Cửa đông của sân bình thường không cho xe đi, bởi vì con đường thu phí đỗ xe được đặt ở cửa chính, cho nên bên cửa đông là cổng kéo chạy bằng điện, mỗi ngày chỉ mở một khoảng bằng một người đi qua, tiện cho người đi bộ có đường ra vào.
Chắc có chủ xe không biết quy định này, ông ta dừng xe ô tô trước cửa kéo, không ngừng ấn còi, ra hiệu cho bảo vệ mở cửa cho mình. Bảo vệ khuyên can mãi, bảo ông ta đi từ cửa chính đi, chủ xe ô tô gàn bướng, lớn tiếng ồn ào nói muốn đi cửa chính phải vòng một vòng lớn quanh sân vận động, tiền xăng không tốn hay sao?
Bảo vệ theo quy định không thể cho ông ta đi được, chủ xe ô tô khăng khăng cứ không chịu quay đầu, Phương Nhạc xếp hàng theo người đi bộ ra khỏi cửa thông hành, rẽ phải vài bước chính là nhà thuốc mới mở.
Đi vào nhà thuốc, đập vào mắt là quầy thuốc cùng từng kệ hàng, bên tay trái là bức tường trắng, như thứ ngăn cách mà cản lại tầm mắt của người khác. Phương Nhạc không nhìn thấy trong tiệm có người, nhưng giọng nói quen thuộc truyền đến từ bên trong.
“Tôi cũng đánh nhau giúp cậu, cậu không mua một phần cho tôi sao?”
“Cậu rất thích góp vui nhỉ.”
“A, xem ra một phần xúc động của cậu đang nhắm vào tôi, để tôi nghĩ lại xem, Phương Nhạc giúp cậu đánh nhau là giúp, tôi giúp cậu đánh nhau thì là góp vui, tôi nói này thần đồng, cậu như thế này có phải hơi tiêu chuẩn kép không?”
Phương Nhạc vòng qua bức tường trắng, thấy hai người đang đứng trước quầy thu ngân.
Trần Hề đưa lưng về phía anh, trên eo cột chiếc áo khoác đồng phục màu xanh trắng, tóc dài xõa sau lưng, áo thun bó sát người tôn lên cơ thể vô cùng mảnh khảnh, đôi tay trắng nõn cân xứng.
Liêu Tri Thời lười biếng dựa nửa người lên quầy, cách Trần Hề rất gần, cậu nghiêng đầu, cụp mắt nhìn cô nói chuyện, khóe miệng luôn treo theo nụ cười như có như không.
“Sao mày cũng chạy tới đây?”
Giọng Phương Nhạc từ phía sau truyền đến, Trần Hề và Liêu Tri Thời quay đầu cùng lúc.
Phương Nhạc không nhìn Trần Hề, ánh mắt anh dừng trên người Liêu Tri Thời, câu hỏi cũng là hỏi cậu, vừa nói anh vừa đi đến chỗ hai người họ, không đừng hai bên bọn họ, cũng không đứng ở giữa.
Phương Nhạc đi đến sau lưng hai người rồi đứng yên, ba người đứng tạo thành một tam giác.
Liêu Tri Thời thấy là Phương Nhạc, bèn hất cằm bảo: “Rảnh rỗi không có việc gì làm, mấy bạn học của mày đâu, giải tán rồi?”
“Không, họ còn đang ăn gì đó trong cửa hàng tiện lợi, lát nữa mày cũng qua ăn chút không?”
“Tiếc quá, anh họ tao vừa gọi điện giục tao về nhà, chờ tao đi ăn lẩu.”
“Cái miệng này của mày có thể ăn lẩu à?” Trên tay Phương Nhạc còn cầm hai chai nước vừa mua ở cửa hàng tiện lợi, anh đưa một chai cho Liêu Tri Thời, một chai khác đặt trên quầy, cũng không nhìn sang bên cạnh, vị trí nước đối diện Trần Hề, đồng thời hỏi Liêu Tri Thời: “Còn chưa hỏi mày nữa, vết thương của mày nặng lắm không?”
Đúng lúc Liêu Tri Thời cũng khát, nhận lấy nước Phương Nhạc đưa, tiện tay mở uống liền, bảo: “Mắt thường cũng có thể thấy mà, ổn hơn mày, không trở ngại việc ăn lẩu của tao.”
Phương Nhạc nhìn mặt cậu, đỡ hơn anh một chút, nhưng bị thương vẫn là bị thương: “Bôi chút thuốc đi.” Anh nói.
Nhân viên nhà thuốc đưa tiền thối, Trần Hề kiểm tra đúng số tiền, rồi cúi đầu bỏ tiền vào ví nhỏ. Phương Nhạc nhìn thoáng qua một đống hộp trong bao ni lông, lại nhờ nhân viên lấy thêm mấy loại thuốc trị ngoài da.
“Trên người mày thì sao, có chỗ nào bị thương không?” Phương Nhạc lại hỏi Liêu Tri Thời.
Liêu Tri Thời thoải mái nói: “Mày coi thường tao phải không.”
Phương Nhạc: “Sau này có vấn đề ở đâu nhớ nói.”
Liêu Tri Thời lắc chai nước, cười bảo: “Sao mày lại dông dài như vậy.”
Phương Nhạc dùng giọng điệu đơn giản nói: “Ai bảo trận này mày đánh giúp tao, cảm ơn.”
Trần Hề không tham gia cuộc trò chuyện của bọn họ, cô rảnh rỗi quan sát quầy và kệ hàng, nhà thuốc hơi lạnh, cô cởi áo khoác đồng phục trên éo xuống rồi khoác trên người.
Nhân viên nhà thuốc cầm thuốc trị ngoài da đến, Phương Nhạc thanh toán tiền, điện thoại của Liêu Tri Thời lại gọi đến thêm một lần nữa, là mẹ cậu giục. Ba người ra khỏi nhà thuốc, Liêu Tri Thời nhìn về phía Trần Hề, cười với cô: “Gặp lại sau.” Lại vẫy tay với Phương Nhạc, rồi rời đi theo một hướng khác.
Trần Hề không hề cầm chai nước trên quầy, Phương Nhạc lại cầm trên tay, hai người đi đến cửa đông, Trần Hề nhìn thấy một chiếc ô tô đỗ trong cánh cửa kéo chạy bằng điện, còn có một người đàn ông trung niên giống chủ xe chặn ngay cánh cửa ra vào duy nhất, hùng hùng hổ hổ nói gì đó, tư thế oai phong, người đi đường xung quanh không thể đi qua.
Hiển nhiên Trần Hề không biết đầu đuôi câu chuyện, cô nhịn không được nhìn thêm vài lần, lại phân tâm nghĩ có cần phải vòng ra cửa chính không.
“Chủ xe đó hồi nãy bảo không muốn lãng phí tiền đổ xăng lái xe đến cửa chính, ông ta muốn trực tiếp đi từ chỗ này.”
… Trần Hề nghiêng đầu nhìn Phương Nhạc.
Phương Nhạc tiếp tục nói: “Nhưng sân vận động có quy định, nếu đỗ xe thu phí phải đi cửa chính, cửa đông không được đi xe qua, bảo vệ không chịu cho đi, cho nên chủ xe cứ cãi nhau ở đó.”
Phương Nhạc vừa nói vừa vặn chai nước, rồi đưa nước cho Trần Hề.
Trần Hề bận rộn cả buổi chiều, vẫn chưa được uống ngụm nước nào, cô miệng khô lưỡi cháy, lúc này cuối cùng cũng nhận nước, uống hai ngụm. Phương Nhạc nhìn chằm chằm, thấy cô uống xong, anh định giúp cô vặn nắp lại.
Trần Hề không đưa nước cho anh, một tay khác của cô đưa bao ni lông ở phòng thuốc ra trước mặt Phương Nhạc: “Anh tự lấy đi, đưa nắp cho tôi.”
Phương Nhạc nghe lời nhận lấy, đặt nắp chai trên tay cô: “Chúng ta đi cửa chính, chỗ này không biết cãi đến bao giờ.”
“Ừ.”
Từ cửa đông đi đến cửa chính, đi bộ cũng phải năm sáu phút, bọn họ vừa đi được một lát, Trần Hề đã nhận được cuộc gọi của Phan Đại Châu.
Phan Đại Châu đầu dây bên kia hỏi: “Trần Hề, Phương Nhạc có ở cùng cậu không?”
“Ở cùng.” Trần Hề đáp.
“Cậu hỏi một chút xem có phải điện thoại nó rớt trên sân bóng rổ rồi hay không, tôi gọi điện cho nó điện thoại nó lại tắt máy.”
Trần Hề hỏi Phương Nhạc: “Điện thoại của anh đâu?”
Phương Nhạc lấy từ trong túi quần ra, một góc của màn hình di động bị vỡ, ấn khởi động máy thì vẫn mở được bình thường, chắc là lúc đánh nhau đè lên nó.
Trần Hề nhịn không được hỏi: “Điện thoại lại hỏng rồi sao?”
Điện thoại trước kia của Phương Nhạc bị Phương Mạt ném hư, tạm chấp nhận dùng rất lâu, bởi vì sau khi mẹ Phương gây dựng sự nghiệp thì không còn ham thích đổi điện thoại mới nữa, mẹ Phương không mua điện thoại mới, tất nhiên không có điện thoại cũ cho Phương Nhạc.
Cho đến trước khi nghỉ hè năm nay, điện thoại Phương Nhạc hư đến thật sự cứu không nổi, bà nội Phương mới cắt bớt tiền tiêu vặt mỗi tháng của Phương Mạt, yêu cầu Phương Mạt bỏ vốn một nửa, bà nội Phương bù một nửa này trước, một nửa kia sẽ do tự Phương Nhạc bỏ tiền ra. Ý của bà nội Phương là tự bỏ tiền ra mới có thể quý nó hơn, sau này chắc chắn Phương Mạt không dám tùy tiện ném điện thoại anh, Phương Nhạc cũng sẽ quý trọng tài sản của mình, nói không chừng chiếc điện thoại này còn có thể sử dụng đến khi anh tốt nghiệp đại học.
Sau đó nữa bà nội Phương bị cái sự không làm mà hưởng, không chí tiến thủ cùng sự lười biếng mê tiền của cô lớn Phương chọc giận về đây, bà nội Phương không chỉ bắt đầu nhìn chằm chằm vào việc học của Phương Mạt, mà còn đưa ra một câu, nói về sau trừ chi phí cho học hành, những chi phí khác, ví dụ như muốn đổi điện thoại mới, tất cả đều phải tự bỏ tiền ra mua, đừng mơ xin tiền không từ gia đình.
Chiếc điện thoại hiện giờ mới dùng được mấy tháng.
Phương Nhạc nhìn Trần Hề nhăn mày nhỏ, nói: “Có thể bật nguồn, không hư.”
Trần Hề bảo: “Chiếc điện thoại trước đó của anh cũng có thể bật nguồn.” Kết quả dùng đến nỗi khiến người ta đau lòng.
Bên kia điện thoại Phan Đại Châu biết điện thoại của Phương Nhạc không rớt mất, liền nhắc nhở: “A lô a lô, nghe thấy không?”
“Cậu nói đi.” Trần Hề đáp lại.
“Các cậu chạy đi đâu vậy, sao đến nhà thuốc lại đi lâu như vậy?”
“Cửa đông bị người ta chặn, chúng tôi không đi qua được, chúng tôi đang ở cửa chính của sân vận động.”
“Vậy các cậu đừng vào, bọn tôi ăn cơm xong cả rồi, Bạch Chỉ nói hôm nay kết thúc công việc trước, các cậu chờ ở cửa, tôi mang cặp của các cậu qua đó.”
Hai người bèn chờ Phan Đại Châu ở cửa, Phương Nhạc cũng không quan tâm đến vấn đề điện thoại nữa.
Lúc Trần Hề và Phương Nhạc về đến nhà, bởi vì không biết quay clip ngắn phải quay đến mấy giờ, bữa tối họ định sẽ ăn cơm bên ngoài cùng bạn học, cho nên nhà họ Phương đã ăn cơm từ lâu.
Phương Nhạc mở cửa, đúng lúc nhìn thấy ông chủ Phương ngồi thay giày ở ghế đi giày ngay cửa, ông chủ Phương còn hô: “Mẹ, mẹ nhanh lên.”
Ông chủ Phương định đến Nguyệt Nguyệt Hoa Khai đón vợ đi xem phim, bà nội Phương thì hẹn chị em thân thiết đi dạo chợ đêm, ông chủ Phương tiện đường nên chở mẹ và chị em thân thiết của bà qua.
Cửa lớn vừa mở, ông chủ Phương ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt của Phương Nhạc, lập tức hốt hoảng biến sắc: “Chuyện gì xảy ra, con đánh nhau với người ta?”
Tiếng gào rống này của ông chủ Phương có hiệu quả rung chuyển đất núi kinh người, có thể sánh với câu nghi ngờ “Con yêu sớm” với Phương Mạt, bà nội Phương và Phương Mạt nghe tiếng chạy tới.
Phương Mạt: “Ai ai ai, ai đánh nhau?”
“Cái gì đánh nhau?” Bà nội Phương vừa nhìn: “Ơ, Phương Nhạc, cái mặt của cháu bị sao thế, cháu đánh nhau với người ta?”
Phương Mạt khiếp sợ, cô nàng tức giận tới nỗi muốn hộc máu mà chất vấn: “Em trai, em bị ai đánh?”
Phương Nhạc bất đắc dĩ: “Đừng chặn cửa, đi vào rồi nói.”
Việc đánh nhau này không giấu được, Trần Hề và Phương Nhạc cũng không định giấu giếm, bọn họ kể hết tình hình thực tế, ông chủ Phương vỗ bàn: “Hai đứa nói cho ba biết, là thằng tây nào, thằng tây kia ở đâu? Sờ mó còn dám sờ đến nhà ba, xem ba có trừng trị chết nó không!”
Phương Mạt hận đến ngứa răng, ôm vai Trần Hề, trong miệng là một đống từ ngữ giết người phóng hỏa, nghe vậy Trần Hề cũng không biết nói tiếp thế nào.
Sắc mặt của bà nội Phương cũng khó coi, bà giữ chặt bàn tay nhỏ của Trần Hề nhìn từ trên xuống dưới: “Cháu có bị thương ở chỗ nào không?”
Trần Hề lắc đầu: “Cháu không bị gì ạ.”
Bà nội Phương lại nhìn về phía Phương Nhạc: “Còn cháu, trên mặt cháu bị thương à? Còn trên người?”
Phương Nhạc nói: “Trên người không bị thương ạ.”
Bà nội Phương đã trải gian khổ quen, thấy Phương Nhạc khỏe khoắn, bộ dạng cũng không giống có vấn đề lớn, bà yên tâm, lại nói: “Các cháu cũng thật là, lúc ấy nên lập tức gọi điện về chứ, người kia cứ thả cho nó chạy à?”
Trần Hề nói: “Phương Nhạc đánh người ta, bọn cháu cũng sợ làm lớn chuyện.”
“Con trai ba cũng bị thương mà!” Ông chủ Phương đột nhiên nghĩ một chút, ông vui vẻ nói: “Cơ mà thằng nhóc này hay, đây là lần đầu tiên con đánh nhau à?”
Không đợi Phương Nhạc nói gì, bà nội Phương đã vỗ một phát lên vai ông chủ Phương: “Con mừng cái gì, đánh nhau với người ta là chuyện hay à?”
“Con trai nên có chút nhiệt huyết này, người nhà bị bắt nạt, nó có thể đứng nhìn sao?”
“Mày câm miệng cho mẹ!” Bà nội Phương hầm hừ, bà chuyển hướng ra lệnh cho Phương Nhạc: “Tình huống lần này đặc biệt, nhưng không có lần sau, đừng ỷ vào cơ thể mình rắn chắc đi học người ta thích đánh nhau với người ta, lần này cháu gặp phải người mềm, lỡ lần sau gặp người cứng thì sao, đánh nhau có thể là chuyện tốt gì, có chuyện gì không thể nói rõ trước sao?”
Bà nội Phương vẫn xót cho vết thương trên mặt Phương Nhạc, bà lật xem thuốc Trần Hề mua về, định tìm xem thiếu gì thì mua thêm.
Bởi vì Phương Nhạc chỉ là vết thương nhẹ, bà nội Phương không định để con dâu biết, bảo ông chủ Phương lừa gạt. Ông chủ Phương biết tính tình vợ mình, ông cũng không định nói.
Điện thoại gọi đến thúc giục, bà nội Phương lại một lần nữa xác nhận với Phương Nhạc: “Thật sự không cần bà ở cạnh cháu?”
Phương Mạt là người không chịu nổi sự “dính người sến rện” này của bà nội trước: “Nó cũng không mất tay gãy chân, bà với ba đi nhanh đi!”
Hai người lớn đều ra cửa thay giày, bà nội Phương bảo Phương Mạt hâm đồ ăn cho họ, đồ ăn thừa của bữa tối đều ở trong tủ lạnh.
Vốn người ông chủ Phương lo lắng nhất là Phương Mạt, giờ ông không thể không tăng cấp bậc gặp nạn của Trần Hề lên, trong nhà nuôi con gái xinh đẹp là phiền phức chỗ đó, may là nhà này có một thằng nhóc trẻ tuổi nắm đấm cứng.
Ông chủ Phương vừa đi giày, vừa dặn dò Phương Nhạc: “Con và Hề Hề cùng lớp, bình thường thời gian hai đứa ở cạnh nhau là nhiều nhất, con phải nhìn chặt con bé cho ba, biết chưa?”
Phương Nhạc nhìn Trần Hề, Trần Hề cũng đứng ở huyền quan tiễn họ ra ngoài, Phương Nhạc trầm giọng “dạ”.
Ông chủ Phương vui mừng, lại nói với Trần Hề: “Bình thường đi đâu cháu cũng cố gắng đừng đi một mình, có chuyện gì thì tìm anh của cháu, biết chưa?”
Trần Hề gật đầu: “Biết rồi biết rồi ạ, chú Phương chú đi mau đi, thang máy đến rồi.”
Ông chủ Phương quay đầu lại: “Ôi, mẹ, mẹ chờ con với ——”
Phương Mạt trong phòng bếp gọi: “Hề Hề em tới giúp chị đi, có muốn chiên thêm cái trứng cho hai đứa không?”
Trần Hề đến phòng bếp, Phương Nhạc đứng ở huyền quan một lát, sau đó mới về lầu trên đến phòng tắm tắm rửa.
Đồ ăn còn thừa rất nhiều, nhưng không đủ cơm thừa, Trần Hề lấy một túi mì sợi, đun nước nóng trước, định chờ Phương Nhạc xuống lầu rồi nấu mì.
Phương Mạt đứng bên gặm táo, cô ấy càng nghĩ càng cảm thán: “Khó lường khó lường.”
Trên bệ bếp còn một quả táo, Trần Hề cầm táo và dao gọt vỏ, hỏi cô ấy: “Chị nói gì vậy?”
Âm thanh của máu hút khói trong bếp rất vang, Trần Hề không nghe rõ lời Phương Nhạc.
Phương Nhạc phóng đại âm lượng: “Chị nói em trai chị khó lường, lại biết đánh nhau cơ, ghê đấy!”
Phương Mạt đột nhiên nghĩ đến chuyện vào thứ bảy tuần trước, hôm đó Phương Nhạc và Trần Hề đều thấy cô và một nam sinh ôm nhau, tuy chuyện này và chuyện Trần Hề gặp hôm nay có bản chất không gióng nhau, nhưng nhìn qua cũng không khác là mấy, Phương Mạt chỉ có thể thấy may mắn: “Cũng may hôm đó Phương Nhạc không không nói một lời lập tức xông lên đánh bạn chị.”
Trần Hề ngồi xổm trước thùng rác, vỏ táo gọt được nửa, cô cắn một miếng lớn, miếng táo giòn nhét đầy miệng.
Đêm khuya tĩnh lặng, Phương Nhạc đắp chăn mỏng dựa vào đầu giường, trên chăn không có điện thoại cũng không có sách, anh lẳng lặng nhìn cánh cửa nhỏ trong phòng ngủ.
Một lát sau, anh duỗi tay ấn công tắc trên tường, đèn trong phòng tắt, dưới cửa nhỏ phát ra ánh sáng.
Hôm nay bận rộn như vậy, vào giờ này Trần Hề vẫn còn có thể giải đề.
Phương Nhạc cứ như vậy nhìn chùm sáng đó trong bóng tối, nhớ lại mọi chuyện, từ ngày đầu tiên Trần Hề đến đây, đến giờ cô đã ngủ sau cánh cửa này.
Từ lúc đầu hai người xa lạ, cho tới hôm nay tất cả mọi người đều nói anh là anh trai tốt.
Ngón trỏ tay trái của của Phương Nhạc phủ lên một chiếc dây cột tóc màu đen, anh phiền lóc mỏi mắt không ngừng khảy cái dây cột tóc mềm mại này.
Chủ nhật, vết thương trên mặt Phương Nhạc chắc chắn chưa biến mất, vốn mọi người cho rằng phải kéo dài chuyện quay phim, nhưng Bạch Chỉ đột nhiên bùng nổ linh cảm, cô ấy sửa kịch bản suốt đêm, mới sáng sớm đã gọi trong nhóm, bảo bọn họ đúng 8 giờ rưỡi đến trường học tập hợp ở đỉnh Quang Minh.
Trường số 8 có một đỉnh Quang Minh, ở trên lầu cao nhất của tầng tự học. Đó là một căn phòng kính nhỏ, bởi vì nằm trên đỉnh của trường, ba mặt lại đều là kính, có thể quan sát toàn cảnh trường trung học số 8, cho nên nó bị gọi là đỉnh Quang Minh, trên tường kính đều bị các học sinh khóa trước dán đầy giấy, tràn ngập chữ nhỏ. Chỗ này học sinh tự trị, các giáo viên không được vào.
Bạch Chỉ sợ mọi người không nghe thấy tiếng tin nhắn QQ, cô ấy còn mặt dạy gọi điện thoại cho cả đám. Phương Nhạc và Trần Hề ở cùng, vốn Bạch Chỉ chỉ cần gọi điện cho Trần Hề, nhưng chiều tối qua ở cửa hàng tiện lợi Phan Đại Châu không gọi cho Phương Nhạc được, nên Bạch Chỉ cũng thử gọi điện cho Phương Nhạc, giờ số điện thoại của Phương Nhạc ở trên đầu, Bạch Chỉ bèn trực tiếp gọi điện cho anh.
Kết quả là trạng thái tắt nguồn.
Lúc Bạch Chỉ gọi điện thoại cho Trần Hề đã không khỏi than thở với cô: “Phương Nhạc ngủ cũng tắt nguồn điện thoại à?”
Trần Hề và Phương Nhạc đều có thói quen dậy sớm, Phương Nhạc cũng đã chạy bộ buổi sáng xong quay về.
Trần Hề mở cửa phòng ngủ, chờ Phương Nhạc tắm xong đi ra, cô nói lại thông báo của Bạch Chỉ, nhịn không được lại hỏi Phương Nhạc: “Có phải điện thoại của anh lại hư rồi không, sao lại tắt máy?”
Phương Nhạc còn đang lau tóc, anh dừng một chút, ngay sau đó nói: “Ừ, hư rồi.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lớp 12 vèo một cái là trôi qua, cho nên nhanh thôi ~
Chắc có chủ xe không biết quy định này, ông ta dừng xe ô tô trước cửa kéo, không ngừng ấn còi, ra hiệu cho bảo vệ mở cửa cho mình. Bảo vệ khuyên can mãi, bảo ông ta đi từ cửa chính đi, chủ xe ô tô gàn bướng, lớn tiếng ồn ào nói muốn đi cửa chính phải vòng một vòng lớn quanh sân vận động, tiền xăng không tốn hay sao?
Bảo vệ theo quy định không thể cho ông ta đi được, chủ xe ô tô khăng khăng cứ không chịu quay đầu, Phương Nhạc xếp hàng theo người đi bộ ra khỏi cửa thông hành, rẽ phải vài bước chính là nhà thuốc mới mở.
Đi vào nhà thuốc, đập vào mắt là quầy thuốc cùng từng kệ hàng, bên tay trái là bức tường trắng, như thứ ngăn cách mà cản lại tầm mắt của người khác. Phương Nhạc không nhìn thấy trong tiệm có người, nhưng giọng nói quen thuộc truyền đến từ bên trong.
“Tôi cũng đánh nhau giúp cậu, cậu không mua một phần cho tôi sao?”
“Cậu rất thích góp vui nhỉ.”
“A, xem ra một phần xúc động của cậu đang nhắm vào tôi, để tôi nghĩ lại xem, Phương Nhạc giúp cậu đánh nhau là giúp, tôi giúp cậu đánh nhau thì là góp vui, tôi nói này thần đồng, cậu như thế này có phải hơi tiêu chuẩn kép không?”
Phương Nhạc vòng qua bức tường trắng, thấy hai người đang đứng trước quầy thu ngân.
Trần Hề đưa lưng về phía anh, trên eo cột chiếc áo khoác đồng phục màu xanh trắng, tóc dài xõa sau lưng, áo thun bó sát người tôn lên cơ thể vô cùng mảnh khảnh, đôi tay trắng nõn cân xứng.
Liêu Tri Thời lười biếng dựa nửa người lên quầy, cách Trần Hề rất gần, cậu nghiêng đầu, cụp mắt nhìn cô nói chuyện, khóe miệng luôn treo theo nụ cười như có như không.
“Sao mày cũng chạy tới đây?”
Giọng Phương Nhạc từ phía sau truyền đến, Trần Hề và Liêu Tri Thời quay đầu cùng lúc.
Phương Nhạc không nhìn Trần Hề, ánh mắt anh dừng trên người Liêu Tri Thời, câu hỏi cũng là hỏi cậu, vừa nói anh vừa đi đến chỗ hai người họ, không đừng hai bên bọn họ, cũng không đứng ở giữa.
Phương Nhạc đi đến sau lưng hai người rồi đứng yên, ba người đứng tạo thành một tam giác.
Liêu Tri Thời thấy là Phương Nhạc, bèn hất cằm bảo: “Rảnh rỗi không có việc gì làm, mấy bạn học của mày đâu, giải tán rồi?”
“Không, họ còn đang ăn gì đó trong cửa hàng tiện lợi, lát nữa mày cũng qua ăn chút không?”
“Tiếc quá, anh họ tao vừa gọi điện giục tao về nhà, chờ tao đi ăn lẩu.”
“Cái miệng này của mày có thể ăn lẩu à?” Trên tay Phương Nhạc còn cầm hai chai nước vừa mua ở cửa hàng tiện lợi, anh đưa một chai cho Liêu Tri Thời, một chai khác đặt trên quầy, cũng không nhìn sang bên cạnh, vị trí nước đối diện Trần Hề, đồng thời hỏi Liêu Tri Thời: “Còn chưa hỏi mày nữa, vết thương của mày nặng lắm không?”
Đúng lúc Liêu Tri Thời cũng khát, nhận lấy nước Phương Nhạc đưa, tiện tay mở uống liền, bảo: “Mắt thường cũng có thể thấy mà, ổn hơn mày, không trở ngại việc ăn lẩu của tao.”
Phương Nhạc nhìn mặt cậu, đỡ hơn anh một chút, nhưng bị thương vẫn là bị thương: “Bôi chút thuốc đi.” Anh nói.
Nhân viên nhà thuốc đưa tiền thối, Trần Hề kiểm tra đúng số tiền, rồi cúi đầu bỏ tiền vào ví nhỏ. Phương Nhạc nhìn thoáng qua một đống hộp trong bao ni lông, lại nhờ nhân viên lấy thêm mấy loại thuốc trị ngoài da.
“Trên người mày thì sao, có chỗ nào bị thương không?” Phương Nhạc lại hỏi Liêu Tri Thời.
Liêu Tri Thời thoải mái nói: “Mày coi thường tao phải không.”
Phương Nhạc: “Sau này có vấn đề ở đâu nhớ nói.”
Liêu Tri Thời lắc chai nước, cười bảo: “Sao mày lại dông dài như vậy.”
Phương Nhạc dùng giọng điệu đơn giản nói: “Ai bảo trận này mày đánh giúp tao, cảm ơn.”
Trần Hề không tham gia cuộc trò chuyện của bọn họ, cô rảnh rỗi quan sát quầy và kệ hàng, nhà thuốc hơi lạnh, cô cởi áo khoác đồng phục trên éo xuống rồi khoác trên người.
Nhân viên nhà thuốc cầm thuốc trị ngoài da đến, Phương Nhạc thanh toán tiền, điện thoại của Liêu Tri Thời lại gọi đến thêm một lần nữa, là mẹ cậu giục. Ba người ra khỏi nhà thuốc, Liêu Tri Thời nhìn về phía Trần Hề, cười với cô: “Gặp lại sau.” Lại vẫy tay với Phương Nhạc, rồi rời đi theo một hướng khác.
Trần Hề không hề cầm chai nước trên quầy, Phương Nhạc lại cầm trên tay, hai người đi đến cửa đông, Trần Hề nhìn thấy một chiếc ô tô đỗ trong cánh cửa kéo chạy bằng điện, còn có một người đàn ông trung niên giống chủ xe chặn ngay cánh cửa ra vào duy nhất, hùng hùng hổ hổ nói gì đó, tư thế oai phong, người đi đường xung quanh không thể đi qua.
Hiển nhiên Trần Hề không biết đầu đuôi câu chuyện, cô nhịn không được nhìn thêm vài lần, lại phân tâm nghĩ có cần phải vòng ra cửa chính không.
“Chủ xe đó hồi nãy bảo không muốn lãng phí tiền đổ xăng lái xe đến cửa chính, ông ta muốn trực tiếp đi từ chỗ này.”
… Trần Hề nghiêng đầu nhìn Phương Nhạc.
Phương Nhạc tiếp tục nói: “Nhưng sân vận động có quy định, nếu đỗ xe thu phí phải đi cửa chính, cửa đông không được đi xe qua, bảo vệ không chịu cho đi, cho nên chủ xe cứ cãi nhau ở đó.”
Phương Nhạc vừa nói vừa vặn chai nước, rồi đưa nước cho Trần Hề.
Trần Hề bận rộn cả buổi chiều, vẫn chưa được uống ngụm nước nào, cô miệng khô lưỡi cháy, lúc này cuối cùng cũng nhận nước, uống hai ngụm. Phương Nhạc nhìn chằm chằm, thấy cô uống xong, anh định giúp cô vặn nắp lại.
Trần Hề không đưa nước cho anh, một tay khác của cô đưa bao ni lông ở phòng thuốc ra trước mặt Phương Nhạc: “Anh tự lấy đi, đưa nắp cho tôi.”
Phương Nhạc nghe lời nhận lấy, đặt nắp chai trên tay cô: “Chúng ta đi cửa chính, chỗ này không biết cãi đến bao giờ.”
“Ừ.”
Từ cửa đông đi đến cửa chính, đi bộ cũng phải năm sáu phút, bọn họ vừa đi được một lát, Trần Hề đã nhận được cuộc gọi của Phan Đại Châu.
Phan Đại Châu đầu dây bên kia hỏi: “Trần Hề, Phương Nhạc có ở cùng cậu không?”
“Ở cùng.” Trần Hề đáp.
“Cậu hỏi một chút xem có phải điện thoại nó rớt trên sân bóng rổ rồi hay không, tôi gọi điện cho nó điện thoại nó lại tắt máy.”
Trần Hề hỏi Phương Nhạc: “Điện thoại của anh đâu?”
Phương Nhạc lấy từ trong túi quần ra, một góc của màn hình di động bị vỡ, ấn khởi động máy thì vẫn mở được bình thường, chắc là lúc đánh nhau đè lên nó.
Trần Hề nhịn không được hỏi: “Điện thoại lại hỏng rồi sao?”
Điện thoại trước kia của Phương Nhạc bị Phương Mạt ném hư, tạm chấp nhận dùng rất lâu, bởi vì sau khi mẹ Phương gây dựng sự nghiệp thì không còn ham thích đổi điện thoại mới nữa, mẹ Phương không mua điện thoại mới, tất nhiên không có điện thoại cũ cho Phương Nhạc.
Cho đến trước khi nghỉ hè năm nay, điện thoại Phương Nhạc hư đến thật sự cứu không nổi, bà nội Phương mới cắt bớt tiền tiêu vặt mỗi tháng của Phương Mạt, yêu cầu Phương Mạt bỏ vốn một nửa, bà nội Phương bù một nửa này trước, một nửa kia sẽ do tự Phương Nhạc bỏ tiền ra. Ý của bà nội Phương là tự bỏ tiền ra mới có thể quý nó hơn, sau này chắc chắn Phương Mạt không dám tùy tiện ném điện thoại anh, Phương Nhạc cũng sẽ quý trọng tài sản của mình, nói không chừng chiếc điện thoại này còn có thể sử dụng đến khi anh tốt nghiệp đại học.
Sau đó nữa bà nội Phương bị cái sự không làm mà hưởng, không chí tiến thủ cùng sự lười biếng mê tiền của cô lớn Phương chọc giận về đây, bà nội Phương không chỉ bắt đầu nhìn chằm chằm vào việc học của Phương Mạt, mà còn đưa ra một câu, nói về sau trừ chi phí cho học hành, những chi phí khác, ví dụ như muốn đổi điện thoại mới, tất cả đều phải tự bỏ tiền ra mua, đừng mơ xin tiền không từ gia đình.
Chiếc điện thoại hiện giờ mới dùng được mấy tháng.
Phương Nhạc nhìn Trần Hề nhăn mày nhỏ, nói: “Có thể bật nguồn, không hư.”
Trần Hề bảo: “Chiếc điện thoại trước đó của anh cũng có thể bật nguồn.” Kết quả dùng đến nỗi khiến người ta đau lòng.
Bên kia điện thoại Phan Đại Châu biết điện thoại của Phương Nhạc không rớt mất, liền nhắc nhở: “A lô a lô, nghe thấy không?”
“Cậu nói đi.” Trần Hề đáp lại.
“Các cậu chạy đi đâu vậy, sao đến nhà thuốc lại đi lâu như vậy?”
“Cửa đông bị người ta chặn, chúng tôi không đi qua được, chúng tôi đang ở cửa chính của sân vận động.”
“Vậy các cậu đừng vào, bọn tôi ăn cơm xong cả rồi, Bạch Chỉ nói hôm nay kết thúc công việc trước, các cậu chờ ở cửa, tôi mang cặp của các cậu qua đó.”
Hai người bèn chờ Phan Đại Châu ở cửa, Phương Nhạc cũng không quan tâm đến vấn đề điện thoại nữa.
Lúc Trần Hề và Phương Nhạc về đến nhà, bởi vì không biết quay clip ngắn phải quay đến mấy giờ, bữa tối họ định sẽ ăn cơm bên ngoài cùng bạn học, cho nên nhà họ Phương đã ăn cơm từ lâu.
Phương Nhạc mở cửa, đúng lúc nhìn thấy ông chủ Phương ngồi thay giày ở ghế đi giày ngay cửa, ông chủ Phương còn hô: “Mẹ, mẹ nhanh lên.”
Ông chủ Phương định đến Nguyệt Nguyệt Hoa Khai đón vợ đi xem phim, bà nội Phương thì hẹn chị em thân thiết đi dạo chợ đêm, ông chủ Phương tiện đường nên chở mẹ và chị em thân thiết của bà qua.
Cửa lớn vừa mở, ông chủ Phương ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt của Phương Nhạc, lập tức hốt hoảng biến sắc: “Chuyện gì xảy ra, con đánh nhau với người ta?”
Tiếng gào rống này của ông chủ Phương có hiệu quả rung chuyển đất núi kinh người, có thể sánh với câu nghi ngờ “Con yêu sớm” với Phương Mạt, bà nội Phương và Phương Mạt nghe tiếng chạy tới.
Phương Mạt: “Ai ai ai, ai đánh nhau?”
“Cái gì đánh nhau?” Bà nội Phương vừa nhìn: “Ơ, Phương Nhạc, cái mặt của cháu bị sao thế, cháu đánh nhau với người ta?”
Phương Mạt khiếp sợ, cô nàng tức giận tới nỗi muốn hộc máu mà chất vấn: “Em trai, em bị ai đánh?”
Phương Nhạc bất đắc dĩ: “Đừng chặn cửa, đi vào rồi nói.”
Việc đánh nhau này không giấu được, Trần Hề và Phương Nhạc cũng không định giấu giếm, bọn họ kể hết tình hình thực tế, ông chủ Phương vỗ bàn: “Hai đứa nói cho ba biết, là thằng tây nào, thằng tây kia ở đâu? Sờ mó còn dám sờ đến nhà ba, xem ba có trừng trị chết nó không!”
Phương Mạt hận đến ngứa răng, ôm vai Trần Hề, trong miệng là một đống từ ngữ giết người phóng hỏa, nghe vậy Trần Hề cũng không biết nói tiếp thế nào.
Sắc mặt của bà nội Phương cũng khó coi, bà giữ chặt bàn tay nhỏ của Trần Hề nhìn từ trên xuống dưới: “Cháu có bị thương ở chỗ nào không?”
Trần Hề lắc đầu: “Cháu không bị gì ạ.”
Bà nội Phương lại nhìn về phía Phương Nhạc: “Còn cháu, trên mặt cháu bị thương à? Còn trên người?”
Phương Nhạc nói: “Trên người không bị thương ạ.”
Bà nội Phương đã trải gian khổ quen, thấy Phương Nhạc khỏe khoắn, bộ dạng cũng không giống có vấn đề lớn, bà yên tâm, lại nói: “Các cháu cũng thật là, lúc ấy nên lập tức gọi điện về chứ, người kia cứ thả cho nó chạy à?”
Trần Hề nói: “Phương Nhạc đánh người ta, bọn cháu cũng sợ làm lớn chuyện.”
“Con trai ba cũng bị thương mà!” Ông chủ Phương đột nhiên nghĩ một chút, ông vui vẻ nói: “Cơ mà thằng nhóc này hay, đây là lần đầu tiên con đánh nhau à?”
Không đợi Phương Nhạc nói gì, bà nội Phương đã vỗ một phát lên vai ông chủ Phương: “Con mừng cái gì, đánh nhau với người ta là chuyện hay à?”
“Con trai nên có chút nhiệt huyết này, người nhà bị bắt nạt, nó có thể đứng nhìn sao?”
“Mày câm miệng cho mẹ!” Bà nội Phương hầm hừ, bà chuyển hướng ra lệnh cho Phương Nhạc: “Tình huống lần này đặc biệt, nhưng không có lần sau, đừng ỷ vào cơ thể mình rắn chắc đi học người ta thích đánh nhau với người ta, lần này cháu gặp phải người mềm, lỡ lần sau gặp người cứng thì sao, đánh nhau có thể là chuyện tốt gì, có chuyện gì không thể nói rõ trước sao?”
Bà nội Phương vẫn xót cho vết thương trên mặt Phương Nhạc, bà lật xem thuốc Trần Hề mua về, định tìm xem thiếu gì thì mua thêm.
Bởi vì Phương Nhạc chỉ là vết thương nhẹ, bà nội Phương không định để con dâu biết, bảo ông chủ Phương lừa gạt. Ông chủ Phương biết tính tình vợ mình, ông cũng không định nói.
Điện thoại gọi đến thúc giục, bà nội Phương lại một lần nữa xác nhận với Phương Nhạc: “Thật sự không cần bà ở cạnh cháu?”
Phương Mạt là người không chịu nổi sự “dính người sến rện” này của bà nội trước: “Nó cũng không mất tay gãy chân, bà với ba đi nhanh đi!”
Hai người lớn đều ra cửa thay giày, bà nội Phương bảo Phương Mạt hâm đồ ăn cho họ, đồ ăn thừa của bữa tối đều ở trong tủ lạnh.
Vốn người ông chủ Phương lo lắng nhất là Phương Mạt, giờ ông không thể không tăng cấp bậc gặp nạn của Trần Hề lên, trong nhà nuôi con gái xinh đẹp là phiền phức chỗ đó, may là nhà này có một thằng nhóc trẻ tuổi nắm đấm cứng.
Ông chủ Phương vừa đi giày, vừa dặn dò Phương Nhạc: “Con và Hề Hề cùng lớp, bình thường thời gian hai đứa ở cạnh nhau là nhiều nhất, con phải nhìn chặt con bé cho ba, biết chưa?”
Phương Nhạc nhìn Trần Hề, Trần Hề cũng đứng ở huyền quan tiễn họ ra ngoài, Phương Nhạc trầm giọng “dạ”.
Ông chủ Phương vui mừng, lại nói với Trần Hề: “Bình thường đi đâu cháu cũng cố gắng đừng đi một mình, có chuyện gì thì tìm anh của cháu, biết chưa?”
Trần Hề gật đầu: “Biết rồi biết rồi ạ, chú Phương chú đi mau đi, thang máy đến rồi.”
Ông chủ Phương quay đầu lại: “Ôi, mẹ, mẹ chờ con với ——”
Phương Mạt trong phòng bếp gọi: “Hề Hề em tới giúp chị đi, có muốn chiên thêm cái trứng cho hai đứa không?”
Trần Hề đến phòng bếp, Phương Nhạc đứng ở huyền quan một lát, sau đó mới về lầu trên đến phòng tắm tắm rửa.
Đồ ăn còn thừa rất nhiều, nhưng không đủ cơm thừa, Trần Hề lấy một túi mì sợi, đun nước nóng trước, định chờ Phương Nhạc xuống lầu rồi nấu mì.
Phương Mạt đứng bên gặm táo, cô ấy càng nghĩ càng cảm thán: “Khó lường khó lường.”
Trên bệ bếp còn một quả táo, Trần Hề cầm táo và dao gọt vỏ, hỏi cô ấy: “Chị nói gì vậy?”
Âm thanh của máu hút khói trong bếp rất vang, Trần Hề không nghe rõ lời Phương Nhạc.
Phương Nhạc phóng đại âm lượng: “Chị nói em trai chị khó lường, lại biết đánh nhau cơ, ghê đấy!”
Phương Mạt đột nhiên nghĩ đến chuyện vào thứ bảy tuần trước, hôm đó Phương Nhạc và Trần Hề đều thấy cô và một nam sinh ôm nhau, tuy chuyện này và chuyện Trần Hề gặp hôm nay có bản chất không gióng nhau, nhưng nhìn qua cũng không khác là mấy, Phương Mạt chỉ có thể thấy may mắn: “Cũng may hôm đó Phương Nhạc không không nói một lời lập tức xông lên đánh bạn chị.”
Trần Hề ngồi xổm trước thùng rác, vỏ táo gọt được nửa, cô cắn một miếng lớn, miếng táo giòn nhét đầy miệng.
Đêm khuya tĩnh lặng, Phương Nhạc đắp chăn mỏng dựa vào đầu giường, trên chăn không có điện thoại cũng không có sách, anh lẳng lặng nhìn cánh cửa nhỏ trong phòng ngủ.
Một lát sau, anh duỗi tay ấn công tắc trên tường, đèn trong phòng tắt, dưới cửa nhỏ phát ra ánh sáng.
Hôm nay bận rộn như vậy, vào giờ này Trần Hề vẫn còn có thể giải đề.
Phương Nhạc cứ như vậy nhìn chùm sáng đó trong bóng tối, nhớ lại mọi chuyện, từ ngày đầu tiên Trần Hề đến đây, đến giờ cô đã ngủ sau cánh cửa này.
Từ lúc đầu hai người xa lạ, cho tới hôm nay tất cả mọi người đều nói anh là anh trai tốt.
Ngón trỏ tay trái của của Phương Nhạc phủ lên một chiếc dây cột tóc màu đen, anh phiền lóc mỏi mắt không ngừng khảy cái dây cột tóc mềm mại này.
Chủ nhật, vết thương trên mặt Phương Nhạc chắc chắn chưa biến mất, vốn mọi người cho rằng phải kéo dài chuyện quay phim, nhưng Bạch Chỉ đột nhiên bùng nổ linh cảm, cô ấy sửa kịch bản suốt đêm, mới sáng sớm đã gọi trong nhóm, bảo bọn họ đúng 8 giờ rưỡi đến trường học tập hợp ở đỉnh Quang Minh.
Trường số 8 có một đỉnh Quang Minh, ở trên lầu cao nhất của tầng tự học. Đó là một căn phòng kính nhỏ, bởi vì nằm trên đỉnh của trường, ba mặt lại đều là kính, có thể quan sát toàn cảnh trường trung học số 8, cho nên nó bị gọi là đỉnh Quang Minh, trên tường kính đều bị các học sinh khóa trước dán đầy giấy, tràn ngập chữ nhỏ. Chỗ này học sinh tự trị, các giáo viên không được vào.
Bạch Chỉ sợ mọi người không nghe thấy tiếng tin nhắn QQ, cô ấy còn mặt dạy gọi điện thoại cho cả đám. Phương Nhạc và Trần Hề ở cùng, vốn Bạch Chỉ chỉ cần gọi điện cho Trần Hề, nhưng chiều tối qua ở cửa hàng tiện lợi Phan Đại Châu không gọi cho Phương Nhạc được, nên Bạch Chỉ cũng thử gọi điện cho Phương Nhạc, giờ số điện thoại của Phương Nhạc ở trên đầu, Bạch Chỉ bèn trực tiếp gọi điện cho anh.
Kết quả là trạng thái tắt nguồn.
Lúc Bạch Chỉ gọi điện thoại cho Trần Hề đã không khỏi than thở với cô: “Phương Nhạc ngủ cũng tắt nguồn điện thoại à?”
Trần Hề và Phương Nhạc đều có thói quen dậy sớm, Phương Nhạc cũng đã chạy bộ buổi sáng xong quay về.
Trần Hề mở cửa phòng ngủ, chờ Phương Nhạc tắm xong đi ra, cô nói lại thông báo của Bạch Chỉ, nhịn không được lại hỏi Phương Nhạc: “Có phải điện thoại của anh lại hư rồi không, sao lại tắt máy?”
Phương Nhạc còn đang lau tóc, anh dừng một chút, ngay sau đó nói: “Ừ, hư rồi.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lớp 12 vèo một cái là trôi qua, cho nên nhanh thôi ~
Danh sách chương