Kỷ Nghiêu đứng trong phòng họp, ném cây bút trong tay về phía đối diện.
Chung Thư Lôi bắt được: "Cảnh sát không được phép tùy tiện đánh người đâu đó!" Khi cười, đuôi mắt cô ấy khẽ cong.
Kỷ Nghiêu chỉ tay vào Chung Thư Lôi, giọng đầy bất lực: “Tôi còn một đống việc, đừng rước thêm phiền phức cho tôi nữa được không đại tiểu thư?"
Chung Thư Lôi cầm túi xách Hermes, tay nghịch nghịch mái tóc: "Trước kia cậu chê tôi mập, không muốn qua lại với tôi, bây giờ tôi gầy rồi đó!" Nói xong, cô ấy còn xoay một vòng.
Cô ấy mặc một chiếc váy đuôi cá, phô diễn toàn bộ vóc người lả lướt, lúc xoay vòng làn váy bay lên giống như cánh hoa rung rinh trong gió.
Kỷ Nghiêu mở cửa phòng họp, "Hồi đó không phải tôi chê cậu mập, đó chỉ là cái cớ mà thôi. Tôi không có cảm giác với cậu, không thích cậu, không nhận ra sao?"
Chân Chung Thư Lôi đi giày cao gót nhưng vẫn phải kiễng chân nhìn chằm chằm vào mắt Kỷ Nghiêu: "Không nhận ra, tôi chỉ cảm thấy cậu rất thích tôi! Cậu nhìn, nhìn tôi đây này!"
Kỷ Nghiêu lui về sau vài bước, thở dài: "Tôi thấy da mặt mình đã dày nhưng không ngờ cậu còn dày hơn cả tôi.” Nói xong anh đi ra cửa.
Chung Thư Lôi theo sau, cười cười: "Chúng ta cùng đi ăn tối đi!"
Kỷ Nghiêu nghiêng mặt nhìn cô ấy: "Tôi chỉ có thể đãi cậu ăn ở Cục Cảnh Sát thành phố.”
Chung Thư Lôi cực kỳ vui vẻ: "Được! Chỉ cần có thể ăn cơm với cậu là được!"
Lúc này, Triệu Tĩnh Tĩnh cầm cặp tài liệu rời khỏi phòng làm việc, chuẩn bị tan làm về nhà.
Kỷ Nghiêu gọi anh: "Tĩnh Tĩnh, qua đây! Người này có liên quan đến vụ báo án giả, đưa đến phòng tạm giam đi!" Anh quay đầu nói với Chung Thư Lôi: "Trong phòng tạm giam bao cơm!"
Chung Thư Lôi chu miệng: "Trong đám người ấy trông cậu phong độ nhất vậy mà đối xử với một người phụ nữ xinh đẹp như vậy sao?!”
Kỷ Nghiêu không thèm để ý đến cô ấy, xoay người đi về phòng làm việc.
Chung Thư Lôi đang định đi theo sau đã bị Triệu Tĩnh Tĩnh cản lại: "Đi thôi!"
Chung Thư Lôi rõ ràng không tin, cô ấy vênh mặt: "Tôi có quen biết với đội trưởng Kỷ của các anh!"
Triệu Tĩnh Tĩnh là ai chứ? Là một người cực kỳ chính trực, cho dù đối phương quen biết ai đi chăng nữa, nếu cần bắt thì vẫn phải bắt.
Cuối cùng, Chung Thư Lôi bị hai nữ cảnh sát lôi đi.
Trong phòng làm việc của đội cảnh sát hình sự, Chu Lỵ quay đầu hỏi: "Đội trưởng Kỷ, nói bắt là bắt là bắt thật nhỉ?"
Kỷ Nghiêu tựa trên ghế dựa, gọi một cú điện thoại: "Mẹ, tại sao Chung Thư Lôi đột nhiên xuất hiện?"
Bà Tô Diêu đang làm móng tay, bà cầm điện thoại di động: "Họ Chung? Mấy năm trước bọn họ đã chuyển hết việc làm ăn ra nước ngoài, gần đây họ dự tính khai thác thêm thị trường quốc nội nên trở lại. Làm sao? Con bé tìm con?"
Kỷ Nghiêu gật đầu: "Tìm tận đến Cục Cảnh Sát, da mặt còn dày hơn hồi trước!"
Bà bật cười: "Mẹ bày cách cho con nhé?"
Kỷ Nghiêu ngồi thẳng người: "Mẹ nói đi!"
Bà Tô Diêu hưng phấn: "Con mau mau chóng chóng kết hôn đi. Một khi con đã kết hôn rồi thì con bé dù muốn hay không vẫn phải từ bỏ ý định thôi."
Kỷ Nghiêu trầm tư một lúc: "Mẹ nói có lý!" Anh dừng một chút: "Thế nhưng con kết hôn với Hàn Tích đâu phải để thoát khỏi một ai đó đâu?!”
Bà Tô Diêu lập tức nói theo: "Mẹ hiểu! Là vì yêu!"
Kỷ Nghiêu cúp điện thoại, Chu Lỵ hỏi ngay: "Đội trưởng Kỷ, anh sắp kết hôn sao?"
Kỷ Nghiêu nằm trên ghế dựa, ném di động lên bàn: "Không có, nói linh tinh với mẹ tôi thôi!"
Hàn Tích vẫn chưa thật sự đồng ý làm bạn gái anh, anh kết hôn với ai chứ? Hàn Tích ngồi đối diện La Hải Diêu nhưng khá mất tập trung. Cô cầm đũa lên, gắp đại một chút cọng rau.
La Hải Diêu hỏi: "Em có tâm sự sao?"
Hàn Tích buông đũa, nhìn gia đình ba người vui vẻ hòa thuận ngồi gần đó. Bé gái hình như đang học trung học đang nũng nịu với ba, mẹ gắp đồ ăn giúp cô bé.
La Hải Diêu cũng nhìn theo tầm mắt Hàn Tích: "Không có ba mẹ thương cũng không sao. Tiểu Tích, anh chính là gia đình của em!"
Hàn Tích gắp miếng sườn cho La Hải Diêu: "Cảm ơn anh!"
La Hải Diêu đặt đũa xuống, nhìn Hàn Tích: "Khoảng thời gian này em thay đổi rất nhiều!"
Hàn Tích cúi đầu, cô không phủ nhận lời La Hải Diêu vừa nói. Từ sau khi cô gặp Kỷ Nghiêu, chủ nhiệm Diệp và rất nhiều đồng nghiệp nhiệt tình đáng yêu, cô quả thật khác trước rất nhiều.
La Hải Diêu tiếp tục: "Nhưng em có vẻ không vui, là bọn họ khiến em đau lòng đúng không?"
Hàn Tích ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đối diện: "Không phải, là tự em suy nghĩ linh tinh thôi!"
La Hải Diêu xoa đầu Hàn Tích: "Tiểu Tích, không nên kì vọng quá lớn đối với người khác ngoài anh. Bọn họ có cuộc sống của riêng mình! Còn anh chỉ có em, và em cũng chỉ có anh mà thôi!"
Hàn Tích cho rằng những gì La Hải Diêu nói không hoàn toàn chính xác nhưng ngay lúc này cô không biết phản bác như thế nào. Ngẫm lại thì thấy La Hải Diêu cũng không sai.
Chủ nhiệm Diệp có con gái ruột của mình còn bên cạnh Kỷ Nghiêu có những người phụ nữ khác. Cô cũng không phải là duy nhất của anh. Các đồng nghiệp khác trong cảnh cục thì khỏi phải bàn, ai cũng có gia đình của riêng mình.
Chỉ có cô và La Hải Diêu bơ vơ, bọn họ đơn độc, chính là người nhà của nhau.
Ăn cơm xong, La Hải Diêu đưa Hàn Tích về nhà. Đến trước cửa nhà Hàn Tích, La Hải Diêu hỏi: "Không mời anh vào ngồi một chút à?"
Hàn Tích mở cửa, để anh ta đi vào.
La Hải Diêu mở tủ lạnh nhìn thấy bên trong có mấy hộp sữa tươi vị chuối, cầm một hộp, quay đầu hỏi: "Em thích uống cái này từ khi nào vậy?"
Hàn Tích nhìn hộp sữa màu vàng quen thuộc: "Thỉnh thoảng em uống!"
La Hải Diêu đặt hộp sữa lại vào vị trí cũ, không suy nghĩ nhiều: "Anh sẽ kêu người mang cho em chút sữa tươi nguyên chất. Trước khi ngủ em uống một ly sẽ giúp ngủ ngon hơn!"
Hàn Tích gật đầu, rồi cô sang bếp gọt trái cây.
La Hải Diêu nhận được một cuộc điện thoại, "Công ty có chút việc, anh về trước! Hôm khác ghé thăm em sau.”
La Hải Diêu đổi giày, xoay người nói với Hàn Tích: "Khoảng thời gian này công ty có nhiều việc, chờ xong xuôi, anh sẽ dẫn em đi chơi, đi biển nhé! Em thấy thế nào?"
Hàn Tích mỉm cười: "Đến lúc đó rồi tính ạ!"
La Hải Diêu đứng ở cửa: "Chờ anh hạ bệ con cáo già kia, nhất định có nhiều thời gian bên em!"
Hàn Tích ngẩng đầu nhìn anh: "Hải Diêu, anh có từng thử sống chung hòa bình với chú anh không?"
La Hải Diêu cười lạnh: "Không thể nào! Coi như anh bỏ qua cho ông ta thì ông ta cũng không bỏ qua cho anh!" Anh ta dừng lại một chút rồi nói: "Chuyện của anh em không cần quan tâm. Chỉ cần em luôn vui vẻ là được, biết chưa?"
Cho tới này vẫn luôn là như vậy, La Hải Diêu luôn bảo vệ cô bằng hết khả năng của anh ta. Hàn Tích chua xót: "Anh cũng đừng để bản thân mình quá vất vả!"
La Hải Diêu bật cười: "Yên tâm, anh về trước!"
Cô quay vào nhà lấy một hộp cao xoa bóp: "Đầu gối anh không được để lạnh, lúc nào đau thì dùng cao này xoa bóp!"
Vết thương nơi đầu gối La Hải Diêu do di chứng khi còn bé.
Hàn Tích vô tình làm vỡ bình hoa mà viện trưởng thích nhất, cô sợ quá khóc lớn. La Hải Diêu nhặt tất cả mảnh vỡ lên, nói với dì Từ quản lý rằng do cậu làm vỡ.
Dì Từ phạt La Hải Diêu quỳ trong sân, nếu cậu không quỳ sẽ bắt Hàn Tích chịu phạt cùng.
Giữa tháng 12 rét buốt, lại còn có mưa, La Hải Diêu phải quỳ cả một đêm, Hàn Tích bé nhỏ đứng bên cạnh vừa khóc vừa cầm một cái ô đã rách tơi tả cố gắng che cho anh ta.
Cho tới bây giờ, Hàn Tích vẫn nhớ tới vẻ mặt tức giận của dì Từ khi đó. Bà ta rất thích dùng những từ ác độc mà mắng chửi người khác. Trong tay bà ta luôn cầm roi mây, ai phạm lỗi hoặc chậm chạm đều bị đánh.
Không chỉ có một mình Hàn Tích, mà tất cả những đứa bé trong cô nhi viện đều sợ bà ta bao gồm cả tiểu công chúa Quách Oánh.
Kỷ Nghiêu từ nhà bà Diệp Yến Thanh trở về, đứng ở trước cửa nhà Hàn Tích, ấn chuông. Người trong nhà không chạy ra mở cửa cho anh như thường ngày.
Kỷ Nghiêu gọi điện thoại, đối phương cũng không nhận. Anh tựa người vào cánh cửa, gửi một tin nhắn đến: Sao vậy?
Qua một hồi lâu, Kỷ Nghiêu nhận được tin nhắn trả lời của Hàn Tích: Em ngủ rồi!
Cả ngày hôm sau, Kỷ Nghiêu không thấy Hàn Tích ở cảnh cục, Chu Hàm nói cô xin phép nghỉ hôm nay nhưng không rõ nguyên do cụ thể.
Kỷ Nghiêu đứng trước cửa sổ ở phòng nghỉ, gọi một cuộc điện thoại cho Hàn Tích. Đối phương không nhận, cũng không tắt máy mà để đến khi tự động ngắt.
Trương Tường đưa tài liệu chi tiết của Tạ Tiểu Thanh cho Kỷ Nghiêu, báo cáo: "Tài chính của Tạ Tiểu Thanh không có vấn đề, gần đây cũng không thấy có khoản tiền nào chuyển vào. Trước mắt, cô ta vẫn đang ở một căn phòng cho thuê tại thôn Thành Trung, quan hệ xã hội không quá phức tạp cũng không quá đơn giản!"
Kỷ Nghiêu giương mắt: "Có ý gì?"
Trương Tường tiếp tục: "Cô ta thay bạn trai như thay áo, hai người trong số đó còn báo án, nói cô ta lừa gạt tiền của họ. Cuối cùng do số tiền không lớn và chứng cứ không đủ nên không thể kết án!"
Kỷ Nghiêu gật đầu một cái: "Chuyện này giữ bí mật trước đã, đừng cho chủ nhiệm Diệp biết!"
Triệu Tĩnh Tĩnh đi tới: "Đã có kết quả DNA, cô ta đúng là con gái ruột của chủ nhiệm Diệp!" Như vậy, bọn họ nên giúp đỡ cô ta trở về đường ngay nẻo chính.
Kỷ Nghiêu trầm tư một lúc, đứng lên: "Có thể do tôi suy nghĩ nhiều!"
Đúng lúc này, bà Diệp Yến Thanh gõ cửa phòng làm việc, "Kỷ Nghiêu, tối nay tan làm nếu không bận gì thì tới giúp Ny Ny dọn nhà nhé!"
Chu Lỵ quay đầu nhìn Diệp Yến Thanh: "Hôm nay chủ nhiệm Diệp trông rất vui, trẻ ra mấy tuổi!"
Kỷ Nghiêu đi tới: "Dọn nhà? Nhanh như vậy sao?"
Bà Diệp Yến Thanh gật đầu: "Chỗ con bé đang ở nào giống cho người ở. Dọn về ở chung với dì cũng tốt, lão Trần trên trời cũng yên tâm!"
Kỷ Nghiêu mời bà vào, rót cho bà cốc nước: "Hai người đã gặp mặt rồi sao?" Hình như tốc độ khá nhanh, tối qua mới có kết quả mà.
Diệp Yến Thanh uống ngụm nước, mỉm cười: "Trưa nay con bé đã đến tìm dì, nó gọi dì là mẹ rồi!"
Diệp Yến Thanh nắm tay Kỷ Nghiêu, giọng nói có chút kích động: "Con bé đã gọi dì là mẹ rồi!"
Kỷ Nghiêu đưa Diệp Yến Thanh đến cửa phòng làm việc, dừng một chút rồi nói: "Chủ nhiệm Diệp, dì biết tại sao hôm nay Hàn Tích lại xin nghỉ không?"
Diệp Yến Thanh suy nghĩ một chút rồi trả lời” "Hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ nuôi con bé, con bé xin nghỉ đi thăm mộ!"
Bà nói xong, kéo Kỷ Nghiêu ra một bên, nhỏ giọng dặn dò: "Nếu con rảnh rỗi thì ở bên cạnh Hàn Tích nhiều một chút!" Mặc dù Hàn Tích không phải là con gái bà nhưng bà rất thích Hàn Tích, còn có lúc từng ngộ nhận cô là con gái ruột.
"Dì đã mua ít len lông dê, để đan cho Hàn Tích một cái áo, năm nay dự báo mùa đông lạnh lắm đó!"
Kỷ Nghiêu cười vang: "Vâng!"
Sau khi tan làm, Kỷ Nghiêu kêu Triệu Tĩnh Tĩnh dẫn người sang giúp Tạ Tiểu Thanh dọn nhà còn anh lái xe ra ngoại ô. Khi đến nghĩa trang thì trời đã chập tối.
Anh không biết vị trí cụ thể phần mộ của ba mẹ nuôi Hàn Tích, đành cầm một bó cúc vàng đứng chờ ở cổng. Anh thậm chí còn không biết có phải cô đã đi về rồi không.
Một lúc lâu sau một bóng dáng mảnh khảnh từ trong khu nghĩa trang đi ra. Anh hếm khi thấy cô mặc váy. Cơn gió khẽ thổi làm làn váy tung bay tựa như mỹ nhân bước ra từ bức tranh thủy mặc.
Chỉ mới một đêm không gặp cô, anh cảm giác như cả nửa thế kỷ.
Hàn Tích cúi đầu đi ra ngoài đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên.
"Sao lại không nhận điện thoại của anh, hửm?"
Chung Thư Lôi bắt được: "Cảnh sát không được phép tùy tiện đánh người đâu đó!" Khi cười, đuôi mắt cô ấy khẽ cong.
Kỷ Nghiêu chỉ tay vào Chung Thư Lôi, giọng đầy bất lực: “Tôi còn một đống việc, đừng rước thêm phiền phức cho tôi nữa được không đại tiểu thư?"
Chung Thư Lôi cầm túi xách Hermes, tay nghịch nghịch mái tóc: "Trước kia cậu chê tôi mập, không muốn qua lại với tôi, bây giờ tôi gầy rồi đó!" Nói xong, cô ấy còn xoay một vòng.
Cô ấy mặc một chiếc váy đuôi cá, phô diễn toàn bộ vóc người lả lướt, lúc xoay vòng làn váy bay lên giống như cánh hoa rung rinh trong gió.
Kỷ Nghiêu mở cửa phòng họp, "Hồi đó không phải tôi chê cậu mập, đó chỉ là cái cớ mà thôi. Tôi không có cảm giác với cậu, không thích cậu, không nhận ra sao?"
Chân Chung Thư Lôi đi giày cao gót nhưng vẫn phải kiễng chân nhìn chằm chằm vào mắt Kỷ Nghiêu: "Không nhận ra, tôi chỉ cảm thấy cậu rất thích tôi! Cậu nhìn, nhìn tôi đây này!"
Kỷ Nghiêu lui về sau vài bước, thở dài: "Tôi thấy da mặt mình đã dày nhưng không ngờ cậu còn dày hơn cả tôi.” Nói xong anh đi ra cửa.
Chung Thư Lôi theo sau, cười cười: "Chúng ta cùng đi ăn tối đi!"
Kỷ Nghiêu nghiêng mặt nhìn cô ấy: "Tôi chỉ có thể đãi cậu ăn ở Cục Cảnh Sát thành phố.”
Chung Thư Lôi cực kỳ vui vẻ: "Được! Chỉ cần có thể ăn cơm với cậu là được!"
Lúc này, Triệu Tĩnh Tĩnh cầm cặp tài liệu rời khỏi phòng làm việc, chuẩn bị tan làm về nhà.
Kỷ Nghiêu gọi anh: "Tĩnh Tĩnh, qua đây! Người này có liên quan đến vụ báo án giả, đưa đến phòng tạm giam đi!" Anh quay đầu nói với Chung Thư Lôi: "Trong phòng tạm giam bao cơm!"
Chung Thư Lôi chu miệng: "Trong đám người ấy trông cậu phong độ nhất vậy mà đối xử với một người phụ nữ xinh đẹp như vậy sao?!”
Kỷ Nghiêu không thèm để ý đến cô ấy, xoay người đi về phòng làm việc.
Chung Thư Lôi đang định đi theo sau đã bị Triệu Tĩnh Tĩnh cản lại: "Đi thôi!"
Chung Thư Lôi rõ ràng không tin, cô ấy vênh mặt: "Tôi có quen biết với đội trưởng Kỷ của các anh!"
Triệu Tĩnh Tĩnh là ai chứ? Là một người cực kỳ chính trực, cho dù đối phương quen biết ai đi chăng nữa, nếu cần bắt thì vẫn phải bắt.
Cuối cùng, Chung Thư Lôi bị hai nữ cảnh sát lôi đi.
Trong phòng làm việc của đội cảnh sát hình sự, Chu Lỵ quay đầu hỏi: "Đội trưởng Kỷ, nói bắt là bắt là bắt thật nhỉ?"
Kỷ Nghiêu tựa trên ghế dựa, gọi một cú điện thoại: "Mẹ, tại sao Chung Thư Lôi đột nhiên xuất hiện?"
Bà Tô Diêu đang làm móng tay, bà cầm điện thoại di động: "Họ Chung? Mấy năm trước bọn họ đã chuyển hết việc làm ăn ra nước ngoài, gần đây họ dự tính khai thác thêm thị trường quốc nội nên trở lại. Làm sao? Con bé tìm con?"
Kỷ Nghiêu gật đầu: "Tìm tận đến Cục Cảnh Sát, da mặt còn dày hơn hồi trước!"
Bà bật cười: "Mẹ bày cách cho con nhé?"
Kỷ Nghiêu ngồi thẳng người: "Mẹ nói đi!"
Bà Tô Diêu hưng phấn: "Con mau mau chóng chóng kết hôn đi. Một khi con đã kết hôn rồi thì con bé dù muốn hay không vẫn phải từ bỏ ý định thôi."
Kỷ Nghiêu trầm tư một lúc: "Mẹ nói có lý!" Anh dừng một chút: "Thế nhưng con kết hôn với Hàn Tích đâu phải để thoát khỏi một ai đó đâu?!”
Bà Tô Diêu lập tức nói theo: "Mẹ hiểu! Là vì yêu!"
Kỷ Nghiêu cúp điện thoại, Chu Lỵ hỏi ngay: "Đội trưởng Kỷ, anh sắp kết hôn sao?"
Kỷ Nghiêu nằm trên ghế dựa, ném di động lên bàn: "Không có, nói linh tinh với mẹ tôi thôi!"
Hàn Tích vẫn chưa thật sự đồng ý làm bạn gái anh, anh kết hôn với ai chứ? Hàn Tích ngồi đối diện La Hải Diêu nhưng khá mất tập trung. Cô cầm đũa lên, gắp đại một chút cọng rau.
La Hải Diêu hỏi: "Em có tâm sự sao?"
Hàn Tích buông đũa, nhìn gia đình ba người vui vẻ hòa thuận ngồi gần đó. Bé gái hình như đang học trung học đang nũng nịu với ba, mẹ gắp đồ ăn giúp cô bé.
La Hải Diêu cũng nhìn theo tầm mắt Hàn Tích: "Không có ba mẹ thương cũng không sao. Tiểu Tích, anh chính là gia đình của em!"
Hàn Tích gắp miếng sườn cho La Hải Diêu: "Cảm ơn anh!"
La Hải Diêu đặt đũa xuống, nhìn Hàn Tích: "Khoảng thời gian này em thay đổi rất nhiều!"
Hàn Tích cúi đầu, cô không phủ nhận lời La Hải Diêu vừa nói. Từ sau khi cô gặp Kỷ Nghiêu, chủ nhiệm Diệp và rất nhiều đồng nghiệp nhiệt tình đáng yêu, cô quả thật khác trước rất nhiều.
La Hải Diêu tiếp tục: "Nhưng em có vẻ không vui, là bọn họ khiến em đau lòng đúng không?"
Hàn Tích ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đối diện: "Không phải, là tự em suy nghĩ linh tinh thôi!"
La Hải Diêu xoa đầu Hàn Tích: "Tiểu Tích, không nên kì vọng quá lớn đối với người khác ngoài anh. Bọn họ có cuộc sống của riêng mình! Còn anh chỉ có em, và em cũng chỉ có anh mà thôi!"
Hàn Tích cho rằng những gì La Hải Diêu nói không hoàn toàn chính xác nhưng ngay lúc này cô không biết phản bác như thế nào. Ngẫm lại thì thấy La Hải Diêu cũng không sai.
Chủ nhiệm Diệp có con gái ruột của mình còn bên cạnh Kỷ Nghiêu có những người phụ nữ khác. Cô cũng không phải là duy nhất của anh. Các đồng nghiệp khác trong cảnh cục thì khỏi phải bàn, ai cũng có gia đình của riêng mình.
Chỉ có cô và La Hải Diêu bơ vơ, bọn họ đơn độc, chính là người nhà của nhau.
Ăn cơm xong, La Hải Diêu đưa Hàn Tích về nhà. Đến trước cửa nhà Hàn Tích, La Hải Diêu hỏi: "Không mời anh vào ngồi một chút à?"
Hàn Tích mở cửa, để anh ta đi vào.
La Hải Diêu mở tủ lạnh nhìn thấy bên trong có mấy hộp sữa tươi vị chuối, cầm một hộp, quay đầu hỏi: "Em thích uống cái này từ khi nào vậy?"
Hàn Tích nhìn hộp sữa màu vàng quen thuộc: "Thỉnh thoảng em uống!"
La Hải Diêu đặt hộp sữa lại vào vị trí cũ, không suy nghĩ nhiều: "Anh sẽ kêu người mang cho em chút sữa tươi nguyên chất. Trước khi ngủ em uống một ly sẽ giúp ngủ ngon hơn!"
Hàn Tích gật đầu, rồi cô sang bếp gọt trái cây.
La Hải Diêu nhận được một cuộc điện thoại, "Công ty có chút việc, anh về trước! Hôm khác ghé thăm em sau.”
La Hải Diêu đổi giày, xoay người nói với Hàn Tích: "Khoảng thời gian này công ty có nhiều việc, chờ xong xuôi, anh sẽ dẫn em đi chơi, đi biển nhé! Em thấy thế nào?"
Hàn Tích mỉm cười: "Đến lúc đó rồi tính ạ!"
La Hải Diêu đứng ở cửa: "Chờ anh hạ bệ con cáo già kia, nhất định có nhiều thời gian bên em!"
Hàn Tích ngẩng đầu nhìn anh: "Hải Diêu, anh có từng thử sống chung hòa bình với chú anh không?"
La Hải Diêu cười lạnh: "Không thể nào! Coi như anh bỏ qua cho ông ta thì ông ta cũng không bỏ qua cho anh!" Anh ta dừng lại một chút rồi nói: "Chuyện của anh em không cần quan tâm. Chỉ cần em luôn vui vẻ là được, biết chưa?"
Cho tới này vẫn luôn là như vậy, La Hải Diêu luôn bảo vệ cô bằng hết khả năng của anh ta. Hàn Tích chua xót: "Anh cũng đừng để bản thân mình quá vất vả!"
La Hải Diêu bật cười: "Yên tâm, anh về trước!"
Cô quay vào nhà lấy một hộp cao xoa bóp: "Đầu gối anh không được để lạnh, lúc nào đau thì dùng cao này xoa bóp!"
Vết thương nơi đầu gối La Hải Diêu do di chứng khi còn bé.
Hàn Tích vô tình làm vỡ bình hoa mà viện trưởng thích nhất, cô sợ quá khóc lớn. La Hải Diêu nhặt tất cả mảnh vỡ lên, nói với dì Từ quản lý rằng do cậu làm vỡ.
Dì Từ phạt La Hải Diêu quỳ trong sân, nếu cậu không quỳ sẽ bắt Hàn Tích chịu phạt cùng.
Giữa tháng 12 rét buốt, lại còn có mưa, La Hải Diêu phải quỳ cả một đêm, Hàn Tích bé nhỏ đứng bên cạnh vừa khóc vừa cầm một cái ô đã rách tơi tả cố gắng che cho anh ta.
Cho tới bây giờ, Hàn Tích vẫn nhớ tới vẻ mặt tức giận của dì Từ khi đó. Bà ta rất thích dùng những từ ác độc mà mắng chửi người khác. Trong tay bà ta luôn cầm roi mây, ai phạm lỗi hoặc chậm chạm đều bị đánh.
Không chỉ có một mình Hàn Tích, mà tất cả những đứa bé trong cô nhi viện đều sợ bà ta bao gồm cả tiểu công chúa Quách Oánh.
Kỷ Nghiêu từ nhà bà Diệp Yến Thanh trở về, đứng ở trước cửa nhà Hàn Tích, ấn chuông. Người trong nhà không chạy ra mở cửa cho anh như thường ngày.
Kỷ Nghiêu gọi điện thoại, đối phương cũng không nhận. Anh tựa người vào cánh cửa, gửi một tin nhắn đến: Sao vậy?
Qua một hồi lâu, Kỷ Nghiêu nhận được tin nhắn trả lời của Hàn Tích: Em ngủ rồi!
Cả ngày hôm sau, Kỷ Nghiêu không thấy Hàn Tích ở cảnh cục, Chu Hàm nói cô xin phép nghỉ hôm nay nhưng không rõ nguyên do cụ thể.
Kỷ Nghiêu đứng trước cửa sổ ở phòng nghỉ, gọi một cuộc điện thoại cho Hàn Tích. Đối phương không nhận, cũng không tắt máy mà để đến khi tự động ngắt.
Trương Tường đưa tài liệu chi tiết của Tạ Tiểu Thanh cho Kỷ Nghiêu, báo cáo: "Tài chính của Tạ Tiểu Thanh không có vấn đề, gần đây cũng không thấy có khoản tiền nào chuyển vào. Trước mắt, cô ta vẫn đang ở một căn phòng cho thuê tại thôn Thành Trung, quan hệ xã hội không quá phức tạp cũng không quá đơn giản!"
Kỷ Nghiêu giương mắt: "Có ý gì?"
Trương Tường tiếp tục: "Cô ta thay bạn trai như thay áo, hai người trong số đó còn báo án, nói cô ta lừa gạt tiền của họ. Cuối cùng do số tiền không lớn và chứng cứ không đủ nên không thể kết án!"
Kỷ Nghiêu gật đầu một cái: "Chuyện này giữ bí mật trước đã, đừng cho chủ nhiệm Diệp biết!"
Triệu Tĩnh Tĩnh đi tới: "Đã có kết quả DNA, cô ta đúng là con gái ruột của chủ nhiệm Diệp!" Như vậy, bọn họ nên giúp đỡ cô ta trở về đường ngay nẻo chính.
Kỷ Nghiêu trầm tư một lúc, đứng lên: "Có thể do tôi suy nghĩ nhiều!"
Đúng lúc này, bà Diệp Yến Thanh gõ cửa phòng làm việc, "Kỷ Nghiêu, tối nay tan làm nếu không bận gì thì tới giúp Ny Ny dọn nhà nhé!"
Chu Lỵ quay đầu nhìn Diệp Yến Thanh: "Hôm nay chủ nhiệm Diệp trông rất vui, trẻ ra mấy tuổi!"
Kỷ Nghiêu đi tới: "Dọn nhà? Nhanh như vậy sao?"
Bà Diệp Yến Thanh gật đầu: "Chỗ con bé đang ở nào giống cho người ở. Dọn về ở chung với dì cũng tốt, lão Trần trên trời cũng yên tâm!"
Kỷ Nghiêu mời bà vào, rót cho bà cốc nước: "Hai người đã gặp mặt rồi sao?" Hình như tốc độ khá nhanh, tối qua mới có kết quả mà.
Diệp Yến Thanh uống ngụm nước, mỉm cười: "Trưa nay con bé đã đến tìm dì, nó gọi dì là mẹ rồi!"
Diệp Yến Thanh nắm tay Kỷ Nghiêu, giọng nói có chút kích động: "Con bé đã gọi dì là mẹ rồi!"
Kỷ Nghiêu đưa Diệp Yến Thanh đến cửa phòng làm việc, dừng một chút rồi nói: "Chủ nhiệm Diệp, dì biết tại sao hôm nay Hàn Tích lại xin nghỉ không?"
Diệp Yến Thanh suy nghĩ một chút rồi trả lời” "Hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ nuôi con bé, con bé xin nghỉ đi thăm mộ!"
Bà nói xong, kéo Kỷ Nghiêu ra một bên, nhỏ giọng dặn dò: "Nếu con rảnh rỗi thì ở bên cạnh Hàn Tích nhiều một chút!" Mặc dù Hàn Tích không phải là con gái bà nhưng bà rất thích Hàn Tích, còn có lúc từng ngộ nhận cô là con gái ruột.
"Dì đã mua ít len lông dê, để đan cho Hàn Tích một cái áo, năm nay dự báo mùa đông lạnh lắm đó!"
Kỷ Nghiêu cười vang: "Vâng!"
Sau khi tan làm, Kỷ Nghiêu kêu Triệu Tĩnh Tĩnh dẫn người sang giúp Tạ Tiểu Thanh dọn nhà còn anh lái xe ra ngoại ô. Khi đến nghĩa trang thì trời đã chập tối.
Anh không biết vị trí cụ thể phần mộ của ba mẹ nuôi Hàn Tích, đành cầm một bó cúc vàng đứng chờ ở cổng. Anh thậm chí còn không biết có phải cô đã đi về rồi không.
Một lúc lâu sau một bóng dáng mảnh khảnh từ trong khu nghĩa trang đi ra. Anh hếm khi thấy cô mặc váy. Cơn gió khẽ thổi làm làn váy tung bay tựa như mỹ nhân bước ra từ bức tranh thủy mặc.
Chỉ mới một đêm không gặp cô, anh cảm giác như cả nửa thế kỷ.
Hàn Tích cúi đầu đi ra ngoài đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên.
"Sao lại không nhận điện thoại của anh, hửm?"
Danh sách chương