Lúc đi họ phải đi đường hai ngày, đường về họ chỉ cần một ngày, bởi vì họ không nghỉ chân trên đường, vừa lúc rạng sáng hai người đã xuống máy bay.

Ông chủ Phương một mình lái xe tới đón, đèn đuốc sân bay sáng trưng, cha già nửa tháng không gặp được hai người họ, vừa nhìn thấy Phương Nhạc kéo hai chiếc vali đi ra, ông chủ Phương đã vui mừng lớn giọng bảo: “Quả nhiên con trai nên ném ra ngoài rèn luyện nhiều hơn, nhóc con à, mới hơn mười ngày không gặp, con đã có mùi đàn ông hơn rồi đó!” Lại nói với Trần Hề: “Hề Hề à, cháu cũng có tinh thần hơn trước rồi, tốt tốt tốt!”

Nhưng rõ ràng là cùng một người, sau khi Phương Mạt nhìn thấy họ lại đưa ra phản ứng hoàn toàn khác.

“Phương Nhạc, em ăn bảng màu vẽ à, dù có ăn bảng màu thật em cũng đâu thể trộn ra được cái màu đẹp thế này? Em nhìn coi bộ dạng giờ của em có giống ma không, nói chứ cái màu này của em có tẩy sạch được không vậy, không phải là sẽ giữ suốt đời chứ?”

“Hề Hề à, có phải bảng màu vẽ có độc không, sao em cũng trúng chiêu rồi, còn nữa mặt em không cẩn thận chà xuống đất à? Em chưa từng dùng đồ mỹ phẩm dưỡng da à?”

Sau khi mặt trời lên Phương Mạt mới nhìn thấy bọn họ, lúc rạng sáng họ về nhà, cô ấy đã ngủ tới trời đất tối sầm.

Lúc này đã giữa trưa, Trần Hề và Phương Nhạc mới tỉnh dậy, vali còn đang bày trên đất trong phòng chưa rảnh dọn dẹp, hai người đói bụng nên xuống lầu ăn cơm trước, ai ngờ vừa đến nhà ăn đã gặp phải lời nhận xét độc mồm của Phương Mạt.

Trần Hề nhìn về phía Phương Nhạc, mùi đàn ông theo lời ông chủ Phương, và ăn màu vẽ theo lời Phương Mạt, thật ra đều đang nói Phương Nhạc đen.

Phương Nhạc cũng nhìn về phía Trần Hề, có tinh thần hơn theo lời ông chủ Phương, và chà mặt dưới đất theo lời Phương Mạt, thật ra đều đang nói làn da Trần Hề đã thô ráp hơn.

Thẩm mỹ là thứ mỗi người mỗi ý, bây giờ hai người quan trọng việc ăn cơm hơn, họ không rảnh nói chuyện, bưng chén cơm lấp đầy bao tử trước.

Nhưng Phương Mạt vẫn lải nhải.

“Bé ngoan, không phải chị nói em chứ, cái đầu dưa này của em trừ học, còn có thể lắp thêm thứ gì khác không? Mặt quan trọng với phụ nữ chúng ta như thế nào em có biết không? Đừng ỷ còn trẻ muốn làm gì thì làm, suốt ngày cẩu thả, chị có một người bạn như vậy, hồi cấp hai cậu ấy thức đêm chơi game mỗi ngày, hình thành quầng thâm mắt. Mấy năm học cấp ba này mỗi ngày cậu ấy đều 10 giờ ngủ 6 giờ dậy, ngủ tròn tám tiếng vẫn vô dụng, quá thảm luôn, giờ chỉ cần cậu ấy để mặt mộc ra ngoài, người cứ như bị hút khô máu ấy, em có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đó của cậu ấy không? Trần Hề không nghe ra trọng điểm, nói như đang cảm thán: “Vậy da của bạn chị rất trắng đó.”

Phương Nhạc cong môi, Phương Mạt nghẹn họng, tức giận nói: “Trọng điểm là cậu ấy trắng hả, trọng điểm là quầng thâm mắt của cậu ấy! Còn cả em nữa ——”

Phương Mạt dời mục tiêu: “Không phải chị nghi ngờ em đâu, em trai à, hồi học quân sự có phải em trộm kem chống nắng của chị không? Nếu không sao lúc học quân sự em không sao, giờ mới phơi nắng mấy ngày đã phơi mình đến xấu như vậy, hôm nay em ngủ dậy có soi gương không, sao còn có tâm trạng ngồi đây ăn cơm vậy.”

Phương Nhạc chỉ muốn ăn cơm trong yên lặng, anh tùy tiện nói một câu xua đuổi Phương Mạt: “Sao mặt chị lại như thế, nốt ruồi chưa hết à?”

Phương Mạt vừa nghe lập tức che mặt lại, cô ấy chìm vào trầm tư, thở vắn than dài nói gần đây vẫn luôn ngủ sớm dậy sớm ăn uống hợp lý, vừa đắp mặt nạ vừa bôi mỹ phẩm làm trắng, nhưng vết tẩy nốt ruồi kia vẫn chưa biến mất hoàn toàn.

Phương Mạt nhào cằm Trần Hề một cái, nhìn chằm chằm bảo: “Vết trên cằm em có phải đã khỏi hẳn rồi không?”

Trần Hề gật đầu: “Khỏi rồi ạ.”

“Vì sao em hết, chị vẫn chưa hết chứ, chị cũng đâu có thể chất lưu vết sẹo đâu.”

Phương Nhạc nói trong lòng trên cằm cô thật ra cũng chưa khỏi hoàn toàn, bây giờ vẫn còn dấu vết rất mờ nhạt, chẳng qua, không nhìn kĩ sẽ không thấy.

Mấy người đang nói chuyện, bà nội Phương chén hai tô canh từ phòng bếp ra.

Sau khi cô Vương bị sa thải, nhà họ Phương lại mời một cô giúp việc khác, hôm nay cô đó nghỉ, cho nên bàn đồ ăn trưa nay đều do bà nội Phương làm.

Trần Hề và Phương Nhạc dậy muộn, sáng sớm ông chủ Phương đã ngáp ngủ ra khỏi cửa, bà nội Phương và Phương Mạt cũng đã ăn trưa trước, canh lúc trước cũng đã nguội, giờ mới được hâm nóng lại.

Bà nội Phương bưng chén canh đặt trên bàn để họ tự lấy, bà đánh lưng Phương Mạt một phát, nói cô ấy: “Cháu không ngừng nghỉ được một chút à, bà trong bếp cũng nghe thấy cháu nói không ngừng.”

“Cháu đã cô đơn nửa tháng rồi, trong nhà không có ai nói chuyện với cháu, hai đứa vất vả lắm mới về, cháu không thể nói chuyện với chúng nó à.”

Bà nội Phương thay giày ở cửa, bà định đến trung tâm hoạt động của tiểu khu tham gia hoạt động dành cho người cao tuổi, phóng cho Phương Mạt một ánh mắt xem thường: “Cháu cô đơn sao không biết làm bài tập đi, chờ lát nữa bà về sẽ kiểm tra, đừng để bà phạt cháu!”

Bà nội Phương hấp tấp ra ngoài, Phương Nhạc múc canh hỏi: “Sao bà nội lại tới đây trước?”

Trước đó bà nội Phương ở đến nhà cô hai, dựa theo thời gian, giờ còn chưa đến phiên nhà này.

Trần Hề nói: “Hỏa khí của bà hình như còn lớn hơn bình thường?”

“Em cũng nhìn ra sao, ha ha.” Phương Mạt xoa tay hằm hè: “Hai đứa không biết đâu, hai đứa mới không ở đây nửa tháng, trong nhà đã có chuyện hay tuyệt.”

Trong khoảng thời gian này không phải ngày nào Trần Hề cũng liên lạc với Phương Mạt, chỉ có hai hôm đầu là hai người còn trò chuyện một lát, sau đó lại ai bận việc nấy, trên núi khó nhận được tín hiệu mạng, hôm qua trước khi hai người trở về mới dùng điện thoại gửi tin nhắn một chút.

Cho nên Trần Hề và Phương Nhạc cũng không rõ chuyện xảy ra trong nửa tháng ở nhà, chuyện cũng không ít, trong đó có một chuyện đã xảy ra vào mấy hôm trước, bà nội Phương bị cô hai Phương chọc tức đến đây.

Nguyên nhân gây ra là con trai của cô hai Phương, cũng chính là em họ nhỏ Lưu Nhất Minh của Phương Nhạc, khai giảng nó sẽ lên lớp hai, nhưng tâm lý ghét học của nó vô cùng nghiêm trọng, cả ngày ở nhà làm ầm làm ĩ bảo không muốn đi học, nói đi học không thú vị.

Bà nội Phương nói, nếu không đi học, tương lai không biết chữ không có học thức, không có học thức sẽ không tìm được công việc tốt, sau này kiếm tiền, ăn cơm, sống làm sao.

Lưu Nhất Minh lập tức nói: “Bà nội, không phải bà không biết chữ nhưng bà kiếm lời từ việc giải tỏa cũng kiếm rất nhiều tiền sao, còn có rất nhiều nhà, mẹ cháu nói, sau này tài sản đó sẽ có một nửa là của cháu, cháu nằm cũng có thể kiếm tiền!”

Bà nội Phương vừa nghe được câu không đúng này, bèn tóm con gái lớn nghiêm hình tra khảo, sau đó bà mới biết, vì cuối học kỳ một Lưu Nhất Minh thi không đủ điểm trung bình, ba nó muốn quất dây lưng để giáo dục nó, lại bị mẹ nó cản lại. Cô hai Phương nói với chồng, dù con trai không đi học thì sau này cũng không lo ăn lo mặc, trong nhà có tiền thì để nó tiêu, nếu đánh hỏng nó, bà ta sẽ không để yên.

Bà nội Phương biết được tiền căn hậu quả, bà giận đến nỗi tim gan phèo phổi đau cùng lúc, cũng trong ngày hôm đó bà đã mạnh tay đánh cô hai Phương, không muốn khiến mình giận đến nỗi nhồi máu não, đêm đó bà nội Phương lập tức dọn đồ tới nhà con trai cả.

“Bà nội nói cô hai hết thuốc chữa, ừm, nguyên văn lời của bà là như thế này ——” Phương Mạt thèm ăn, ăn thêm hai miếng đồ ăn trên bàn, sau khi cô ấy nuốt đồ ăn, liền bắt chước bà nội như đúc.

“Bà vất vả hơn nửa đời, kết quả là mấy cái kèn tuba đều luyện đến vô dụng hết, bọn nó đứa này còn không tiến bộ bằng đứa kia. Mặt mũi chú nhỏ của mấy đứa lúc nào cũng nhăn nhúm, chỉ biết suốt ngày ghen tị với cái mặt kia của ba mấy đứa, trong đầu cô hai của mấy đứa đều là không làm mà hưởng, còn ba của mấy đứa hả, có cái mặt đó dùng được cái rắm gì đâu, cả vợ cũng không giữ được, mẹ cháu đã bao lâu rồi chưa quay về, hàng xóm láng giềng đều cho rằng ba mẹ cháu ly hôn rồi! Đều là thứ vô dụng, không được, nếu kèn tuba đã vô dụng, từ giờ trở đi bà phải luyện kèn trumpet*, Phương Mạt, bài tập hè cháu làm được bao nhiêu rồi, đưa bà kiểm tra!”

*Ở đây chơi chữ, kèn tuba là loại lớn, kèn trumpet là loại nhỏ.

Phương Mạt bắt chước giọng điệu xong, nói với Trần Hề và Phương Nhạc: “Lúc ấy chị nghe là hết có chỗ nói luôn, chị nói chứ bà ơi bà cũng có nhận ra được mấy chữ đâu, kết quả hai đứa đoán bà nội nói thế nào.”

Phương Nhạc không để ý tới cô ấy, Trần Hề lại cổ vũ cô ấy: “Xem sách bài tập của cháu có đầy chữ hay không không phải được rồi sao.”

Lúc này Phương Mạt thật đúng là hết chỗ để nói: “Được rồi, chị thừa nhận chỉ số thông minh của chị hơi thiếu.”

Lúc ấy bà nội nói với cô ấy như vậy, sau đó một tay bà nội lấy bài tập hè của cô ấy, một tay nắm lỗ tai cô ấy, nước miếng bay tứ tung dạy dỗ cô ấy nửa ngày.

Phương Mạt xoa tai mình theo bản năng, nghĩ tới lại thấy buồn cười: “Cũng không biết bà nội học được cụm từ thời thượng như vậy khi nào, còn kèn tuba vô dụng thì luyện kèn trumpet nữa chứ. Các em nói xem, việc này có phải siêu nghiêm trọng không?”

“Chỉ như thế?” Phương Nhạc uống hết canh, lại đến phòng bếp xới thêm một chén cơm đi ra.

“Chuyện này còn chưa nghiêm trọng?” Phương Mạt nói với anh.

Phương Nhạc nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Việc này không ảnh hưởng gì đến em và Trần Hề.”

Nói thật, bọn họ không lo lắng cho việc học của mình như vậy, Trần Hề gật đầu tán đồng. Phương Mạt không nói nên lời, ôm đầu rên rỉ.

Yên tĩnh lại một lát, Phương Mạt nói đến chuyện lớn thứ hai.

“Không phải bà nội nói ba chị không giữ được vợ sao, sau đó ba chị đã nhịn không được mà nói, không phải ba không giữ được vợ.”

Mà là ông và vợ mình giờ đang đứng ở thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, tạm thời bọn họ không muốn phá vỡ hình thức yêu đương ngọt ngào này.

Lúc đó bà nội Phương lại không tức giận, chỉ là lúc ấy nghe xong, cánh tay bà nổi hẳn một lớp da gà.

Phương Mạt nói xong, cũng chà chà cánh tay mình, Trần Hề và Phương Nhạc không hèn cùng ngừng đũa một chút.

Trần Hề hắng giọng, cảm thấy không cần thảo luận tiếp chuyện lúc đó thì hay hơn, cô hỏi: “Còn chuyện thứ ba thì sao?”

“À, chuyện thứ ba à, chị kể cho hai đứa, trước đó không lâu chị dạo phố cùng bạn, được người ta tiếp cận rồi xin số điện thoại.”

Trần Hề không thấy lạ: “Không phải chị thường xuyên được tiếp cận sao?”

Phương Mạt đi trên đường thì tỉ lệ người quay đầu rất cao, mười lần thì luôn có bốn lần được người ta tiếp cận. Phương Mạt nói: “Lần này không giống, lần này người tiếp cận chị là một chủ cửa hàng taobao, chị ấy muốn mời chị làm người mẫu chụp hình cho cửa hàng.”

Phương Mạt hơi động lòng, vốn dĩ cô ấy đã thích đẹp, bình thường cũng thích mua quần áo, lúc trước cô ấy còn đang nghĩ lỡ không thi đậu đại học thì nên làm gì bây giờ, lần này ngẫu nhiên gặp được, cô ấy đột nhiên có linh cảm về định hướng nghề nghiệp tương lai của mình.

Khi về cô đã nói với người nhà, ông chủ Phương cái hiểu cái không, nhưng ông chủ Phương thích xem “Tuyên bố hôm nay”, ông cũng là khán giả trung thành của kênh tin tức xã hội trong địa bàn tỉnh lúc 8 giờ. Trước kia ông lo Trần Hề tự gọi xe sẽ bị bọn buôn người lừa bán, sau lại nghi ngờ Phương Mạt nhận được chuyển phát nhanh không biết tên là lừa đảo, giờ Phương Mạt đụng phải loại kịch bản theo đuổi thần tượng ngẫu nhiên gặp được này, đầu ông chủ Phương lập tức bật sáng đèn cảnh báo.

Trần Hề ăn nốt miếng cơm cuối cùng, hỏi: “Vậy bây giờ chị đã có quyết định chưa?”

Phương Mạt nói: “Có chứ, chị quyết định chờ nốt ruồi trên mặt đỡ hơn, lúc đó chị sẽ đến studio của cửa hàng taobao kia xem thử, ba chị nói lúc đó sẽ đi cùng chị.”

Vì thế vào lúc Trần Hề và Phương Nhạc kết thúc học thêm trong kỳ nghỉ hè, trước khi khai giảng lớp mười một, Phương Mạt đã thăm dò định hướng nghề nghiệp tương lai của mình trước.

Trong ngày hôm đó, Phan Đại Châu kết thúc du lịch hè, chạy tới nhà họ Phương, nói cho sang là tìm Phương Nhạc chơi game, nhưng căn bản không vội vào phòng mở máy tính, lại hăng hái vây quanh Phương Nhạc hỏi han, chủ yếu là hỏi cảm nhận của Trần Hề với lần đi chung này.

“Có phải cậu ấy cũng rất kén giường khách sạn không?”

“Có phải cậu ấy cũng nói bình siêu tốc ở khách sạn rất dơ không?”

“Có phải chỉ mặc đồ dơ một buổi tối cậu ấy cũng nhịn không nổi, phải giặt sạch ngay ngủ được?”

Phan Đại Châu như pháo liên thanh hỏi một chuỗi dài, Phương Nhạc nhìn cậu chàng một lúc lâu, rồi mới nói với cậu: “Không phải bảo chơi game sao, chơi trước đi.”

“Được được được, chơi game trước!”

Hai người họ vẫn như cũ, Phương Nhạc đến phòng Phương Mạt, Phan Đại Châu ở phòng Phương Nhạc.

Chỉ lát sau, phòng Phương Nhạc liền thổi ra tiếng tru như giết heo.

“Mày điên à, sao hôm nay dữ quá vậy!”

“Má, đó là tao mà, suýt chút nữa mày chém phải tao rồi!”

“Phương Nhạc, mày ăn thuốc súng à!”

“Họ Phương kia, tao muốn cái mạng chó của mày!”

“…”

“Cách âm chỗ này cũng tệ quá, lần sau đừng để Phan Đại Châu đến nhà chơi game, bảo bọn nó đến tiệm net đi.” Phương Mạt nhìn tường, sau đó không quan tâm nữa, cô ấy móc ra vài bộ quần áo từ bao ni lông trên đất để Trần Hề lựa.

Phương Mạt mới vừa trở về từ studio của cửa hàng taobao, có làm người mẫu chụp hình cho người ta không thì cô ấy chưa quyết định, cô đã nhìn trúng trang phục hè mà studio chuẩn bị thanh lý, một hơi mua liền hai bao ni lông bự, như mua hàng sỉ vậy, Trần Hề ngồi xổm trên đất nhìn, rất nghi ngờ mà hỏi: “Chị mặc được sao?”

“Chia em mỗi người một nửa.”

“Vậy cũng không mặc hết.” Trần Hề nói: “Bình thường chúng ta đều mặc đồng phục.”

“Trường của mấy đứa không vui gì cả.” Phương Mạt ném từng cái quần cái áo ra: “Đừng di chuyển, cũng đâu phải là em không được nghỉ, mỗi ngày một bộ không phải mặc đủ hết sao, nếu thật sự không mặc được hết, em còn có thể làm áo ngủ, làm đồ ở nhà.”

Phan Đại Châu phòng bên bị Phương Nhạc chỉnh đến điên rồi, cậu quẳng chuột, lao ra khỏi phòng ngủ kêu la: “Phương Nhạc mày cút ra đây cho tao!”

Phương Nhạc hoàn toàn không sợ, anh trực tiếp cầm ly nước đi ra, hai người còn chưa nói gì, cửa phòng ngủ Trần Hề mở ra, Phương Mạt mặc áo crop top ngắn tay bó sát mới thay đi ra, đúng lúc gọi họ lại: “A chú em, khoan đi, chị cũng mua đồ cho em.”

Trên sàn hành lang có một bao ni lông không lớn, bên trong là vài món đồ nam, cũng là hàng thanh lý.

Phan Đại Châu tò mò ngồi xổm trên đất lật ra: “Chị, chị đối xử tốt với Phương Nhạc ghê, ngay cả quần áo hai mươi năm sau của nó cũng mua trước cho nó.”

Phương Mạt vuốt mái tóc dài của mình bảo: “Chị cả như mẹ mà.”

Phan Đại Châu cầm một chiếc áo sơ mi trắng dài tay, đúng trọng tâm mà nói với đối phương: “Anh em, cái này mày mặc được!”

Đang nói, cửa phòng ngủ lại mở ra một lần nữa, Phương Mạt quay đầu nhìn, không khỏi khen ngợi: “Oa, Hề Hề, bộ đồ này rất hợp với em đó!”

Trần Hề và Phương Mạt mặc cùng một kiểu áo, nhưng cũng không lộ bụng, quần jean của cô lưng cao, cho nên chỉ hơi hở eo, quần áo rất nhỏ rất bó sát, phách họa rõ ràng đường cong cơ thể cô.

Trần Hề cũng rất hài lòng với bộ đồ này, cô chưa đáp lời Phương Mạt, đột nhiên tầm mắt tối sầm, đầu bị thứ gì đó che lại.

Cô giơ tay kéo xuống, là một chiếc áo sơ mi trắng dài tay.

Phan Đại Châu cúi đầu nhìn cái tay trống không của mình, Phương Nhạc bên cạnh ném đồ xong, kìm chế không nói gì hết, cầm ly nước xoay người xuống lầu rót nước.

Phương Mạt cho rằng Phương Nhạc bất mãn với đống đồ nam cô ấy mua cho anh, ném quần áo về phía cô ấy lại ném lệch lên đầu Trần Hề, Phương Mạt cũng không giận, cô ấy lắc đầu nói: “Chó cắn Lữ Động Tân.”

Phan Đại Châu mở cờ trong bụng đuổi theo Phương Nhạc, nghĩ thầm đúng là chó muốn cắn người đó!

Sau hơn nửa tháng khai giảng, Phương Nhạc tỉnh lại lúc sáng sớm, thể hang lại một lần nữa sung huyết.

Anh ngẩng khuôn mặt ngay thẳng trong sáng như mặt trời, như tượng điêu khắc mà nhìn trần nhà.

*Thể hang: Thể hang là ống có mô cương gồm nhiều khoảng trống như hang động, chạy dọc theo chiều dài và nằm phía trên của dương v*t, bao quanh bởi những lớp cân trắng Buck cách nhau bằng một màng chắn (septum penis). Mô cương là những chỗ phình ra của động mạch xoắn, bao bọc bằng các sợi cơ trơn co dãn được. Hệ thống mô cương và sợi cơ trơn này co dãn để có thể bơm, chứa máu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện