[hắn] mười lăm

Cuối cùng cậu cũng gặp được hắn tại phòng tiếp khách trong trại giam.

Hắn không đi một mình, trong phòng tiếp khách còn có luật sư, một quản giáo và hai viên cảnh sát khác.

Hắn biết họ không có cơ hội nói chuyện riêng, người hắn treo đầy rẫy án giết người còn dang dở, ai nấy đều cho rằng hắn cực kỳ nguy hiểm, ngay cả khi không có vũ trang, hắn vẫn có thể đẩy người vào chỗ chết.

Hắn mỉm cười nhìn cậu, dưới ánh mắt bình thản của đối phương hắn nhẹ giọng nói nhỏ.

"Cậu rồi sẽ trở thành một ta khác." Hắn tự tin nói, "Ta biết, cậu giống như ta. Chính cậu cũng biết điều đó."

CHƯƠNG 60: FAUN CLARK

Cậu bắt đầu thở dốc kịch liệt.

Lại như một người chết đuối tham lam hít lấy hít để bầu oxy trong lành.

Mạnh hơn cả hơi thở dồn dập là cảm xúc thăng trầm mãnh liệt, trong xúc cảm của cậu, nhiều hơn một hoặc hai mối xúc động đang trào dâng, tâm trí cậu vẫn đắm chìm trong hư vô và hỗn loạn, tâm tình cũng đã tràn ngập trong mọi góc ngách của cõi tinh thần. Nếu như cảm xúc là một thứ vật chất, nó sẽ lấp đầy thế giới này, liên tục giãn nở và phát triển không ngừng. Nó không chỉ là những cảm xúc mạnh mẽ dễ nhận biết, bên trong tức giận, bi thương, đau đớn, tuyệt vọng còn có vô vàn yêu và hận, nụ cười và nước mắt, nuối tiếc và hi vọng, giấc chiêm bao và ác mộng, có vô số ký ức như bão tố ập tới, như một trận tuyết lở chôn vùi cậu.

Cậu nức nở trong hơi thở dốc, tựa một đứa trẻ không tài nào dừng lại được.

"Hít sâu." Một âm thanh nói với cậu.

Cậu làm theo lời khuyên này, đó là một gợi ý rất đơn giản mà lại giống như một tín hiệu giải cứu giữa cơn thảm họa. Cậu bắt đầu dốc sức lấy hơi, cố gắng làm dịu phản ứng bản năng bất quy tắc của mình.

Mắt cậu vẫn khó nhìn rõ cảnh vật, trước mắt chỉ có những vệt sáng trắng mông lung.

Có người rời xa cậu, cậu cảm thấy ánh sáng trên đầu vô cùng chói lọi, ngay khi cậu nghĩ vậy, ánh sáng dịu đi.

"Thế này có cảm thấy tốt hơn không?" Là một giọng nữ.

Là ai? Cậu không thể nhớ ra được mình đã nghe thấy âm thanh này ở đâu, đó hẳn là một người lạ.

"Đừng lo lắng, hiện tượng này bình thường thôi, anh có thể nhắm mắt, sau hẵng mở."

Cậu làm theo.

Tạm thời trở về bóng tối khiến cậu cảm thấy bình tĩnh lại một chút, những cảm xúc hỗn loạn và lo lắng đó dần dần lắng xuống, ngỡ như bước vào một không gian trừu tượng, thậm chí không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào xung quanh.

Nhưng sự im lặng thuần khiết này chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn ngủi, ngay khi những cảm xúc khác tan biến, một nỗi sợ âm trầm lắng lại tận đáy lòng.

Cậu mở bừng mắt, nhìn vào ánh sáng trắng trước mặt hỏi. "Lukes đâu?"

Cuối cùng cậu cũng nhớ lại những gì đã xảy ra, Lukes biến mất trước mắt cậu.

Không một ai từng chứng kiến quá trình một người trở thành vua khủng bố do không thể trả giá, họ chỉ biến mất, mất dạng.

Khoảnh khắc mở mắt ra lại có một niềm vui điên cuồng len lỏi trong sợ hãi.

Đây có thể là một giấc mơ, là một cực hình khác của Chúa tể.

"Lukes đâu rồi?"

"Anh ấy không có ở đây."

"Anh ấy ở đâu?"

"Anh Clark, anh cảm thấy thế nào?"

Thị giác của cậu cuối cùng đã khôi phục, thấy được người nói chuyện với mình.

Cô là một người phụ nữ xa lạ giản dị, không trang điểm sắc xảo, tóc nâu dài vén sau tai, hơi xoăn, đôi mắt to con ngươi màu xanh lục với một vài nếp nhăn không thể nhận thấy ở xung quanh, nhưng thoạt nhìn cô trông khá trẻ. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần jean xanh đậm và ống tay áo xắn qua khuỷu tay.

Cô ấy trông không giống như một bác sĩ, cũng không phải là bất cứ ai cậu từng gặp qua.

"Tên tôi là Miranda Malpes."

"Tôi không biết cô."

"Tất nhiên, chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên. Nhưng anh có thể đã gặp đồng nghiệp của tôi, anh ấy tên Cliff Simons."

"Tôi không nhớ ra."

"Không sao cả, anh có thể sẽ bị mất trí nhớ tạm thời, sẽ không kéo dài lâu đâu." Miranda nói, "Giờ chúng ta sẽ có một cuộc trò chuyện. Anh ngồi như thế này thoải mái chứ?"

Cậu không để tâm mình có thoải mái hay không, cái cậu muốn biết chỉ là Lukes đã đi đâu.

Cậu rời khỏi trấn nhỏ rồi bất tỉnh. Ai đã đưa cậu đến bệnh viện? Những người khác đang ở đâu? Lòng cậu đầy nghi vấn và nỗi đau do những hồ nghi này gây ra, thậm chí không muốn vươn tay lau nước mắt đọng trên khóe mắt.

"Anh Clark, nếu anh thấy được, chúng ta có thể bắt đầu không? Tôi hứa rằng cuộc trò chuyện này sẽ đơn giản nhất có thể, không có bất kỳ từ vựng chuyên môn nào mà anh không thể hiểu, sẽ không có nào là thùy trán, thùy đỉnh, thùy thái dương, hồi hải mã hay hạch hạnh nhân." Cô hòa nhã nói, hơi nghiêng đầu, dường như muốn khiến cậu cảm thấy thư giãn. Thế nhưng cậu không phản ứng lại, vì vậy cô cầm cái bảng kẹp tài liệu với sấp giấy trên bàn, kéo chiếc ghế đối diện cậu rồi ngồi xuống.

"Chúng ta bắt đầu từ đâu đây?" Miranda lật vài trang giấy trên bảng kẹp, xem ra cô ấy có một tập hồ sơ khá chi tiết. "Bắt đầu từ kì sát hạch đánh giá đầu vào cảnh sát của anh thế nào?

"Tôi không biết tại sao cô lại muốn nói với tôi về việc này, tôi đã vượt qua kì kiểm tra đánh giá lâu rồi, đã là một cảnh sát thám tử."

Miranda nở nụ cười, đây là một nụ cười lịch sự mang theo thiện chí. Cô nói: "Tạm thời vẫn chưa, anh vẫn chưa phải là một thám tử thực sự trước khi vượt qua tất cả các đánh giá."

"Tôi không hiểu." Cậu bối rối nhìn cô. "Tôi đã làm việc, tôi có một cộng sự, anh ta là Alex Pasco."

"Tôi xin lỗi, anh chưa từng." Miranda nói, "Mặc dù theo quan điểm cá nhân của tôi, tôi không chút nào hoài nghi anh sẽ trở thành một cảnh tham xuất sắc, nhưng trước mắt anh vẫn chưa nhậm chức, không thể có cộng sự được."

"Lukes đâu rồi? Tôi muốn gặp anh ấy."

"Anh Clark. Tôi phải nhắc lại cho anh, cuộc trò chuyện giữa chúng ta là cần thiết, anh không thể rời đi trước khi kết thúc, và không thể gặp bất cứ ai. Nếu anh muốn nhanh chóng hoàn tất toàn bộ các quy trình, anh phải hợp tác với tôi, được chứ?" Miranda nhìn cậu nói, "Đây không phải là điều gì xấu, hãy tin tôi."

Cậu có nên tin không?

Ai có thể đảm bảo rằng đây không phải là một thủ đoạn khác của Chúa tể. Nó có thể tạo ra ảo giác giả dối đánh tráo, khiến cậu nghi thần nghi quỷ và bất lực. Cậu muốn đứng dậy, thấy mình hãm trong một cái ghế thoải mái, cảm thấy mọi bộ phận cơ thể đều ăn khớp hoàn hảo với chiếc ghế. Ngồi xuống thật sự rất thư thái.

"Để tôi dậy."

"Tạm thời vẫn chưa được." Miranda áy náy. "Vẫn còn một chút dữ liệu cuối cùng để thu thập. Xin hãy yên tâm, trong thời gian này anh sẽ không cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào. Tôi cũng đã ngồi trên chiếc ghế này và cảm giác thật tuyệt đúng chứ? Cứ như nó là một phần của cơ thể vậy, mà anh lại không cần phải ra sức, M7X sẽ điều chỉnh các chi tiết tiếp xúc của ghế và cơ thể anh theo cảm xúc của anh để đạt được trải nghiệm ngồi nằm thoải mái nhất. "

"M7X là gì?"

"Anh có thể coi nó là trí thông minh nhân tạo mà mọi người thường nói. Tôi đã nói rằng chúng ta sẽ không đề cập cụ thể đến các vấn đề chuyên môn, M7X phức tạp hơn thế nhiều, nó không chỉ liên quan đến kỹ thuật công nghệ, mà còn liên quan rất nhiều đến phương diện y học và khoa học thần kinh. Nó có thể đọc dữ liệu phản ứng của bộ não anh để điều chỉnh môi trường, nếu anh cảm thấy ánh sáng quá chói, nó sẽ làm dịu ánh sáng lại."

Thật thần kì, nhưng cậu không lộ biểu hiện kinh ngạc như Miranda mong đợi, trái lại cau mày tự hỏi.

"Chúng ta vào thẳng vấn đề nào." Miranda nói, "Anh Clark, đây là bảng sát hạch đánh giá đầu vào của anh. Nó cho thấy anh đã vượt qua bài kiểm tra sơ bộ, kiểm tra viết, kiểm tra nói và kiểm tra thể lực. Kết quả rất xuất sắc, khỏe mạnh, không có tiền án tiền sự và lịch sử lạm dụng chất kích thích, kiểm tra tâm lý cũng rất hoàn hảo. Theo lý mà nói con đường anh trở thành một thám tử cảnh sát hẳn nên vô cùng suôn sẻ. Tuy nhiên, vì một số nguyên do đặc biệt, hội đồng khảo thí đã thêm một hạng mục vào kì kiểm tra thể chất cuối cùng, trong đó đã phát sinh một vài vấn đề nhỏ."

"Nguyên do đặc biệt?"

Miranda tảng lờ câu hỏi này, cầm một bức ảnh hình thù quái lạ trên bàn.

Cô đính bức ảnh lên hộp đèn, cậu để ý thấy trên đó có một bức hình chụp.

Miranda nhìn hai tấm hình một hồi rồi nói: "Đây là hình chụp quét não, bên trái là của anh, bên phải... Anh thấy được gì?"

"Tôi không phải là bác sĩ."

"Anh là một cảnh sát dự bị, anh có sức quan sát rất nhạy bén và trí nhớ tuyệt vời. Chỉ nhìn vào hình chụp, anh nghĩ gì?"

"Hai bức hình có những điểm tương đồng." Cậu nói, "Nhưng không phải là cùng một người, người kia là ai?

"Người kia là một tội phạm đã lãnh án tử hình, trước khi thi hành án tử đã chụp tấm hình quét não này."

Cậu không phải là một tên đần độn, gần như ngay lập tức nhìn ra được dụng ý của Miranda khi đặt hai tấm hình quét kế nhau.

"Cô cho rằng tôi có đặc điểm não giống như người tử tội kia sao?"

"Không phải chúng tôi, chính là ban khảo thí, có thể bọn họ chỉ là xuất phát từ một số mối quan ngại chính đáng, và cũng vì thế chúng tôi cung cấp các phương pháp tham khảo và thử nghiệm."

Cậu trầm mặc chốc lát rồi hỏi: "Đặc điểm gì?"

"Cụ thể thì có rất nhiều khía cạnh, nói tóm lại là phần nào liên quan đến óc xét đạo đức và khả năng tự kiểm soát."

"Nó có thể chứng minh những gì? Tội phạm thiên bẩm?"

"Cần phải nói là không hoàn toàn như vậy." Miranda nói, "Dựa vào các nghiên cứu của lĩnh vực tâm lý học phát triển, tôi cho rằng mọi người đều có những đánh giá đạo đức từ tuổi ấu thơ. Nhưng lo ngại của ban giám khảo cũng không thừa thãi, suy cho cùng thì nó có liên quan đến quá khứ của anh. Đây là một khúc mắc đối với họ, theo lẽ thường, trong quá trình đánh giá các thí sinh có bất kỳ khiếm khuyết nào đều phải bị đánh rớt, tuy nhiên chụp quét não thiếu bằng chứng xác thực. Nói cách khác là thành tích của anh thật đáng trầm trồ, mất một thám tử ưu tú như vậy là một tổn thất lớn đối với lực lượng cảnh sát, song họ không hi vọng sẽ đào tạo ra một Dexter Morgan[1] cho trong tương lai."

"Họ đã tìm ra giải pháp sao?"

"Đúng vậy. Cliff đã đề xuất một dự án mà chúng tôi đang thực hiện, sử dụng liên kết thần kinh não bộ kết nối vào không gian ảo được tạo ra bởi các siêu máy tính. Máy tính đề ra các điều kiện ban đầu, giả lập môi trường sinh tồn cộng đồng với mục đích đánh giá khả năng ứng biến, sức tự chủ, đồng cảm và suy xét đạo đức của anh trong những trường hợp cực đoan."

Ánh mắt cậu cuối cùng cũng tỉnh táo.

"Ý cô là..."

"Tất cả mọi thứ anh trải nghiệm chỉ là một bài kiểm tra. Anh có thể cảm thấy đó là một quãng thời gian rất dài, thực chất thì chưa đến nửa giờ."

"Vậy cơ bản là trấn nhỏ không hề tồn tại?"

"Anh có thể cho nó tồn tại, chỉ là không phải trong hiện thực."

"Vậy còn người thì sao?" Cậu cảm thấy trái tim đập dữ dội. "Có phải người trong trấn nhỏ cũng là giả?"

"Không." Miranda nói, "Mọi người trong trấn nhỏ là những đối tượng như anh vậy. Số lượng đối tượng được giả lập của chúng tôi là 150 người. Trong một môi trường khép kín, con số này vừa vặn có thể khiến mọi người nhận thức nhau mà không hoàn toàn xa lạ."

"Tất cả bọn họ sẽ không phải là cảnh sát dự bị như tôi đấy chứ?" Cậu nhớ đến mấy tên Lính Gác độc ác và những người trung lập không làm gì cả, một số người còn quá trẻ và một số lại quá già.

"Tất nhiên là không. Một số đối tượng là tình nguyện viên, sinh viên khoa thần kinh học và khoa tâm lý xã hội học, bệnh nhân mắc bệnh về não hoặc bệnh tâm lý, số khác còn là tù nhân đang thụ án."

"Tù nhân?"

"Vâng, từ gái mại dâm đường phố đến những kẻ giết người biến thái, chúng tôi đã đạt được thỏa thuận với các trại giam, cơ quan chính quyền địa phương và hội đồng tạm tha, một khi các đối tượng là tù nhân vượt qua bài kiểm tra này, họ có thể được đặc xá và giảm án."

"Mọi người đều tự nguyện?"

"Dĩ nhiên." Miranda nói, "Có vô số người ứng tuyển, chúng tôi chỉ có thể chọn ra ứng cử viên phù hợp nhất, được thử nghiệm có thể coi là may mắn."

"May mắn..." Cậu đột nhiên thấy cạn lời, một lúc lâu sau mới hỏi: "Tôi cũng tự nguyện à?"

"Đúng vậy. Nếu anh cảm thấy khó tin, đây là bằng chứng về đơn đồng thuận chính tay anh viết có chữ ký của anh. Đây không chỉ là một bài kiểm tra cho anh, mà còn là cách duy nhất để anh chứng minh bản thân mình, còn là một thử thách nữa."

Miranda đặt mẫu đơn đồng ý trước mặt cậu, cậu liếc nhìn và thấy chữ ký ở cuối.

Cậu tỏ vẻ ngờ vực.

Miranda dường như đã nhận thấy sự thay đổi tinh vi trong cảm xúc của anh: "Cảm thấy đây là một điều kỳ quái?"

Cậu nhìn chằm chằm vào chữ ký một hồi lâu.

"Chúng tôi cũng thấy rất kỳ lạ, chúng tôi đã chặn một số kí ức bên ngoài cho từng đối tượng để họ có thể tập trung vào sinh hoạt trong môi trường trấn nhỏ, nhưng mọi người vẫn nắm giữ thông tin cá nhân hoàn chỉnh của họ. Thông tin này bao gồm tên, giới tính, ngoại hình, tính cách, vân vân... Chỉ có anh là ngoại lệ duy nhất, tôi, Cliff và các đồng nghiệp khác trong dự án này đều vô cùng bất ngờ. "

Miranda nhìn cậu nói, "Khi anh tiến vào trấn nhỏ, anh tự thiết lập một thân phận khác. Chúng tôi không biết vấn đề nằm ở đâu. Tại sao anh lại nghĩ mình là Faun Clark?"

-----Hết chương 60-----

[1]Dexter Morgan là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết và series phim truyền hình Mỹ Dexter kể về chuyên viên giám định vết máu Dexter Morgan làm việc tại sở cảnh sát Miami đồng thời cũng là kẻ giết người hàng loạt nhân danh công lý. Vào thời gian rảnh, Morgan đi săn lùng và trừ khử những tên tội phạm luồn lách qua kẽ hở hệ thống pháp luật. Dexter có một tuổi thơ bất hạnh, gia đình mất trong một vụ tai nạn, y mồ côi từ năm lên ba, Dexter bị tổn thương tâm lý và bắt đầu phát triển khuynh hướng sát nhân do sự thôi thúc từ con thú trong dã tâm của mình "người lữ hành Tăm Tối", một giọng nói tưởng tượng thường vang trong đầu y. Nhận thấy bản năng ấy ngày càng phát triển và không có khả năng dập tắt, cha nuôi của y, Harry Morgan đồng thời cũng là một cảnh sát tại sở Miami, đã định hướng cho con người y sau này. Ông giúp y chuyển hóa bản năng giết người, hành động dưới tầm mắt cảnh sát và vạch ra bộ điều luật để Dexter tuân theo trong việc truy bắt tội phạm. Y chỉ giết những loại tội phạm nhất định và khi đã nắm chắc kết luận. Series truyền hình gây ra tiếng vang lớn, nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của khán giả, gặt hái được nhiều thành công trong đó có 4 giải Emmy cho phim truyền hình yêu thích nhất. Bộ phim được chiếu từ 10/2006-12/2013.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện