Edit & Beta: Yuuki
- ---
Thẩm Nghiên Bắc sờ cầm, rơi vào trầm tư.
Tuy nói là mất trí nhớ nhưng vẫn nhớ được tên của mình, dường như là mất trí nhớ chọn lọc. Hắn nghe nói, khi mất trí nhớ bệnh nhân thường sẽ lựa chọn quên đi những sự việc hoặc người mà bản thân không muốn nhớ tới.
Xem ra tức phụ hắn có chuyện thương tâm, nếu đã thế thì quên đi cũng tốt, chỉ cần hai người bọn hắn vui vẻ ở bên nhau là được!
Thật lâu mà không nghe thấy Thẩm Nghiên Bắc nói chuyện, nam nhân cảm thấy lạnh lẽo, bàn tay đặt ở đầu gối vô thức nắm chặt. Phu quân của y, rốt cuộc vẫn để ý tới.
"Cố Trường Phong, Trường Phong... Tức phụ, tên của ngươi thật dễ nghe!"
Đỉnh đầu vang lên thanh âm nhẹ nhàng của Thẩm Nghiên Bắc, nam nhân ngẩng đầu, lập tức đối diện với ánh mắt mang ý cười của hắn.
"Nhưng mà, ta vẫn thích gọi ngươi là tức phụ hơn!"
Bất an thấp thỏm trong lòng thoáng chốc bị nụ cười của Thẩm Nghiên Bắc thổi đi, nam nhân nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi không để ý sao?"
"Để ý?" Thẩm Nghiên Bắc có chút bất đắc dĩ nói, "Đương nhiên ta để ý rồi. Tức phụ của ta lợi hại như vậy, nhìn lại ta thấy bản thân thật vô dụng."
"Phu quân..." Nam nhân rung động, hốc mắt y trở nên chua xót.
Bỗng nhiên nhớ tới sự kiện khác, Thẩm Nghiên Bắc lập tức xụ mặt: "Khi ngươi bị bọn buôn người bắt tới nơi này, ngươi bị thương phải không?"
"Thương thế của ngươi đã tốt hay chưa?"
Nam nhân sửng sốt, ánh mắt né tránh.
Thẩm Nghiên Bắc giận sôi máu: "Thương thế chưa tốt mà ngươi còn làm nhiều việc như vậy?" Vừa rồi mấy xô nước đều do nam nhân bưng tới bưng lui! Trước đó, y còn đi làm cu li để kiếm tiền!
"Không, không sao, ta không dùng tới nội lực!" Nam nhân vội vàng giải thích.
Nhìn Thẩm Nghiên Bắc vẫn trưng ra khuôn mặt thối, nam nhân do dự một chút, cuối cùng đứng lên, quay đầu hạ một nụ hôn lên môi Thẩm Nghiên Bắc.
"Phu quân ta sai rồi!"
"..." Tiến bộ ghê í! Hắn có thể coi cái này là điều giáo thành công không? Thẩm Nghiên Bắc tức giận nói: "Trước khi thân thể ngươi tốt lên, ngươi không được làm việc nặng nữa, nghe không?"
Nam nhân thở dài nhẹ nhõm, đỏ mặt gật đầu.
"Sắc trời không còn sớm, chúng ta đi ngủ đi!" Thẩm Nghiên Bắc xốc chăn lên, xung phong nằm xuống trước.
Khóe môi Cô Trường Phong khẽ cong, cuối cùng cũng yên lặng nằm xuống giường.
"Tức phụ, chăn này mỏng quá, lại gần đây mới có thể ấm áp." Thẩm Nghiên Bắc ra vẻ đứng đắn nói, sau đó quang minh chính đại dịch lại gần y.
Cảm thụ được hơi nước ẩm ướt trên người y, trên người y toả ra hương bồ kết nhàn nhạt, Thẩm Nghiên Bắc cảm thấy vô cùng viên mãn. Đây là tức phụ của hắn, hiện giờ hai người cùng nằm trên một chiếc giường, nếu như không làm gì thì quả thật không giống phu phu cho lắm.
Nhưng mà hôm nay hắn mới xuyên tới, còn chưa ở lâu với tức phụ, y lại hay thẹn thùng quá, làm cái gì hắn cũng thấy bản thân hơi cầm thú. Nhưng thiên thời địa lợi nhân hoà, gì cũng không làm vậy hóa ra cầm thú hắn cũng không bằng? Đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng Thẩm Nghiên Bắc cũng thuận theo dục vọng trong nội tâm. Bàn tay lạnh lẽo đặt lên trên cơ ngực nam nhân. Cố Trường Phong mở to mắt, thân thể không tự chủ được mà căng thẳng.
"Tức phụ, dáng người ngươi tốt quá!" Ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc tham lam, xoay người một cái đè lên Cố Trường Phong. Sắc mặt y đỏ bừng, ánh mắt hoảng loạn, thở cũng không dám thở mạnh.
Thẩm Nghiên Bắc ghé tai sát bên ngực y, khẽ cười nói: "Tức phụ, tim ngươi đập thật nhanh."
Nghe được lời này, tim Cố Trường Phong đập càng nhanh hơn, dường như muốn nhảy cả ra ngoài!
"Phu, phu quân, ngươi... Thân thể ngươi còn bệnh, không thể..., không thể hành phòng!" Nam nhân lắp bắp nói, như vậy nhưng vẫn không thể ngăn cản cái tay của Thẩm Nghiên Bắc.
Y xấu như vậy, phu quân nguyện ý chạm vào y cũng thấy thật khó khăn. Nếu thân thể y có thể được phu quân thích đó chính là vạn hạnh trong bất hạnh.
"Không sao, ta chỉ sờ một chút thôi." Thẩm Nghiên Bắc liếm môi, như ý nguyện sờ mò cơ ngực phập phồng theo hơi thở của y.
Da thịt co giãn ấm áp, còn tốt hơn so với tưởng tượng của hắn. Hô hấp Cố Trường Phong cứng lại, cả người đỏ bừng giống hệt con tôm luộc.
Phát hiện người dưới thân nhẹ run rẩy, Thẩm Nghiên Bắc ngẩng đầu nhìn vào mắt y. Mái tóc Cố Trường Phong rối loạn rơi trên gối, đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt, sắc mặt ửng hồng. Ánh đèn mỏng manh chiếu vào khuôn mặt vốn sắc cạnh mà anh tuấn của y, tạo ra một cảm giác mị hoặc, mà Cố Trường Phong không khống chế được hầu kết lên xuống, gợi cảm vô cùng.
Thẩm Nghiên Bắc nuốt nước miếng, giống như bị mê hoặc, hắn cúi xuống cắn nhẹ lên hầu kết y, tham lam hôn liếm. Mà tay hắn cũng không rảnh rỗi, tiến vào bên trong y phục nam nhân, vuốt ve vòng eo gầy mà rắn chắc của y.
"Ưm..." Bỗng nhiên cả người Cố Trường Phong run lên, không kìm nổi mà rên rỉ một tiếng. Thanh âm kia trầm thấp nghèn nghẹn, Cố Trường Phong giật mình hoảng sợ, cuống quít giãy giụa.
"Rắc" một tiếng vang lên, cả Có Trường Phong và Thẩm Nghiên Bắc đều ngẩn người.
Ván giường bị gãy.
Khuôn mặt nam nhân đỏ tới mức bốc khói, nằm im không dám động đậy. Thời khắc này mà vãn giường lại bị gãy? Thẩm Nghiên Bắc cắn răng, nội tâm bi phẫn vô cùng.
Sau khi hắn có tiền nhất định sẽ đi làm một cái giường rắn chắc hơn!
Chỉ động nhẹ một cái, ván giường đã vang lên kẽo kẹt, tâm tình Thẩm Nghiên Bắc nát bét. Hắn cúi đầu hôn Cố Trường Phong một cái, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, không đùa ngươi nữa, ngủ đi."
Nhìn được mà không ăn được, cuối cùng người khổ vẫn là hắn. Hơn nữa ngày mai còn việc phải làm, trước mắt tạm thời như vậy đã, tương lai còn dài! Thẩm Nghiên Bắc an ủi chính mình, ôm nam nhân nằm xuống.
Rốt cuộc thân thể hắn còn chưa tốt, ngày hôm nay hắn luôn ở trạng thái phấn khích, Thẩm Nghiên Bắc nhắm mắt lại, ủ rũ một hồi cơn buồn ngủ cũng kéo tới.
Cho đến khi người bên cạnh vang lên hơi thở đều đều, thần kinh vẫn luôn căng chặt của Cố Trường Phong cuối cùng cũng thả lỏng. Quay đầu nhìn thanh niên nằm trong ngực mình ngủ say, tâm tình kích động.
Sau khi mất đi ký ức, trừ bỏ tên mình, Cố Trường Phong không nhớ rõ bất kỳ cái gì. Không biết bản thân đến từ nơi nào, cũng không rõ chính mình muốn đi đâu, càng không biết mình muốn làm gì. Những ngày mà y rơi vào tay bọn buôn người, trong lòng y mờ mịt, thậm chí cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng hiện tại y có phu quân, có gia đình. Phu quân không chê y, lại còn thương y, nguyện ý đồng cam cộng khổ cùng y.
"Thẩm Yến..."
Cố Trường Phong duỗi tay kéo Thẩm Nghiên Bắc vào trong lồng ngực, cảm thấy thỏa mãn và an bình chưa từng có, giống như con thuyền lang thang trên biển vô định nhiều ngày đã tìm được bến đỗ của mình.
- ---
Thẩm Nghiên Bắc sờ cầm, rơi vào trầm tư.
Tuy nói là mất trí nhớ nhưng vẫn nhớ được tên của mình, dường như là mất trí nhớ chọn lọc. Hắn nghe nói, khi mất trí nhớ bệnh nhân thường sẽ lựa chọn quên đi những sự việc hoặc người mà bản thân không muốn nhớ tới.
Xem ra tức phụ hắn có chuyện thương tâm, nếu đã thế thì quên đi cũng tốt, chỉ cần hai người bọn hắn vui vẻ ở bên nhau là được!
Thật lâu mà không nghe thấy Thẩm Nghiên Bắc nói chuyện, nam nhân cảm thấy lạnh lẽo, bàn tay đặt ở đầu gối vô thức nắm chặt. Phu quân của y, rốt cuộc vẫn để ý tới.
"Cố Trường Phong, Trường Phong... Tức phụ, tên của ngươi thật dễ nghe!"
Đỉnh đầu vang lên thanh âm nhẹ nhàng của Thẩm Nghiên Bắc, nam nhân ngẩng đầu, lập tức đối diện với ánh mắt mang ý cười của hắn.
"Nhưng mà, ta vẫn thích gọi ngươi là tức phụ hơn!"
Bất an thấp thỏm trong lòng thoáng chốc bị nụ cười của Thẩm Nghiên Bắc thổi đi, nam nhân nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi không để ý sao?"
"Để ý?" Thẩm Nghiên Bắc có chút bất đắc dĩ nói, "Đương nhiên ta để ý rồi. Tức phụ của ta lợi hại như vậy, nhìn lại ta thấy bản thân thật vô dụng."
"Phu quân..." Nam nhân rung động, hốc mắt y trở nên chua xót.
Bỗng nhiên nhớ tới sự kiện khác, Thẩm Nghiên Bắc lập tức xụ mặt: "Khi ngươi bị bọn buôn người bắt tới nơi này, ngươi bị thương phải không?"
"Thương thế của ngươi đã tốt hay chưa?"
Nam nhân sửng sốt, ánh mắt né tránh.
Thẩm Nghiên Bắc giận sôi máu: "Thương thế chưa tốt mà ngươi còn làm nhiều việc như vậy?" Vừa rồi mấy xô nước đều do nam nhân bưng tới bưng lui! Trước đó, y còn đi làm cu li để kiếm tiền!
"Không, không sao, ta không dùng tới nội lực!" Nam nhân vội vàng giải thích.
Nhìn Thẩm Nghiên Bắc vẫn trưng ra khuôn mặt thối, nam nhân do dự một chút, cuối cùng đứng lên, quay đầu hạ một nụ hôn lên môi Thẩm Nghiên Bắc.
"Phu quân ta sai rồi!"
"..." Tiến bộ ghê í! Hắn có thể coi cái này là điều giáo thành công không? Thẩm Nghiên Bắc tức giận nói: "Trước khi thân thể ngươi tốt lên, ngươi không được làm việc nặng nữa, nghe không?"
Nam nhân thở dài nhẹ nhõm, đỏ mặt gật đầu.
"Sắc trời không còn sớm, chúng ta đi ngủ đi!" Thẩm Nghiên Bắc xốc chăn lên, xung phong nằm xuống trước.
Khóe môi Cô Trường Phong khẽ cong, cuối cùng cũng yên lặng nằm xuống giường.
"Tức phụ, chăn này mỏng quá, lại gần đây mới có thể ấm áp." Thẩm Nghiên Bắc ra vẻ đứng đắn nói, sau đó quang minh chính đại dịch lại gần y.
Cảm thụ được hơi nước ẩm ướt trên người y, trên người y toả ra hương bồ kết nhàn nhạt, Thẩm Nghiên Bắc cảm thấy vô cùng viên mãn. Đây là tức phụ của hắn, hiện giờ hai người cùng nằm trên một chiếc giường, nếu như không làm gì thì quả thật không giống phu phu cho lắm.
Nhưng mà hôm nay hắn mới xuyên tới, còn chưa ở lâu với tức phụ, y lại hay thẹn thùng quá, làm cái gì hắn cũng thấy bản thân hơi cầm thú. Nhưng thiên thời địa lợi nhân hoà, gì cũng không làm vậy hóa ra cầm thú hắn cũng không bằng? Đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng Thẩm Nghiên Bắc cũng thuận theo dục vọng trong nội tâm. Bàn tay lạnh lẽo đặt lên trên cơ ngực nam nhân. Cố Trường Phong mở to mắt, thân thể không tự chủ được mà căng thẳng.
"Tức phụ, dáng người ngươi tốt quá!" Ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc tham lam, xoay người một cái đè lên Cố Trường Phong. Sắc mặt y đỏ bừng, ánh mắt hoảng loạn, thở cũng không dám thở mạnh.
Thẩm Nghiên Bắc ghé tai sát bên ngực y, khẽ cười nói: "Tức phụ, tim ngươi đập thật nhanh."
Nghe được lời này, tim Cố Trường Phong đập càng nhanh hơn, dường như muốn nhảy cả ra ngoài!
"Phu, phu quân, ngươi... Thân thể ngươi còn bệnh, không thể..., không thể hành phòng!" Nam nhân lắp bắp nói, như vậy nhưng vẫn không thể ngăn cản cái tay của Thẩm Nghiên Bắc.
Y xấu như vậy, phu quân nguyện ý chạm vào y cũng thấy thật khó khăn. Nếu thân thể y có thể được phu quân thích đó chính là vạn hạnh trong bất hạnh.
"Không sao, ta chỉ sờ một chút thôi." Thẩm Nghiên Bắc liếm môi, như ý nguyện sờ mò cơ ngực phập phồng theo hơi thở của y.
Da thịt co giãn ấm áp, còn tốt hơn so với tưởng tượng của hắn. Hô hấp Cố Trường Phong cứng lại, cả người đỏ bừng giống hệt con tôm luộc.
Phát hiện người dưới thân nhẹ run rẩy, Thẩm Nghiên Bắc ngẩng đầu nhìn vào mắt y. Mái tóc Cố Trường Phong rối loạn rơi trên gối, đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt, sắc mặt ửng hồng. Ánh đèn mỏng manh chiếu vào khuôn mặt vốn sắc cạnh mà anh tuấn của y, tạo ra một cảm giác mị hoặc, mà Cố Trường Phong không khống chế được hầu kết lên xuống, gợi cảm vô cùng.
Thẩm Nghiên Bắc nuốt nước miếng, giống như bị mê hoặc, hắn cúi xuống cắn nhẹ lên hầu kết y, tham lam hôn liếm. Mà tay hắn cũng không rảnh rỗi, tiến vào bên trong y phục nam nhân, vuốt ve vòng eo gầy mà rắn chắc của y.
"Ưm..." Bỗng nhiên cả người Cố Trường Phong run lên, không kìm nổi mà rên rỉ một tiếng. Thanh âm kia trầm thấp nghèn nghẹn, Cố Trường Phong giật mình hoảng sợ, cuống quít giãy giụa.
"Rắc" một tiếng vang lên, cả Có Trường Phong và Thẩm Nghiên Bắc đều ngẩn người.
Ván giường bị gãy.
Khuôn mặt nam nhân đỏ tới mức bốc khói, nằm im không dám động đậy. Thời khắc này mà vãn giường lại bị gãy? Thẩm Nghiên Bắc cắn răng, nội tâm bi phẫn vô cùng.
Sau khi hắn có tiền nhất định sẽ đi làm một cái giường rắn chắc hơn!
Chỉ động nhẹ một cái, ván giường đã vang lên kẽo kẹt, tâm tình Thẩm Nghiên Bắc nát bét. Hắn cúi đầu hôn Cố Trường Phong một cái, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, không đùa ngươi nữa, ngủ đi."
Nhìn được mà không ăn được, cuối cùng người khổ vẫn là hắn. Hơn nữa ngày mai còn việc phải làm, trước mắt tạm thời như vậy đã, tương lai còn dài! Thẩm Nghiên Bắc an ủi chính mình, ôm nam nhân nằm xuống.
Rốt cuộc thân thể hắn còn chưa tốt, ngày hôm nay hắn luôn ở trạng thái phấn khích, Thẩm Nghiên Bắc nhắm mắt lại, ủ rũ một hồi cơn buồn ngủ cũng kéo tới.
Cho đến khi người bên cạnh vang lên hơi thở đều đều, thần kinh vẫn luôn căng chặt của Cố Trường Phong cuối cùng cũng thả lỏng. Quay đầu nhìn thanh niên nằm trong ngực mình ngủ say, tâm tình kích động.
Sau khi mất đi ký ức, trừ bỏ tên mình, Cố Trường Phong không nhớ rõ bất kỳ cái gì. Không biết bản thân đến từ nơi nào, cũng không rõ chính mình muốn đi đâu, càng không biết mình muốn làm gì. Những ngày mà y rơi vào tay bọn buôn người, trong lòng y mờ mịt, thậm chí cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng hiện tại y có phu quân, có gia đình. Phu quân không chê y, lại còn thương y, nguyện ý đồng cam cộng khổ cùng y.
"Thẩm Yến..."
Cố Trường Phong duỗi tay kéo Thẩm Nghiên Bắc vào trong lồng ngực, cảm thấy thỏa mãn và an bình chưa từng có, giống như con thuyền lang thang trên biển vô định nhiều ngày đã tìm được bến đỗ của mình.
Danh sách chương