Edit: Thanh Vy
Lâm Nguyệt cất quyển sách kia vào chỗ cũ, bên tai vẫn còn vang lại lời Chu Lẫm nói, “sách của người khác”, người khác này là chỉ vị cảnh sát Chu hi sinh vì nhiệm vụ, hay là chỉ người phụ nữ tặng sách? Nếu là người sau, nếu là bạn gái hoặc bạn gái cũ của Chu Lẫm tặng anh, Chu Lẫm không thích người ngoài như cô chạm vào cũng đúng.
Tâm tình lập tức xuống thấp.
“cô giáo, đó là sách gì ạ?” trên sô pha, Phó Nam nghe thấy cô giáo khen sách thú vị nên sinh ra hứng thú.
Lâm Nguyệt miễn cưỡng cười lại, đang muốn trả lời, Chu Lẫm đã ngồi vào bên cạnh Phó Nam, ngữ khí khinh thường: “Con gái đọc, cháu đừng hỏi nhiều.”
Phó Nam không phục: “Nhà của chú Chu tại sao lại có sách của con gái?”
Chu Lẫm sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía cô giáo nhỏ.
Lâm Nguyệt làm bộ không để ý, cười với hai người: “Hai người trò chuyện đi, tôi đi soạn bài.” nói xong thì đi về phòng ngủ chính, không nhanh không chậm.
Chu Lẫm sờ mũi một cái, cảm thấy có chỗ không đúng, chờ phòng ngủ chính bên kia truyền đến tiếng đóng cửa, Chu Lẫm lập tức đứng dậy khỏi ghế đưa tay lấy xuống quyển sách kia, mở ra trang đầu tiên bên trong liền nhìn thấy dòng chữ người phụ nữ kia viết. Cảnh sát Chu cảnh sát Chu, vạn nhất Lâm Nguyệt thấy chữ này, có thể hiểu lầm người nhận sách là anh hay không? Cho dù kinh nghiệm yêu đương bằng không, Chu Lẫm cũng biết phải nhanh một chút làm sáng tỏ loại hiểu lầm này.
Thổi đi lớp bụi trên mặt cuốn tiểu thuyết, Chu Lẫm cầm sách đi tới trước phòng ngủ chính gõ cửa.
Lâm Nguyệt vừa mới ngồi xuống, nghe được thanh âm lại đứng lên, đi qua mở cửa, thấy là Chu Lẫm, mặt cô hiện vẻ nghi hoặc.
“Thích đọc loại này?” Chu Lẫm giơ sách lên, nhìn cô hỏi.
Khi anh nói “loại này”, có một chút ý vị trêu chọc, giống như học sinh trung học khinh thường thưởng thức của học sinh tiểu học, mặt Lâm Nguyệt hồng lên: “Thỉnh thoảng đọc một chút.”
Mới vừa nói xong, anh đột nhiên đưa sách tới, Lâm Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, không rõ tại sao lại đưa cho cô.
Chu Lẫm quay đầu nhìn phòng khách, biểu tình nhàn nhạt: “Là bạn gái cũ của anh trai tôi tặng anh ấy, vẫn luôn cất giữ như bảo bối, tôi cũng không vất đi.”
Lâm Nguyệt cụp mi mắt xuống. không phải là bạn gái của Chu Lẫm, cô yên tâm, nhưng lại nghĩ tới anhtrai Chu Lẫm không còn trên đời, nghĩ tới phía sau quyển sách kia còn chứa đựng một đoạn tình yêu, đôi mắt Lâm Nguyệt hơi cay, nhỏ giọng nói: “thật ra tôi cũng không phải nhất định muốn đọc, hay là cất về chỗ đi, đừng làm hỏng.”
Chu Lẫm nhìn cô, đột nhiên cảm thấy kỳ quái: “cô không hiếu kỳ tại sao sách của anh tôi lại để ở nơi này ư?”
Biểu tình của cô, giống như đã biết gì đó.
anh có thể bình tĩnh nhắc tới chuyện người thân qua đời, còn Lâm Nguyệt nghe tin dữ lại đau lòng không chịu được, kịp thời một giây trước khi nước mắt rơi xuống, cô đóng cửa lại. Như vậy thật khônglễ phép, Lâm Nguyệt hít hít mũi, nhắn tin cho Chu Lẫm: “Chiều nay tôi nghe thầy Cao nhắc tới, xin lỗi, tôi không nên động vào sách của anh trai anh.”
cô cũng không nói được trong lòng mình buồn cái gì, là vì anh trai Chu Lẫm hi sinh vì nhiệm vụ, hay là vì tình yêu không có kết quả của anh trai Chu Lẫm.
cô gái nhỏ đa sầu đa cảm, hồi tưởng lại vẻ mặt muốn khóc vừa rồi của cô, Chu Lẫm chỉ thấy buồn cười, khóe miệng mới nhếch lên một chút đột nhiên thu hồi lại, hỏi cô: “Thầy Cao? cô rất thân với hắn?”
Lâm Nguyệt trả lời đúng sự thật: “không thân, Nam Nam viết văn có nhắc tới chúng ta, hắn cho rằng tôi với anh thân quen nên hàn huyên vài câu.”
Chu Lẫm nhíu mày, gõ chữ: “Tôi với hắn cùng quê, nhân phẩm hắn không được tốt, cô nên duy trì khoảng cách với hắn ta, ít tiếp xúc thôi.”
Họ Cao từ nhỏ đã không đứng đắn, chỉ là chưa phạm sai lầm quá lớn, bằng không anh sẽ trực tiếp tới trường học tố cáo, tránh cho tên kia làm hư học sinh.
Lâm Nguyệt: “đã biết.” Đối với cảnh sát đã hy sinh nói lời bất kính, thầy Cao kia sao có thể là người tốt?
cô điều chỉnh cảm xúc tiếp tục soạn bài, Chu Lẫm gọi bạn học nhỏ vào phòng, kiểm tra vở văn của thằng bé.
“Thầy giáo khen cháu viết tốt.” Phó Nam kiêu ngạo nói.
Chu Lẫm nhanh chóng xem một lần, khen có lệ: “Đúng là không tồi, nhưng mà về sau khi viết văn không được nhắc tới cô Lâm, khiến thầy chủ nhiệm của cháu đoán được cô Lâm ở cùng chúng ta, thầy ấy sẽ chê cười cô giáo.”
Phó Nam ngây thơ: “Tại sao ạ?”
không chờ Chu Lẫm trả lời, Phó Nam đột nhiên nghĩ tới, che lại cái mồm nhỏ nói: “Thầy chủ nhiệm sẽcho rằng cô giáo đang hẹn hò với chú đúng không?” cô giáo đã sớm nói với nó, ở trường không được nói chuyện này, nó không nói, chỉ là khi làm văn thì quên mất.
“Trang này phải xé!” Đoạt lại vở văn, Phó Nam xé toạc một trang giấy.
Khóe miệng Chu Lẫm giật giật, bạn học nhỏ này có ý gì? Chẳng lẽ thằng nhỏ cảm thấy có người hiểu lầm Lâm Nguyệt yêu đương với anh là rất mất mặt?
Phó Nam chính là nghĩ như vậy, cô giáo không thích bác sĩ Từ thì còn có thầy Trình nha, nếu thầy Trình hiểu lầm sẽ không theo đuổi cô giáo nữa.
Hối hận chính mình phạm phải sai lầm, Phó Nam dùng sức đem tờ giấy vo thành một nắm, động tác rất nhanh, chờ Chu Lẫm phản ứng kịp, nắm giấy đã bị bạn học nhỏ ném vào thùng rác rồi.
“Được rồi, đi ngủ đi.” Chu Lẫm tức giận đuổi người đi.
Phó Nam ôm vở đi rồi, Chu Lẫm đóng cửa lại, nhìn chằm chằm thùng rác một lát sau đó nhặt nắm giấy ra, đè cho bằng phẳng lại rồi đọc một lần, tùy tay kẹp vào một quyển sách.
~
Thứ sáu, đội cảnh sát hình sự giải quyết xong một vụ án mạng, rốt cuộc lại có một lát thanh nhàn, Đường Hiên dẫn đầu ba đồng đội trong đoàn ngắm cảnh đoàn tụ trong phòng Chu Lẫm, cẩn thận dò hỏi tình hình tiến triển tình yêu của lão đại.
“Lão đại, bằng tư sắc của anh, người đã lừa vào cửa rồi chỉ cần anh ra tay, bắt lấy người không phải một giây là xong ư? anh đừng e ngại, truyền ra ngoài sẽ khiến người khác chê cười.” Đường Hiên vắt chéo chân, ôm một con mèo béo nói. Con mèo này là mèo hoang, không biết vừa ý đội cảnh sát hình sựcái gì mà định cư luôn bên này ăn vạ không chịu đi, dần dần thành mèo chung của cả đội.
Chu Lẫm xem báo cáo, mí mắt cũng không nâng lên.
Lưu mắt kính hừ một tiếng, gõ mặt bàn hỏi: “Lão đại, anh rốt cuộc có thích người ta hay không? Thích thì thống khoái gật đầu một cái, nếu anh không thích chúng em có thể tiến lên, bên ngoài tiểu khu nhà em mới mở một tiệm hoa rất đẹp, em còn đang buồn không có ai để tặng đây.”
Chu Lẫm không hé răng.
Lý súng sắt có tính tình nóng nảy nhất không chịu nổi, túm chặt cánh tay Đường Hiên kéo ra ngoài: “Lão đại không theo đuổi, chúng ta cũng không thể để cô giáo xinh đẹp cho người khác được lợi, Đường Hiên đẹp trai nhất, nhiệm vụ bắt giữ mỹ nữ giao cho cậu!”
Lông mày Triệu Cữu nhướn lên, kéo Đường Hiên lại: “Dựa vào cái gì chứ, nếu bàn về sắc đẹp, tôi bỏ xa anh ta một con đường không phải sao?”
Bốn người nhốn nháo cãi cọ ồn ào, wechat của Chu Lẫm đột nhiên kêu lên, vừa muốn lấy đã bị Lưu mắt kính đoạt đi trước. Tuy rằng màn hình chưa mở khóa, nhưng nội dung wechat đã hiện ra, Lưu mắt kính vừa tránh xa cái bàn vừa đọc: “Ánh trăng nhỏ…”
Mới vừa đọc xong ba chữ, Chu Lẫm trực tiếp vọt qua cái bàn, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cướp lại di động, cũng nắm lấy cánh tay của Lưu mắt kính dùng sức vặn ra sau. Lưu mắt kính đau đến gào khóc: “Lão đại em sai rồi, tha mạng tha mạng, em không dám nữa!”
“đi ra ngoài!” Chu Lẫm trầm mặt đuổi người.
Lưu mắt kính sợ hãi chạy ra ngoài đầu tiên, Triệu Cữu, Lý súng sắt theo sát phía sau, Đường Hiên lá gan lớn, đầu thò ở khe cửa, cười ha ha với Chu Lẫm: “Ánh trăng nhỏ, má ơi, nổi hết cả da gà, ha ha ha… Ánh trăng nhỏ, sao anh không gọi là quả táo nhỏ đi? Ghi chú ở wechat thì tính là bản lĩnh gì, có bản lĩnh thì tới trước mặt người ta anh kêu một tiếng…”
nói được một nửa, thấy lão đại muốn động thủ, Đường Hiên tạch cái chạy trốn, ở văn phòng thét to: “Tới đây tới đây, đoán xem ai là ánh trăng nhỏ của lão đại chúng ta!”
Trán Chu Lẫm giật giật, một đám nhãi ranh, chờ đó!
Cúi đầu nhìn wechat, cô giáo nói cô phải ở lại văn phòng chờ phụ huynh của một học sinh, hỏi anh tan tầm sớm hay muộn, nếu sớm thì qua đón Phó Nam.
Chu Lẫm trả lời: “đã biết.”
Vài giây sau, ánh trăng nhỏ: “Được, tôi nói với Phó Nam.”
Bên ngoài thằng nhãi Đường Hiên kia đang lớn tiếng ca hát, đem ‘quả táo nhỏ’ đổi thành ‘ánh trăng nhỏ’, một đám ồn ào theo, Chu Lẫm nắm chặt di động, nhìn avatar wechat của cô giáo nhỏ, cổ họng ngày càng khô. Nếu không thì, thử xem? cô chướng mắt tiểu bạch kiểm đi Cayenne, có lẽ sẽ thích người như anh?
một đại trượng phu, còn sợ cô sao?
Châm điếu thuốc, Chu Lẫm lại gửi một tin: “Khoảng mấy giờ thì xong? nói trước chúng tôi chờ cô.”
Ánh trăng nhỏ: “Hẹn 6 giờ, nói chuyện cần tốn thời gian, hai người cứ về trước đi.”
A, lại bị cự tuyệt,
Chu Lẫm buông di động, đi ra ngoài xử lý bọn nhãi kia.
~
Trong văn phòng tổ toán học, chuông tan học kêu một tiếng, Vương Tả, Hà Tiểu Nhã, Tưởng Tư Di liền đi rồi, Lâm Nguyệt cúi đầu chấm vở bài tập, nghe thấy Trình Cẩn Ngôn gọi điện thoại mới chú ý tới tổ trưởng còn chưa đi.
“Tổ trưởng còn có việc?” Lâm Nguyệt tò mò hỏi.
Trình Cẩn Ngôn ừ một tiếng: “Hàng xóm cách vách đang sửa nhà, tôi đợi cho xong mới về.”
Lâm Nguyệt hiểu rõ: “Sửa nhà là rất phiền toái.”
Qua vài phút, học sinh hôm nay có vấn đề của Lâm Nguyệt tới, học sinh này gần đây luôn không làm bài tập, trên lớp cũng không trả lời được câu hỏi, trước tiên Lâm Nguyệt nhẹ giọng dạy thêm cho đứa bé, bất tri bất giác đã qua một tiếng, phụ huynh học sinh vội vàng tới nơi. không muốn quấy rầy Trình Cẩn Ngôn soạn bài, Lâm Nguyệt đi ra hành lang nói chuyện với phụ huynh.
Thái độ vị phụ huynh cũng không tồi, hứa hẹn về sau sẽ để tâm kèm cặp con mình làm bài tập, sau đó đón con về.
Lâm Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, đi vào văn phòng thấy Trình Cẩn Ngôn đang thu dọn đồ đạc.
“Xong việc rồi?” Trình Cẩn Ngôn cười hỏi.
Lâm Nguyệt gật đầu, đi dọn bàn làm việc của mình.
“Cùng nhau ăn một bữa cơm nhé, tôi có một phiếu ưu đãi sắp hết hạn, ném đi thì phí.” Trình Cẩn Ngôn nhìn di động, thần sắc tự nhiên mời cô, “Là tiệm lẩu, một người ăn thì không thú vị.”
anh ấy là tổ trưởng, xã giao văn phòng đơn giản Lâm Nguyệt vẫn hiểu, huống chi Trình Cẩn Ngôn luôn giúp đỡ cô rất nhiều, Lâm Nguyệt nguyện ý kết bạn.
“Được, nhưng phải nói trước chúng ta chia đôi.” Lâm Nguyệt hào phóng nói.
Trình Cẩn Ngôn cười: “Ok.”
Hai người sóng vai đi ra khỏi tòa nhà dạy học, Trình Cẩn Ngôn đi lấy xe, Lâm Nguyệt đứng ở bên ngoài chờ. Di động kêu vang, là Phó Nam gọi tới hỏi cô khi nào về.
“Khoảng hơn một tiếng nữa, cô giáo đi ăn cơm trước.”
Phó Nam “Dạ”, tự mình hỏi thêm: “cô giáo đi đâu ăn ạ?”
Lâm Nguyệt: “cô đi ăn lẩu.”
Phó Nam không còn vấn đề gì, chuẩn bị ngắt điện thoại, Chu Lẫm đưa mắt ra hiệu cho bạn học nhỏ, hạ giọng nói chuyện, Phó Nam vội vàng hỏi thêm một câu: “cô giáo đi ăn một mình sao?”
Lâm Nguyệt do dự. Nhìn Trình Cẩn Ngôn lái xe tới đây, nhớ lại Phó Nam đã từng hiểu lầm cô và Trình Cẩn Ngôn hẹn hò, Lâm Nguyệt đành nói dối: “Đúng vậy.”
Phó Nam chớp mắt to nhìn chú Chu.
Chu Lẫm lấy điện thoại, tắt đi.
thật ra anh muốn bạn học nhỏ nói dối bọn họ cũng chưa ăn để qua tìm cô, nhưng bây giờ thắng bé quá tinh, Chu Lẫm sợ bại lộ.
không thể ăn lẩu, Chu Lẫm chơi game cùng bạn học nhỏ, chơi đến 7 giờ rưỡi, đoán là cô sắp về, Chu Lẫm hỏi thằng bé muốn ăn trái cây gì, anh xuống lầu mua. Phó Nam nghiêm túc nghĩ ngợi, muốn ăn kiwi, Chu Lẫm liền để thằng bé tự chơi, anh cầm di động ra khỏi cửa.
đi đến cửa chính của tiểu khu, gặp một chiếc Land Rover tiến vào, đèn xe chói mắt, Chu Lẫm né tránh sang bên cạnh, tùy ý liếc mắt một cái qua cửa sổ xe.
Lâm Nguyệt ngồi trên ghế phụ kinh ngạc nhìn anh.
Ánh mắt Chu Lẫm chỉ dừng lại trên mặt cô một giây, lập tức dời về phía ghế điều khiển, Trình Cẩn Ngôn cũng nhận ra anh, khẽ gật đầu chào, nho nhã lễ độ.
Trong chớp mắt, Land Rover đã đi qua, Chu Lẫm đứng tại chỗ một phút, cười nhẹ, đi mua kiwi cho bạn học nhỏ.
Thời điểm đang tính tiền, trên nhóm wechat Đường đẹp trai tag anh: “Lão đại, cuối tuần nắm chắc cơ hội đi, tuần tới tới lượt anh trực ban, muốn theo đuổi cũng không rảnh nữa.”
Chẳng biết tại sao, trên màn hình điện thoại thật giống như thoảng qua khuôn mặt Trình Cẩn Ngôn tao nhã lễ độ.
Chu Lẫm cười nhạt, cả đám đều đã gọi là chị dâu, nếu để cho người khác cướp đi, anh còn cần mặt mũi lão đại nữa không?
Lâm Nguyệt cất quyển sách kia vào chỗ cũ, bên tai vẫn còn vang lại lời Chu Lẫm nói, “sách của người khác”, người khác này là chỉ vị cảnh sát Chu hi sinh vì nhiệm vụ, hay là chỉ người phụ nữ tặng sách? Nếu là người sau, nếu là bạn gái hoặc bạn gái cũ của Chu Lẫm tặng anh, Chu Lẫm không thích người ngoài như cô chạm vào cũng đúng.
Tâm tình lập tức xuống thấp.
“cô giáo, đó là sách gì ạ?” trên sô pha, Phó Nam nghe thấy cô giáo khen sách thú vị nên sinh ra hứng thú.
Lâm Nguyệt miễn cưỡng cười lại, đang muốn trả lời, Chu Lẫm đã ngồi vào bên cạnh Phó Nam, ngữ khí khinh thường: “Con gái đọc, cháu đừng hỏi nhiều.”
Phó Nam không phục: “Nhà của chú Chu tại sao lại có sách của con gái?”
Chu Lẫm sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía cô giáo nhỏ.
Lâm Nguyệt làm bộ không để ý, cười với hai người: “Hai người trò chuyện đi, tôi đi soạn bài.” nói xong thì đi về phòng ngủ chính, không nhanh không chậm.
Chu Lẫm sờ mũi một cái, cảm thấy có chỗ không đúng, chờ phòng ngủ chính bên kia truyền đến tiếng đóng cửa, Chu Lẫm lập tức đứng dậy khỏi ghế đưa tay lấy xuống quyển sách kia, mở ra trang đầu tiên bên trong liền nhìn thấy dòng chữ người phụ nữ kia viết. Cảnh sát Chu cảnh sát Chu, vạn nhất Lâm Nguyệt thấy chữ này, có thể hiểu lầm người nhận sách là anh hay không? Cho dù kinh nghiệm yêu đương bằng không, Chu Lẫm cũng biết phải nhanh một chút làm sáng tỏ loại hiểu lầm này.
Thổi đi lớp bụi trên mặt cuốn tiểu thuyết, Chu Lẫm cầm sách đi tới trước phòng ngủ chính gõ cửa.
Lâm Nguyệt vừa mới ngồi xuống, nghe được thanh âm lại đứng lên, đi qua mở cửa, thấy là Chu Lẫm, mặt cô hiện vẻ nghi hoặc.
“Thích đọc loại này?” Chu Lẫm giơ sách lên, nhìn cô hỏi.
Khi anh nói “loại này”, có một chút ý vị trêu chọc, giống như học sinh trung học khinh thường thưởng thức của học sinh tiểu học, mặt Lâm Nguyệt hồng lên: “Thỉnh thoảng đọc một chút.”
Mới vừa nói xong, anh đột nhiên đưa sách tới, Lâm Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, không rõ tại sao lại đưa cho cô.
Chu Lẫm quay đầu nhìn phòng khách, biểu tình nhàn nhạt: “Là bạn gái cũ của anh trai tôi tặng anh ấy, vẫn luôn cất giữ như bảo bối, tôi cũng không vất đi.”
Lâm Nguyệt cụp mi mắt xuống. không phải là bạn gái của Chu Lẫm, cô yên tâm, nhưng lại nghĩ tới anhtrai Chu Lẫm không còn trên đời, nghĩ tới phía sau quyển sách kia còn chứa đựng một đoạn tình yêu, đôi mắt Lâm Nguyệt hơi cay, nhỏ giọng nói: “thật ra tôi cũng không phải nhất định muốn đọc, hay là cất về chỗ đi, đừng làm hỏng.”
Chu Lẫm nhìn cô, đột nhiên cảm thấy kỳ quái: “cô không hiếu kỳ tại sao sách của anh tôi lại để ở nơi này ư?”
Biểu tình của cô, giống như đã biết gì đó.
anh có thể bình tĩnh nhắc tới chuyện người thân qua đời, còn Lâm Nguyệt nghe tin dữ lại đau lòng không chịu được, kịp thời một giây trước khi nước mắt rơi xuống, cô đóng cửa lại. Như vậy thật khônglễ phép, Lâm Nguyệt hít hít mũi, nhắn tin cho Chu Lẫm: “Chiều nay tôi nghe thầy Cao nhắc tới, xin lỗi, tôi không nên động vào sách của anh trai anh.”
cô cũng không nói được trong lòng mình buồn cái gì, là vì anh trai Chu Lẫm hi sinh vì nhiệm vụ, hay là vì tình yêu không có kết quả của anh trai Chu Lẫm.
cô gái nhỏ đa sầu đa cảm, hồi tưởng lại vẻ mặt muốn khóc vừa rồi của cô, Chu Lẫm chỉ thấy buồn cười, khóe miệng mới nhếch lên một chút đột nhiên thu hồi lại, hỏi cô: “Thầy Cao? cô rất thân với hắn?”
Lâm Nguyệt trả lời đúng sự thật: “không thân, Nam Nam viết văn có nhắc tới chúng ta, hắn cho rằng tôi với anh thân quen nên hàn huyên vài câu.”
Chu Lẫm nhíu mày, gõ chữ: “Tôi với hắn cùng quê, nhân phẩm hắn không được tốt, cô nên duy trì khoảng cách với hắn ta, ít tiếp xúc thôi.”
Họ Cao từ nhỏ đã không đứng đắn, chỉ là chưa phạm sai lầm quá lớn, bằng không anh sẽ trực tiếp tới trường học tố cáo, tránh cho tên kia làm hư học sinh.
Lâm Nguyệt: “đã biết.” Đối với cảnh sát đã hy sinh nói lời bất kính, thầy Cao kia sao có thể là người tốt?
cô điều chỉnh cảm xúc tiếp tục soạn bài, Chu Lẫm gọi bạn học nhỏ vào phòng, kiểm tra vở văn của thằng bé.
“Thầy giáo khen cháu viết tốt.” Phó Nam kiêu ngạo nói.
Chu Lẫm nhanh chóng xem một lần, khen có lệ: “Đúng là không tồi, nhưng mà về sau khi viết văn không được nhắc tới cô Lâm, khiến thầy chủ nhiệm của cháu đoán được cô Lâm ở cùng chúng ta, thầy ấy sẽ chê cười cô giáo.”
Phó Nam ngây thơ: “Tại sao ạ?”
không chờ Chu Lẫm trả lời, Phó Nam đột nhiên nghĩ tới, che lại cái mồm nhỏ nói: “Thầy chủ nhiệm sẽcho rằng cô giáo đang hẹn hò với chú đúng không?” cô giáo đã sớm nói với nó, ở trường không được nói chuyện này, nó không nói, chỉ là khi làm văn thì quên mất.
“Trang này phải xé!” Đoạt lại vở văn, Phó Nam xé toạc một trang giấy.
Khóe miệng Chu Lẫm giật giật, bạn học nhỏ này có ý gì? Chẳng lẽ thằng nhỏ cảm thấy có người hiểu lầm Lâm Nguyệt yêu đương với anh là rất mất mặt?
Phó Nam chính là nghĩ như vậy, cô giáo không thích bác sĩ Từ thì còn có thầy Trình nha, nếu thầy Trình hiểu lầm sẽ không theo đuổi cô giáo nữa.
Hối hận chính mình phạm phải sai lầm, Phó Nam dùng sức đem tờ giấy vo thành một nắm, động tác rất nhanh, chờ Chu Lẫm phản ứng kịp, nắm giấy đã bị bạn học nhỏ ném vào thùng rác rồi.
“Được rồi, đi ngủ đi.” Chu Lẫm tức giận đuổi người đi.
Phó Nam ôm vở đi rồi, Chu Lẫm đóng cửa lại, nhìn chằm chằm thùng rác một lát sau đó nhặt nắm giấy ra, đè cho bằng phẳng lại rồi đọc một lần, tùy tay kẹp vào một quyển sách.
~
Thứ sáu, đội cảnh sát hình sự giải quyết xong một vụ án mạng, rốt cuộc lại có một lát thanh nhàn, Đường Hiên dẫn đầu ba đồng đội trong đoàn ngắm cảnh đoàn tụ trong phòng Chu Lẫm, cẩn thận dò hỏi tình hình tiến triển tình yêu của lão đại.
“Lão đại, bằng tư sắc của anh, người đã lừa vào cửa rồi chỉ cần anh ra tay, bắt lấy người không phải một giây là xong ư? anh đừng e ngại, truyền ra ngoài sẽ khiến người khác chê cười.” Đường Hiên vắt chéo chân, ôm một con mèo béo nói. Con mèo này là mèo hoang, không biết vừa ý đội cảnh sát hình sựcái gì mà định cư luôn bên này ăn vạ không chịu đi, dần dần thành mèo chung của cả đội.
Chu Lẫm xem báo cáo, mí mắt cũng không nâng lên.
Lưu mắt kính hừ một tiếng, gõ mặt bàn hỏi: “Lão đại, anh rốt cuộc có thích người ta hay không? Thích thì thống khoái gật đầu một cái, nếu anh không thích chúng em có thể tiến lên, bên ngoài tiểu khu nhà em mới mở một tiệm hoa rất đẹp, em còn đang buồn không có ai để tặng đây.”
Chu Lẫm không hé răng.
Lý súng sắt có tính tình nóng nảy nhất không chịu nổi, túm chặt cánh tay Đường Hiên kéo ra ngoài: “Lão đại không theo đuổi, chúng ta cũng không thể để cô giáo xinh đẹp cho người khác được lợi, Đường Hiên đẹp trai nhất, nhiệm vụ bắt giữ mỹ nữ giao cho cậu!”
Lông mày Triệu Cữu nhướn lên, kéo Đường Hiên lại: “Dựa vào cái gì chứ, nếu bàn về sắc đẹp, tôi bỏ xa anh ta một con đường không phải sao?”
Bốn người nhốn nháo cãi cọ ồn ào, wechat của Chu Lẫm đột nhiên kêu lên, vừa muốn lấy đã bị Lưu mắt kính đoạt đi trước. Tuy rằng màn hình chưa mở khóa, nhưng nội dung wechat đã hiện ra, Lưu mắt kính vừa tránh xa cái bàn vừa đọc: “Ánh trăng nhỏ…”
Mới vừa đọc xong ba chữ, Chu Lẫm trực tiếp vọt qua cái bàn, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cướp lại di động, cũng nắm lấy cánh tay của Lưu mắt kính dùng sức vặn ra sau. Lưu mắt kính đau đến gào khóc: “Lão đại em sai rồi, tha mạng tha mạng, em không dám nữa!”
“đi ra ngoài!” Chu Lẫm trầm mặt đuổi người.
Lưu mắt kính sợ hãi chạy ra ngoài đầu tiên, Triệu Cữu, Lý súng sắt theo sát phía sau, Đường Hiên lá gan lớn, đầu thò ở khe cửa, cười ha ha với Chu Lẫm: “Ánh trăng nhỏ, má ơi, nổi hết cả da gà, ha ha ha… Ánh trăng nhỏ, sao anh không gọi là quả táo nhỏ đi? Ghi chú ở wechat thì tính là bản lĩnh gì, có bản lĩnh thì tới trước mặt người ta anh kêu một tiếng…”
nói được một nửa, thấy lão đại muốn động thủ, Đường Hiên tạch cái chạy trốn, ở văn phòng thét to: “Tới đây tới đây, đoán xem ai là ánh trăng nhỏ của lão đại chúng ta!”
Trán Chu Lẫm giật giật, một đám nhãi ranh, chờ đó!
Cúi đầu nhìn wechat, cô giáo nói cô phải ở lại văn phòng chờ phụ huynh của một học sinh, hỏi anh tan tầm sớm hay muộn, nếu sớm thì qua đón Phó Nam.
Chu Lẫm trả lời: “đã biết.”
Vài giây sau, ánh trăng nhỏ: “Được, tôi nói với Phó Nam.”
Bên ngoài thằng nhãi Đường Hiên kia đang lớn tiếng ca hát, đem ‘quả táo nhỏ’ đổi thành ‘ánh trăng nhỏ’, một đám ồn ào theo, Chu Lẫm nắm chặt di động, nhìn avatar wechat của cô giáo nhỏ, cổ họng ngày càng khô. Nếu không thì, thử xem? cô chướng mắt tiểu bạch kiểm đi Cayenne, có lẽ sẽ thích người như anh?
một đại trượng phu, còn sợ cô sao?
Châm điếu thuốc, Chu Lẫm lại gửi một tin: “Khoảng mấy giờ thì xong? nói trước chúng tôi chờ cô.”
Ánh trăng nhỏ: “Hẹn 6 giờ, nói chuyện cần tốn thời gian, hai người cứ về trước đi.”
A, lại bị cự tuyệt,
Chu Lẫm buông di động, đi ra ngoài xử lý bọn nhãi kia.
~
Trong văn phòng tổ toán học, chuông tan học kêu một tiếng, Vương Tả, Hà Tiểu Nhã, Tưởng Tư Di liền đi rồi, Lâm Nguyệt cúi đầu chấm vở bài tập, nghe thấy Trình Cẩn Ngôn gọi điện thoại mới chú ý tới tổ trưởng còn chưa đi.
“Tổ trưởng còn có việc?” Lâm Nguyệt tò mò hỏi.
Trình Cẩn Ngôn ừ một tiếng: “Hàng xóm cách vách đang sửa nhà, tôi đợi cho xong mới về.”
Lâm Nguyệt hiểu rõ: “Sửa nhà là rất phiền toái.”
Qua vài phút, học sinh hôm nay có vấn đề của Lâm Nguyệt tới, học sinh này gần đây luôn không làm bài tập, trên lớp cũng không trả lời được câu hỏi, trước tiên Lâm Nguyệt nhẹ giọng dạy thêm cho đứa bé, bất tri bất giác đã qua một tiếng, phụ huynh học sinh vội vàng tới nơi. không muốn quấy rầy Trình Cẩn Ngôn soạn bài, Lâm Nguyệt đi ra hành lang nói chuyện với phụ huynh.
Thái độ vị phụ huynh cũng không tồi, hứa hẹn về sau sẽ để tâm kèm cặp con mình làm bài tập, sau đó đón con về.
Lâm Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, đi vào văn phòng thấy Trình Cẩn Ngôn đang thu dọn đồ đạc.
“Xong việc rồi?” Trình Cẩn Ngôn cười hỏi.
Lâm Nguyệt gật đầu, đi dọn bàn làm việc của mình.
“Cùng nhau ăn một bữa cơm nhé, tôi có một phiếu ưu đãi sắp hết hạn, ném đi thì phí.” Trình Cẩn Ngôn nhìn di động, thần sắc tự nhiên mời cô, “Là tiệm lẩu, một người ăn thì không thú vị.”
anh ấy là tổ trưởng, xã giao văn phòng đơn giản Lâm Nguyệt vẫn hiểu, huống chi Trình Cẩn Ngôn luôn giúp đỡ cô rất nhiều, Lâm Nguyệt nguyện ý kết bạn.
“Được, nhưng phải nói trước chúng ta chia đôi.” Lâm Nguyệt hào phóng nói.
Trình Cẩn Ngôn cười: “Ok.”
Hai người sóng vai đi ra khỏi tòa nhà dạy học, Trình Cẩn Ngôn đi lấy xe, Lâm Nguyệt đứng ở bên ngoài chờ. Di động kêu vang, là Phó Nam gọi tới hỏi cô khi nào về.
“Khoảng hơn một tiếng nữa, cô giáo đi ăn cơm trước.”
Phó Nam “Dạ”, tự mình hỏi thêm: “cô giáo đi đâu ăn ạ?”
Lâm Nguyệt: “cô đi ăn lẩu.”
Phó Nam không còn vấn đề gì, chuẩn bị ngắt điện thoại, Chu Lẫm đưa mắt ra hiệu cho bạn học nhỏ, hạ giọng nói chuyện, Phó Nam vội vàng hỏi thêm một câu: “cô giáo đi ăn một mình sao?”
Lâm Nguyệt do dự. Nhìn Trình Cẩn Ngôn lái xe tới đây, nhớ lại Phó Nam đã từng hiểu lầm cô và Trình Cẩn Ngôn hẹn hò, Lâm Nguyệt đành nói dối: “Đúng vậy.”
Phó Nam chớp mắt to nhìn chú Chu.
Chu Lẫm lấy điện thoại, tắt đi.
thật ra anh muốn bạn học nhỏ nói dối bọn họ cũng chưa ăn để qua tìm cô, nhưng bây giờ thắng bé quá tinh, Chu Lẫm sợ bại lộ.
không thể ăn lẩu, Chu Lẫm chơi game cùng bạn học nhỏ, chơi đến 7 giờ rưỡi, đoán là cô sắp về, Chu Lẫm hỏi thằng bé muốn ăn trái cây gì, anh xuống lầu mua. Phó Nam nghiêm túc nghĩ ngợi, muốn ăn kiwi, Chu Lẫm liền để thằng bé tự chơi, anh cầm di động ra khỏi cửa.
đi đến cửa chính của tiểu khu, gặp một chiếc Land Rover tiến vào, đèn xe chói mắt, Chu Lẫm né tránh sang bên cạnh, tùy ý liếc mắt một cái qua cửa sổ xe.
Lâm Nguyệt ngồi trên ghế phụ kinh ngạc nhìn anh.
Ánh mắt Chu Lẫm chỉ dừng lại trên mặt cô một giây, lập tức dời về phía ghế điều khiển, Trình Cẩn Ngôn cũng nhận ra anh, khẽ gật đầu chào, nho nhã lễ độ.
Trong chớp mắt, Land Rover đã đi qua, Chu Lẫm đứng tại chỗ một phút, cười nhẹ, đi mua kiwi cho bạn học nhỏ.
Thời điểm đang tính tiền, trên nhóm wechat Đường đẹp trai tag anh: “Lão đại, cuối tuần nắm chắc cơ hội đi, tuần tới tới lượt anh trực ban, muốn theo đuổi cũng không rảnh nữa.”
Chẳng biết tại sao, trên màn hình điện thoại thật giống như thoảng qua khuôn mặt Trình Cẩn Ngôn tao nhã lễ độ.
Chu Lẫm cười nhạt, cả đám đều đã gọi là chị dâu, nếu để cho người khác cướp đi, anh còn cần mặt mũi lão đại nữa không?
Danh sách chương