Edit: Lợn

Beta: Nhungg

- ---

Trên đời này không bao giờ có chuyện gió không lọt tường, giấy có thể gói được lửa, càng cố tình che giấu thì càng dễ lộ ra dấu vết.

Vì chức vị mà Quốc công phu nhân kết hợp với Cố Thanh Dao hãm hại Cố Trường Phong, đẩy y ngã xuống vách núi trọng thương mất trí nhớ. Cố Thanh Dao thuận lợi gả cho Tấn Dương Vương trở thành Vương phi cao cao tại thượng, Quốc công phu nhân cũng thuận lợi sinh ra Lân nhi. Tưởng rằng có thể hả hê đắc ý, kết quả Cố Trường Phong gặp đại nạn không chết, mà còn được lập thế tử phủ Trấn Quốc Công, những gì Quốc công phu nhân làm giống như lấy giỏ trúc múc nước.

Chỉ cần một đạo thánh chỉ đã làm hạ nhân trong phủ Trấn Quốc Công thấy rõ tình cảnh của Quốc công phu nhân hiện nay. Tuy mạnh, thế nhưng cũng chỉ là quả phụ yếu đuối, tuy có nữ nhi làm Vương phi cao quý cho Tấn Dương Vương, nhưng con gái gả chồng như bát nước đổ đi, không thể nào duỗi tay tới phủ Quốc công được. Cố Trường Phong được Hoàng Thượng coi trọng, có hi vọng trở thành Trấn Quốc Công mới trong tương lai. Những hạ nhân ngày trước đối xử vô lễ với Cố Trường Phong đều hoảng sợ trong lòng, sợ một ngày nào đó Cố Trường Phong sẽ xử lý bọn họ.

Tình trạng này kéo dài tới khi Chu Dục đến mới cải thiện không ít.

Đám hạ nhân sợ Cố Trường Phong, không dám trực tiếp lấy lòng y, nên đồng loạt chuyển mục tiêu sang gã sai vặt của Cố Trường Phong, Chu Dục.

Trước đó Thẩm Nghiên Bắc đã chỉ đạo cho Chu Dục làm như thế nào, vì thế hắn đối xử với hạ nhân rất tốt, ai đến cũng không từ chối, người nào tặng quà cũng nhận!

Mọi người thấy Chu Dục là người dễ nói chuyện thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, cung kính tiếp xúc với hắn, hy vọng hắn có thể khuyên nhủ Cố Trường Phong đừng chấp nhặt đám hạ nhân bọn họ. Chu Dục vỗ vỗ ngực đồng ý!

Vì vậy sau khi nói chuyện cùng đám hạ nhân xong, Chu Dục bắt đầu đi hỏi thăm tin tức.

Hạ nhân trong phủ Trấn Quốc Công phần lớn đều là người của Quốc công phu nhân, nhưng đám tâm phúc đều dựa vào quan hệ hoặc là vuốt mông ngựa để được thăng chức. Dưới tình huống này, rất nhiều quản sự đều ngu ngốc vô dụng dùng mắt chó xem thường người khác, mà những người có năng lực lại bị chèn ép khinh thường, từ đó mâu thuẫn dần được sinh ra.

Dựa vào đặc điểm đó mà Chu Dục cho người truyền tin đồn: Thế tử gia khó chịu với tình trạng hiện tại của phủ Trấn Quốc Công, chuẩn bị đuổi sạch những quản đi, chỉ để những người có năng lực ở lại!

Nhận được tin tức này, mọi người đều chấn động. Ngoài những tâm phúc của Quốc công phu nhân, những quản sự khác cũng vội vội vàng vàng chạy tới nịnh bợ Chu Dục, mời cơm tặng quà, hy vọng hắn có thể nói tốt vài câu trước mặt Cố Trường Phong, mà những người khác thì lén lút chuẩn bị quà cáp. Trong lúc nhất thời, Chu Dục trở thành người bận rộn nhất phủ Quốc công, ngày nào cũng phải tham gia các bữa tiệc không ngừng.

Nhân cơ hội này, Chu Dục giả bộ uống say rồi nói: Thế tử gia bị Quốc công phu nhân khắt khe nhiều năm như vậy, đương nhiên không thể không khó chịu trong lòng? Chỉnh đốn hạ nhân trong phủ là giả, lấy lại mặt mũi là thật! Nếu trong các ngươi ai có thể làm Thế tử gia xả cơn giận này, Thế tử gia sẽ cho người đó cơm ngon rượu say!

Lời này vừa thốt ra, mọi người chợt bừng tỉnh, Thế tử gia đang muốn gây phiền phức cho Quốc công phu nhân!

Theo lời dụ dỗ, có người thật sự đi tìm hiểu mấy năm gần đây Quốc công phu nhân có chỗ nào không ổn, thế mà lại phát hiện trong khoảng thời gian Quốc công phu nhân có thai đến khi sinh hạ nhị công tử. Đủ loại biểu hiện khác thường bỗng nhiên đều bị phóng đại, nhóm người thông minh đều nhận ra có gì đó không bình thường—— ma ma và nha hoàn của chủ viện đã đi đâu? Dựa vào điểm này đi điều tra, lập tức tìm được chứng cứ quan trọng—— vị ma ma bị đuổi ra khỏi phủ Quốc công vẫn còn sống! Sau khi bị tìm thấy, ma ma nguyện ý nói ra bí mật mà Quốc công phu nhân giấu kín bấy lâu nay!

Lúc Chu Dục nhận được tin tức thì lập tức đến gặp vị ma ma. Đó là một bà lão hơn 50 tuổi, tuy bà mặc áo may bằng vải thô, nhưng vẫn rất quy củ, dựa vào lời nói cử chỉ có thể nhìn ra bà đã được huấn luyện chuyên nghiệp. Sau khi Chu Dục xác nhận thân phận của bà, trong mắt ma ma hiện lên một tia điên cuồng, kích động nói muốn gặp Thế tử gia, bà có một bí mật của Quốc công phu nhân muốn chính miệng nói với Thế tử gia!

Vì việc này không nên chậm trễ, nên Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong lập tức đi gặp người.

Xe ngựa chạy ra khỏi hoàng thành, chạy tới thôn xóm ở gần ngoại ô, cuối cùng dừng lại ở một thôn hết sức bình thường.

Bà lão thấy Cố Trường Phong thì ngẩn người. Nam nhân trước mặt có thân hình cao lớn không khác trong ấn tượng của bà, nhưng khí thế trên người lại không giống, vừa chính trực, vừa thong dong nội liễm.

Tuy đối phương đã tiều tụy hơn rất nhiều, nhưng đúng là ma ma bên người Quốc công phu nhân, Cố Trường Phong nói với vẻ mặt thản nhiên: "An ma ma."

Bà lão kinh ngạc, vội thu hồi ánh mắt, cúi đầu quỳ xuống hành lễ: "Dân phụ bái kiến thế tử!"

"Miễn lễ." Cố Trường Phong đỡ bà đứng dậy rồi cũng không vội đặt câu hỏi, ngược lại An ma ma nhìn sắc mặt lạnh lùng của y thì vội vàng nói: "Thảo dân có một chuyện muốn bẩm báo thế tử!"

Cố Trường Phong đáp: "Mời ma ma."

"Nhị công tử không phải huyết thống của Quốc công, Quốc công phu nhân không giữ được đạo hạnh. Làm giả dòng máu của quốc công phủ, tội ác tày trời!" Trong lòng An ma ma tràn đầy căm phẫn.

Cố Trường Phong bình tĩnh mà nhìn bà: "Ma ma có biết họa từ miệng mà ra không?"

An ma ma ngẩn người, có lẽ là do lời nói bình bĩnh của Cố Trường Phong kích thích đến bà, hoặc là vì nguyên nhân nào đó khác, An ma ma đột nhiên kích động lên, hét lớn: "Thế tử! Những lời thảo dân nói đều là thật!"

"Nhị công tử chính là đứa con hoang! Là con của Liễu Bích Vân lăn lộn với một tên dã nam nhân mà có!"

Dám nói tên của Quốc công phu nhân? Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày.

Trong ánh mắt An ma ma tràn đầy khoái cảm trả thù: "Quốc công muốn lập ngài làm thế tử, Liễu Bích Vân không đồng ý, thế nên quốc công và nàng ta cãi nhau một trận, cuối cùng tức giận mắng một câu "Có bản lĩnh, ngươi sinh đứa con trai cho ta xem!" rồi phất tay áo rời đi. Không ngờ lời này lại đánh thức Quốc công phu nhân —— người thừa kế vẫn nên chui ra từ trong bụng mình! Nhưng lúc đó thân thể quốc công không được tốt, lại hàng năm không có ở nhà, tuổi nàng ta cũng lớn, muốn mang dòng máu quốc công đương nhiên không phải việc dễ dàng. Vì thế Liễu Bích Vân nghĩ đến việc mượn giống!"

"Nàng bảo ta tìm kiếm một nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ thân thể khỏe mạnh, nghĩ cách cho người vào phủ, sau đó hạ dược đối phương rồi tằng tịu với nàng ta. Xong việc nàng ta giết người đó."

"Đồng thời nàng cũng lên kế hoạch để diệt trừ ngài!" An ma ma cẩn thận xem xét phản ứng của Cố Trường Phong, đáng tiếc Cố Trường Phong nghe xong mày cũng không nhăn một chút, trong lòng lo lắng Cố Trường Phong không tin lời nói của mình, bà đành phải khai toàn bộ ra.

"Lúc ấy kinh thành đồn đãi ngài ái mộ Tấn Dương Vương, mà Cố Thanh Dao cũng ái mộ Tấn Dương Vương, vì thế không chấp nhận người khác mơ ước Tấn Dương Vương, hận ngài thấu xương, lập tức oán giận vài câu với Liễu Bích Vân. Lúc đó Liễu Bích Vân nhận được thư báo, trong đó nói quốc công xuất chinh bị thương sống chết chưa rõ, bảo ngài đi hộ tống Cố Thanh Dao thay Trấn Quốc Công cầu phúc cho Quốc công, tiện thể trên đường diệt trừ ngài."

"Việc này diễn ra rất thuận lợi, ngài xảy ra chuyện, Cố Thanh Dao chật vật trốn về Quốc công phủ, giả bộ triệu tập người đi tìm ngài. Trong lúc Cố Thanh Dao và Tấn Dương Vương nói chuyện yêu đương, Liễu Bích Vân lại nhận được thư, trong đó nói quốc công phát bệnh không lâu thì rời xa nhân thế. Liễu Bích Vân lập tức sai người sắp xếp cho Cố Thanh Dao xuất giá, rồi sau đó các nàng tuyên bố tin ngài chết, cho người đi lập mộ chôn quần áo và di vật. Quốc công phu nhân còn mượn chuyện ngài chết rồi tuyên bố tin mình mang thai với thiên hạ."

"Vốn dĩ kế hoạch lúc đầu của nàng là thừa dịp quốc công bên ngoài chinh chiến lâu năm không về nhà trộm sinh ra đứa con hoang này, sau đó lại nhận nuôi trở về. Nhưng khi nhận được tin Trấn Quốc Công phát bệnh mà chết, nàng đã thay đổi kế hoạch —— nàng muốn quang minh chính đại sinh ra đứa con hoang này!"

"Bởi vì thời gian không đúng, nên Liễu Bích Vân không thể không uống thuốc trợ sản để sinh đứa con hoang trong bụng chưa đủ tháng coi như một đứa trẻ đủ tháng bình thường!" An ma ma nói, giọng điệu đột nhiên cất cao, trong mắt tràn đầy hận thù, "Là ta bưng thuốc trợ sản cho nàng, nhưng sau khi vào phòng sinh lại tạo tội danh, đuổi ta ra khỏi phủ!"

"Ta luôn luôn trung thành và tận tâm với nàng, luôn suy nghĩ có phải có hiểu lầm gì không, hy vọng đến lúc nàng sinh xong thì cởi bỏ hiểu lầm trở lại bên người nàng!"

"Ai ngờ nàng lại muốn giết ta diệt khẩu!" An ma ma tức giận đến giọng nói có chút run rẩy, "May mà ta sống trong nội trạch nhiều năm, đã sớm phòng bị nên mới thoát chết được!" Liễu Bích Vân đột nhiên trở mặt, bà ý thức được có gì đó không ổn, chẳng qua bà không tin là Liễu Bích Vân sẽ qua cầu rút ván, vì thế vừa phòng bị vừa hy vọng. Nhưng cuối cùng hy vọng cũng tan biến!

"Việc xấu xa xảy ra trong đại trạch nhiều vô kể, nô tài trung thành với chủ tử cuối cùng bị diệt khẩu nhìn mãi cũng quen mắt, nhưng ta không nghĩ mình cũng sẽ có một ngày như vậy!" An ma ma không cam lòng mà oán hận, "Liễu Bích Vân bất nhân thì ta bất nghĩa! Ta mai danh ẩn tích tại thôn nhỏ này, chính là hy vọng một ngày nào đó có thể tố cáo mặt xấu xí ác độc của ả ta!" Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, Liễu Bích Vân nghĩ đến hỏng đầu cũng sẽ không nghĩ đến bà không chết mà còn ở dưới mắt mình, cho bà có cơ hội cho mình một đòn trí mạng!

Thì ra là thế! Thẩm Nghiên Bắc hiểu được vấn đề, không thể không cảm khái vị Quốc công phu nhân đã cuồng vọng còn cả gan làm loạn. Nhưng hắn cũng không đồng tình với vị ma ma này.

Làm móng vuốt của Quốc công phu nhân, vị An ma ma này nhất định đã làm không ít chuyện xấu, bây giờ rơi vào kết cục như vậy chỉ có thể nói là quả báo.

Sắc mặt Cố Trường Phong vẫn không có dao động quá lớn, An ma ma có chút lo lắng: "Thế tử nếu ngài không tin, ta còn có nhân chứng! Nha hoàn từng ở bên người Liễu Bích Vân có thể làm chứng!" Vì để trả thù Liễu Bích Vân, nàng vẫn luôn để ý đến tin tức ở phủ Quốc công. Liễu Bích Vân vì để che dấu việc đứa con hoang bị thiếu tháng nên đã lọc sạch những bà mụ và nha hoàn có liên quan, đánh giết hoặc là bán đi. Chết thì nàng không cứu được, chỉ có thể bí mật mua lại những nha hoàn bị bán.

Hai người Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong liếc mắt nhìn nhau một cái, thật bất ngờ.

Vì thế hai người lại đi gặp nha hoàn bên cạnh Quốc công phu nhân lúc trước, nha hoàn đó cũng căm hận Quốc công phu nhân giống như An ma ma, nói rằng lời nói của An ma ma đều là thật, nàng ấy có thể làm chứng.

"Phủ Quốc công nên được thanh tẩy lại một chút." Trên đường trở về thành, Thẩm Nghiên Bắc nắm lấy tay Cố Trường Phong thưởng thức. Nam nhân gần đây hay đi luyện võ, vết chai trên tay hình như lại dày thêm.

"Ừm." Vết chai mỏng trong lòng bàn tay bị người nhẹ nhàng gãi gãi, Cố Trường Phong không quá tự nhiên mà muốn rút tay về. Tay của y và diện mạo của y quá mức nam tính, không nhu mỹ mềm mại chút nào, nhưng Thẩm Nghiên Bắc lại cắm ngón tay vào khe hở ngón tay y đan mười ngón tay hai người vào nhau, y cũng đành ngoan ngoãn mà cho người ta nắm.

"Vậy đứa bé kia em tính xử lý như thế nào?" Việc xấu trong nhà không thể cho người ngoài biết, vì mặt mũi của Trấn Quốc Công, việc Quốc công phu nhân bí mật sinh đứa con hoang và giả mạo huyết mạch của quốc công tuyệt đối không thể cho người ngoài biết.

"Tuy đứa trẻ vô tội, nhưng nó không phải là em trai ta, ta không thể cho nó ở lại Quốc công phủ." Cố Trường Phong nói với giọng điệu lạnh băng. Quốc công phu nhân đã xin lỗi phụ thân y, nhưng làm sao y có thể giữ lại kẻ khiến phụ thân y phải dùng máu tươi và mồ hôi đổi lấy phủ đệ?

Thẩm Nghiên Bắc hơi hơi mỉm cười: "Nếu không là em trai của ai thì đưa cho người đó đi, sau đó tuyên bố với bên ngoài là nhị công tử phủ Quốc công chết bất đắc kỳ tử." Lúc trước Quốc công phu nhân và Cố Thanh Dao hãm hại tức phụ hắn bằng chính chiêu này, bây giờ hắn khiến cho họ gậy ông đập lưng ông cũng không quá đáng.

Đây là đang làm cho mình hết giận? Mày Cố Trường Phong giãn ra.

Thẩm Nghiên Bắc nở nụ cười thâm sâu. Lúc trước tức phụ hắn còn chưa gặp Tấn Dương Vương đã có lời đồn rằng y ái mộ Tấn Dương Vương, loại tin tức này không phải do người chuyên dùng loại kỹ xảo hạ đẳng này để bức người ta đi vào khuôn khổ, ngoài Tấn Dương Vương cho người truyền ra thì còn ai vào đây?

Có lời đồn đãi làm hỏng thanh danh người khác như vậy, khiến tức phụ hắn không có thể gả cho người khác mà người khác cũng không muốn lấy, chỉ có thể gả cho Tấn Dương Vương!

Tấn Dương Vương làm như vậy tất nhiên không phải coi trọng sắc đẹp của tức phụ hắn, mà là phía sau phủ Trấn Quốc Công, hoặc là thứ hắn coi trọng chính là Trấn Quốc Công sẽ lót đường vì tức phụ của mình sau này sẽ được chạm đến binh quyền!

Thời điểm tin tức tức phụ hắn tử vong truyền ra, Tấn Dương Vương lui mà tiến lựa chọn Cố Thanh Dao làm đối tượng tiếp theo, nhưng Trấn Quốc Công đã xảy ra chuyện, như vậy Tấn Dương Vương cưới một Vương phi không có ích gì cho hắn...

Thẩm Nghiên Bắc bắt đầu lạch cạch tính toán trong lòng.

Tin tức phụ hắn được lập vì thế tử phủ Trấn Quốc Công hẳn là sẽ nhanh chóng truyền tới tai Tấn Dương Vương, đến lúc đó tên tiểu hài tử bị xóa bỏ được đưa đến chỗ Tấn Dương Vương Vương phi, có thể tưởng tượng được đến lúc đó phủ Tấn Dương Vương có bao nhiêu náo nhiệt!

Muốn xuống tay rửa sạch phủ Quốc công, đầu tiên Cố Trường Phong và Thẩm Nghiên Bắc gọi quan nha lại đây, cẩn thận chọn lựa một đám hạ nhân trung hậu thành thật. Sau khi trở lại phủ Quốc công, Cố Trường Phong trực tiếp đi đến chủ viện.

"Thế tử xin dừng bước, phu nhân không muốn nhìn thấy ngài!" Lão bà trông cửa chủ viện thấy Cố Trường Phong đi nhanh đến thì vội vàng ngăn người lại.

Cố Trường Phong khẽ nhíu mày: "Tránh ra."

"Thế tử, xin mời về... " Lão bà còn chưa nói xong, một tiếng la khóc lập tức át đi giọng nói của bà ấy.

"Ta muốn đi ra ngoài chơi! Ta muốn đi ra ngoài chơi!!!" Tiểu nam hài gân cổ lên như quỷ khóc sói gào, ngồi dưới đất la lối khóc lóc. Hai thị nữ ngồi xổm bên người an ủi hắn, tiểu nam hài đứng lên đẩy thị nữ ra: "Các ngươi cút ngay! Ta muốn đi ra ngoài chơi!" Nói xong, hắn cất bước đi đến cổng lớn của chủ viện.

"Nhị... Nhị công tử!" Lão bà trông cửa hoảng sợ, định bắt lấy người. Tiểu nam hài mắng to: "Ngươi cút ngay cho ta!" Tiếp theo "Phi" một tiếng, phun nước miếng lên mặt lão bà.

Lão bà theo bản năng duỗi tay lên sờ mặt, tiểu nam hài vòng qua bà ấy trực tiếp lao đi, kết quả đụng vào người Cố Trường Phong.

"Ai da!" Tiểu nam hài nhăn mũi lại, hốc mắt đỏ lên lập tức khóc lớn.

Sắc mặt hai thị nữ tái nhợt, vội vàng tiến lên.

"Dẫn nó đi đi." Cố Trường Phong chau mày, hai tỳ nữ đứng sau cung kính đáp, thị nữ ở phía trước dẫn tiểu nam hài qua một bên.

"Buông ta ra! Buông ta ra!"

"Lại quậy cái gì?" Giọng nói không vui vang lên, ngay sau đó là Quốc công phu nhân với bộ quần áo đẹp đẽ quý giá, mày liễu hơi nhíu lại đi ra cửa.

Hai người bốn mắt nhìn nhau. Cố Trường Phong mặt không đổi sắc, sắc mặt Quốc công phu nhân trầm xuống, định tức giận mắng, thì nhìn thấy tiểu nam hài bị hai tỳ nữ lạ mặt ôm, trong lòng căng thẳng, nhanh chóng tiến lên: "Ngươi làm gì vậy? Buông nó ra!"

Cố Trường Phong duỗi tay cản nàng lại, trầm giọng nói: "Nơi này là Trấn Quốc Công phủ, không phải người Trấn Quốc Công phủ thì không thể giữ."

Khăn gấm trong tay bị nắm nhăn, Quốc công phu nhân lạnh lùng nói: "Ngươi có ý gì?"

"Muốn người không biết trừ phi bản thân mình đừng làm." Cố Trường Phong nhìn thẳng vào đôi mắt phẫn nộ của nàng ta, mặt không biểu tình nói: "Phu nhân còn nhớ An ma ma và Như Lan cô nương không?"

Con ngươi Quốc công phu nhân run lên, nàng ta giả vờ bình tĩnh: "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy?"

"Phu nhân không nhớ các nàng cũng không sao, chỉ cần nhớ rõ mình đã từng làm những gì là được." Cố Trường Phong không muốn nhiều lời, cho người mang tiểu nam hài đi.

"Đứng lại!" Sắc mặt Quốc công phu nhân vô cùng khó coi, "Không được đưa nó đi!" Nói xong, nàng ta chỉ huy thị vệ Quốc công phủ đi tới đoạt người.

Cố Trường Phong không nói hai lời, đấm một quyền vào tên thị vệ. Thị vệ đầu lĩnh là tâm phúc của Quốc công phu nhân, lập tức một đám người xông lên.

Cố Trường Phong lấy một địch mười, dù cho đối phương ra tay tàn nhẫn cũng không có vẻ rơi vào thế hạ phong. Hơn nữa giống như phát tiết hết buồn bực trong lòng, mỗi quyền của Cố Trường Phong đều đánh đến thịt, vừa nhìn chằm chằm tiểu nam hài vừa nhìn Chu Dục nhịn không được hít hà một hơi.

Một lát sau, vài tên thị vệ thống khổ kêu rên ngã xuống đất, còn tên thị vệ đầu lĩnh thì đột nhiên phi thân đụng vào cây, phun ra một ngụm máu tươi.

"Không nên ép ta." Ánh mắt Cố Trường Phong lạnh băng, âm u mà nhìn Quốc công phu nhân, sát khí lan ra bốn phía, "Nếu không chúng ta đi đến trước mộ phụ thân nói. Nhưng ta nghĩ phu nhân hẳn là không có mặt mũi đi gặp phụ thân ta!"

Sát khí lạnh lẽo làm người ta không rét mà run, sắc mặt Quốc công phu nhân trắng bệch không còn giọt máu, trong nháy mắt nàng ta nghĩ có phải Cố Trường Phong muốn giết mình hay không.

"Mẹ! Cứu con! Cứu con!"

Tiểu nam hài sợ tới mức hô to, Quốc công phu nhân đột nhiên phục hồi tinh thần, kéo bước chân mềm như bông tiến lên, bị mấy tên thủ vệ xa lạ và người hầu nam ngăn lại: "Thế tử có lệnh, người không được rời khỏi chủ viện!"

"Ngươi... Các ngươi..." Ngực Quốc công phu nhân phập phồng kịch liệt, bỗng nhiên thân thể mềm nhũn rồi ngất đi.

Sau khi rời khỏi chủ viện một lúc, Cố Trường Phong căn cứ vào tư liệu mà Chu Dục thu thập lúc trước về quản sự và hạ nhân của Quốc công phủ, sấm rền gió cuốn mà thanh tẩy toàn bộ hạ nhân trong phủ một lần. Tâm phúc của Quốc công phu nhân và những người thủ đoạn gian dối đều bị đuổi ra phủ, trong lúc nhất thời toàn bộ Trấn Quốc Công phủ đều ở trong tầm khống chế của y.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện