Sơn Bản Nhất Lang giục ngựa phi nước đại nên chỉ vài canh giờ đã đến gần địa phận của Điền Trung Tấn. Thấy cũng còn sớm, chàng dừng chân cho
ngựa nghỉ dưỡng sức, vào quán nhỏ bên đường tìm chút đồ ăn lót lòng cũng như uống ly trà giải khát. Chàng cũng không quên dặn người đem thóc cho ngựa ăn đầy đủ.
Dùng trà và điểm tâm xong, Sơn Bản Nhất Lang ra quày móc tiền trả. Nhưng chủ quán cười, xua tay nói :
- Quán này chẳng bao giờ tính tiền người của Sơn Điền gia trang hết.
Sơn Bản Nhất Lang ngạc nhiên, hỏi :
- Vì sao ông biết tôi là người của Sơn Điền gia trang? Chủ quán cười, đáp :
- Nhìn con ngựa tôi đã biết ngay. Đây là bảo mã [1] của Sơn Điền trang chủ. Theo tôi được biết, ngoài Sơn Bản gia ra, không còn người nào được phép cỡi nó.
Thấy chủ quán còn biết rõ cả danh tánh mình, cùng những chi tiết nhỏ bên lề, Sơn Bản Nhất Lang càng thêm kinh ngạc, cúi đầu tỏ ý bái phục. Chủ quán lại nói tiếp :
- Nhờ Sơn Điền trang chủ tôi mới có được ngày nay. Ông ta cứu tôi từ tay đám thảo khấu, đem về giúp đỡ tận tình, giúp vốn cho tôi mở quán kiếm ăn độ nhật. Cho dẫu tôi làm ăn khá giả, ông ta cũng chưa hề đòi hỏi tôi phải trả ơn hay phải đóng hụi chết như đám lãnh chúa bất nhân tại khắp nơi. Mấy lần tôi tìm đến dâng quà, đóng góp chút đỉnh thì ông ta chẳng những không nhận còn tỏ ra không bằng lòng chút nào. Tôi chẳng biết phải làm gì hơn nên chỉ đành dùng chốn này để tiếp đãi người của Sơn Điền gia trang để đền ơn Trang chủ phần nào.
Sơn Bản Nhất Lang buồn bã nói :
- Ông thật là người trung nghĩa, không vong ân bội nghĩa, thật đáng ngưỡng mộ thay. Nhưng ông chưa biết đó thôi, Sơn Điền gia trang vừa mới gặp tai họa khủng khiếp.
Chủ quán trợn tròn đôi mắt, hỏi :
- Sao? Sơn Bản gia nói sao?
Sơn Bản Nhất Lang liền đem chuyện xảy ra những ngày qua của Sơn Điền gia trang thuật lại. Chủ quán nghe xong ôm mặt, lộ vẻ đau đớn, nói:
- Người hiền sao lại bị trời nhẫn tâm giáng họa như thế! Tôi hận mình thân trói gà không chặt không thì cũng quyết đi tìm Điền Trung Tấn và đám bộ hạ của hắn trả thù cho Sơn Điền trang chủ. Tôi chắc rồi đây cũng phải liệu đường mà dọn đi nơi khác thôi chứ không thể nào sống dưới nanh vuốt của Điền Trung Tấn được đâu. Vả lại, tôi cũng muốn theo Sơn Điền trang chủ đến cùng. Đây là lúc Trang chủ cần người phò trợ hơn bao giờ hết.
Sơn Bản Nhất Lang ôn tồn nói :
- Việc trả thù đã có tôi lo. Thành hay bại, việc đó do ý trời. Nếu ông có lòng muốn giúp Trang chủ thì có thể giúp tôi một việc được không?
Chủ quán cúi đầu thi lễ, nói :
- Sơn Bản gia vì Sơn Điền gia trang ra tay, thật là hành động của bậc trượng phu. Đừng nói là một việc, mà cho dù là trăm, ngàn việc đi chăng nữa tôi cũng thề sẽ giúp Sơn Bản gia ngay. Lão nhân gia có cần gì xin cứ dạy bảo thôi.
Sơn Bản Nhất Lang gật đầu, nói :
- Tốt lắm! Vậy xin ông cho tôi được gửi ngựa tại đây. Nếu chiều nay trước khi mặt trời lặn mà chưa thấy tôi trở lại đây thì lập tức đem ngựa về trả cho Sơn Điền trang chủ, đồng thời khuyên Trang chủ mau lên đường khởi sự tức thì chứ đừng chần chờ nữa. Tôi đã sắp xếp an bài xong mọi chuyện, căn dặn Đường chủ mọi chuyện rồi. Tới đó, ông có thể đi lánh nạn chung với gia đình Trang chủ luôn cũng tiện.
Chủ quán gật đầu :
- Tôi nguyện sẽ làm theo lời Sơn Bản gia đã căn dặn. Cầu chúc Sơn Bản gia được vạn sự cát tường, mã đáo thành công. Tôi sẽ từng giây từng phút chờ đợi tin lành của Sơn Bản gia.
* * * * *
- Đứng lại! Ngươi là ai? Đi đâu?
- Ta Sơn Bản Nhất Lang, cần đi tìm Điền Trung Tấn, chủ nhân các ngươi nói chuyện. Hãy mau tránh đường!
- Hừ, tên tuổi chúa công chúng ta đâu có thể để cho ai muốn tùy tiện xướng lên như vậy chứ!
Nhìn đám võ sĩ đạo hung hăng, xếp hàng theo hình chữ ‘nhất’ [2] đứng chặn đường mình, Sơn Bản Nhất Lang lạnh lùng nói :
- Tất cả những tên nào định cản đường ta đã chết cả rồi. Ta thật tình không muốn giết các ngươi chút nào, nhưng nếu còn đứng đó thì đừng trách ta!
Đám võ sĩ đạo tuốt gươm, quát lớn :
- Quân ngông cuồng, không biết trời cao là gì. Mau đi chết đi!
Sơn Bản Nhất Lang chẳng nói chẳng rằng. Chỉ thấy chàng thoắt người một cái thật lẹ. Sau đó, ánh kiếm lóe lên, đám võ sĩ đạo chỉ trong nháy mắt, từng tên một gục ngã chết tại chỗ. Tên nào tên nấy sau khi chết mắt đều trợn lên như kinh ngạc, không hiểu vì sao sự việc xảy ra quá mau lẹ như vậy, đến độ chưa tên nào kịp xuất chiêu nào.
Thanh toán xong đám võ sĩ, Sơn Bản Nhất Lang phi thân tới, đi thẳng vào cửa lớn đại sảnh của Điền Trung phủ. Bên trong đại sảnh, Điền Trung Tấn đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế mây bọc bằng da hổ, chung quanh hắn có mười mấy võ sĩ đạo hầu cận. Sơn Bản Nhất Lang nhận ra người ngồi bên tay phải Điền Trung Tấn không ai khác hơn là Kiều Bản Dũng, gã sát thủ có một không hai dưới vòm trời này.
Nhìn Sơn Bản Nhất Lang, Điền Trung Tấn không lộ vẻ ngạc nhiên, chỉ lạnh lùng hỏi :
- Tại sao người đến lại là ngươi mà không là Sơn Điền Anh Minh?
Sơn Bản Nhất Lang khinh khỉnh, đáp :
- Tại sao không phải là ta chứ? Ta đến đây đại diện, thay thế cho Sơn Điền trang chủ.
Điền Trung Tấn hất hàm, hỏi :
- Ngươi muốn gì?
Sơn Bản Nhất Lang trả lời dửng dưng :
- Ta muốn lấy lại công đạo cho Sơn Điền trang chủ cũng như cho tất cả những người tại Sơn Điền gia trang!
Điền Trung Tấn điềm tĩnh, dửng dưng hỏi tiếp :
- Ý ngươi muốn sao?
Sơn Bản Nhất Lang mặt đằng đằng sát khí, giọng như quả quyết :
- Các ngươi phải đền tội cho những việc làm độc ác vừa qua.
Điền Trung Tấn cười ha hả, nói :
- Mạnh được yếu thua! Đó là quy luật từ xưa đến nay từ thuở khai thiên lập địa. Chẳng có gì gọi là độc ác cả. Với lại ta cũng đã cho Sơn Điền gia trang quá nhiều cơ hội rồi. Nếu Sơn Điền Anh Minh chịu nghe lời ta, chịu theo giải pháp của ta thì chuyện đã không đi đến độ phải như vậy. Chẳng qua là tại hắn cả, không thể trách ta được.
Sơn Bản Nhất Lang chỉ vào mặt Điền Trung Tấn gằn giọng :
- Nếu ai cũng nói chuyện luật rừng như ngươi thì trên đời này làm gì còn công lý công đạo? Và xã hội này làm gì còn tôn ti trật tự? Được, nếu đã là vậy thì hôm nay ta cũng quyết cùng ngươi xử theo lý lẽ ‘mạnh được yếu thua’.
Điền Trung Tấn điềm tĩnh nhìn Sơn Bản Nhất Lang, nói :
- Chuyện này không mắc mớ gì đến ngươi nghe Sơn Bản Nhất Lang. Ta không có gì chống đối hay hậm hực với thù hận gì với ngươi cả, mà cũng chẳng muốn ngươi phải uổng mạng. Dù sao ta cũng khá khen, cũng thương tiếc ngươi là một hào kiệt trên đời. Ngươi hãy mau rời khỏi nơi đây thì ân oán giữa chúng ta với nhau kể như kết thúc, không ai thiếu nợ ai, và cũng không ai hận ai. Nếu ngươi cần, ta sẽ không hẹp lượng, ít nhiều cấp chút tiền lộ phí cho. Chuyện giữa ta và Sơn Điền Anh Minh hãy để ta với hắn thanh toán với nhau. Ngươi đừng xen vào nữa.
Sơn Bản Nhất Lang nói như trêu ghẹo :
- Vậy chắc Điền Trung Tấn ngươi có ý chiêu mộ ta về làm cánh tay mặt của ngươi phải không?
Điền Trung Tấn cũng cười khinh khỉnh, đáp lời :
- Ngươi hả? Ta chẳng có chân gì cho ngươi ở đây cả. Hãy rời khỏi nơi đây để được toàn tánh mạng. Chống đối với ta không có lợi cho ngươi chút nào cả. Hãy nhìn gương Sơn Điền gia trang mà lấy đó tự răn mình. Và hãy nhìn đám thủ hạ của ta ở đây để tự lượng sức mình. Ngươi ráng mà nặn óc suy nghĩ cho thật kỹ để mà quyết định cho sáng suốt.
Sơn Bản Nhất Lang cười, nói :
- Sơn Điền Anh Minh là nghĩa huynh của ta, là Trang chủ của ta. Nay Sơn Điền gia trang gặp nạn thì ta làm sao mà khoanh tay đứng nhìn cho được. Kẻ nào đối địch với Sơn Điền gia trang tức là kẻ đó đối địch với ta. Ngươi trước sau cũng phải đối đầu với ta thôi, dù muốn dù không.
Điền Trung Tấn cười ha hả, nói :
- Một mình ngươi mà làm được gì hả? Muốn đối địch với ngươi thật có gì khó đâu chứ? Ngươi có ba đầu sáu tay gì khiến cho ta sợ hả?
Sơn Bản Nhất Lang nhếch mép, nói :
- Điền Trung Tấn! Trời dung túng cho ngươi như thế kể ra cũng lâu quá rồi, đủ quá rồi! Ngươi đừng hòng tác oai tác quái nữa. Thời của ngươi đã hết rồi, hãy dẹp bỏ giấc mộng làm lãnh chúa kia đi!
Điền Trung Tấn bình tĩnh nhắp một ngụm trà, nói :
- Ta đã hết thời? Vậy chứ còn ngươi thì sao hả lãng nhân?
Sơn Bản Nhất Lang nhún vai, dửng dưng :
- Ta khác với ngươi ở chỗ là ta biết lúc nào phải kềm hãm, lúc nào phải dừng bước, và biết ăn theo thuở ở theo thời.
Điền Trung Tấn nhìn Sơn Bản Nhất Lang chằm chặp, gằn từng tiếng :
- Rất có thể một ngày nào đó ta hết thời. Nhưng chắc chắn không phải là lúc này, và cũng sẽ không phải do bàn tay của ngươi gây ra.
Mặt Sơn Bản Nhất Lang bỗng đanh thép lại, nói :
- Ta thay Sơn Điền Anh Minh tới đây, thứ nhất quyết đấu với Kiều Bản Dũng, thứ nhì, rửa hận cho Sơn Điền gia trang.
Điền Trung Tấn bỗng nổi cơn thịnh nộ, nhìn Sơn Bản Nhất Lang dưới cặp mắt đỏ ngầu, nói :
- Sơn Bản Nhất Lang! Ta đã nhân nhượng nhiều lắm rồi. Nếu còn cố chấp không biết điều thì chớ trách ta!
Sơn Bản Nhất Lang tỉnh bơ, nói :
- Ta cần gì phải biết điều với một kẻ không biết lẽ phải.
Thình lình, Sơn Bản Nhất Lang nhìn thẳng vào mặt Kiều Bản Dũng, lớn tiếng :
- Kiều Bản Dũng! Không phải Sơn Điền trang chủ thất hứa với huynh, chỉ vì tôi cản ông ta lại mà đi thay cho ông ta đó thôi. Huynh đã từng nói là rất muốn có cơ hội so tài với tôi. Vậy bây giờ là đúng lúc rồi.
Kiều Bản Dũng với sắc mặt đanh thép, cũng nhìn Sơn Bản Nhất Lang chằm chặp, dõng dạc lên tiếng :
- Sơn Bản đại ca. Trận đấu giữa chúng ta dĩ nhiên trước sau không tránh được rồi. Cho dù anh không đến tìm tôi thì tôi cũng phải đến tìm anh thôi. Nhưng hình như anh vẫn chưa phục sức đầy đủ đâu. Kiều Bản Dũng này dù sao cũng không muốn chiếm thế thượng phong bằng cách này đâu. Chúng ta có thể hẹn lại khi khác vào một ngày đẹp trời, một dịp tốt hơn khi anh đã hoàn toàn khôi phục sức khỏe, công lực. Như vậy sẽ công bình hơn cho anh.
Sơn Bản Nhất Lang lắc đầu :
- Chuyện đó chẳng có gì quan trọng đáng nói cả. Kiều Bản Dũng, anh cũng biết trong nghề là khi nào có cơ hội tốt thì phải nắm chặt lấy, vì cơ hội chẳng bao giờ đến hai lần đâu. Chúng ta nếu cần quyết đấu thì cứ quyết đấu thôi. Có gì gọi là công bình với bất công chứ!
Kiều Bản Dũng bỗng nghiêm mặt lại, nói :
- Sơn Bản đại ca nói cũng rất phải. Nhưng đại ca cũng biết rõ rằng một khi Kiều Bản Dũng này đã ra tay thì không cần biết đối phương của mình là ai, bạn hay thù, hay nam, nữ, lão, ấu, hay có bị thương sắp chết cũng không ngoại lệ.
Sơn Bản Nhất Lang gật đầu :
- Điều đó Sơn Bản Nhất Lang ta đã quá rành về Kiều Bản Dũng.
Kiều Bản Dũng phá lên cười, nói :
- Sơn Bản Nhất Lang lúc nào cũng là Sơn Bản Nhất Lang.
Sơn Bản Nhất Lang cười nhạt, nói :
- Kiều Bản huynh cũng đừng quên lưỡi gươm của ta đang mang đầy hận thù. Chưa biết được là điều lợi hay điều hại cho huynh!
Kiều Bản Dũng gật đầu :
- Điều này Sơn Bản đại ca nói cũng rất chí lý.
Cả Sơn Bản Nhất Lang cùng Kiều Bản Dũng không hẹn mà cùng nhau phá lên cười một tràng. Có lẽ cả đôi bên đều hiểu được ý của nhau quá rõ ràng. Nhìn vào, chắc ai cũng phải nghĩ họ là đôi bạn tri kỷ chứ không phải hai cường địch sắp sửa một sống một chết với nhau.
Điền Trung Tấn cau mày, nhìn Sơn Bản Nhất Lang chằm chặp, hỏi :
- Khoan đã, có điều ta chưa được hiểu. Xưa nay ta chưa hề quen biết ngươi, mà ngươi cũng chưa hề biết ta. Tóm lại, chúng ta chưa hề có ân oán gì với nhau. Tại sao ngươi nhất định phải chống lại ta?
Sơn Bản Nhất Lang cười nhạt, đưa tay với dáng điệu thách thức, nói :
- Hỏi cũng vô ích lắm, Điền Trung Tấn. Hãy ra tay đi thôi!
Điền Trung Tấn nhìn kẻ tả hữu khẽ ra dấu. Lập tức, mười hai võ sĩ đạo quanh y đồng loạt đứng lên, xông tới, rút kiếm đứng bủa vây, dồn Sơn Bản Nhất Lang vào giữa.
--------
[1] Bảo mã: ngựa quý.
[2] Xếp hàng thẳng ngang.
Dùng trà và điểm tâm xong, Sơn Bản Nhất Lang ra quày móc tiền trả. Nhưng chủ quán cười, xua tay nói :
- Quán này chẳng bao giờ tính tiền người của Sơn Điền gia trang hết.
Sơn Bản Nhất Lang ngạc nhiên, hỏi :
- Vì sao ông biết tôi là người của Sơn Điền gia trang? Chủ quán cười, đáp :
- Nhìn con ngựa tôi đã biết ngay. Đây là bảo mã [1] của Sơn Điền trang chủ. Theo tôi được biết, ngoài Sơn Bản gia ra, không còn người nào được phép cỡi nó.
Thấy chủ quán còn biết rõ cả danh tánh mình, cùng những chi tiết nhỏ bên lề, Sơn Bản Nhất Lang càng thêm kinh ngạc, cúi đầu tỏ ý bái phục. Chủ quán lại nói tiếp :
- Nhờ Sơn Điền trang chủ tôi mới có được ngày nay. Ông ta cứu tôi từ tay đám thảo khấu, đem về giúp đỡ tận tình, giúp vốn cho tôi mở quán kiếm ăn độ nhật. Cho dẫu tôi làm ăn khá giả, ông ta cũng chưa hề đòi hỏi tôi phải trả ơn hay phải đóng hụi chết như đám lãnh chúa bất nhân tại khắp nơi. Mấy lần tôi tìm đến dâng quà, đóng góp chút đỉnh thì ông ta chẳng những không nhận còn tỏ ra không bằng lòng chút nào. Tôi chẳng biết phải làm gì hơn nên chỉ đành dùng chốn này để tiếp đãi người của Sơn Điền gia trang để đền ơn Trang chủ phần nào.
Sơn Bản Nhất Lang buồn bã nói :
- Ông thật là người trung nghĩa, không vong ân bội nghĩa, thật đáng ngưỡng mộ thay. Nhưng ông chưa biết đó thôi, Sơn Điền gia trang vừa mới gặp tai họa khủng khiếp.
Chủ quán trợn tròn đôi mắt, hỏi :
- Sao? Sơn Bản gia nói sao?
Sơn Bản Nhất Lang liền đem chuyện xảy ra những ngày qua của Sơn Điền gia trang thuật lại. Chủ quán nghe xong ôm mặt, lộ vẻ đau đớn, nói:
- Người hiền sao lại bị trời nhẫn tâm giáng họa như thế! Tôi hận mình thân trói gà không chặt không thì cũng quyết đi tìm Điền Trung Tấn và đám bộ hạ của hắn trả thù cho Sơn Điền trang chủ. Tôi chắc rồi đây cũng phải liệu đường mà dọn đi nơi khác thôi chứ không thể nào sống dưới nanh vuốt của Điền Trung Tấn được đâu. Vả lại, tôi cũng muốn theo Sơn Điền trang chủ đến cùng. Đây là lúc Trang chủ cần người phò trợ hơn bao giờ hết.
Sơn Bản Nhất Lang ôn tồn nói :
- Việc trả thù đã có tôi lo. Thành hay bại, việc đó do ý trời. Nếu ông có lòng muốn giúp Trang chủ thì có thể giúp tôi một việc được không?
Chủ quán cúi đầu thi lễ, nói :
- Sơn Bản gia vì Sơn Điền gia trang ra tay, thật là hành động của bậc trượng phu. Đừng nói là một việc, mà cho dù là trăm, ngàn việc đi chăng nữa tôi cũng thề sẽ giúp Sơn Bản gia ngay. Lão nhân gia có cần gì xin cứ dạy bảo thôi.
Sơn Bản Nhất Lang gật đầu, nói :
- Tốt lắm! Vậy xin ông cho tôi được gửi ngựa tại đây. Nếu chiều nay trước khi mặt trời lặn mà chưa thấy tôi trở lại đây thì lập tức đem ngựa về trả cho Sơn Điền trang chủ, đồng thời khuyên Trang chủ mau lên đường khởi sự tức thì chứ đừng chần chờ nữa. Tôi đã sắp xếp an bài xong mọi chuyện, căn dặn Đường chủ mọi chuyện rồi. Tới đó, ông có thể đi lánh nạn chung với gia đình Trang chủ luôn cũng tiện.
Chủ quán gật đầu :
- Tôi nguyện sẽ làm theo lời Sơn Bản gia đã căn dặn. Cầu chúc Sơn Bản gia được vạn sự cát tường, mã đáo thành công. Tôi sẽ từng giây từng phút chờ đợi tin lành của Sơn Bản gia.
* * * * *
- Đứng lại! Ngươi là ai? Đi đâu?
- Ta Sơn Bản Nhất Lang, cần đi tìm Điền Trung Tấn, chủ nhân các ngươi nói chuyện. Hãy mau tránh đường!
- Hừ, tên tuổi chúa công chúng ta đâu có thể để cho ai muốn tùy tiện xướng lên như vậy chứ!
Nhìn đám võ sĩ đạo hung hăng, xếp hàng theo hình chữ ‘nhất’ [2] đứng chặn đường mình, Sơn Bản Nhất Lang lạnh lùng nói :
- Tất cả những tên nào định cản đường ta đã chết cả rồi. Ta thật tình không muốn giết các ngươi chút nào, nhưng nếu còn đứng đó thì đừng trách ta!
Đám võ sĩ đạo tuốt gươm, quát lớn :
- Quân ngông cuồng, không biết trời cao là gì. Mau đi chết đi!
Sơn Bản Nhất Lang chẳng nói chẳng rằng. Chỉ thấy chàng thoắt người một cái thật lẹ. Sau đó, ánh kiếm lóe lên, đám võ sĩ đạo chỉ trong nháy mắt, từng tên một gục ngã chết tại chỗ. Tên nào tên nấy sau khi chết mắt đều trợn lên như kinh ngạc, không hiểu vì sao sự việc xảy ra quá mau lẹ như vậy, đến độ chưa tên nào kịp xuất chiêu nào.
Thanh toán xong đám võ sĩ, Sơn Bản Nhất Lang phi thân tới, đi thẳng vào cửa lớn đại sảnh của Điền Trung phủ. Bên trong đại sảnh, Điền Trung Tấn đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế mây bọc bằng da hổ, chung quanh hắn có mười mấy võ sĩ đạo hầu cận. Sơn Bản Nhất Lang nhận ra người ngồi bên tay phải Điền Trung Tấn không ai khác hơn là Kiều Bản Dũng, gã sát thủ có một không hai dưới vòm trời này.
Nhìn Sơn Bản Nhất Lang, Điền Trung Tấn không lộ vẻ ngạc nhiên, chỉ lạnh lùng hỏi :
- Tại sao người đến lại là ngươi mà không là Sơn Điền Anh Minh?
Sơn Bản Nhất Lang khinh khỉnh, đáp :
- Tại sao không phải là ta chứ? Ta đến đây đại diện, thay thế cho Sơn Điền trang chủ.
Điền Trung Tấn hất hàm, hỏi :
- Ngươi muốn gì?
Sơn Bản Nhất Lang trả lời dửng dưng :
- Ta muốn lấy lại công đạo cho Sơn Điền trang chủ cũng như cho tất cả những người tại Sơn Điền gia trang!
Điền Trung Tấn điềm tĩnh, dửng dưng hỏi tiếp :
- Ý ngươi muốn sao?
Sơn Bản Nhất Lang mặt đằng đằng sát khí, giọng như quả quyết :
- Các ngươi phải đền tội cho những việc làm độc ác vừa qua.
Điền Trung Tấn cười ha hả, nói :
- Mạnh được yếu thua! Đó là quy luật từ xưa đến nay từ thuở khai thiên lập địa. Chẳng có gì gọi là độc ác cả. Với lại ta cũng đã cho Sơn Điền gia trang quá nhiều cơ hội rồi. Nếu Sơn Điền Anh Minh chịu nghe lời ta, chịu theo giải pháp của ta thì chuyện đã không đi đến độ phải như vậy. Chẳng qua là tại hắn cả, không thể trách ta được.
Sơn Bản Nhất Lang chỉ vào mặt Điền Trung Tấn gằn giọng :
- Nếu ai cũng nói chuyện luật rừng như ngươi thì trên đời này làm gì còn công lý công đạo? Và xã hội này làm gì còn tôn ti trật tự? Được, nếu đã là vậy thì hôm nay ta cũng quyết cùng ngươi xử theo lý lẽ ‘mạnh được yếu thua’.
Điền Trung Tấn điềm tĩnh nhìn Sơn Bản Nhất Lang, nói :
- Chuyện này không mắc mớ gì đến ngươi nghe Sơn Bản Nhất Lang. Ta không có gì chống đối hay hậm hực với thù hận gì với ngươi cả, mà cũng chẳng muốn ngươi phải uổng mạng. Dù sao ta cũng khá khen, cũng thương tiếc ngươi là một hào kiệt trên đời. Ngươi hãy mau rời khỏi nơi đây thì ân oán giữa chúng ta với nhau kể như kết thúc, không ai thiếu nợ ai, và cũng không ai hận ai. Nếu ngươi cần, ta sẽ không hẹp lượng, ít nhiều cấp chút tiền lộ phí cho. Chuyện giữa ta và Sơn Điền Anh Minh hãy để ta với hắn thanh toán với nhau. Ngươi đừng xen vào nữa.
Sơn Bản Nhất Lang nói như trêu ghẹo :
- Vậy chắc Điền Trung Tấn ngươi có ý chiêu mộ ta về làm cánh tay mặt của ngươi phải không?
Điền Trung Tấn cũng cười khinh khỉnh, đáp lời :
- Ngươi hả? Ta chẳng có chân gì cho ngươi ở đây cả. Hãy rời khỏi nơi đây để được toàn tánh mạng. Chống đối với ta không có lợi cho ngươi chút nào cả. Hãy nhìn gương Sơn Điền gia trang mà lấy đó tự răn mình. Và hãy nhìn đám thủ hạ của ta ở đây để tự lượng sức mình. Ngươi ráng mà nặn óc suy nghĩ cho thật kỹ để mà quyết định cho sáng suốt.
Sơn Bản Nhất Lang cười, nói :
- Sơn Điền Anh Minh là nghĩa huynh của ta, là Trang chủ của ta. Nay Sơn Điền gia trang gặp nạn thì ta làm sao mà khoanh tay đứng nhìn cho được. Kẻ nào đối địch với Sơn Điền gia trang tức là kẻ đó đối địch với ta. Ngươi trước sau cũng phải đối đầu với ta thôi, dù muốn dù không.
Điền Trung Tấn cười ha hả, nói :
- Một mình ngươi mà làm được gì hả? Muốn đối địch với ngươi thật có gì khó đâu chứ? Ngươi có ba đầu sáu tay gì khiến cho ta sợ hả?
Sơn Bản Nhất Lang nhếch mép, nói :
- Điền Trung Tấn! Trời dung túng cho ngươi như thế kể ra cũng lâu quá rồi, đủ quá rồi! Ngươi đừng hòng tác oai tác quái nữa. Thời của ngươi đã hết rồi, hãy dẹp bỏ giấc mộng làm lãnh chúa kia đi!
Điền Trung Tấn bình tĩnh nhắp một ngụm trà, nói :
- Ta đã hết thời? Vậy chứ còn ngươi thì sao hả lãng nhân?
Sơn Bản Nhất Lang nhún vai, dửng dưng :
- Ta khác với ngươi ở chỗ là ta biết lúc nào phải kềm hãm, lúc nào phải dừng bước, và biết ăn theo thuở ở theo thời.
Điền Trung Tấn nhìn Sơn Bản Nhất Lang chằm chặp, gằn từng tiếng :
- Rất có thể một ngày nào đó ta hết thời. Nhưng chắc chắn không phải là lúc này, và cũng sẽ không phải do bàn tay của ngươi gây ra.
Mặt Sơn Bản Nhất Lang bỗng đanh thép lại, nói :
- Ta thay Sơn Điền Anh Minh tới đây, thứ nhất quyết đấu với Kiều Bản Dũng, thứ nhì, rửa hận cho Sơn Điền gia trang.
Điền Trung Tấn bỗng nổi cơn thịnh nộ, nhìn Sơn Bản Nhất Lang dưới cặp mắt đỏ ngầu, nói :
- Sơn Bản Nhất Lang! Ta đã nhân nhượng nhiều lắm rồi. Nếu còn cố chấp không biết điều thì chớ trách ta!
Sơn Bản Nhất Lang tỉnh bơ, nói :
- Ta cần gì phải biết điều với một kẻ không biết lẽ phải.
Thình lình, Sơn Bản Nhất Lang nhìn thẳng vào mặt Kiều Bản Dũng, lớn tiếng :
- Kiều Bản Dũng! Không phải Sơn Điền trang chủ thất hứa với huynh, chỉ vì tôi cản ông ta lại mà đi thay cho ông ta đó thôi. Huynh đã từng nói là rất muốn có cơ hội so tài với tôi. Vậy bây giờ là đúng lúc rồi.
Kiều Bản Dũng với sắc mặt đanh thép, cũng nhìn Sơn Bản Nhất Lang chằm chặp, dõng dạc lên tiếng :
- Sơn Bản đại ca. Trận đấu giữa chúng ta dĩ nhiên trước sau không tránh được rồi. Cho dù anh không đến tìm tôi thì tôi cũng phải đến tìm anh thôi. Nhưng hình như anh vẫn chưa phục sức đầy đủ đâu. Kiều Bản Dũng này dù sao cũng không muốn chiếm thế thượng phong bằng cách này đâu. Chúng ta có thể hẹn lại khi khác vào một ngày đẹp trời, một dịp tốt hơn khi anh đã hoàn toàn khôi phục sức khỏe, công lực. Như vậy sẽ công bình hơn cho anh.
Sơn Bản Nhất Lang lắc đầu :
- Chuyện đó chẳng có gì quan trọng đáng nói cả. Kiều Bản Dũng, anh cũng biết trong nghề là khi nào có cơ hội tốt thì phải nắm chặt lấy, vì cơ hội chẳng bao giờ đến hai lần đâu. Chúng ta nếu cần quyết đấu thì cứ quyết đấu thôi. Có gì gọi là công bình với bất công chứ!
Kiều Bản Dũng bỗng nghiêm mặt lại, nói :
- Sơn Bản đại ca nói cũng rất phải. Nhưng đại ca cũng biết rõ rằng một khi Kiều Bản Dũng này đã ra tay thì không cần biết đối phương của mình là ai, bạn hay thù, hay nam, nữ, lão, ấu, hay có bị thương sắp chết cũng không ngoại lệ.
Sơn Bản Nhất Lang gật đầu :
- Điều đó Sơn Bản Nhất Lang ta đã quá rành về Kiều Bản Dũng.
Kiều Bản Dũng phá lên cười, nói :
- Sơn Bản Nhất Lang lúc nào cũng là Sơn Bản Nhất Lang.
Sơn Bản Nhất Lang cười nhạt, nói :
- Kiều Bản huynh cũng đừng quên lưỡi gươm của ta đang mang đầy hận thù. Chưa biết được là điều lợi hay điều hại cho huynh!
Kiều Bản Dũng gật đầu :
- Điều này Sơn Bản đại ca nói cũng rất chí lý.
Cả Sơn Bản Nhất Lang cùng Kiều Bản Dũng không hẹn mà cùng nhau phá lên cười một tràng. Có lẽ cả đôi bên đều hiểu được ý của nhau quá rõ ràng. Nhìn vào, chắc ai cũng phải nghĩ họ là đôi bạn tri kỷ chứ không phải hai cường địch sắp sửa một sống một chết với nhau.
Điền Trung Tấn cau mày, nhìn Sơn Bản Nhất Lang chằm chặp, hỏi :
- Khoan đã, có điều ta chưa được hiểu. Xưa nay ta chưa hề quen biết ngươi, mà ngươi cũng chưa hề biết ta. Tóm lại, chúng ta chưa hề có ân oán gì với nhau. Tại sao ngươi nhất định phải chống lại ta?
Sơn Bản Nhất Lang cười nhạt, đưa tay với dáng điệu thách thức, nói :
- Hỏi cũng vô ích lắm, Điền Trung Tấn. Hãy ra tay đi thôi!
Điền Trung Tấn nhìn kẻ tả hữu khẽ ra dấu. Lập tức, mười hai võ sĩ đạo quanh y đồng loạt đứng lên, xông tới, rút kiếm đứng bủa vây, dồn Sơn Bản Nhất Lang vào giữa.
--------
[1] Bảo mã: ngựa quý.
[2] Xếp hàng thẳng ngang.
Danh sách chương