"Lúc quay về, nếu tâm trạng cậu không tốt, cậu có thể ôm nó." Tần Trụ nói.
Mục Tư Thần cũng không rõ chuyện này có liên quan đến "Định số" hay không, chỉ là Thẩm Tễ Nguyệt bảo cậu điều tra vụ sập cầu Khóa Giới, Hệ thống cũng bảo cậu tìm hiểu, cậu mới cùng giáo sư Lục và những người khác thảo luận vấn đề này.
Cho dù trong lòng cậu cảm thấy chuyện này có lẽ liên quan mật thiết đến "Định số", cũng không thể nói với giáo sư Lục và Lâm Vệ, bởi vì hệ thống từng nói, đối với "Định số", không hiểu tốt hơn hiểu.
Cậu chỉ đơn giản giải thích hiện tượng kỳ lạ của cây cầu, giải đáp những nghi vấn bấy lâu nay của giáo sư Lục, rồi không nói thêm gì nữa.
Giáo sư Lục cất tài liệu, chỉ để lại bức ảnh gia đình Trác Thiên Chí, nhìn bức ảnh với ánh mắt đầy tiếc nuối.
Mục Tư Thần nhắc nhở: "Giáo sư Lục, đừng nghĩ về vụ án này nữa, chuyện này dù thế nào cũng liên quan đến ô nhiễm thế giới khác, hiểu đến đây là đủ rồi. Đừng suy nghĩ nhiều, đừng cố gắng hiểu, nếu không sẽ gặp rắc rối."
"Tôi biết." Giáo sư Lục rốt cuộc cũng bỏ bức ảnh gia đình ba người vào túi hồ sơ, đóng hồ sơ lại, tháo kính lão ra.
Mục Tư Thần lo lắng giáo sư Lục bị ảnh hưởng, mở ứng dụng game, tìm tên giáo sư Lục trong quản lý thành viên thị trấn, tiêu hao 100.000 năng lượng, thêm cho giáo sư Lục một đồ đằng bản ngã cấp trụ, bảo vệ tinh thần của ông ấy không bị ảnh hưởng bởi chuyện này.
Đây là phương pháp mới được mở khóa trong game sau khi cậu thăng cấp lên cấp 50.
Hệ thống nói, cấp 50 là ranh giới giữa người và quái vật cấp Thần, nếu quái vật cấp Thần đạt đến cấp độ của Mục Tư Thần, thì đã là cấp Tàng tinh rồi.
Nhưng Mục Tư Thần hiện tại vẫn là một người bình thường khi gặp quái vật cấp Thần sẽ phát điên, ngoài việc năng lượng tăng vọt lên 200.000, thêm một số skill nhỏ vô thưởng vô phạt, thì không có gì thay đổi đặc biệt.
Nói chung con đường cậu đi là con đường gian nan.
Mở "Chân thực chi đồng", nhìn đồ đằng bản ngã khổng lồ trên người giáo sư Lục, Mục Tư Thần yên tâm hơn một chút.
Giáo sư Lục bị "Định số" ô nhiễm vào game, ô nhiễm của Mục Tư Thần cũng liên quan đến "Định số", tạm thời cậu không thể loại bỏ ô nhiễm trên người giáo sư Lục. Ngoài ra, trong ba người nhà họ Trác mà giáo sư Lục quan tâm, Trác Phi Trì rất có thể chính là Trác Hoài Sơ, cũng là một quái vật cấp Thần.
Giáo sư Lục dây dưa quá sâu đến sự kiện lần này, Mục Tư Thần lo lắng cho sự an toàn của ông, nên mới tiêu hao năng lượng khổng lồ như vậy để bảo vệ ông.
Sau đó, Mục Tư Thần mới về nghỉ ngơi, trong điện thoại của cậu có thêm một bức ảnh chụp chung ở bệnh viện.
Sau khi được đồng ý, cậu đã nhận được bức ảnh chụp chung của giáo sư Lục với bố mẹ.
Sau khi đến nơi ở, Lâm Vệ và Đan Kỳ còn rất nhiều việc phải làm. Họ phải đi điều tra tung tích của Trác Phi Trì, đồng thời điều tra nguồn ô nhiễm của Trình Húc Bác, tìm kiếm nơi có khả năng là vùng bị trũng tiếp theo.
Mục Tư Thần thì xin một phòng đôi, về phòng nghỉ ngơi.
Mượn phòng đôi này là vì bạch tuộc nhỏ, cậu đã hứa sẽ không ngủ chung giường với bạch tuộc nhỏ nữa, sẽ coi nó như một đồng đội bình đẳng, sẽ không ôm bạch tuộc nhỏ đi ngủ nữa.
Bạch tuộc nhỏ nhìn thấy trong phòng có hai chiếc giường, nó cau mày nhìn chằm chằm vào chiếc giường, trông rất là kháng cự.
Mục Tư Thần hỏi nó: "Cậu thích nằm cạnh cửa sổ hay cạnh tường?"
Mục Tư Thần nghiêm túc, thực sự đang hỏi ý kiến của bạch tuộc nhỏ, coi nó như một người bạn bình đẳng.
Cơ thể cứng nhắc của bạch tuộc nhỏ thư giãn hơn một chút, nó nhìn bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ, chỉ vào chiếc giường cạnh cửa sổ.
Nó thích vị trí có thể nhìn thấy bầu trời.
Mục Tư Thần đặt bạch tuộc nhỏ lên giường cạnh cửa sổ, bản thân nằm trên giường còn lại, lấy điện thoại ra xem ảnh chụp chung một lúc.
Trong ảnh, gương mặt bố mẹ còn rất trẻ, nụ cười cũng rạng rỡ, hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu bị ô nhiễm.
Mục Tư Thần mở ứng dụng game, mở giao diện tư vấn khách hàng, hỏi: [Hệ thống, hai mươi năm trước khi tôi sinh ra đã xảy ra chuyện gì, có liên quan đến "Định số" không? Trác Hoài Sơ bị ô nhiễm bởi cái gì mới vào game vậy?]
Tư vấn khách hàng: [Đừng thần thánh hóa "Định số" quá, hai mươi năm trước, khi Đại thảm họa mới bắt đầu, thế giới kia chưa có quái vật cấp Thần.]
Đối với câu nói này, Mục Tư Thần nửa tin nửa ngờ. Kết hợp những chuyện: ô nhiễm trên người cậu, lời nói của Thẩm Tễ Nguyệt, chuyện xảy ra với gia đình Trác Phi Trì, Mục Tư Thần thực sự có một phỏng đoán rất đáng sợ.
Cậu muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi.
Cậu chỉ có thể thăm dò một cách gián tiếp để thu thập một số thông tin.
Mục Tư Thần: [Hệ thống, hôm nay cậu nói chuyện cứ giấu giấu giếm giếm, là muốn che giấu tôi điều gì đó sao?]
Tư vấn khách hàng: [Đừng suy nghĩ lung tung! Đừng tin vào "Định số"! Càng đừng tin vào "Vô đồng chi nguyệt"! Những gì Mặt trăng nói với cậu, chắc chắn sẽ tổn thương tinh thần của cậu!]
Tư vấn khách hàng: [Quái vật cấp Thần ô nhiễm Trác Hoài Sơ thì có thể nói cho cậu biết, đó là "Vô đồng chi nguyệt".]
Lại là Thẩm Tễ Nguyệt!
Mục Tư Thần đột ngột ngồi dậy nhìn điện thoại, thông tin mà hệ thống đưa ra quả thực khiến người ta khá khiếp sợ.
Sức mạnh chính của Trác Hoài Sơ là mặt đất, nghi ngờ Ngài vốn là Trác Phi Trì, nguồn ô nhiễm đáng lẽ phải có liên quan đến "Định số", ai ngờ được Ngài lại bị Thẩm Tễ Nguyệt ô nhiễm.
Sức mạnh của Mặt trăng rốt cuộc là thẩm thấu vào thế giới thực khi nào? Mục Tư Thần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lúc này đã là 8 giờ tối, trên bầu trời treo một vầng trăng lưỡi liềm, giống như một người đang nở nụ cười.
Nếu người ô nhiễm Trác Hoài Sơ là Thẩm Tễ Nguyệt, thì có lẽ suy đoán đáng sợ trong lòng cậu là sai.
Mục Tư Thần tạm thời gác lại suy đoán này, tập trung hỏi về Trác Hoài Sơ.
Mục Tư Thần: [Trác Hoài Sơ có phải là Trác Phi Trì không?]
Tư vấn khách hàng: [Không rõ, Khởi nguyên đã tên là Trác Hoài Sơ khi trở thành người chơi, trước đó có tên là Trác Phi Trì hay không, tư vấn khách hàng không biết, cũng chưa bao giờ hỏi, càng không quan tâm.]
Tư vấn khách hàng: [Sau khi Trác Hoài Sơ trở thành quái vật cấp Thần, tư vấn khách hàng cũng không còn phục vụ cho người chơi cũ này nữa, những gì biết được chỉ là hành động của Ngài khi còn là người chơi, còn lại thì không rõ.]
Mục Tư Thần biết rõ, hệ thống không phải là toàn tri toàn năng, thứ nó theo dõi là ô nhiễm và quái vật cấp Thần, hơn nữa một khi quái vật cấp Thần thu mình trong lĩnh vực không phát ra thông tin ra bên ngoài, hệ thống sẽ không biết trạng thái của quái vật cấp Thần này.
Ví dụ như "Trụ", hệ thống không biết gì về mọi thứ bên trong "Trụ", về mặt quy tắc không thể đưa ra bất kỳ ý kiến nào cho Mục Tư Thần, nó chỉ quan tâm đến ân oán tình thù giữa các quái vật cấp Thần, nhiều lúc giống như một hệ thống tin đồn về quái vật cấp Thần.
Nhưng Mục Tư Thần biết, hệ thống đang theo dõi quái vật cấp Thần nào có khả năng trở thành Di Thiên hoặc thậm chí là trên Di Thiên.
Chuyện của con người, hệ thống không quan tâm.
Có vẻ như chỉ có thể chờ kết quả điều tra của Lâm Vệ.
Mục Tư Thần đặt điện thoại xuống, đi tắm, sau khi mặc quần áo, cậu lại định tắm nước nóng cho bạch tuộc nhỏ.
Bạch tuộc nhỏ nghiêm túc từ chối Mục Tư Thần, nói rằng từ nay về sau nó sẽ trở thành một con bạch tuộc trưởng thành, nó có tám xúc tu, hoàn toàn có thể tự tắm, không cần Mục Tư Thần giúp đỡ.
Không thể bóp xúc tu đàn hồi của bạch tuộc nhỏ, Mục Tư Thần hơi tiếc nuối, nhưng cậu tôn trọng lựa chọn của bạch tuộc nhỏ.
Mục Tư Thần chỉ làm duy nhất một việc là giúp bạch tuộc nhỏ chuẩn bị sẵn nước nóng trong bồn tắm, dặn dò nó đừng lãng phí nước, rồi mới đóng cửa phòng tắm.
Trở về hiện thực, Mục Tư Thần luôn cảm thấy rất mệt, cậu nằm trên giường suy nghĩ lung tung một lúc, không biết lúc nào đã ngủ thiếp đi, thậm chí còn quên tắt đèn.
Bạch tuộc nhỏ sau khi tắm xong, toàn thân nóng hổi, bước ra khỏi phòng tắm, thấy Mục Tư Thần đã ngủ say, liền ân cần kéo rèm cửa lại cho cậu, tăng nhiệt độ điều hòa, giảm tốc độ gió, còn đắp chăn cho Mục Tư Thần.
Làm xong tất cả, nó nằm cạnh gối của Mục Tư Thần, lặng lẽ nhìn khuôn mặt trẻ tuổi nhưng đầy mệt mỏi của Mục Tư Thần.
Một thanh niên mới hai mươi tuổi, từ khi sinh ra đã kết một mối nhân quả không thể gỡ với Đại thảm họa, trên vai gánh vác quá nhiều trách nhiệm.
Mục Tư Thần nhíu mày trong giấc ngủ, miệng lẩm bẩm điều gì đó, bạch tuộc nhỏ tiến lại gần, chỉ nghe thấy những từ ngữ vụn vặt như "lương thực", "trụ"...
Đôi lông mày đẹp của cậu ấy cứ nhíu lại như vậy, bình thường rất ít khi thấy cậu giãn mày.
Bạch tuộc nhỏ duỗi ra năm xúc tu hướng về phía đầu Mục Tư Thần, xúc tu khép lại, biến thành một bàn tay rộng lớn và chắc chắn, nhẹ nhàng vuốt vuốt trán Mục Tư Thần.
Lời thì thầm của Mục Tư Thần dừng lại, dường như cậu đã mơ một giấc mơ đẹp, khóe miệng khẽ cong lên.
Bàn tay lại biến thành xúc tu, một trong số đó còn chạm nhẹ vào giữa ấn đường của Mục Tư Thần.
"Cậu muốn gặp tôi sao?" Một giọng nói uy nghiêm vang lên trong tâm trí của Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần đang ngủ say chỉ thì thầm theo bản năng: "Muốn."
Cậu thậm chí còn chưa tỉnh dậy, lơ mơ trả lời Tần Trụ.
"Được rồi, tôi sẽ đến gặp cậu." Xúc tu lại chạm vào Mục Tư Thần một cái.
Sau đó, bạch tuộc nhỏ trở về giường của nó, nhưng để lại một xúc tu dài, quấn quanh ngón tay của Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần lại bóp nhẹ xúc tu đàn hồi theo phản xạ, nắm xúc tu đó trong lòng bàn tay, không chịu buông.
Đây là phản ứng bản năng trong giấc mơ của cậu.
Nắm chặt xúc tu này, Mục Tư Thần chỉ cảm thấy trong giấc mơ, cậu như bị thứ gì đó kéo đến một cung điện khổng lồ, lúc này mặt đất của cung điện đã biến mất hoàn toàn, biến thành vực sâu thăm thẳm.
Mục Tư Thần trong lòng giật mình, lần trước cậu đến, chỉ là dưới ghế của Tần Trụ là vực sâu, hiện tại lại cả mặt đất của cung điện đều bị vực sâu nuốt chửng sao? Vực sâu này nếu tiếp tục lan rộng, sẽ không nuốt chửng cả thị trấn Tường Bình đấy chứ?
Lời tiên đoán "Tường Bình sụp đổ" này vẫn còn vang vọng bên tai Mục Tư Thần, tình trạng của Tần Trụ vốn chính là tình huống này sao?
Mục Tư Thần phát hiện, cậu đang lơ lửng trên vực sâu, một xúc tu trong suốt nâng một chiếc ghế, Mục Tư Thần đang ngồi vững trên chiếc ghế này, hoàn toàn không bị rơi xuống.
Tần Trụ vẫn ẩn mình trong sương mù, không thể nhìn rõ diện mạo.
"Cậu muốn gặp tôi? Có chuyện gì sao?" Tần Trụ từ từ mở miệng nói.
Muốn gặp? Mục Tư Thần có chút nghi hoặc.
Lần trước cậu muốn một bạch tuộc nhỏ, quả thật muốn gặp Tần Trụ. Bây giờ bạch tuộc nhỏ đã ở bên cạnh cậu, cậu còn cần phải gặp Tần Trụ nữa sao?
Hệ thống cũng đã nói, Tần Trụ là quái vật cấp Thần, ít tiếp xúc càng tốt. Dù sao bạch tuộc nhỏ và Tần Trụ có chung ký ức, Tần Trụ ở thế giới kia vẫn thấy mọi trải nghiệm của bạch tuộc nhỏ, còn có thể phản hồi kịp thời, có vấn đề hỏi bạch tuộc nhỏ là được, không cần thiết phải gặp Tần Trụ.
Dù rất muốn nói "Tôi đâu muốn gặp anh", nhưng vì phép lịch sự, vì tôn trọng quái vật cấp Thần, Mục Tư Thần vẫn lịch sự nói: "Có vài vấn đề muốn hỏi."
"Đừng quá mức tò mò, hiện tại cậu vẫn chưa chịu đựng được nhiều sự thật." Giọng nói lạnh lùng của Tần Trụ truyền đến.
"Chuyện hai mươi năm trước, có thể hỏi không?" Mục Tư Thần hỏi, "Nếu không tiện thì đừng trả lời."
"Có thể." Tần Trụ nói.
Mục Tư Thần nói: "Hệ thống nói hai mươi năm trước Đại thảm họa mới bắt đầu, chưa có quái vật cấp Thần. Nhưng tôi luôn cảm thấy, sự ra đời của tôi dường như được ai đó sắp đặt, có phải vậy không?"
"Hai mươi năm trước thực sự không có quái vật cấp Thần." Tần Trụ nói.
Mục Tư Thần nhẹ nhõm thở phào, xem ra không phải ngay từ khi sinh ra cậu đã bị ô nhiễm.
Ai ngờ giây tiếp theo Tần Trụ nói: "Hai mươi năm trước chỉ có những người muốn bảo vệ thế giới, vừa mới nắm giữ sức mạnh của thần linh."
Mục Tư Thần lập tức nhớ đến câu chuyện cổ tích mà Mắt to quyên tặng, trong cuốn sách truyện đó, ban đầu Mắt to cũng muốn bảo vệ cư dân thị trấn Đồng Chi, nhưng dần dần, câu chuyện ngủ trước khi đi ngủ phong cách ấm áp biến thành đen tối, Mắt to từ người bảo vệ trở thành kẻ gây hại.
Tần Trụ cũng vậy, nếu không phải Ngài hóa thân thành "Đấng lý trí tuyệt đối", sớm muộn cũng sẽ biến thành quái vật giống những quái vật cấp Thần khác như Mắt to, con bướm, Khởi nguyên.
"Ý của anh là, việc tôi được sinh ra thực sự là do ai đó giúp đỡ, nhưng không phải là ác ý, mà là thiện ý. Không phải là ô nhiễm, mà chỉ là giúp đỡ, giống như... giống như lúc anh ban cho tôi sức mạnh, nhưng không biến tôi thành tín đồ của anh vậy, phải không?" Mục Tư Thần hỏi.
""Định số" lúc đó mới có được sức mạnh, vẫn là một cô gái ngây thơ và tốt bụng." Tần Trụ nói.
Mục Tư Thần hỏi: "Ý của anh là, lúc đó thực sự là "Định số" đã cứu tôi?"
""Định số" không thể cứu được bất kỳ ai, Ngài không thể thay đổi số lượng bất biến trên thế giới này. Ngài dần nhận ra, trước mặt Ngài chỉ có một con đường mãi mãi không thể thay đổi, Ngài không còn cố gắng thay đổi bất kỳ điều gì nữa. Mặt trăng cũng không có thiện ý, Ngài luôn muốn ô nhiễm cậu, chiếm hữu sức mạnh của cậu. Những việc Ngài bảo cậu điều tra, chắc chắn sẽ làm trầm trọng thêm sự ô nhiễm của cậu." Cuối cùng Tần Trụ khẽ thở dài một cái, "Mục Tư Thần, bất kể năm đó đã xảy chuyện gì, cũng đừng đi tìm kiếm sự thật nữa, dừng ở đây đi."
"Cả anh và hệ thống đều nói như vậy." Mục Tư Thần bất lực ngồi trên ghế, "Hai người vẫn luôn không muốn nói rõ sự thật về chuyện này cho tôi biết, có phải là bởi vì, bởi vì..."
Mục Tư Thần không nói được nữa.
Cậu biết Thẩm Tễ Nguyệt tuyệt đối không có ý tốt, khi cậu biết rõ câu chuyện đằng sau cầu Khóa Giới thảm thương như thế nào, không khỏi nảy sinh một ý nghĩ khủng khiếp.
"Đừng suy nghĩ lung tung." Vị thần trong sương mù khẽ giơ tay lên, một luồng sức mạnh vô hình len lỏi vào đầu Mục Tư Thần, khiến cậu bình tĩnh lại.
Sự sợ hãi và chùn bước của Mục Tư Thần hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại lý trí. Cậu sắp tới thị trấn Khởi Nguyên, cậu nhìn về phía Tần Trụ trong sương mù hỏi: "Anh nói "Định số" không thể thay đổi số lượng cố định trên thế giới, số lượng này có phải là chỉ sự sống không?
Lúc đầu Ngài vẫn là một vị thần thiện lương chưa bị sức mạnh ăn mòn, chưa bị kỳ vọng ô nhiễm ngược lại, lúc đó, thảm họa ảnh hưởng đến thế giới của chúng tôi, Ngài nhìn thấy một phụ nữ mang thai sắp sinh, liệu có động lòng thương xót, muốn cứu cô ấy và đứa con trong bụng không?
"Định số" ra tay cứu mẹ con vốn dĩ phải chết một xác hai mạng, nhưng lúc đó Ngài không thể thay đổi số lượng cố định trên thế giới, cho nên, cho nên..."
Mục Tư Thần hít sâu một hơi, kìm nén nỗi đau khổ trong lòng, cuối cùng cũng nói với Tần Trụ những nghi ngờ khủng khiếp trong lòng cậu: "Cứu hai người, một nam một nữ, vậy sau này sẽ chết hai người, một nam một nữ, phải không?"
Mục Tư Thần rất muốn nghe được câu trả lời phủ định từ Tần Trụ, nhưng cậu chỉ nghe thấy một tiếng "Đúng" lạnh lùng.
"Hai người lẽ ra không được sống lại được sống, hai người không nên chết lại phải chết, bố mẹ của Trác Phi Trì, là vì tôi được sống mà phải chết sao?" Mục Tư Thần hỏi.
Cậu nhắm mắt lại, chờ đợi câu trả lời khẳng định của Tần Trụ, chờ đợi sự phán xét.
Tuy nhiên, câu trả lời của Tần Trụ là: "Không rõ."
Mục Tư Thần mở mắt nhìn vào màn sương mù, cậu biết Tần Trụ không nói dối.
Tần Trụ nói: "Tôi, Mặt trăng và hệ thống của cậu, chỉ mơ hồ nhìn thấy những gì đã xảy ra năm đó, nhưng cụ thể hai sinh mệnh nào đã được trao đổi, chúng tôi đều không rõ. Chỉ có "Định số" sử dụng sức mạnh mới biết được hướng đi của sự thay đổi số lượng. Lúc đó đã chết nhiều người như vậy, chưa chắc đã là gia đình mà cậu nghĩ đến."
"Nhưng chung quy vẫn có người chết vì tôi." Mục Tư Thần bất lực ngồi xuống ghế.
Cậu biết rằng trong chuyện này, cậu không sai, bố mẹ cậu cũng không sai, nhưng nếu thực sự cậu đã cướp đi mạng sống của ai đó để sống sót, thì mạng sống của cậu chính là gốc rễ của tội lỗi.
Tần Trụ nói: "Có một điều vừa rồi cậu đã đoán sai, ngay từ đầu "Định số" đã biết rằng mình không thể thay đổi số lượng cố định. Giống như sau khi cậu nắm quyền kiểm soát sức mạnh bản ngã, cậu tự nhiên biết cách sử dụng nó, sức mạnh của chúng tôi cũng như vậy, không tồn tại trường hợp không biết rõ."
""Định số" cứu tôi, liệu Ngài có biết tôi sẽ lấy đi mạng sống của ai không?" Mục Tư Thần hỏi.
"Ngài biết, nhưng không phải là cậu lấy đi mạng sống của ai, Ngài có thể chỉ định sinh mạng đó." Tần Trụ nói.
"Có vẻ như chỉ có thể đi hỏi "Định số" thôi." Ánh mắt của Mục Tư Thần dần dần mất đi tia sáng.
Tần Trụ khẽ giơ tay lên, nhưng dường như cảm thấy mình đã có quá nhiều hành động nhỏ nhặt trong ngày hôm nay, nên từ từ hạ tay xuống, dùng giọng điệu lạnh lùng như mọi khi nói: "Đừng tin tưởng "Định số" hiện tại, nhưng có thể tin tưởng vào "Định số" năm xưa. Trong lòng những quái vật cấp Thần đầu tiên, đều mang đầy thiện ý."
Mục Tư Thần hiểu ý Tần Trụ, "Định số" đã bị ô nhiễm hoàn toàn hiện tại sẽ làm gì, không ai biết được, nhưng "Định số" hai mươi năm trước, sẽ không làm những việc quá tàn nhẫn.
Ngài sẽ khiến mọi chuyện có một kết cục hoàn hảo.
Mặc dù Mục Tư Thần vẫn nghi ngờ bi kịch của gia đình Trác Phi Trì có liên quan đến cuộc đời của mình, nhưng cậu vẫn giữ một tia hy vọng.
Nếu đã không thể xác định, nếu không ai có thể nói rõ sự thật năm xưa, nếu Thẩm Tễ Nguyệt đầy ác ý muốn khiến tinh thần của cậu bị kích thích, vậy thì cậu cứ tin đi, hãy mang theo hy vọng, tin rằng cậu không làm hại người vô tội.
Dù sao cậu cũng là thị trưởng của thị trấn Hy Vọng, cậu nên luôn giữ hy vọng trong lòng.
Ánh mắt của Mục Tư Thần lại tràn đầy ánh sáng.
"Cảm ơn ngài đã giải đáp thắc mắc của tôi." Mục Tư Thần cười với Tần Trụ.
Tần Trụ nhìn nụ cười gượng gạo của Mục Tư Thần, im lặng một lúc rồi nói: "Cậu không vui."
"Trong trường hợp này ai mà vui được, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ kiểm soát tốt cảm xúc của mình." Mục Tư Thần nói.
"Đừng kìm nén cảm xúc quá mức, sẽ bị mặt trăng lợi dụng." Tần Trụ nhắc nhở.
"Tôi sẽ điều chỉnh lại bản thân." Mục Tư Thần nói.
Tiếp theo là một khoảng im lặng đầy áp lực, Mục Tư Thần không còn câu hỏi nào muốn hỏi nữa, cậu cảm thấy mình nên đi, nhưng không hiểu sao, Tần Trụ vẫn chưa tiễn cậu đi.
Những làn sương mù bao quanh Tần Trụ cứ xoay vòng, trước đây chúng luôn bất động, nhưng hôm nay lại xoay đến mức khiến người ta khó chịu, dường như đang bối rối điều gì đó.
Nhưng điều này làm sao có thể, Tần Trụ là "Đấng lý trí tuyệt đối", làm sao có thể bối rối được.
Mục Tư Thần khẽ mở miệng, vừa định nói "Có phải tôi nên đi không", thì thấy những làn sương mù này lại chìm xuống, dường như Tần Trụ đã quyết tâm.
"Lúc quay về, nếu tâm trạng cậu không tốt, cậu có thể ôm nó." Tần Trụ nói..
"Cái gì?" Mục Tư Thần xoa xoa tai, nghi ngờ mình nghe nhầm.
Tần Trụ: "Tôi biết tâm trạng của cậu sẽ tốt hơn sau khi ôm nó, tôi cho phép cậu làm như vậy, nhưng đừng cắn quá mạnh."
"Hả?"
Mục Tư Thần còn muốn hỏi gì đó, nhưng bị một lực lượng khổng lồ đẩy ra khỏi giấc mơ.
Cậu mở mắt ra, bên ngoài nắng đẹp, bạch tuộc nhỏ ngồi trên một chiếc giường khác, ngoan ngoãn nhìn cậu, xúc tu di chuyển nhẹ nhàng, dường như đang mong đợi điều gì đó.
[Tác giả có lời muốn nói]
Cần dịch dinh dưỡng!!! Cần dịch dinh dưỡng!!!! Gào thét, dịch dinh dưỡng!!!
-
Chương này không có tiểu kịch trường, những lời Tần Trụ muốn nói trong chương này đều đã được nói trong chính văn!
Mọi người gặp nhau vào buổi trưa ngày mai nhé, hôn hôn!
Editor: Tuyệt đối lý trí giả hôm nay hình như hơi mất lý trí...
Bình luận trên Tấn Giang:
- Thuyết nguyên tội à... (Editor: Có lẽ comment này đang nói đến Tội Tổ Tông, hay còn gọi là Tội Nguyên Tổ, Tội Tổ Tông truyền, hoặc Nguyên Tội, ám chỉ đến tình trạng mắc tội ngay từ khi sinh ra của tất cả mọi người, xuất phát từ sự sa ngã của Adam do ăn trái cấm trong Vườn Địa Đàng.
- Câu chuyện về "Kẻ nào chiến đấu với quái vật lại trở thành quái vật", sự mong đợi một thế giới hoàn hảo chỉ dựa vào một phía là điều không thể. Không phải như những Con bướm bị đại dương xé nát, thì cũng như Mắt to, lý tưởng ban đầu bị biến chất. Và lý do con người kiên cường, có thể tạo ra kỳ tích, chính là nhờ vào những kỳ vọng tốt đẹp như vậy, tức là hy vọng.
- Nhìn vào những gì các chị em trong phần bình luận nói, đánh giá của tôi là đừng quá buồn, mặc dù điều này nghe có vẻ lạnh lùng với người đọc từ góc nhìn của Thượng đế, nhưng thực tế, tình huống tương tự nhất trong đời thực là có một ngày bạn gặp nguy hiểm, và có một người sẽ hy sinh mạng sống của mình để cứu bạn. Nguy hiểm đó không phải là điều bạn mong muốn gặp phải, và việc người khác hy sinh mạng sống cũng không phải là điều bạn mong muốn, bạn sẽ cảm thấy tội lỗi, điều đó rất bình thường, vì bất kỳ ai có lương tri cũng sẽ cảm thấy tội lỗi. Nhưng bên cạnh cảm giác tội lỗi, việc tìm hiểu mối quan hệ xã hội của người đã cứu bạn, thay họ làm con để nuôi dưỡng cha mẹ họ, chăm sóc con cái họ, mới là điều nên làm. Vấn đề đã xuất hiện, mặc dù vấn đề không phải do bạn tạo ra, thậm chí bạn cũng là nạn nhân, nhưng một khi vấn đề đã xảy ra, hãy giải quyết nó, cứu vãn nó. Cuối cùng, cuộc sống này chính là giải quyết các vấn đề khác nhau. Về mặt cảm xúc, chúng ta sẽ phát sinh nhiều cảm xúc vì nhiều lý do khác nhau, nhưng con người có lý trí và cảm xúc cùng tồn tại, cảm xúc có thể có, nhưng cần cả lý trí để hành động, cần phải biết rằng khi gặp vấn đề phải giải quyết và cứu vãn, cứ buồn bã và tự trách sẽ không giải quyết được bất kỳ vấn đề nào.
→ Nói hay quá.
→ Đã like, rất thích quan điểm của bạn~
- À tức là, những vở kịch nhỏ hàng ngày thực sự là những gì anh ta muốn nói đúng không =)))))
→ Hahaha hoàn toàn không phải là bị ooc.
- Khi còn là con người, họ đều là anh hùng. Nhưng anh hùng không thể có sai sót, bất kỳ sai sót nào hay thiên tính nào có chút lệch lạc đều có thể khiến mọi thứ họ muốn bảo vệ rơi vào hủy diệt, hoàn toàn gánh vác mọi trách nhiệm của người khác chính là điều vô lý như vậy... Tất cả những điều này đối với họ trong quá khứ, đều là kết cục tàn khốc hơn cả cái chết và bất kỳ nỗi đau nào.
→ Tiểu Mục đã chọn con đường khó khăn nhất, cũng là con đường duy nhất có giải pháp. Khi cậu ấy cô đơn và bế tắc, có những người đứng sau cùng gánh vác, mỗi người đều nỗ lực vì bản thân và vì người khác, vận mệnh của một người chỉ có thể do chính họ gánh vác.
→ Cái chết là bia mộ của những người cao thượng.
- Ôi ôi ôi, cảm giác như áp lực tâm lý mà Thần Thần gánh chịu quá lớn... Sắp tới sẽ phải chiếm lấy Thị trấn Khởi nguyên, nhưng trong lòng cậu ấy lại cảm thấy có lỗi với Trác Hoài Sơ. Định số hiện tại muốn hại cậu, nhưng năm xưa chính Định số đã cứu mạng cậu. Biển sâu cũng muốn nuốt chửng cậu. Còn phải luôn đề phòng Mặt Trăng tẩy não. Còn phải cứu bạch tuộc nhỏ... Thật không dễ dàng chút nào.
- Nhân vật chính có tính cách này lại học ngành Trí tuệ nhân tạo á? Tôi còn tưởng cậu ấy học triết học.
Mục Tư Thần cũng không rõ chuyện này có liên quan đến "Định số" hay không, chỉ là Thẩm Tễ Nguyệt bảo cậu điều tra vụ sập cầu Khóa Giới, Hệ thống cũng bảo cậu tìm hiểu, cậu mới cùng giáo sư Lục và những người khác thảo luận vấn đề này.
Cho dù trong lòng cậu cảm thấy chuyện này có lẽ liên quan mật thiết đến "Định số", cũng không thể nói với giáo sư Lục và Lâm Vệ, bởi vì hệ thống từng nói, đối với "Định số", không hiểu tốt hơn hiểu.
Cậu chỉ đơn giản giải thích hiện tượng kỳ lạ của cây cầu, giải đáp những nghi vấn bấy lâu nay của giáo sư Lục, rồi không nói thêm gì nữa.
Giáo sư Lục cất tài liệu, chỉ để lại bức ảnh gia đình Trác Thiên Chí, nhìn bức ảnh với ánh mắt đầy tiếc nuối.
Mục Tư Thần nhắc nhở: "Giáo sư Lục, đừng nghĩ về vụ án này nữa, chuyện này dù thế nào cũng liên quan đến ô nhiễm thế giới khác, hiểu đến đây là đủ rồi. Đừng suy nghĩ nhiều, đừng cố gắng hiểu, nếu không sẽ gặp rắc rối."
"Tôi biết." Giáo sư Lục rốt cuộc cũng bỏ bức ảnh gia đình ba người vào túi hồ sơ, đóng hồ sơ lại, tháo kính lão ra.
Mục Tư Thần lo lắng giáo sư Lục bị ảnh hưởng, mở ứng dụng game, tìm tên giáo sư Lục trong quản lý thành viên thị trấn, tiêu hao 100.000 năng lượng, thêm cho giáo sư Lục một đồ đằng bản ngã cấp trụ, bảo vệ tinh thần của ông ấy không bị ảnh hưởng bởi chuyện này.
Đây là phương pháp mới được mở khóa trong game sau khi cậu thăng cấp lên cấp 50.
Hệ thống nói, cấp 50 là ranh giới giữa người và quái vật cấp Thần, nếu quái vật cấp Thần đạt đến cấp độ của Mục Tư Thần, thì đã là cấp Tàng tinh rồi.
Nhưng Mục Tư Thần hiện tại vẫn là một người bình thường khi gặp quái vật cấp Thần sẽ phát điên, ngoài việc năng lượng tăng vọt lên 200.000, thêm một số skill nhỏ vô thưởng vô phạt, thì không có gì thay đổi đặc biệt.
Nói chung con đường cậu đi là con đường gian nan.
Mở "Chân thực chi đồng", nhìn đồ đằng bản ngã khổng lồ trên người giáo sư Lục, Mục Tư Thần yên tâm hơn một chút.
Giáo sư Lục bị "Định số" ô nhiễm vào game, ô nhiễm của Mục Tư Thần cũng liên quan đến "Định số", tạm thời cậu không thể loại bỏ ô nhiễm trên người giáo sư Lục. Ngoài ra, trong ba người nhà họ Trác mà giáo sư Lục quan tâm, Trác Phi Trì rất có thể chính là Trác Hoài Sơ, cũng là một quái vật cấp Thần.
Giáo sư Lục dây dưa quá sâu đến sự kiện lần này, Mục Tư Thần lo lắng cho sự an toàn của ông, nên mới tiêu hao năng lượng khổng lồ như vậy để bảo vệ ông.
Sau đó, Mục Tư Thần mới về nghỉ ngơi, trong điện thoại của cậu có thêm một bức ảnh chụp chung ở bệnh viện.
Sau khi được đồng ý, cậu đã nhận được bức ảnh chụp chung của giáo sư Lục với bố mẹ.
Sau khi đến nơi ở, Lâm Vệ và Đan Kỳ còn rất nhiều việc phải làm. Họ phải đi điều tra tung tích của Trác Phi Trì, đồng thời điều tra nguồn ô nhiễm của Trình Húc Bác, tìm kiếm nơi có khả năng là vùng bị trũng tiếp theo.
Mục Tư Thần thì xin một phòng đôi, về phòng nghỉ ngơi.
Mượn phòng đôi này là vì bạch tuộc nhỏ, cậu đã hứa sẽ không ngủ chung giường với bạch tuộc nhỏ nữa, sẽ coi nó như một đồng đội bình đẳng, sẽ không ôm bạch tuộc nhỏ đi ngủ nữa.
Bạch tuộc nhỏ nhìn thấy trong phòng có hai chiếc giường, nó cau mày nhìn chằm chằm vào chiếc giường, trông rất là kháng cự.
Mục Tư Thần hỏi nó: "Cậu thích nằm cạnh cửa sổ hay cạnh tường?"
Mục Tư Thần nghiêm túc, thực sự đang hỏi ý kiến của bạch tuộc nhỏ, coi nó như một người bạn bình đẳng.
Cơ thể cứng nhắc của bạch tuộc nhỏ thư giãn hơn một chút, nó nhìn bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ, chỉ vào chiếc giường cạnh cửa sổ.
Nó thích vị trí có thể nhìn thấy bầu trời.
Mục Tư Thần đặt bạch tuộc nhỏ lên giường cạnh cửa sổ, bản thân nằm trên giường còn lại, lấy điện thoại ra xem ảnh chụp chung một lúc.
Trong ảnh, gương mặt bố mẹ còn rất trẻ, nụ cười cũng rạng rỡ, hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu bị ô nhiễm.
Mục Tư Thần mở ứng dụng game, mở giao diện tư vấn khách hàng, hỏi: [Hệ thống, hai mươi năm trước khi tôi sinh ra đã xảy ra chuyện gì, có liên quan đến "Định số" không? Trác Hoài Sơ bị ô nhiễm bởi cái gì mới vào game vậy?]
Tư vấn khách hàng: [Đừng thần thánh hóa "Định số" quá, hai mươi năm trước, khi Đại thảm họa mới bắt đầu, thế giới kia chưa có quái vật cấp Thần.]
Đối với câu nói này, Mục Tư Thần nửa tin nửa ngờ. Kết hợp những chuyện: ô nhiễm trên người cậu, lời nói của Thẩm Tễ Nguyệt, chuyện xảy ra với gia đình Trác Phi Trì, Mục Tư Thần thực sự có một phỏng đoán rất đáng sợ.
Cậu muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi.
Cậu chỉ có thể thăm dò một cách gián tiếp để thu thập một số thông tin.
Mục Tư Thần: [Hệ thống, hôm nay cậu nói chuyện cứ giấu giấu giếm giếm, là muốn che giấu tôi điều gì đó sao?]
Tư vấn khách hàng: [Đừng suy nghĩ lung tung! Đừng tin vào "Định số"! Càng đừng tin vào "Vô đồng chi nguyệt"! Những gì Mặt trăng nói với cậu, chắc chắn sẽ tổn thương tinh thần của cậu!]
Tư vấn khách hàng: [Quái vật cấp Thần ô nhiễm Trác Hoài Sơ thì có thể nói cho cậu biết, đó là "Vô đồng chi nguyệt".]
Lại là Thẩm Tễ Nguyệt!
Mục Tư Thần đột ngột ngồi dậy nhìn điện thoại, thông tin mà hệ thống đưa ra quả thực khiến người ta khá khiếp sợ.
Sức mạnh chính của Trác Hoài Sơ là mặt đất, nghi ngờ Ngài vốn là Trác Phi Trì, nguồn ô nhiễm đáng lẽ phải có liên quan đến "Định số", ai ngờ được Ngài lại bị Thẩm Tễ Nguyệt ô nhiễm.
Sức mạnh của Mặt trăng rốt cuộc là thẩm thấu vào thế giới thực khi nào? Mục Tư Thần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lúc này đã là 8 giờ tối, trên bầu trời treo một vầng trăng lưỡi liềm, giống như một người đang nở nụ cười.
Nếu người ô nhiễm Trác Hoài Sơ là Thẩm Tễ Nguyệt, thì có lẽ suy đoán đáng sợ trong lòng cậu là sai.
Mục Tư Thần tạm thời gác lại suy đoán này, tập trung hỏi về Trác Hoài Sơ.
Mục Tư Thần: [Trác Hoài Sơ có phải là Trác Phi Trì không?]
Tư vấn khách hàng: [Không rõ, Khởi nguyên đã tên là Trác Hoài Sơ khi trở thành người chơi, trước đó có tên là Trác Phi Trì hay không, tư vấn khách hàng không biết, cũng chưa bao giờ hỏi, càng không quan tâm.]
Tư vấn khách hàng: [Sau khi Trác Hoài Sơ trở thành quái vật cấp Thần, tư vấn khách hàng cũng không còn phục vụ cho người chơi cũ này nữa, những gì biết được chỉ là hành động của Ngài khi còn là người chơi, còn lại thì không rõ.]
Mục Tư Thần biết rõ, hệ thống không phải là toàn tri toàn năng, thứ nó theo dõi là ô nhiễm và quái vật cấp Thần, hơn nữa một khi quái vật cấp Thần thu mình trong lĩnh vực không phát ra thông tin ra bên ngoài, hệ thống sẽ không biết trạng thái của quái vật cấp Thần này.
Ví dụ như "Trụ", hệ thống không biết gì về mọi thứ bên trong "Trụ", về mặt quy tắc không thể đưa ra bất kỳ ý kiến nào cho Mục Tư Thần, nó chỉ quan tâm đến ân oán tình thù giữa các quái vật cấp Thần, nhiều lúc giống như một hệ thống tin đồn về quái vật cấp Thần.
Nhưng Mục Tư Thần biết, hệ thống đang theo dõi quái vật cấp Thần nào có khả năng trở thành Di Thiên hoặc thậm chí là trên Di Thiên.
Chuyện của con người, hệ thống không quan tâm.
Có vẻ như chỉ có thể chờ kết quả điều tra của Lâm Vệ.
Mục Tư Thần đặt điện thoại xuống, đi tắm, sau khi mặc quần áo, cậu lại định tắm nước nóng cho bạch tuộc nhỏ.
Bạch tuộc nhỏ nghiêm túc từ chối Mục Tư Thần, nói rằng từ nay về sau nó sẽ trở thành một con bạch tuộc trưởng thành, nó có tám xúc tu, hoàn toàn có thể tự tắm, không cần Mục Tư Thần giúp đỡ.
Không thể bóp xúc tu đàn hồi của bạch tuộc nhỏ, Mục Tư Thần hơi tiếc nuối, nhưng cậu tôn trọng lựa chọn của bạch tuộc nhỏ.
Mục Tư Thần chỉ làm duy nhất một việc là giúp bạch tuộc nhỏ chuẩn bị sẵn nước nóng trong bồn tắm, dặn dò nó đừng lãng phí nước, rồi mới đóng cửa phòng tắm.
Trở về hiện thực, Mục Tư Thần luôn cảm thấy rất mệt, cậu nằm trên giường suy nghĩ lung tung một lúc, không biết lúc nào đã ngủ thiếp đi, thậm chí còn quên tắt đèn.
Bạch tuộc nhỏ sau khi tắm xong, toàn thân nóng hổi, bước ra khỏi phòng tắm, thấy Mục Tư Thần đã ngủ say, liền ân cần kéo rèm cửa lại cho cậu, tăng nhiệt độ điều hòa, giảm tốc độ gió, còn đắp chăn cho Mục Tư Thần.
Làm xong tất cả, nó nằm cạnh gối của Mục Tư Thần, lặng lẽ nhìn khuôn mặt trẻ tuổi nhưng đầy mệt mỏi của Mục Tư Thần.
Một thanh niên mới hai mươi tuổi, từ khi sinh ra đã kết một mối nhân quả không thể gỡ với Đại thảm họa, trên vai gánh vác quá nhiều trách nhiệm.
Mục Tư Thần nhíu mày trong giấc ngủ, miệng lẩm bẩm điều gì đó, bạch tuộc nhỏ tiến lại gần, chỉ nghe thấy những từ ngữ vụn vặt như "lương thực", "trụ"...
Đôi lông mày đẹp của cậu ấy cứ nhíu lại như vậy, bình thường rất ít khi thấy cậu giãn mày.
Bạch tuộc nhỏ duỗi ra năm xúc tu hướng về phía đầu Mục Tư Thần, xúc tu khép lại, biến thành một bàn tay rộng lớn và chắc chắn, nhẹ nhàng vuốt vuốt trán Mục Tư Thần.
Lời thì thầm của Mục Tư Thần dừng lại, dường như cậu đã mơ một giấc mơ đẹp, khóe miệng khẽ cong lên.
Bàn tay lại biến thành xúc tu, một trong số đó còn chạm nhẹ vào giữa ấn đường của Mục Tư Thần.
"Cậu muốn gặp tôi sao?" Một giọng nói uy nghiêm vang lên trong tâm trí của Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần đang ngủ say chỉ thì thầm theo bản năng: "Muốn."
Cậu thậm chí còn chưa tỉnh dậy, lơ mơ trả lời Tần Trụ.
"Được rồi, tôi sẽ đến gặp cậu." Xúc tu lại chạm vào Mục Tư Thần một cái.
Sau đó, bạch tuộc nhỏ trở về giường của nó, nhưng để lại một xúc tu dài, quấn quanh ngón tay của Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần lại bóp nhẹ xúc tu đàn hồi theo phản xạ, nắm xúc tu đó trong lòng bàn tay, không chịu buông.
Đây là phản ứng bản năng trong giấc mơ của cậu.
Nắm chặt xúc tu này, Mục Tư Thần chỉ cảm thấy trong giấc mơ, cậu như bị thứ gì đó kéo đến một cung điện khổng lồ, lúc này mặt đất của cung điện đã biến mất hoàn toàn, biến thành vực sâu thăm thẳm.
Mục Tư Thần trong lòng giật mình, lần trước cậu đến, chỉ là dưới ghế của Tần Trụ là vực sâu, hiện tại lại cả mặt đất của cung điện đều bị vực sâu nuốt chửng sao? Vực sâu này nếu tiếp tục lan rộng, sẽ không nuốt chửng cả thị trấn Tường Bình đấy chứ?
Lời tiên đoán "Tường Bình sụp đổ" này vẫn còn vang vọng bên tai Mục Tư Thần, tình trạng của Tần Trụ vốn chính là tình huống này sao?
Mục Tư Thần phát hiện, cậu đang lơ lửng trên vực sâu, một xúc tu trong suốt nâng một chiếc ghế, Mục Tư Thần đang ngồi vững trên chiếc ghế này, hoàn toàn không bị rơi xuống.
Tần Trụ vẫn ẩn mình trong sương mù, không thể nhìn rõ diện mạo.
"Cậu muốn gặp tôi? Có chuyện gì sao?" Tần Trụ từ từ mở miệng nói.
Muốn gặp? Mục Tư Thần có chút nghi hoặc.
Lần trước cậu muốn một bạch tuộc nhỏ, quả thật muốn gặp Tần Trụ. Bây giờ bạch tuộc nhỏ đã ở bên cạnh cậu, cậu còn cần phải gặp Tần Trụ nữa sao?
Hệ thống cũng đã nói, Tần Trụ là quái vật cấp Thần, ít tiếp xúc càng tốt. Dù sao bạch tuộc nhỏ và Tần Trụ có chung ký ức, Tần Trụ ở thế giới kia vẫn thấy mọi trải nghiệm của bạch tuộc nhỏ, còn có thể phản hồi kịp thời, có vấn đề hỏi bạch tuộc nhỏ là được, không cần thiết phải gặp Tần Trụ.
Dù rất muốn nói "Tôi đâu muốn gặp anh", nhưng vì phép lịch sự, vì tôn trọng quái vật cấp Thần, Mục Tư Thần vẫn lịch sự nói: "Có vài vấn đề muốn hỏi."
"Đừng quá mức tò mò, hiện tại cậu vẫn chưa chịu đựng được nhiều sự thật." Giọng nói lạnh lùng của Tần Trụ truyền đến.
"Chuyện hai mươi năm trước, có thể hỏi không?" Mục Tư Thần hỏi, "Nếu không tiện thì đừng trả lời."
"Có thể." Tần Trụ nói.
Mục Tư Thần nói: "Hệ thống nói hai mươi năm trước Đại thảm họa mới bắt đầu, chưa có quái vật cấp Thần. Nhưng tôi luôn cảm thấy, sự ra đời của tôi dường như được ai đó sắp đặt, có phải vậy không?"
"Hai mươi năm trước thực sự không có quái vật cấp Thần." Tần Trụ nói.
Mục Tư Thần nhẹ nhõm thở phào, xem ra không phải ngay từ khi sinh ra cậu đã bị ô nhiễm.
Ai ngờ giây tiếp theo Tần Trụ nói: "Hai mươi năm trước chỉ có những người muốn bảo vệ thế giới, vừa mới nắm giữ sức mạnh của thần linh."
Mục Tư Thần lập tức nhớ đến câu chuyện cổ tích mà Mắt to quyên tặng, trong cuốn sách truyện đó, ban đầu Mắt to cũng muốn bảo vệ cư dân thị trấn Đồng Chi, nhưng dần dần, câu chuyện ngủ trước khi đi ngủ phong cách ấm áp biến thành đen tối, Mắt to từ người bảo vệ trở thành kẻ gây hại.
Tần Trụ cũng vậy, nếu không phải Ngài hóa thân thành "Đấng lý trí tuyệt đối", sớm muộn cũng sẽ biến thành quái vật giống những quái vật cấp Thần khác như Mắt to, con bướm, Khởi nguyên.
"Ý của anh là, việc tôi được sinh ra thực sự là do ai đó giúp đỡ, nhưng không phải là ác ý, mà là thiện ý. Không phải là ô nhiễm, mà chỉ là giúp đỡ, giống như... giống như lúc anh ban cho tôi sức mạnh, nhưng không biến tôi thành tín đồ của anh vậy, phải không?" Mục Tư Thần hỏi.
""Định số" lúc đó mới có được sức mạnh, vẫn là một cô gái ngây thơ và tốt bụng." Tần Trụ nói.
Mục Tư Thần hỏi: "Ý của anh là, lúc đó thực sự là "Định số" đã cứu tôi?"
""Định số" không thể cứu được bất kỳ ai, Ngài không thể thay đổi số lượng bất biến trên thế giới này. Ngài dần nhận ra, trước mặt Ngài chỉ có một con đường mãi mãi không thể thay đổi, Ngài không còn cố gắng thay đổi bất kỳ điều gì nữa. Mặt trăng cũng không có thiện ý, Ngài luôn muốn ô nhiễm cậu, chiếm hữu sức mạnh của cậu. Những việc Ngài bảo cậu điều tra, chắc chắn sẽ làm trầm trọng thêm sự ô nhiễm của cậu." Cuối cùng Tần Trụ khẽ thở dài một cái, "Mục Tư Thần, bất kể năm đó đã xảy chuyện gì, cũng đừng đi tìm kiếm sự thật nữa, dừng ở đây đi."
"Cả anh và hệ thống đều nói như vậy." Mục Tư Thần bất lực ngồi trên ghế, "Hai người vẫn luôn không muốn nói rõ sự thật về chuyện này cho tôi biết, có phải là bởi vì, bởi vì..."
Mục Tư Thần không nói được nữa.
Cậu biết Thẩm Tễ Nguyệt tuyệt đối không có ý tốt, khi cậu biết rõ câu chuyện đằng sau cầu Khóa Giới thảm thương như thế nào, không khỏi nảy sinh một ý nghĩ khủng khiếp.
"Đừng suy nghĩ lung tung." Vị thần trong sương mù khẽ giơ tay lên, một luồng sức mạnh vô hình len lỏi vào đầu Mục Tư Thần, khiến cậu bình tĩnh lại.
Sự sợ hãi và chùn bước của Mục Tư Thần hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại lý trí. Cậu sắp tới thị trấn Khởi Nguyên, cậu nhìn về phía Tần Trụ trong sương mù hỏi: "Anh nói "Định số" không thể thay đổi số lượng cố định trên thế giới, số lượng này có phải là chỉ sự sống không?
Lúc đầu Ngài vẫn là một vị thần thiện lương chưa bị sức mạnh ăn mòn, chưa bị kỳ vọng ô nhiễm ngược lại, lúc đó, thảm họa ảnh hưởng đến thế giới của chúng tôi, Ngài nhìn thấy một phụ nữ mang thai sắp sinh, liệu có động lòng thương xót, muốn cứu cô ấy và đứa con trong bụng không?
"Định số" ra tay cứu mẹ con vốn dĩ phải chết một xác hai mạng, nhưng lúc đó Ngài không thể thay đổi số lượng cố định trên thế giới, cho nên, cho nên..."
Mục Tư Thần hít sâu một hơi, kìm nén nỗi đau khổ trong lòng, cuối cùng cũng nói với Tần Trụ những nghi ngờ khủng khiếp trong lòng cậu: "Cứu hai người, một nam một nữ, vậy sau này sẽ chết hai người, một nam một nữ, phải không?"
Mục Tư Thần rất muốn nghe được câu trả lời phủ định từ Tần Trụ, nhưng cậu chỉ nghe thấy một tiếng "Đúng" lạnh lùng.
"Hai người lẽ ra không được sống lại được sống, hai người không nên chết lại phải chết, bố mẹ của Trác Phi Trì, là vì tôi được sống mà phải chết sao?" Mục Tư Thần hỏi.
Cậu nhắm mắt lại, chờ đợi câu trả lời khẳng định của Tần Trụ, chờ đợi sự phán xét.
Tuy nhiên, câu trả lời của Tần Trụ là: "Không rõ."
Mục Tư Thần mở mắt nhìn vào màn sương mù, cậu biết Tần Trụ không nói dối.
Tần Trụ nói: "Tôi, Mặt trăng và hệ thống của cậu, chỉ mơ hồ nhìn thấy những gì đã xảy ra năm đó, nhưng cụ thể hai sinh mệnh nào đã được trao đổi, chúng tôi đều không rõ. Chỉ có "Định số" sử dụng sức mạnh mới biết được hướng đi của sự thay đổi số lượng. Lúc đó đã chết nhiều người như vậy, chưa chắc đã là gia đình mà cậu nghĩ đến."
"Nhưng chung quy vẫn có người chết vì tôi." Mục Tư Thần bất lực ngồi xuống ghế.
Cậu biết rằng trong chuyện này, cậu không sai, bố mẹ cậu cũng không sai, nhưng nếu thực sự cậu đã cướp đi mạng sống của ai đó để sống sót, thì mạng sống của cậu chính là gốc rễ của tội lỗi.
Tần Trụ nói: "Có một điều vừa rồi cậu đã đoán sai, ngay từ đầu "Định số" đã biết rằng mình không thể thay đổi số lượng cố định. Giống như sau khi cậu nắm quyền kiểm soát sức mạnh bản ngã, cậu tự nhiên biết cách sử dụng nó, sức mạnh của chúng tôi cũng như vậy, không tồn tại trường hợp không biết rõ."
""Định số" cứu tôi, liệu Ngài có biết tôi sẽ lấy đi mạng sống của ai không?" Mục Tư Thần hỏi.
"Ngài biết, nhưng không phải là cậu lấy đi mạng sống của ai, Ngài có thể chỉ định sinh mạng đó." Tần Trụ nói.
"Có vẻ như chỉ có thể đi hỏi "Định số" thôi." Ánh mắt của Mục Tư Thần dần dần mất đi tia sáng.
Tần Trụ khẽ giơ tay lên, nhưng dường như cảm thấy mình đã có quá nhiều hành động nhỏ nhặt trong ngày hôm nay, nên từ từ hạ tay xuống, dùng giọng điệu lạnh lùng như mọi khi nói: "Đừng tin tưởng "Định số" hiện tại, nhưng có thể tin tưởng vào "Định số" năm xưa. Trong lòng những quái vật cấp Thần đầu tiên, đều mang đầy thiện ý."
Mục Tư Thần hiểu ý Tần Trụ, "Định số" đã bị ô nhiễm hoàn toàn hiện tại sẽ làm gì, không ai biết được, nhưng "Định số" hai mươi năm trước, sẽ không làm những việc quá tàn nhẫn.
Ngài sẽ khiến mọi chuyện có một kết cục hoàn hảo.
Mặc dù Mục Tư Thần vẫn nghi ngờ bi kịch của gia đình Trác Phi Trì có liên quan đến cuộc đời của mình, nhưng cậu vẫn giữ một tia hy vọng.
Nếu đã không thể xác định, nếu không ai có thể nói rõ sự thật năm xưa, nếu Thẩm Tễ Nguyệt đầy ác ý muốn khiến tinh thần của cậu bị kích thích, vậy thì cậu cứ tin đi, hãy mang theo hy vọng, tin rằng cậu không làm hại người vô tội.
Dù sao cậu cũng là thị trưởng của thị trấn Hy Vọng, cậu nên luôn giữ hy vọng trong lòng.
Ánh mắt của Mục Tư Thần lại tràn đầy ánh sáng.
"Cảm ơn ngài đã giải đáp thắc mắc của tôi." Mục Tư Thần cười với Tần Trụ.
Tần Trụ nhìn nụ cười gượng gạo của Mục Tư Thần, im lặng một lúc rồi nói: "Cậu không vui."
"Trong trường hợp này ai mà vui được, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ kiểm soát tốt cảm xúc của mình." Mục Tư Thần nói.
"Đừng kìm nén cảm xúc quá mức, sẽ bị mặt trăng lợi dụng." Tần Trụ nhắc nhở.
"Tôi sẽ điều chỉnh lại bản thân." Mục Tư Thần nói.
Tiếp theo là một khoảng im lặng đầy áp lực, Mục Tư Thần không còn câu hỏi nào muốn hỏi nữa, cậu cảm thấy mình nên đi, nhưng không hiểu sao, Tần Trụ vẫn chưa tiễn cậu đi.
Những làn sương mù bao quanh Tần Trụ cứ xoay vòng, trước đây chúng luôn bất động, nhưng hôm nay lại xoay đến mức khiến người ta khó chịu, dường như đang bối rối điều gì đó.
Nhưng điều này làm sao có thể, Tần Trụ là "Đấng lý trí tuyệt đối", làm sao có thể bối rối được.
Mục Tư Thần khẽ mở miệng, vừa định nói "Có phải tôi nên đi không", thì thấy những làn sương mù này lại chìm xuống, dường như Tần Trụ đã quyết tâm.
"Lúc quay về, nếu tâm trạng cậu không tốt, cậu có thể ôm nó." Tần Trụ nói..
"Cái gì?" Mục Tư Thần xoa xoa tai, nghi ngờ mình nghe nhầm.
Tần Trụ: "Tôi biết tâm trạng của cậu sẽ tốt hơn sau khi ôm nó, tôi cho phép cậu làm như vậy, nhưng đừng cắn quá mạnh."
"Hả?"
Mục Tư Thần còn muốn hỏi gì đó, nhưng bị một lực lượng khổng lồ đẩy ra khỏi giấc mơ.
Cậu mở mắt ra, bên ngoài nắng đẹp, bạch tuộc nhỏ ngồi trên một chiếc giường khác, ngoan ngoãn nhìn cậu, xúc tu di chuyển nhẹ nhàng, dường như đang mong đợi điều gì đó.
[Tác giả có lời muốn nói]
Cần dịch dinh dưỡng!!! Cần dịch dinh dưỡng!!!! Gào thét, dịch dinh dưỡng!!!
-
Chương này không có tiểu kịch trường, những lời Tần Trụ muốn nói trong chương này đều đã được nói trong chính văn!
Mọi người gặp nhau vào buổi trưa ngày mai nhé, hôn hôn!
Editor: Tuyệt đối lý trí giả hôm nay hình như hơi mất lý trí...
Bình luận trên Tấn Giang:
- Thuyết nguyên tội à... (Editor: Có lẽ comment này đang nói đến Tội Tổ Tông, hay còn gọi là Tội Nguyên Tổ, Tội Tổ Tông truyền, hoặc Nguyên Tội, ám chỉ đến tình trạng mắc tội ngay từ khi sinh ra của tất cả mọi người, xuất phát từ sự sa ngã của Adam do ăn trái cấm trong Vườn Địa Đàng.
- Câu chuyện về "Kẻ nào chiến đấu với quái vật lại trở thành quái vật", sự mong đợi một thế giới hoàn hảo chỉ dựa vào một phía là điều không thể. Không phải như những Con bướm bị đại dương xé nát, thì cũng như Mắt to, lý tưởng ban đầu bị biến chất. Và lý do con người kiên cường, có thể tạo ra kỳ tích, chính là nhờ vào những kỳ vọng tốt đẹp như vậy, tức là hy vọng.
- Nhìn vào những gì các chị em trong phần bình luận nói, đánh giá của tôi là đừng quá buồn, mặc dù điều này nghe có vẻ lạnh lùng với người đọc từ góc nhìn của Thượng đế, nhưng thực tế, tình huống tương tự nhất trong đời thực là có một ngày bạn gặp nguy hiểm, và có một người sẽ hy sinh mạng sống của mình để cứu bạn. Nguy hiểm đó không phải là điều bạn mong muốn gặp phải, và việc người khác hy sinh mạng sống cũng không phải là điều bạn mong muốn, bạn sẽ cảm thấy tội lỗi, điều đó rất bình thường, vì bất kỳ ai có lương tri cũng sẽ cảm thấy tội lỗi. Nhưng bên cạnh cảm giác tội lỗi, việc tìm hiểu mối quan hệ xã hội của người đã cứu bạn, thay họ làm con để nuôi dưỡng cha mẹ họ, chăm sóc con cái họ, mới là điều nên làm. Vấn đề đã xuất hiện, mặc dù vấn đề không phải do bạn tạo ra, thậm chí bạn cũng là nạn nhân, nhưng một khi vấn đề đã xảy ra, hãy giải quyết nó, cứu vãn nó. Cuối cùng, cuộc sống này chính là giải quyết các vấn đề khác nhau. Về mặt cảm xúc, chúng ta sẽ phát sinh nhiều cảm xúc vì nhiều lý do khác nhau, nhưng con người có lý trí và cảm xúc cùng tồn tại, cảm xúc có thể có, nhưng cần cả lý trí để hành động, cần phải biết rằng khi gặp vấn đề phải giải quyết và cứu vãn, cứ buồn bã và tự trách sẽ không giải quyết được bất kỳ vấn đề nào.
→ Nói hay quá.
→ Đã like, rất thích quan điểm của bạn~
- À tức là, những vở kịch nhỏ hàng ngày thực sự là những gì anh ta muốn nói đúng không =)))))
→ Hahaha hoàn toàn không phải là bị ooc.
- Khi còn là con người, họ đều là anh hùng. Nhưng anh hùng không thể có sai sót, bất kỳ sai sót nào hay thiên tính nào có chút lệch lạc đều có thể khiến mọi thứ họ muốn bảo vệ rơi vào hủy diệt, hoàn toàn gánh vác mọi trách nhiệm của người khác chính là điều vô lý như vậy... Tất cả những điều này đối với họ trong quá khứ, đều là kết cục tàn khốc hơn cả cái chết và bất kỳ nỗi đau nào.
→ Tiểu Mục đã chọn con đường khó khăn nhất, cũng là con đường duy nhất có giải pháp. Khi cậu ấy cô đơn và bế tắc, có những người đứng sau cùng gánh vác, mỗi người đều nỗ lực vì bản thân và vì người khác, vận mệnh của một người chỉ có thể do chính họ gánh vác.
→ Cái chết là bia mộ của những người cao thượng.
- Ôi ôi ôi, cảm giác như áp lực tâm lý mà Thần Thần gánh chịu quá lớn... Sắp tới sẽ phải chiếm lấy Thị trấn Khởi nguyên, nhưng trong lòng cậu ấy lại cảm thấy có lỗi với Trác Hoài Sơ. Định số hiện tại muốn hại cậu, nhưng năm xưa chính Định số đã cứu mạng cậu. Biển sâu cũng muốn nuốt chửng cậu. Còn phải luôn đề phòng Mặt Trăng tẩy não. Còn phải cứu bạch tuộc nhỏ... Thật không dễ dàng chút nào.
- Nhân vật chính có tính cách này lại học ngành Trí tuệ nhân tạo á? Tôi còn tưởng cậu ấy học triết học.
Danh sách chương