi sáng, Chu tiên sinh.” Bách Anna mang theo tươi cười ngọt ngào, đi vào văn phòng Chu Minh Nghĩa, đem bản thảo những sự kiện tổng hợp đặt ở bàn công tác của Chu Minh Nghĩa.

Chu Minh Nghĩa luôn luôn không thích người khác lấy chức vị xưng hô với hắn, nhóm nhân viên cấp dưới cũng đã thành thói quen.

“Tư liệu ngài cần đều chuẩn bị tốt, đã thông báo cho người bên bộ đầu tư cùng luật sư, chín giờ ở phòng họp số 4.” Lưu Kí buông xấp tư liệu.

Chu Minh Nghĩa một mặt nhanh chóng xem tin tức trên mạng, đương nhiên, có một chút rạng sáng hôm nay hắn đã biết, đồng thời ngẩng đầu lên nói với Anna. “Anna, nhớ rõ hôm nay phải giúp tôi mua một bó hoa, đưa đến chỗ tiểu thư Mã Thanh Nghi bên ngân hàng Phong Diệp.”

“Vâng.”

Chu Minh Nghĩa mỉm cười một chút với trợ lý, sau đó chìm mình vào trước màn hình máy tính.

Tim Bách Anna không tự chủ được đập thình thịch, làm nhân viên của Chu Minh Nghĩa đã bốn năm, vẫn không thể tự động điều khiển được chính mình.

Này cũng là không có biện pháp, Bách Anna chấp nhận số mệnh, đồng nghiệp chung quanh cùng các bạn bè đều công nhận ông chủ thực sự rất xuất chúng.

Bỏ qua tài hoa cùng năng lực xuất sắc hơn người, riêng ngoại hình Chu Minh Nghĩa cũng đủ làm cho nhân viên nữ trong công ty không thể không chú ý.

Chu Minh Nghĩa có dáng người cao lớn, khỏe mạnh, dung mạo anh tuấn, tuy rằng đã đứng hàng ba nhưng tuyệt không béo, vóc dáng mạnh mẽ mà hữu lực, tóc màu đen, đôi mắt nâu sáng ngời, sống mũi cao thẳng, cằm góc cạnh rõ ràng, cả người tản mát một lực hấp dẫn mạnh mẽ của đàn ông thành đạt và thành thục. Chu Minh Nghĩa dốc sức vào sự nghiệp chứng khoán nhiều năm, tiến lùi vô cùng khôn khéo, công phu xã giao cẩn trọng, thái độ làm người lại khiêm tốn, được giới tài chính công nhận là một kẻ rất lợi hại.

Trong nghề, Chu Minh Nghĩa có tên gọi. “Hỏa hồ”, chính là hình dung hắn làm việc thong dong tao nhã nhưng lại khôn khéo, cao tay.

Công tác buổi sáng khẩn trương nhưng luôn theo trình tự cuối cùng đã xong, tới giờ ăn trưa, điện thoại vang lên.

“Minh Nghĩa, nhớ rõ chúng ta có hẹn không?”

“Đương nhiên, tôi đã chuẩn bị tốt.”

“Đáng tiếc nha, không ít mỹ nữ trong thành phố chờ cùng các hạ uống trà, các hạ lại hẹn với tôi.” Người ở đầu dây bên kia quả nhiên là trêu chọc hắn.

“Tôi có chuyện cùng cậu bàn bạc.”

Đi vào Bích Thanh Các cạnh công ty - là nhà ăn mà các nhân viên ngân hàng yêu thích, danh mục món ăn Chiết Giang rất có danh tiếng - Chu Minh Nghĩa phát hiện người mình hẹn đã có mặt.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Kim Tắc Thái uống trà, nhìn lão hữu hỏi, gã không khỏi nghi hoặc, nếu là việc công Chu Minh Nghĩa luôn luôn nói trực tiếp, chỉ có việc tư hắn mới nói vào giờ cơm trưa, làm bạn bè kiêm luật sư của Chu Minh Nghĩa đã nhiều năm, gã hiểu hắn rất rõ.

Chu Minh Nghĩa mỉm cười. “ Tôi phát hiện cha tôi muốn tái hôn, muốn nghe ý kiến của cậu.”

Kim Tắc Thái mở to hai mắt. “Bác trai sao?” Trong lòng thầm nghĩ người này đúng là kiềm chế tốt, nói đề tài như vậy mà mặt không đổi sắc.

“Phải.”

Ngày xưa là bạn bè thời đại học, hiện tại là luật sư riêng, Kim Tắc Thái hiểu rõ gia cảnh nhà Chu Minh Nghĩa. Cha mẹ Chu Minh Nghĩa đã bất hòa từ khi hắn còn nhỏ, ở riêng nhiều năm, sau khi Chu Minh Nghĩa trưởng thành thì chính thức ly hôn. Kim Tắc Thái biết cha Chu Minh Nghĩa là nhân viên chính phủ, bề ngoài đậm chất trí thức, nghe tin tức kết hôn của bác trai Kim Tắc Thái có chút kinh ngạc.

“Cậu làm sao biết được tin này?”

Gắp một ít đồ ăn, Chu Minh Nghĩa cười đáp. “Tự nhiên sẽ có người nói tôi biết.”

“Xác định là muốn kết hôn thật? Bác trai cam đoan đó là bạn bè.”

“Tôi nghĩ cha tôi sẽ không cùng bạn bè mỗi ngày đều gặp mặt nói chuyện, khiêu vũ.”

“Đã có chút thân mật rồi sao?”

“Không tồi.”

“Cậu phản đối?”

“Đương nhiên không.” Chu Minh Nghĩa giương mắt nhìn Kim Tắc Thái.

Quen biết nhiều năm, Kim Tắc Thái thừa nhận ánh mắt Chu Minh Nghĩa đặc biệt thâm thúy, có thể chế ngự kẻ khác, dường như nhìn thấu hết thảy, mỗi lần đối phương bị hắn nhìn sẽ không thể che giấu bất kì chuyện gì, thật không hiểu trên bàn đàm phán đối phương làm sao cò kè mặc cả với hắn.

“Cần tôi làm gì sao?”

“Những tài liệu liên quan đã gửi đến chỗ cậu, cậu thay tôi điều tra một chút gia quyến của người kia, tôi không tiện ra mặt, tôi biết cậu nhất định có biện pháp.”

Kim Tắc Thái gật gật đầu, hắn hiểu băn khoăn của Chu Minh Nghĩa.

“Cảm ơn.” Chu Minh Nghĩa mỉm cười

“Ai, nụ cười này nếu sử dụng ở nơi khác, cậu không biết mình sẽ nhận được bao nhiêu ưu đãi đâu.” Kim Tắc Thái vẫn không quên trêu chọc.

“Tôi cũng muốn, nhưng không có thời gian.”

“Cuồng công việc.”

“Tôi thích như vậy.”

“Cậu là thương nhân chuyên cần nhất thành phố.”

“Tôi thừa nhận, nhưng vẫn hy vọng không bị người khác hiểu lầm tôi mỗi ngày trong mắt đều chỉ có tiền.” Chu Minh Nghĩa cười lắc đầu.

Ở trạm xe buýt, Chu Minh Nghĩa gặp lại người trẻ tuổi kia.

Trong thành phố, những người trẻ tuổi sinh lực tràn trề rất nhiều, nhưng Chu Minh Nghĩa cảm thấy người thanh niên này trong mắt lại ẩn hiện một nét u buồn làm hắn động tâm, rốt cuộc là chuyện gì đã khiến cho người thanh niên này có ánh mắt như vậy? Một phút không cẩn thận, Chu Minh Nghĩa đánh rơi tập công văn trên tay, chàng trai trẻ phía sau nhặt lên đưa cho hắn.

“Cảm ơn.”

“Không cần khách khí.”

Hai hành khách ngày ngày chạm mặt nhau trên cùng một chuyến xe cuối cùng cũng đối thoại.

Chu Minh Nghĩa vui vẻ ngồi trên tầng thượng xe buýt, vị trí gần cầu thang lên xuống, thuận tiện cho việc đi lại, người trẻ tuổi dường như cũng nghĩ vậy nên luôn ngồi bên cạnh hắn.

Chu Minh Nghĩa nhìn người trẻ tuổi mỉm cười, người kia cũng vội vàng cười lại.

Chu Minh Nghĩa ho nhẹ một chút. “Chu Minh Nghĩa.” Hắn chủ động tự giới thiệu. Không biết vì sao, chỉ biết muốn kết bạn với đối phương.

“Duẫn An Nhiên.”

“Cậu đi làm sao? Rất sớm a?” Chu Minh Nghĩa bình thản hỏi.

”Đến chỗ làm là vừa đúng 8 giờ, cũng không tính là sớm, chúng tôi luôn phải chạy tới chạy lui.”

“Phóng viên?”

Duẫn An Nhiên lộ ra biểu tình ngoài ý muốn. “Làm sao anh biết?”

“Nhìn những thiết bị trên người cậu có thể đoán được.” Chu Minh Nghĩa mỉm cười ra vẻ hiểu biết, hắn chưa một lần đoán sai nghề nghiệp đối phương, cho dù là lần gặp đầu tiên.

Duẫn An Nhiên cười mang theo vài phần trẻ con. “Không phải ai cũng nhận ra.”

“Tòa soạn báo nào?”

“Tuần san Đễ Thực.”

Chu Minh Nghĩa biết, đây là một tòa soạn báo tầm trung, chuyên viết đủ loại tin tức.

Chu Minh Nghĩa mang theo ý cười thản nhiên.

Duẫn An Nhiên trừng mắt. “Tôi không phải đội chó săn tin, tôi là phóng viên chụp ảnh.”

Chu Minh Nghĩa nhẹ nhàng trả lời. “Tôi tin tưởng cậu.”

Trước nụ cười của người xa lạ kia, Duẫn An Nhiên ngây ngẩn cả người.

Duẫn An Nhiên tự nhận mình chưa gặp nam giới nào có phong thái như vậy bao giờ. Kỳ thật cậu đã sớm chú ý tới người đàn ông thường cùng mình đợi xe buýt, tự đáy lòng cảm thấy kinh ngạc trước thái độ ung dung không giống người thường cùng với sự thành thục đầy mị lực của người kia, đương nhiên, ngoại hình anh tuấn cao lớn của đối phương cũng làm cho cậu chú ý, trong thành phố người có phong thái như vậy tuy không ít, nhưng có thể gặp mỗi ngày thì không có.

Càng làm cho Duẫn An Nhiên kinh ngạc chính là giọng nói gợi cảm, giống như ánh mắt thâm thúy kia, có thể nhìn thấu hết thảy của đối phương.

“Anh là người mẫu sao?” Duẫn An Nhiên hỏi.

“Vì sao lại nghĩ như vậy?”

“Anh thật sự rất thích hợp, ngoại hình tốt, cao lớn, dáng người đẹp, lại đẹp trai, không phải sao?”

“Nghe ca ngợi như vậy thật đúng làm cho người ta cao hứng, nhưng tôi không không phải, tôi là nhân viên công ty.” Chu Minh Nghĩa chân thật nói.

“Tôi cảm thấy đã gặp anh ở đâu đó. Nghĩ không ra, nhưng thực sự cảm thấy hình như đã gặp qua.”

Chu Minh Nghĩa tươi cười mang theo trêu chọc. “Tôi cũng không thể vì những lời lí giải này mà dễ tiếp cận.”

Duẫn An Nhiên tức giận, giống như sơn miêu bị cắt đuôi, còn thiếu mỗi việc giương nanh múa vuốt. “Anh nói cái gì! Này, mới khen anh vài câu dễ nghe đã đắc ý, ít mơ đi, anh có gì đặc biệt hơn người, ai muốn đến gần a!”

“Thật có lỗi, thật có lỗi, chỉ là trò đùa nhỏ.”

“Hừ!” Duẫn An Nhiên tức giận quay mặt đi.

Chu Minh Nghĩa cười thầm trong lòng, người này mẫn cảm mà đơn thuần như vậy, cậu và hắn là hai thế giới khác biệt, đối với bản thân hắn mà nói, Duẫn An Nhiên chỉ như một chú cừu non.

Xe tới khu phố trung tâm, Duẫn An Nhiên xuống xe vẫn không quên quay đầu lại trắng trợn liếc Chu Minh Nghĩa một cái.

Buổi tối, hai người lại gặp mặt trên cùng một chuyến xe buýt.

“Như thế nào luôn gặp anh?” Duẫn An Nhiên bất mãn hỏi.

“Cậu chẳng lẽ không thường gặp cô gái xinh đẹp nào trên xe buýt sao?”

“Sao không?”

“Tôi nghĩ chúng ta đón xe buýt theo cùng một quy luật thời gian, cho nên khả năng gặp mặt trên cùng một chuyến xe cao hơn, hơn nữa điều này cho thấy giờ giấc giao thông công cộng trong thành phố có độ chuẩn xác rất cao.”

“Ai…” Duẫn An Nhiên thở dài, tựa lưng vào ghế ngồi.

“Mệt sao?”

“Như đánh giặc ấy.”

Chu Minh Nghĩa nở nụ cười, công việc của hắn so với đánh giặc cũng không sai biệt lắm, ngày ngày chăm chăm theo dõi thị trường chứng khoán tăng giảm.

“Tin tức giải trí cũng không dễ làm.”

“Nói đúng là thế, mỗi ngày đi xung quanh thành phố như đi chợ, đám nghệ sĩ này khi quảng bá chuyện gì thì cầu chúng tôi đến chụp ảnh, mở đường cho cánh phóng viên giật tít của sao lớn này, siêu sao nọ, chỉ sợ chúng tôi không chịu đăng tin trên báo, nhưng lúc bình thường thấy chúng tôi như thấy ôn thần, còn kém kêu gào đòi đánh đòi giết.”

Chu Minh Nghĩa mỉm cười lắng nghe.

Tự biên tự diễn một hồi, Duẫn An Nhiên lúc này mới cười xin lỗi. “Thật ngại, anh phải nghe tôi kể khổ.”

“Không quan hệ, vì công việc mà phải chịu áp lực là chuyện bình thường, nói hết một chút mới có lợi.”

Duẫn An Nhiên ngậm miệng, nhìn cảnh ngoài cửa xe.

Điều gì làm cho cậu phải hướng người xa lạ kể khổ, nhất định là công việc rất vất vả, đương nhiên, trước mắt chỉ biết kẻ xa lạ này làm Duẫn An Nhiên có cảm giác an toàn, cho nên mới đối với hắn nói không ngừng nghỉ.

Là con độc nhất trong nhà, từ nhỏ đã không có tình thương của cha, Duẫn An Nhiên theo bản năng hy vọng có thể có anh trai ngày thường lắng nghe một chút tiếng lòng mình, rất nhiều chuyện không thể nói cho mẹ biết, sợ bà lo lắng, cũng sợ bà không hiểu.

Khi Chu Minh Nghĩa một lần nữa đang ngồi trên xe buýt nhìn thấy Duẫn An Nhiên, sắc mặt cậu thật sự rất kém.

“Xảy ra chuyện gì sao?”

Duẫn An Nhiên sờ sờ mặt, lắc đầu.

Chu Minh Nghĩa than nhẹ, không hỏi nữa.

“Anh ở đâu?” Duẫn An Nhiên bất ngờ hỏi.

“Tĩnh Lộ.”

“Tôi ở khu Hinh Mĩ trên Tĩnh Lộ.”

Chu Minh Nghĩa gật đầu, cậu biết tiểu khu này là chính phủ đặc biệt xây dựng để thực hiện kế hoạch an cư lập nghiệp cho một vạn gia đình. Giá đất trong thành phố đắt đỏ nổi tiếng thế giới, chính phủ vẫn một mực thi hành kế hoạch an cư này, nếu không giai cấp bình dân thấp bé sẽ không có nơi để ở. Nhưng có thể ở được một đoạn trên Tĩnh Lộ như vậy, thật muốn nói là may mắn.

“Anh không vội trở về sao?”Duẫn An Nhiên cúi đầu hỏi.

“ Không. Có việc gì à?”

Duẫn An Nhiên vẫn cúi đầu, giống như không còn sức gánh vác.

Chu Minh Nghĩa biết cậu nhất định là có việc, vì thế khi xe buýt tiến vào Tĩnh Lộ liền lôi kéo Duẫn An Nhiên xuống xe, đem cậu đến một nhà ăn yên tĩnh, gọi bia và vài món kho, ngồi ăn chờ Duẫn An Nhiên mở miệng.

Một hơi uống xong lon bia, Duẫn An Nhiên ngẩng đầu gãi gãi mái tóc đen óng. “Tôi, tôi không biết có thể nói cùng ai, lòng tôi rất loạn.”

Tình cảm có vấn đề sao?” Là chuyên gia phân tích đầu tư chứng khoán, Chu Minh Nghĩa không nghĩ tới bản thân còn có một ngày đảm đương công việc phân tích tình cảm.

Duẫn An Nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Minh Nghĩa, ánh mắt bất lực cùng hoang mang làm Chu Minh Nghĩa kinh ngạc.

Chu Minh Nghĩa cũng nhìn Duẫn An Nhiên, sự trầm ổn cùng ánh mắt trong suốt làm Duẫn An Nhiên trấn định một chút.

“Mẹ tôi, tái hôn.” Duẫn An Nhiên cau mày mang theo thống khổ.

Chu Minh Nghĩa nở nụ cười. “Cậu phản đối?”

“Tôi không biết.”

“Nói vậy là ý gì?”

“Bời vì tôi không biết đối phương là người như thế nào, cho nên tôi không thể tỏ thái độ.”

“Nghĩa là sao?”

“Nếu đối phương là người tốt, tôi sẽ không ngại việc mẹ tái hôn, nhưng tôi lo lắng mẹ tôi là người đơn thuần, xã hội bây giờ hỗn loạn, tay già đời còn có lúc nhìn nhầm, tôi sợ mẹ bị lừa, sợ bà bị thương tổn.”

Chu Minh Nghĩ chớp mắt, thì ra nguyên nhân sự tinh khiết của Duẫn An Nhiên là xuất phát từ đây.

“Mẹ đã trải qua nhiều khổ đau, hôn nhân bất hạnh một lần là đủ rồi, tôi sợ, tôi… ” Duẫn An Nhiên không nói nữa, cúi đầu thật thấp.

Chu Minh Nghĩa nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng, nếu đối phương là người ở tiểu khu An Cư, như vậy không có khả năng tính toán, lúc phân tích cho cậu chỉ cần lo lắng các tình huống khác.

“Tôi nghĩ, kết quả không ngoại trừ hai khả năng, nếu đối phương là người không tồi, như vậy để mẹ cậu tái hôn cũng tốt, nếu đối phương là người không tin tưởng được, cậu phải hiểu rằng hắn cũng đã làm mẹ cậu động lòng mới khiến bà có ý định tái hôn. Mẹ cậu chắc tuổi cũng không còn nhỏ. Như vậy, dù đối phương là người như thế nào, ít nhất, hắn cũng làm cho mẹ cậu có cảm giác được yêu. Nếu không có một tình cảm chân chính làm sao có thiên trường địa cửu? Cho nên tôi thấy cậu cũng không cần phải lo lắng nhiều. Mẹ cậu là người trưởng thành, hãy để bà tự quyết định.”

Nghe Chu Minh Nghĩa bình thản nói, Duẫn An Nhiên đột nhiên có cảm giác sáng sủa hẳn lên.

“Nếu cậu lo lắng, không ngại hỏi mẹ mình một chút bối cảnh gia thế đối phương, không thể hỏi trực tiếp cũng có thể hỏi chị em thân biết của mẹ, nhất định có người sẽ biết họ tên đối phương, nếu thật sự có thể mời người điều tra một chút cũng không sao, sau đó, cậu có thể kết luận lại một lần nữa.”

“Đúng vậy, anh nói rất chuẩn.” Duẫn An Nhiên vuốt gáy. “Tôi đã biết.”

“Cám ơn anh.”

Chu Minh Nghĩa tươi cười ôn hòa.

Duẫn An Nhiên thầm nghĩ, mình quả nhiên hỏi đúng người, từ lúc mới gặp mặt cậu đã cảm thấy Chu Minh Nghĩa như người anh cả có thể tín nhiệm, giờ cậu đã hiểu cảm giác có anh em mà cậu thường hy vọng là như thế nào.

Kế đến, hai người thoải mái uống hết bia.

Trở về nơi ở của chính mình, căn phòng cao nhất trong tòa nhà bên cạnh hải cảng, Chu Minh Nghĩa buông công văn, một bên pha café một bên nghĩ đến tình trạng kết hôn, tái hôn trong thành phố ngày càng nhiều, ai cũng hướng đến tình cảm tốt đẹp nhưng càng ngày càng nhận ra không thể cầu toàn, tất cả mọi người đều ôm tâm trạng chờ mong sau đó lại lo được lo mất.

Không đợi đến lúc Duẫn An Nhiên hỏi, mẹ cậu - Đổng Vân, đã tự mình giãi bày với đứa con.

“Như vậy, đã quen biết gần một năm?” Duẫn An Nhiên thấp giọng hỏi.

“Phải.” Đổng Vân vẫn cúi đầu.

“Mẹ thật sự hiểu rõ mọi chuyện của người đó?” Duẫn An Nhiên chỉ sợ mẹ bị lừa.

“Là bằng hữu giới thiệu, bác ấy nguyên gốc là người Trữ Ba, thời niên thiếu ở Hương Đảo học hành, sang Anh học đại học sau đó trở về làm việc, nhận chức ở sở giáo dục, về hưu hai năm trước. Mới đầu chúng ta làm quen, gặp mặt, nói chuyện, thời gian lâu dài liền tự nhiên phát triển thành như vậy.”

Duẫn An Nhiên thầm nghĩ điều kiện đối phương cũng không tồi.

“Người đó, vì sao độc thân?”

“Chuyện này, bác ấy không hợp với vợ trước, ở riêng rất nhiều năm, sáu năm trước mới chính thức ly hôn.”

“Ly hôn nhiều năm như vậy bây giờ mới tìm người bầu bạn sao?” Duẫn An Nhiên hỏi.

Đổng Vân ngẩng đầu nhìn đứa con. “Chúng ta cũng tốn rất nhiều thời gian để tìm ra nhau.”

Duẫn An Nhiên ôm lấy mẹ. “Mẹ, con không có ý gì khác, con chỉ sợ mẹ bị người thương tổn, sợ mẹ bị lừa, mẹ không cần tức giận.

Đổng Vân đưa tay vỗ về đứa con. “Mẹ biết. Mẹ lo lắng thật lâu mới hạ quyết tâm. Mẹ muốn cùng bác ấy sớm tối bên nhau, mẹ đã cẩn thận suy xét rồi.”

Duẫn An Nhiên nhìn khuôn mặt đã không còn trẻ của mẹ mình. “Mẹ, chúc mẹ hạnh phúc.”

Đổng Vân nở nụ cười có chút buồn bã.

“Có thể giới thiệu cho con với vị tiên sinh kia làm quen không?”

“Có thể. Mẹ mời bác ấy cuối tuần sau đến nhà chúng ta ăn cơm.”

Xem ra mẹ đã chu toàn mọi việc, Duẫn An Nhiên chỉ phải gật đầu, đợi đến lúc đó sẽ rõ ràng.

“Phải xưng hô người đó như thế nào? ”

“Bác ấy là Chu Trọng Hàn, con gọi bác Chu là tốt rồi.”

Duẫn An Nhiên gật đầu, cuối tuần sao ? Trước mắt phải sắp xếp công việc thật tốt.

Đêm đến, Duẫn An Nhiên không ngủ được, cậu quả nhiên không thể không lo lắng.

Duẫn An Nhiên lo lắng là có lý do, mẹ là con một trong nhà, thái độ làm người đơn thuần dịu dàng, sau được gả cho cha, tính tình cha cậu khá dữ, vì vậy càng ngày hai người càng không có tiếng nói chung, thời thơ ấu phải chứng kiến cảnh cha cường bạo mẹ đã trở thành ám ảnh trong lòng cậu. Cha mẹ ly hôn năm Duẫn An Nhiên mười tuổi, cậu theo mẹ sinh sống, thời gian đó thực sự kham khổ, hơn nữa Duẫn An Nhiên lại tự giễu bản thân không có tiền đồ, học hành không khá khẩm, sau khi tốt nghiệp trung học ra ngoài làm công, vì thích chụp ảnh mà trở thành phóng viên đưa tin tức giải trí, kỳ thật cũng chỉ là chân sai vặt, nghĩ đến đây Duẫn An Nhiên không khỏi nhớ tới Chu Minh Nghĩa, trong đầu hiện lên tướng mạo anh tuấn cùng đôi hắn thâm thúy sang ngời của hắn.

Là tự bản thân không có năng lực, công việc chỉ đủ chi tiêu hằng ngày, bằng không sẽ không ở nơi này, nếu bản thân có bản lĩnh và tiền đồ, mẹ sẽ không phải kham khổ nhiều năm như vậy, nghe mẹ giới thiệu, sau khi tái hôn, nếu mẹ có thể sống tốt một chút thì chính mình cũng yên tâm, Duẫn An Nhiên thầm nghĩ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện