Nhìn thấy dáng vẻ hai người khăng khít gắn bó, Mục Tư thần lại chỉ cảm thấy rùng mình.
Mục Tư Thần không chọn khách sạn làm địa điểm để tiến vào bên trong buồng game giả lập
Lỡ như lần này cậu không thể trở về, trong khách sạn bỗng nhiên xuất hiện một khách hàng đột tử, có thể sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của khách sạn trong một khoảng thời gian.
Cậu nhân lúc Hạ Phi đi làm, lặng lẽ kéo vali về ký túc xá, nhét búp bê bạch tuộc vào trong balo rồi rời khỏi ký túc xá.
Cậu cũng không muốn đăng nhập game ở trong ký túc xá.
Kỳ nghỉ hè Mục Tư Thần nộp đơn xin ở lại trường, một khi xảy ra chuyện, toàn bộ giáo viên và quản lý ký túc xá đồng ý cho cậu ở lại sẽ bị xử phạt, đồng thời cũng sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến trường học.
Cậu không thích gây thêm phiền phức cho người khác.
Vì thế Mục Tư Thần đeo balo đi đến một cái hồ nhân tạo gần đó, ngồi xuống ghế ven hồ.
Nếu cậu không thể về, lý do mà hệ thống sắp xếp cho cậu hẳn là chết đuối, đây là cách ít gây ảnh hưởng nhất mà Mục Tư Thần nghĩ đến.
Thời gian còn năm phút, Mục Tư Thần ôm balo ở trước ngực, kéo khóa ra, lộ ra cái đầu của búp bê bạch tuộc.
Trong balo ngoại trừ búp bê bạch tuộc, còn có một ít đồ ăn.
Rõ ràng là phải đến thế giới khác mạo hiểm, không rõ sống chết, cậu lại đi bỏ đồ ăn vặt như Coca-Cola, thanh cay vào trong balo của mình
Lúc Mục Tư Thần thu dọn hành lý, thấy búp bê bạch tuộc không chịu nhúc nhích mà nằm ở trên đống đồ ăn vặt, khi cậu cầm lấy một chai Coca-Cola nhét vào vali, xúc tu của búp bê bạch tuộc liền nhẹ nhàng cuốn lấy một chai Coca-Cola khác.
Mục Tư Thần thấy thế thì lấy lại chai Coca-Cola bị búp bê bạch tuộc cuốn lấy kia.
Cậu cho rằng sẽ xảy ra một trận giằng co, búp bê sẽ ôm tiệt lấy Coca, không cho cậu lấy đi.
Ai ngờ cậu không gặp phải bất kỳ lực cản nào, dễ dàng cầm lấy được chai Coca, xúc tu bạch tuộc chỉ nhẹ nhàng cuốn lấy chai Coca-Cola, không dùng chút lực nào.
"Không phải mày thích Coca-Cola sao? Vì sao không ngăn cản tôi?" Mục Tư Thần hỏi.
Búp bê bạch tuộc không có phản ứng.
Nhưng Mục Tư Thần đã đoán được nguyên nhân.
Tần Trụ là "Tuyệt đối lý trí giả", cho dù rất thích những thứ đồ ăn vặt này, nhưng khi phải lựa chọn, lý trí sẽ chiếm ưu thế.
Nó không phải là búp bê bạch tuộc cố tình gây rối.
Nhưng chính là vì búp bê bạch tuộc không tranh không đoạt không ăn vạ, Mục Tư Thần lại mang theo không ít đồ ăn vặt mà búp bê thích.
Đồ ăn vặt chưa chắc có thể đi theo Mục Tư Thần tiến vào thế giới khác, cậu cũng không cần phải mang một túi đồ nặng trĩu, cậu cũng không ăn mấy thứ này, tại sao phải mang chứ.
Nguyên nhân rất đơn giản, Mục Tư Thần muốn thử nghiệm xem bản thân có quá lý trí hay không.
Gần đây cậu cảm thấy bản thân có chút nguy hiểm, biết rõ búp bê bạch tuộc là phân thân từ sức mạnh của Tần Trụ, nói không chừng năm giác quan còn liên kết với Tần Trụ.
Nhưng Mục Tư Thần vẫn không kiềm chế được việc cảm thấy búp bê bạch tuộc đáng yêu, thích nhân lúc búp bê không chú ý sờ đầu bóp xúc tu của bạch tuộc, ban đêm lúc ngủ vào còn cố ý lay cho bạch tuộc tỉnh dậy, chỉ để nhìn thấy dáng vẻ ấm ức, cáu lắm nhưng vì quá lý trí mà phải nhịn lại cơn gắt ngủ của búp bê bạch tuộc.
Mục Tư Thần nghi ngờ bản thân đã bị Tần Trụ ô nhiễm tinh thần, nếu không sao cậu lại có thể cảm thấy một figure của Tà thần đáng yêu cơ chứ? Vì thế, Mục Tư Thần muốn thử xem mình có làm ra một số chuyện không lý trí hay không, dùng cái này để chứng minh cậu có bị ô nhiễm hay không.
Nhưng mà sự thực là, cậu vẫn làm một vài chuyện vô nghĩa, mang theo một ít đồ ăn vặt vướng víu, trong lòng không chỉ không thấy hối hận, ngược lại còn có hơi vui vẻ.
Cậu không bị Tần Trụ ô nhiễm.
Vậy thì càng kỳ quái, nếu không bị ô nhiễm, tại sao cậu lại cảm thấy cái đồ chơi này đáng yêu? Thậm chí còn nghĩ, lần về hiện thực tiếp theo, búp bê bạch tuộc chắc chắn sẽ ở lại thế giới khác, đến lúc đó cậu sẽ đặt một con búp bê giống như vậy.
Mục Tư Thần phân tích hồi lâu, cảm thấy hẳn là do mình quá cô đơn.
Cha mẹ cậu qua đời, họ hàng trở nên xa lạ, quan hệ với bạn cùng phòng không tệ, nhưng cũng không có bạn tâm giao.
Bỗng nhiên gặp phải chuyện xuyên qua thế giới khác, thế giới kia còn cực kỳ đáng sợ, có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào, cho dù là ai cũng sẽ muốn trút bầu tâm sự.
Giống như Trì Liên và Trình Húc Bác, cho dù cách xa ngàn dặm, hai người cũng đều phải đi làm, nhưng vẫn xin nghỉ phép đi gặp mặt, nghe nói còn ôm mặt khóc lóc rất lâu.
Mục Tư Thần hiểu bọn họ.
Chuyện họ đã trải qua khiến tam quan bị lật đổ, phá vỡ cuộc sống yên bình của bọn họ. Hơn nữa chuyện này còn chưa kết thúc, bọn họ bị ép phải đến thế giới kia hết lần này đến lần khác, mỗi một lần đều nguy hiểm đe dọa đến tính mạng
Cho dù là ai thì đều sẽ muốn thổ lộ ra hết.
Nhưng vừa hay Mục Tư Thần là kiểu người không hay thổ lộ chia sẻ, cậu cũng không hi vọng sẽ gặp mặt hai người bọn họ ở hiện thực, xáo trộn cuộc sống mà cậu tính toán từng bước.
Cậu lựa chọn gánh chịu áp lực to lớn một mình, nhưng không có nghĩa là cậu không muốn bộc lộ ra hết, không có nghĩa là cậu không cô đơn.
Vừa khéo, vào lúc này, búp bê bạch tuộc ở bên cạnh cậu.
Cho dù búp bê bạch tuộc rất ít khi trả lời cậu, nhưng nó biết mọi chuyện xảy ra ở bên kia, lại có vẻ vô hại, còn biết ăn vụng đồ ăn, những chuyện này làm cho Mục Tư Thần không kìm lòng được mà gửi gắm một phần cảm xúc lên búp bê bạch tuộc.
Mục Tư Thần biết đây chỉ là do hiệu ứng cầu treo ▶ mà sinh ra tình cảm ỷ lại, hơn nữa cảm xúc của cậu hướng đến búp bê bạch tuộc, chứ không phải hướng đến tà thần Tần Trụ.
Chú thích
Hiệu ứng cầu treo là một phép ẩn dụ hình ảnh khi hai con người cùng nhau đi qua một chiếc cầu treo lơ lửng, họ sẽ cùng trải nghiệm cảm giác chòng chành chơi vơi cùng với nhau. Tim đập nhanh cùng nỗi sợ hãi bị rơi xuống vực khi đi qua cầu treo sẽ được đánh đồng với tình yêu.
Theo nghiên cứu chỉ ra rằng khi hai con người cùng trải nghiệm cảm giác lo âu sợ hãi với nhau thì họ sẽ dễ đồng cảm và có thể nảy sinh tình cảm với đối phương hơn. Nhịp tim đập nhanh khi cùng trải qua sợi hãi sẽ làm bạn dễ dàng liên tưởng chúng với nhịp đập tình yêu.
Cậu phân biệt rất rõ ràng hai chuyện này.
Mục Tư Thần chọc chọc đầu của búp bê bạch tuộc, có chút cô đơn mà cười nói: "Chờ khi vào trấn Đồng Chi, mày sẽ biến lại thành đồ đằng in trên ngực tao à?"
Búp bê bạch tuộc dùng đôi mắt to long lanh nhìn cậu.
"Lần cuối gặp mặt nhé." Mục Tư Thần xoa xoa đầu của nó.
Hi vọng cậu có thể sống sót, hi vọng Tần Trụ có thể có được thứ Ngài muốn, hi vọng giữa cậu và Tần Trụ sẽ không xảy ra xung đột.
Dù sao cậu chung sống với búp bê bạch tuộc rất tốt, không muốn mối quan hệ với Tần Trụ trở nên quá căng thẳng.
Mục Tư Thần thầm ước ba điều này ở trong lòng, nhưng không hề nói ra thành lời.
Thời gian quy định đã đến, cậu đeo balo nặng trĩu lên, chạm vào app Buồng game giả lập, đăng nhập vào trò chơi đúng giờ.
Quá trình xuyên qua thuận lợi hơn so với lần đầu rất nhiều, lần thứ nhất Mục Tư Thần còn bị choáng váng buồn nôn, cảm giác còn khó chịu kinh khủng hơn cả say sóng.
Lúc này dường như cậu chỉ cần đứng yên lặng một lúc, liền xuất hiện ở đại sảnh tầng 1 viện điều dưỡng.
Lần trước khi offline là ở nhà an toàn, lần này vị trí khi đăng nhập vào cũng là ở nhà an toàn.
Có vẻ như chỉ khi ở trong nhà an toàn mới có thể tiến hành thao tác đăng nhập và rời khỏi.
【Chào mừng người chơi đã trở lại trò chơi.】
Lời nhắc của hệ thống vang lên bên tai.
"Hệ thống, cậu thật sự cảm thấy chúng tôi đang tiến vào một trò chơi sao?" Mục Tư Thần nói.
Hệ thống không hề lên tiếng.
Tiến vào viện điều dưỡng cùng lúc với Mục Tư Thần còn có Trì Liên và Trình Húc Bác.
"Đội Trưởng Mục!" Trì Liên nhìn thấy Mục Tư Thần thì hai mắt sáng lên, trong mắt phát ánh sáng khi gặp được thần tượng, bước dài một cái vọt tới trước mặt Mục Tư Thần.
Phương thức biểu đạt của Trình Húc Bác tém tém hơn Trì Liên một ít, nhưng khi nhìn thấy Mục Tư Thần cũng rất vui vẻ, anh ta cười nhẹ một cái.
Mục Tư Thần chỉ là gật đầu đơn giản một cái.
Thứ cậu quan tâm hơn là thế giới này đã trôi qua bao lâu, phải chăng thời gian có không có trôi qua giống như trong thế giới hiện thực hay không; Viện điều dưỡng biến thành trụ của cậu hiện giờ như thế nào, nó ở trong trấn Đồng Chi của Mắt to, có bị Mắt to ô nhiễm lần thứ hai hay không; và... búp bê bạch tuộc có trở về trước ngực của cậu hay không.
Mục Tư Thần cảm thấy sau lưng rất nặng, với tay ra sờ, balo vẫn còn, không chỉ có như thế, đống đồ ăn vặt cũng vẫn ở đây.
Cậu vội vàng mở balo ra xem, chỉ thấy xúc tu của búp bê bạch tuộc đang dán ở trên một chai Coca-Cola, nước bên trong đã hết quá nửa.
Đồ đằng của Tần Trụ không trở lại ngực của cậu.
Mục Tư Thần cảm thấy nghi hoặc, phiền hà, nhưng lại có chút vui vẻ.
Nghi hoặc là tại sao búp bê không biến trở về, phiền hà là còn phải cõng những thứ này chạy đi chạy lại, còn về phần vì sao vui vẻ, Mục Tư Thần không biết.
Mục Tư Thần cầm xúc tu của búp bê lên nhìn, thấy trên giác hút của nó mọc ra vô số gai nhỏ.
Chính là những cái gai nhỏ này đâm xuyên chai Coca, khiến búp bê có thể uống Coca-Cola mà không cần mở nắp.
Khi ở thế giới hiện thực, trên giác hút không có mấy cái gai nhỏ này. Sau khi tiến vào trò chơi, có vẻ trên thân búp bê bạch tuộc cũng đã thay đổi một chút.
Mục Tư Thần đưa tay chọt chọt đầu và xúc tua của bạch tuộc, may thế, cảm giác đàn hồi vẫn còn, chỉ có xúc tu mọc gai mà thôi, bạch tuộc mạnh lên ấy mà, không phải chuyện gì lớn.
"Muốn uống thì phải uống hết, đừng để rớt Coca-Cola ra balo của tao." Mục Tư Thần nhắc nhở nói.
Búp bê bạch tuộc chớp mắt mấy cái.
"Còn nữa, không được phép phun bong bóng trong túi của tao." Mục Tư Thần nói.
Búp bê bạch tuộc lại chớp mắt mấy cái.
Mục Tư Thần coi như nó đã đồng ý hết.
Lúc này Trì Liên và Trình Húc Bác tụ lại đây, bọn họ tò mò nhìn vào balo, khi nhìn thấy búp bê bạch tuộc thì lập tức lộ ra vẻ mặt khó chịu.
Trì Liên nhanh chóng che mắt quay đầu đi, khó chịu nói: "Cái gì trông bẩn mắt thế!"
Trình Húc Bác cũng quay mặt đi, nói: "Xấu quá, còn xấu hơn cả Thân cận Vũ Mục!"
Mục Tư Thần mặt không cảm xúc mà đeo balo lên, nói với hai người: "Đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta đi xem viện điều dưỡng đã thành thế nào, còn nguy hiểm hay không."
"Nhất định là không nguy hiểm!" Trì Liên lập tức nói, "Lúc tôi tiến vào nơi này, cảm thấy không khí đều trở nên trong sạch, thế giới của chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ là ô nhiễm môi trường có hơi nghiêm trọng, quá nhiều khói bụi."
Trình Húc Bác sờ sờ lên quả đầu vốn không có nhiều tóc: "Nơi này thật sự có cảm giác của viện điều dưỡng, giống như ở chỗ này thêm lâu thêm một đoạn thời gian, tóc trên đầu của tôi sẽ có thể mọc ra không ít ấy."
Hai người tràn ngập cảm giác hạnh phúc, nhìn vẻ đúng là không nỡ rời bỏ nơi này thật, nếu không phải thế giới này nguy hiểm, e là bọn họ cũng không muốn trở về thế giới hiện thực.
Mục Tư Thần lại cảm thấy khác hoàn toàn với hai người bọn họ, cậu đứng đợi ở trong viện điều dưỡng, chỉ cảm thấy hai vai nặng trĩu, không phải bởi vì đồ ăn trong balo quá nhiều, mà là một loại áp lực vô hình.
Tựa như cậu gánh cả viện điều dưỡng trên vai, có loại cảm giác không thở nổi.
Đại sảnh tầng 1 có mấy người lần lượt đi tới, bọn họ có tình nguyện viên có ngoại hình hơi dị dạng, có bệnh nhân và người nhà có bề ngoài bình thường, cũng có bác sĩ, y tá mặc áo blouse trắng.
Trên mặt mọi người đều nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc, rặt một bộ dáng tinh thần phấn chấn.
Một tình nguyện viên mọc hai mắt ở trên gò má nhìn thấy Mục Tư Thần thì vui vẻ nhào tới nói: "Viện trưởng, đã lâu không gặp."
"Viện trưởng?" Mục Tư Thần nghi hoặc mà nhìn về phía anh ta.
"Đúng vậy, kể từ lần trước thì cũng đã qua ba ngày chưa gặp rồi." Tình nguyện viên nói, "Chúng tôi đều rất nhớ viện trưởng, cũng rất lo lắng cho viện trưởng, hôm nay gặp được ngài, cũng rất yên tâm."
Ba ngày... Ba người chơi liếc nhau.
Sau khi bọn họ rời đi, thời gian đã trôi qua trong trò chơi thế mà lại giống hệt trong thế giới hiện thực. Khi bọn họ ở trong game, thời gian ở thế giới hiện thực cũng đâu có trôi đi.
Tại sao thời gian của hai cái thế giới này lại không ngang bằng nhau?
"Các anh có ổn không?" Mục Tư Thần đè lại nghi vấn trong lòng xuống, hỏi.
"Sống rất tốt ạ, chúng tôi hạnh phúc, đầy đủ sung túc, trong lòng đầy hi vọng." Tình nguyện viên chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt an lành.
"Đúng vậy, các anh vui vẻ, chúng tôi cũng sung sướng." Trì Liên cũng không chê ngoại hình dị dạng của tình nguyện viên, cô tiến lên nhiệt tình mà bắt tay của anh ta, thái độ thân thiết như là gặp được người thân.
Điều này là rất không bình thường.
Mục Tư Thần tiếp tục hỏi: ""Lúc ""Ban ngày" giáng xuống, Thiên Không Chi Đồng có làm hại các anh hay không?"
Tình nguyện viên chỉ là thay đổi tín ngưỡng chứ không mất trí nhớ, đương nhiên biết rõ "Ban ngày", "Thiên Không Chi Đồng".
"Lúc "Ban ngày" đã xảy ra động đất mấy lần," Tình nguyện viên trả lời nói, "Có điều biên độ động đất rất nhỏ, lúc ấy mọi người tập trung lại một chỗ đồng tâm hiệp lực, tràn đầy hi vọng thành tâm cầu khấn viện trưởng, động đất liền qua đi, là viện trưởng đã bảo vệ chúng tôi."
Mục Tư Thần: "..."
Không, viện trưởng cậu đây không hề đáp lại lời cầu nguyện của mọi người, thậm chí cậu còn không nghe thấy lời cầu nguyện của những người này, lúc ấy có lẽ cậu đang len lén bóp xúc tu của búp bê bạch tuộc ấy.
"Đúng vậy! Chỉ cần trong lòng có hi vọng, mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng!" Trì Liên vô cùng đồng tình với tình nguyện viên, hai người thân mật đến mức như sắp ôm nhau đến nơi.
Nhìn thấy dáng vẻ thân mật khăng khít của hai người, Mục Tư Thần lại chỉ cảm thấy rùng mình.
Đây là trụ cậu thành lập, đây là người bên trong lĩnh vực của cậu, Trì Liên và Trình Húc Bác là tín đồ của cậu.
Nếu người tin tưởng vào cậu biến thành dáng vẻ này, thì mọi nỗ lực của cậu với hành động đi ô nhiễm tinh thần khác ở chỗ nào? Cậu khác gì Mắt to và Tần Trụ đâu?
Chẳng lẽ cậu cũng phải trở thành Tà Thần sao?
Cuối cùng Mục Tư Thần cũng hiểu ra cảm giác ngạt thở sau khi tiến vào viện điều dưỡng này đến từ đâu.
Nó đến từ sự chờ mong của các tín đồ.
Cậu không phải thần, chuyện cậu có thể làm được chỉ có thể trợ giúp mọi người thoát khỏi sự khống chế tinh thần của Mắt to, nhận thức được thế nào là cái tôi, quay lại bản tâm, cậu không có khả năng gánh vác nhiều sự chờ mong trên lưng như vậy.
Mục Tư Thần chợt nhớ tới bản test game《Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi》 mà cậu chơi thử lúc đầu.
Ban đầu là sử dụng một đám cỏ để đánh bại zombie, phần sau trò chơi là xây nhà trồng trọt, lập nên một ngôi nhà mới.
Mục Tư Thần cảm thấy hình như cậu đã hiểu rõ ý nghĩa của mini game thử nghiệm.
Giành lấy lĩnh vực từ quái vật cấp Thần, hay chính là zombie, nhưng đó chưa phải là tất cả.
Còn phải giúp những người dân trong trấn dựng lại một mái nhà.
Đây không phải là một game xây dựng đơn giản, mà là xây dựng lại tư tưởng.
Khi Mục Tư Thần nghĩ đến đây, hệ thống bất ngờ bật ra nhắc nhở.
【Mời người chơi đặt ra chế độ chính thức cho trấn nhỏ, trợ giúp người dân trong trấn giải quyết các nhu cầu thiết yếu trong cuộc sống, xây dựng tâm lý độc lập tự chủ.】
Quả nhiên.
Mục Tư Thần lờ mờ có cảm giác, nếu tiếp tục mặc kệ người dân trong trấn với Trì Liên và Trình Húc Bác như vậy, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị gánh nặng như núi này đè bẹp, biến thành quái vật như Mắt to, Tần Trụ.
Nhóm Thần kia tốt xấu gì còn có thực lực lớn mạnh chống đỡ, Mục Tư Thần lại chỉ là người bình thường, tuyệt đối không chịu được gánh nặng tinh thần đáng sợ như vậy.
Áp lực tinh thần mà nhóm dân trong trấn mang đến cho cậu, không thua gì ô nhiễm tinh thần của Mắt to.
【 Tác giả có lời nói 】
Tần Trụ (Vung vẩy xúc tu điên cuồng, khoe): Tôi nói với các người, Mục Tư Thần rất chiều tôi nhé, mang cho tôi nhiều đồ ăn ngon như vậy.
Mục Tư thần: Tôi không có tình cảm gì với anh, tôi chỉ là thích búp bê của anh mà thôi
Mục Tư Thần không chọn khách sạn làm địa điểm để tiến vào bên trong buồng game giả lập
Lỡ như lần này cậu không thể trở về, trong khách sạn bỗng nhiên xuất hiện một khách hàng đột tử, có thể sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của khách sạn trong một khoảng thời gian.
Cậu nhân lúc Hạ Phi đi làm, lặng lẽ kéo vali về ký túc xá, nhét búp bê bạch tuộc vào trong balo rồi rời khỏi ký túc xá.
Cậu cũng không muốn đăng nhập game ở trong ký túc xá.
Kỳ nghỉ hè Mục Tư Thần nộp đơn xin ở lại trường, một khi xảy ra chuyện, toàn bộ giáo viên và quản lý ký túc xá đồng ý cho cậu ở lại sẽ bị xử phạt, đồng thời cũng sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến trường học.
Cậu không thích gây thêm phiền phức cho người khác.
Vì thế Mục Tư Thần đeo balo đi đến một cái hồ nhân tạo gần đó, ngồi xuống ghế ven hồ.
Nếu cậu không thể về, lý do mà hệ thống sắp xếp cho cậu hẳn là chết đuối, đây là cách ít gây ảnh hưởng nhất mà Mục Tư Thần nghĩ đến.
Thời gian còn năm phút, Mục Tư Thần ôm balo ở trước ngực, kéo khóa ra, lộ ra cái đầu của búp bê bạch tuộc.
Trong balo ngoại trừ búp bê bạch tuộc, còn có một ít đồ ăn.
Rõ ràng là phải đến thế giới khác mạo hiểm, không rõ sống chết, cậu lại đi bỏ đồ ăn vặt như Coca-Cola, thanh cay vào trong balo của mình
Lúc Mục Tư Thần thu dọn hành lý, thấy búp bê bạch tuộc không chịu nhúc nhích mà nằm ở trên đống đồ ăn vặt, khi cậu cầm lấy một chai Coca-Cola nhét vào vali, xúc tu của búp bê bạch tuộc liền nhẹ nhàng cuốn lấy một chai Coca-Cola khác.
Mục Tư Thần thấy thế thì lấy lại chai Coca-Cola bị búp bê bạch tuộc cuốn lấy kia.
Cậu cho rằng sẽ xảy ra một trận giằng co, búp bê sẽ ôm tiệt lấy Coca, không cho cậu lấy đi.
Ai ngờ cậu không gặp phải bất kỳ lực cản nào, dễ dàng cầm lấy được chai Coca, xúc tu bạch tuộc chỉ nhẹ nhàng cuốn lấy chai Coca-Cola, không dùng chút lực nào.
"Không phải mày thích Coca-Cola sao? Vì sao không ngăn cản tôi?" Mục Tư Thần hỏi.
Búp bê bạch tuộc không có phản ứng.
Nhưng Mục Tư Thần đã đoán được nguyên nhân.
Tần Trụ là "Tuyệt đối lý trí giả", cho dù rất thích những thứ đồ ăn vặt này, nhưng khi phải lựa chọn, lý trí sẽ chiếm ưu thế.
Nó không phải là búp bê bạch tuộc cố tình gây rối.
Nhưng chính là vì búp bê bạch tuộc không tranh không đoạt không ăn vạ, Mục Tư Thần lại mang theo không ít đồ ăn vặt mà búp bê thích.
Đồ ăn vặt chưa chắc có thể đi theo Mục Tư Thần tiến vào thế giới khác, cậu cũng không cần phải mang một túi đồ nặng trĩu, cậu cũng không ăn mấy thứ này, tại sao phải mang chứ.
Nguyên nhân rất đơn giản, Mục Tư Thần muốn thử nghiệm xem bản thân có quá lý trí hay không.
Gần đây cậu cảm thấy bản thân có chút nguy hiểm, biết rõ búp bê bạch tuộc là phân thân từ sức mạnh của Tần Trụ, nói không chừng năm giác quan còn liên kết với Tần Trụ.
Nhưng Mục Tư Thần vẫn không kiềm chế được việc cảm thấy búp bê bạch tuộc đáng yêu, thích nhân lúc búp bê không chú ý sờ đầu bóp xúc tu của bạch tuộc, ban đêm lúc ngủ vào còn cố ý lay cho bạch tuộc tỉnh dậy, chỉ để nhìn thấy dáng vẻ ấm ức, cáu lắm nhưng vì quá lý trí mà phải nhịn lại cơn gắt ngủ của búp bê bạch tuộc.
Mục Tư Thần nghi ngờ bản thân đã bị Tần Trụ ô nhiễm tinh thần, nếu không sao cậu lại có thể cảm thấy một figure của Tà thần đáng yêu cơ chứ? Vì thế, Mục Tư Thần muốn thử xem mình có làm ra một số chuyện không lý trí hay không, dùng cái này để chứng minh cậu có bị ô nhiễm hay không.
Nhưng mà sự thực là, cậu vẫn làm một vài chuyện vô nghĩa, mang theo một ít đồ ăn vặt vướng víu, trong lòng không chỉ không thấy hối hận, ngược lại còn có hơi vui vẻ.
Cậu không bị Tần Trụ ô nhiễm.
Vậy thì càng kỳ quái, nếu không bị ô nhiễm, tại sao cậu lại cảm thấy cái đồ chơi này đáng yêu? Thậm chí còn nghĩ, lần về hiện thực tiếp theo, búp bê bạch tuộc chắc chắn sẽ ở lại thế giới khác, đến lúc đó cậu sẽ đặt một con búp bê giống như vậy.
Mục Tư Thần phân tích hồi lâu, cảm thấy hẳn là do mình quá cô đơn.
Cha mẹ cậu qua đời, họ hàng trở nên xa lạ, quan hệ với bạn cùng phòng không tệ, nhưng cũng không có bạn tâm giao.
Bỗng nhiên gặp phải chuyện xuyên qua thế giới khác, thế giới kia còn cực kỳ đáng sợ, có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào, cho dù là ai cũng sẽ muốn trút bầu tâm sự.
Giống như Trì Liên và Trình Húc Bác, cho dù cách xa ngàn dặm, hai người cũng đều phải đi làm, nhưng vẫn xin nghỉ phép đi gặp mặt, nghe nói còn ôm mặt khóc lóc rất lâu.
Mục Tư Thần hiểu bọn họ.
Chuyện họ đã trải qua khiến tam quan bị lật đổ, phá vỡ cuộc sống yên bình của bọn họ. Hơn nữa chuyện này còn chưa kết thúc, bọn họ bị ép phải đến thế giới kia hết lần này đến lần khác, mỗi một lần đều nguy hiểm đe dọa đến tính mạng
Cho dù là ai thì đều sẽ muốn thổ lộ ra hết.
Nhưng vừa hay Mục Tư Thần là kiểu người không hay thổ lộ chia sẻ, cậu cũng không hi vọng sẽ gặp mặt hai người bọn họ ở hiện thực, xáo trộn cuộc sống mà cậu tính toán từng bước.
Cậu lựa chọn gánh chịu áp lực to lớn một mình, nhưng không có nghĩa là cậu không muốn bộc lộ ra hết, không có nghĩa là cậu không cô đơn.
Vừa khéo, vào lúc này, búp bê bạch tuộc ở bên cạnh cậu.
Cho dù búp bê bạch tuộc rất ít khi trả lời cậu, nhưng nó biết mọi chuyện xảy ra ở bên kia, lại có vẻ vô hại, còn biết ăn vụng đồ ăn, những chuyện này làm cho Mục Tư Thần không kìm lòng được mà gửi gắm một phần cảm xúc lên búp bê bạch tuộc.
Mục Tư Thần biết đây chỉ là do hiệu ứng cầu treo ▶ mà sinh ra tình cảm ỷ lại, hơn nữa cảm xúc của cậu hướng đến búp bê bạch tuộc, chứ không phải hướng đến tà thần Tần Trụ.
Chú thích
Hiệu ứng cầu treo là một phép ẩn dụ hình ảnh khi hai con người cùng nhau đi qua một chiếc cầu treo lơ lửng, họ sẽ cùng trải nghiệm cảm giác chòng chành chơi vơi cùng với nhau. Tim đập nhanh cùng nỗi sợ hãi bị rơi xuống vực khi đi qua cầu treo sẽ được đánh đồng với tình yêu.
Theo nghiên cứu chỉ ra rằng khi hai con người cùng trải nghiệm cảm giác lo âu sợ hãi với nhau thì họ sẽ dễ đồng cảm và có thể nảy sinh tình cảm với đối phương hơn. Nhịp tim đập nhanh khi cùng trải qua sợi hãi sẽ làm bạn dễ dàng liên tưởng chúng với nhịp đập tình yêu.
Cậu phân biệt rất rõ ràng hai chuyện này.
Mục Tư Thần chọc chọc đầu của búp bê bạch tuộc, có chút cô đơn mà cười nói: "Chờ khi vào trấn Đồng Chi, mày sẽ biến lại thành đồ đằng in trên ngực tao à?"
Búp bê bạch tuộc dùng đôi mắt to long lanh nhìn cậu.
"Lần cuối gặp mặt nhé." Mục Tư Thần xoa xoa đầu của nó.
Hi vọng cậu có thể sống sót, hi vọng Tần Trụ có thể có được thứ Ngài muốn, hi vọng giữa cậu và Tần Trụ sẽ không xảy ra xung đột.
Dù sao cậu chung sống với búp bê bạch tuộc rất tốt, không muốn mối quan hệ với Tần Trụ trở nên quá căng thẳng.
Mục Tư Thần thầm ước ba điều này ở trong lòng, nhưng không hề nói ra thành lời.
Thời gian quy định đã đến, cậu đeo balo nặng trĩu lên, chạm vào app Buồng game giả lập, đăng nhập vào trò chơi đúng giờ.
Quá trình xuyên qua thuận lợi hơn so với lần đầu rất nhiều, lần thứ nhất Mục Tư Thần còn bị choáng váng buồn nôn, cảm giác còn khó chịu kinh khủng hơn cả say sóng.
Lúc này dường như cậu chỉ cần đứng yên lặng một lúc, liền xuất hiện ở đại sảnh tầng 1 viện điều dưỡng.
Lần trước khi offline là ở nhà an toàn, lần này vị trí khi đăng nhập vào cũng là ở nhà an toàn.
Có vẻ như chỉ khi ở trong nhà an toàn mới có thể tiến hành thao tác đăng nhập và rời khỏi.
【Chào mừng người chơi đã trở lại trò chơi.】
Lời nhắc của hệ thống vang lên bên tai.
"Hệ thống, cậu thật sự cảm thấy chúng tôi đang tiến vào một trò chơi sao?" Mục Tư Thần nói.
Hệ thống không hề lên tiếng.
Tiến vào viện điều dưỡng cùng lúc với Mục Tư Thần còn có Trì Liên và Trình Húc Bác.
"Đội Trưởng Mục!" Trì Liên nhìn thấy Mục Tư Thần thì hai mắt sáng lên, trong mắt phát ánh sáng khi gặp được thần tượng, bước dài một cái vọt tới trước mặt Mục Tư Thần.
Phương thức biểu đạt của Trình Húc Bác tém tém hơn Trì Liên một ít, nhưng khi nhìn thấy Mục Tư Thần cũng rất vui vẻ, anh ta cười nhẹ một cái.
Mục Tư Thần chỉ là gật đầu đơn giản một cái.
Thứ cậu quan tâm hơn là thế giới này đã trôi qua bao lâu, phải chăng thời gian có không có trôi qua giống như trong thế giới hiện thực hay không; Viện điều dưỡng biến thành trụ của cậu hiện giờ như thế nào, nó ở trong trấn Đồng Chi của Mắt to, có bị Mắt to ô nhiễm lần thứ hai hay không; và... búp bê bạch tuộc có trở về trước ngực của cậu hay không.
Mục Tư Thần cảm thấy sau lưng rất nặng, với tay ra sờ, balo vẫn còn, không chỉ có như thế, đống đồ ăn vặt cũng vẫn ở đây.
Cậu vội vàng mở balo ra xem, chỉ thấy xúc tu của búp bê bạch tuộc đang dán ở trên một chai Coca-Cola, nước bên trong đã hết quá nửa.
Đồ đằng của Tần Trụ không trở lại ngực của cậu.
Mục Tư Thần cảm thấy nghi hoặc, phiền hà, nhưng lại có chút vui vẻ.
Nghi hoặc là tại sao búp bê không biến trở về, phiền hà là còn phải cõng những thứ này chạy đi chạy lại, còn về phần vì sao vui vẻ, Mục Tư Thần không biết.
Mục Tư Thần cầm xúc tu của búp bê lên nhìn, thấy trên giác hút của nó mọc ra vô số gai nhỏ.
Chính là những cái gai nhỏ này đâm xuyên chai Coca, khiến búp bê có thể uống Coca-Cola mà không cần mở nắp.
Khi ở thế giới hiện thực, trên giác hút không có mấy cái gai nhỏ này. Sau khi tiến vào trò chơi, có vẻ trên thân búp bê bạch tuộc cũng đã thay đổi một chút.
Mục Tư Thần đưa tay chọt chọt đầu và xúc tua của bạch tuộc, may thế, cảm giác đàn hồi vẫn còn, chỉ có xúc tu mọc gai mà thôi, bạch tuộc mạnh lên ấy mà, không phải chuyện gì lớn.
"Muốn uống thì phải uống hết, đừng để rớt Coca-Cola ra balo của tao." Mục Tư Thần nhắc nhở nói.
Búp bê bạch tuộc chớp mắt mấy cái.
"Còn nữa, không được phép phun bong bóng trong túi của tao." Mục Tư Thần nói.
Búp bê bạch tuộc lại chớp mắt mấy cái.
Mục Tư Thần coi như nó đã đồng ý hết.
Lúc này Trì Liên và Trình Húc Bác tụ lại đây, bọn họ tò mò nhìn vào balo, khi nhìn thấy búp bê bạch tuộc thì lập tức lộ ra vẻ mặt khó chịu.
Trì Liên nhanh chóng che mắt quay đầu đi, khó chịu nói: "Cái gì trông bẩn mắt thế!"
Trình Húc Bác cũng quay mặt đi, nói: "Xấu quá, còn xấu hơn cả Thân cận Vũ Mục!"
Mục Tư Thần mặt không cảm xúc mà đeo balo lên, nói với hai người: "Đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta đi xem viện điều dưỡng đã thành thế nào, còn nguy hiểm hay không."
"Nhất định là không nguy hiểm!" Trì Liên lập tức nói, "Lúc tôi tiến vào nơi này, cảm thấy không khí đều trở nên trong sạch, thế giới của chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ là ô nhiễm môi trường có hơi nghiêm trọng, quá nhiều khói bụi."
Trình Húc Bác sờ sờ lên quả đầu vốn không có nhiều tóc: "Nơi này thật sự có cảm giác của viện điều dưỡng, giống như ở chỗ này thêm lâu thêm một đoạn thời gian, tóc trên đầu của tôi sẽ có thể mọc ra không ít ấy."
Hai người tràn ngập cảm giác hạnh phúc, nhìn vẻ đúng là không nỡ rời bỏ nơi này thật, nếu không phải thế giới này nguy hiểm, e là bọn họ cũng không muốn trở về thế giới hiện thực.
Mục Tư Thần lại cảm thấy khác hoàn toàn với hai người bọn họ, cậu đứng đợi ở trong viện điều dưỡng, chỉ cảm thấy hai vai nặng trĩu, không phải bởi vì đồ ăn trong balo quá nhiều, mà là một loại áp lực vô hình.
Tựa như cậu gánh cả viện điều dưỡng trên vai, có loại cảm giác không thở nổi.
Đại sảnh tầng 1 có mấy người lần lượt đi tới, bọn họ có tình nguyện viên có ngoại hình hơi dị dạng, có bệnh nhân và người nhà có bề ngoài bình thường, cũng có bác sĩ, y tá mặc áo blouse trắng.
Trên mặt mọi người đều nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc, rặt một bộ dáng tinh thần phấn chấn.
Một tình nguyện viên mọc hai mắt ở trên gò má nhìn thấy Mục Tư Thần thì vui vẻ nhào tới nói: "Viện trưởng, đã lâu không gặp."
"Viện trưởng?" Mục Tư Thần nghi hoặc mà nhìn về phía anh ta.
"Đúng vậy, kể từ lần trước thì cũng đã qua ba ngày chưa gặp rồi." Tình nguyện viên nói, "Chúng tôi đều rất nhớ viện trưởng, cũng rất lo lắng cho viện trưởng, hôm nay gặp được ngài, cũng rất yên tâm."
Ba ngày... Ba người chơi liếc nhau.
Sau khi bọn họ rời đi, thời gian đã trôi qua trong trò chơi thế mà lại giống hệt trong thế giới hiện thực. Khi bọn họ ở trong game, thời gian ở thế giới hiện thực cũng đâu có trôi đi.
Tại sao thời gian của hai cái thế giới này lại không ngang bằng nhau?
"Các anh có ổn không?" Mục Tư Thần đè lại nghi vấn trong lòng xuống, hỏi.
"Sống rất tốt ạ, chúng tôi hạnh phúc, đầy đủ sung túc, trong lòng đầy hi vọng." Tình nguyện viên chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt an lành.
"Đúng vậy, các anh vui vẻ, chúng tôi cũng sung sướng." Trì Liên cũng không chê ngoại hình dị dạng của tình nguyện viên, cô tiến lên nhiệt tình mà bắt tay của anh ta, thái độ thân thiết như là gặp được người thân.
Điều này là rất không bình thường.
Mục Tư Thần tiếp tục hỏi: ""Lúc ""Ban ngày" giáng xuống, Thiên Không Chi Đồng có làm hại các anh hay không?"
Tình nguyện viên chỉ là thay đổi tín ngưỡng chứ không mất trí nhớ, đương nhiên biết rõ "Ban ngày", "Thiên Không Chi Đồng".
"Lúc "Ban ngày" đã xảy ra động đất mấy lần," Tình nguyện viên trả lời nói, "Có điều biên độ động đất rất nhỏ, lúc ấy mọi người tập trung lại một chỗ đồng tâm hiệp lực, tràn đầy hi vọng thành tâm cầu khấn viện trưởng, động đất liền qua đi, là viện trưởng đã bảo vệ chúng tôi."
Mục Tư Thần: "..."
Không, viện trưởng cậu đây không hề đáp lại lời cầu nguyện của mọi người, thậm chí cậu còn không nghe thấy lời cầu nguyện của những người này, lúc ấy có lẽ cậu đang len lén bóp xúc tu của búp bê bạch tuộc ấy.
"Đúng vậy! Chỉ cần trong lòng có hi vọng, mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng!" Trì Liên vô cùng đồng tình với tình nguyện viên, hai người thân mật đến mức như sắp ôm nhau đến nơi.
Nhìn thấy dáng vẻ thân mật khăng khít của hai người, Mục Tư Thần lại chỉ cảm thấy rùng mình.
Đây là trụ cậu thành lập, đây là người bên trong lĩnh vực của cậu, Trì Liên và Trình Húc Bác là tín đồ của cậu.
Nếu người tin tưởng vào cậu biến thành dáng vẻ này, thì mọi nỗ lực của cậu với hành động đi ô nhiễm tinh thần khác ở chỗ nào? Cậu khác gì Mắt to và Tần Trụ đâu?
Chẳng lẽ cậu cũng phải trở thành Tà Thần sao?
Cuối cùng Mục Tư Thần cũng hiểu ra cảm giác ngạt thở sau khi tiến vào viện điều dưỡng này đến từ đâu.
Nó đến từ sự chờ mong của các tín đồ.
Cậu không phải thần, chuyện cậu có thể làm được chỉ có thể trợ giúp mọi người thoát khỏi sự khống chế tinh thần của Mắt to, nhận thức được thế nào là cái tôi, quay lại bản tâm, cậu không có khả năng gánh vác nhiều sự chờ mong trên lưng như vậy.
Mục Tư Thần chợt nhớ tới bản test game《Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi》 mà cậu chơi thử lúc đầu.
Ban đầu là sử dụng một đám cỏ để đánh bại zombie, phần sau trò chơi là xây nhà trồng trọt, lập nên một ngôi nhà mới.
Mục Tư Thần cảm thấy hình như cậu đã hiểu rõ ý nghĩa của mini game thử nghiệm.
Giành lấy lĩnh vực từ quái vật cấp Thần, hay chính là zombie, nhưng đó chưa phải là tất cả.
Còn phải giúp những người dân trong trấn dựng lại một mái nhà.
Đây không phải là một game xây dựng đơn giản, mà là xây dựng lại tư tưởng.
Khi Mục Tư Thần nghĩ đến đây, hệ thống bất ngờ bật ra nhắc nhở.
【Mời người chơi đặt ra chế độ chính thức cho trấn nhỏ, trợ giúp người dân trong trấn giải quyết các nhu cầu thiết yếu trong cuộc sống, xây dựng tâm lý độc lập tự chủ.】
Quả nhiên.
Mục Tư Thần lờ mờ có cảm giác, nếu tiếp tục mặc kệ người dân trong trấn với Trì Liên và Trình Húc Bác như vậy, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị gánh nặng như núi này đè bẹp, biến thành quái vật như Mắt to, Tần Trụ.
Nhóm Thần kia tốt xấu gì còn có thực lực lớn mạnh chống đỡ, Mục Tư Thần lại chỉ là người bình thường, tuyệt đối không chịu được gánh nặng tinh thần đáng sợ như vậy.
Áp lực tinh thần mà nhóm dân trong trấn mang đến cho cậu, không thua gì ô nhiễm tinh thần của Mắt to.
【 Tác giả có lời nói 】
Tần Trụ (Vung vẩy xúc tu điên cuồng, khoe): Tôi nói với các người, Mục Tư Thần rất chiều tôi nhé, mang cho tôi nhiều đồ ăn ngon như vậy.
Mục Tư thần: Tôi không có tình cảm gì với anh, tôi chỉ là thích búp bê của anh mà thôi
Danh sách chương