"Bắt được rồi!" Thiếu niên xắn cao ống quần, lộ ra cẳng chân trắng như tuyết, không một chút hình tượng đứng trong mương, đôi tay nắm chặt con cá đang không ngừng giãy giụa, cười tới mức cong cả mắt.

"Thiếu gia cho vào đây!" Minh An vội vàng mang sọt đựng cá qua.

Thẩm Nghiên Bắc đứng ở bên bờ thúc giục hai chủ tớ: "Đủ rồi, mau lên đây đi!"

Hôm sau thiếu niên phải vê Thanh Hà rồi, sáng sớm ngày mai phải quay trở lại Huyện thành, cho nên hai ngày nay bọn họ chơi quên trời quên đất. Bọn họ quậy không ngừng, có lần hắn và tức phụ giữa đêm vào rừng bắt được một đống ve, mang về rửa sạch phơi khô sau đó chiên qua dầu, chiên tới khi vừa giòn vừa thơm thì rắc lên chút muối tiêu, ăn ngon tới mức mấy đứa lại chạy vào rừng bắt một đống ve về cho hắn làm.

Cái này cũng chưa tính là gì, sau khi lần trước gặp phải gấu, người trong thôn lúc lên núi đã cẩn thận hơn nhiều, hầu hết mọi người có đi nhặt củi cũng đi cùng nhau. Trời lại sắp nhập thu, quả dại trên núi gần như chín cả rồi, gà rừng thỏ hoang cũng béo mập cực kỳ. Số lần bọn họ lên núi cũng nhiều hẳn lên. Trong lòng đều ngứa ngáy muốn đi chơi thêm một lần, vì thế chuẩn bị tốt lại lên núi, ở trên núi bắt vài con gà rừng, hắn làm mấy món mới mẻ, mọi người háo hức ăn uống tại chỗ luôn!

Bây giờ bọn họ bắt cá bắt vịt, chính là muốn làm bữa tiệc phong phú tiễn chân Tô Thanh Trạch.

Đuôi cá không ngừng lay động, bắn hết nước lên mặt Tô Thanh Trạch, nhưng thiếu niên cười hì hì không chút nào để ý. "Thẩm đại ca ơi, cá hầm cải chua đi!"

"Được thôi." Thẩm Nghiên Bắc cười khẽ, quay đầu đi tìm Cố Trường Phong, lại thấy tức phụ mím chặt môi, ánh mắt có chút phức tạp.

"Làm sao vậy? Thấy em mấy ngày nay trông lạ quá?" Thẩm Nghiên Bắc hạ giọng hỏi, đôi mắt đen nhánh nhìn Cố Trường Phong.

Trong mắt thanh niên không có tia chất vấn, chỉ có nghi hoặc và quan tâm. Ánh mắt Cố Trường Phong chợt lóe, tinh tế quét mắt nhìn xung quanh.

Giờ bọn họ đang ở chỗ ruộng lúa, trước mắt toàn là mấy cây mạ xanh tốt mới cắm không lâu. Nhìn một cái ngoại trừ mấy cái cây thì hoàn toàn không có chỗ nào che giấu được thân người, mà cái cây kia muốn che thì cũng hơi khó...

Cố Trường Phong do dự một chút, ghé sát vào lỗ tai Thẩm Nghiên Bắc nói: "Ta cảm giác... Có người theo dõi chúng ta."

Thẩm Nghiên Bắc sửng sốt, có chút khó có thể tin: "Theo dõi chúng ta?"

Sắc mặt Cố Trường Phong nặng nề gật đầu. Ngày đó lúc ăn thịt nướng y cứ tưởng chỉ là ảo giác, nhưng loại cảm giác kỳ lạ này liên tục xuất hiện. Đặc biệt là buổi đêm lúc ở trong rừng bắt ve, y cảm nhận được rõ ràng có khí tức ở xung quanh!

Thẩm Nghiên Bắc nhíu chặt đôi mày, sắc mặt vô cùng khó coi, cắn răng nói: "Chúng ta lên giường hắn cũng ở?"

Cố Trường Phong nghẹn một cái, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng: "Không... Không có..."

Thẩm Nghiên Bắc thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt khá hơn. Nhíu mày hỏi: "Đối phương có ác ý hay không?"

Cố Trường Phong đỏ mặt lắc đầu, đây chính là điểm kỳ quái. Đối phương vẫn luôn nhìn chằm chằm bọn họ, nhưng y lại không thấy tia sát ý.

Trong lòng Thẩm Nghiên Bắc nghi hoặc: "Tiểu nhân vật như chúng ta có gì mà giám thị chứ?" Vừa dứt lời Thẩm Nghiên Bắc mới giật mình phản ứng lại.

Hai người bọn họ đúng là không đáng để theo dõi, nhưng Tô Thanh Trạch lại không giống! Thanh Hà Tô gia tiểu công tử địa vị không thấp đâu!

"Em chắc chắn là theo dõi chúng ta chứ?" Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày, nhấn mạnh hai chữ "chúng ta".

Cố Trường Phong cẩn thận nghĩ lại cũng cảm thấy hình như mình nghĩ sai rồi. Kỳ thật không phải ngày nào đối phương cũng đến, hơn nữa y có có thể nhận thấy lúc Tô Thanh Trạch đến thì hắn mới đến...

Hai người thấp giọng trò chuyện vài câu, làm rõ mọi việc. Thẩm Nghiên Bắc trầm ngâm một lúc, nói: "Hay là đối phương không phải tới để giám thị y mà lại bảo vệ y? Khả năng này cao bao nhiêu?"

Tại hiện đại hắn thông qua phim ảnh sách truyện biết tới một tổ chức vô cùng thần bí lại ngầu lòi có tên —— ám vệ. Một trong những chức năng tuyệt nhất của ám vệ là bảo vệ. Đối phương không có ác ý nhưng theo sát bọn họ, đặc biệt là sau khi bọn họ gặp nạn...

Cố Trường Phong im lặng. Tất cả cũng chỉ là suy đoán mà thôi.

Thẩm Nghiên Bắc ghé ở bên tai y khẽ nói: "Em có muốn thử hay không, thử rồi biết liền à."

"Muốn thử thế nào?" Thẩm Nghiên Bắc dán sát bên tai y, từ xa trông như đang hôn lên sườn mặt y. Tô Thanh Trạch và Minh An trêu chọc nhìn hai người, sắc đỏ trên khuôn mặt Cố Trường Phong không khỏi tăng cao.

Nhìn vành tai đỏ bừng, Thẩm Nghiên Bắc cười khẽ: "Đi thẳng vào vấn đề đi." Nếu đối phương quả thật là ám vệ được phái đi bảo vệ Tô Thanh Trạch, vậy địa vị của Tô Thanh Trạch trong lòng vị kia hẳn là cao lắm. Đối phương phái ám vệ đến đây rõ là không muốn cho Tô Thanh Trạch biết, nhưng bọn họ là bằng hữu của Tô Thanh Trạch có khả năng sẽ kể lại cho y, vậy nên nhiệm vụ của ám vệ sẽ khó có thể hoàn thành một cách chu toàn.

Nếu băn khoăn chuyện này chắc chắn hắn sẽ hiện thân.

Cố Trường Phong: "Nếu không phải thì sao?"

Thẩm Nghiên Bắc ánh mắt hơi trầm xuống: "Vậy thành ra rút dây động rừng rồi. Việc tiếp theo cứ để Huyện lệnh xử lý, chúng ta không cần động thủ." Đối phương ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, hơn nữa ngày mai Tô Thanh Trạch đã đi rồi, thời gian quá mức gấp gáp, không còn biện pháp nào khác.

Cố Trường Phong gật nhẹ. Chờ Tô Thanh Trạch lên bờ rửa sạch tay chân, hai người làm như không có việc gì về nhà nấu cơm.

Cây quế đầu thôn bắt đầu thấp thoáng sắc hoa vàng nhạt, từng đóa hoa giấu dưới tán lá xanh đung đưa trước gió, khiến cho toàn thôn được bao trùm trong hương quế tháng tám, đợi một thời gian nữa có thể hái hoa làm bánh hoa quế, ủ rượu hoa quế!

Lúc này Thẩm Nghiên Bắc cũng chưa tính toán gì nhiều, mà hắn bưng đĩa thức ăn thơm phức đứng bên cạnh rào tre, nói với cái cây quế trước mặt: "Vị huynh đệ trên cây vất vả, xuống dưới dùng cơm đi!"

Cố Trường Phong đứng ở cửa phòng, lặng lẽ quan sát, hai tay bên sườn nắm chặt thành quyền, chỉ cần Thẩm Nghiên Bắc xuất hiện trạng thái không thích hợp y sẽ lập tức đi ra.

Thẩm Nghiên Bắc nói xong, người trên cây không phản ứng gì, hắn cũng không vội vã, mà chỉ mỉm cười đứng im.

"Cố đại ca Thẩm đại ca!" Tô Thanh Trạch ở trong phòng gọi hỏi, "Có thể ăn cơm chưa?"

Thẩm Nghiên Bắc trả lời: "Ăn đi, bọn ta đút cho thỏ ăn rồi vào ngay!"

Cây quế trước mặt vẫn không có động tĩnh, Thẩm Nghiên Bắc kiên nhẫn chờ đợi một lúc, nói: "Nếu không tiện gặp nhau, ta để đồ ăn ở chỗ này, ngươi thoải mái đi." Nói xong xoay người đặt đồ ăn lên bàn gỗ dưới tàng cây, không chút do dự đề về phía cửa phòng.

Một thân ảnh màu đen từ trên cây quế nhảy xuống.

Nam nhân cả một thân quần áo màu đen, dùng khăn che mặt che đi nửa khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mày thanh tú và ánh mắt lạnh lùng, khí tràng xung quanh cũng lạnh lẽo không kém.

Ánh mắt Cố Trường Phong thâm thúy lướt qua Thẩm Nghiên Bắc đối mặt với hắc y nhân.

Phát hiện ánh mắt Cố Trường Phong đột nhiên trở nên sắc như dao, Thẩm Nghiên Bắc nhíu mày, đi đến nắm lấy tay y: "Được rồi, đi ăn cơm thôi. Nấu thịt kho tàu mà em thích ăn nhất rồi này."

Cố Trường Phong thu hồi ánh mắt, đi theo Thẩm Nghiên Bắc. Hắc y nhân nhìn theo thân ảnh hai người, lại nhìn đĩa thức ăn thơm ngon kia, chần chờ một lúc mới mang đĩa trở lại trên cây.

Sau khi ăn xong, Tô Thanh Trạch hưởng thụ xoa xoa bụng nói: "No quá!"

Cố Trường Phong lau bàn, Thẩm Nghiên Bắc mang nước sơn tra đến: "Tới uống một chén đi không lại khó chịu."

Ba thiếu niên vội vã uống một bát lớn, Thẩm Nghiên Bắc lắc đầu bật cười, đi ra sân sau nhìn. Đồ ăn bị ăn hết cả rồi, chỉ còn lại đĩa không ở trên mặt bàn. Thẩm Nghiên Bắc mang đĩa vào trong bếp rửa chén cùng với Cố Trường Phong.

"Ăn rồi?" Cố Trường Phong nhìn đĩa sạch bóng, có chút kinh ngạc. Y cứ ngỡ đối phương sẽ không ăn chứ. Bởi lẽ nếu xuất hiện trước mặt người khác khiến cho bọn họ bại lộ thân phận, huống chi còn ăn đồ người lạ đưa? Nhỡ đâu bị hạ độc thì làm sao bây giờ? "Hắn có ăn thì chúng ta mới an tâm được." Suy nghĩ của tức phụ không sai, vì để cho bọn họ hết nghi ngờ, đối phương cũng phải bày tỏ chút lòng thành, đây là hắn thử, đối phương cũng hiểu.

Trong mắt Thẩm Nghiên Bắc có chút nghiền ngẫm. Xem ra chủ nhân phía sau kia vô cùng để ý tới Tô Thanh Trạch!

Sáng sớm hôm sau, xe ngựa đến đón Tô Thanh Trạch về Huyện thành.

Tô Thanh Trạch lưu luyến nhìn mọi người, đôi mắt hồng hồng. Cố Trường Phong vỗ bờ vai của y không tiếng động an ủi, Thẩm Nghiên Bắc chỉ huy người làm của Lý Trí Viễn vác lễ vật mà hắn chuẩn bị cho trưởng bối Tô gia lên.

Không phải đồ quý giá gì cả, toàn là mấy món đồ ăn thủ công mà hắn làm, nào thì hột vịt muối, đậu que muối chua cay rồi củ cải, còn có cả điểm tâm chuẩn bị cho Tô Thanh Trạch ăn trên đường.

"Cố đại ca, Thẩm đại ca, Chu Dục, ta đi đây." Tô Thanh Trạch buồn bã nói.

Trong lòng Cố Trường Phong cũng tiếc nuối không thôi: "Trên đường bảo trọng!"

Thẩm Nghiên Bắc còn dặn dò thêm: "Nhớ phải duy trì thói quen sinh hoạt lành mạnh, chớ ăn uống quá độ lại càng không được ngồi im không vận động."

Tô Thanh Trạch gật đầu: "Ta tìm được chỗ phù hợp sẽ viết thư về cho hai người!"

"Được rồi, ta sẽ đợi thư của ngươi." Thẩm Nghiên Bắc phất tay.

Thẩm Nghiên Bắc nhìn theo xe ngựa ra khỏi thôn, thấp giọng nói với Cố Trường Phong cái gì đó, Cố Trường Phong nhìn quanh, chỉ rừng cây bên cạnh. Thẩm Nghiên Bắc quay người đi vào rừng cây, không thấy còn ai thì mới cất tiếng: "Huynh đệ ở trên cây, dọc đường nhớ hãy chăm sóc Thanh Trạch cẩn thận! Nơi này còn ít lương khô, nếu không chê thì hãy mang theo mà ăn!"

Một thân ảnh màu đen lập tức xuất hiện, đồng thời một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai: "Ám vệ Thập Nhất. Không phiền. Cảm tạ."

Vạt áo bay lên, lương khô ở trong tay đã không còn tung tích!

Khóe miệng Thẩm Nghiên Bắc giật giật, nghĩ thầm vị ám vệ này rất cao lãnh luôn!

Bóng đen nhanh chóng biến mất khỏi rừng cây, trong lòng Thẩm Nghiên Bắc tò mò hỏi Cố Trường Phong một câu: "Tức phụ, nếu hai người giao thủ, em có thể thắng hắn không?"

Cố Trường Phong nghiêm túc nói: "Ám vệ toàn là tinh anh thôi, chiêu thức hầu hết đều chí mạng, kinh nghiệm thực chiến của ta không nhiều lắm. Nếu liều mạng thì cũng không biết thế nào."

Thẩm Nghiên Bắc lập tức hối hận vì đã hỏi một vấn đề ngu ngốc, vội vàng ôm y vào lòng nói: "Đùa cái gì thế! Ngày lành của chúng ta còn dài lắm!"

"Đi đi đi! Về nhà về nhà! Đứa nhỏ này đi rồi chúng ta tha hồ mà ăn!"

Cố Trường Phong đáp một tiếng, cũng không biết là đồng ý với câu trước hay câu sau của hắn.

Tô Thanh Trạch ở trên xe than ngắn thở dài, không khỏi cảm khải quang thời gian yên bình vui vẻ. Minh An ở một bên hầu hạ không đáp lời, trong lòng cũng đồng tình.

Tuy rằng lão gia phu nhân đều cưng chiều thiếu gia, nhưng xung quanh đâu đâu cũng có người, nhiều chuyện không thể tự do mà làm!

Bỗng nhiên xa phu ngồi bên ngoài quát một tiếng, sau đó xe ngựa chậm rãi dừng lại.

Minh An kéo mành ra, thò đầu hỏi: "Vì sao không......" Chưa kịp nói hết câu đã dừng lại, sắc mặt Minh An đột biến: "Vì sao lại là ngươi? Ngươi chặn đường chúng ta làm gì?"

"Tô công tử muốn đi đến Huyện thành phải không? Đúng lúc cùng đường, không bằng đi với nhau?" Lý Dật không để ý tới Minh An, tươi cười ôn hòa nói, tầm mắt dính chặt vào mảnh cửa xe.

Minh An tối sầm mặt, cả giận nói: "Đường rộng như thế, ngươi thích thì đi đi, không đi thì thôi!" Nói xong hắn dùng mắt thúc giục xa phu lên đường, nhưng xe ngựa của Lý Dật vô cùng ngang ngược chặn đường bọn họ, xa phu không cách nào vòng qua để đi.

"Tránh ra!" Minh An nổi trận lôi đình.

Lý Dật vẫn duy trì khuôn mặt mỉm cười, dù vội nhưng vẫn ung dung nhìn chằm chằm xe ngựa.

Một bàn tay trắng trẻo xinh đẹp vén mành lên, lộ ra khuôn mặt tinh xảo của Tô Thanh Trạch. Ánh mắt y chê cười nhìn Lý Dật, bình tĩnh phun ra mấy chữ: "Chó ngoan thì không chắn đường."

Sắc mặt Lý Dật thoáng chốc đổi màu liên tục, trắng hồng đan xen cuối cùng biến thành màu đen.

Tô Thanh Trạch khẽ nhếch khóe môi, kiêu ngạo không ai sánh bằng: "Dám chắn đường bổn thiếu gia đều thành chó chết!"

Lý Dật giận mà không dám nói gì, nắm đấm siết chặt không buông.

Tô Thanh Trạch "hừ" một tiếng phân phó xa phu tiếp tục lên đường. Thấy vậy, xe đồng đánh xe cho Lý Dật vung roi, để xe ngựa dịch sang một bên.

Tô Thanh Trạch buông mành, kiêu căng trên mặt cũng rút đi, Minh An sảng khoái: "Thẩm công tử nói không sai, gã chỉ bắt nạt được kẻ yếu thôi!" Không để mắt tới một người hầu như hắn, nhưng đối mặt với công tử sẽ không dám cứng!

Tô Thanh Trạch âm thầm đồng ý. Thẩm Nghiên Bắc nói loại người như Lý Dật yêu mặt mũi nhất, nếu gã dây dưa, thì cứ sỉ nhục hắn, hơn nữa tốt nhất cứ dùng quyến thế mà gã cả đời không với tới chà đạp tự tôn của gã, làm cho gã mất hết mặt mũi, gã sẽ lập tức buông tha.

Chiêu này quả nhiên dùng được! Nhớ lại sắc mặt của Lý Dật, Tô Thanh Trạch cảm thấy vui sướng không thôi!

Cho dù y chưa có hôn sự, cho dù không ai muốn cưới y, y cũng sẽ không bao giờ coi trong một người như Lý Dật, diện mạo bình thường không nói, phẩm hạnh còn thấp kém!

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Thanh Trạch có chút sầu. Tuy rằng y đã nhận mệnh, nhưng không chứng minh được y thích đối phương! Sau khi về nhà rồi, y sẽ hỏi cha mẹ cho kỹ, rốt cuộc cái người mà Tô gia không chọc nổi là người thế nào!

***
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện