[hắn] chín
Hắn chuyển nhà một lần.
Khu xã này không hề lớn, mọi người đều rất thân thiện.
Ngày đầu tiên dắt Dagger ra ngoài đi dạo, hắn liền quen được một vài người bạn tốt mới. Trong số đó có mục sư ở nhà thờ gần đấy, tình nguyện viên viện mồ côi, còn có một bà nội trợ kiêm nhân viên bán hàng đã có tuổi.
Hắn nói với họ rằng hắn dự định ở lại đây một thời gian, hi vọng tìm được một công việc không quá bận rộn mà có ý nghĩa.
Họ gợi cho hắn không ít ý tưởng, cuối cùng hắn vẫn quyết định đến viện mồ côi xem thử.
"Cậu có một tấm lòng nhân từ." Bà nội trợ nói.
"Ôn hòa và thân thiện." Đây là mục sư đánh giá.
Còn nhân viên tình nguyện mau chóng trở thành đồng nghiệp của hắn.
Đối với hắn mà nói nơi này giống như thiên đường, một xưởng đốn củi cả ngày toát ra hương gỗ thơm ngát.
Hắn hết mực yêu nơi này, đặc biệt là sau một trận mưa lớn. Hắn yêu thích bùn đất ẩm ướt cùng với bầu không khí âm u lạnh lẽo dưới tán cây cổ thụ cao to chót vót, những cây nấm mọc lên sau cơn mưa cũng khiến người thích thú.
Đợi mọi chuyện thu xếp ổn thỏa, hắn liền bắt đầu tiếp tục tác phẩm của chính mình.
Hắn chạm khắc vài động vật nhỏ dễ thương, chú mèo vểnh tai thẳng đứng, con chó rượt bắt cái đuôi, còn có cáo. Hắn dần không giới hạn chỉ tại thú cưng nuôi trong nhà, những động vật hoang dã không phổ biến cũng gia nhập vào hàng ngũ tác phẩm của hắn. Hắn đến thư viện công cộng lật sách xem tranh, chụp lại ảnh những chú chim nhỏ xinh, khỉ, hươu cao cổ, ngựa vằn và cả sư tử, những ngày cuối tuần còn có thể ngồi xe lửa đi xa hàng chục dặm dành cả ngày ở vườn thú.
Một tháng sau, tác phẩm mới của hắn đã được xếp đầy kệ trên lò sưởi trong phòng khách. Hắn dự định sẽ tặng một ít cho mấy đứa nhỏ ở nhà tình thương.
Kỳ thực hắn không thích trẻ em lắm, bởi vì rất ít trẻ nhỏ có thể yên lặng không làm phiền hắn. Hắn cho rằng trẻ em không có logic, hệt như động vật không có tí tư tưởng nào. Nhưng một người yêu thích trẻ nhỏ sẽ được rất nhiều tiện lợi, tựa hồ trong mắt mọi người yêu thích trẻ nhỏ chẳng khác nào thiện lương.
Hắn nhất định phải cảm ơn loại ấn tượng đánh đồng thô bạo này, khiến mọi chuyện trở nên dễ dàng đơn giản.
Hắn và lũ trẻ chơi vô cùng vui vẻ.
Hắn liếc mắt, từ trong chúng nhận ra cậu bé kia.
Hắn không biết cậu, nhưng đã thấy hình cậu.
Thời điểm dọn dẹp vật tùy thân của một "tác phẩm nghệ thuật", hắn tìm thấy một bức ảnh trong ví của cô.
Mẹ và con.
Hắn nghĩ tới miệng vết thương không hoàn mỹ kia. Trước đó, "kẻ phá hoại nghệ thuật" trong đầu hắn vẫn chỉ là một hình tượng hư ảo, thế mà lại đột nhiên trở nên cụ thể đến thế, đứng trước mặt hắn, tò mò quan sát con vật bằng gỗ trong tay hắn.
Trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc phức tạp, thật khó nói đó là oán giận hay khó chịu.
Bất quá khi hắn cúi người xuống, tâm tình đã bình tĩnh lại.
Hắn yêu cầu cậu bé duỗi hai tay ra.
Đôi bàn tay thuộc về trẻ nhỏ rất sạch sẽ mềm mại, năm tháng chưa kịp để lại cho cậu vết tích.
Hắn phảng phất nhìn thấy đôi tay này xé nát tác phẩm của mình.
Hắn nhẹ nhàng, trong lòng đôi tay này đặt một con chó nhỏ.
"Tặng cho cháu." Hắn thân thiết nói.
CHƯƠNG 31: BÓI TOÁN GIÁ RẺ
Faun cảm thấy được mình bị xé rách, loại cảm giác này thật kì quái.
Làm sao một người có thể bị xé thành hai nửa và vẫn sống rất tốt, nhưng sự thật chính là như vậy. Thời gian còn chưa hết, cậu đã khó nén lại tiếng rên rỉ. Trán cậu chống lên mặt đất lạnh buốt, tựa hồ loại cảm giác mát mẻ đó có thể làm dịu cơn thống khổ của cậu. Cậu cảm thấy mình đang đi trên bờ vực sắp sụp đổ, nhưng tâm trí lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Chỉ có Chúa tể mới có thể khiến người trải nghiệm đồng thời hai loại cảm giác trái ngược sống và chết.
"Cảnh sát Clark, anh ổn chứ?" Roger lo lắng hỏi.
"Còn mười giây." Emily nói. "Anh ấy sẽ không chết, dĩ nhiên ổn."
"Nhưng anh ấy tột độ đau đớn."
"Nhẫn nhịn mười giây là có thể giải thoát rồi, bây giờ còn có tám giây."
Roger chuyển sang Lukes cầu giúp đỡ. Lukes không quay lại, vẫn đưa lưng về phía họ. Tay phải anh đang chảy máu, máu hội tụ trên mặt đất thành một mảng nhỏ màu đỏ.
"Lukes." Faun gọi anh, "Lukes."
Cậu thấy vai Lukes buông lỏng một chút, tựa một tiếng thở dài, rồi rốt cuộc xoay người lại.
Thời gian kết thúc, Faun đã hoàn toàn khôi phục như cũ từ trong thời gian sinh tồn. Thực là khó thể tin được, cậu cảm thấy thoải mái cả người, vết thương ban đầu cũng không còn đau nữa. Cậu sờ ngực, phát hiện vết sẹo may xấu xí đã biến mất.
"Anh đã làm gì vậy? Lukes, anh đã chữa trị vết thương của tôi?"
"Dù sao thì nó cũng đau như nhau." Lukes nói. "Tôi không biết loại đánh đổi nào sẽ làm cậu đau hơn, hạ gục Lính Gác hay là chữa khỏi thương thể của cậu. Cậu nói rằng sẽ cho tôi biết giới hạn của cậu ở đâu. Bây giờ cậu đã trải nghiệm nó, nói cho tôi biết cảm giác đó như thế nào? "
Faun nhìn anh, ánh mắt tự hào mà ôn nhu: "Tôi không nhớ rõ, bây giờ tôi cảm thấy rất tốt, đã quên những gì trải qua vừa nãy rồi."
Cậu có thể quên, nhưng Lukes rất khó quên.
"Để tôi xem tay anh một chút."
Tay Lukes vẫn đang nắm chặt, Faun dốc ra tí sức mới gỡ được nó. Lòng bàn tay của anh bị cắt thành nhiều vết thương sâu, máu không ngừng chảy, anh đáng lẽ nên đau đến khó nhịn, nhưng từ trên mặt anh không thể lộ bất kỳ dấu hiệu đau đớn nào. Faun lấy mảnh thủy tinh màu đỏ từ lòng bàn tay đẫm máu của anh, thoạt nhìn đãi khái là một mảnh trong mấy cánh hoa hồng, hình tam giác, với ba góc nhọn đáng sợ.
Thật khó cho Faun để phân biệt liệu sắc đỏ ở trên có phải là màu của chính thủy tinh hay máu nhuộm đỏ.
Roger nhanh nhạy nói: "Em đi tìm gạc và băng." Rồi chạy lên lầu. Emily đốt một điếu thuốc, cô không định rời đi, song không quá hứng thú đến những gì xảy ra trước mắt.
Faun làm sạch vết thương trên tay Lukes, cẩn thận tỉ mỉ xác nhận không có thủy tinh vỡ bên trong. Vết thương hở máu chảy ồ ạt, không thể ngừng được. Faun không hỏi anh tại sao lại làm thế. Làm sao cậu lại có thể hiểu anh rõ như vậy, biết đây không phải là tự mình hại mình, không phải phút giây nông nổi. Đó là quyết tâm của anh.
Roger tìm thấy một đoạn băng, cậu nhóc tự cho là thông minh dành cho họ nhiều thời gian nhất có thể, nhưng lại không dám trì hoãn quá lâu.
"Vết thương rất sâu," Faun nói. "Có muốn khâu lại không?"
"Đó là một ý kiến hay. Cảnh sát Clark khâu rất tốt." Roger cho Lukes xem vết thương ở chân mình.
"Không cần. Nó sẽ ổn thôi, ngay cả khi nó trở nên tồi tệ hơn cũng không quan trọng. Lần tới khi cậu đang ở trong thời gian sinh tồn, tôi sẽ tiện tay chữa trị nó." Lukes nói, "Cứ để nó đau một lúc."
Một lần chỉ thử nghiệm một loại đau đớn.
Faun thay anh băng bó lại, cố gắng giữ cho nó khô ráo.
Dù gì chăng nữa, họ đã thắng.
Lần này là năng lực Sứ Giả hàng thật giá thật, mà Faun cũng không chết oan uổng vì phải trả giá.
Họ không đi quản đám Lính Gác la liệt trên mặt đất, chỉ có Roger đi ngang qua Keller mạnh bạo thụi hắn một đấm.
"Đây là cho chính tôi," Cậu nhóc nói, sau đó ở phía bên kia đá Harold một cú. "Đây là dành cho Gage."
Bất quá cậu nhóc không làm gì nữa, Faun cần mấy kẻ này, chúng là ống loa phát thanh, phải để chúng đem chuyện xảy ra ngày hôm nay truyền bá ra ngoài. Nếu có người không tin, sẽ lại tới lần nữa. Những cấm kỵ của Lukes đã được giải trừ, mặc dù anh sẽ không lạm dụng năng, nhưng tương tự cũng sẽ không chịu cảnh bị vây quanh uy hiếp không còn sức đánh trả.
Faun và Emily thống nhất một vài ám hiệu, mỗi một ám hiệu tượng trưng cho một khoảng thời gian cố định. Cô không cần phải lúc nào cũng ở bên cạnh họ, Faun nói cho cô biết đây chỉ là tuyến phòng thủ cuối cùng, trừ khi tình thế bắt buộc cậu sẽ không yêu cầu cô sử dụng năng lực.
"Thế nhưng sắp tới tôi có thể cần một đoạn hơi lâu chút, nửa giờ đến tầm một giờ." Faun nói, "Nếu cảm thấy khó xử, cô có thể từ chối."
"Anh không cần phải hỏi ý kiến của tôi." Emily thờ ơ trả lời. "Đối với tôi mà nói một phút với một giờ cũng không có gì khác nhau."
Có thể thấy đây là lời nói thực tâm của cô, nhưng Faun vẫn hi vọng cô có thể nghiêm túc cân nhắc, vì cậu biết thái độ lãnh đạm này không phải cô ý, mà là vì khiếm khuyết cảm xúc dẫn đến lạnh nhạt. Không chỉ hờ hững với mọi thứ xung quanh, mà còn dửng dưng với chính mình.
"Tôi không cảm thấy đó là cái giá của năng lực," Emily nói. "Ngược lại, đó là một chuyện tốt. Nó tách mọi thứ xung quanh ra, không còn là một phần của cái thế giới lộn xộn này, có thể vô ưu bàng quan, sẽ không chịu đả kích, tôi đã quên lần cuối tôi khóc là khi nào." Cô cau mày suy nghĩ, tựa hồ rất khó nhớ lại cảm giác bi thương gào khóc ra làm sao.
"Bất quá tôi vẫn có tình cảm, đặc biệt là khi nhìn thấy mấy người ở cùng nhau" Emily nói, "Yêu và hận luôn là thứ tình cảm mãnh liệt nhất trong tất cả các loại cảm xúc, muốn mất đi chúng thật không dễ dàng. Nếu anh muốn "Thời gian", hãy đến nhà hàng Magic Hand."
Faun hoàn toàn hồi phục khỏe mạnh, giống như trước khi bị thương, thậm chí còn tốt hơn.
Cậu kiểm tra nơi vốn là cái lỗ trên ngực, chỗ đó da bóng loáng sạch sẽ, không để lại bất cứ dấu vết nào.
"Đây chính là năng lực của Sứ Giả, toàn năng." Cậu nói với Lukes, "Cũng có thể đội mồ sống dậy sao?"
"Tôi chưa hề nghĩ tới vấn đề đáng sợ như vậy", Lukes trả lời.
Anh không muốn làm người sống chết đi, cũng không muốn để người chết sống lại, vô luận thế nào đều khiến anh cảm thấy khủng khiếp và tàn nhẫn.
"Cảm ơn, Lukes." Faun nói, "Anh khiến tôi trở nên tốt hơn trước đây."
"Cậu vốn đã sắp khỏi rồi, tôi chỉ không muốn thấy trên người cậu có mấy vết sẹo mãi không thể loại bỏ."
"Không, tôi không nói về những vết sẹo, ý tôi là bản thân mình. Anh khiến tôi trở thành một người tốt hơn."
"Cậu vẫn luôn là một người rất tốt, ở thế giới bên ngoài cũng đã rất tốt, hẳn có rất nhiều người yêu thích cậu."
"Nó không giống nhau."
Nó xác thực không giống nhau, ở thế giới bên ngoài bọn họ có lẽ không có cơ hội gặp nhau, sẽ không biết đến sự tồn tại của nhau, mặc dù có khả năng họ sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, nhân sinh hoàn mỹ, nhưng vẫn là không giống nhau.
"Tôi hiểu, nhưng không cần cảm ơn tôi." Lukes nói, "Sau này không kể chuyện gì, cậu cũng không cần phải nói với tôi lời cảm ơn."
"Vậy quyết định thế đi."
Họ lại trở về nhà ông Barenque.
Cái này thực sự có cảm giác về nhà, mở cửa, toàn bộ căn phòng toát lên sự lạnh lẽo đã lâu không người ở mà quen thuộc.
Faun quét dọn sơ phòng khách và phòng ngủ, buổi chiều trước khi mặt trời lặn, cậu với Luke cùng nhau ngồi trên ban công rộng rãi ngắm nhìn ánh hoàng hôn chiếu rọi khắp bầu trời. Vẻ đẹp ấy hút hồn khiến người không nhịn được cảm thán. Buổi tối, họ cùng đến nhà hàng Magic Hand ăn tối, Emily trước cuộc viếng thăm gần như tức thì của họ mà mặt không biến sắc, không lộ ra tẹo phản ứng nào. Cô thực sự là một diễn viên xuất sắc, không ai có thể nhìn thấy mối liên hệ giữa cô và bọn họ.
Sau bữa tối, họ dọc theo con phố trung tâm quay trở về. Đi qua cửa hàng bói toán, thấy Holk thật hiếm có đang đứng ở cửa.
"Nhìn mấy người kìa." Gã thầy đồng nói, "Trải qua không tồi".
"Đúng vậy." Faun dừng lại nhìn hắn. "Sống sót khá tốt."
"Muốn vào ngồi một lát không?" Ánh mắt Holk quan sát Lukes. "Tôi nhớ chúng ta gần như chưa nói gì với nhau cả."
Lukes nói: "Không có nhiều lần chúng ta gặp nhau."
Nhờ có Faun, Lukes đã có thể hòa nhập đám đông.
"Vào đi, tôi đã chuẩn bị trà ngon rồi."
Faun nói: "Tất nhiên chúng tôi có thể vào ngồi chốc lát, nhưng anh là phe trung lập, không phải là Lính Gác hay Người Du Hành, không nên quá gần gũi với chúng tôi."
"Anh nói đúng. Nhưng tôi cũng đã nói, đội ngũ ở khắp mọi nơi, một người không thể lúc nào cũng hoàn toàn trung lập, vẫn là có xu hướng nghiêng về một bên."
"Anh muốn thay đổi phe nhóm?"
"Không, tôi chỉ làm kinh doanh, tôi đang mở một cửa hàng bói toán, tại sao lại không thử? Chỉ cần hai mươi đô, tôi có thể cho anh biết làm vận may ở tương lai gần nhất."
"Mười đô." Faun nói.
Lukes nhìn cậu đầy khó mà tin được, "Cậu nghiêm túc chứ?"
"Anh ta nói đúng. Nếu chúng ta tạm không thể rời đi, nên ghé thăm cửa hàng nhỏ ở đây một chút."
"Mười đô thì mười đô." Holk đáp ứng.
Căn phòng bói toán của hắn rất ấm áp, có lẽ là do ảnh hưởng từ việc lạm dụng năng lực trước đây, hắn luôn chuẩn bị một vài cái chăn chống rét trong phòng. Vào đến đây, thái độ của Holk nghiêm túc hơn mấy phần, tựa như bản thân cái bàn bói toán mang theo chút gì thần thánh.
"Chà, nếu được biết thời gian sinh ra của hai người sẽ tốt hơn, cơ mà nó không quan trọng."
Faun chỉ chỉ vào bàn của hắn nói, "Anh không cần lật vài lá bài để làm cho mánh khóe của anh trông thật sao?"
"Tại sao anh không luôn tin mánh khóe của tôi là thật?" Holk dừng lại chốc lát nói, "Bói toán của tôi không phải là mánh khóe."
"Anh nhìn ra cái gì?" Faun hỏi.
"Tôi thấy sương mù dày đặc tan biến. Nhưng điều đó không có nghĩa là nguy hiểm qua đi."
"Rõ ràng, chỉ cần chúng ta vẫn còn trong cái trấn này, nguy hiểm vĩnh viễn sẽ không qua đi."
"Tin tốt là, hai người có một lá bài tốt."
"Anh nói vậy tức là vậy."
Holk liếc mắt nhìn sang Lukes, hắn còn chưa đánh giá kĩ càng vị Sứ Giả sẽ mang đến tai nạn cho mọi người này. Lukes thoạt nhìn cũng chỉ là một người trẻ tuổi bình thường, song lại nhiều hơn những người trẻ tuổi một phần trầm tĩnh, anh sẽ không vì một việc nhỏ mà thoải mái cười lớn, ngay cả khi cười rộ, vẫn mang mác một nỗi u sầu khó phát hiện. Hắn đã phải chịu đựng quá nhiều, một gánh nặng đã không vác nổi, phải có người đến san sẻ với hắn một ít. Holk lại nhìn sang Faun, khuôn mặt cậu tràn trề năng lượng và tự tin, không nghi ngờ gì, hắn có thể cứu bất luận người nào ra khỏi cảnh ngộ khốn cùng.
Holk hỏi: "Anh gần đây có hay nằm mơ không?"
"Có mấy lần." Faun ngay lập tức nhớ lại giấc mộng của mình, đó là một bí mật mà kể cả Lukes cũng không biết, cậu luôn suy đoán về ý nghĩa giấc mơ. Cậu mơ hồ cảm thấy rằng những giấc mộng này được kết nối với một thế giới khác, nhưng lại có một mối liên kết không thể phân biệt với thế giới này. Những giấc mơ này nối tiếp, làm cho thời gian sau khi thức dậy như một cái thẻ đánh dấu trang.
"Chúng ta vẫn nói rằng phải cảnh giác với những giấc mơ, mộng không phân biệt tốt xấu, nhưng tốt nhất là đừng bỏ qua nó."
Mặc kệ thật hay giả Holk thực sự là tâm linh, nhưng quả thực hắn luôn mang theo một loại cảm giác bẩm sinh thần bí, có lẽ đây là nguyên nhân hắn chọn làm một nhà tâm linh. Hắn mãnh liệt mà hấp dẫn lòng hiếu kì và tò mò của người khác, khiến họ không tự chủ được thổ lộ bí mật nội tâm, đồng thời khao khát lấy được gợi ý từ hắn.
Faun không tiết lộ nội dung giấc mơ, nếu thậm chí ngay cả cậu không thể hiểu được bí ẩn trong mộng, cậu không tin rằng cái vị thầy đồng* trước mặt này có thể. Đây là minh chứng cho quan điểm của Holk về cậu, nội tâm của Clark tràn ngập sương mù, không ai có thể nhìn thấu được. Trong cái trấn nhỏ bé này, cậu có ý thức phòng bị người khác, chỉ đối với người dặc biệt mở rộng cánh cửa tâm hồn.
*Nguyên văn: "神棍"-"thần côn", ý chỉ mấy thầy đồng theo hướng tiêu cực, chuyên đi lừa bịp người khác lấy tiền
"Chúng tôi vào vì anh nói có thể cho tôi biết vận may sắp tới ra sao, cho nên đến cùng anh có tin tốt trị giá mười đô hay không?"
"Vận may sắp tới của cậu sẽ rất tốt, bất kể gặp phải hiểm nguy nào, cuối cùng đều có thể gặp dữ hóa lành."
"Cứ như vậy?"
"Cứ như vậy."
"Nếu muốn làm ăn bên ngoài, anh nhất định sẽ chết đói."
"Người đến bói toán đơn giản chỉ là muốn nghe câu này. Tuy rằng sẽ gặp phải một số nguy hiểm và khó khăn, nhưng không cần phải lo lắng, mọi thứ đang đi đúng hướng." Holk nhìn hai người trước mặt nói, "Nói tóm lại, các người đang đi đúng đường, tôi vốn cho rằng hai người hợp tác sẽ rất khó khăn, tình huống be bét nhất là thành mối trở ngại cho nhau, bất quá bây giờ xem ra lời nguyền này đã bị phá vỡ."
"Ừ, chúng tôi hợp tác rất tốt."
"Muốn nghe vài ba góc nhìn của tôi về hai người không?"
"Về cái gì?"
"Nội tâm". Holk nói, "Đối với Sứ Giả, chúng ta trước đây từng có một trải nghiệm không vui, nhưng này đã là chuyện quá khứ. Anh lúc để râu cũng tương đối ngầu, cũng dọa rất nhiều người, như bây giờ dễ dàng khiến lòng người mềm yếu. Anh là một người sẽ nhìn về lập trường người khác mà suy xét vấn đề, nếu Sứ Giả không phải là anh mà là người khác, sợ rằng cái trấn nhỏ này đã sớm trời đất đảo lộn."
Hắn đưa mắt nhìn Faun, nói tiếp: "Ngài cảnh sát và cái trấn nhỏ này hoàn toàn không hợp, tựa hồ luôn gây khó khăn cho người khác, mà phải nói, anh thực sự mang lại nơi này một số thay đổi, hành vi của anh không thể nghi ngờ là đúng đắn, hơn nữa hết sức dũng cảm, đầy trí tuệ, nhưng đôi khi lại lạnh lùng và đáng sợ."
Faun nhìn hắn một lúc, đột nhiên quay sang hỏi Lukes: "Anh sợ tôi sao?"
"Tất nhiên là không." Lukes trả lời, ngược lại, anh cảm thấy thời điểm Faun để lộ sự lành lùng vô cùng mê người, cậu là một thám tử cảnh sát không hề sợ hãi, một người lính bất kham trước khốn cảnh.
Holk nói bất lực: "Tôi vẫn còn có thể nhận được mười đô?"
Faun rút trong túi ra một tờ tiền đặt lên bàn: "Năm đô, tôi còn muốn cầm bộ bài Poker trên kệ kia." (Bài Tây 52 lá)
Cậu lấy được bộ Poker, thời điểm rời đi Holk gọi cậu lại.
"Có thể lặng lẽ nói với anh vài câu chứ?"
Lukes chỉ chỉ gian hàng bên ngoài, bảo Faun anh sẽ đợi ở ngoài. Velorica vẫn luôn trong góc nhìn lén họ, thấy anh đi ra lập tức trốn dưới bàn.
Faun hỏi: "Anh định nói gì?"
Holk nói: "Một chút quà tặng kèm."
Hắn đứng dậy bước tới cạnh Faun, ghé vào tai cậu nhẹ giọng: "Anh là cố ý đúng không?"
"Việc gì?"
"Anh biết Lính Gác sẽ không giết anh, vì vậy mới cố tình để Nelson đâm thủng, bị thương nặng như vậy, giả bộ chết, đằng sau toàn bộ kế hoạch đều nằm trong dự tính của anh?"
Faun nhìn hắn.
Holk tiếp tục nói: "Nhưng tôi phát hiện ra rằng có chỗ không hợp lý cũng như không cần thiết, tự hỏi liệu đó có phải là vì anh cần phải bù đắp cho một số hành vi kích động nào đó mà tạm thời thay đổi kế hoạch B."
"Một hành vi kích động nào đó?"
"Anh phát thanh toàn trấn nhỏ để bọn Lính Gác có thể thừa dịp cơ hội, gây nguy hiểm cho cả Sứ Giả và bản thân anh. Đây cho đến nay có thể là sai lầm nhỏ duy nhất anh đã phạm phải, mặc dù cá nhân tôi rất thưởng thức sai lầm này. Không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng chúng ta luôn quan tâm hơn đến những người kích động, tức giận, tình cảm và sẵn sàng trả thù cho người yêu của họ." Holk mỉm cười. "Tất nhiên, tất cả đều là suy đoán của tôi."
Hắn nói: "May mắn thay, anh là một sĩ quan cảnh sát chính trực, nếu không thì thật đáng sợ."
Hắn chuyển nhà một lần.
Khu xã này không hề lớn, mọi người đều rất thân thiện.
Ngày đầu tiên dắt Dagger ra ngoài đi dạo, hắn liền quen được một vài người bạn tốt mới. Trong số đó có mục sư ở nhà thờ gần đấy, tình nguyện viên viện mồ côi, còn có một bà nội trợ kiêm nhân viên bán hàng đã có tuổi.
Hắn nói với họ rằng hắn dự định ở lại đây một thời gian, hi vọng tìm được một công việc không quá bận rộn mà có ý nghĩa.
Họ gợi cho hắn không ít ý tưởng, cuối cùng hắn vẫn quyết định đến viện mồ côi xem thử.
"Cậu có một tấm lòng nhân từ." Bà nội trợ nói.
"Ôn hòa và thân thiện." Đây là mục sư đánh giá.
Còn nhân viên tình nguyện mau chóng trở thành đồng nghiệp của hắn.
Đối với hắn mà nói nơi này giống như thiên đường, một xưởng đốn củi cả ngày toát ra hương gỗ thơm ngát.
Hắn hết mực yêu nơi này, đặc biệt là sau một trận mưa lớn. Hắn yêu thích bùn đất ẩm ướt cùng với bầu không khí âm u lạnh lẽo dưới tán cây cổ thụ cao to chót vót, những cây nấm mọc lên sau cơn mưa cũng khiến người thích thú.
Đợi mọi chuyện thu xếp ổn thỏa, hắn liền bắt đầu tiếp tục tác phẩm của chính mình.
Hắn chạm khắc vài động vật nhỏ dễ thương, chú mèo vểnh tai thẳng đứng, con chó rượt bắt cái đuôi, còn có cáo. Hắn dần không giới hạn chỉ tại thú cưng nuôi trong nhà, những động vật hoang dã không phổ biến cũng gia nhập vào hàng ngũ tác phẩm của hắn. Hắn đến thư viện công cộng lật sách xem tranh, chụp lại ảnh những chú chim nhỏ xinh, khỉ, hươu cao cổ, ngựa vằn và cả sư tử, những ngày cuối tuần còn có thể ngồi xe lửa đi xa hàng chục dặm dành cả ngày ở vườn thú.
Một tháng sau, tác phẩm mới của hắn đã được xếp đầy kệ trên lò sưởi trong phòng khách. Hắn dự định sẽ tặng một ít cho mấy đứa nhỏ ở nhà tình thương.
Kỳ thực hắn không thích trẻ em lắm, bởi vì rất ít trẻ nhỏ có thể yên lặng không làm phiền hắn. Hắn cho rằng trẻ em không có logic, hệt như động vật không có tí tư tưởng nào. Nhưng một người yêu thích trẻ nhỏ sẽ được rất nhiều tiện lợi, tựa hồ trong mắt mọi người yêu thích trẻ nhỏ chẳng khác nào thiện lương.
Hắn nhất định phải cảm ơn loại ấn tượng đánh đồng thô bạo này, khiến mọi chuyện trở nên dễ dàng đơn giản.
Hắn và lũ trẻ chơi vô cùng vui vẻ.
Hắn liếc mắt, từ trong chúng nhận ra cậu bé kia.
Hắn không biết cậu, nhưng đã thấy hình cậu.
Thời điểm dọn dẹp vật tùy thân của một "tác phẩm nghệ thuật", hắn tìm thấy một bức ảnh trong ví của cô.
Mẹ và con.
Hắn nghĩ tới miệng vết thương không hoàn mỹ kia. Trước đó, "kẻ phá hoại nghệ thuật" trong đầu hắn vẫn chỉ là một hình tượng hư ảo, thế mà lại đột nhiên trở nên cụ thể đến thế, đứng trước mặt hắn, tò mò quan sát con vật bằng gỗ trong tay hắn.
Trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc phức tạp, thật khó nói đó là oán giận hay khó chịu.
Bất quá khi hắn cúi người xuống, tâm tình đã bình tĩnh lại.
Hắn yêu cầu cậu bé duỗi hai tay ra.
Đôi bàn tay thuộc về trẻ nhỏ rất sạch sẽ mềm mại, năm tháng chưa kịp để lại cho cậu vết tích.
Hắn phảng phất nhìn thấy đôi tay này xé nát tác phẩm của mình.
Hắn nhẹ nhàng, trong lòng đôi tay này đặt một con chó nhỏ.
"Tặng cho cháu." Hắn thân thiết nói.
CHƯƠNG 31: BÓI TOÁN GIÁ RẺ
Faun cảm thấy được mình bị xé rách, loại cảm giác này thật kì quái.
Làm sao một người có thể bị xé thành hai nửa và vẫn sống rất tốt, nhưng sự thật chính là như vậy. Thời gian còn chưa hết, cậu đã khó nén lại tiếng rên rỉ. Trán cậu chống lên mặt đất lạnh buốt, tựa hồ loại cảm giác mát mẻ đó có thể làm dịu cơn thống khổ của cậu. Cậu cảm thấy mình đang đi trên bờ vực sắp sụp đổ, nhưng tâm trí lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Chỉ có Chúa tể mới có thể khiến người trải nghiệm đồng thời hai loại cảm giác trái ngược sống và chết.
"Cảnh sát Clark, anh ổn chứ?" Roger lo lắng hỏi.
"Còn mười giây." Emily nói. "Anh ấy sẽ không chết, dĩ nhiên ổn."
"Nhưng anh ấy tột độ đau đớn."
"Nhẫn nhịn mười giây là có thể giải thoát rồi, bây giờ còn có tám giây."
Roger chuyển sang Lukes cầu giúp đỡ. Lukes không quay lại, vẫn đưa lưng về phía họ. Tay phải anh đang chảy máu, máu hội tụ trên mặt đất thành một mảng nhỏ màu đỏ.
"Lukes." Faun gọi anh, "Lukes."
Cậu thấy vai Lukes buông lỏng một chút, tựa một tiếng thở dài, rồi rốt cuộc xoay người lại.
Thời gian kết thúc, Faun đã hoàn toàn khôi phục như cũ từ trong thời gian sinh tồn. Thực là khó thể tin được, cậu cảm thấy thoải mái cả người, vết thương ban đầu cũng không còn đau nữa. Cậu sờ ngực, phát hiện vết sẹo may xấu xí đã biến mất.
"Anh đã làm gì vậy? Lukes, anh đã chữa trị vết thương của tôi?"
"Dù sao thì nó cũng đau như nhau." Lukes nói. "Tôi không biết loại đánh đổi nào sẽ làm cậu đau hơn, hạ gục Lính Gác hay là chữa khỏi thương thể của cậu. Cậu nói rằng sẽ cho tôi biết giới hạn của cậu ở đâu. Bây giờ cậu đã trải nghiệm nó, nói cho tôi biết cảm giác đó như thế nào? "
Faun nhìn anh, ánh mắt tự hào mà ôn nhu: "Tôi không nhớ rõ, bây giờ tôi cảm thấy rất tốt, đã quên những gì trải qua vừa nãy rồi."
Cậu có thể quên, nhưng Lukes rất khó quên.
"Để tôi xem tay anh một chút."
Tay Lukes vẫn đang nắm chặt, Faun dốc ra tí sức mới gỡ được nó. Lòng bàn tay của anh bị cắt thành nhiều vết thương sâu, máu không ngừng chảy, anh đáng lẽ nên đau đến khó nhịn, nhưng từ trên mặt anh không thể lộ bất kỳ dấu hiệu đau đớn nào. Faun lấy mảnh thủy tinh màu đỏ từ lòng bàn tay đẫm máu của anh, thoạt nhìn đãi khái là một mảnh trong mấy cánh hoa hồng, hình tam giác, với ba góc nhọn đáng sợ.
Thật khó cho Faun để phân biệt liệu sắc đỏ ở trên có phải là màu của chính thủy tinh hay máu nhuộm đỏ.
Roger nhanh nhạy nói: "Em đi tìm gạc và băng." Rồi chạy lên lầu. Emily đốt một điếu thuốc, cô không định rời đi, song không quá hứng thú đến những gì xảy ra trước mắt.
Faun làm sạch vết thương trên tay Lukes, cẩn thận tỉ mỉ xác nhận không có thủy tinh vỡ bên trong. Vết thương hở máu chảy ồ ạt, không thể ngừng được. Faun không hỏi anh tại sao lại làm thế. Làm sao cậu lại có thể hiểu anh rõ như vậy, biết đây không phải là tự mình hại mình, không phải phút giây nông nổi. Đó là quyết tâm của anh.
Roger tìm thấy một đoạn băng, cậu nhóc tự cho là thông minh dành cho họ nhiều thời gian nhất có thể, nhưng lại không dám trì hoãn quá lâu.
"Vết thương rất sâu," Faun nói. "Có muốn khâu lại không?"
"Đó là một ý kiến hay. Cảnh sát Clark khâu rất tốt." Roger cho Lukes xem vết thương ở chân mình.
"Không cần. Nó sẽ ổn thôi, ngay cả khi nó trở nên tồi tệ hơn cũng không quan trọng. Lần tới khi cậu đang ở trong thời gian sinh tồn, tôi sẽ tiện tay chữa trị nó." Lukes nói, "Cứ để nó đau một lúc."
Một lần chỉ thử nghiệm một loại đau đớn.
Faun thay anh băng bó lại, cố gắng giữ cho nó khô ráo.
Dù gì chăng nữa, họ đã thắng.
Lần này là năng lực Sứ Giả hàng thật giá thật, mà Faun cũng không chết oan uổng vì phải trả giá.
Họ không đi quản đám Lính Gác la liệt trên mặt đất, chỉ có Roger đi ngang qua Keller mạnh bạo thụi hắn một đấm.
"Đây là cho chính tôi," Cậu nhóc nói, sau đó ở phía bên kia đá Harold một cú. "Đây là dành cho Gage."
Bất quá cậu nhóc không làm gì nữa, Faun cần mấy kẻ này, chúng là ống loa phát thanh, phải để chúng đem chuyện xảy ra ngày hôm nay truyền bá ra ngoài. Nếu có người không tin, sẽ lại tới lần nữa. Những cấm kỵ của Lukes đã được giải trừ, mặc dù anh sẽ không lạm dụng năng, nhưng tương tự cũng sẽ không chịu cảnh bị vây quanh uy hiếp không còn sức đánh trả.
Faun và Emily thống nhất một vài ám hiệu, mỗi một ám hiệu tượng trưng cho một khoảng thời gian cố định. Cô không cần phải lúc nào cũng ở bên cạnh họ, Faun nói cho cô biết đây chỉ là tuyến phòng thủ cuối cùng, trừ khi tình thế bắt buộc cậu sẽ không yêu cầu cô sử dụng năng lực.
"Thế nhưng sắp tới tôi có thể cần một đoạn hơi lâu chút, nửa giờ đến tầm một giờ." Faun nói, "Nếu cảm thấy khó xử, cô có thể từ chối."
"Anh không cần phải hỏi ý kiến của tôi." Emily thờ ơ trả lời. "Đối với tôi mà nói một phút với một giờ cũng không có gì khác nhau."
Có thể thấy đây là lời nói thực tâm của cô, nhưng Faun vẫn hi vọng cô có thể nghiêm túc cân nhắc, vì cậu biết thái độ lãnh đạm này không phải cô ý, mà là vì khiếm khuyết cảm xúc dẫn đến lạnh nhạt. Không chỉ hờ hững với mọi thứ xung quanh, mà còn dửng dưng với chính mình.
"Tôi không cảm thấy đó là cái giá của năng lực," Emily nói. "Ngược lại, đó là một chuyện tốt. Nó tách mọi thứ xung quanh ra, không còn là một phần của cái thế giới lộn xộn này, có thể vô ưu bàng quan, sẽ không chịu đả kích, tôi đã quên lần cuối tôi khóc là khi nào." Cô cau mày suy nghĩ, tựa hồ rất khó nhớ lại cảm giác bi thương gào khóc ra làm sao.
"Bất quá tôi vẫn có tình cảm, đặc biệt là khi nhìn thấy mấy người ở cùng nhau" Emily nói, "Yêu và hận luôn là thứ tình cảm mãnh liệt nhất trong tất cả các loại cảm xúc, muốn mất đi chúng thật không dễ dàng. Nếu anh muốn "Thời gian", hãy đến nhà hàng Magic Hand."
Faun hoàn toàn hồi phục khỏe mạnh, giống như trước khi bị thương, thậm chí còn tốt hơn.
Cậu kiểm tra nơi vốn là cái lỗ trên ngực, chỗ đó da bóng loáng sạch sẽ, không để lại bất cứ dấu vết nào.
"Đây chính là năng lực của Sứ Giả, toàn năng." Cậu nói với Lukes, "Cũng có thể đội mồ sống dậy sao?"
"Tôi chưa hề nghĩ tới vấn đề đáng sợ như vậy", Lukes trả lời.
Anh không muốn làm người sống chết đi, cũng không muốn để người chết sống lại, vô luận thế nào đều khiến anh cảm thấy khủng khiếp và tàn nhẫn.
"Cảm ơn, Lukes." Faun nói, "Anh khiến tôi trở nên tốt hơn trước đây."
"Cậu vốn đã sắp khỏi rồi, tôi chỉ không muốn thấy trên người cậu có mấy vết sẹo mãi không thể loại bỏ."
"Không, tôi không nói về những vết sẹo, ý tôi là bản thân mình. Anh khiến tôi trở thành một người tốt hơn."
"Cậu vẫn luôn là một người rất tốt, ở thế giới bên ngoài cũng đã rất tốt, hẳn có rất nhiều người yêu thích cậu."
"Nó không giống nhau."
Nó xác thực không giống nhau, ở thế giới bên ngoài bọn họ có lẽ không có cơ hội gặp nhau, sẽ không biết đến sự tồn tại của nhau, mặc dù có khả năng họ sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, nhân sinh hoàn mỹ, nhưng vẫn là không giống nhau.
"Tôi hiểu, nhưng không cần cảm ơn tôi." Lukes nói, "Sau này không kể chuyện gì, cậu cũng không cần phải nói với tôi lời cảm ơn."
"Vậy quyết định thế đi."
Họ lại trở về nhà ông Barenque.
Cái này thực sự có cảm giác về nhà, mở cửa, toàn bộ căn phòng toát lên sự lạnh lẽo đã lâu không người ở mà quen thuộc.
Faun quét dọn sơ phòng khách và phòng ngủ, buổi chiều trước khi mặt trời lặn, cậu với Luke cùng nhau ngồi trên ban công rộng rãi ngắm nhìn ánh hoàng hôn chiếu rọi khắp bầu trời. Vẻ đẹp ấy hút hồn khiến người không nhịn được cảm thán. Buổi tối, họ cùng đến nhà hàng Magic Hand ăn tối, Emily trước cuộc viếng thăm gần như tức thì của họ mà mặt không biến sắc, không lộ ra tẹo phản ứng nào. Cô thực sự là một diễn viên xuất sắc, không ai có thể nhìn thấy mối liên hệ giữa cô và bọn họ.
Sau bữa tối, họ dọc theo con phố trung tâm quay trở về. Đi qua cửa hàng bói toán, thấy Holk thật hiếm có đang đứng ở cửa.
"Nhìn mấy người kìa." Gã thầy đồng nói, "Trải qua không tồi".
"Đúng vậy." Faun dừng lại nhìn hắn. "Sống sót khá tốt."
"Muốn vào ngồi một lát không?" Ánh mắt Holk quan sát Lukes. "Tôi nhớ chúng ta gần như chưa nói gì với nhau cả."
Lukes nói: "Không có nhiều lần chúng ta gặp nhau."
Nhờ có Faun, Lukes đã có thể hòa nhập đám đông.
"Vào đi, tôi đã chuẩn bị trà ngon rồi."
Faun nói: "Tất nhiên chúng tôi có thể vào ngồi chốc lát, nhưng anh là phe trung lập, không phải là Lính Gác hay Người Du Hành, không nên quá gần gũi với chúng tôi."
"Anh nói đúng. Nhưng tôi cũng đã nói, đội ngũ ở khắp mọi nơi, một người không thể lúc nào cũng hoàn toàn trung lập, vẫn là có xu hướng nghiêng về một bên."
"Anh muốn thay đổi phe nhóm?"
"Không, tôi chỉ làm kinh doanh, tôi đang mở một cửa hàng bói toán, tại sao lại không thử? Chỉ cần hai mươi đô, tôi có thể cho anh biết làm vận may ở tương lai gần nhất."
"Mười đô." Faun nói.
Lukes nhìn cậu đầy khó mà tin được, "Cậu nghiêm túc chứ?"
"Anh ta nói đúng. Nếu chúng ta tạm không thể rời đi, nên ghé thăm cửa hàng nhỏ ở đây một chút."
"Mười đô thì mười đô." Holk đáp ứng.
Căn phòng bói toán của hắn rất ấm áp, có lẽ là do ảnh hưởng từ việc lạm dụng năng lực trước đây, hắn luôn chuẩn bị một vài cái chăn chống rét trong phòng. Vào đến đây, thái độ của Holk nghiêm túc hơn mấy phần, tựa như bản thân cái bàn bói toán mang theo chút gì thần thánh.
"Chà, nếu được biết thời gian sinh ra của hai người sẽ tốt hơn, cơ mà nó không quan trọng."
Faun chỉ chỉ vào bàn của hắn nói, "Anh không cần lật vài lá bài để làm cho mánh khóe của anh trông thật sao?"
"Tại sao anh không luôn tin mánh khóe của tôi là thật?" Holk dừng lại chốc lát nói, "Bói toán của tôi không phải là mánh khóe."
"Anh nhìn ra cái gì?" Faun hỏi.
"Tôi thấy sương mù dày đặc tan biến. Nhưng điều đó không có nghĩa là nguy hiểm qua đi."
"Rõ ràng, chỉ cần chúng ta vẫn còn trong cái trấn này, nguy hiểm vĩnh viễn sẽ không qua đi."
"Tin tốt là, hai người có một lá bài tốt."
"Anh nói vậy tức là vậy."
Holk liếc mắt nhìn sang Lukes, hắn còn chưa đánh giá kĩ càng vị Sứ Giả sẽ mang đến tai nạn cho mọi người này. Lukes thoạt nhìn cũng chỉ là một người trẻ tuổi bình thường, song lại nhiều hơn những người trẻ tuổi một phần trầm tĩnh, anh sẽ không vì một việc nhỏ mà thoải mái cười lớn, ngay cả khi cười rộ, vẫn mang mác một nỗi u sầu khó phát hiện. Hắn đã phải chịu đựng quá nhiều, một gánh nặng đã không vác nổi, phải có người đến san sẻ với hắn một ít. Holk lại nhìn sang Faun, khuôn mặt cậu tràn trề năng lượng và tự tin, không nghi ngờ gì, hắn có thể cứu bất luận người nào ra khỏi cảnh ngộ khốn cùng.
Holk hỏi: "Anh gần đây có hay nằm mơ không?"
"Có mấy lần." Faun ngay lập tức nhớ lại giấc mộng của mình, đó là một bí mật mà kể cả Lukes cũng không biết, cậu luôn suy đoán về ý nghĩa giấc mơ. Cậu mơ hồ cảm thấy rằng những giấc mộng này được kết nối với một thế giới khác, nhưng lại có một mối liên kết không thể phân biệt với thế giới này. Những giấc mơ này nối tiếp, làm cho thời gian sau khi thức dậy như một cái thẻ đánh dấu trang.
"Chúng ta vẫn nói rằng phải cảnh giác với những giấc mơ, mộng không phân biệt tốt xấu, nhưng tốt nhất là đừng bỏ qua nó."
Mặc kệ thật hay giả Holk thực sự là tâm linh, nhưng quả thực hắn luôn mang theo một loại cảm giác bẩm sinh thần bí, có lẽ đây là nguyên nhân hắn chọn làm một nhà tâm linh. Hắn mãnh liệt mà hấp dẫn lòng hiếu kì và tò mò của người khác, khiến họ không tự chủ được thổ lộ bí mật nội tâm, đồng thời khao khát lấy được gợi ý từ hắn.
Faun không tiết lộ nội dung giấc mơ, nếu thậm chí ngay cả cậu không thể hiểu được bí ẩn trong mộng, cậu không tin rằng cái vị thầy đồng* trước mặt này có thể. Đây là minh chứng cho quan điểm của Holk về cậu, nội tâm của Clark tràn ngập sương mù, không ai có thể nhìn thấu được. Trong cái trấn nhỏ bé này, cậu có ý thức phòng bị người khác, chỉ đối với người dặc biệt mở rộng cánh cửa tâm hồn.
*Nguyên văn: "神棍"-"thần côn", ý chỉ mấy thầy đồng theo hướng tiêu cực, chuyên đi lừa bịp người khác lấy tiền
"Chúng tôi vào vì anh nói có thể cho tôi biết vận may sắp tới ra sao, cho nên đến cùng anh có tin tốt trị giá mười đô hay không?"
"Vận may sắp tới của cậu sẽ rất tốt, bất kể gặp phải hiểm nguy nào, cuối cùng đều có thể gặp dữ hóa lành."
"Cứ như vậy?"
"Cứ như vậy."
"Nếu muốn làm ăn bên ngoài, anh nhất định sẽ chết đói."
"Người đến bói toán đơn giản chỉ là muốn nghe câu này. Tuy rằng sẽ gặp phải một số nguy hiểm và khó khăn, nhưng không cần phải lo lắng, mọi thứ đang đi đúng hướng." Holk nhìn hai người trước mặt nói, "Nói tóm lại, các người đang đi đúng đường, tôi vốn cho rằng hai người hợp tác sẽ rất khó khăn, tình huống be bét nhất là thành mối trở ngại cho nhau, bất quá bây giờ xem ra lời nguyền này đã bị phá vỡ."
"Ừ, chúng tôi hợp tác rất tốt."
"Muốn nghe vài ba góc nhìn của tôi về hai người không?"
"Về cái gì?"
"Nội tâm". Holk nói, "Đối với Sứ Giả, chúng ta trước đây từng có một trải nghiệm không vui, nhưng này đã là chuyện quá khứ. Anh lúc để râu cũng tương đối ngầu, cũng dọa rất nhiều người, như bây giờ dễ dàng khiến lòng người mềm yếu. Anh là một người sẽ nhìn về lập trường người khác mà suy xét vấn đề, nếu Sứ Giả không phải là anh mà là người khác, sợ rằng cái trấn nhỏ này đã sớm trời đất đảo lộn."
Hắn đưa mắt nhìn Faun, nói tiếp: "Ngài cảnh sát và cái trấn nhỏ này hoàn toàn không hợp, tựa hồ luôn gây khó khăn cho người khác, mà phải nói, anh thực sự mang lại nơi này một số thay đổi, hành vi của anh không thể nghi ngờ là đúng đắn, hơn nữa hết sức dũng cảm, đầy trí tuệ, nhưng đôi khi lại lạnh lùng và đáng sợ."
Faun nhìn hắn một lúc, đột nhiên quay sang hỏi Lukes: "Anh sợ tôi sao?"
"Tất nhiên là không." Lukes trả lời, ngược lại, anh cảm thấy thời điểm Faun để lộ sự lành lùng vô cùng mê người, cậu là một thám tử cảnh sát không hề sợ hãi, một người lính bất kham trước khốn cảnh.
Holk nói bất lực: "Tôi vẫn còn có thể nhận được mười đô?"
Faun rút trong túi ra một tờ tiền đặt lên bàn: "Năm đô, tôi còn muốn cầm bộ bài Poker trên kệ kia." (Bài Tây 52 lá)
Cậu lấy được bộ Poker, thời điểm rời đi Holk gọi cậu lại.
"Có thể lặng lẽ nói với anh vài câu chứ?"
Lukes chỉ chỉ gian hàng bên ngoài, bảo Faun anh sẽ đợi ở ngoài. Velorica vẫn luôn trong góc nhìn lén họ, thấy anh đi ra lập tức trốn dưới bàn.
Faun hỏi: "Anh định nói gì?"
Holk nói: "Một chút quà tặng kèm."
Hắn đứng dậy bước tới cạnh Faun, ghé vào tai cậu nhẹ giọng: "Anh là cố ý đúng không?"
"Việc gì?"
"Anh biết Lính Gác sẽ không giết anh, vì vậy mới cố tình để Nelson đâm thủng, bị thương nặng như vậy, giả bộ chết, đằng sau toàn bộ kế hoạch đều nằm trong dự tính của anh?"
Faun nhìn hắn.
Holk tiếp tục nói: "Nhưng tôi phát hiện ra rằng có chỗ không hợp lý cũng như không cần thiết, tự hỏi liệu đó có phải là vì anh cần phải bù đắp cho một số hành vi kích động nào đó mà tạm thời thay đổi kế hoạch B."
"Một hành vi kích động nào đó?"
"Anh phát thanh toàn trấn nhỏ để bọn Lính Gác có thể thừa dịp cơ hội, gây nguy hiểm cho cả Sứ Giả và bản thân anh. Đây cho đến nay có thể là sai lầm nhỏ duy nhất anh đã phạm phải, mặc dù cá nhân tôi rất thưởng thức sai lầm này. Không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng chúng ta luôn quan tâm hơn đến những người kích động, tức giận, tình cảm và sẵn sàng trả thù cho người yêu của họ." Holk mỉm cười. "Tất nhiên, tất cả đều là suy đoán của tôi."
Hắn nói: "May mắn thay, anh là một sĩ quan cảnh sát chính trực, nếu không thì thật đáng sợ."
Danh sách chương