Khăn lông tuột khỏi tay, hai bắp chân Trần Hề vùng vẫy, nhắc Phương Nhạc: "Khăn lông, khăn lông!"
Phương Nhạc đã ôm người xoay lưng, nghe thấy thế thì quay đầu, Trần Hề duỗi tay nhưng không với tới, thấy eo Phương Nhạc vẫn chẳng nhúc nhích gì, Trần Hề nhìn theo hướng anh, bắp chân lại vùng vẫy hai cái, lúc này Phương Nhạc mới cười khom lưng, Trần Hề nhanh chóng với lấy khăn lông trên giường lên.
Cầm lấy khăn lông, Trần Hề không có ý tốt nói: "Không phải anh muốn để em ngủ một mình à?"
Lực cánh tay của Phương Nhạc rất đáng kinh ngạc, ôm Trần Hề cũng chẳng ảnh hưởng đến nhịp bước chân của anh, anh nghi ngờ thẳng thắn nói: "Đừng suy nghĩ lung tung, là anh sợ em lạnh, bây giờ trong nhà không bật máy sưởi, chân em lạnh như băng thì sao mà ngủ được?"
Trần Hề bị anh thả lên giường, hai chân cong lại, ngẩng đầu nhìn Phương Nhạc nói: "Anh đoán thử xem ở trường học em ngủ thế nào?"
"Anh biết trong ký túc của em có túi sưởi ấm, nhưng bây giờ trong nhà không có." Phương Nhạc nói: "Ngày mai ra ngoài nhớ mua một cái."
Trần Hề nhìn anh nghiêm túc nói: "Anh thật sự sợ em lạnh hả?"
Phương Nhạc đứng ở mép giường, kéo khăn lông trong tay của Trần Hề đi, giúp cô lau mái tóc dài, hỏi ngược lại cô: "Bây giờ em xem anh thành gì thế?"
Trần Hề nói: "Trước kia em nghĩ là anh thanh tâm quả dục."
"Ừ, bây giờ thì sao?" Phương Nhạc liếc nhìn cô: "Trong đầu đầy sắc màu hả?"
Trần Hề nói: "Vậy mới vừa nãy ở bên ngoài, chẳng qua em chỉ hôn anh có một cái mà anh đã nghĩ đến chuyện kia rồi.”
"Em nghĩ đó chỉ đơn giản là hôn thôi à?" Phương Nhạc cách một lớp khăn lông, xoa tóc cô rồi nhìn cô nói: "Ai bảo em vươn đầu lưỡi."
Trần Hề la lên: "Phương Nhạc!"
Phương Nhạc cong môi, động tác trên tay không nhanh không chậm: "Ở cùng một chỗ với em, anh có phản ứng là bình thường thôi, hơn nữa em còn như thế..."
"Cái gì?"
"Nhiệt tình."
Trần Hề không nói gì, cô quỳ trên giường, đối mặt với Phương Nhạc đang đứng ở mép giường, nhiệt tình ôm eo Phương Nhạc, cổ hơi ngửa về sau, đôi mắt cong lên mỉm cười nhìn anh.
Hai tay Phương Nhạc rất nghiêm túc, anh chỉ đang giúp Trần Hề lau tóc, không có động tác dư thừa nào khác nói: "Nhưng sự khác biệt lớn nhất giữa người và dã thú chính là dã thú thì dựa vào bản năng hoang dã còn người cần năng lực tự kiềm chế."
Trần Hề nhìn dáng vẻ sắc bén của anh, cô nghĩ đến gì đó, nói: "À, anh biết không, Hạ Hạ luôn nói anh có một loại lạnh lùng xa cách, những nữ sinh trong trường thích thầm anh không ít, nhưng người dám mặt đối mặt với anh, hình như chỉ có Thiệu Lạc Vãn, những nữ sinh khác không dám đến gần anh cũng bởi vì anh quá lạnh lùng, nhưng khi anh ở cùng với nam sinh lại cực kỳ tốt, anh em cũng có rất nhiều.”
"Không giống em." Phương Nhạc có ám chỉ nói: "Nam sinh thích em, thật ra đều dám đến gần em."
"Hả?"
"Nghe nói khoa Kinh Tế có một nam sinh đang theo đuổi em à?" Phương Nhạc thuận nước đẩy thuyền hỏi.
Trần Hề tò mò: "Nam sinh nào thế?"
"Xế chiều hôm nay trong lúc các em ngồi nghe giảng, cậu ta ngồi cạnh em, muốn thêm WeChat của em."
Quả thật có chuyện này, nhưng Trần Hề không để ý đến đối phương: "Sao anh biết?"
"Hay là em nói trước đi, sao em không nhắc đến chuyện này thế?"
Trần Hề nói thẳng: "Có thể bởi vì bình thường nam sinh muốn thêm WeChat của em rất nhiều, không phải chuyện gì lạ, không có gì đáng nói?"
Phương Nhạc ngừng tay: "Còn ai nữa?"
Vốn dĩ Trần Hề đang quỳ thẳng tắp trên giường, bây giờ đã ngồi hẳn xuống, mông đặt lên gót chân của mình, cười nói: "Em đi điều tra cho anh, em cũng không quen biết bọn họ, anh có hứng thú thì lần sau em sẽ nhớ kỹ một chút, rồi về kể lại với anh."
Phương Nhạc không nhịn được nhéo mặt cô, cười khẽ, giọng kỳ quái, nhưng bình tĩnh nói: "Em được chào đón thật đấy nhỉ."
Trần Hề nhếch miệng nói: "Anh cũng rất được chào đón đó được không hả."
"Giống nhau à?" Phương Nhạc buông mặt cô ra: "Không có nữ sinh nào đứng trước mặt anh xin kết bạn WeChat với anh cả."
"Vậy anh có thể mặc mấy cái áo thun đó của anh thêm lần nữa." Trần Hề đề nghị Phương Nhạc: "Mỗi lần anh mặc mấy cái áo thun đã được giặt đến cũ đó, Hạ Hạ lại cảm thấy anh không còn lạnh lùng nữa, rất có lực hút, tương phản rất rõ ràng.”
Phương Nhạc: "... Cái đó thì liên quan gì?"
"Thật đó!"
Phương Nhạc đè đầu cô, không cho cô lắc lư nữa, dùng khăn lông nhẹ nhàng xoa tóc cô, nghe Trần Hề tiếp tục nói: "Còn nữa, em nói với anh nè, lúc em vừa mới ở bên anh, từ trước đến giờ em không nghĩ đến anh sẽ cái kia.”
"Cái nào?"
"Thì chính là cái đó."
Phương Nhạc biết Trần Hề đang nói đến phương diện kia, nhưng không xác định được Trần Hề đang ám chỉ cụ thể cái gì, anh bình tĩnh hỏi: "Đừng đánh đố anh."
Ánh mắt Trần Hề liếc xuống: "Thì cái đó."
Phương Nhạc không biết cô đang ám chỉ cái nào, nhưng bị ánh mắt Trần Hề đảo qua, tim anh bỗng đập lệch một nhịp, dùng sức đè đầu cô, cái đó thì cái đó nói: "Được rồi, em không xem anh là đàn ông phải không?"
"Không phải mà." Phòng vẫn chưa kéo rèm cửa sổ, trời quang, ánh trăng sáng yêu kiều trên bầu trời đêm, Trần Hề lại nghĩ: "Giống như là, ánh trăng sáng trong veo lạnh lùng, anh khiến người ta có cảm giác rằng ít nhiều gì anh cũng giống với ánh trăng đó, không một ai nghĩ sẽ hái trăng cả. Nhưng sau đó em phát hiện thì ra anh sẽ có cái đó, thực ra lúc đó em cũng thấy lạ." Lạ lẫm, nhưng cũng có cảm giác vui vẻ mơ hồ, hoá ra chỉ cần giơ tay là với tới anh.
Bởi vì khi nãy Phương Nhạc dùng sức lau đầu cô, nên lúc Trần Hề nói lời này, cổ cũng cúi rất thấp, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, Phương Nhạc mặc một chiếc áo thun ngắn mỏng nhạt màu cùng với quần dài đen, màu đen dễ che giấu, nhưng Trần Hề vẫn tận mắt nhìn thấy sự thay đổi dáng quần của anh từng chút một.
Trần Hề:"..."
Phương Nhạc: "..."
Phương Nhạc thấy cô vẫn còn đang nhìn chằm chằm, lòng như hươu đụng một lời khó nói hết, không ở nổi trong căn phòng này nữa, anh dừng lau tóc cho cô: "Lau xong rồi." Xoay người chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh.
"Em có chút tò mò..."
Phương Nhạc quay đầu.
"Năng lực tự kiềm chế của anh có luôn mạnh như vậy không?" Trần Hề đặt câu hỏi rất đơn thuần: "Không phải có ngày nào đó anh sẽ dựa vào "Dã tính bản năng" à?"
"..."
Phương Nhạc phục cô rồi, anh ngẩng đầu nhìn trần nhà, thở dài một hơi, sau đó xoay người lại, một tay nắm lấy cằm của Trần Hề ép cô ngẩng đầu lên, Trần Hề nghĩ là anh sẽ hôn cô, nhưng Phương Nhạc không làm thế, anh chỉ cười như không cười nói một câu: "Em sẽ không muốn thấy đâu." Buông cô ra, lần này thật sự xoay người rời đi.
Đi đến nhà vệ sinh, anh không dừng lâu, nhanh chóng lấy máy sấy tóc trở về phòng, nói Trần Hề xoay người lại, không để ánh mắt của cô lại tò mò, anh đứng sau lưng cô thay cô sấy khô mái tóc dài.
Cất máy sấy tóc về nhà vệ sinh, hai người cùng nằm vào chăn, Trần Hề không đưa đôi chân lạnh băng của mình dựa vào Phương Nhạc, nhưng Phương Nhạc lại dùng chân của mình kẹp lại, để chân cô làm ấm chân trên đùi anh.
Hai người về đến nhà cũng đã muộn, bây giờ đã hơn mười một giờ rồi, hôm nay Trần Hề thật sự rất mệt mỏi, cô mơ mơ màng màng sắp ngủ, nhưng Phương Nhạc không hề buồn ngủ. Tay trái anh kê sau gáy, ánh mắt nhìn sang một chỗ khác trong phòng, trên bàn học có một cái đồng hồ điện tử, nương theo ánh sáng mờ nhạt của đồng hồ, Phương Nhạc nhìn thấy một món đồ nhỏ được đặt bên cạnh đồng hồ.
Trần Hề phát hiện Phương Nhạc đang thay đổi tư thế, cô mở mắt ra nhìn. Trong phòng tối đen như mực, chỉ có ánh trăng sáng bồi bạn cho nên Trần Hề mới chú ý đến ánh mắt của Phương Nhạc.
Trần Hề buồn ngủ hỏi: "Anh đang nhìn gì thế?"
Phương Nhạc rút một cánh tay khác từ trong chăn ra, để lên đỉnh đầu Trần Hề, ngón tay vuốt ve gò má của cô, hỏi cô: "Cái con thỏ nhỏ trong trứng ngạc nhiên của em còn ở đây không?"
"Thỏ xám của em hả?" Trần Hề nói: "Ở đó kìa."
Lúc nhỏ cô không có đồ chơi gì, con thỏ xám kia là món quà khiến Trần Hề rất ngạc nhiên, mấy năm nay, con thỏ xám này vẫn luôn được cô giấu trong ngăn kéo đầu giường.
Trần Hề hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì." Phương Nhạc nắm lấy vành tai cô, suy nghĩ chút rồi nói: "Coi như là đồ trang trí đôi đi."
Không biết vì sao, khi yêu nhau người ta rất thích có một vài món đồ đôi, ví dụ như áo đôi, ly đôi, Phan Đại Châu càng ngây thơ hơn nữa, cậu không chỉ có giày chơi bóng đôi, trước đó không lâu lúc Phương Nhạc chơi bóng với cậu, còn phát hiện trên cổ tay cậu có đeo một sợi dây buộc tóc màu hồng.
Phương Nhạc đã từng thấy rất nhiều nam sinh khi có bạn gái sẽ đeo dây buộc tóc của bạn gái mình trên cổ tay, nhưng bọn họ đều có bạn gái bên cạnh, Phan Đại Châu và Trương Tiểu Hạ cách nhau mấy trăm cây số, không hiểu sao lại đeo dây buộc tóc lên cổ tay.
Trần Hề cười nói: "Không phải anh nói cậu ấy ngây thơ à?"
Không chỉ nói Phan Đại Châu ngây thơ.
Bởi vì suốt khoảng thời gian nghỉ hè Phan Đại Châu luôn quấy rầy Phương Nhạc, kể đủ loại hành động tình cảm mà Trương Tiểu Hạ làm với cậu cho Phương Nhạc nghe, Phương Nhạc cực kỳ phiền. Sau khi tựu trường, mặc dù mỗi ngày Phan Đại Châu đều liên lạc với Trương Tiểu Hạ, đăng vòng bạn bè các kiểu, nhưng bạn gái không ở bên cạnh, cách nhau một khoảng xa, Phan Đại Châu cũng có lúc đỏ mắt nhìn các đôi tình nhân nhỏ hai bên cổng trường, sau đó cả người đều buồn bực không vui, giống như chó nhỏ ven đường bị mắc mưa.
Lúc ấy Phương Nhạc cảm thấy, yêu ngầm so với yêu xa càng tốt hơn nhiều, ít nhất mỗi ngày Trần Hề đều ở bên cạnh anh.
"Nó ngây thơ thật." Phương Nhạc nói: "Không nói nữa, ngủ đi."
Hai cánh tay không để sau gáy nữa, thu cánh tay lại, đắp chăn cho Trần Hề, hỏi cô máy điều hòa như thế đã ổn chưa, Trần Hề "Ừ" một tiếng, dán sát vào ngực của Phương Nhạc, ánh mắt nhìn về đồng hồ báo thức trên bàn học, bên cạnh đồng hồ là con thỏ nhỏ màu trắng.
Chạng vạng tối ngày hôm sau, hai người thu dọn xong chuẩn bị đến liên hoan phim, trước khi lên đường Phương Nhạc nhận được tin nhắn thoại do Phan Đại Châu gửi đến, giọng Phan Đại Châu khàn khàn, hơi thở yếu ớt, nói cậu ấy vốn muốn mang bệnh đi ủng hộ Bạch Chỉ và Lâu Minh Lý, nhưng cậu đánh giá cao thể lực của bản thân rồi, cậu ấy thật sự không chịu đựng nổi, bây giờ đang bị ba ép buộc đưa đến bệnh viện.
Trần Hề và Phương Nhạc chỉ có thể tự đi, ngồi lên xe Trần Hề hỏi: "Đây là lần đầu tiên chúng ta xem phim ngoài rạp đúng không?"
"Lần thứ hai." Phương Nhạc nói.
"Hả?" Trần Hề nói: "Trước đây em chưa đi cùng anh mà."
"Quên mất chuyện rạp chiếu phim ngoài trời rồi à?" Phương Nhạc liếc nhìn cô: "Lần đó cũng xem như là xem phim, mặc dù em hẹn người đàn ông khác đi xem, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn cùng nhau xem mấy phút."
"... Anh thù dai thế hả?"
Phương Nhạc lái xe, mắt nhìn thẳng nói: "Trí nhớ tốt thôi." Dừng một chút, anh lại nói: "Mà lần đầu tiên đi xem phim với đàn ông, em lại đi cùng Mã Dũng à?"
"Anh thù dai thật đó!" Trần Hề cười nói: "Lần đó mà cũng tính à?"
"Nếu như anh không vừa khéo bắt được em, em nói có tính không?"
"Đương nhiên là không rồi, khi đó em đưa anh ta đến xem quy trình một lần, xong xuôi thì em và cậu ta đi luôn, em và cậu ta xem phim? Anh nghĩ thế nào!"
Phương Nhạc cũng cười cười.
Nói đến đây, Trần Hề vui vẻ đề nghị: "Khi nào đó chúng ta lại đến rạp chiếu phim ngoài trời đi, xem bộ phim "Lần đầu tiên" mà chưa xem xong ấy?"
"Được, tìm thời gian rồi đi." Phương Nhạc nhớ trong lòng.
Đến rạp chiếu phim, người xem rộn ràng náo nhiệt, hai người tìm chỗ ngồi xuống, ánh đèn trong rạp phim dần tối lại, trên màn ảnh lớn bắt đầu chiếu.
Các tác phẩm dự thi liên hoan phim cực kỳ chuyên nghiệp, Bạch Chỉ và Lâu Minh Lý là nghiệp dư, mục tiêu cao nhất của hai người là giải thưởng tác phẩm sinh viên xuất sắc nhất, giải thưởng này dành cho sinh viên đang học đại học trên địa bàn tỉnh, hoặc là sinh viên đại học có hộ khẩu tại đây đang đi du học.
Tác phẩm của bọn họ nằm ở cuối, mấy câu chuyện phía trước, Trần Hề cảm thấy rất hay, mỗi một câu chuyện đều nằm trong vòng mười lăm phút, cách quay chuyên nghiệp, tình tiết chặt chẽ và đặc sắc.
Câu chuyện đầu tiên là kiểu gay cấn, bên lối đi nhỏ vắng vẻ, chồng mở một cửa tiệm sửa chữa xe, người vợ kinh doanh nhà hàng, một ngày nọ có một chiếc xe lớn gặp đinh, lốp xe bị xì hơi, chỉ có thể tìm chỗ sửa xe, tài xế sửa xe xong thuận tiện ghé vào nhà hàng bên cạnh ăn cơm. Mặt trời chói chang nắng như lửa đốt, người ở nơi hoang vu, hai vợ chồng nghĩ rằng mình câu được con cá lớn, nhưng không ngờ, tài xế xe tải đó mới chính là người tay cầm cần câu.
Câu chuyện thứ hai là thể loại tình cảm, một ông lão gần tám mươi tuổi, mới vừa tham dự tang lễ vợ mình, ông ấy chống gậy, lúc rời khỏi nghĩa trang thì thấy được một cô gái dáng vẻ giống hệt với vợ mình lúc còn trẻ.
Câu chuyện thứ ba là thể loại tình cảm gia đình, em gái sinh đôi sống dưới bóng chị gái mình, luôn cảm thấy quần áo của mình bị chị gái cướp mất, đồ chơi cũng bị chị gái cướp, người con trai mình thích cũng bị chị gái cướp. Em gái không chịu nổi nên nhảy lầu tự sát, cô ấy nhảy từ sân thượng xuống lại phát hiện bên cạnh có thêm một bóng người muốn nhảy xuống, là chị của cô ấy, em gái tức giận gầm thét lên: "Ngay cả chỗ nhảy lầu mà chị cũng muốn cướp của tôi à!"
Sau đó còn một vài câu chuyện khác, một là cảm động, một là tình tiết ly kỳ. Đến câu chuyện cuối cùng, hình ảnh xuất hiện đầu tiên chính là tám chữ to "Từng người khởi hành, thanh xuân kết thúc", mọi người gào thét, bài thi tung bay, kết thúc kỳ thi đại học.
Thời gian tua ngược trở về, về lại ngày đầu tiên thi đại học, mấy cô cậu học sinh cầm trên tay hồ sơ dự thi đi vào trường thi.
Thời gian tiếp tục tua ngược trở về, cách ngày thi đại học chỉ còn ba mươi ngày, các cô cậu thiếu niên đang tranh luận, nhưng sau đó lại làm lành.
Trở ngược về một trăm ngày là lễ tuyên thệ, trở lại buổi tiệc tết nguyên đán cho học sinh lớp 12, trở về lớp 11, trở về lớp 10.
Tựu trường năm lớp 10, các chàng trai cô gái tự giới thiệu mình, bên ngoài phòng học là bóng cây trùng điệp, trong phòng học là những gương mặt trẻ trung, đầy sức sống, trên video xuất hiện một hàng chữ "Chúng ta vẫn luôn ở đây, thanh xuân không bao giờ kết thúc."
Cuối video xuất hiện phụ đề, ảnh chụp từng tấm trong trung học số 8 đều xuất hiện trong video, có hình mọi người trong nhà ăn, có hình mọi người trong phòng tự học buổi tối, có tiệc đêm nguyên đán, có trận đấu bóng rổ, còn có đại hội thể thao năm lớp 10.
Trần Hề nắm chặt ống tay áo của Phương Nhạc, nhìn từng gương mặt xuất hiện, hình ảnh bọn họ trong trang phục mario.
Hình ảnh xuất hiện chỉ trong thời gian ngắn, có lẽ còn chưa đến hai giây, cô mặc đồ mario với áo thun đỏ yếm xanh da trời, anh mặc đồ mario áo thun in hoa, hai người nhìn nhau, sau lưng là một rừng phong lá đỏ, tán cây nửa xanh nửa đỏ, giống như ngọn lửa rực cháy.
Phương Nhạc cũng thấy.
Từ rạp phim đi ra, Trần Hề gọi cho Bạch Chỉ.
"Hình của tớ và Phương Nhạc trong sân vận động cậu lấy từ đâu ra thế?"
"Tấm đó à? Là Hạ Hạ chụp đó, cậu không biết à?" Bạch Chỉ ở đầu bên kia vẫn chưa hiểu.
Trần Hề không biết, bởi vì khi đó trong máy chụp ảnh của Bạch Chỉ có một đống hình, có cái là cô chụp, có cái là Trương Tiểu Hạ chụp, lúc ấy Bạch Chỉ nghĩ Trương Tiểu Hạ đã gửi tấm ảnh này cho Trần Hề, Trương Tiểu Hạ cũng nghĩ Bạch Chỉ đã xử lý những tấm hình này rồi.
Vì thế tấm hình này ở trong thẻ nhớ của Bạch Chỉ ngủ say ba năm, không ai biết không người nào để ý.
Trần Hề nhận được hình Bạch Chỉ gửi đến, Phương Nhạc vừa lái xe vừa nói: "Gửi cho anh đi."
Trần Hề gửi cho anh, hỏi: "Bộ quần áo đó anh còn giữ không?"
"Còn, em thì sao?"
"Đương nhiên còn rồi."
Hai người bị tấm ảnh này gợi lên ký ức, về nhà tắm rửa xong, hai người tự mình lấy bộ quần áo được cất trong tủ đồ ra.
Quần áo mario này được Trần Hề giữ rất cẩn thận, cổ áo thun của Phương Nhạc vẫn lỏng lẻo như cũ.
Hai người lấy quần áo để ở trên giường nhìn một lát, bỗng nhiên Trần Hề muốn mặc thử, cô cầm quần áo xoay người muốn chạy về phòng của mình, khi cô xoay người mái tóc dài lướt qua cánh tay của Phương Nhạc.
Điện thoại di động đặt trên giường, trên màn hình là tấm ảnh kia, chóp mũi có thể ngửi thấy mùi thơm của quần áo được treo lâu trong tủ quần áo.
Phương Nhạc vươn tay, ôm lấy người đang muốn chạy đi.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai là trẻ em đó, biu biu biu ~
Quả nhiên tôi không thể cập nhật gấp đôi được, này, chúng ta vẫn nên tiếp tục đi, còn quá nhiều lại cũng sắp kết thúc rồi, tuần tới tôi sẽ viết kết cục ~~ trước khi viết kết cục tôi xin nghỉ một ngày, giống như trước đó, để chỉnh sửa chương cuối tôi cần ít nhất hai ngày.
Phương Nhạc đã ôm người xoay lưng, nghe thấy thế thì quay đầu, Trần Hề duỗi tay nhưng không với tới, thấy eo Phương Nhạc vẫn chẳng nhúc nhích gì, Trần Hề nhìn theo hướng anh, bắp chân lại vùng vẫy hai cái, lúc này Phương Nhạc mới cười khom lưng, Trần Hề nhanh chóng với lấy khăn lông trên giường lên.
Cầm lấy khăn lông, Trần Hề không có ý tốt nói: "Không phải anh muốn để em ngủ một mình à?"
Lực cánh tay của Phương Nhạc rất đáng kinh ngạc, ôm Trần Hề cũng chẳng ảnh hưởng đến nhịp bước chân của anh, anh nghi ngờ thẳng thắn nói: "Đừng suy nghĩ lung tung, là anh sợ em lạnh, bây giờ trong nhà không bật máy sưởi, chân em lạnh như băng thì sao mà ngủ được?"
Trần Hề bị anh thả lên giường, hai chân cong lại, ngẩng đầu nhìn Phương Nhạc nói: "Anh đoán thử xem ở trường học em ngủ thế nào?"
"Anh biết trong ký túc của em có túi sưởi ấm, nhưng bây giờ trong nhà không có." Phương Nhạc nói: "Ngày mai ra ngoài nhớ mua một cái."
Trần Hề nhìn anh nghiêm túc nói: "Anh thật sự sợ em lạnh hả?"
Phương Nhạc đứng ở mép giường, kéo khăn lông trong tay của Trần Hề đi, giúp cô lau mái tóc dài, hỏi ngược lại cô: "Bây giờ em xem anh thành gì thế?"
Trần Hề nói: "Trước kia em nghĩ là anh thanh tâm quả dục."
"Ừ, bây giờ thì sao?" Phương Nhạc liếc nhìn cô: "Trong đầu đầy sắc màu hả?"
Trần Hề nói: "Vậy mới vừa nãy ở bên ngoài, chẳng qua em chỉ hôn anh có một cái mà anh đã nghĩ đến chuyện kia rồi.”
"Em nghĩ đó chỉ đơn giản là hôn thôi à?" Phương Nhạc cách một lớp khăn lông, xoa tóc cô rồi nhìn cô nói: "Ai bảo em vươn đầu lưỡi."
Trần Hề la lên: "Phương Nhạc!"
Phương Nhạc cong môi, động tác trên tay không nhanh không chậm: "Ở cùng một chỗ với em, anh có phản ứng là bình thường thôi, hơn nữa em còn như thế..."
"Cái gì?"
"Nhiệt tình."
Trần Hề không nói gì, cô quỳ trên giường, đối mặt với Phương Nhạc đang đứng ở mép giường, nhiệt tình ôm eo Phương Nhạc, cổ hơi ngửa về sau, đôi mắt cong lên mỉm cười nhìn anh.
Hai tay Phương Nhạc rất nghiêm túc, anh chỉ đang giúp Trần Hề lau tóc, không có động tác dư thừa nào khác nói: "Nhưng sự khác biệt lớn nhất giữa người và dã thú chính là dã thú thì dựa vào bản năng hoang dã còn người cần năng lực tự kiềm chế."
Trần Hề nhìn dáng vẻ sắc bén của anh, cô nghĩ đến gì đó, nói: "À, anh biết không, Hạ Hạ luôn nói anh có một loại lạnh lùng xa cách, những nữ sinh trong trường thích thầm anh không ít, nhưng người dám mặt đối mặt với anh, hình như chỉ có Thiệu Lạc Vãn, những nữ sinh khác không dám đến gần anh cũng bởi vì anh quá lạnh lùng, nhưng khi anh ở cùng với nam sinh lại cực kỳ tốt, anh em cũng có rất nhiều.”
"Không giống em." Phương Nhạc có ám chỉ nói: "Nam sinh thích em, thật ra đều dám đến gần em."
"Hả?"
"Nghe nói khoa Kinh Tế có một nam sinh đang theo đuổi em à?" Phương Nhạc thuận nước đẩy thuyền hỏi.
Trần Hề tò mò: "Nam sinh nào thế?"
"Xế chiều hôm nay trong lúc các em ngồi nghe giảng, cậu ta ngồi cạnh em, muốn thêm WeChat của em."
Quả thật có chuyện này, nhưng Trần Hề không để ý đến đối phương: "Sao anh biết?"
"Hay là em nói trước đi, sao em không nhắc đến chuyện này thế?"
Trần Hề nói thẳng: "Có thể bởi vì bình thường nam sinh muốn thêm WeChat của em rất nhiều, không phải chuyện gì lạ, không có gì đáng nói?"
Phương Nhạc ngừng tay: "Còn ai nữa?"
Vốn dĩ Trần Hề đang quỳ thẳng tắp trên giường, bây giờ đã ngồi hẳn xuống, mông đặt lên gót chân của mình, cười nói: "Em đi điều tra cho anh, em cũng không quen biết bọn họ, anh có hứng thú thì lần sau em sẽ nhớ kỹ một chút, rồi về kể lại với anh."
Phương Nhạc không nhịn được nhéo mặt cô, cười khẽ, giọng kỳ quái, nhưng bình tĩnh nói: "Em được chào đón thật đấy nhỉ."
Trần Hề nhếch miệng nói: "Anh cũng rất được chào đón đó được không hả."
"Giống nhau à?" Phương Nhạc buông mặt cô ra: "Không có nữ sinh nào đứng trước mặt anh xin kết bạn WeChat với anh cả."
"Vậy anh có thể mặc mấy cái áo thun đó của anh thêm lần nữa." Trần Hề đề nghị Phương Nhạc: "Mỗi lần anh mặc mấy cái áo thun đã được giặt đến cũ đó, Hạ Hạ lại cảm thấy anh không còn lạnh lùng nữa, rất có lực hút, tương phản rất rõ ràng.”
Phương Nhạc: "... Cái đó thì liên quan gì?"
"Thật đó!"
Phương Nhạc đè đầu cô, không cho cô lắc lư nữa, dùng khăn lông nhẹ nhàng xoa tóc cô, nghe Trần Hề tiếp tục nói: "Còn nữa, em nói với anh nè, lúc em vừa mới ở bên anh, từ trước đến giờ em không nghĩ đến anh sẽ cái kia.”
"Cái nào?"
"Thì chính là cái đó."
Phương Nhạc biết Trần Hề đang nói đến phương diện kia, nhưng không xác định được Trần Hề đang ám chỉ cụ thể cái gì, anh bình tĩnh hỏi: "Đừng đánh đố anh."
Ánh mắt Trần Hề liếc xuống: "Thì cái đó."
Phương Nhạc không biết cô đang ám chỉ cái nào, nhưng bị ánh mắt Trần Hề đảo qua, tim anh bỗng đập lệch một nhịp, dùng sức đè đầu cô, cái đó thì cái đó nói: "Được rồi, em không xem anh là đàn ông phải không?"
"Không phải mà." Phòng vẫn chưa kéo rèm cửa sổ, trời quang, ánh trăng sáng yêu kiều trên bầu trời đêm, Trần Hề lại nghĩ: "Giống như là, ánh trăng sáng trong veo lạnh lùng, anh khiến người ta có cảm giác rằng ít nhiều gì anh cũng giống với ánh trăng đó, không một ai nghĩ sẽ hái trăng cả. Nhưng sau đó em phát hiện thì ra anh sẽ có cái đó, thực ra lúc đó em cũng thấy lạ." Lạ lẫm, nhưng cũng có cảm giác vui vẻ mơ hồ, hoá ra chỉ cần giơ tay là với tới anh.
Bởi vì khi nãy Phương Nhạc dùng sức lau đầu cô, nên lúc Trần Hề nói lời này, cổ cũng cúi rất thấp, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, Phương Nhạc mặc một chiếc áo thun ngắn mỏng nhạt màu cùng với quần dài đen, màu đen dễ che giấu, nhưng Trần Hề vẫn tận mắt nhìn thấy sự thay đổi dáng quần của anh từng chút một.
Trần Hề:"..."
Phương Nhạc: "..."
Phương Nhạc thấy cô vẫn còn đang nhìn chằm chằm, lòng như hươu đụng một lời khó nói hết, không ở nổi trong căn phòng này nữa, anh dừng lau tóc cho cô: "Lau xong rồi." Xoay người chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh.
"Em có chút tò mò..."
Phương Nhạc quay đầu.
"Năng lực tự kiềm chế của anh có luôn mạnh như vậy không?" Trần Hề đặt câu hỏi rất đơn thuần: "Không phải có ngày nào đó anh sẽ dựa vào "Dã tính bản năng" à?"
"..."
Phương Nhạc phục cô rồi, anh ngẩng đầu nhìn trần nhà, thở dài một hơi, sau đó xoay người lại, một tay nắm lấy cằm của Trần Hề ép cô ngẩng đầu lên, Trần Hề nghĩ là anh sẽ hôn cô, nhưng Phương Nhạc không làm thế, anh chỉ cười như không cười nói một câu: "Em sẽ không muốn thấy đâu." Buông cô ra, lần này thật sự xoay người rời đi.
Đi đến nhà vệ sinh, anh không dừng lâu, nhanh chóng lấy máy sấy tóc trở về phòng, nói Trần Hề xoay người lại, không để ánh mắt của cô lại tò mò, anh đứng sau lưng cô thay cô sấy khô mái tóc dài.
Cất máy sấy tóc về nhà vệ sinh, hai người cùng nằm vào chăn, Trần Hề không đưa đôi chân lạnh băng của mình dựa vào Phương Nhạc, nhưng Phương Nhạc lại dùng chân của mình kẹp lại, để chân cô làm ấm chân trên đùi anh.
Hai người về đến nhà cũng đã muộn, bây giờ đã hơn mười một giờ rồi, hôm nay Trần Hề thật sự rất mệt mỏi, cô mơ mơ màng màng sắp ngủ, nhưng Phương Nhạc không hề buồn ngủ. Tay trái anh kê sau gáy, ánh mắt nhìn sang một chỗ khác trong phòng, trên bàn học có một cái đồng hồ điện tử, nương theo ánh sáng mờ nhạt của đồng hồ, Phương Nhạc nhìn thấy một món đồ nhỏ được đặt bên cạnh đồng hồ.
Trần Hề phát hiện Phương Nhạc đang thay đổi tư thế, cô mở mắt ra nhìn. Trong phòng tối đen như mực, chỉ có ánh trăng sáng bồi bạn cho nên Trần Hề mới chú ý đến ánh mắt của Phương Nhạc.
Trần Hề buồn ngủ hỏi: "Anh đang nhìn gì thế?"
Phương Nhạc rút một cánh tay khác từ trong chăn ra, để lên đỉnh đầu Trần Hề, ngón tay vuốt ve gò má của cô, hỏi cô: "Cái con thỏ nhỏ trong trứng ngạc nhiên của em còn ở đây không?"
"Thỏ xám của em hả?" Trần Hề nói: "Ở đó kìa."
Lúc nhỏ cô không có đồ chơi gì, con thỏ xám kia là món quà khiến Trần Hề rất ngạc nhiên, mấy năm nay, con thỏ xám này vẫn luôn được cô giấu trong ngăn kéo đầu giường.
Trần Hề hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì." Phương Nhạc nắm lấy vành tai cô, suy nghĩ chút rồi nói: "Coi như là đồ trang trí đôi đi."
Không biết vì sao, khi yêu nhau người ta rất thích có một vài món đồ đôi, ví dụ như áo đôi, ly đôi, Phan Đại Châu càng ngây thơ hơn nữa, cậu không chỉ có giày chơi bóng đôi, trước đó không lâu lúc Phương Nhạc chơi bóng với cậu, còn phát hiện trên cổ tay cậu có đeo một sợi dây buộc tóc màu hồng.
Phương Nhạc đã từng thấy rất nhiều nam sinh khi có bạn gái sẽ đeo dây buộc tóc của bạn gái mình trên cổ tay, nhưng bọn họ đều có bạn gái bên cạnh, Phan Đại Châu và Trương Tiểu Hạ cách nhau mấy trăm cây số, không hiểu sao lại đeo dây buộc tóc lên cổ tay.
Trần Hề cười nói: "Không phải anh nói cậu ấy ngây thơ à?"
Không chỉ nói Phan Đại Châu ngây thơ.
Bởi vì suốt khoảng thời gian nghỉ hè Phan Đại Châu luôn quấy rầy Phương Nhạc, kể đủ loại hành động tình cảm mà Trương Tiểu Hạ làm với cậu cho Phương Nhạc nghe, Phương Nhạc cực kỳ phiền. Sau khi tựu trường, mặc dù mỗi ngày Phan Đại Châu đều liên lạc với Trương Tiểu Hạ, đăng vòng bạn bè các kiểu, nhưng bạn gái không ở bên cạnh, cách nhau một khoảng xa, Phan Đại Châu cũng có lúc đỏ mắt nhìn các đôi tình nhân nhỏ hai bên cổng trường, sau đó cả người đều buồn bực không vui, giống như chó nhỏ ven đường bị mắc mưa.
Lúc ấy Phương Nhạc cảm thấy, yêu ngầm so với yêu xa càng tốt hơn nhiều, ít nhất mỗi ngày Trần Hề đều ở bên cạnh anh.
"Nó ngây thơ thật." Phương Nhạc nói: "Không nói nữa, ngủ đi."
Hai cánh tay không để sau gáy nữa, thu cánh tay lại, đắp chăn cho Trần Hề, hỏi cô máy điều hòa như thế đã ổn chưa, Trần Hề "Ừ" một tiếng, dán sát vào ngực của Phương Nhạc, ánh mắt nhìn về đồng hồ báo thức trên bàn học, bên cạnh đồng hồ là con thỏ nhỏ màu trắng.
Chạng vạng tối ngày hôm sau, hai người thu dọn xong chuẩn bị đến liên hoan phim, trước khi lên đường Phương Nhạc nhận được tin nhắn thoại do Phan Đại Châu gửi đến, giọng Phan Đại Châu khàn khàn, hơi thở yếu ớt, nói cậu ấy vốn muốn mang bệnh đi ủng hộ Bạch Chỉ và Lâu Minh Lý, nhưng cậu đánh giá cao thể lực của bản thân rồi, cậu ấy thật sự không chịu đựng nổi, bây giờ đang bị ba ép buộc đưa đến bệnh viện.
Trần Hề và Phương Nhạc chỉ có thể tự đi, ngồi lên xe Trần Hề hỏi: "Đây là lần đầu tiên chúng ta xem phim ngoài rạp đúng không?"
"Lần thứ hai." Phương Nhạc nói.
"Hả?" Trần Hề nói: "Trước đây em chưa đi cùng anh mà."
"Quên mất chuyện rạp chiếu phim ngoài trời rồi à?" Phương Nhạc liếc nhìn cô: "Lần đó cũng xem như là xem phim, mặc dù em hẹn người đàn ông khác đi xem, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn cùng nhau xem mấy phút."
"... Anh thù dai thế hả?"
Phương Nhạc lái xe, mắt nhìn thẳng nói: "Trí nhớ tốt thôi." Dừng một chút, anh lại nói: "Mà lần đầu tiên đi xem phim với đàn ông, em lại đi cùng Mã Dũng à?"
"Anh thù dai thật đó!" Trần Hề cười nói: "Lần đó mà cũng tính à?"
"Nếu như anh không vừa khéo bắt được em, em nói có tính không?"
"Đương nhiên là không rồi, khi đó em đưa anh ta đến xem quy trình một lần, xong xuôi thì em và cậu ta đi luôn, em và cậu ta xem phim? Anh nghĩ thế nào!"
Phương Nhạc cũng cười cười.
Nói đến đây, Trần Hề vui vẻ đề nghị: "Khi nào đó chúng ta lại đến rạp chiếu phim ngoài trời đi, xem bộ phim "Lần đầu tiên" mà chưa xem xong ấy?"
"Được, tìm thời gian rồi đi." Phương Nhạc nhớ trong lòng.
Đến rạp chiếu phim, người xem rộn ràng náo nhiệt, hai người tìm chỗ ngồi xuống, ánh đèn trong rạp phim dần tối lại, trên màn ảnh lớn bắt đầu chiếu.
Các tác phẩm dự thi liên hoan phim cực kỳ chuyên nghiệp, Bạch Chỉ và Lâu Minh Lý là nghiệp dư, mục tiêu cao nhất của hai người là giải thưởng tác phẩm sinh viên xuất sắc nhất, giải thưởng này dành cho sinh viên đang học đại học trên địa bàn tỉnh, hoặc là sinh viên đại học có hộ khẩu tại đây đang đi du học.
Tác phẩm của bọn họ nằm ở cuối, mấy câu chuyện phía trước, Trần Hề cảm thấy rất hay, mỗi một câu chuyện đều nằm trong vòng mười lăm phút, cách quay chuyên nghiệp, tình tiết chặt chẽ và đặc sắc.
Câu chuyện đầu tiên là kiểu gay cấn, bên lối đi nhỏ vắng vẻ, chồng mở một cửa tiệm sửa chữa xe, người vợ kinh doanh nhà hàng, một ngày nọ có một chiếc xe lớn gặp đinh, lốp xe bị xì hơi, chỉ có thể tìm chỗ sửa xe, tài xế sửa xe xong thuận tiện ghé vào nhà hàng bên cạnh ăn cơm. Mặt trời chói chang nắng như lửa đốt, người ở nơi hoang vu, hai vợ chồng nghĩ rằng mình câu được con cá lớn, nhưng không ngờ, tài xế xe tải đó mới chính là người tay cầm cần câu.
Câu chuyện thứ hai là thể loại tình cảm, một ông lão gần tám mươi tuổi, mới vừa tham dự tang lễ vợ mình, ông ấy chống gậy, lúc rời khỏi nghĩa trang thì thấy được một cô gái dáng vẻ giống hệt với vợ mình lúc còn trẻ.
Câu chuyện thứ ba là thể loại tình cảm gia đình, em gái sinh đôi sống dưới bóng chị gái mình, luôn cảm thấy quần áo của mình bị chị gái cướp mất, đồ chơi cũng bị chị gái cướp, người con trai mình thích cũng bị chị gái cướp. Em gái không chịu nổi nên nhảy lầu tự sát, cô ấy nhảy từ sân thượng xuống lại phát hiện bên cạnh có thêm một bóng người muốn nhảy xuống, là chị của cô ấy, em gái tức giận gầm thét lên: "Ngay cả chỗ nhảy lầu mà chị cũng muốn cướp của tôi à!"
Sau đó còn một vài câu chuyện khác, một là cảm động, một là tình tiết ly kỳ. Đến câu chuyện cuối cùng, hình ảnh xuất hiện đầu tiên chính là tám chữ to "Từng người khởi hành, thanh xuân kết thúc", mọi người gào thét, bài thi tung bay, kết thúc kỳ thi đại học.
Thời gian tua ngược trở về, về lại ngày đầu tiên thi đại học, mấy cô cậu học sinh cầm trên tay hồ sơ dự thi đi vào trường thi.
Thời gian tiếp tục tua ngược trở về, cách ngày thi đại học chỉ còn ba mươi ngày, các cô cậu thiếu niên đang tranh luận, nhưng sau đó lại làm lành.
Trở ngược về một trăm ngày là lễ tuyên thệ, trở lại buổi tiệc tết nguyên đán cho học sinh lớp 12, trở về lớp 11, trở về lớp 10.
Tựu trường năm lớp 10, các chàng trai cô gái tự giới thiệu mình, bên ngoài phòng học là bóng cây trùng điệp, trong phòng học là những gương mặt trẻ trung, đầy sức sống, trên video xuất hiện một hàng chữ "Chúng ta vẫn luôn ở đây, thanh xuân không bao giờ kết thúc."
Cuối video xuất hiện phụ đề, ảnh chụp từng tấm trong trung học số 8 đều xuất hiện trong video, có hình mọi người trong nhà ăn, có hình mọi người trong phòng tự học buổi tối, có tiệc đêm nguyên đán, có trận đấu bóng rổ, còn có đại hội thể thao năm lớp 10.
Trần Hề nắm chặt ống tay áo của Phương Nhạc, nhìn từng gương mặt xuất hiện, hình ảnh bọn họ trong trang phục mario.
Hình ảnh xuất hiện chỉ trong thời gian ngắn, có lẽ còn chưa đến hai giây, cô mặc đồ mario với áo thun đỏ yếm xanh da trời, anh mặc đồ mario áo thun in hoa, hai người nhìn nhau, sau lưng là một rừng phong lá đỏ, tán cây nửa xanh nửa đỏ, giống như ngọn lửa rực cháy.
Phương Nhạc cũng thấy.
Từ rạp phim đi ra, Trần Hề gọi cho Bạch Chỉ.
"Hình của tớ và Phương Nhạc trong sân vận động cậu lấy từ đâu ra thế?"
"Tấm đó à? Là Hạ Hạ chụp đó, cậu không biết à?" Bạch Chỉ ở đầu bên kia vẫn chưa hiểu.
Trần Hề không biết, bởi vì khi đó trong máy chụp ảnh của Bạch Chỉ có một đống hình, có cái là cô chụp, có cái là Trương Tiểu Hạ chụp, lúc ấy Bạch Chỉ nghĩ Trương Tiểu Hạ đã gửi tấm ảnh này cho Trần Hề, Trương Tiểu Hạ cũng nghĩ Bạch Chỉ đã xử lý những tấm hình này rồi.
Vì thế tấm hình này ở trong thẻ nhớ của Bạch Chỉ ngủ say ba năm, không ai biết không người nào để ý.
Trần Hề nhận được hình Bạch Chỉ gửi đến, Phương Nhạc vừa lái xe vừa nói: "Gửi cho anh đi."
Trần Hề gửi cho anh, hỏi: "Bộ quần áo đó anh còn giữ không?"
"Còn, em thì sao?"
"Đương nhiên còn rồi."
Hai người bị tấm ảnh này gợi lên ký ức, về nhà tắm rửa xong, hai người tự mình lấy bộ quần áo được cất trong tủ đồ ra.
Quần áo mario này được Trần Hề giữ rất cẩn thận, cổ áo thun của Phương Nhạc vẫn lỏng lẻo như cũ.
Hai người lấy quần áo để ở trên giường nhìn một lát, bỗng nhiên Trần Hề muốn mặc thử, cô cầm quần áo xoay người muốn chạy về phòng của mình, khi cô xoay người mái tóc dài lướt qua cánh tay của Phương Nhạc.
Điện thoại di động đặt trên giường, trên màn hình là tấm ảnh kia, chóp mũi có thể ngửi thấy mùi thơm của quần áo được treo lâu trong tủ quần áo.
Phương Nhạc vươn tay, ôm lấy người đang muốn chạy đi.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai là trẻ em đó, biu biu biu ~
Quả nhiên tôi không thể cập nhật gấp đôi được, này, chúng ta vẫn nên tiếp tục đi, còn quá nhiều lại cũng sắp kết thúc rồi, tuần tới tôi sẽ viết kết cục ~~ trước khi viết kết cục tôi xin nghỉ một ngày, giống như trước đó, để chỉnh sửa chương cuối tôi cần ít nhất hai ngày.
Danh sách chương