Cậu chưa từ bỏ ý định, liên tục gõ mấy cái, nút thoát lại hiện ra một dòng chữ:

【Thời gian bảo vệ người chơi mới đã hết, hệ thống ngầm thừa nhận người chơi đồng ý tiến vào trò chơi, mong người chơi cố gắng hoàn thành nhiệm vụ Closed beta. 】

Mục Tư Thần: “…”

Cậu còn tưởng thời gian bảo hộ người chơi mới là thời gian để cho người chơi làm quen với game, không ngờ rằng lại là thời gian để người chơi thoát game? Mục Tư Thần rất muốn nổi giận trong vô vọng, dùng búa đập vào cái màn hình game này mấy cái, nhưng làm như vậy cũng chẳng có ý nghĩa, sẽ chỉ uổng phí hết thể lực.

Kinh nghiệm chơi game nhiều năm như vậy khiến cho Mục Tư Thần học được cách khống chế cảm xúc, dù sao nổi giận không chỉ không thể giải quyết vấn đề với khách hàng, mà còn khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn, dẫn tới bản thân không lấy được tiền.

Mục Tư Thần hít sâu một hơi, gắng kéo căng khóe miệng, cố hết sức để bản thân có vẻ vui vẻ hơn một chút.

Không cần thiết phải nổi giận, dù sao cuộc đời với cái trò chơi lừa đảo này cũng đều là trò đùa của số phận như nhau thôi.

Hồi Mục Tư Thần học năm nhất đại học, cha mẹ gặp chuyện ngoài ý muốn qua đời, cậu lại là con một, không có anh chị em gì, sớm đã không còn bất kỳ mối quan hệ huyết thống nào ràng buộc. Cậu cũng chưa từng yêu đương, nói đi nói lại thì cũng có mấy người bạn có quan hệ khá tốt, những họ hàng khác cũng đối xử tốt với cậu, nhưng mọi người đều có cuộc sống của riêng họ. Cho dù cậu đột nhiên biến mất thì cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến người khác.

Cậu lưu luyến sự an nhàn và các hoạt động giải trí trong thế giới hiện thực, nhưng cũng bởi vì có quá nhiều trò giải trí, cậu không trò chơi nào nhất định phải có gì nhất định phải vượt cấp, cũng không có bất kỳ tiểu thuyết/truyện tranh/hoạt hình/phim truyền hình/show giải trí nào nhất định phải chờ đến tập cuối.

Có thể nói, Mục Tư Thần là một người không có quá nhiều ràng buộc.

Cậu cũng từng thử tưởng tượng nếu một ngày nào đó cậu cũng giống như nhân vật trong tiểu thuyết, xuyên vào một thế giới xa lạ, có lẽ cậu cũng sẽ nhanh chóng có thể chấp nhận sự thay đổi khó chịu này, cũng nhanh chóng tìm ra lý do mới để tiếp tục sống.

Mục Tư Thần nhanh chóng chấp nhận hiện thực rằng mình rất có khả năng đã bị một nguồn sức mạnh thần bí nào đó lôi vào trong một thế giới quỷ dị. Cậu cần mau chóng nắm bắt tình hình của thế giới này, cách để trở lại hiện thực và cách để sống sót.

Cũng không biết một người chơi xuyên qua như cậu có khả năng replay hoặc là khả năng lưu trữ tiến trình không nữa.

Một tay cậu nắm chặt Cuốc chữ thập đề phòng nguy hiểm có thể xuất hiện trong bóng đêm, một tay nhanh chóng nhấn vào màn hình, xem xét kỹ năng khả dụng của bản thân.

Bảng thông tin cá nhân và bảng năng lực chỉ có các thuộc tính và kỹ năng của cậu, không có các chức năng như lưu, tải và khôi phục dữ liệu…, bản đồ đã xem lúc trước cũng bị bôi đen toàn bộ, chỉ còn điểm nhỏ sáng lên biểu thị vị trí của cậu, phần còn lại trên bản đồ đều trong trạng thái ẩn.

Xem ra vừa rồi cậu cố gắng ghi nhớ lại bản đồ cũng không tính là uổng công, ít nhất thì cũng tận dụng hết mười phút để thu thập thông tin, Mục Tư Thần lạc quan thầm nghĩ.

Thời gian vừa trôi qua được mấy phút, nhân lúc còn chưa quên bản đồ, cậu nhất định phải nhanh chóng dùng bút vẽ lại.

Cái hệ thống chỉ phá là giỏi này hình như cũng không định cho cậu thêm gợi ý gì nữa, cậu phải tự mình tìm ra cách để khám phá thế giới.

Lúc nãy vách tường vẫn còn sáng, Mục Tư Thần đã nhìn lướt qua căn phòng này. Căn phòng nhỏ khoảng hai mươi mét vuông nhưng nội thất lại tiện nghi bất ngờ, một chiếc giường đôi đặt sát tường cạnh cửa sổ, bên đầu giường là bàn học có tủ sách, đối diện cái tủ là một cái TV nhỏ.

Ngoài ra, bên kia có cả nhà vệ sinh và một gian bếp nhỏ giản dị, tuy có hơi chật nhưng cũng đủ cho một người nấu ăn đơn giản.

Mục Tư Thần còn nhớ rõ trên bàn có đặt bừa mấy quyển sách, sổ tay và mấy cái bút, còn có một cái đèn pin.

Mặc dù có cảm giác bị ngầm theo dõi, nhưng Mục Tư Thần cảm thấy mình sẽ không dễ dàng chết như vậy. Nơi này dù sao cũng là Thôn dành cho người mới, độ khó sẽ không quá cao, cho dù có nguy hiểm thì có lẽ Cuốc chữ thập cũng có thể giải quyết được loại nguy hiểm này.

Quan trọng nhất chính là hệ thống game xì một đống tiền ra làm một website, còn gửi cậu một buồng game giả lập, lại dùng năng lực thần bí đưa cậu đến thế giới này, hẳn là không phải để cậu đi tìm chết đâu nhỉ.

Muốn cậu chết thì khi cậu nằm vào buồng để vào game là đã có thể chơi chết cậu luôn rồi.

Hệ thống game tốn bao công sức bắt cậu tới nơi này, còn đưa ra nhiệm vụ, mục đích là để cậu thực hiện nhiệm vụ closed beta, nếu cậu mới vừa vào game đã chết thì rõ ràng là hơi bị lãng phí tài nguyên.

Từ nguyên nhân trên, Mục Tư Thần đoán rằng chí ít khi ở trong phòng này, cậu an toàn. Cho dù gặp phải nguy hiểm thì cũng nằm trong phạm vi có thể giải quyết được.

Cậu nắm Cuốc chữ thập cẩn thận di chuyển vài bước, tiến đến bàn học trong cảm giác bị theo dõi nhưng không có nguy hiểm gì.

Mục Tư Thần sờ vào đèn pin, sau khi ấn nút mở thì phát hiện đây là đèn pin công suất lớn, chiếu thẳng vào mắt có thể khiến người ta mù tạm thời một lúc khá lâu.

Vừa tìm thấy đèn pin, trong đầu cậu vang lên âm thanh máy móc: “Thu hoạch được đạo cụ ‘Đèn pin’.”

Lúc nãy Mục Tư Thần di chuyển thì màn hình hệ thống tự động biến mất, không ngờ trong đầu vẫn có thể phát ra nhắc nhở.

Cậu tranh thủ lúc não vẫn còn nhớ rõ, nhanh nhẹn lật đến trang trắng trong sổ tay, vẽ ra bản đồ sơ lược.

Phần thị trấn lớn nhất trên bản đồ lúc đó được đánh dấu bằng ánh sáng trắng làm người ta cảm thấy rất an toàn. Từ chỗ trấn nhỏ của Mục Tư Thần đến thị trấn được đánh dấu còn cách hai trấn nữa, cậu không thể lập tức đi đến thị trấn đó được.

Đương nhiên, đây không phải là chuyện mà cậu cần cân nhắc ở thời điểm này.

Mục Tư Thần xé tờ giấy vẽ bản đồ xuống rồi nhét vào trong túi áo sơ mi, còn cài luôn cái bút vào túi áo.

Mới vừa cất xong, Mục Tư Thần liền thấy có gì đó là lạ, cậu sờ túi, phát hiện cả bút lẫn bản đồ đều không thấy đâu.

Cậu cũng không hoảng loạn, mà là bình tĩnh tập trung nghĩ đến bảng điều khiển, một màn hình xuất hiện trước mặt, trong phần thông tin cá nhân có thêm một biểu tượng “Balo”, ấn mở để xem xem có gì thì thấy “Một cái bút bình thường” và “Một tấm giấy vẽ bản đồ” tự nhiên nằm ở trong balo.

Balo có mười ngăn, giấy và bút chiếm hai ngăn, cậu còn có thể cất được tám vật phẩm nữa.

Xem ra cậu vẫn hơi có bàn tay vàng, Mục Tư Thần thở phào.

Cứ tìm tòi trò chơi như vậy, sự sợ hãi dần dần bớt đi, đáy lòng dường như còn sinh một chút hưng phấn.

Sau khi chấp nhận sự thật rằng mình đã bị lừa, cậu lại tìm ra được hứng thú từ việc bị bế vào chiếc game thực tế ảo đang trong quá trình thử nghiệm này.

Mục Tư Thần thử nhét đèn pin vào trong túi áo sơ mi, quả nhiên đèn pin cũng nhanh chóng được đưa vào trong balo, hệ thống mô tả đèn pin là “Một cây đèn pin rất có lực công kích, thích hợp với trấn nhỏ này đến bất ngờ”.

Mục Tư Thần nghĩ, cậu cần ánh sáng để thăm dò căn phòng tối này, đèn pin liền xuất hiện ở trong tay cậu. Muốn lấy đạo cụ từ trong balo ra, cậu chỉ cần tập trung tinh thần nghĩ một chút là có thể lấy ra, rất là thuận tiện.

Cuốn sổ tay lúc nãy cậu đã lật qua, đây chỉ là một quyển sổ trắng. Hiện tại không gian trong balo của Mục Tư Thần rất dư dả, cậu tiện tay nhét luôn cuốn sổ đó vào trong ba lô. Dù sao cũng có thể ghi lại một vài việc, sau này balo đầy cũng có thể bỏ nó bất cứ lúc nào.

Cậu lại giở mấy quyển sách trên bàn, những quyển sách này đều nói về tầm quan trọng của đôi mắt, làm thế nào để bảo vệ mắt, không được ở trong bóng tối, phải ở trong môi trường sáng sủa, hệt như mấy quyển sách phổ cập khoa học.

Nhưng Mục Tư Thần chỉ mới nhìn mấy dòng chữ trong sách đã cảm thấy choáng váng buồn nôn, cậu nhanh chóng gấp sách lại, nhất thời trong đầu đều là mấy chữ “mắt mắt mắt”, làm thế nào cũng không nghĩ được cái gì khác, chỉ còn lại mấy phương pháp chăm sóc cho đôi mắt.

Mãi một lúc sau, năng lực tư duy của Mục Tư Thần mới dần dần khôi phục.

Mà lúc này, ký ức liên quan đến bản đồ trong đầu cậu đã bị nội dung trong sách thay thế, không thể nhớ nổi bản đồ trông như thế nào.

Nếu cậu không vẽ bản đồ đầu tiên mà là giở mấy quyển sách này ra xem trước, vậy thì cậu sẽ hoàn toàn quên mất bản đồ trông như thế nào.

Cái game này gài bẫy ghê thật, chỉ là giở bừa một quyển sách ra xem mà thần trí đã trở nên bất thường rồi.

Mục Tư Thần càng trở nên cẩn thận hơn, thần kinh của cậu căng như dây đàn, giác quan cũng trở nên nhạy bén lạ thường, lúc này dù chỉ là một cây kim rơi xuống đất cậu cũng có thể nghe thấy.

Vừa duy trì cảnh giác, cậu vừa lục lọi bàn học, tìm thấy được một cái đài nhỏ trong ngăn kéo.

Dựa vào bài học đọc sách lúc trước, Mục Tư Thần không dám bật bừa đài lên, lỡ đâu vừa bật một cái lại vang lên “Phương pháp bảo vệ mắt” thì toang.

Sau khi tìm kiếm ở bàn học xong, Mục Tư Thần không vội vã mở cửa sổ hay rời khỏi phòng, cậu phải nhanh chóng tìm được thêm thông tin mới.

Căn phòng này không bụi lắm, có vết tích của người sinh sống, có thể chủ nhà đã không còn nữa thì cũng là chuyện cách đây không lâu.

Dựa vào thông lệ của trò chơi, kiểu gì cũng phải lục soát trong Thôn Tân Thủ một chút.

Mục Tư Thần đánh bạo sờ lên cái giường đơn bên cạnh bàn học, tìm được một quyển nhật ký dưới gối.

Cậu hơi do dự nhưng vẫn mở quyển nhật ký ra. Có điều, cậu vẫn luôn duy trì cảnh giác, một khi xuất hiện cảm giác choáng váng thì sẽ đóng nhật ký lại ngay.

Cũng may nhật ký không làm cho thần trí của Mục Tư Thần bị rối loạn, nhưng nội dung được viết lại làm cậu kinh hãi.

“Tôi kéo màn rèm cửa lại, tự nhốt mình trong phòng, một tia sáng cũng không dám để lọt, điều này khiến cho tôi mất đi cảm giác về thời gian, tôi không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu ngày, còn phải trải qua bao nhiêu ngày nữa.”

“Cho dù đang ở trong bóng tối nhưng vẫn luôn có một loại cảm giác như đang bị người nhìn chằm chằm, vì sao lại như vậy? Tôi đã đập hết tất cả các tấm gương ở trong phòng, vì sao ánh mắt đó vẫn còn?”

“Đồ ăn đã sắp hết rồi, tôi cũng sắp điên rồi. Mỗi ngày đều có người đến gõ cửa, yêu cầu tôi đọc thuộc lòng các loại kiến thức cần thiết, tôi dần dần cảm thấy gia nhập với bọn họ có lẽ là chuyện tốt.”

“Không có ai nói chuyện với tôi, người sống sót vẫn còn giữ liên lạc hồi trước giờ cũng không biết đã đi đâu. ‘Ban ngày’ càng ngày càng dài, ‘đêm tối’ càng ngày càng ngắn, có phải một ngày nào đó, ‘đêm tối’ sẽ biến mất hay không?”

“Hiện giờ, thứ duy nhất có thể chèo chống cho tôi sống tiếp, chỉ có chiếc đài. Tôi không thể từ bỏ, tôi phải thủ vững ở đây, chờ Tần Trụ đến cứu chúng tôi.”

“Tần Trụ Tần Trụ Tần Trụ, bao giờ anh mới có thể đến?”

“Tôi đói quá nên ăn đã hết một quyển sách.”

“Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, đôi mắt rất quan trọng, sao tôi có thể cứ ở mãi trong bóng tối được? Tôi phải thường xuyên ở nơi có ánh sáng, như vậy mới tốt cho đôi mắt. Bên ngoài thật sáng, tôi muốn đi ra…”

Đọc đến dòng chữ này, Mục Tư Thần quả quyết gấp quyển nhật ký lại.

Mặc dù dòng cuối trong quyển nhật ký không khiến người ta khó chịu như nội dung trong sách, nhưng Mục Tư Thần vẫn nảy sinh cảm giác hơi khó chịu, nếu tiếp tục xem nữa chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng tới tinh thần.

Từ cuốn nhật ký, Mục Tư Thần thu về rất nhiều thông tin.

Nơi này nguy hiểm, hơn nữa càng sáng thì lại càng nguy hiểm, nguồn gốc của nguy hiểm không phải là ánh sáng, mà là con mắt, hay nói cách khác là ánh mắt.

Những kiến thức liên quan đến mắt có thể khiến người ta mất trí, thậm chí nổi điên. Mà nội dung do một người điên viết ra cũng sẽ khiến cho tinh thần người ta trở nên bất thường.

Không được đối mắt với đôi mắt khác, hoặc là không được lọt vào tầm mắt của một đôi mắt nào đó.

Mục Tư Thần lấy sổ tay ra, ghi lại nội dung mình phỏng đoán được, cũng nhấn mạnh hai từ “Đôi mắt” và “Ánh mắt”.

Rất có khả năng trong một tình huống không đề phòng, cậu không cẩn thận nhìn thấy nội dung liên quan, từ đó thần trí bị rối loạn, đánh mất vài thông tin mấu chốt, vậy nên bây giờ việc ghi lại nội dung vào sổ tay rất quan trọng.

Trong nhật ký có nhắc đến một người tên là Tần Trụ, dường như trước khi chủ nhân của quyển nhật ký phát điên vẫn luôn phải dựa vào cái tên “Tần Trụ” này để duy trì lý trí.

Trên bìa của quyển nhật ký đó còn viết một dãy số, thoạt nhìn tựa hồ là tần số của một kênh đài.

Mục Tư Thần cân nhắc một lát, cậu quyết định tin tưởng vào thông tin này.

Cậu điều chỉnh đài đến tần số kênh được ghi trên nhật ký, cùng lúc đó, cậu không quên dùng Cuốc chữ thập nhắm ngay đầu mình, một khi tinh thần của cậu có biểu hiện bất thường thì sẽ tự động buông cán cuốc ra, cuốc sẽ đập vào đầu cậu.

Mặc dù rất đau, còn có thể bị thương, nhưng có lợi cho việc giúp cậu lấy lại sự tỉnh táo, giúp cậu không đến mức phát điên như chủ nhân của quyển nhật ký.

Mục Tư Thần thận trọng nhấn nút bật đài.

【 Tác giả có lời muốn nói 】

Nhật ký chủ nhân: Tôi điên nhưng tôi vui!

Mục Tư Thần: Biết ngay mà, người đứng đắn ai tự dưng lại đi viết nhật ký chứ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện