Edit & Beta: Yuuki
---
Móa nó! Thẩm Nghiên Bắc tính lại số tiền một lần nữa, ngoại trừ Lâm gia không tính kỹ ngay từ đầu, trong vòng ba năm mấy nhà kia đã nợ hắn mười lăm lượng bạc tiền thuê! Mười lăm lượng đó!
Thiếu chút nữa, trong nháy mắt Thẩm Nghiên Bắc cho rằng bản thân đã về lại thời điểm hắn còn nhỏ. Khi đó nhà hắn mỗi ngày đều thiếu thốn, căn bản hắn không có một đồng tiêu vặt nào, chỉ khi đến tết, mẹ hắn mới có thể cho hắn vài đồng tiền mà thôi. Hắn toàn để dành, nhưng tích rất lâu cũng không đủ mười đồng. Kết quả đến một ngày, ông cha đểu của hắn lấy danh nghĩa là mượn tiền, mang đi không còn đồng nào! Lúc ấy Thẩm Nghiên Bắc quả thực rất muốn cắn chết lão!
Vay tiền không trả thật đáng giận!
Những người đó bắt nạt Thẩm Yến chỉ biết đọc sách, thấy Thẩm Yến không tìm tới cửa cũng không thèm chủ động giao tiền thuê, nhưng bây giờ số tiền này hắn nhất định phải đòi lại!
Nhà này là nhà ngói gạch xanh, sau khi Thẩm Yến thi đậu tú tài mới dọn vào ở, nền nhà hay tường cũng xây vô cùng rắn chắc. Nhà này ở gần với người trong thôn, sinh hoạt cũng thuận tiện. Bởi vì vốn dĩ căn nhà này được xây để sau này Thẩm Yến thành thân, cho nên chia thành hai gian, phòng sau này Thẩm Yến có con sẽ thoải mái mà ở. Nhưng dù cho nhà này có tốt đến đâu, mấy năm nay không sửa sang lại, mái nhà cũng có chỗ bị dột.
Thẩm Nghiên Bắc quét mắt vòng, quyết định sau khi đòi được tiền thuê sẽ tu sửa phòng ở trước, sau đó sẽ mua thêm một chút dụng cụ và đồ dùng sinh hoạt. Về sau nơi này chính là nhà của hắn, nếu đã cưới được tức phụ thì phải dọn dẹp thật tốt, khiến căn nhà này ấm cúng hơn.
"Phu... Phu quân..., ăn cơm." Nam nhân ở bên ngoài ấp úng gọi vài lần, cuối cùng cũng gọi thành tiếng.
"Đây, tới đây!" Thẩm Nghiên Bắc đáp, sau khi rửa sạch tay mới đi đến bàn ăn.
Trên bàn chỉ có chén cháo khoai lang, một đĩa cải xào khô khốc chả có tý mỡ nào và một đĩa củ cải.
Sau khi nhà Thẩm Nghiên Bắc có tiền chưa từng ăn thanh đạm như vậy, nhất thời hắn chẳng biết phải động đũa thế nào. Có lẽ là do ngày nhỏ quá đói kém, hắn đặc biệt muốn ăn thịt, nếu bữa cơm mà không có thịt hắn sẽ cảm thấy ăn không no. Nhưng hiện tại lại nghèo đến độ không có gì ăn, kiếm đâu ra miếng thịt? Thẩm Nghiên Bắc bất đắc dĩ bưng chén lên, chuẩn bị ăn cháo, nhưng mà nam nhân lại không ngồi xuống.
"Vì sao ngươi không ngồi xuống?" Thẩm Nghiên Bắc kỳ quái hỏi, nhưng vừa mới dứt lời hắn lập tức nhớ đến chuyện xấu nguyên chủ làm, tức khắc thấy xấu hổ không thôi. Nguyên chủ không cho nam nhân ngồi trên bàn ăn cơm, trên bàn chỉ bày một bộ chén đũa!
"Khụ khụ, một người dùng cơm không vui chút nào, nếu hiện tại chúng ta đã là phu phu, nên cùng nhau ăn cơm, mau mang chén đũa lên đây." Thẩm Nghiên Bắc xoa mũi nói.
Nghe vậy, nam nhân kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Thẩm Nghiên Bắc, mới ậm ừ nói: "Ta, ta đã ăn rồi..."
Ăn rồi, sao có thể? Thẩm Nghiên Bắc nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt nam nhân, không nói lời nào.
Nhất thời trong phòng không còn chút âm thanh, không khí trở nên cứng ngắc.
Nam nhân căng thẳng, cứng đờ đứng một góc, trong lòng thấp thỏm bất an.
Y lại chọc cho gia chủ tức giận, phải làm sao bây giờ? "Ngươi muốn tự qua đây hay đợi ta qua đó?" Thẩm Nghiên Bắc trầm giọng nói.
Nam nhân cả kinh, lại nhìn thấy Thẩm Nghiên Bắc đang chỉ vào môi.
Đã làm sai thì phải chịu phạt.
Nam nhân xấu hổ đỏ mặt, chầm chậm đi về phía Thẩm Nghiên Bắc, cong lưng cúi xuống muốn hôn. Giống như biết bản thân làm sai, động tác nam nhân cẩn thận lại mang theo một chút lấy lòng, học theo động tác vừa rồi của Thẩm Nghiên Bắc, mút môi hắn, nhưng bước tiếp theo thì nam nhân lại không làm nữa.
Sắc mặt Thẩm Nghiên Bắc hòa hoãn lại, từ bị động chuyển thành chủ động, sờ khuôn mặt đang sợ hãi của nam nhân làm nụ hôn càng thêm sâu.
Thẩm Nghiên Bắc hôn vô cùng dịu dàng, nam nhân mặt đỏ tai hồng, chỉ cảm thấy trái tim như nổi trống.
Phải mất một lát, Thẩm Nghiên Bắc mới nam nhân buông ra, nói: "Đừng nói dối, ta không thích."
"Ta, về sau ta sẽ không như vậy nữa!" Nam nhân vội vàng hứa hẹn, con ngươi màu đen mang vẻ trầm tĩnh lúc này lại đầy vẻ nôn nóng.
Thẩm Nghiên Bắc sờ mặt y, thở dài: "Ta không phải tức giận vì ngươi nói dối, mà ta tức giận vì ngươi luôn dù phải tự gánh vác mọi sự một mình, cũng không muốn nói cho ta. Chúng ta là phu phu, nếu ngươi làm như vậy ta sẽ đau buồn."
Thẩm Nghiên Bắc dừng một chút, ánh mắt trở nghiêm túc: "Bởi vì ta không phải là một trượng phu có trách nhiệm, không chăm sóc phu lang của mình cho tốt, ta khiến y lo lắng mà bản thân lại không hề biết." Nam nhân vẫn luôn muốn tự chịu thiệt, việc này hắn phải dọa một trận.
Trái tim nam nhân run rẩy, đôi mắt khô khốc, yết hầu nghẹn lại.
"Trong nhà hiện tại khó khăn, chúng ta phải cùng nhau nghĩ cách giải quyết. Phu phu đồng tâm, không việc gì không giải quyết được."
Thẩm Nghiên Bắc như vậy làm nam nhân xấu hổ vô cùng, y rầu rĩ gật đầu.
Nhìn khuôn mặt nam nhân đầy vẻ tự trách, Thẩm Nghiên Bắc vội vàng an ủi nói: "Kỳ thật cũng do ta sai, nhiều ngày bệnh tật, đầu óc chập mạch, quên mất rằng không bột sao gột nên hồ, hai ngày này đã làm khó ngươi."
"Phu quân không sai. Là do ta không tốt." Nam nhân thấp giọng nói.
"Việc này hai người chúng ta đều sai, biết sai mà sửa thì không có gì đáng trách!" Thẩm Nghiên Bắc kéo tay nam nhân, nói bằng giọng điệu cực kỳ dịu dàng, "Ta và ngươi là phu thê một thể, cùng hưởng vinh nhục được không?"
"Vâng." Hốc mắt nam nhân phiếm hồng, nặng nề đồng ý.
"Vậy mau tới đây ăn cơm, ta không nỡ để ngươi đói bụng." Thẩm Nghiên Bắc đứng dậy ấn người ngồi xuống, còn hắn thì đi vào bếp mang chén đũa ra.
Vào trong bếp rồi hắn mới biết, quả nhiên trong nhà đã chẳng còn gạo, số cháo nam nhân nấu căn bản chẳng đủ cho hai người ăn. May mắn còn một chút khoai lang, thừa dịp bếp còn nóng, Thẩm Nghiên Bắc ném mấy củ khoai vào nồi, đủ nấu thêm được một chén cháo, hắn với nam nhân ăn kèm rau xanh và củ cải cũng sẽ được lửng dạ.
Nhìn xem đã đến lúc, hắn vớt khoai lang ra, để khoai lang ráo một chút, lột vỏ khoai ra, bên trong chính là ruột khoai lang màu vàng mê người.
"Thơm quá!" Rất nhiều năm rồi, Thẩm Nghiên Bắc chưa ăn khoai kiểu này nữa, khoai này mà ăn mùa đông, quả thực mê người vô cùng. Hắn cắn một miếng, thơm ngọt ngon miệng, thậm chí còn có nước đường chảy ra!
Ăn thật ngon! Thật giống hương vị ngày nhỏ hắn được ăn! Thẩm Nghiên Bắc nheo mắt hoài niệm lại.
Thanh niên tùy ý ngồi xổm trước bếp lò, một bộ dáng ăn khoai lang ngon lành kia làm gì còn giống với thư sinh đọc sách, nhưng nam nhân lại cảm thấy Thẩm Nghiên Bắc hiện tại đáng yêu hơn nhiều so với gia chủ trước kia miệng treo đầy văn nhã.
"Sao ngươi lại không ăn? Có phải còn nóng hay không? Vậy ngươi ăn cái này đi!" Thẩm Nghiên Bắc nhìn nam nhân đang ngẩn người, đưa khoai lang đã lột vỏ trong tay cho y.
"..." Củ khoai lang kia vừa bị Thẩm Nghiên Bắc cắn một miếng, lộ ra thịt khoai vàng tươi.
"Mau ăn đi, ngon lắm!" Thẩm Nghiên Bắc trực tiếp đưa khoai lang đến bên miệng nam nhân.
Nam nhân đỏ mặt cắn một miếng, chỉ cảm thấy khoai lang ngon ngọt, ngọt đến tận trong lòng.
---
Móa nó! Thẩm Nghiên Bắc tính lại số tiền một lần nữa, ngoại trừ Lâm gia không tính kỹ ngay từ đầu, trong vòng ba năm mấy nhà kia đã nợ hắn mười lăm lượng bạc tiền thuê! Mười lăm lượng đó!
Thiếu chút nữa, trong nháy mắt Thẩm Nghiên Bắc cho rằng bản thân đã về lại thời điểm hắn còn nhỏ. Khi đó nhà hắn mỗi ngày đều thiếu thốn, căn bản hắn không có một đồng tiêu vặt nào, chỉ khi đến tết, mẹ hắn mới có thể cho hắn vài đồng tiền mà thôi. Hắn toàn để dành, nhưng tích rất lâu cũng không đủ mười đồng. Kết quả đến một ngày, ông cha đểu của hắn lấy danh nghĩa là mượn tiền, mang đi không còn đồng nào! Lúc ấy Thẩm Nghiên Bắc quả thực rất muốn cắn chết lão!
Vay tiền không trả thật đáng giận!
Những người đó bắt nạt Thẩm Yến chỉ biết đọc sách, thấy Thẩm Yến không tìm tới cửa cũng không thèm chủ động giao tiền thuê, nhưng bây giờ số tiền này hắn nhất định phải đòi lại!
Nhà này là nhà ngói gạch xanh, sau khi Thẩm Yến thi đậu tú tài mới dọn vào ở, nền nhà hay tường cũng xây vô cùng rắn chắc. Nhà này ở gần với người trong thôn, sinh hoạt cũng thuận tiện. Bởi vì vốn dĩ căn nhà này được xây để sau này Thẩm Yến thành thân, cho nên chia thành hai gian, phòng sau này Thẩm Yến có con sẽ thoải mái mà ở. Nhưng dù cho nhà này có tốt đến đâu, mấy năm nay không sửa sang lại, mái nhà cũng có chỗ bị dột.
Thẩm Nghiên Bắc quét mắt vòng, quyết định sau khi đòi được tiền thuê sẽ tu sửa phòng ở trước, sau đó sẽ mua thêm một chút dụng cụ và đồ dùng sinh hoạt. Về sau nơi này chính là nhà của hắn, nếu đã cưới được tức phụ thì phải dọn dẹp thật tốt, khiến căn nhà này ấm cúng hơn.
"Phu... Phu quân..., ăn cơm." Nam nhân ở bên ngoài ấp úng gọi vài lần, cuối cùng cũng gọi thành tiếng.
"Đây, tới đây!" Thẩm Nghiên Bắc đáp, sau khi rửa sạch tay mới đi đến bàn ăn.
Trên bàn chỉ có chén cháo khoai lang, một đĩa cải xào khô khốc chả có tý mỡ nào và một đĩa củ cải.
Sau khi nhà Thẩm Nghiên Bắc có tiền chưa từng ăn thanh đạm như vậy, nhất thời hắn chẳng biết phải động đũa thế nào. Có lẽ là do ngày nhỏ quá đói kém, hắn đặc biệt muốn ăn thịt, nếu bữa cơm mà không có thịt hắn sẽ cảm thấy ăn không no. Nhưng hiện tại lại nghèo đến độ không có gì ăn, kiếm đâu ra miếng thịt? Thẩm Nghiên Bắc bất đắc dĩ bưng chén lên, chuẩn bị ăn cháo, nhưng mà nam nhân lại không ngồi xuống.
"Vì sao ngươi không ngồi xuống?" Thẩm Nghiên Bắc kỳ quái hỏi, nhưng vừa mới dứt lời hắn lập tức nhớ đến chuyện xấu nguyên chủ làm, tức khắc thấy xấu hổ không thôi. Nguyên chủ không cho nam nhân ngồi trên bàn ăn cơm, trên bàn chỉ bày một bộ chén đũa!
"Khụ khụ, một người dùng cơm không vui chút nào, nếu hiện tại chúng ta đã là phu phu, nên cùng nhau ăn cơm, mau mang chén đũa lên đây." Thẩm Nghiên Bắc xoa mũi nói.
Nghe vậy, nam nhân kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Thẩm Nghiên Bắc, mới ậm ừ nói: "Ta, ta đã ăn rồi..."
Ăn rồi, sao có thể? Thẩm Nghiên Bắc nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt nam nhân, không nói lời nào.
Nhất thời trong phòng không còn chút âm thanh, không khí trở nên cứng ngắc.
Nam nhân căng thẳng, cứng đờ đứng một góc, trong lòng thấp thỏm bất an.
Y lại chọc cho gia chủ tức giận, phải làm sao bây giờ? "Ngươi muốn tự qua đây hay đợi ta qua đó?" Thẩm Nghiên Bắc trầm giọng nói.
Nam nhân cả kinh, lại nhìn thấy Thẩm Nghiên Bắc đang chỉ vào môi.
Đã làm sai thì phải chịu phạt.
Nam nhân xấu hổ đỏ mặt, chầm chậm đi về phía Thẩm Nghiên Bắc, cong lưng cúi xuống muốn hôn. Giống như biết bản thân làm sai, động tác nam nhân cẩn thận lại mang theo một chút lấy lòng, học theo động tác vừa rồi của Thẩm Nghiên Bắc, mút môi hắn, nhưng bước tiếp theo thì nam nhân lại không làm nữa.
Sắc mặt Thẩm Nghiên Bắc hòa hoãn lại, từ bị động chuyển thành chủ động, sờ khuôn mặt đang sợ hãi của nam nhân làm nụ hôn càng thêm sâu.
Thẩm Nghiên Bắc hôn vô cùng dịu dàng, nam nhân mặt đỏ tai hồng, chỉ cảm thấy trái tim như nổi trống.
Phải mất một lát, Thẩm Nghiên Bắc mới nam nhân buông ra, nói: "Đừng nói dối, ta không thích."
"Ta, về sau ta sẽ không như vậy nữa!" Nam nhân vội vàng hứa hẹn, con ngươi màu đen mang vẻ trầm tĩnh lúc này lại đầy vẻ nôn nóng.
Thẩm Nghiên Bắc sờ mặt y, thở dài: "Ta không phải tức giận vì ngươi nói dối, mà ta tức giận vì ngươi luôn dù phải tự gánh vác mọi sự một mình, cũng không muốn nói cho ta. Chúng ta là phu phu, nếu ngươi làm như vậy ta sẽ đau buồn."
Thẩm Nghiên Bắc dừng một chút, ánh mắt trở nghiêm túc: "Bởi vì ta không phải là một trượng phu có trách nhiệm, không chăm sóc phu lang của mình cho tốt, ta khiến y lo lắng mà bản thân lại không hề biết." Nam nhân vẫn luôn muốn tự chịu thiệt, việc này hắn phải dọa một trận.
Trái tim nam nhân run rẩy, đôi mắt khô khốc, yết hầu nghẹn lại.
"Trong nhà hiện tại khó khăn, chúng ta phải cùng nhau nghĩ cách giải quyết. Phu phu đồng tâm, không việc gì không giải quyết được."
Thẩm Nghiên Bắc như vậy làm nam nhân xấu hổ vô cùng, y rầu rĩ gật đầu.
Nhìn khuôn mặt nam nhân đầy vẻ tự trách, Thẩm Nghiên Bắc vội vàng an ủi nói: "Kỳ thật cũng do ta sai, nhiều ngày bệnh tật, đầu óc chập mạch, quên mất rằng không bột sao gột nên hồ, hai ngày này đã làm khó ngươi."
"Phu quân không sai. Là do ta không tốt." Nam nhân thấp giọng nói.
"Việc này hai người chúng ta đều sai, biết sai mà sửa thì không có gì đáng trách!" Thẩm Nghiên Bắc kéo tay nam nhân, nói bằng giọng điệu cực kỳ dịu dàng, "Ta và ngươi là phu thê một thể, cùng hưởng vinh nhục được không?"
"Vâng." Hốc mắt nam nhân phiếm hồng, nặng nề đồng ý.
"Vậy mau tới đây ăn cơm, ta không nỡ để ngươi đói bụng." Thẩm Nghiên Bắc đứng dậy ấn người ngồi xuống, còn hắn thì đi vào bếp mang chén đũa ra.
Vào trong bếp rồi hắn mới biết, quả nhiên trong nhà đã chẳng còn gạo, số cháo nam nhân nấu căn bản chẳng đủ cho hai người ăn. May mắn còn một chút khoai lang, thừa dịp bếp còn nóng, Thẩm Nghiên Bắc ném mấy củ khoai vào nồi, đủ nấu thêm được một chén cháo, hắn với nam nhân ăn kèm rau xanh và củ cải cũng sẽ được lửng dạ.
Nhìn xem đã đến lúc, hắn vớt khoai lang ra, để khoai lang ráo một chút, lột vỏ khoai ra, bên trong chính là ruột khoai lang màu vàng mê người.
"Thơm quá!" Rất nhiều năm rồi, Thẩm Nghiên Bắc chưa ăn khoai kiểu này nữa, khoai này mà ăn mùa đông, quả thực mê người vô cùng. Hắn cắn một miếng, thơm ngọt ngon miệng, thậm chí còn có nước đường chảy ra!
Ăn thật ngon! Thật giống hương vị ngày nhỏ hắn được ăn! Thẩm Nghiên Bắc nheo mắt hoài niệm lại.
Thanh niên tùy ý ngồi xổm trước bếp lò, một bộ dáng ăn khoai lang ngon lành kia làm gì còn giống với thư sinh đọc sách, nhưng nam nhân lại cảm thấy Thẩm Nghiên Bắc hiện tại đáng yêu hơn nhiều so với gia chủ trước kia miệng treo đầy văn nhã.
"Sao ngươi lại không ăn? Có phải còn nóng hay không? Vậy ngươi ăn cái này đi!" Thẩm Nghiên Bắc nhìn nam nhân đang ngẩn người, đưa khoai lang đã lột vỏ trong tay cho y.
"..." Củ khoai lang kia vừa bị Thẩm Nghiên Bắc cắn một miếng, lộ ra thịt khoai vàng tươi.
"Mau ăn đi, ngon lắm!" Thẩm Nghiên Bắc trực tiếp đưa khoai lang đến bên miệng nam nhân.
Nam nhân đỏ mặt cắn một miếng, chỉ cảm thấy khoai lang ngon ngọt, ngọt đến tận trong lòng.
Danh sách chương