Edit: Rú
Beta: Yuuki
- ---
Đêm đến, trong Quỳnh Lâm Uyển đèn đuốc sáng rực một vùng.
Từ sớm nhóm tân khoa tiến sĩ đã vận quần áo nghiêm chỉnh, tràn đầy khí phách hội tụ tại cổng lớn Quỳnh Lâm Uyển. Sau khi được thị vệ xác nhận thân phận thì được thị nữ dẫn vào Quỳnh Lâm Uyển.
Sau cửa lớn của Quỳnh Lâm Uyển, hai bên đường được trồng cây tùng bách xanh um, hình dạng kì lạ cao ngất trời. Bên trong ấm áp có hồ nước nhỏ, có hòn non bộ với các đình đài lầu các lộng lẫy xa hoa ẩn hiện sau những tán cây xanh. Ở khúc cua còn trồng hoa đào nở rộ đẹp đẽ như dòng sông, cảnh sắc đẹp đẽ vô cùng.
Nhóm tân khoa tiến sĩ tốp ba, tốp năm hoặc đi lẻ bước chầm chậm ở trong Uyển, thưởng thức cảnh đêm của hoa viên hoàng gia.
Thẩm Nghiên Bắc là người đạt giải nhất nên đi trước. Mọi người nhìn vị trạng nguyên nho nhã tuấn tú, mặt mày ôn hòa, khóe miệng mang ý cười liền nghĩ rằng người này tính tình tốt, không những thế lại còn được hoàng đế coi trọng. Vì vậy mọi người liền dồn dập đến kết giao.
"Thẩm huynh, còn chưa kịp chúc mừng ngươi nữa." Á khoa thi hương Trương Trình ở quận Thanh Hà bày tỏ ý tốt với Thẩm Nghiên Bắc. Khi thi đình thì Trương Trình cũng lấy được thành tích không tồi, được nằm trong nhị giáp.
"Đa tạ Trương huynh!" Thẩm Nghiên Bắc khẽ cười. Trong ba trăm hai mươi tân khoa tiến sĩ có không ít thanh niên tài tuấn, nếu tính tình hợp nhau thì kết giao một chút cũng không vấn đề gì.
Tuy rằng hắn không có dã tâm gì cả, nhưng trước mắt cũng đã bước vào đường làm quan, có thể kết giao được một vài bạn tốt trên quan trường thì có lợi không hại.
Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, đều là những người trẻ tuổi giàu tinh lực nên không khỏi nhắc đến việc nhân sinh tứ đại hỉ sự đó là hạn hán gặp mưa, tha hương gặp bạn cũ, động phòng hoa chúc và đề tên bảng vàng.
Có người trêu Thẩm Nghiên Bắc: "Thẩm huynh hôm nay cưỡi ngựa dạo phố, phong quang vô cùng, chắc chắn có không ít nữ tử và song nhi vây quanh yêu thích ngươi, ngươi có thấy ai hợp mắt không?"
Thẩm Nghiên Bắc cười: "Ta đã lập gia đình rồi, tức phụ ở nhà rất tốt, lòng ta chỉ dành cho mỗi mình y mà thôi."
"Thẩm huynh đã thành gia rồi á?" Mọi người nghe thế thì sửng sốt.
Nam tử bình thường mười tám, mười chín tuổi đều có thể lập gia đình, nhưng những người quyết định vào con đường làm quan thì đều như nhau, không thành thân sớm. Vì đến cùng thì đối tượng được lựa chọn để kết hôn cũng có thể khiến con đường làm quan tiến thêm một bước quan trọng, hơn nữa việc rơi vào hoan ái nam nữ cũng gây hại cho nghiên cứu học vấn. Trừ phi là học sinh nhà nghèo, cần phải cưới vợ đỡ đần trong nhà, thế nhưng tuổi của Thẩm Nghiên Bắc nhìn qua cũng không lớn, phục sức cũng không tầm thường nên gia cảnh chắc hẳn không quá kém...
Lẽ nào là chân ái? Mọi người thầm đoán ở trong lòng rằng thê tử của Thẩm Nghiên Bắc nhất định là một nữ tử có khí chất xuất chúng.
Người hiểu rõ Thẩm Nghiên Bắc hơn so với những người ở đây là Trương Trình thì sắc mặc cổ quái, nhìn Thẩm Nghiên Bắc bằng ánh mắt phức tạp.
Hắn đã từng gặp tức phụ trong miệng của Thẩm Nghiên Bắc. Đó là một người có dáng người cường tráng, tướng mạo cương nghị như nam nhân, ấy vậy ở giữa mày lại có một dựng chí nhàn nhạt!
Vị trạng nguyên này thật không giống người thường, không những học vấn tốt mà gu thẩm mỹ cũng có chút khác...
Thẩm Nghiên Bắc im lặng cười, bỏ qua đề tài này.
Vừa lúc đến giờ, đoàn người liền ngồi vào vị trí.
Hoàng đế thưởng yến nên quy cách dựa theo tiêu chuẩn của hoàng thất mà sắp đặt, toàn bộ mỹ thực đều được ngự trù chuẩn bị. Màu sắc hương vị thức ăn đều trọn vẹn, trình bày tinh xảo, rượu trên yến tiệc cũng được ủ trong cung, trong suốt mê người, hương thơm lan ra bốn phía, ngào ngạt khiến cho người ta muốn ngừng mà không được!
So với Lộc Minh Yến tham dự năm ngoái thì Quỳnh Lâm Yến quy mô lớn hơn, cũng xa hoa hơn nhiều.
Ăn ngon uống ngon, nghe được tiếng đàn sáo du dương cùng với được thưởng thức dáng múa động lòng người của vũ cơ khiến cho chúng tân khoa tiến sĩ vui vẻ vô cùng.
Từ hôm nay trở đi, bọn họ đã được coi như là bước vào hàng ngũ "Sĩ", ngày sau một bước lên trời, tiền đồ như gấm không còn là việc xa vời nữa.
Tất nhiên Thẩm Nghiên Bắc không có cái ý tưởng này, hiện hắn đang cẩn thận thưởng thức đồ ăn bày trên bàn mình, cũng như ghi nhớ lại tên các món ăn.
Nếu đã trúng trạng nguyên vậy thì phải tạm thời thu xếp ổn thỏa ở Ung Kinh, bởi vì ba ngày nữa hắn phải một mình đi cùng hai người khác đến nhậm chức ở Lễ bộ, trước mắt phải học cho xong quy chế lễ nghi của quan viên mới được tấn chức.
Dựa theo lệ cũ thì Trạng nguyên sẽ được giao việc tu soạn ở Hàn Lâm Viện, làm một chức quan lục phẩm, phụ trách ghi lại quốc sử, ghi lại lời nói và việc làm của hoàng đế. Ngoài ra còn được làm nhân tài dự trữ của triều đình, thực tế các đời ở Hàn Lâm Viện cũng tương tự với chức vụ thư kí cho hoàng đế, giao thiệp lặt vặt cho hoàng đế.
Bất luận là ở cổ đại hay hiện đại, việc giao thiệp này tiền lương đều không cao, chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày chứ nói gì đến nuôi dưỡng gia đình, vì vậy vẫn phải làm buôn bán thôi!
Đợi khi nào kết thúc những ngày công bố yết bảng. Hắn sẽ cùng Cố Trường Phong di dạo khắp Ung kinh thành, không phải dạo chơi mà là nghiên cứu địa hình của tất cả con phố phồn hoa nhất Ung kinh, sau đó phải ăn tất cả tiệm cơm tửu lầu nổi danh một lần rồi chọn ra địa chỉ phù hợp nhất mở chi nhánh tửu lâu Đồng Phúc, cũng như nghiên cứu rõ ràng về giá cả thị trường. Cuối cùng bỏ ra hơn ngàn lượng bạc cá nhân mua cửa hàng ở mặt tiền rồi quyết định các món ăn ở tửu lâu.
Thẩm Nghiên Bắc uống cạn ly rượu, quyết định ngày mai sẽ đi mời thợ thủ công và thợ mộc, chuẩn bị các công việc khai mở chi nhánh.
Trăm mẫu ớt cay của hắn cũng đã gieo giống xong xuôi, sau sáu tháng thì có thể thu hoạch. Hơn nữa. sau khi nghe thôn trưởng Lâu hạ thôn nói, hoàng đế dán thông báo treo giải thưởng mười vạn kim cho người nghiên cứu ra biện pháp tăng gia sản xuất lúa mì thì hắn đã động lòng mua hai mươi mẫu đất làm ruộng thí nghiệm...
Vừa phải làm quan, vừa phải kinh doanh lại còn phải trồng trọt nên mấy ngày tiếp theo phải bận rộn rồi!
Thẩm Nghiên Bắc thở dài, thấy có người đến kính rượu thì thu vội tâm tư.
Đến cùng vẫn là yến hội hoàng đế dùng để chiêu đãi môn sinh thiên tử, vì vậy Triệu Ngự vẫn phải lộ mặt một chốc.
"Chư vị ngồi ở đây đều là người tài của Đại Tề, trong lòng cũng mang hoài bão chí lớn, nên trẫm hi vọng về sau chư quân cũng có thể vì một Đại Tề và ngàn vạn bá tánh sung túc mà bày mưu hiến kế, vì phồn vinh hưng thịnh của Đại Tề mà tận tâm tận lực!" Triệu Ngự nói một vài câu động viên mọi người rồi giơ tay nâng chén: "Trẫm kính chư quân một ly!"
"Cẩn tuân thánh dụ! Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế!" Không khí trong yến hội nhất thời tăng vọt, mọi người nhao nhao nâng chén.
Triệu Ngự khí phách một hơi uống cạn, cho phép mọi người tùy ý rồi rời đi trong vòng vây của hạ nhân.
Chợt có một nội thị nhanh chân đến bẩm báo: "Hoàng Thượng, thế tử phủ Trấn Quốc Công cầu kiến!"
Triệu Ngự dừng chân: "Cho vào."
Một nam nhân oai hùng dẫn theo tùy tùng từ một bên đi đến: "Thần Cố Trọng Tiêu tham kiến Hoàng Thượng."
Hai bên quan đạo treo vô số đèn lồng cung đình, dưới ánh đèn mờ nhạt, nam nhân mặc một bộ hắc kim viền xám, áo gấm, tóc dài được buộc cao bằng dải lụa xám bạch, thắt lưng hắc kim quấn quanh eo phác họa ra vòng eo thon của nam nhân. Nam nhân quỳ gối ở đó, sống lưng thẳng tắp khiến cho người ta không thể nào bỏ qua được khí thế ổn trọng đấy. Thế nhưng Triệu Ngự chỉ nhìn nam nhân rồi nói câu "Thế tử miễn lễ". Sau đó ánh mắt dừng lại ở trên người thiếu niên thanh y đang cúi đầu quỳ sau lưng nam nhân.
"Tạ Hoàng Thượng." Cố Trường Phong nói xong thì tự giác lui sang một bên.
Tô Thanh Trạch đang cúi đầu nhìn giày tiêm của mình, bỗng nhiên tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, sau đó một bàn tay thon dài trắng nõn được đưa đến trước mặt –
Tô Thanh Trạch ngẩn người, vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt thâm thúy ôn nhu của Triệu Ngự.
"Sao lại đến đây? Ta còn nghĩ rằng em không muốn nhìn thấy ta." Thanh âm Triệu Ngự trầm thấp nhu hòa, so với sự uy nghiêm lẫm liệt của hoàng đế khi nãy thì như hai người khác nhau.
"Không..." Tô Thanh Trạch hơi chột dạ, tay Triệu Ngự vẫn luôn duỗi nên y đành phải đáp lấy, dựa vào lực của Triệu Ngự mà đứng dậy.
Nắm lấy bàn tay mềm ấm của thiếu niên, Triệu Ngự tháo xuống toàn bộ lạnh lùng.
"Vườn này cảnh sắc không tồi, đi dạo cùng nhau một chút nhé?"
"... Vâng." Từ ngày hai người nói thẳng với nhau, tuy rằng khi ấy y chấp nhận sự giải thích của Triệu Ngự nhưng trong lòng vẫn có chút vướng mắc không bỏ được. Vì vậy, khi tối Cố đại ca đến tìm y hỏi y có muốn đi gặp Triệu Ngự không thì y đã do dự hồi lâu.
Cố đại ca nói, không cần nghĩ nhiều như vậy, nghe theo trái tim của mình là được. Vì vậy... Y liền đến đây.
Hai người tách nhau cũng đã nhiều ngày, y đã cẩn thận suy ngẫm. Tuy rằng y không thích Triệu Ngự tâm cơ, tỉ mỉ tính kế như vậy, nhưng thật sự không thể phủ nhận được rằng y không buông xuống được sự quan tâm chăm sóc của A Hành...
Thấy Tô Thanh Trạch ngoan ngoãn đi theo hoàng đế, Cố Trường Phong thở dài một hơi nhẹ nhõm ở trong lòng rồi xoay người đi đến sân Thanh Vân Các, nơi tổ chức yến hội.
Khi y đi gặp thiếu niên, thiếu niên đối với một bàn đầy đồ ăn ngon lại bày ra bộ dạng uể oải, hiển nhiên là không vui. Y biết thiếu niên có khúc mắc nên khuyên một câu.
Tình yêu của đế vương có lẽ cũng không thuần túy, thế nhưng khi một đế vương ở trước mặt ngươi lộ ra biểu hiện mà hắn không muốn người khác biết, trao hết tất cả dịu dàng lẫn quan tâm cho ngươi, tình cảm như vậy liệu có đáng để thử một lần hay không? Thiếu niên lý trí như vậy nên Cố Trường Phong nghĩ rằng y nhất định sẽ đưa ra quyết định chính xác.
Màn đêm hơi lạnh nhưng lòng Cố Trường Phong thì nóng như lửa đốt, bước chân hướng về phía trước vừa kiên định vừa vội vàng.
Có kinh nghiệm uống say lần trước, Thẩm Nghiên Bắc vốn chỉ định ứng phó uống vài chén thế nhưng có người đến mời rượu mà không uống thì cũng không được, vì thế đành nhấp một ngụm, tuy chỉ có như vậy, nhưng hắn vẫn say.
Rượu của cung đình ủ uống tốt thì tốt thật đấy, nhưng tác dụng thì chậm mười phần, may mà hắn có phân phó cho Chu Dục đến đón, thế là Thẩm Nghiên Bắc vô cùng yên tâm say rượu.
Đến khi Cố Trường Phong nhìn thấy được Thẩm Nghiên Bắc thì Thẩm Nghiên Bắc đã lờ đờ say mê mang, được Chu Dục đỡ lấy.
"Sư phụ!" Chu Dục vô cùng bất ngờ.
Cố Trường Phong gật đầu, ánh mắt dừng ở trang phục dự lễ lộng lẫy của thanh niên, mắt hơi động.
"Người này sao lại giống tức phụ của ta thế?" Thẩm Nghiên Bắc đẩy Chu Dục ra, lung la lung lay đi đến, híp mắt đánh giá Cố Trường Phong: "Mặt giống, dáng người cũng giống..."
Nói xong, Thẩm Nghiên Bắc đặt đầu vào sát bên gáy y, cái mũi giật giật như chó nhỏ: "Cả mùi hương trên người cũng giống nè..."
Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Trường Phong nháy mắt mềm xuống, nhẹ cười.
Nghe được tiếng y cười, Thẩm Nghiên Bắc nghi ngờ quay đầu nhìn một cái, đưa tay vuốt ve mặt y rồi trượt xuống dưới -
Xương quai xanh, ngực, vòng eo....
Cố Trường Phong đỏ mặt, vội vàng bắt lấy cái tay đang đặt trên mông mình.
Thẩm Nghiên Bắc lập tức cười ngây ngô: "Không phải ảo giác, thật sự là tức phụ của ta nè!" Dứt lời liền ôm chặt Cố Trường Phong, bẹp một cái hôn lên mặt y.
"Tức phụ ơi, ta rất nhớ em!"
Cố Trường Phong "Ừm" một tiếng rồi vội đỡ hắn vào xe ngựa.
Xung quanh đều là xe ngựa đến đón người, không ít người tò mò nhìn sang, mấy tân khoa tiến sĩ ý thức còn thanh tỉnh đều bày ra bộ mặt gặp quỷ.
"Tức phụ, ta không muốn ngủ một mình, lạnh lắm." Thẩm Nghiên Bắc giống như cái đuôi đi theo Cố Trường Phong không rời, Cố Trường Phong thấp giọng nói: "Ta và huynh cùng ngủ." Có một đoạn thời gian thanh niên thể hư, tay chân luôn lạnh như băng, mỗi đêm y phải cho hắn ngâm chân bằng nước ấm, dùng nội lực mát xa huyệt vị ở lòng bàn chân cho hắn, giúp hắn vận hành khí quyết. Thế nhưng thanh niên lại nói như vậy phiền quá, thế là mỗi khi đi ngủ đều đặt tay ở lồng ngực ấm áp của y để cọ nhiệt độ. Sau này dần tốt lên, thanh niên không những tay ấm mà thân thể cũng ấm áp lên, còn y thì càng nóng hơn nữa!
Về đến nơi, đầu tiên Cố Trường Phong là đút canh giải rượu cho người đầy mùi rượu này sau đó tắm gội và thay quần áo giúp hắn.
Bị lột trần trụi rồi bỏ trong nước, Thẩm Nghiên Bắc lười biếng dựa vào cạnh bồn, nhìn Cố Trường Phong ở trong phòng bận rộn thì ngoắc ngón tay với y: "Tức phụ ơi, đến đây nào..."
Cố Trường Phong không nghi ngờ gì, trực tiếp đi qua: "Sao thế..." Lời còn chưa nói xong thì đã bị Thẩm Nghiên Bắc tóm vạt áo kéo xuống, môi lập tức bị hương rượu tập kích.
Tim Cố Trường Phong lỡ một nhịp, thông minh hé môi nghênh đón hắn.
Nảy sinh ác ý hôn người một hồi, Thẩm Nghiên Bắc còn chưa đã thèm liếm môi.
Thanh niên lười biếng nằm ở kia, nhìn y bằng ánh mắt thỏa mãn nguy hiểm, trên mặt Cố Trường Phong nóng bỏng. Thấy nước sắp lạnh vội bảo hắn đứng lên.
Thẩm Nghiên Bắc nghe lời đứng dậy buông tay, Cố Trường Phong rũ mắt lau mình rồi mặc quần áo cho hắn.
Trải qua hai năm rèn luyện, tố chất thân thể của thanh niên có tiến bộ vượt bậc, tuy không cường tráng bằng y nhưng chính là thể loại mặc đồ thì gầy nhưng cởi ra là có thịt. Đặc biệt khi hai tay của y đặt trên người thanh niên, cũng có thể cảm nhận được cơ bắp hơi mỏng bên dưới ẩn ẩn sức mạnh....
Buộc xong đai lưng, Cố Trường Phong để Thẩm Nghiên Bắc ngủ trước, còn mình thì đi đổ nước. Thế nhưng lại bị Thẩm Nghiên Bắc kéo tay, trực tiếp ôm y lăn lên giường.
"Ngủ!"
Cố Trường Phong sửng sốc, nhưng thanh niên thật sự làm theo lời hắn nói, chỉ đơn thuần ôm y đi ngủ.
Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói với hắn. Muốn nói với hắn rằng mình chính là thế tử Trấn Quốc Công phủ, đã tìm được chân tướng hoài nghi năm đó, còn muốn nói với hắn rằng, y cũng nhớ hắn.
Bên tai vang lên tiếng hít thở có quy luật, Cố Trường Phong chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn của thanh niên, xao động trong tâm trí dần dần an tĩnh lại. Sau khi về phủ Quốc Công chưa từng ngủ thoải mái, nay cảm thụ được hô hấp và nhiệt độ của thanh niên, y cũng dần thả lỏng cả thể xác tinh thần, nhắm mắt ngủ.
Beta: Yuuki
- ---
Đêm đến, trong Quỳnh Lâm Uyển đèn đuốc sáng rực một vùng.
Từ sớm nhóm tân khoa tiến sĩ đã vận quần áo nghiêm chỉnh, tràn đầy khí phách hội tụ tại cổng lớn Quỳnh Lâm Uyển. Sau khi được thị vệ xác nhận thân phận thì được thị nữ dẫn vào Quỳnh Lâm Uyển.
Sau cửa lớn của Quỳnh Lâm Uyển, hai bên đường được trồng cây tùng bách xanh um, hình dạng kì lạ cao ngất trời. Bên trong ấm áp có hồ nước nhỏ, có hòn non bộ với các đình đài lầu các lộng lẫy xa hoa ẩn hiện sau những tán cây xanh. Ở khúc cua còn trồng hoa đào nở rộ đẹp đẽ như dòng sông, cảnh sắc đẹp đẽ vô cùng.
Nhóm tân khoa tiến sĩ tốp ba, tốp năm hoặc đi lẻ bước chầm chậm ở trong Uyển, thưởng thức cảnh đêm của hoa viên hoàng gia.
Thẩm Nghiên Bắc là người đạt giải nhất nên đi trước. Mọi người nhìn vị trạng nguyên nho nhã tuấn tú, mặt mày ôn hòa, khóe miệng mang ý cười liền nghĩ rằng người này tính tình tốt, không những thế lại còn được hoàng đế coi trọng. Vì vậy mọi người liền dồn dập đến kết giao.
"Thẩm huynh, còn chưa kịp chúc mừng ngươi nữa." Á khoa thi hương Trương Trình ở quận Thanh Hà bày tỏ ý tốt với Thẩm Nghiên Bắc. Khi thi đình thì Trương Trình cũng lấy được thành tích không tồi, được nằm trong nhị giáp.
"Đa tạ Trương huynh!" Thẩm Nghiên Bắc khẽ cười. Trong ba trăm hai mươi tân khoa tiến sĩ có không ít thanh niên tài tuấn, nếu tính tình hợp nhau thì kết giao một chút cũng không vấn đề gì.
Tuy rằng hắn không có dã tâm gì cả, nhưng trước mắt cũng đã bước vào đường làm quan, có thể kết giao được một vài bạn tốt trên quan trường thì có lợi không hại.
Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, đều là những người trẻ tuổi giàu tinh lực nên không khỏi nhắc đến việc nhân sinh tứ đại hỉ sự đó là hạn hán gặp mưa, tha hương gặp bạn cũ, động phòng hoa chúc và đề tên bảng vàng.
Có người trêu Thẩm Nghiên Bắc: "Thẩm huynh hôm nay cưỡi ngựa dạo phố, phong quang vô cùng, chắc chắn có không ít nữ tử và song nhi vây quanh yêu thích ngươi, ngươi có thấy ai hợp mắt không?"
Thẩm Nghiên Bắc cười: "Ta đã lập gia đình rồi, tức phụ ở nhà rất tốt, lòng ta chỉ dành cho mỗi mình y mà thôi."
"Thẩm huynh đã thành gia rồi á?" Mọi người nghe thế thì sửng sốt.
Nam tử bình thường mười tám, mười chín tuổi đều có thể lập gia đình, nhưng những người quyết định vào con đường làm quan thì đều như nhau, không thành thân sớm. Vì đến cùng thì đối tượng được lựa chọn để kết hôn cũng có thể khiến con đường làm quan tiến thêm một bước quan trọng, hơn nữa việc rơi vào hoan ái nam nữ cũng gây hại cho nghiên cứu học vấn. Trừ phi là học sinh nhà nghèo, cần phải cưới vợ đỡ đần trong nhà, thế nhưng tuổi của Thẩm Nghiên Bắc nhìn qua cũng không lớn, phục sức cũng không tầm thường nên gia cảnh chắc hẳn không quá kém...
Lẽ nào là chân ái? Mọi người thầm đoán ở trong lòng rằng thê tử của Thẩm Nghiên Bắc nhất định là một nữ tử có khí chất xuất chúng.
Người hiểu rõ Thẩm Nghiên Bắc hơn so với những người ở đây là Trương Trình thì sắc mặc cổ quái, nhìn Thẩm Nghiên Bắc bằng ánh mắt phức tạp.
Hắn đã từng gặp tức phụ trong miệng của Thẩm Nghiên Bắc. Đó là một người có dáng người cường tráng, tướng mạo cương nghị như nam nhân, ấy vậy ở giữa mày lại có một dựng chí nhàn nhạt!
Vị trạng nguyên này thật không giống người thường, không những học vấn tốt mà gu thẩm mỹ cũng có chút khác...
Thẩm Nghiên Bắc im lặng cười, bỏ qua đề tài này.
Vừa lúc đến giờ, đoàn người liền ngồi vào vị trí.
Hoàng đế thưởng yến nên quy cách dựa theo tiêu chuẩn của hoàng thất mà sắp đặt, toàn bộ mỹ thực đều được ngự trù chuẩn bị. Màu sắc hương vị thức ăn đều trọn vẹn, trình bày tinh xảo, rượu trên yến tiệc cũng được ủ trong cung, trong suốt mê người, hương thơm lan ra bốn phía, ngào ngạt khiến cho người ta muốn ngừng mà không được!
So với Lộc Minh Yến tham dự năm ngoái thì Quỳnh Lâm Yến quy mô lớn hơn, cũng xa hoa hơn nhiều.
Ăn ngon uống ngon, nghe được tiếng đàn sáo du dương cùng với được thưởng thức dáng múa động lòng người của vũ cơ khiến cho chúng tân khoa tiến sĩ vui vẻ vô cùng.
Từ hôm nay trở đi, bọn họ đã được coi như là bước vào hàng ngũ "Sĩ", ngày sau một bước lên trời, tiền đồ như gấm không còn là việc xa vời nữa.
Tất nhiên Thẩm Nghiên Bắc không có cái ý tưởng này, hiện hắn đang cẩn thận thưởng thức đồ ăn bày trên bàn mình, cũng như ghi nhớ lại tên các món ăn.
Nếu đã trúng trạng nguyên vậy thì phải tạm thời thu xếp ổn thỏa ở Ung Kinh, bởi vì ba ngày nữa hắn phải một mình đi cùng hai người khác đến nhậm chức ở Lễ bộ, trước mắt phải học cho xong quy chế lễ nghi của quan viên mới được tấn chức.
Dựa theo lệ cũ thì Trạng nguyên sẽ được giao việc tu soạn ở Hàn Lâm Viện, làm một chức quan lục phẩm, phụ trách ghi lại quốc sử, ghi lại lời nói và việc làm của hoàng đế. Ngoài ra còn được làm nhân tài dự trữ của triều đình, thực tế các đời ở Hàn Lâm Viện cũng tương tự với chức vụ thư kí cho hoàng đế, giao thiệp lặt vặt cho hoàng đế.
Bất luận là ở cổ đại hay hiện đại, việc giao thiệp này tiền lương đều không cao, chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày chứ nói gì đến nuôi dưỡng gia đình, vì vậy vẫn phải làm buôn bán thôi!
Đợi khi nào kết thúc những ngày công bố yết bảng. Hắn sẽ cùng Cố Trường Phong di dạo khắp Ung kinh thành, không phải dạo chơi mà là nghiên cứu địa hình của tất cả con phố phồn hoa nhất Ung kinh, sau đó phải ăn tất cả tiệm cơm tửu lầu nổi danh một lần rồi chọn ra địa chỉ phù hợp nhất mở chi nhánh tửu lâu Đồng Phúc, cũng như nghiên cứu rõ ràng về giá cả thị trường. Cuối cùng bỏ ra hơn ngàn lượng bạc cá nhân mua cửa hàng ở mặt tiền rồi quyết định các món ăn ở tửu lâu.
Thẩm Nghiên Bắc uống cạn ly rượu, quyết định ngày mai sẽ đi mời thợ thủ công và thợ mộc, chuẩn bị các công việc khai mở chi nhánh.
Trăm mẫu ớt cay của hắn cũng đã gieo giống xong xuôi, sau sáu tháng thì có thể thu hoạch. Hơn nữa. sau khi nghe thôn trưởng Lâu hạ thôn nói, hoàng đế dán thông báo treo giải thưởng mười vạn kim cho người nghiên cứu ra biện pháp tăng gia sản xuất lúa mì thì hắn đã động lòng mua hai mươi mẫu đất làm ruộng thí nghiệm...
Vừa phải làm quan, vừa phải kinh doanh lại còn phải trồng trọt nên mấy ngày tiếp theo phải bận rộn rồi!
Thẩm Nghiên Bắc thở dài, thấy có người đến kính rượu thì thu vội tâm tư.
Đến cùng vẫn là yến hội hoàng đế dùng để chiêu đãi môn sinh thiên tử, vì vậy Triệu Ngự vẫn phải lộ mặt một chốc.
"Chư vị ngồi ở đây đều là người tài của Đại Tề, trong lòng cũng mang hoài bão chí lớn, nên trẫm hi vọng về sau chư quân cũng có thể vì một Đại Tề và ngàn vạn bá tánh sung túc mà bày mưu hiến kế, vì phồn vinh hưng thịnh của Đại Tề mà tận tâm tận lực!" Triệu Ngự nói một vài câu động viên mọi người rồi giơ tay nâng chén: "Trẫm kính chư quân một ly!"
"Cẩn tuân thánh dụ! Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế!" Không khí trong yến hội nhất thời tăng vọt, mọi người nhao nhao nâng chén.
Triệu Ngự khí phách một hơi uống cạn, cho phép mọi người tùy ý rồi rời đi trong vòng vây của hạ nhân.
Chợt có một nội thị nhanh chân đến bẩm báo: "Hoàng Thượng, thế tử phủ Trấn Quốc Công cầu kiến!"
Triệu Ngự dừng chân: "Cho vào."
Một nam nhân oai hùng dẫn theo tùy tùng từ một bên đi đến: "Thần Cố Trọng Tiêu tham kiến Hoàng Thượng."
Hai bên quan đạo treo vô số đèn lồng cung đình, dưới ánh đèn mờ nhạt, nam nhân mặc một bộ hắc kim viền xám, áo gấm, tóc dài được buộc cao bằng dải lụa xám bạch, thắt lưng hắc kim quấn quanh eo phác họa ra vòng eo thon của nam nhân. Nam nhân quỳ gối ở đó, sống lưng thẳng tắp khiến cho người ta không thể nào bỏ qua được khí thế ổn trọng đấy. Thế nhưng Triệu Ngự chỉ nhìn nam nhân rồi nói câu "Thế tử miễn lễ". Sau đó ánh mắt dừng lại ở trên người thiếu niên thanh y đang cúi đầu quỳ sau lưng nam nhân.
"Tạ Hoàng Thượng." Cố Trường Phong nói xong thì tự giác lui sang một bên.
Tô Thanh Trạch đang cúi đầu nhìn giày tiêm của mình, bỗng nhiên tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, sau đó một bàn tay thon dài trắng nõn được đưa đến trước mặt –
Tô Thanh Trạch ngẩn người, vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt thâm thúy ôn nhu của Triệu Ngự.
"Sao lại đến đây? Ta còn nghĩ rằng em không muốn nhìn thấy ta." Thanh âm Triệu Ngự trầm thấp nhu hòa, so với sự uy nghiêm lẫm liệt của hoàng đế khi nãy thì như hai người khác nhau.
"Không..." Tô Thanh Trạch hơi chột dạ, tay Triệu Ngự vẫn luôn duỗi nên y đành phải đáp lấy, dựa vào lực của Triệu Ngự mà đứng dậy.
Nắm lấy bàn tay mềm ấm của thiếu niên, Triệu Ngự tháo xuống toàn bộ lạnh lùng.
"Vườn này cảnh sắc không tồi, đi dạo cùng nhau một chút nhé?"
"... Vâng." Từ ngày hai người nói thẳng với nhau, tuy rằng khi ấy y chấp nhận sự giải thích của Triệu Ngự nhưng trong lòng vẫn có chút vướng mắc không bỏ được. Vì vậy, khi tối Cố đại ca đến tìm y hỏi y có muốn đi gặp Triệu Ngự không thì y đã do dự hồi lâu.
Cố đại ca nói, không cần nghĩ nhiều như vậy, nghe theo trái tim của mình là được. Vì vậy... Y liền đến đây.
Hai người tách nhau cũng đã nhiều ngày, y đã cẩn thận suy ngẫm. Tuy rằng y không thích Triệu Ngự tâm cơ, tỉ mỉ tính kế như vậy, nhưng thật sự không thể phủ nhận được rằng y không buông xuống được sự quan tâm chăm sóc của A Hành...
Thấy Tô Thanh Trạch ngoan ngoãn đi theo hoàng đế, Cố Trường Phong thở dài một hơi nhẹ nhõm ở trong lòng rồi xoay người đi đến sân Thanh Vân Các, nơi tổ chức yến hội.
Khi y đi gặp thiếu niên, thiếu niên đối với một bàn đầy đồ ăn ngon lại bày ra bộ dạng uể oải, hiển nhiên là không vui. Y biết thiếu niên có khúc mắc nên khuyên một câu.
Tình yêu của đế vương có lẽ cũng không thuần túy, thế nhưng khi một đế vương ở trước mặt ngươi lộ ra biểu hiện mà hắn không muốn người khác biết, trao hết tất cả dịu dàng lẫn quan tâm cho ngươi, tình cảm như vậy liệu có đáng để thử một lần hay không? Thiếu niên lý trí như vậy nên Cố Trường Phong nghĩ rằng y nhất định sẽ đưa ra quyết định chính xác.
Màn đêm hơi lạnh nhưng lòng Cố Trường Phong thì nóng như lửa đốt, bước chân hướng về phía trước vừa kiên định vừa vội vàng.
Có kinh nghiệm uống say lần trước, Thẩm Nghiên Bắc vốn chỉ định ứng phó uống vài chén thế nhưng có người đến mời rượu mà không uống thì cũng không được, vì thế đành nhấp một ngụm, tuy chỉ có như vậy, nhưng hắn vẫn say.
Rượu của cung đình ủ uống tốt thì tốt thật đấy, nhưng tác dụng thì chậm mười phần, may mà hắn có phân phó cho Chu Dục đến đón, thế là Thẩm Nghiên Bắc vô cùng yên tâm say rượu.
Đến khi Cố Trường Phong nhìn thấy được Thẩm Nghiên Bắc thì Thẩm Nghiên Bắc đã lờ đờ say mê mang, được Chu Dục đỡ lấy.
"Sư phụ!" Chu Dục vô cùng bất ngờ.
Cố Trường Phong gật đầu, ánh mắt dừng ở trang phục dự lễ lộng lẫy của thanh niên, mắt hơi động.
"Người này sao lại giống tức phụ của ta thế?" Thẩm Nghiên Bắc đẩy Chu Dục ra, lung la lung lay đi đến, híp mắt đánh giá Cố Trường Phong: "Mặt giống, dáng người cũng giống..."
Nói xong, Thẩm Nghiên Bắc đặt đầu vào sát bên gáy y, cái mũi giật giật như chó nhỏ: "Cả mùi hương trên người cũng giống nè..."
Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Trường Phong nháy mắt mềm xuống, nhẹ cười.
Nghe được tiếng y cười, Thẩm Nghiên Bắc nghi ngờ quay đầu nhìn một cái, đưa tay vuốt ve mặt y rồi trượt xuống dưới -
Xương quai xanh, ngực, vòng eo....
Cố Trường Phong đỏ mặt, vội vàng bắt lấy cái tay đang đặt trên mông mình.
Thẩm Nghiên Bắc lập tức cười ngây ngô: "Không phải ảo giác, thật sự là tức phụ của ta nè!" Dứt lời liền ôm chặt Cố Trường Phong, bẹp một cái hôn lên mặt y.
"Tức phụ ơi, ta rất nhớ em!"
Cố Trường Phong "Ừm" một tiếng rồi vội đỡ hắn vào xe ngựa.
Xung quanh đều là xe ngựa đến đón người, không ít người tò mò nhìn sang, mấy tân khoa tiến sĩ ý thức còn thanh tỉnh đều bày ra bộ mặt gặp quỷ.
"Tức phụ, ta không muốn ngủ một mình, lạnh lắm." Thẩm Nghiên Bắc giống như cái đuôi đi theo Cố Trường Phong không rời, Cố Trường Phong thấp giọng nói: "Ta và huynh cùng ngủ." Có một đoạn thời gian thanh niên thể hư, tay chân luôn lạnh như băng, mỗi đêm y phải cho hắn ngâm chân bằng nước ấm, dùng nội lực mát xa huyệt vị ở lòng bàn chân cho hắn, giúp hắn vận hành khí quyết. Thế nhưng thanh niên lại nói như vậy phiền quá, thế là mỗi khi đi ngủ đều đặt tay ở lồng ngực ấm áp của y để cọ nhiệt độ. Sau này dần tốt lên, thanh niên không những tay ấm mà thân thể cũng ấm áp lên, còn y thì càng nóng hơn nữa!
Về đến nơi, đầu tiên Cố Trường Phong là đút canh giải rượu cho người đầy mùi rượu này sau đó tắm gội và thay quần áo giúp hắn.
Bị lột trần trụi rồi bỏ trong nước, Thẩm Nghiên Bắc lười biếng dựa vào cạnh bồn, nhìn Cố Trường Phong ở trong phòng bận rộn thì ngoắc ngón tay với y: "Tức phụ ơi, đến đây nào..."
Cố Trường Phong không nghi ngờ gì, trực tiếp đi qua: "Sao thế..." Lời còn chưa nói xong thì đã bị Thẩm Nghiên Bắc tóm vạt áo kéo xuống, môi lập tức bị hương rượu tập kích.
Tim Cố Trường Phong lỡ một nhịp, thông minh hé môi nghênh đón hắn.
Nảy sinh ác ý hôn người một hồi, Thẩm Nghiên Bắc còn chưa đã thèm liếm môi.
Thanh niên lười biếng nằm ở kia, nhìn y bằng ánh mắt thỏa mãn nguy hiểm, trên mặt Cố Trường Phong nóng bỏng. Thấy nước sắp lạnh vội bảo hắn đứng lên.
Thẩm Nghiên Bắc nghe lời đứng dậy buông tay, Cố Trường Phong rũ mắt lau mình rồi mặc quần áo cho hắn.
Trải qua hai năm rèn luyện, tố chất thân thể của thanh niên có tiến bộ vượt bậc, tuy không cường tráng bằng y nhưng chính là thể loại mặc đồ thì gầy nhưng cởi ra là có thịt. Đặc biệt khi hai tay của y đặt trên người thanh niên, cũng có thể cảm nhận được cơ bắp hơi mỏng bên dưới ẩn ẩn sức mạnh....
Buộc xong đai lưng, Cố Trường Phong để Thẩm Nghiên Bắc ngủ trước, còn mình thì đi đổ nước. Thế nhưng lại bị Thẩm Nghiên Bắc kéo tay, trực tiếp ôm y lăn lên giường.
"Ngủ!"
Cố Trường Phong sửng sốc, nhưng thanh niên thật sự làm theo lời hắn nói, chỉ đơn thuần ôm y đi ngủ.
Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói với hắn. Muốn nói với hắn rằng mình chính là thế tử Trấn Quốc Công phủ, đã tìm được chân tướng hoài nghi năm đó, còn muốn nói với hắn rằng, y cũng nhớ hắn.
Bên tai vang lên tiếng hít thở có quy luật, Cố Trường Phong chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn của thanh niên, xao động trong tâm trí dần dần an tĩnh lại. Sau khi về phủ Quốc Công chưa từng ngủ thoải mái, nay cảm thụ được hô hấp và nhiệt độ của thanh niên, y cũng dần thả lỏng cả thể xác tinh thần, nhắm mắt ngủ.
Danh sách chương