Giản Ngôn Tây nhìn Nhan Thiến Thiến, ánh mắt sắc lạnh, nếu như lúc trước Nhan Thiến Thiến bị người ta nhìn một cách vô lễ như vậy sẽ nghênh ngang chửi rủa người ta, giờ đây, thái độ lại khác thường, khiến cho mọi người đổ mồ hôi.

Một đám người vây xem, nhân viên công tác và diễn viên thông minh đã phát hiện ra đầu mối, tuy rằng không đoán được cô ta làm gì nhưng cũng đã hiểu đại khái, trong lòng trở nên sợ hãi, lui về phía sau vài bước, cách xa Nhan Thiến Thiến, những người khác mờ mịt, thấy động tác của người bên cạnh liền thực hiện theo quán tính, trong thoáng chốc, bên người cô đã chẳng còn ai, chỉ còn mình cô mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sau lưng đã ướt đẫm.

Cô có nghĩ cũng không nghĩ tới chuyện Giản Ngôn Tây ở trước mặt mọi người nói ra chuyện này.

Làm sao bây giờ? Nhan Thiến Thiến run rẩy, vốn cô không sợ sệt, nhưng khí chất áp người này của Giản Ngôn Tây làm sự chột dạ của cô tăng lên, đạo diễn Trình cũng nhìn cô, trong đó còn có kinh ngạc và nghi vấn không rõ. Từ khi cô xuất đạo tới nay luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Hơn nữa chuyện cô làm vô cùng nguy hiểm, giống như mọi người ai cũng đã biết hết.

Cũng may là cô vẫn giữ được tâm lý ổn định, hai tay đan vào nhau, cười gượng nói. "Không cần.... Nhìn ra rất cao, tôi có chút sợ."

"Trước đây không phải chị rất có hứng thú sao?"

"Không, tôi không có hứng thú." Viền mắt Nhan Thiến Thiến đỏ ửng, cắn răng nói. "Quá cao..."

"Ồ? Hóa ra là chị Thiến Thiến không có hứng thú." Giản Ngôn Tây cười lạnh, thu hồi bàn tay đang duỗi ra, ánh mắt lấp lóe. "Vậy xem như tôi làm điều thừa rồi. Anh Lý, anh giúp tôi mặc vào đi, làm lỡ canh quay thật sự là không tiện." Cậu nói xong mới nở nụ cười, nhìn chằm chằm Nhan Thiến Thiến, nói. "Chúng ta bắt đầu đi."

Một thân nam nhân mặc áo đỏ, giống như Đế Thần đã trở thành con người thật, thấy rõ ánh mắt, rõ biểu tình lạnh lùng trên mặt, nụ cười trong chốc lát biến thành châm biếm. Không biết vì sao, Nhan Thiến Thiến nhìn thấy bộ dáng này của Giản Ngôn Tây thì tia chột dạ tăng mười lần, không thể khống chết bản thân, hét to. "Không được."

Không được. Với tình huống như bây giờ, nếu Giản Ngôn Tây rơi xuống, cô sẽ bị nghi ngờ đầu tiên.

Nhan Thiến Thiến càng nghĩ càng sợ, cứng rắn nói. "Bây giờ trời rất lạnh, để hôm khác đi."

"Hôm khác?" Giản Ngôn Tây nhíu mày. "Hóa ra chị Thiến Thiến ở trong đang phim không chỉ làm diễn viên chính mà con kiêm luôn chức đạo diễn, nếu chị nói không diễn, tôi sẽ không diễn."

Mặt Nhan Thiến Thiến biến sắc, sắc mặt của Trình Viễn cũng càng thêm khó coi, ném kịch bản trong tay lên ghế, chỉ huy phó đạo diên, nói. "Dọn dẹp hiện trường đi, hôm nay không quay nữa. Nhan Thiến Thiến, Giản Ngôn Tây, hai người lại đây với tôi."

Bên trong phòng nghỉ, sắc mặt Trình Viễn vô cùng khó coi, vừa nãy phó đạo diễn mang tới tin tức, tổ đạo cụ kiểm tra dây cáp mang tới kết quả xấu... Hôm nay Giản Ngôn Tây bị người ta hại, võ sư và đoàn làm phim cũng không ai biết.

Chuyện này vô cùng rõ ràng, có người muốn hại Giản Ngôn Tây, thủ đoạn có thể nói là độc ác.

Trình Viễn tức đến bể phổi, dựa theo thái độ vừa rồi của Giản Ngôn Tây và Nhan Thiến Thiến, sự thật ra sao vừa xem đã hiểu, Trình Viễn cũng không nghĩ tới chuyện Nhan Thiến Thiến lại ngu như vậy. Mẹ nó nữa. Trình Viễn luôn lịch sự, bây giờ cũng không nhịn được chửi mẹ nó, trong giới giải trí không biết có bao nhiêu trò độc ác, tạt nước bẩn, hãm hạm người khác để thay thế vị trí của người ta. Ông cũng không nghĩ tới có cả chuyện mài mỏng dây cáp để hại tính mạng người ta.

Cái thủ đoạn chứa tâm cơ và tình huống hôm nay có thể giống nhau sao? Đây là mưu sát. Coi như không phải Nhan Thiến Thiến giết người, coi như cuối cùng Giản Ngôn Tây chỉ bị thương nhẹ nhưng đây là cố ý tổn thương người ta, xét theo pháp luật còn nặng hơn giết người. Người bình thường ai dám làm vậy?

Đm.

Coi như không phải vì danh dự đoàn phim, không phải vì Tru Thần, thì cô gái này không thể suy nghĩ vì bản thân mình sao?

Trình Viễn tức đến điên người, cả người ở trong trạng thái cuồng bạo, mà Giản Ngôn Tây là người trong cuộc lại mặc áo khoác dày, nhàn nhã ngồi, biểu cảm trên mặt vô cùng thoải mái, cầm điện thoại di động trong tay, không biết đang nhìn cái gì. Bên người cậu là Lương Văn Thanh đang nổi giận, lớn tiếng mắng. "Ngôn Tây của chúng tôi ở đâu chọc phải Nhan Thiến Thiến cô chứ, sao cô phải hại cậu ấy như vậy? Với độ cao 50 mét, cô biết rơi từ trên xuống có hậu quả gì không? Nhan tiểu thư, có có biết mưu sát là tội lớn không??

"Anh Văn, bình tĩnh một chút." Đại diện của Nhan Thiến Thiến mang theo ánh mắt bình tĩnh, trấn an Lương Văn Thanh đang tức giận, nói. "Xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi cũng rất sợ, dây cáp gặp sự cố ngoài ý muốn là do có người cố ý làm vậy, cũng có thể là bản thân nó có vấn đề. Nếu như dây cáp là do có người động tay động chân, thì cả đoàn phim lớn như vậy, ai cũng có khả năng, sao có thể đổ cho Thiến Thiến nhà tôi?"

Lương Văn Thanh trợn mắt ngoác mồm, không nghĩ tới lại có người vô liêm sỉ như vậy, tức giận nói. "Ai làm thì trong lòng tự rõ, làm như cô ta vô tội ấy, vô tội thì chột dạ làm cái đếch gì?" Ánh mắt Lương Văn Thanh như tia điện nhìn chòng chọc vào Nhan Thiến Thiến, không kiêng nể nói thẳng. "Nhan Thiến Thiến, nếu không phải cô làm, sao lại sợ hãi như vậy? Cô năm tuổi xuất đạo, mười bốn tuổi đã bắt đầu có tác phẩm lớn, quay mấy cảnh trên cao rất sợ sao? Sợ thành dáng vẻ đó"

Sắc mặt Nhan Thiến Thiến tái nhợt, người đại diện trấn tĩnh cô không ít, liếc mắt nhìn Giản Ngôn Tây, phát hiện đối phương căn bản chẳng có phản ứng gì, nội tâm sợ hãi trong phút chốc chuyển thành phẫn nộ, cắn răng oán hận nói. "Tại sao tôi không thể sợ? Sợ gì là chuyện của tôi, liên quan gì đến các người?"

Cô cũng chẳng làm sai cái gì.

Dây cáp bị người ta mài mòn, nhưng cô đã thương lượng xong với người kia, khoảng 3 mét cuối mới bắt đầu đứt, làm cho Giản Ngôn Tây ngã xuống, với khoảng cách ấy nhiều nhất là gãy chân, vậy nên không thể tiếp tục đóng phim nữa, làm sao chết được? Hơn nữa bây giờ Giản Ngôn Tây đã không sao rồi, còn kêu gào như người bị hại vậy.

Giống như scandal theo dõi lúc trước, trên weibo nói mình đáng thương, gì mà tự sát, kết quả không phải đang còn sống rồi nhảy nhót tưng bừng đây sao? Nói mình bị hại kết quả chiếm được một số lớn fan và nhân khí, bây giờ muốn giở lại trò cũ? Tuyệt đối không thể!

Nhan Thiến Thiến nghĩ vậy, ánh mắt càng hiện lên sự tàn nhẫn, nghĩ đến chuyện tên kia đã bỏ trốn, bây giờ Giản Ngôn Tây không có chứng cớ gì, mồm năm miệng mười đổ cho cô mưu sát, quả thật là buồn cười. Cô cười lạnh một tiếng, nói. "Chuyện anh nói tôi chưa từng làm, anh đừng mở mồm là hắt nước bẩn cho tôi, cẩn thận tôi kiện anh." (Kiện Tiểu Thanh Thanh bé nhỏ nhà tui nổi à:)))

Lương Văn Thanh không thể tin nổi. "Chúng tôi chửi cô? Được rồi." Hắn tức giận, đối mặt với con người vô liêm sỉ dĩ nhiên sẽ không phản bác được gì. Trình Viễn bên cạnh đã nhìn không nổi, mở miệng nói. "Được rồi, mọi người bình tĩnh..."

"Báo cảnh sát đi." Lực chú ý của Giản Ngôn Tây cuối cùng cũng rời khỏi điện thoại, đánh gãy lời của Trình Viễn, nhìn Nhan Thiến Thiến nói. "Bây giờ không tìm được hung thủ đúng không? Mọi người ở đây cũng không biết điều tra ra sao, vậy rất đơn giản, giao cho cảnh sát là được."

"Trần Thái Kỳ nhìn Giản Ngôn Tây, ứng phó không kịp, sửng sốt rồi nói. "Chuyện này... không cần. Cũng chưa xảy ra chuyện gì..."

"Không xảy ra chuyện gì?" Giản Ngôn Tây cười lạnh một tiếng. "Người không sao là anh, là chị Thiến Thiến yêu quý của chúng ta, còn tôi suýt chút nữa ngã xuống từ độ cao 50 mét, tổ đạo cụ cũng chứng minh là nó bị phá hoại rồi, như vậy có thể chắc chắn đây là mưu sát, cố ý giết người."

"Ngôn Tây, cậu đừng kích động." Trình Viễn tuy không thích thủ đoạn làm việc của Nhan Thiến Thiến, nhưng nếu đoàn phim xảy ra chuyện này, báo cảnh sát cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, vội hỏi. "Trước tiên chúng ta đàm phán đã"

Giản Ngôn Tây khinh thường nhìn Nhan Thiến Thiến, nói: "Đàm phán?"

Trong mắt cậu tràn ngập ý xem thường, Nhan Thiến Thiến tức giận, ném cốc nước trong tay xuống đất, phát ra tiếng "choang" lớn, cô từ trên ghế đứng lên, lạnh lùng nói. "Giản Ngôn Tây, cho cậu thể diện cậu không cần, chuyện trên weibo làm cậu tự tin lên à?  Cậu cho rằng cậu là ai? Chỉ là một minh tinh tuyến ba, có tin tôi gọi một cú điện thoại chặn hết đường sống của cậu không?"

Trình Viễn nghe vậy cảm thấy vô lực rồi. Dưới tình huống này còn nói ra mấy lời đó, thật sự là...

Ngu xuẩn!

Trình Viễn cắn răng chửi con mẹ mày, còn Giản Ngôn Tây lại không phản ứng nhìn Nhan Thiến Thiến, khóe miệng nở nụ cười, đứng lên nói. "Chị Thiến Thiến, chị nói đúng, tôi không phải là ai đó lớn lao gì, cũng không có danh tiếng trong giới giải trí, bên ngoài cũng là người bình thường, đương nhiên chỉ có thể nghĩ tới việc báo cảnh sát."

"Cậu không có chứng cớ."

Giản Ngôn Tây cười ha ha: "Tôi không có chứng cứ? Chị Thiến Thiến, chị cho rằng vì sao tôi biết dây cáp có vấn đề? Vì sao tôi biết có người động tay động chân với dây cáp mà còn có thể quay mấy cảnh đấy?" Ánh mắt Giản Ngôn Tây lạnh nhạt, nói. "Hóa ra trong mắt chị, tôi ngu như vậy?"

Nhan Thiến Thiến trợn mắt lên, không dám tin, nói. "Ý cậu là gì?"

"Ý tôi rất khó hiểu sao?" Giản Ngôn Tây lắc lắc điện thoại di động, nói. "Vị Đổng tiên sinh kia suýt chút nữa đã bỏ chạy, nhưng may là tôi gọi điện cho giám đốc gọi người chờ ở bên ngoài..."

"Xin lỗi, bắt được người rồi." Giản Ngôn Tây lộ ra nụ cười xán lạn. 

Vương Khả trợn mắt ngoác mồm nhìn Giản Ngôn Tây:"Cậu thật sự báo cảnh sát?"

"Còn không?" Giản Ngôn Tây vùi đầu vào sofa, cẩm tạp chí nói. "Giết người đền mạng thiếu nợ trả tiền, ở thời đại nào thì mấy chuyện đó cũng rất bình thường."

"Nói vậy không sai..." Nhưng cậu không kiêng dè gì, đây là lần đầu tiên Vương Khả thấy vậy.

Nếu như là người khác, thật sự lén lút giải quyết rồi. Dù sao cân nhắc đến nhiều chuyện, thế lực sau Nhan Thiến Thiến rất mạnh, còn cả bộ phim Tru Thần nữa, mấy ai có thể làm như Giản Ngôn Tây, nói báo cảnh sát liền báo cảnh sát.

Vương Khả thở dài, nhớ đến một chuyện, hiếu kỳ hỏi. "Sao cậu biết dây cáp có vấn đề?"

"Có người thấy." Giản Ngôn Tây lật tạp chí, trước mặt hiện lên nam nhân cao to, nở nụ cười nói. "Anh ta thấy động tác kỳ lạ của nhân viên đó nên mới thấy không thích hợp, nói cho tôi biết."

Trong đầu Vương Khả không rõ chuyện gì xảy ra, nhớ tới một người mặc bộ đồ màu trắng, hỏi: "Là nam nhân hôm ấy... Chính là người diễn vai đệ tử sao? Cậu biết à? Tên là gì?"

"Cao Minh." Giản Ngôn Tây nhíu mày. "Xem như là... Niềm vui bất ngờ vậy."

Cậu cũng không nghĩ tới, hôm đó tiện tay cứu người lại mang đến hiệu quả như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện