Sau đại hội thể thao không cần mặc áo lớp nữa, nhưng chủ nhiệm lớp 10/1 tính lập dị, yêu cầu mọi người tiếp tục mặc áo lớp, thầy ấy nói như vậy càng có thể thể hiện lớp 10/1 là một đại gia đình, khiến mọi người có tinh thần tập thể và cảm giác thuộc về lớp hơn, hơn xa sự gắn kết của các lớp khác. Chủ yếu là, sau đó chủ nhiệm lớp còn cường điệu thêm một câu: “Tuy rằng về mặt số lượng hay tốc độ chúng ta không so được với các lớp khác, nhưng chúng ta có thể cười chết họ, khiến họ nhũn chân, dùng trí để giành thắng lợi.”

“…”

Mọi người không có sức phản bác, sau khi về nhà Trần Hề lập tức giặt sạch áo thun đỏ, may mà hiện giờ thời tiết không tệ, áo thun cũng mỏng, đến tối quần áo đã được phơi khô, hôm sau cô lại mặc áo lớp đến trường. Áo thun in hình Mario của Phương Nhạc là áo ngắn tay, sáng sớm trời lạnh, anh cũng mặc thêm áo khoác mùa thu của trường.

Buổi chiều hôm đại hội thể thao là chạy cự li dài 3000 mét, sau chạy cự li dài chính là trò chạy whirlwind kỳ thú, trước khi chạy cự li dài, Trần Hề và Trương Tiêu Hạ vào nhà vệ sinh một chuyến để đưa giấy vệ sinh cho ủy viên văn nghệ Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ đứng dựa ở tay vịn cầu thang bên ngoài nhà vệ sinh, sắc mặt hơi trắng bệch mà nói: “Chắc do ly sữa đậu nành buổi sáng kia làm hại.”

Trần Hề hỏi: “Sữa đầu nành cũ à?”

Bạch Chỉ nói: “Có thể, dù sao trưa tớ ăn que cay xong bắt đầu đau bụng ngay.”

“… Cậu có từng suy xét đến khả năng không phải sữa đậu nành hư không?” Trần Hề nhắc nhở cô nàng.

“Dù sao không thể là que cay hư!” Bạch Chỉ chém đinh chặt sắt.

… Trần Hề và Trương Tiêu Hạ còn có thể nói gì đây.

Bụng Bạch Chỉ còn đau âm ỉ, cô ta lấy máy ảnh DSLR* trên cổ xuống, trịnh trọng đến lạ mà treo vào cổ Trương Tiêu Hạ: “Lát nữa nhiệm vụ chụp ảnh tạm thời giao cho cậu.”

Đại hội thể thao trường trung học số 8 trừ giải thưởng bình chọn thể thao, ngoài ra còn bình chọn một vài giải thưởng khác, giải thưởng nhiếp ảnh chính là một trong số đó. Bạch Chỉ gánh trách nhiệm này, nhưng hiện giờ cô ta không dám cách nhà vệ sinh quá xa, cô ta lo nam sinh trong lớp sẽ động tay động chân làm hư máy ảnh DSLR này, nghĩ tới nghĩ lui, cô ta bèn giao chiếc DSLR cho Trương Tiêu Hạ, Trương Tiêu Hạ biết dùng thế nào.

Trương Tiêu Hạ thử máy, Bạch Chỉ đứng bên cạnh nói: “Còn nữa, các cậu bảo Phương Nhạc phối hợp chụp ảnh nhé, phục vụ công việc của chúng ta một chút. Hôm qua tớ chụp ảnh cho cậu ta, bảo cậu ta cười một cái, cậu ta lại như tớ thiếu tiền cậu ta, khuôn mặt lạnh lùng hoàn toàn không cười. Tức chết tớ, các cậu nói đi, cậu ta không phải không biết cười, sao chụp cái mặt cười của cậu ta lại khó như vậy, chụp ảnh còn làm ra vẻ lạnh lùng ngầu ngầu, gánh nặng thần tượng có phải hơi nặng quá rồi không, bình thường cũng thôi, nhưng sự lạnh lùng của cậu ta đâu có phù hợp với chủ đề Mario vui nhộn của lớp chúng ta.”

Trương Tiêu Hạ cãi lại thay Phương Nhạc: “Đúng là cậu ấy không biết cười khi chụp hình mà, hôm qua tớ chụp cho cậu ấy một tấm, cậu ấy lại không cười chút nào, không tin cậu hỏi Trần Hề đi.”

Trần Hề gần đầu, bức ảnh đó Trương Tiêu Hạ đã chia sẻ cho cô sau.

Chiều tối hôm qua Trương Tiêu Hạ kết thúc nhảy xa trở về khán đài, lúc ấy Trần Hề rảnh rang không có việc gì làm, trong tay cầm một quyển từ đơn tiếng Anh.

Trương Tiêu Hạ hỏi cô: “Hình tớ gửi cậu, cậu đã xem chưa?”

Trần Hề: “Hình gì?”

“Vừa gửi cậu đó, ảnh của Phương Nhạc.” Trương Tiêu Hạ phóng đại: “Phương Nhạc kêu tớ chia sẻ cho cậu.”

Trần Hề lấy điện thoại ra từ trong túi, mấy phút trước đúng là Trương Tiêu Hạ có gửi một tấm ảnh của Phương Nhạc tới.

Trần Hề nói: “Cậu chụp hình thẻ cho cậu ấy đấy à?”

“… Không, điểm quan trọng không phải cái đó.” Trương Tiêu Hạ rất khó để không nghĩ nhiều, cô nàng nhỏ giọng hỏi: “Cậu nói xem, vì sao Phương Nhạc lại bảo tớ chia sẻ ảnh cho cậu?”

Trần Hề nói một cách đương nhiên: “Chắc chắn điện thoại của anh ấy lại hư rồi, đương nhiên chỉ có thể bảo cậu chia sẻ hình ảnh cho tớ, sau này gửi qua máy tính của anh ấy.”

Trương Tiêu Hạ nghe vậy, nhớ ra điện thoại của Phương Nhạc đúng là thường xuyên xảy ra vấn đề, cô ấy bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là như thế.”

Bức ảnh kia hiện giờ còn đang ở trong điện thoại của Trần Hề, hôm qua lúc đại hội thể thao kết thúc, Trần Hề và các bạn cùng lớp luyện tập chạy whirlwind, buổi tối quên mất chuyện gửi ảnh cho Phương Nhạc.

Bạch Chỉ nghe Trương Tiêu Hạ bênh vực Phương Nhạc, cô ta hậm hừ, lại nhìn về phía Trần Hề. Bạch Chỉ biết quan hệ giữa Trần Hề và Phương Nhạc khá tốt, cho nên cô ta bảo: “Hề Hề, cậu nói với Phương Nhạc, bảo cậu ta nhìn Lâu Minh Lý đi, đều là trai đẹp, mỗi lần Lâu Minh Lý chụp ảnh đều cười như hoa cúc, cậu bảo Phương Nhạc học hỏi người ta nhiều vô.”

Củ cải và rau xanh mỗi người một sở thích, Bạch Chỉ không thích kiểu khuôn mặt Phương Nhạc, cô ta thích kiểu đẹp trai của Lâu Minh Lý hơn.

Trần Hề không thể không suy xét thay Phương Nhạc: “Có lẽ Phương Nhạc khó mà cười được đa tầng như vậy.”

Bạch Chỉ: “Hả, đa tầng là gì?”

Trần Hề hình dung, “Hoa cúc, cảm giác nhiều tầng lớp.”

Hoa cúc đều có tầng lớp, Trần Hề nói chuyện xuôi tai, dùng cảm giác đa tầng để diễn đạt ý.

Trương Tiêu Hạ phụt cười: “Bạch Chỉ cậu xác định là cậu đang khen Lâu Minh Lý đấy hả, Lâu Minh Lý tức chết mất.”

Bạch Chỉ một hơi cũng không thở nổi, bụng lại kêu ùng ục, cô ta cũng cười theo, Trần Hề hình dung so sánh đúng quá, giọng cô ta vẫn hung dữ: “Cậu giỏi nhất là giả ngu, dù sao tớ cũng mặc kệ, nhiệm vụ này giao cho các cậu, các cậu phải có tinh thần vì danh dự tập thể.” Nói xong cô nàng lại nhịn không được, ôm bụng, bước chân yếu ớt chạy vào nhà vệ sinh.

Trương Tiêu Hạ gọi lớn tiếng: “Cậu như vậy rồi còn chạy whirlwind được không thế?”

Tiếng trong nhà vệ sinh cực kỳ vang dội: “Yên tâm, tớ ngồi một lát là ổn!”

Ở khu xuất phát chạy môn thi 3000 mét có một đám người đang đợi, lúc Trần Hề và Trương Tiêu Hạ đến, Phương Nhạc và Phan Đại Châu đang chuẩn bị làm nóng người. Trên cổ Trương Tiêu Hạ đeo máy ảnh, Lâu Minh Lý nhìn thấy hỏi: “Nhiếp ảnh gia vĩ đại tới rồi.”

Trần Nam Hạo nói: “Ơ, sao lại đổi người rồi, ủy viên văn nghệ của chúng ta đi đâu rồi?”

Trần Hề: “Bạch Chỉ còn nhiệm vụ khác.”

Thẩm Nam Hạo nhìn về phía Trương Tiêu Hạ trêu chọc: “Bí đao nhỏ, chắc cậu chỉ chụp được đến lỗ mũi Phương Nhạc quá.”

Phan Đại Châu vừa ép chân vừa nói: “Bạn học nhỏ, hôm nay cậu chụp cho đẹp nhé, đừng chụp Phương Nhạc thành ảnh thẻ nữa.”

Trương Tiêu Hạ cầm camera nói: “Sẽ không sẽ không vậy đâu, hôm nay có máy ảnh, chắc chắn có thể chụp đẹp, hay là tôi cũng chụp cho cậu vài tấm nhé?”

Buổi chiều nhiệt độ trong không khí tăng cao, Trần Hề chạy tới chạy lui, trán cũng toát mồ hôi. Mấy người bên cạnh ồn ào nhốn nháo, Phương Nhạc hỏi Trần Hề: “Lại đi luyện tập chạy whirlwind?”

Trần Hề nói: “Không đâu, mọi người đều nói không cần luyện nữa, chờ môn chạy 3000 mét của các anh kết thúc bọn tôi lại qua ôm chân Phật một chút.”

“Vậy sao cứ không thấy em đâu hết vậy?”

Trần Hề khó mà nói là vì Bạch Chỉ đi vệ sinh không có giấy, cô chạy về phòng học lấy, kết quả phát hiện mình chỉ còn một tấm khăn giấy, nhiêu đó chắc chắn không đủ, cô đành phải chạy đến siêu thị trong trường mua một túi, kết quả ở cửa nhà vệ sinh vô tình gặp Trương Tiêu Hạ, mới biết được Bạch Chỉ chuẩn bị hai đường, gửi tin nhắn cho cả hai bọn cô.

Trần Hề nói ngắn gọn: “Tôi đi siêu thị, anh tìm tôi à?”

“… Không có.” Phương Nhạc kéo khóa kéo đồng phục chuẩn bị cởi, anh cũng không hỏi nhiều.

“Đúng rồi.” Trần Hề nghĩ đến bức ảnh kia, nói tiếp: “Hôm qua Trương Tiêu Hạ gửi tôi tấm ảnh của anh, nhưng tôi quên mất, về nhà anh nhớ nhắc tôi.”

Phương Nhạc cởi áo khoác đồng phục, muốn Trần Hề cầm: “Nhắc em làm gì?”

Trần Hề vươn tay định đón lấy: “Nhắc tôi gửi ảnh vào máy tính cho anh, không phải điện thoại anh bị hư không nhận ảnh được sao?”

“…”

Phương Nhạc không có áo khoác, giờ trên người anh mặc áo thun trắng in hình Mario, dưới người là chiếc quần thể thao xanh biếc. Bởi vì vận động mỗi ngày, khung xương của Phương Nhạc cân xứng, vai rộng thẳng, đường cong cơ bắp ở cẳng chân rõ ràng, cánh tay mang lại cảm giác rất mạnh mẽ.

Tay Trần Hề còn đang duỗi ra, Phương Nhạc lại đổi đường một chút, nhẹ nhàng bỏ áo khoác về phía trước một chút, đỉnh đầu Trần Hề hơi nặng, hai mắt tối om.

Cô kéo áo khoác xuống, không vui mà gọi tên người kia: “Phương Nhạc!”

Thiếu nữ mặc áo Mario mái tóc rối bù, gương mặt đỏ bùng, cô ôm một chiếc áo khoác đồng phục to rộng mà ngửa đầu, ánh mắt lộ ra chút lên án.

Thiếu niên mặc áo thun in hình Mario cúi đầu nhìn cô chăm chú, khóe miệng cong lên, ánh mắt che giấu: “Cầm, đừng chạy lung tung nữa.”

“Tách tách ——”

Bầu trời trong xanh, mây cuốn mây bay, sau lưng chàng trai cô gái được trồng cả một mảng rừng phong đỏ, tán cây nửa xanh nửa đỏ, như ngọn lửa mạnh đốt cháy thanh xuân, bốc cháy mãi không tắt được.

Trương Tiêu Hạ nhìn hình ảnh chiếc DSLR chụp được, thầm nghĩ, muốn chụp Phương Nhạc cười cũng rất đơn giản mà.

Sau khi kết thúc chạy 3000 mét không lâu, cuối cùng cũng đến chạy whirlwind kì thú, các lớp đều đang chuẩn bị.

Trong sân lớp 10/12, một cô nữ sinh xinh đẹp nói: “Cậu tới thật sao.”

Liêu Tri Thời nói: “Không phải lát nữa sẽ chạy whirlwind sao.”

“Tớ chỉ thuận miệng nhắc tới với cậu, cậu lại đến đây thế này lỡ bị giáo viên bắt được thì làm sao.” Nữ sinh này ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng trong mắt không giấu nổi sự vui mừng.

“Bắt được thì bắt thôi, không sao cả.” Liêu Tri Thời vừa nói vừa nhìn sân cách đó không xa, chỗ đó đang có một đám Mario giãn gân xoay tay.

Quy tắc chạy whirlwind là tám nữ sinh một nhóm, xếp hàng ngang cùng nắm lấy một cây gậy trúc, mặt đất đặt ba cái biển cảnh báo hình tam giác, bọn họ cần chạy một vòng quanh biển cảnh báo, sau đó chạy theo đường chữ S về phía trước, chạy qua cái biển cảnh báo thứ hai, sau khi chạy quanh một vòng, sẽ đưa gậy trúc cho nhóm tám nam sinh, lớp nào dùng ít thời gian nhất, lớp đó thắng.

Mario lớp 10/1 đều đang há há hớ hớ khởi động, người lớp khác vây xem cười nghiêng ngả, Trần Hề cũng đang làm nóng người, cô chạy chậm tại chỗ với dáng vẻ không chút dao động.

Đám Phương Nhạc, Phan Đại Châu đều đứng bên cạnh xem.

Cuộc thi nhanh chóng đã đến lượt bọn họ, Trần Hề đứng vị trí đầu tiên, Trương Tiêu hạ thứ hai, Bạch Chỉ thứ ba, tám nữ sinh nắm gậy trúc đi một mạch về phía trước, chạy qua biển cảnh báo rất thuận lợi, sau đó quay lại bảng hiệu, chạy đến vị trí thứ hai, Bạch Chỉ không nén nổi cơn đau bụng, hai chân mềm nhũn, lúc ngã xuống lại vướng người bên cạnh.

Mọi người cùng cầm gậy trúc, tất nhiên cũng cùng gặp nạn, nháy mắt bên cạnh tấm biển cảnh báo hình tam giác người ngã ngựa đổ.

Phương Nhạc ở xa vọt lên, một phát kéo Trần Hề đang đè trên người Trương Tiêu Hạ, anh lật Trần Hề lên.

Mặt cỏ mềm, không ai ngã xuống, môi và mũi Trần Hề đều dính vụn cỏ màu xanh xám, cô phun phì phì ra, Phương Nhạc nhấc cô từ dưới đất lên.

Trương Tiêu Hạ bên cạnh bị ném đi mặt ngẩn ra, Phan Đại Châu nâng cô nàng dậy, giải thích thay: “Gần đây anh em tôi khá ngang ngược, đầu óc không được tỉnh táo lắm, thứ lỗi thứ lỗi, cậu có bị ngã không, muốn đến phòng y tế không?”

Phòng y tế thì không cần đi, nhiều nhất mọi người chỉ bị chút xây xát nhỏ, lòng bàn tay Trần Hề cấn vào đá trên cỏ, vạch ra một vệt đỏ nhàn nhạt, nước thuốc cũng không dùng tới.

Buổi tối ở nhà, Trần Hề làm xong một bài thi rồi ra khỏi phòng ngủ, định đi xuống lầu rót li nước, vừa đúng lúc gặp Phương Nhạc đi vào nhà tắm, cô kịp thời gọi đối phương lại: “Lát nữa tôi gửi ảnh cho anh nhé, thuận tiện mượn máy tính anh một chút.”

Phương Nhạc nói: “Máy tính mở rồi, em tự dùng đi.”

Trần Hề nói: “Anh định tắm sao? Anh tắm xong thì gọi tôi, tôi làm đề một lát.

Sau hơn mười phút Phương Nhạc đã tắm rửa xong, làm khô tóc rồi mới về phòng ngủ, anh gõ cửa nhỏ hai cái, gọi người qua.

Kết quả anh nghe tiếng bước chân đi qua từ sau bức tường, mấy giây sau, cửa phòng ngủ anh bị gõ hai cái, ngoài cửa vang tiếng Trần Hề: “Tôi vào được không?”

Phương Nhạc chững lại, nhìn cửa phòng ngủ, lại nhìn cửa nhỏ.

“Phương Nhạc?” Trần Hề ngoài cửa gọi anh.

“Vào đi.” Phương Nhạc nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, nhìn Trần Hề đi vào từ cánh cửa đó.

Trần Hề mang theo điện thoại cùng cáp truyền dữ liệu, cô hỏi: “Tôi giúp anh gửi vào máy tính nhé?”

“Ừ.”

Trần Hề ngồi trên ghế máy tính, vừa di chuột, vừa nói, “Tôi làm nhanh thôi, chỉ tra chút số liệu, ảnh chụp của anh tôi để ở màn hình nhé?”

“Ừ.” Phương Nhạc ngồi trên mép giường, tiện tay cầm lấy một quyển sách có thẻ đánh dấu trang trên tủ đầu giường, mở sách được đặt thẻ đánh dấu trang, anh hỏi: “Tay đỡ hơn chút nào không?”

“Tay tôi không sao.” Trần Hề nói: “Chạm vào nước cũng không đau, vết thương nhỏ này qua hai ngày là khỏi.”

Phương Nhạc không có chữ nào đọc vào, anh khép sách lại, đặt về tủ đầu giường, lại cầm điện thoại tùy tiện nhấn, cũng không nhìn người trước bàn máy tính, cho đến khi đối phương tra tài liệu xong đứng dậy.

“Tôi xong rồi, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Phương Nhạc nhìn cô ra khỏi cửa chính phòng ngủ, cô đóng cửa lại, lại mở cửa phòng ngủ của mình, tiếng bước chân vang lên bên vách ngăn.

Phương Nhạc tiện tay bỏ điện thoại lên giường, nhìn chằm chằm cánh cửa nhỏ hơi mỏng kia.

Lời Phan Đại Châu nói với Trương Tiêu Hạ hôm nay anh đã nghe thấy ——

“Gần đây anh em tôi khá ngang ngược, đầu óc không được tỉnh táo lắm.”

Giờ phút này Phương Nhạc nhìn chằm chằm cánh cửa này, tỉnh táo suy nghĩ, trường số 8 và khoa quốc tế cùng thuộc một tập đoàn, quan hệ khăng khít, nhưng ở giữa chúng trước sau đều ngăn cách bởi một cánh cửa sắt, giới hạn phân chia rõ ràng.

Cánh cửa này, lúc trước anh đóng lại, thì ra sau này cô cũng chưa từng mở ra.

Đây chính là ranh giới lãnh thổ một nước ——

Phương Nhạc cầm chiếc chìa khóa trong ngăn kéo ra, anh đi đến trước cửa nhỏ, chậm rãi cắm chìa khóa vào ổ, sau đó trở lại giường, dựa vào thành giường, một lần nữa cầm lấy quyển sách mà lúc trước anh đọc không vô nổi một chữ kia.

Sau này, anh sẽ khiến cô mở cửa.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Yên tâm yên tâm, Phương Nhạc là thanh niên tốt tuân theo pháp luật!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện