Edit: Tieu Hien
Beta: Meo
- --
Kỵ binh man di hùng hổ mà đến, kết quả ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo. Trái lại binh sĩ Đại Tề tắm máu chiến đấu hăng hái, sĩ khí tăng vọt, thế không thể đỡ. Mắt thấy kỵ binh người man di muốn lui về chạy trốn, Thái Tề Cương ra lệnh một tiếng, sai người truy kích chặn chúng lại.
Kỵ binh người man di đi ngàn dặm bôn ba, tuy có thay đổi ngựa nhưng dù sao cũng là đường xa mà đến, đi trong đêm tối lại liên tiếp gặp phải bẫy rập, khiến cả người và ngựa đều tiêu hao không ít sức lực. Mà binh sĩ Đại Tề thì thủ vững tại chỗ, tuy nhân mã cũng có chạy động, nhưng so với kỵ binh người man di thì tiêu hao ít thể lực hơn nhiều. Khi nghe được mệnh lệnh truy kích, những binh lính vẫn còn giữ vững thể lực liền đuổi sau những kỵ binh người man di, đâm đối phương ngã xuống ngựa.
"Chém hết man di, không chừa mảnh giáp!" Thái Tề Cương vung tay hô to để đẩy sĩ khí lên cao.
Binh lính ở xung quanh sôi nổi đáp lại: "Chém hết man di, không chừa mảnh giáp!"
Bóng dáng kỵ binh người man di chạy tan tác ở trước mắt, binh lính giết đến đỏ mắt gào khóc kêu to đuổi theo sau. Tiếng kiếm, tiếng giáo cắm sâu vào thịt làm túa ra từng chùm tia máu đỏ tươi vương vãi, máu tươi hòa lẫn với mồ hôi làm nhiễm đỏ áo bào của các binh sĩ.
Ô Tác Vương được đám người hộ vệ của Tang Bố Càn Đạt che chở mang theo quá nửa đại quân bị thương vong rút lui, nhưng trên đường rút lui có rất nhiều con ngựa đột nhiên đau đớn mà hí vang. Những kỵ binh người man di đã sớm chịu đủ quỷ kế của Đại Tề nay như chim sợ cành cong càng hung hăng quất ngựa đào tẩu. Chiến mã bị chông sắt đâm đau nên càng không hợp tác, mà kỵ binh người man di lại càng quất đánh chiến mã, chiến mã giãy giụa càng mạnh khiến đội nhân mã tức khắc trở nên hỗn loạn.
Binh sĩ Đại Tề hét lên thế như dời non lấp biển mà vọt tới chỗ bọn họ. Binh sĩ đem theo nỏ cùng mũi tên giống như lưỡi câu của Hắc Bạch Vô Thường, quả thật rất khủng bố.
Vốn lấy tư thái thợ săn mà đến, mà nay liền biến thành con mồi bị đuổi bắt, người man di sợ đến mức vỡ gan rời hồn!
"Giết!!!"
Sĩ khí tăng vọt là có thể kích động tiềm năng tinh thần cùng thể lực của các tướng sĩ nhất. Bộ binh Đại Tề chỉ có quân số bằng một nửa số kỵ binh người man di, mà đuổi mấy vạn kỵ binh người man di như đuổi gà đuổi vịt mà giết đến sợ hãi. Đáng tiếc kỵ binh người man di có chiến mã rất mạnh nên cuối cùng vẫn bị bọn họ đào tẩu mất một nửa nhân mã.
Trận giao chiến này đánh từ nửa đêm tới buổi chiều ngày thứ hai. Thi thể ở khắp nơi, máu chảy thành sông, nếu không có khí thế chống đỡ thì binh sĩ Đại Tề đã sớm mệt mỏi gục xuống.
"Đại tướng quân?" Binh sĩ vẫn còn ham chiến dò hỏi tướng quân có truy kích tiếp hay không.
Áo giáp của Thái Tề Cương vương đầy vết máu loang lổ, hắn lắc đầu: "Giặc cùng đường không nên truy."
Bọn họ có thể thuận lợi mà đánh lui quân địch trước hết là dựa vào bố trí. Mà lúc này nỏ và mũi tên bị thiệt hại cũng kha khá, tướng sĩ lại không thể nào hành quân gấp được. Và quan trọng nhất chính là sợ ép kỵ binh người man di tới đường cùng liều chết đánh trả thì không có lợi cho bọn họ.
Hoàng hôn là lúc thu binh, quét tước chiến trường và kiểm kê nhân số. Ở chiến trường trong tình huống thiên thời địa lợi nhân hoà như vậy, bọn họ đã giết hơn hai vạn kỵ binh man di, nhưng cũng hy sinh vài ngàn binh lính.
Thẩm Nghiên Bắc vẫn luôn ở hậu phương quan chiến cũng không vì thắng lợi mà cảm thấy vui vẻ. Vì trong những người hy sinh này có một nửa là tân binh do tức phụ của hắn mang đến, chờ tức phụ hắn trở về mà nhìn thấy thiếu nhiều người như vậy thì trong lòng y lại khổ sở.
Quân sư nhìn hắn cau mày, ánh mắt thương hại vẫn luôn nhìn những người binh lính hy sinh đó, thì an ủi: "Những binh lính đã bảo vệ quốc gia này, tướng quân sẽ cho người làm tốt việc an táng bọn họ, Thẩm đại nhân không cần lo lắng."
Đây đã là cục diện tốt nhất rồi. Kỵ binh người man di không thể tấn công vào trong thành còn bị bọn họ giết ngược lại trên cánh đồng hoang vu. Chỉ dùng mấy ngàn nhân mã hy sinh để nghiền nát dã tâm của người man di, thực đáng giá!
Lần này, kỵ binh người man di tổn thương nguyên khí nặng nề, nên chắc chắn biên cảnh có thể an ổn được thêm mấy năm nữa. Hơn nữa, có vũ khí mới và chiến lược tác chiến mới, rồi phổ biến chúng cho binh lính thao luyện thật nhiều, để lính vận dụng một cách thuần thục, thì kỵ binh người man di mà dám đến nữa bọn họ sẽ trực tiếp đánh đối phương thành chó chạy qua đường!
Thẩm Nghiên Bắc cười cười, hắn hỏi: "Thám báo có tin tức gì về hữu quân bọn họ không?"
Người man di dùng kế điệu hổ ly sơn tập trung binh lực tấn công vào Cốc Dương Quan, quân đội phái ra cũng không biết có gặp phải kỵ binh người man di không.
Quân sư nói: "Không sao, hữu quân và trung quân đều có lão tướng có kinh nghiệm phong phú dẫn binh, nếu họ phát giác ra tình hình không ổn thì chắc chắn sẽ xử lý được."
Sự thật đúng như lời quân sư nói.
Trước ngày định ra xuất phát, hữu quân đã tốc hành đi trước hai ngày mới khó khăn lắm đi đến giữa cánh đồng hoang vu. Họ cách thành Mộc Dương còn có hai ngày đường, nhưng dọc theo đường đi bọn họ vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng đại quân man di nào.
Tam vạn kỵ binh người man di ăn uống ngủ nghỉ không thể nào không để lại chút tung tích nào được, nhưng sao phái thám báo tìm tòi gần trăm dặm rồi mà vẫn không tìm được ai? Vì thế Vương tướng quân của hữu quân hạ lệnh, lệnh cho quân tiên phong đi tìm bóng dáng kỵ binh người man di. Tiên phong doanh đi dọc theo hướng đồng cỏ và nguồn nước mà tìm kiếm, rốt cuộc cũng có phát hiện ở trăm dặm trên dìa sườn núi.
Đàn ngựa đen nghìn nghịt thảnh thơi mà dẫm trên cỏ du đãng đi lại, trên mặt đất rơi rụng rất nhiều rơm rạ cùng quần áo của kỵ binh người man di...
Cảnh tượng trước mắt làm tướng sĩ tiên phong doanh khiếp sợ đến mức nói không ra lời.
Họ cấp tốc tiến lại gần xem xét thì phát hiện ra những con bị buộc đuôi đều là ngựa già, có một số con bị buộc dây vào thân còn chạy lung tung đang kéo rơm từ mấy con bù nhìn mặc quần áo người man di ra ăn.
Tất cả mọi người đều ý thức rằng mình bị trúng kế rồi, nhưng bọn họ đã đi mất hai ngày rồi, giờ lập tức đi vòng về cứu viện cũng không còn kịp nữa!
Làm sao bây giờ?
Vương tướng quân trầm mặt suy nghĩ một lát, rồi lạnh lùng nói: "Đi tìm những kẻ giả mạo đại quân người man di về đây để lão tử băm thành thịt nát!"
Thám báo ngộ ra sơ suất, nhưng đây cũng không hẳn là người bù nhìn, muốn sắm vai tam vạn nhân mã thì cũng cần đến không ít kỵ binh người man di thật.
Tiên phong doanh đều có đặc điểm sử dụng linh hoạt cơ động nên có thế mạnh về kỵ binh. Tuy chiến mã không phải loại chiến mã tốt nhất, nhưng có vũ khí mới thì không sợ đối đầu với kỵ binh người man di. Để phó tướng chỉ huy và bộ binh ở lại, Vương tướng quân dẫn dắt bĩnh sĩ tiên phong doanh và mang theo đủ lương khô để đuổi bắt đám người man di bỏ ngựa rời đi.
Nhiệm vụ đội kỵ binh người man di này là để dụ dỗ bọn họ ra quân doanh, vì để có thời gian cho đại quân người man di tranh thủ tấn công Cốc Dương Quan. Hoàn thành nhiệm vụ xong bọn họ sẽ thoát thân, nhưng vậy thì bọn họ chạy thoát thân đến chỗ nào?
Một là tiến đến Cốc Dương Quan hội hợp cùng đại quân, hai là vòng về phía sau đại doanh!
Trung quân cũng đối mặt với tình huống tương tư.
Mã tướng quân dùng một đao bổ người bù nhìn trên lưng ngựa ra, rồi thở phì phì mà mắng to: "Người man di là ăn nhiều nước đái ngựa quá nên có thù oán với ngựa à, lại dám dùng ngựa già lừa gạt chúng ta!"
"Chúng ta phải về chi viện sao tướng quân?" Thân binh hỏi với sắc mặt trắng bệch.
"Về cái con mẹ nó!" Mã tướng quân trừng mắt nhìn thân binh với vẻ mặt tối sầm, "Tới kịp sao? Đã đi mất hai ngày rồi!"
"Thỉnh tướng quân chỉ bảo!"
"Đại tướng quân và quân sư không thể nào cứ ngây ngốc mà chờ người man di đánh tới cửa đâu, nếu giữ không được thật cũng sẽ mời thế tử trở về! Chúng ta mệt chết mệt sống chạy trở về cũng vô dụng!" Mã tướng quân vừa thu thanh đao lại, vừa hô lớn, "Đi, cùng lão tử đi con mẹ nó đập hang ổ của bọn man di!"
Phía sau bọn họ không người, nhưng phía sau người man di cũng không như vậy chứ?
Hai vị tướng quân của hữu quân và trung quân lại cùng chung suy nghĩ! Vì thế nên hai đội quân Đại Tề cùng trong tư thế đánh giáp lá cà từ hai bên trái phải rồi xông lên giết về phía đại doanh của người man di.
Lúc này Cố Trường Phong đã phát hiện ra bị trúng kế lúc đang trên đường về.
"Báo! Cách quân ta tám mươi dặm ở phía trước phát hiện ra một nhánh đại quân man di!" Thám mã đi trước ra roi thúc ngựa hồi báo.
Cố Trường Phong kéo chặt dây cương, rồi trầm giọng hỏi: "Tình hình thế nào?"
"Nhân số đối phương có khoảng hơn một vạn, quân đội hành tẩu không hề kỷ luật. Thuộc hạ thấy vẻ mặt của kỵ binh người man di hốt hoảng, trên giáp đều dính máu, giống như đào binh!"
Cố Trường Phong cau mày: "Dò la tiếp!"
"Vâng!"
Mệnh lệnh binh lính nghỉ ngơi chỉnh đốn tại chỗ xong, Cố Trường Phong ngẩng đầu lên bầu trời nhìn xám xịt, thương bạc trong tay bị y nắm siết chặt lại.
"Báo! Đại quân man di này là chạy tán loạn từ hướng Cốc Dương Quan đến, nhân số khoảng hơn hai vạn, Soái Kỳ là người đánh! Đối phương cách quân ta chỉ bốn mươi dặm!"
Trần tướng quân sửng sốt nên vội hỏi: "Chắc chắn là đại quân man di bại trận đào tẩu từ Cốc Dương Quan chứ?"
"Hồi tướng quân, ba người thuộc hạ luôn nhìn chằm chằm chúng, xác nhận không sai! Đi phía sau đại quân còn có một số kỵ binh người man di bị cắm tên trên người, vài tên miệng còn sưng phồng lên rất to, đích thực là do bột ớt cay!"
"Tốt quá! Vậy là đám người đại tướng quân đã đánh lui đại quân man di!" Trần tướng quân vui mừng khôn xiết, đang định thở ra một hơi thì ai ngờ Cố Trường Phong lại thấp giọng nói mấy câu gì đó. Hắn còn không kịp thả lỏng thì tim lại hốt hoảng mà treo lên cao.
"Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi..." Đôi mắt đen nhánh của Cố Trường Phong lóe lên sắc bén, toàn thân y khí thế hung ác khiến người ta không rét mà run.
"Thế tử?" Trong lòng Trần tướng quân bỗng nhiên có cảm giác không ổn.
"Chúng tướng sĩ nghe lệnh!" Thương bạc trong tay Cố Trường Phong giơ lên trời lóe lên ánh sáng.
"Theo ta đi giết đám man di!"
Trần tướng quân toát mồ hôi lạnh: "Thế tử xin hãy suy xét lại! Tuy đối phương là bại binh, nhưng cũng có hơn hai vạn nhân mã, còn binh sĩ quân ta cũng đã hành quân mệt nhọc cả ngày, nếu cứng đối cứng e là..."
"Diệt cỏ không trừ tận gốc thì xuân đến chúng lại mọc lên thôi. So với để hơn hai vạn kỵ binh người man di trốn trở về, rồi sau này có thành tựu chúng lại tới xâm lược Đại Tề ta, thì không bằng hạ quyết tâm chôn chúng ở đây đi." Cố Trường Phong bình tĩnh mà ngắt lời hắn.
Trần tướng quân há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không nghĩ ra nên phản bác thế nào.
Ánh mắt lạnh lùng của Cố Trường Phong đảo qua chúng tân binh một lượt, rồi y cao giọng nói: "Tàn quân man di đã ở phía trước, có cả chủ soái trong đó. Nếu ai có thể giết chết chủ soái, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ phong thưởng thật hậu hĩnh."
"Trận chiến này mà thắng lợi thì ba bốn năm sau người man di cũng không gượng dậy nổi, lúc đó các ngươi có thể vinh quang trở về quê nhà để đoàn tụ với người nhà, cũng có thể kể rõ sự tích anh dũng của các ngươi với người mình thích..."
Nghe vậy, trong lòng các tân binh bôn ba trên đường không nhịn được hăng hái lên.
"Xin nghe hiệu lệnh của tướng quân!"
Chu Dục rống to một tiếng, các binh lính còn lại cũng hét theo: "Xin nghe hiệu lệnh của tướng quân!"
Cố Trường Phong chĩa thẳng thương bạc về phía trước: "Chiến đấu vì Đại Tề, chiến đấu vì chính các ngươi! Giết!!!"
"Giết!!!"
Từng tiếng hò hét vang dội khắp cả một vùng chân trời. Mọi người giống như được tiêm máu gà khiến sĩ khí tăng vọt, quân kỳ bay múa trong gió, binh lính như hổ dữ lao xuống núi về phía đại quân man di.
Tang Bố Càn Đạt đang hộ tống Ô Tác Vương trên đường rút lui, khi nhìn thấy quân Đại Tề không biết từ chỗ nào xông ra thì trong lòng khiếp sợ không nói được lời nào.
So với hắn ta, Ô Tác Vương càng khó tiếp thu hơn. Bản thân hắn vốn tự phụ nên không thể chấp nhận được việc mưu kế của mình bị người khác nhìn thấu, bây giờ lại còn bị người ta phục kích giữa đường càng khiến hắn cảm thấy tự tôn của mình như bị người ta vứt thẳng xuống đất mà giẫm đạp. Mắt hắn trừng lớn, mặt mày thì vặn vẹo tóm lấy Tang Bố Càn Đạt dò hỏi: "Tại sao chỗ này lại có binh sĩ Đại Tề? Khụ khụ khụ..."
"Thuộc hạ không biết, người Đại Tề lại tung độc dược, Đại Hãn ngài... Khụ khụ, ngài đi trước, thuộc hạ cản bọn họ... Khụ khụ... cản lại..." Tang Bố Càn Đạt ho đến mức đỏ bừng cả mặt, trong miệng với họng bị cay nóng rát đến tận dạ dày.
Bên tai liên tục nghe thấy tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, vô số bột ớt đã bị nhân mã hít vào, khiến chỉ thoáng chốc tiếng kêu thảm thiết không dứt cứ vang lên. Rốt cuộc Tang Bố Càn Đạt cũng hiểu ra là thứ gì đã khiến kỵ binh và chiến mã phát điên tối hôm qua!
"Bị miệng mũi lại! Không được hít đám bột đỏ này!"
Đáng tiếc đã không kịp nữa, không ít binh lính cùng chiến mã đều đã hít vào. Đáng mừng là gió lớn thổi lên làm bột bị bay đi không ít, nhưng quân đội bị thương nặng giống như gà trống thua trận, mất hết sĩ khí,. Cho nên khi nghe thấy tiếng thét vang cả trời đất của mấy vạn bộ binh của kẻ thù, và vô số mũi tên không có đuôi phóng ra từ những chiếc cung với hình thù kỳ quái lao vun vút sang phía này, rất nhiều kỵ binh vừa mới tránh được một kiếp đã thi nhau ngã xuống đất.
"Bảo vệ Đại Hãn!" Tang Bố Càn Đạt triệu tập các tướng lãnh khác bảo vệ Ô Tác Vương, rồi dùng một đao chém đứt giáo của binh sĩ Đại Tề. Khi đang định chém chết binh sĩ Đại Tề này, thì đột nhiên một chiếc thương bạc đã lao đến cản đao của hắn ta lại.
Khi ngẩng đầu thì thấy một tướng quân trẻ tuổi mặt mày lạnh lùng phản chiếu trong mắt hắn ta.
Cố Trường Phong chặn đao của hắn ta xong, lại vung thương lên trực tiếp đâm vào bụng Tang Bố Càn Đạt. Yra sức mà đâm, thiếu chút nữa là đẩy được Tang Bố Càn Đạt ngã xuống ngựa.
Tang Bố Càn Đạt phun ra một ngụm máu tươi, rồi vội vàng giơ đao chắn trước ngực mình. Mới chỉ một chiêu mà hắn ta đã biết tướng quân Đại Tề ở trước mặt mình có võ nghệ rất cao cường, mình không phải đối thủ của y. Hắn ta vội vàng hô hào binh lính lại đây vây giết Cố Trường Phong, nhưng không ai có thể địch lại Cố Trường Phong với một cây ngân thương, kỵ binh hắn ta gọi tới đều bị đánh ngã ngựa.
Trong lòng Tang Bố Càn Đạt kinh sợ, hắn ta căng thẳng cắn răng nhìn Cố Trường Phong, nhưng Cố Trường Phong đánh hắn ta một chiêu đã trực tiếp quay đầu ngựa phi đến chỗ Ô Tác Vương đang bị rất nhiều binh lính vây giết.
Cố Trương Phong không cần biết đối phương là ai, nhưng y biết chỉ có nhân vật quan trọng mới có thể được bảo vệ kỹ như vậy. Hơn nữa, vừa rồi ở phía xa y đã thấy chủ soái người man di bảo vệ người nọ ở phía sau người, nên người này chắc chắn có thân phận còn quan trọng hơn cả chủ soái người man di!
Thấy thế, mắt Tang Bố Càn Đạt run lên, hắn ta vội vàng kẹp chặt bụng ngựa phi qua, nhưng Chu Dục lại dẫn người chắn trước mặt hắn ta. Thiếu niên đã trải qua lễ rửa tội bằng máu tươi bây giờ đã là một binh lính đủ tư cách, tuy võ nghệ không bằng được sư phụ mình nhưng đối mặt với kẻ địch mạnh hơn mình thiếu niên cũng không khiếp sợ.
"Cút ngay!" Tang Bố Càn Đạt gấp đến mức khóe mắt như sắp nứt ra. Đại đao chém đến mức tạo ra tiếng gió, Chu Dục né rất thuần thục, chỉ là trên trán rơi vài sợi tóc.
"Phì!" Chu Dục nhổ nước bọt, trong đôi mắt tràn đầy sự chế giễu. Hắn đánh không lại người này thật, nhưng cũng không phải muốn một chọi một luận võ!
Gió Tây Bắc lớn, nhưng không ai cảm thấy lạnh, máu của mình và của đối phương bắn lên mặt rất nóng. Càng ngày càng nhiều kỵ binh người man di mất đi ý trí chiến đấu bị binh sĩ Đại Tề chém ngã ngựa, có người nhát gan còn dứt khoát hô to đầu hàng...
Phía sau đại quân đang giao chiến, Cố Trường Phong toát ra khí thế chết chốc khắp người đang đơn thương độc mã đuổi theo tên nam nhân có ý đồ chạy trốn kia.
Phát hiện ra có người đuổi theo, có hai người kỵ binh bảo vệ người nọ đi chậm lại vài bước để chặn giết Cố Trường Phong. Ánh mắt Cố Trường Phong tối đi, bàn tay y vỗ nhẹ lưng ngựa, rồi mượn lực nhảy lên, cắm thương bạc vào ngực đối phương, đồng thời lưỡi đao lóe lên sắc bén dưới chân y ma sát qua.
Xuống ngựa, rút thương về, quay đầu tránh thoát một đao, thương bạc trong tay Cố Trường Phong quét ngang đánh trúng đầu đối phương, khiến kỵ binh người man di kêu thảm thiết rồi ngã xuống ngựa.
Dùng sức đá vào ngựa để chạy nhanh, Cố Trường Phong tiếp tục đuổi theo.
Y không thể thả tên nam nhân kia đi. Trong lòng y có một dự cảm, chỉ cần y bắt được nam nhân kia thì trận chiến tranh sẽ có thể hoàn toàn kết thúc!
Y đã chịu đựng đủ cái cảm giác rõ ràng người yêu ở ngay bên người nhưng lại không thể ôm nhau ngủ yên ổn này rồi!
Beta: Meo
- --
Kỵ binh man di hùng hổ mà đến, kết quả ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo. Trái lại binh sĩ Đại Tề tắm máu chiến đấu hăng hái, sĩ khí tăng vọt, thế không thể đỡ. Mắt thấy kỵ binh người man di muốn lui về chạy trốn, Thái Tề Cương ra lệnh một tiếng, sai người truy kích chặn chúng lại.
Kỵ binh người man di đi ngàn dặm bôn ba, tuy có thay đổi ngựa nhưng dù sao cũng là đường xa mà đến, đi trong đêm tối lại liên tiếp gặp phải bẫy rập, khiến cả người và ngựa đều tiêu hao không ít sức lực. Mà binh sĩ Đại Tề thì thủ vững tại chỗ, tuy nhân mã cũng có chạy động, nhưng so với kỵ binh người man di thì tiêu hao ít thể lực hơn nhiều. Khi nghe được mệnh lệnh truy kích, những binh lính vẫn còn giữ vững thể lực liền đuổi sau những kỵ binh người man di, đâm đối phương ngã xuống ngựa.
"Chém hết man di, không chừa mảnh giáp!" Thái Tề Cương vung tay hô to để đẩy sĩ khí lên cao.
Binh lính ở xung quanh sôi nổi đáp lại: "Chém hết man di, không chừa mảnh giáp!"
Bóng dáng kỵ binh người man di chạy tan tác ở trước mắt, binh lính giết đến đỏ mắt gào khóc kêu to đuổi theo sau. Tiếng kiếm, tiếng giáo cắm sâu vào thịt làm túa ra từng chùm tia máu đỏ tươi vương vãi, máu tươi hòa lẫn với mồ hôi làm nhiễm đỏ áo bào của các binh sĩ.
Ô Tác Vương được đám người hộ vệ của Tang Bố Càn Đạt che chở mang theo quá nửa đại quân bị thương vong rút lui, nhưng trên đường rút lui có rất nhiều con ngựa đột nhiên đau đớn mà hí vang. Những kỵ binh người man di đã sớm chịu đủ quỷ kế của Đại Tề nay như chim sợ cành cong càng hung hăng quất ngựa đào tẩu. Chiến mã bị chông sắt đâm đau nên càng không hợp tác, mà kỵ binh người man di lại càng quất đánh chiến mã, chiến mã giãy giụa càng mạnh khiến đội nhân mã tức khắc trở nên hỗn loạn.
Binh sĩ Đại Tề hét lên thế như dời non lấp biển mà vọt tới chỗ bọn họ. Binh sĩ đem theo nỏ cùng mũi tên giống như lưỡi câu của Hắc Bạch Vô Thường, quả thật rất khủng bố.
Vốn lấy tư thái thợ săn mà đến, mà nay liền biến thành con mồi bị đuổi bắt, người man di sợ đến mức vỡ gan rời hồn!
"Giết!!!"
Sĩ khí tăng vọt là có thể kích động tiềm năng tinh thần cùng thể lực của các tướng sĩ nhất. Bộ binh Đại Tề chỉ có quân số bằng một nửa số kỵ binh người man di, mà đuổi mấy vạn kỵ binh người man di như đuổi gà đuổi vịt mà giết đến sợ hãi. Đáng tiếc kỵ binh người man di có chiến mã rất mạnh nên cuối cùng vẫn bị bọn họ đào tẩu mất một nửa nhân mã.
Trận giao chiến này đánh từ nửa đêm tới buổi chiều ngày thứ hai. Thi thể ở khắp nơi, máu chảy thành sông, nếu không có khí thế chống đỡ thì binh sĩ Đại Tề đã sớm mệt mỏi gục xuống.
"Đại tướng quân?" Binh sĩ vẫn còn ham chiến dò hỏi tướng quân có truy kích tiếp hay không.
Áo giáp của Thái Tề Cương vương đầy vết máu loang lổ, hắn lắc đầu: "Giặc cùng đường không nên truy."
Bọn họ có thể thuận lợi mà đánh lui quân địch trước hết là dựa vào bố trí. Mà lúc này nỏ và mũi tên bị thiệt hại cũng kha khá, tướng sĩ lại không thể nào hành quân gấp được. Và quan trọng nhất chính là sợ ép kỵ binh người man di tới đường cùng liều chết đánh trả thì không có lợi cho bọn họ.
Hoàng hôn là lúc thu binh, quét tước chiến trường và kiểm kê nhân số. Ở chiến trường trong tình huống thiên thời địa lợi nhân hoà như vậy, bọn họ đã giết hơn hai vạn kỵ binh man di, nhưng cũng hy sinh vài ngàn binh lính.
Thẩm Nghiên Bắc vẫn luôn ở hậu phương quan chiến cũng không vì thắng lợi mà cảm thấy vui vẻ. Vì trong những người hy sinh này có một nửa là tân binh do tức phụ của hắn mang đến, chờ tức phụ hắn trở về mà nhìn thấy thiếu nhiều người như vậy thì trong lòng y lại khổ sở.
Quân sư nhìn hắn cau mày, ánh mắt thương hại vẫn luôn nhìn những người binh lính hy sinh đó, thì an ủi: "Những binh lính đã bảo vệ quốc gia này, tướng quân sẽ cho người làm tốt việc an táng bọn họ, Thẩm đại nhân không cần lo lắng."
Đây đã là cục diện tốt nhất rồi. Kỵ binh người man di không thể tấn công vào trong thành còn bị bọn họ giết ngược lại trên cánh đồng hoang vu. Chỉ dùng mấy ngàn nhân mã hy sinh để nghiền nát dã tâm của người man di, thực đáng giá!
Lần này, kỵ binh người man di tổn thương nguyên khí nặng nề, nên chắc chắn biên cảnh có thể an ổn được thêm mấy năm nữa. Hơn nữa, có vũ khí mới và chiến lược tác chiến mới, rồi phổ biến chúng cho binh lính thao luyện thật nhiều, để lính vận dụng một cách thuần thục, thì kỵ binh người man di mà dám đến nữa bọn họ sẽ trực tiếp đánh đối phương thành chó chạy qua đường!
Thẩm Nghiên Bắc cười cười, hắn hỏi: "Thám báo có tin tức gì về hữu quân bọn họ không?"
Người man di dùng kế điệu hổ ly sơn tập trung binh lực tấn công vào Cốc Dương Quan, quân đội phái ra cũng không biết có gặp phải kỵ binh người man di không.
Quân sư nói: "Không sao, hữu quân và trung quân đều có lão tướng có kinh nghiệm phong phú dẫn binh, nếu họ phát giác ra tình hình không ổn thì chắc chắn sẽ xử lý được."
Sự thật đúng như lời quân sư nói.
Trước ngày định ra xuất phát, hữu quân đã tốc hành đi trước hai ngày mới khó khăn lắm đi đến giữa cánh đồng hoang vu. Họ cách thành Mộc Dương còn có hai ngày đường, nhưng dọc theo đường đi bọn họ vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng đại quân man di nào.
Tam vạn kỵ binh người man di ăn uống ngủ nghỉ không thể nào không để lại chút tung tích nào được, nhưng sao phái thám báo tìm tòi gần trăm dặm rồi mà vẫn không tìm được ai? Vì thế Vương tướng quân của hữu quân hạ lệnh, lệnh cho quân tiên phong đi tìm bóng dáng kỵ binh người man di. Tiên phong doanh đi dọc theo hướng đồng cỏ và nguồn nước mà tìm kiếm, rốt cuộc cũng có phát hiện ở trăm dặm trên dìa sườn núi.
Đàn ngựa đen nghìn nghịt thảnh thơi mà dẫm trên cỏ du đãng đi lại, trên mặt đất rơi rụng rất nhiều rơm rạ cùng quần áo của kỵ binh người man di...
Cảnh tượng trước mắt làm tướng sĩ tiên phong doanh khiếp sợ đến mức nói không ra lời.
Họ cấp tốc tiến lại gần xem xét thì phát hiện ra những con bị buộc đuôi đều là ngựa già, có một số con bị buộc dây vào thân còn chạy lung tung đang kéo rơm từ mấy con bù nhìn mặc quần áo người man di ra ăn.
Tất cả mọi người đều ý thức rằng mình bị trúng kế rồi, nhưng bọn họ đã đi mất hai ngày rồi, giờ lập tức đi vòng về cứu viện cũng không còn kịp nữa!
Làm sao bây giờ?
Vương tướng quân trầm mặt suy nghĩ một lát, rồi lạnh lùng nói: "Đi tìm những kẻ giả mạo đại quân người man di về đây để lão tử băm thành thịt nát!"
Thám báo ngộ ra sơ suất, nhưng đây cũng không hẳn là người bù nhìn, muốn sắm vai tam vạn nhân mã thì cũng cần đến không ít kỵ binh người man di thật.
Tiên phong doanh đều có đặc điểm sử dụng linh hoạt cơ động nên có thế mạnh về kỵ binh. Tuy chiến mã không phải loại chiến mã tốt nhất, nhưng có vũ khí mới thì không sợ đối đầu với kỵ binh người man di. Để phó tướng chỉ huy và bộ binh ở lại, Vương tướng quân dẫn dắt bĩnh sĩ tiên phong doanh và mang theo đủ lương khô để đuổi bắt đám người man di bỏ ngựa rời đi.
Nhiệm vụ đội kỵ binh người man di này là để dụ dỗ bọn họ ra quân doanh, vì để có thời gian cho đại quân người man di tranh thủ tấn công Cốc Dương Quan. Hoàn thành nhiệm vụ xong bọn họ sẽ thoát thân, nhưng vậy thì bọn họ chạy thoát thân đến chỗ nào?
Một là tiến đến Cốc Dương Quan hội hợp cùng đại quân, hai là vòng về phía sau đại doanh!
Trung quân cũng đối mặt với tình huống tương tư.
Mã tướng quân dùng một đao bổ người bù nhìn trên lưng ngựa ra, rồi thở phì phì mà mắng to: "Người man di là ăn nhiều nước đái ngựa quá nên có thù oán với ngựa à, lại dám dùng ngựa già lừa gạt chúng ta!"
"Chúng ta phải về chi viện sao tướng quân?" Thân binh hỏi với sắc mặt trắng bệch.
"Về cái con mẹ nó!" Mã tướng quân trừng mắt nhìn thân binh với vẻ mặt tối sầm, "Tới kịp sao? Đã đi mất hai ngày rồi!"
"Thỉnh tướng quân chỉ bảo!"
"Đại tướng quân và quân sư không thể nào cứ ngây ngốc mà chờ người man di đánh tới cửa đâu, nếu giữ không được thật cũng sẽ mời thế tử trở về! Chúng ta mệt chết mệt sống chạy trở về cũng vô dụng!" Mã tướng quân vừa thu thanh đao lại, vừa hô lớn, "Đi, cùng lão tử đi con mẹ nó đập hang ổ của bọn man di!"
Phía sau bọn họ không người, nhưng phía sau người man di cũng không như vậy chứ?
Hai vị tướng quân của hữu quân và trung quân lại cùng chung suy nghĩ! Vì thế nên hai đội quân Đại Tề cùng trong tư thế đánh giáp lá cà từ hai bên trái phải rồi xông lên giết về phía đại doanh của người man di.
Lúc này Cố Trường Phong đã phát hiện ra bị trúng kế lúc đang trên đường về.
"Báo! Cách quân ta tám mươi dặm ở phía trước phát hiện ra một nhánh đại quân man di!" Thám mã đi trước ra roi thúc ngựa hồi báo.
Cố Trường Phong kéo chặt dây cương, rồi trầm giọng hỏi: "Tình hình thế nào?"
"Nhân số đối phương có khoảng hơn một vạn, quân đội hành tẩu không hề kỷ luật. Thuộc hạ thấy vẻ mặt của kỵ binh người man di hốt hoảng, trên giáp đều dính máu, giống như đào binh!"
Cố Trường Phong cau mày: "Dò la tiếp!"
"Vâng!"
Mệnh lệnh binh lính nghỉ ngơi chỉnh đốn tại chỗ xong, Cố Trường Phong ngẩng đầu lên bầu trời nhìn xám xịt, thương bạc trong tay bị y nắm siết chặt lại.
"Báo! Đại quân man di này là chạy tán loạn từ hướng Cốc Dương Quan đến, nhân số khoảng hơn hai vạn, Soái Kỳ là người đánh! Đối phương cách quân ta chỉ bốn mươi dặm!"
Trần tướng quân sửng sốt nên vội hỏi: "Chắc chắn là đại quân man di bại trận đào tẩu từ Cốc Dương Quan chứ?"
"Hồi tướng quân, ba người thuộc hạ luôn nhìn chằm chằm chúng, xác nhận không sai! Đi phía sau đại quân còn có một số kỵ binh người man di bị cắm tên trên người, vài tên miệng còn sưng phồng lên rất to, đích thực là do bột ớt cay!"
"Tốt quá! Vậy là đám người đại tướng quân đã đánh lui đại quân man di!" Trần tướng quân vui mừng khôn xiết, đang định thở ra một hơi thì ai ngờ Cố Trường Phong lại thấp giọng nói mấy câu gì đó. Hắn còn không kịp thả lỏng thì tim lại hốt hoảng mà treo lên cao.
"Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi..." Đôi mắt đen nhánh của Cố Trường Phong lóe lên sắc bén, toàn thân y khí thế hung ác khiến người ta không rét mà run.
"Thế tử?" Trong lòng Trần tướng quân bỗng nhiên có cảm giác không ổn.
"Chúng tướng sĩ nghe lệnh!" Thương bạc trong tay Cố Trường Phong giơ lên trời lóe lên ánh sáng.
"Theo ta đi giết đám man di!"
Trần tướng quân toát mồ hôi lạnh: "Thế tử xin hãy suy xét lại! Tuy đối phương là bại binh, nhưng cũng có hơn hai vạn nhân mã, còn binh sĩ quân ta cũng đã hành quân mệt nhọc cả ngày, nếu cứng đối cứng e là..."
"Diệt cỏ không trừ tận gốc thì xuân đến chúng lại mọc lên thôi. So với để hơn hai vạn kỵ binh người man di trốn trở về, rồi sau này có thành tựu chúng lại tới xâm lược Đại Tề ta, thì không bằng hạ quyết tâm chôn chúng ở đây đi." Cố Trường Phong bình tĩnh mà ngắt lời hắn.
Trần tướng quân há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không nghĩ ra nên phản bác thế nào.
Ánh mắt lạnh lùng của Cố Trường Phong đảo qua chúng tân binh một lượt, rồi y cao giọng nói: "Tàn quân man di đã ở phía trước, có cả chủ soái trong đó. Nếu ai có thể giết chết chủ soái, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ phong thưởng thật hậu hĩnh."
"Trận chiến này mà thắng lợi thì ba bốn năm sau người man di cũng không gượng dậy nổi, lúc đó các ngươi có thể vinh quang trở về quê nhà để đoàn tụ với người nhà, cũng có thể kể rõ sự tích anh dũng của các ngươi với người mình thích..."
Nghe vậy, trong lòng các tân binh bôn ba trên đường không nhịn được hăng hái lên.
"Xin nghe hiệu lệnh của tướng quân!"
Chu Dục rống to một tiếng, các binh lính còn lại cũng hét theo: "Xin nghe hiệu lệnh của tướng quân!"
Cố Trường Phong chĩa thẳng thương bạc về phía trước: "Chiến đấu vì Đại Tề, chiến đấu vì chính các ngươi! Giết!!!"
"Giết!!!"
Từng tiếng hò hét vang dội khắp cả một vùng chân trời. Mọi người giống như được tiêm máu gà khiến sĩ khí tăng vọt, quân kỳ bay múa trong gió, binh lính như hổ dữ lao xuống núi về phía đại quân man di.
Tang Bố Càn Đạt đang hộ tống Ô Tác Vương trên đường rút lui, khi nhìn thấy quân Đại Tề không biết từ chỗ nào xông ra thì trong lòng khiếp sợ không nói được lời nào.
So với hắn ta, Ô Tác Vương càng khó tiếp thu hơn. Bản thân hắn vốn tự phụ nên không thể chấp nhận được việc mưu kế của mình bị người khác nhìn thấu, bây giờ lại còn bị người ta phục kích giữa đường càng khiến hắn cảm thấy tự tôn của mình như bị người ta vứt thẳng xuống đất mà giẫm đạp. Mắt hắn trừng lớn, mặt mày thì vặn vẹo tóm lấy Tang Bố Càn Đạt dò hỏi: "Tại sao chỗ này lại có binh sĩ Đại Tề? Khụ khụ khụ..."
"Thuộc hạ không biết, người Đại Tề lại tung độc dược, Đại Hãn ngài... Khụ khụ, ngài đi trước, thuộc hạ cản bọn họ... Khụ khụ... cản lại..." Tang Bố Càn Đạt ho đến mức đỏ bừng cả mặt, trong miệng với họng bị cay nóng rát đến tận dạ dày.
Bên tai liên tục nghe thấy tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, vô số bột ớt đã bị nhân mã hít vào, khiến chỉ thoáng chốc tiếng kêu thảm thiết không dứt cứ vang lên. Rốt cuộc Tang Bố Càn Đạt cũng hiểu ra là thứ gì đã khiến kỵ binh và chiến mã phát điên tối hôm qua!
"Bị miệng mũi lại! Không được hít đám bột đỏ này!"
Đáng tiếc đã không kịp nữa, không ít binh lính cùng chiến mã đều đã hít vào. Đáng mừng là gió lớn thổi lên làm bột bị bay đi không ít, nhưng quân đội bị thương nặng giống như gà trống thua trận, mất hết sĩ khí,. Cho nên khi nghe thấy tiếng thét vang cả trời đất của mấy vạn bộ binh của kẻ thù, và vô số mũi tên không có đuôi phóng ra từ những chiếc cung với hình thù kỳ quái lao vun vút sang phía này, rất nhiều kỵ binh vừa mới tránh được một kiếp đã thi nhau ngã xuống đất.
"Bảo vệ Đại Hãn!" Tang Bố Càn Đạt triệu tập các tướng lãnh khác bảo vệ Ô Tác Vương, rồi dùng một đao chém đứt giáo của binh sĩ Đại Tề. Khi đang định chém chết binh sĩ Đại Tề này, thì đột nhiên một chiếc thương bạc đã lao đến cản đao của hắn ta lại.
Khi ngẩng đầu thì thấy một tướng quân trẻ tuổi mặt mày lạnh lùng phản chiếu trong mắt hắn ta.
Cố Trường Phong chặn đao của hắn ta xong, lại vung thương lên trực tiếp đâm vào bụng Tang Bố Càn Đạt. Yra sức mà đâm, thiếu chút nữa là đẩy được Tang Bố Càn Đạt ngã xuống ngựa.
Tang Bố Càn Đạt phun ra một ngụm máu tươi, rồi vội vàng giơ đao chắn trước ngực mình. Mới chỉ một chiêu mà hắn ta đã biết tướng quân Đại Tề ở trước mặt mình có võ nghệ rất cao cường, mình không phải đối thủ của y. Hắn ta vội vàng hô hào binh lính lại đây vây giết Cố Trường Phong, nhưng không ai có thể địch lại Cố Trường Phong với một cây ngân thương, kỵ binh hắn ta gọi tới đều bị đánh ngã ngựa.
Trong lòng Tang Bố Càn Đạt kinh sợ, hắn ta căng thẳng cắn răng nhìn Cố Trường Phong, nhưng Cố Trường Phong đánh hắn ta một chiêu đã trực tiếp quay đầu ngựa phi đến chỗ Ô Tác Vương đang bị rất nhiều binh lính vây giết.
Cố Trương Phong không cần biết đối phương là ai, nhưng y biết chỉ có nhân vật quan trọng mới có thể được bảo vệ kỹ như vậy. Hơn nữa, vừa rồi ở phía xa y đã thấy chủ soái người man di bảo vệ người nọ ở phía sau người, nên người này chắc chắn có thân phận còn quan trọng hơn cả chủ soái người man di!
Thấy thế, mắt Tang Bố Càn Đạt run lên, hắn ta vội vàng kẹp chặt bụng ngựa phi qua, nhưng Chu Dục lại dẫn người chắn trước mặt hắn ta. Thiếu niên đã trải qua lễ rửa tội bằng máu tươi bây giờ đã là một binh lính đủ tư cách, tuy võ nghệ không bằng được sư phụ mình nhưng đối mặt với kẻ địch mạnh hơn mình thiếu niên cũng không khiếp sợ.
"Cút ngay!" Tang Bố Càn Đạt gấp đến mức khóe mắt như sắp nứt ra. Đại đao chém đến mức tạo ra tiếng gió, Chu Dục né rất thuần thục, chỉ là trên trán rơi vài sợi tóc.
"Phì!" Chu Dục nhổ nước bọt, trong đôi mắt tràn đầy sự chế giễu. Hắn đánh không lại người này thật, nhưng cũng không phải muốn một chọi một luận võ!
Gió Tây Bắc lớn, nhưng không ai cảm thấy lạnh, máu của mình và của đối phương bắn lên mặt rất nóng. Càng ngày càng nhiều kỵ binh người man di mất đi ý trí chiến đấu bị binh sĩ Đại Tề chém ngã ngựa, có người nhát gan còn dứt khoát hô to đầu hàng...
Phía sau đại quân đang giao chiến, Cố Trường Phong toát ra khí thế chết chốc khắp người đang đơn thương độc mã đuổi theo tên nam nhân có ý đồ chạy trốn kia.
Phát hiện ra có người đuổi theo, có hai người kỵ binh bảo vệ người nọ đi chậm lại vài bước để chặn giết Cố Trường Phong. Ánh mắt Cố Trường Phong tối đi, bàn tay y vỗ nhẹ lưng ngựa, rồi mượn lực nhảy lên, cắm thương bạc vào ngực đối phương, đồng thời lưỡi đao lóe lên sắc bén dưới chân y ma sát qua.
Xuống ngựa, rút thương về, quay đầu tránh thoát một đao, thương bạc trong tay Cố Trường Phong quét ngang đánh trúng đầu đối phương, khiến kỵ binh người man di kêu thảm thiết rồi ngã xuống ngựa.
Dùng sức đá vào ngựa để chạy nhanh, Cố Trường Phong tiếp tục đuổi theo.
Y không thể thả tên nam nhân kia đi. Trong lòng y có một dự cảm, chỉ cần y bắt được nam nhân kia thì trận chiến tranh sẽ có thể hoàn toàn kết thúc!
Y đã chịu đựng đủ cái cảm giác rõ ràng người yêu ở ngay bên người nhưng lại không thể ôm nhau ngủ yên ổn này rồi!
Danh sách chương