"Ngày mười hai tháng này là sinh thần của tiểu thiếu gia nhà ta, nhân cơ hội này, đại nhân đặc biệt mời hương thân và các vị tài tử trong huyện Đông Giang tới tham dự. Còn mong Thẩm công tử đến chung vui."
Trước khi rời đi, quản gia đưa thiếp mời dự tiệc cho Thẩm Nghiên Bắc,Thẩm Nghiên Bắc nhận thiệp, tự mình tiễn người ra khỏi cửa.
Quản gia mỉm cười cự tuyệt không để hắn tiễn xa hơn, quay đầu đi đến Lý gia thôn, giao thiệp mời cho Lý Dật.
Trong Lý trạch, các thôn trưởng vốn dĩ muốn đi dự lễ cập quan của Thẩm Nghiên Trạch đều đang ngồi cả đây, hai mặt nhìn nhau. Lý Dật ngồi ở chủ vị ung dung thong thả uống trà, cũng không nói gì cả.
Lý trưởng thôn ngồi ở bên trái chủ vị ho nhẹ một cái thanh giọng nói: "Ngày hôm nay cử nhân lão gia gọi mọi người tới đây là muốn hỏi một chút về tình huống các trưởng thôn dự tính xây dựng học đường. Mọi người đã thu phí ổn thỏa chưa?"
Lý chính khẽ nhíu mày: "Không phải nói muốn cho thời gian một tháng để chuẩn bị hay sao?"
"Cử nhân muốn hỏi mọi người có gặp khó khăn gì cần cử nhân ra mặt hay không thôi." Thôn trưởng Lý gia thôn nói, "Ví như có thôn dân nào ngu muội không muốn bỏ lực ra giúp, hay có người nào ở giữa muốn càn quấy gây rối..."
Lời này vừa ra, mấy thôn trưởng sáng sớm bị gọi đi đã có phê bình kín đáo giờ lại giận mà không thể nói. Hôm nay là ngày vui là lễ đội mũ mà Thẩm tú tài tổ chức, đối phương đã chuẩn bị tiệc rượu đã chiêu đãi bọn hắn, kết quả chưa kịp ra khỏi cửa, người của Lý gia thôn đã tới, nói rằng Lý cử nhân có việc gấp tìm bọn họ.
Đối phương nói chuyện nghiêm túc như thế, bọn họ cho rằng có việc gấp thật, kết quả vừa đến Lý trạch đã rõ, ha ha! Tất cả mọi người đều đến!
Không, cũng không phải toàn bộ mọi người đều bị gọi tới, thôn trưởng của Thẩm gia thôn không tới!
Vừa mới hỏi, thé mà lại là cái việc này, còn cố tình chọn ngày hôm nay, đây rõ ràng là không cho bọn họ tham gia lễ cập quan của Thẩm tú tài!
Nghe nói ngày ấy Thẩm tú tài làm mất mặt Lý cử nhân trước mặt mọi người chỉ ra hành vi ăn cắp của người Lý gia thôn, nghĩ kỹ mới rõ đây là Lý cử nhân cố tình trả thù!
Mọi người thổn thức không thôi, ở một mặt nào đó tự cảm thán Lý cử nhân có thù tất báo, mặt khác lại thấy may mắn mình không đắc tội Lý Dật.
Đang nói chuyện, người hầu Lý gia chạy báo, quản gia của Huyện lệnh thái gia đến.
Mọi người sửng sốt, Lý Dật cũng đã đứng lên đi đón.
Quản gia quét mắt nhìn đám trưởng thôn đang dùng ánh mắt tò mò nhìn, cười ha hả giao thiếp mời cho Lý Dật.
"Vất vả quản gia đi một chuyến, không bằng ngồi xuống uống ly trà?" Lý Dật cầm thiệp mời trên tay vừa mừng vừa sợ. Lần trước đi một chuyến tới Huyện nha mà không gặp được người nên gã cứ ngỡ Huyện lệnh thái gia không thích mình, không nghĩ tới lần này lại cho quản gia đến đưa thiếp mời cho gã!
Nhóm thôn trưởng ta nhìn ngươi - ngươi nhìn ta, đều từ trong mắt đối phương thấy được nét khiếp sợ.
Huyện lệnh lại coi trọng Lý cử nhân như vậy...
"Khách khí, ta còn phải trở về báo cáo lại cho lão gia, không quấy rầy nữa."
Lý Dật tự mình đưa quản gia ra cửa: "Không biết tiểu công tử nhà Huyện lệnh thích cái gì? Ta sẽ dành chút tâm tự chọn lễ mọn."
Quản gia cười nói: "Lễ nhẹ tình nặng, mang tâm ý đến là đủ rồi."
Lý Dật gật đầu, đợi cho quản gia di mất bóng gã mới thong thả quay trở lại phòng. Nhóm thôn trưởng vừa rồi im lặng không lên tiếng, bây giờ lại tỏ vẻ nhất định sẽ đem tiền gom đủ đúng thời hạn đưa lên. Lý Dật lại ngồi trên chủ vị, cầm nắp trà nhẹ nhàng hớt nước: "Vậy vất vả các vị."
Còn có thôn trưởng cúi mình khom lưng nói: "Nên vậy nên vậy!"
Dáng điệu siểm nịnh thế kia càng khiến Lý Dật thêm thoải mái, lý chính thấy cũng chỉ có thể âm thầm lắc đầu.
Sau khi tan họp, mấy thôn trưởng sôi nổi trở về nhà, chỉ có một mình lý chính đi về phía Thẩm gia thôn.
"Lão Quách?" Thẩm Đức Trung nhìn thấy lý chính, vội vàng vẫy tay, "Mau ngồi mau ngồi!"
"Lý chính."
Thẩm Nghiên Bắc chào hỏi lý chính, lý chính cũng đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, vừa mắt tán thưởng.
Thanh niên ngũ quan tuấn tú dáng người như trúc, ánh mắt thanh minh có tia sáng, mặc cẩm y hoa phục càng làm tôn thêm khí chất thần thái tươi tỉnh, khí độ bất phàm.
"Đến vội quá, ta quên mang lễ." Lý chính nói lời xin lỗi. Vốn dĩ lão đã chuẩn bị tốt cả, ai biết lại bị người kêu tới Lý gia thôn, nên cũng không thể mang theo.
"Hôm nay có người tặng lễ lớn, cũng không thiếu một phần của ngươi, mau ngồi!" Thẩm Đức Trung cười ha hả vui vẻ rót cho lão một chén rượu.
Ngửi được hương thơm từ rượu, lý chính cũng không nhiều lời nữa, trước tiên nhấp một ngụm, sau đó ánh mắt sáng hẳn lên: "Rượu ngon!"
"Đương nhiên là rượu ngon, đây là rượu nhưỡng từ gạo nếp đấy!" Thẩm Đức Trung chép miệng, cẩn thận nhấp nháp lại hương vị trên đầu lưỡi.
"Thì ra là thế." Lão thở dài một cái: "Rượu ngon như thế, đáng tiếc bọn họ không tài nào nếm được..." Lập tức kể chuyện ở Lý trạch ra, cuối cùng thấp giọng nói: "Chuyện chúng ta lo lắng nhất cuối cũng vẫn xảy ra. Huyện lệnh mới tới lại cho hắn mặt mũi như vậy, chỉ sợ..."
Thẩm Đức Trung: "..."
Nhìn ông không cất nên lời, lý chính an ủi nói: "Có lẽ ta suy nghĩ hơi nhiều, sự tình chắc cũng không tới mức hỏng bét như vậy."
"Ngươi có biết Huyện lệnh mới tới là ai không?" Thẩm Đức Trung đột nhiên hỏi một câu.
Lý chính trực tiếp trả lời: "Không phải bảo họ Lý hay sao?"
"Ngươi có biết ngày ấy ngươi đưa một người đi dạo đồng ruộng là ai không?" Thẩm Đức Trung lại hỏi.
"Một vị công tử muốn tới đạp thanh..." Nói tới đây lý chính trừng lớn mắt. "Hắn... Hắn?"
"Không sai, đó chính là Huyện lệnh mới nhậm chức đấy." Thẩm Đức Trung dường như rất vui vẻ khi nhìn thấy vẻ mặt trợn mắt há mồm của lý chính, lại hỏi: "Ngươi có biết quản gia của Huyện lệnh trước đó từng đi đâu không?"
Cái gì? Lý chính nắm chặt chén rượu trong tay, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Đức Trung.
"Các ngươi không cho rằng quản gia qua đây chỉ là cố ý muốn đưa thiếp mời cho hắn thôi chứ?"
Lý chính không nói. Thẩm Đức Trung cười: "Huyện lệnh lão gia bảo hắn lại đây tặng lễ, thuận tiện đưa thiếp mời sinh nhật của tiểu công tử cho Nghiên Bắc."
Mắt lão hoàn toàn là kinh ngạc.
Thẩm Đức Trung uống một ngụm rượu, chậm rãi nói: "Kỳ thật cũng không cần quản gia tới, y cũng có thể tự mình trấn trụ cục diện."
"Ai?" Lý chính theo bản năng hỏi một câu.
Thẩm Đức Trung hất cằm chỉ hướng Tô Thanh Trạch đang bị thôn dân vây quanh hỏi đông hỏi tây, lý chính nhìn thấy Tô Thanh Trạch toàn thân quý khí, chỉ kém viết lên mặt dòng chữ "Ta là công tử giàu có tiếng tăm", thần sắc phức tạp: "Y là ai?"
"Tô tiểu công tử của quận Thanh Hà."
"Khụ khụ..." Lý chính bị sặc rượu, ho tới mức mặt đỏ bừng cả lên. Lão nắm chặt tay Thẩm Đức Trung, "Lão... Lão Trung, ngươi có thể nói xong trong vòng một lượt hay không hả?"
"Thực ra cũng không có gì đáng nói." Thẩm Đức Trung tốt bụng thuận khí giúp lão, "Tiểu công tử này trùng hợp lại là em vợ của Huyện lệnh thái gia."
"Y là bằng hữu của phu phu Thẩm Nghiên Bắc."
"Khụ khụ khụ..." Lý chính ho càng thêm lợi hại.
Tuy rằng hơi rắc rối, nhưng cuối cùng cũng có thể dùng tên của mình cho nên Thẩm Nghiên Bắc vẫn vui vẻ vô cùng. Vui vẻ thế này, bèn uống nhiều thêm hai ly rượu.
Nồng độ rượu không cao, nhưng rượu không khiến người say lòng người tự say, chờ tiệc rượu tàn, trên mặt Thẩm Nghiên Bắc phiếm hồng được Cố Trường Phong đỡ trở về. Yến hội còn có mấy vị đại thẩm với tức phụ khác lo liệu, không cần bọn họ nhọc lòng. Hơn nữa đồ ăn hôm nay trong yến tiệc quá ngon, phân lượng lại nhiều, được uống thêm rượu thôn dân càng thêm phấn khởi, cũng vui lòng trợ giúp dọn dẹp tàn tiệc.
"Tức phụ..." Thẩm Nghiên Bắc nằm trên giường ồn ào gọi.
"Ta đây." Cố Trường Phong mang khăn ấm tới giúp hắn lau mặt lau tay. Thẩm Nghiên Bắc bắt lấy tay của y, đôi mắt mang theo hơi nước nhìn thẳng vào y: "Nằm ngủ bên cạnh ta một chút đi."
Giọng nói thanh niên lười biếng, âm cuối còn hơi lên cao, kết hợp với ánh mắt kia càng thêm quyến rũ.
Cố Trường Phong giật mình, nói: "... Được."
"Mặc nhiều đồ như vậy ngủ không thoải mái." Thẩm Nghiên Bắc không kiên nhẫn kéo kéo vạt áo. Thời tiết đang nóng lên, mặc một kiện áo dài là được, nhưng hôm nay phải làm lễ cập quan, lễ phục tương đối phiền phức, còn phải đội ba tầng mũ, đi giày cầu kỳ, trên dưới chỗ nào cũng kín mít hết cả, hơn nữa uống rượu xong, bây giờ nóng bức khó nhịn.
Cố Trường Phong trước tiên tháo mũ giúp hắn, lại bỏ giày và tất, sau đó mới cởi áo ngoài ra: "Thế này được chưa?"
"Vẫn nóng lắm." Thẩm Nghiên Bắc giãy giụa muốn tháo đai lưng ra.
Cố Trường Phong đành phải giúp hắn nới lòng thắt lưng. Đoạn thời gian này thanh niên cũng được tẩm bổ tương đối nhiều, thân thể nhìn cường tráng hơn nhiều so với trước kia, thể hiện rõ nhất là vòng eo thon gọn trở nên rắn chắc hơn.
Eo này lúc nào nhiều thêm chút thịt, khi nào cường tráng thêm, y đều rõ ràng nhưng mà...
"Cởi cả áo ngoài nữa..." Thẩm Nghiên Bắc nhíu mày nói.
Cố Trường Phong có chút do dự: "Cởi hết sẽ bị lạnh." Thẩm Nghiên Bắc lúc ngủ không thích đắp chăn.
"Không sợ, ta ôm em là được." Thẩm Nghiên Bắc liếm liếm môi, cười dâm tiện vô cùng.
Trên mặt Cố Trường Phong nóng lên, nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng.
Thẩm Nghiên Bắc cứ lười biếng như vậy nằm im chờ tức phụ hầu hạ, Cố Trường Phong không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cứ cảm thấy đôi mắt kia khiến y khó có thể chống đỡ.
"Trường Phong..." Thẩm Nghiên Bắc khàn tiếng thấp giọng gọi. Thanh âm kia dừng ở trong tai Cố Trường Phong, khiến đôi tay đang cởi quần áo của y run lên.
Xiêm y này là do chính tay mình mặc lên từng lớp cho Thẩm Nghiên Bắc, bây giờ từng cái lại bị y cởi ra, cộng thêm nụ cười không rõ ý của Thẩm Nghiên Bắc khiến y cảm thấy hốt hoảng.
Sự thật chứng minh trực giác của cao thủ đối với nguy hiểm chuẩn vô cùng.
Chờ tới lúc cởi hết chỉ còn áo trong, Thẩm Nghiên Bắc kéo mạnh người vào lòng, Cố Trường Phong kinh ngạc, vội vàng dùng tay chống đỡ thân thể.
Thẩm Nghiên Bắc ở dưới thân cười đến vô tội: "Ta chỉ muốn giúp em cởi quần áo mà thôi."
Sắc mặt Cố Trường Phong đỏ lên: "Ta... Ta tự cởi được mà."
Thẩm Nghiên Bắc cười, ung dung nhìn chằm chằm vào y. Nhiệt độ bắt đầu lan tới tận cổ, Cố Trường Phong khẩn trương không biết phải làm thế nào mới tốt.
Tình hình như vậy cũng không phải lần đầu phát sinh, nhưng hôm nay Thẩm Nghiên Bắc ngoài ý muốn khiến y ngứa ngáy. Nhớ tới hôm nay là lễ đội mũ, Cố Trường Phong rũ mắt.
Chắc là do rất vui vẻ? Giãy giụa ở trong lòng cũng chỉ là một thoáng chớp mắt, Cố Trường Phong trước ánh mắt nóng rực kia tự giác cởi quần áo.
Ánh mắt dừng lại ở trước cơ ngực cường tráng, hầu kết Thẩm Nghiên Bắc di chuyển lên xuống, cảm thấy lửa dục từ trong lòng đốt thẳng tới tận cổ họng.
"Tức... Tức phụ..., ta khát."
Cố Trường Phong sửng sốt, đứng dậy đi rót cho hắn một chén nước.
Nhìn eo thon của y, Thẩm Nghiên Bắc cảm thấy tâm mình như nổi trống, khẩn trương đã lâu không thấy chợt xuất hiện trong lòng.
Lúc Cố Trường Phong mang nước lại đây, phát hiện mặt Thẩm Nghiên Bắc ngày càng thêm đỏ.
"Khó chịu lắm sao?" Cố Trường Phong lo lắng hỏi.
Thẩm Nghiên Bắc gật đầu, uống một ngụm nước nhuận họng. Cố Trường Phong nắm tay hắn, chuẩn bị vận nội công giúp hắn ép rượu ra ngoài, nhưng ngay sau đó, trên môi bị một vật ấm áp lấp kín.
Không giống nụ hôn ôn nhu lưu luyến thường ngày, nụ hôn này vội vàng lại cường thế, ngay lúc y ngốc lăng nhanh như chớp cạy môi răng y len lỏi vào.
"Trường Phong..."
Thanh âm của thanh niên trầm thấp mang theo khát vọng trần trụi, hai mắt chăm chú nhìn y nóng bỏng tới dọa người.
Mặt lập tức nóng lên.
"Trường Phong." Thẩm Nghiên Bắc một tay ôm lây đầu y môi lưỡi dây dưa, một tay hướng về phía cổ y trượt xuống dưới. Bàn tay ấy mang theo nhiệt độ, chạm tới nơi nào, làn da màu mật ở nơi đó lập tức trở nên đỏ ửng.
Hô hấp dần trở nên hỗn loạn, Cố Trường Phong chỉ cảm thấy trái tim mình đập lên điên cuồng, giống như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, cơ bắp trên người mất tự nhiên căng thẳng hẳn.
Cố gắng kiếm chế đôi tay muốn ôm lấy đối phương, yết hầu Cố Trường Phong khô khốc gọi: "Phu... Phu quân..."
Thẩm Nghiên Bắc cắn mạnh một cái ở trên môi y, ánh mắt thâm trầm nói: "Sai rồi."
Cố Trường Phong hô hấp cứng lại, môi run run: "Nghiên... Nghiên Bắc..."
"Ừm." Thẩm Nghiên Bắc cười đáp lại, đôi mắt lập lòe ánh lửa.
"Hôm nay là lễ thành nhân của ta, em không có gì muốn tặng cho ta sao?"
Cố Trường Phong lập tức hoảng hốt: "Ta... Ta không có..."
Thẩm Nghiên Bắc cúi đầu hôn ở bên tai y: "Không có cũng không sao cả..."
"Em tặng chính em cho ta là được rồi."
***
Spoil lẳng lơ: Chương sau có tý nước thịt.
Trước khi rời đi, quản gia đưa thiếp mời dự tiệc cho Thẩm Nghiên Bắc,Thẩm Nghiên Bắc nhận thiệp, tự mình tiễn người ra khỏi cửa.
Quản gia mỉm cười cự tuyệt không để hắn tiễn xa hơn, quay đầu đi đến Lý gia thôn, giao thiệp mời cho Lý Dật.
Trong Lý trạch, các thôn trưởng vốn dĩ muốn đi dự lễ cập quan của Thẩm Nghiên Trạch đều đang ngồi cả đây, hai mặt nhìn nhau. Lý Dật ngồi ở chủ vị ung dung thong thả uống trà, cũng không nói gì cả.
Lý trưởng thôn ngồi ở bên trái chủ vị ho nhẹ một cái thanh giọng nói: "Ngày hôm nay cử nhân lão gia gọi mọi người tới đây là muốn hỏi một chút về tình huống các trưởng thôn dự tính xây dựng học đường. Mọi người đã thu phí ổn thỏa chưa?"
Lý chính khẽ nhíu mày: "Không phải nói muốn cho thời gian một tháng để chuẩn bị hay sao?"
"Cử nhân muốn hỏi mọi người có gặp khó khăn gì cần cử nhân ra mặt hay không thôi." Thôn trưởng Lý gia thôn nói, "Ví như có thôn dân nào ngu muội không muốn bỏ lực ra giúp, hay có người nào ở giữa muốn càn quấy gây rối..."
Lời này vừa ra, mấy thôn trưởng sáng sớm bị gọi đi đã có phê bình kín đáo giờ lại giận mà không thể nói. Hôm nay là ngày vui là lễ đội mũ mà Thẩm tú tài tổ chức, đối phương đã chuẩn bị tiệc rượu đã chiêu đãi bọn hắn, kết quả chưa kịp ra khỏi cửa, người của Lý gia thôn đã tới, nói rằng Lý cử nhân có việc gấp tìm bọn họ.
Đối phương nói chuyện nghiêm túc như thế, bọn họ cho rằng có việc gấp thật, kết quả vừa đến Lý trạch đã rõ, ha ha! Tất cả mọi người đều đến!
Không, cũng không phải toàn bộ mọi người đều bị gọi tới, thôn trưởng của Thẩm gia thôn không tới!
Vừa mới hỏi, thé mà lại là cái việc này, còn cố tình chọn ngày hôm nay, đây rõ ràng là không cho bọn họ tham gia lễ cập quan của Thẩm tú tài!
Nghe nói ngày ấy Thẩm tú tài làm mất mặt Lý cử nhân trước mặt mọi người chỉ ra hành vi ăn cắp của người Lý gia thôn, nghĩ kỹ mới rõ đây là Lý cử nhân cố tình trả thù!
Mọi người thổn thức không thôi, ở một mặt nào đó tự cảm thán Lý cử nhân có thù tất báo, mặt khác lại thấy may mắn mình không đắc tội Lý Dật.
Đang nói chuyện, người hầu Lý gia chạy báo, quản gia của Huyện lệnh thái gia đến.
Mọi người sửng sốt, Lý Dật cũng đã đứng lên đi đón.
Quản gia quét mắt nhìn đám trưởng thôn đang dùng ánh mắt tò mò nhìn, cười ha hả giao thiếp mời cho Lý Dật.
"Vất vả quản gia đi một chuyến, không bằng ngồi xuống uống ly trà?" Lý Dật cầm thiệp mời trên tay vừa mừng vừa sợ. Lần trước đi một chuyến tới Huyện nha mà không gặp được người nên gã cứ ngỡ Huyện lệnh thái gia không thích mình, không nghĩ tới lần này lại cho quản gia đến đưa thiếp mời cho gã!
Nhóm thôn trưởng ta nhìn ngươi - ngươi nhìn ta, đều từ trong mắt đối phương thấy được nét khiếp sợ.
Huyện lệnh lại coi trọng Lý cử nhân như vậy...
"Khách khí, ta còn phải trở về báo cáo lại cho lão gia, không quấy rầy nữa."
Lý Dật tự mình đưa quản gia ra cửa: "Không biết tiểu công tử nhà Huyện lệnh thích cái gì? Ta sẽ dành chút tâm tự chọn lễ mọn."
Quản gia cười nói: "Lễ nhẹ tình nặng, mang tâm ý đến là đủ rồi."
Lý Dật gật đầu, đợi cho quản gia di mất bóng gã mới thong thả quay trở lại phòng. Nhóm thôn trưởng vừa rồi im lặng không lên tiếng, bây giờ lại tỏ vẻ nhất định sẽ đem tiền gom đủ đúng thời hạn đưa lên. Lý Dật lại ngồi trên chủ vị, cầm nắp trà nhẹ nhàng hớt nước: "Vậy vất vả các vị."
Còn có thôn trưởng cúi mình khom lưng nói: "Nên vậy nên vậy!"
Dáng điệu siểm nịnh thế kia càng khiến Lý Dật thêm thoải mái, lý chính thấy cũng chỉ có thể âm thầm lắc đầu.
Sau khi tan họp, mấy thôn trưởng sôi nổi trở về nhà, chỉ có một mình lý chính đi về phía Thẩm gia thôn.
"Lão Quách?" Thẩm Đức Trung nhìn thấy lý chính, vội vàng vẫy tay, "Mau ngồi mau ngồi!"
"Lý chính."
Thẩm Nghiên Bắc chào hỏi lý chính, lý chính cũng đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, vừa mắt tán thưởng.
Thanh niên ngũ quan tuấn tú dáng người như trúc, ánh mắt thanh minh có tia sáng, mặc cẩm y hoa phục càng làm tôn thêm khí chất thần thái tươi tỉnh, khí độ bất phàm.
"Đến vội quá, ta quên mang lễ." Lý chính nói lời xin lỗi. Vốn dĩ lão đã chuẩn bị tốt cả, ai biết lại bị người kêu tới Lý gia thôn, nên cũng không thể mang theo.
"Hôm nay có người tặng lễ lớn, cũng không thiếu một phần của ngươi, mau ngồi!" Thẩm Đức Trung cười ha hả vui vẻ rót cho lão một chén rượu.
Ngửi được hương thơm từ rượu, lý chính cũng không nhiều lời nữa, trước tiên nhấp một ngụm, sau đó ánh mắt sáng hẳn lên: "Rượu ngon!"
"Đương nhiên là rượu ngon, đây là rượu nhưỡng từ gạo nếp đấy!" Thẩm Đức Trung chép miệng, cẩn thận nhấp nháp lại hương vị trên đầu lưỡi.
"Thì ra là thế." Lão thở dài một cái: "Rượu ngon như thế, đáng tiếc bọn họ không tài nào nếm được..." Lập tức kể chuyện ở Lý trạch ra, cuối cùng thấp giọng nói: "Chuyện chúng ta lo lắng nhất cuối cũng vẫn xảy ra. Huyện lệnh mới tới lại cho hắn mặt mũi như vậy, chỉ sợ..."
Thẩm Đức Trung: "..."
Nhìn ông không cất nên lời, lý chính an ủi nói: "Có lẽ ta suy nghĩ hơi nhiều, sự tình chắc cũng không tới mức hỏng bét như vậy."
"Ngươi có biết Huyện lệnh mới tới là ai không?" Thẩm Đức Trung đột nhiên hỏi một câu.
Lý chính trực tiếp trả lời: "Không phải bảo họ Lý hay sao?"
"Ngươi có biết ngày ấy ngươi đưa một người đi dạo đồng ruộng là ai không?" Thẩm Đức Trung lại hỏi.
"Một vị công tử muốn tới đạp thanh..." Nói tới đây lý chính trừng lớn mắt. "Hắn... Hắn?"
"Không sai, đó chính là Huyện lệnh mới nhậm chức đấy." Thẩm Đức Trung dường như rất vui vẻ khi nhìn thấy vẻ mặt trợn mắt há mồm của lý chính, lại hỏi: "Ngươi có biết quản gia của Huyện lệnh trước đó từng đi đâu không?"
Cái gì? Lý chính nắm chặt chén rượu trong tay, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Đức Trung.
"Các ngươi không cho rằng quản gia qua đây chỉ là cố ý muốn đưa thiếp mời cho hắn thôi chứ?"
Lý chính không nói. Thẩm Đức Trung cười: "Huyện lệnh lão gia bảo hắn lại đây tặng lễ, thuận tiện đưa thiếp mời sinh nhật của tiểu công tử cho Nghiên Bắc."
Mắt lão hoàn toàn là kinh ngạc.
Thẩm Đức Trung uống một ngụm rượu, chậm rãi nói: "Kỳ thật cũng không cần quản gia tới, y cũng có thể tự mình trấn trụ cục diện."
"Ai?" Lý chính theo bản năng hỏi một câu.
Thẩm Đức Trung hất cằm chỉ hướng Tô Thanh Trạch đang bị thôn dân vây quanh hỏi đông hỏi tây, lý chính nhìn thấy Tô Thanh Trạch toàn thân quý khí, chỉ kém viết lên mặt dòng chữ "Ta là công tử giàu có tiếng tăm", thần sắc phức tạp: "Y là ai?"
"Tô tiểu công tử của quận Thanh Hà."
"Khụ khụ..." Lý chính bị sặc rượu, ho tới mức mặt đỏ bừng cả lên. Lão nắm chặt tay Thẩm Đức Trung, "Lão... Lão Trung, ngươi có thể nói xong trong vòng một lượt hay không hả?"
"Thực ra cũng không có gì đáng nói." Thẩm Đức Trung tốt bụng thuận khí giúp lão, "Tiểu công tử này trùng hợp lại là em vợ của Huyện lệnh thái gia."
"Y là bằng hữu của phu phu Thẩm Nghiên Bắc."
"Khụ khụ khụ..." Lý chính ho càng thêm lợi hại.
Tuy rằng hơi rắc rối, nhưng cuối cùng cũng có thể dùng tên của mình cho nên Thẩm Nghiên Bắc vẫn vui vẻ vô cùng. Vui vẻ thế này, bèn uống nhiều thêm hai ly rượu.
Nồng độ rượu không cao, nhưng rượu không khiến người say lòng người tự say, chờ tiệc rượu tàn, trên mặt Thẩm Nghiên Bắc phiếm hồng được Cố Trường Phong đỡ trở về. Yến hội còn có mấy vị đại thẩm với tức phụ khác lo liệu, không cần bọn họ nhọc lòng. Hơn nữa đồ ăn hôm nay trong yến tiệc quá ngon, phân lượng lại nhiều, được uống thêm rượu thôn dân càng thêm phấn khởi, cũng vui lòng trợ giúp dọn dẹp tàn tiệc.
"Tức phụ..." Thẩm Nghiên Bắc nằm trên giường ồn ào gọi.
"Ta đây." Cố Trường Phong mang khăn ấm tới giúp hắn lau mặt lau tay. Thẩm Nghiên Bắc bắt lấy tay của y, đôi mắt mang theo hơi nước nhìn thẳng vào y: "Nằm ngủ bên cạnh ta một chút đi."
Giọng nói thanh niên lười biếng, âm cuối còn hơi lên cao, kết hợp với ánh mắt kia càng thêm quyến rũ.
Cố Trường Phong giật mình, nói: "... Được."
"Mặc nhiều đồ như vậy ngủ không thoải mái." Thẩm Nghiên Bắc không kiên nhẫn kéo kéo vạt áo. Thời tiết đang nóng lên, mặc một kiện áo dài là được, nhưng hôm nay phải làm lễ cập quan, lễ phục tương đối phiền phức, còn phải đội ba tầng mũ, đi giày cầu kỳ, trên dưới chỗ nào cũng kín mít hết cả, hơn nữa uống rượu xong, bây giờ nóng bức khó nhịn.
Cố Trường Phong trước tiên tháo mũ giúp hắn, lại bỏ giày và tất, sau đó mới cởi áo ngoài ra: "Thế này được chưa?"
"Vẫn nóng lắm." Thẩm Nghiên Bắc giãy giụa muốn tháo đai lưng ra.
Cố Trường Phong đành phải giúp hắn nới lòng thắt lưng. Đoạn thời gian này thanh niên cũng được tẩm bổ tương đối nhiều, thân thể nhìn cường tráng hơn nhiều so với trước kia, thể hiện rõ nhất là vòng eo thon gọn trở nên rắn chắc hơn.
Eo này lúc nào nhiều thêm chút thịt, khi nào cường tráng thêm, y đều rõ ràng nhưng mà...
"Cởi cả áo ngoài nữa..." Thẩm Nghiên Bắc nhíu mày nói.
Cố Trường Phong có chút do dự: "Cởi hết sẽ bị lạnh." Thẩm Nghiên Bắc lúc ngủ không thích đắp chăn.
"Không sợ, ta ôm em là được." Thẩm Nghiên Bắc liếm liếm môi, cười dâm tiện vô cùng.
Trên mặt Cố Trường Phong nóng lên, nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng.
Thẩm Nghiên Bắc cứ lười biếng như vậy nằm im chờ tức phụ hầu hạ, Cố Trường Phong không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cứ cảm thấy đôi mắt kia khiến y khó có thể chống đỡ.
"Trường Phong..." Thẩm Nghiên Bắc khàn tiếng thấp giọng gọi. Thanh âm kia dừng ở trong tai Cố Trường Phong, khiến đôi tay đang cởi quần áo của y run lên.
Xiêm y này là do chính tay mình mặc lên từng lớp cho Thẩm Nghiên Bắc, bây giờ từng cái lại bị y cởi ra, cộng thêm nụ cười không rõ ý của Thẩm Nghiên Bắc khiến y cảm thấy hốt hoảng.
Sự thật chứng minh trực giác của cao thủ đối với nguy hiểm chuẩn vô cùng.
Chờ tới lúc cởi hết chỉ còn áo trong, Thẩm Nghiên Bắc kéo mạnh người vào lòng, Cố Trường Phong kinh ngạc, vội vàng dùng tay chống đỡ thân thể.
Thẩm Nghiên Bắc ở dưới thân cười đến vô tội: "Ta chỉ muốn giúp em cởi quần áo mà thôi."
Sắc mặt Cố Trường Phong đỏ lên: "Ta... Ta tự cởi được mà."
Thẩm Nghiên Bắc cười, ung dung nhìn chằm chằm vào y. Nhiệt độ bắt đầu lan tới tận cổ, Cố Trường Phong khẩn trương không biết phải làm thế nào mới tốt.
Tình hình như vậy cũng không phải lần đầu phát sinh, nhưng hôm nay Thẩm Nghiên Bắc ngoài ý muốn khiến y ngứa ngáy. Nhớ tới hôm nay là lễ đội mũ, Cố Trường Phong rũ mắt.
Chắc là do rất vui vẻ? Giãy giụa ở trong lòng cũng chỉ là một thoáng chớp mắt, Cố Trường Phong trước ánh mắt nóng rực kia tự giác cởi quần áo.
Ánh mắt dừng lại ở trước cơ ngực cường tráng, hầu kết Thẩm Nghiên Bắc di chuyển lên xuống, cảm thấy lửa dục từ trong lòng đốt thẳng tới tận cổ họng.
"Tức... Tức phụ..., ta khát."
Cố Trường Phong sửng sốt, đứng dậy đi rót cho hắn một chén nước.
Nhìn eo thon của y, Thẩm Nghiên Bắc cảm thấy tâm mình như nổi trống, khẩn trương đã lâu không thấy chợt xuất hiện trong lòng.
Lúc Cố Trường Phong mang nước lại đây, phát hiện mặt Thẩm Nghiên Bắc ngày càng thêm đỏ.
"Khó chịu lắm sao?" Cố Trường Phong lo lắng hỏi.
Thẩm Nghiên Bắc gật đầu, uống một ngụm nước nhuận họng. Cố Trường Phong nắm tay hắn, chuẩn bị vận nội công giúp hắn ép rượu ra ngoài, nhưng ngay sau đó, trên môi bị một vật ấm áp lấp kín.
Không giống nụ hôn ôn nhu lưu luyến thường ngày, nụ hôn này vội vàng lại cường thế, ngay lúc y ngốc lăng nhanh như chớp cạy môi răng y len lỏi vào.
"Trường Phong..."
Thanh âm của thanh niên trầm thấp mang theo khát vọng trần trụi, hai mắt chăm chú nhìn y nóng bỏng tới dọa người.
Mặt lập tức nóng lên.
"Trường Phong." Thẩm Nghiên Bắc một tay ôm lây đầu y môi lưỡi dây dưa, một tay hướng về phía cổ y trượt xuống dưới. Bàn tay ấy mang theo nhiệt độ, chạm tới nơi nào, làn da màu mật ở nơi đó lập tức trở nên đỏ ửng.
Hô hấp dần trở nên hỗn loạn, Cố Trường Phong chỉ cảm thấy trái tim mình đập lên điên cuồng, giống như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, cơ bắp trên người mất tự nhiên căng thẳng hẳn.
Cố gắng kiếm chế đôi tay muốn ôm lấy đối phương, yết hầu Cố Trường Phong khô khốc gọi: "Phu... Phu quân..."
Thẩm Nghiên Bắc cắn mạnh một cái ở trên môi y, ánh mắt thâm trầm nói: "Sai rồi."
Cố Trường Phong hô hấp cứng lại, môi run run: "Nghiên... Nghiên Bắc..."
"Ừm." Thẩm Nghiên Bắc cười đáp lại, đôi mắt lập lòe ánh lửa.
"Hôm nay là lễ thành nhân của ta, em không có gì muốn tặng cho ta sao?"
Cố Trường Phong lập tức hoảng hốt: "Ta... Ta không có..."
Thẩm Nghiên Bắc cúi đầu hôn ở bên tai y: "Không có cũng không sao cả..."
"Em tặng chính em cho ta là được rồi."
***
Spoil lẳng lơ: Chương sau có tý nước thịt.
Danh sách chương