Lãnh Cầm kéo Hạ lão bản đi về phía khu rừng bên ngoài trấn Lâm Nhân, chỉ chốc lát sau đã rời khỏi trấn, khu rừng đã hiện ngay trước mắt. Khu rừng này ngày thường chỉ là rừng cây nhỏ, không hiểu sao giờ phút này lộ ra một chút âm u.

Lãnh Cầm hơi cắn cắn môi, quay sang nhìn Hạ lão bản, nhưng không nói gì chỉ kéo hắn vào trong rừng.

Hạ lão bản nhìn vẻ mặt căng thẳng của Lãnh Cầm, do dự một lát nhưng nhịn không được gọi lại: “Chuyện này…Lãnh Cầm à, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho ta biết đi, kéo ta tới đây để làm gì…”

“Phương Tiểu An, Phương Tiểu An và Nhậm Lăng gặp nguy hiểm.” Lãnh Cầm đột nhiên lên tiếng trả lời.

“Hả?” Hạ lão bản hơi sững sờ, không hiểu Lãnh Cầm đang nói cái gì, “Phương Tiểu An là ai? Nhậm Lăng là ai? Có nguy hiểm là có ý gì?”

“Ngài có thể không nói gì được không!” Lãnh Cầm quay đầu lại trợn mắt nhìn hắn, khó có thể sự yếu ớt trong mắt.

Hạ lão bản thức thời ngậm miệng, cười gượng nhìn mặt Lãnh Cầm, cảm thấy người cha nuôi như hắn thật sự bất lực. Bất quá hắn chỉ im lặng một lát, rồi lại không chịu ngồi yên hỏi: “Vậy ngươi cũng nên nói cho ta biết, chúng ta đang đi đâu chứ?”

“Tới dòng suối, cứu Phương Tiểu An.” Lãnh Cầm trầm giọng nói, trong giọng nói có chút kiên quyết.

Hạ lão bản nhíu chặt lông mày nhìn Lãnh Cầm, hắn đi lên phía trước Lãnh Cầm, vẻ mặt âm trầm nhưng lời nói ra miệng lại không đứng đắn: “Ta một không biết y thuật, hai không biết võ công, ngay cả thi từ ca phú cũng không quá tinh thông, ngươi muốn ta đi giúp ngươi cứu người thế nào…”

“Ngài…” Lãnh Cầm hơi ngẩn ra, bước chân cũng chậm lại.

Nàng đúng là hồ đồ, lúc trước chỉ lo quan tâm tới Phương Tiểu An, lại quên dù mình dẫn theo Hạ lão bản cũng không chắc chắn cứu được Phương Tiểu An, hoặc có thể người kia đã sớm chắc chắn mình sẽ dẫn theo Hạ lão bản đi cứu người…Như vậy nếu nàng đưa Hạ lão bản đi, không phải là đã hại Hạ lão bản sao? Hạ lão bản còn muốn nói gì nữa, lại đột nhiên đập vào sau lưng Lãnh Cầm, hắn đau khổ dừng bước, xoa xoa chỗ đau trước ngực, lẩm bẩm nói: “Đây là chuyện gì vậy, Lãnh Cầm tốt của ta…”

“Ngài, ngài ở đây chờ ta.” Lãnh Cầm lo lắng nói một câu, rồi buông tay đang kéo Hạ lão bản.

“Hả?” Hạ lão bản không hiểu rõ hỏi một câu.

Lãnh Cầm lại nghĩ tới không biết lúc này Phương Tiểu An thế nào, thật sự không có thời gian dây dưa ở đây với Hạ lão bản, đành nhanh chóng giải thích: “Phương Tiểu An và Nhậm Lăng là bằng hữu của ta, lúc ngài không có mặt thì bọn họ đã ở khách điếm hỗ trợ ta, hiện tại bọn họ bị một người có vẻ ngoài giống hệt ngài bắt đi, ta phải đi cứu bọn họ.”

Lúc này hai mắt Hạ lão bản nheo lại rất nhỏ, trong con ngươi lóe sáng tinh quang, Lãnh Cầm có thể nhìn thấy chút lạnh lẽo trong đó.

Cha nuôi của nàng, ngày thường đều tít mắt trêu chọc người trong trấn, vậy mà cũng có ánh mắt lạnh lẽo như vậy, thật sự khiến Lãnh Cầm bất ngờ.

Ngay lúc Lãnh Cầm còn đang ngơ ngẩn nhìn Hạ lão bản thì Hạ lão bản đã nói: “Người đó tên là Hạ Hoàn Nguyệt? Sao ngươi không nói sớm?”

“Hạ Hoàn Nguyệt? Làm sao ta biết?” Lãnh Cầm cắn răng nói.

Hạ lão bản cười khổ một tiếng, thu lại chút lạnh lẽo trong đôi mắt, giơ tay ra, ngay lúc Lãnh Cầm còn chưa kịp phản ứng, hắn đã giơ tay nắm tay nàng, trầm giọng nói: “Mặc dù không biết hai người mà ngươi nói nhưng ta tuyệt đối không để Hạ Hoàn Nguyệt gây thương tổn họ.”

Hạ lão bản lúc này là một Hạ lão bản mà Lãnh Cầm chưa từng gặp qua, cường đại mà bình tĩnh.

Lãnh Cầm để mặc Hạ kéo nàng đi, đi về phía sâu trong khu rừng.

.

.

Nam tử giống bộ dáng của Hạ lão bản, thực sự đang ở cạnh bờ suối. Khi Hạ lão bản dẫn theo Lãnh Cầm đuổi tới nơi đã nhìn thấy cảnh tượng nam tử kia vào Nhậm Lăng đang đánh nhau. Nhậm Lăng tay cầm một nhánh cây, dáng người nhẹ nhàng phiêu dật, tuy chỉ mặc y phục vải thô nhưng vẫn phiêu diêu. Mà đối diện với hắn là Hạ Hoàn Nguyệt, trong tay không có bất kì vũ khí nào, chỉ dựa vào tay áo dài so chiêu với Nhậm Lăng, nhưng có vẻ không hề tốn sức.

Hạ Hoàn Nguyệt không hề tốn sức nhưng trên trán Nhậm Lăng đã đổ đầy mồ hôi. Lãnh Cầm đứng ở phía xa nhìn hai người giao đấu, trong lòng lo lắng tìm kiếm bóng dáng Phương Tiểu An. Nhưng chỉ thấy hai người, không hề nhìn thấy bóng dáng của Phương Tiểu An.

Lãnh Cầm còn đang tìm kiếm, Hạ lão bản đã khẽ nói: “Người trẻ tuổi kia không phải là đối thủ của Hạ Hoàn Nguyệt. Lãnh Cầm, chút nữa ta sẽ gọi hắn ta, ngươi mau chóng đưa người trẻ tuổi kia rời khỏi đây.”

Tuy tâm sự nặng nề nhưng Lãnh Cầm vẫn thấy trong câu này của Hạ lão bản có một chút không bình thường.

Ngẩng đầu nhìn lại Hạ lão bản, Lãnh Cầm đã nhìn thấy khuôn mặt của Hạ lão bản cứng lại, vẻ mặt tái nhợt, giống như nhìn thấy một người cực kì không muốn gặp lại. Lãnh Cầm còn muốn mở miệng nói cái gì nhưng Hạ lão bản đã mở miệng nói: “Hạ Hoàn Nguyệt, dừng tay.”

“Hừ.” Hạ Hoán Vân đang giao đấu cùng Nhậm Lăng, hắn đã sớm phát hiện ra Lãnh Cầm và Hạ lão bản, nhưng chỉ lúc này nghe thấy Hạ lão bản mở miệng, hắn mới dời mắt nhìn về phía hai người bọn họ, rồi bức Nhậm Lăng lui vài bước.

Võ công của Nhậm Lăng cũng không tính là yếu, nhưng vừa rồi đấu cùng hắn rất lâu cũng có chút mệt mỏi. Huống hồ chiêu này của Hạ Hoán Vân không dốc toàn lực nhưng cũng dùng tới tám phần công lực, Nhậm Lăng bị đánh lùi lại nhưng không bị thương.

Tới khi Nhậm Lăng đứng lại mới kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía Lãnh Cầm.

Lúc này Hạ lão bản đã đi vài bước đứng trước Lãnh Cầm, chắn trước nàng, còn mình lại lạnh lùng đối mặt với Hạ Hoán Vân, trầm giọng nói: “Hạ Hoàn Nguyệt, bây giờ ngươi còn tìm tới đây làm gì? Ta đã không còn là Hạ Hoán Vân năm đó, ngươi còn không rõ sao?”

“Là sao? Ngươi không phải Hạ Hoán Vân? Như vậy tính mạng của sư phụ ngươi cũng không muốn cứu, phải không?” Trong giọng nói của Hạ Hoàn Nguyệt có chút trào phúng.

“Ngươi nói gì?” Vẻ mặt của Hạ lão bản đột nhiên thay đổi, nghi hoặc nhìn Hạ Hoàn Nguyệt.

Hạ Hoàn Nguyệt không nói gì, chắp tay sau lưng nhìn Hạ lão bản.

Lãnh Cầm nghe không hiểu bọn họ nói gì, chỉ thừa dịp này nhỏ giọng gọi Nhậm Lăng. Nhậm Lăng nghe thấy, đi về phía Lãnh Cầm, không để ý tới hai người nào đó đang đối chọi gay gắt. Lãnh Cầm hỏi Nhậm Lăng: “Ngươi thấy thế nào? Có bị thương không? Phương Tiểu An, huynh ấy…Không đi cùng ngươi sao?”

“Không thấy Phương huynh đệ nữa.” Nhậm Lăng khẽ nhíu mày.

Lãnh Cầm ngẩn ra, nhanh chóng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tiểu An, huynh ấy…Sao có thể không thấy đâu?”

“Vừa rồi người kia vừa nói một câu với chúng ta thấy không vừa ý nên đã động thủ. Ta muốn Phương huynh đệ trốn đi, ai ngờ đánh một lúc đã không thấy tung tích Phương huynh đệ , cũng không biết hắn đã đi đâu rồi.” Nhậm Lăng nói.

Lãnh Cầm chỉ thấy trong lòng lạnh lẽo, lại không biết phải nói gì, đành phải thấp giọng nói: “Ta muốn đi tìm hắn.”

“Lãnh Cầm.” Ngay lúc Lãnh Cầm nói ra lời này, Hạ lão bản đã đứng trước mặt hai người họ, trầm giọng mở miệng. Hạ lão bảnắn không quay đầu nhìn bọn họ nhưng tiếng nói chỉ cho Nhậm Lăng và Lãnh Cầm nghe thấy, hắn nói: “Làm theo lời ta nói.”

Vừa rồi Hạ lão bản đã nói, đợi hắn gọi người kia thì nhanh chóng đưa Nhậm Lăng đi khỏi.

Chỉ là…

Dưới tình huống này, Lãnh Cầm hiểu rõ dù thế nào mình cũng không rời đi.

Để Hạ lão bản đứng với nhân vật vô cùng lợi hại thế này, Lãnh Cầm không thể nào yên tâm, huống chi cũng không biết rốt cuộc Phương Tiểu An ở nơi nào, nếu không tìm được Phương Tiểu An về thì Lãnh Cầm tuyệt đối không trở về.

Hạ lão bản thấy hai người vẫn không có ý định rời đi, định lên tiếng bảo bọn họ chạy đi, lại nghe thấy Hạ Hoàn Nguyệt mở miệng: “Hạ Hoán Vân, ngươi đang nói thầm cái gì đó? Nhiều năm không gặp mà ngươi đã trở nên nhát như chuột vậy sao?”

“Ta vốn là người nhát như chuột, bây giờ ngươi mới biết sao?” Hạ lão bản nói chuyện tuyệt đối không ậm ờ, trên mặt có chút cười cười vô lại.

Hạ Hoàn Nguyệt không để ý tới những lời hắn nói, tiếp tục nói: “Hiện tại là tà đạo đứng đầu, ngươi biết không?”

“Không biết.” Hạ lão bản vô cùng bình tĩnh lắc đầu.

Lãnh Cầm ngạc nhiên trao đổi ánh mắt với Nhậm Lăng. Nhậm Lăng đã nghe nói tới một vị thủ lĩnh tà đạo, đó mà một nhân vật truyền kì trong giang hồ, tuy danh tiếng lớn nhưng người này có bao nhiêu đáng sợ, tất cả mọi người trong giang hồ đều biết.

Một người hơn hai mươi tuổi đã đánh bãi vị thủ lĩnh tà đạo đi trước, cũng đoạt thành trì, hơn nữa dẫn dắt tà đạo đối kháng với chính đạo, giết chết mấy trăm cao thủ chính đạo, người này…Thâm sâu không lường được.

Nhậm Lăng biết Hạ Hoàn Nguyệt, nhưng Lãnh Cầm không biết.

Lãnh Cầm không phải người trong giang hồ, cho nên nàng chỉ có thể suy đoán. Nàng nghĩ người này nhất định có võ công cực cao, mà hắn giống với Hạ lão bản như vậy, nếu không phải là huynh đệ song sinh thì nàng cũng không có cách giải thích nào khác.

Mà nếu người này là thủ lĩnh tà đạo, như vậy thì xuất thân của Hạ lão bản cũng không hề đơn giản.

“Hạ Hoán Vân, như vậy ta hỏi ngươi, ngươi cũng biết sư phụ ngươi, sắp bị ta giết?” Trong giọng nói của Hạ Hoàn Nguyệt chất chứa thứ gì đó, giống như oán giận, lại giống như u sầu.

Hạ lão bản lắc đầu, vẻ mặt thoáng trở nên u ám hơn.

Nhậm Lăng và Lãnh Cầm nhíu mày, thật sự nghe hai người nói chuyện.

Nhậm Lăng có hứng thú, không có nghĩ Lãnh Cầm có hứng thú nghe hai người này nói chuyện. Nhìn thoáng qua Hạ lão bản, Lãnh Cầm khẽ nói: “Hạ lão bản, người có chắc sẽ sống sót trong tay người này không?”

“Ngươi nói xem?” Hạ lão bản không quay đầu nhìn Lãnh Cầm, khóe môi nhếch lên, trong lời nói cũng có chút ý cười.

Lãnh Cầm mím môi, im lặng một chút cuối cùng hơi ngước mắt, quay sang nhìn Nhậm Lăng nói: “Ngươi ở lại giúp Hạ lão bản, ta đi tìm Phương Tiểu An.”

“Này…” Nhậm Lăng có chút lo lắng nhìn Lãnh Cầm.

Lãnh Cầm gật đầu với Nhậm Lăng, tiếp tục đè thấp tiếng nói: “Cha nuôi của ta thích cậy mạnh, ta mặc kệ võ công của ông ấy thế nào, có phải là đối thủ của người này hay không, ngươi nhất định phải…Giúp ta trông coi ông ấy, đừng để ông ấy khinh địch rồi chết ở chỗ này.”

“…Được.” Nhậm Lăng không tình nguyện đáp ứng Lãnh Cầm, nhưng nhìn thấy trong đôi mắt nàng có vẻ kiên trì, vẫn gật đầu.

Nhân được câu trả lời của Nhậm Lăng, Lãnh Cầm cũng không nán lại chờ câu trả lời của Hạ lão bản, xoay người đi chạy về phía rừng sâu. Lúc này Hạ lão bản cuối cùng quay đầu lại nhìn Lãnh Cầm chạy càng ngày càng xa, sờ sờ cái mũi cười khổ nói: Đứa nhỏ này, lại vì một người mà ngay cả cha nuôi cũng không cần rồi.” Những lời này nói cực kì thương cảm, nhưng nói ra từ miệng Hạ lão bản lại có chút trêu đùa.

Nhậm Lăng lẳng lặng đứng sau Hạ lão bản, lúc này cũng cười cười xen vào nói: “Phương huynh đệ tuyệt đối xứng đáng để Lãnh cô nương vì hắn làm như vậy.”

Hạ lão bản thật sự muốn hỏi theo lời Nhậm Lăng, rốt cuộc là nói Lãnh Cầm vì Phương Tiểu An mà vứt bỏ cha nuôi là đúng, hay là Lãnh Cầm quan tâm tới Phương Tiểu An là đúng. Nếu như vế trước là đúng thì hắn còn mặt mũi nào.

Hạ lão bản dời tầm mắt về phía Hạ Hoàn Nguyệt đang yên lặng đứng. Hạ Hoàn Nguyệt thấy rốt cuộc Hạ lão bản cũng nhìn về phía mình, cười khẽ một tiếng, cao giọng nói: “Lần này ta tới là muốn ngươi xuống núi.”

“A…?” Hạ lão bản nhíu mày, cũng không hỏi gì.

Hạ Hoàn Nguyệt sớm biết hắn sẽ phản ứng như vậy, cũng không ngờ hắn lại không hỏi gì, cho nên Hạ Hoàn Nguyệt tiếp tục nói: “Chúng ta giống nhau, mà ta đã dùng khuôn mặt này của ngươi giết rất nhiều người tự xưng là chính đạo, mà không lâu nữa, ta còn dùng khuôn mặt này giết sư phụ mà ngươi tôn kính nhất. Hạ Hoán Vân, đến mức này ngươi quả thật không chịu xuống núi cứu người sao?”

Sắc mặt Hạ lão bản cuối cùng hơi thay đổi, giọng nói của hắn có chút khô khốc: “Vì để ép ta ra tay?”

“Vì để ngươi ra tay.” Hạ Hoàn Nguyệt khẳng định gật đầu, lập tức bổ sung thêm: “Vì để ngươi xuất thủ, ta giết tổng cộng 99 người võ lâm chính đạo, sư phụ ngươi chính là người thứ một trăm.”

Cho dù là người nhẫn nại như Nhậm Lăng thì lúc này cũng bị mài mòn. Cho nên ngay sau đó, Hạ lão bản phóng người lên, hóa thành một luồng sáng đánh thẳng vào Hạ Hoàn Nguyệt. Mà lúc đó khi thấy Hạ lão bản xuất thủ, Nhậm Lăng cũng vung nhánh cây ra, tấn công về phía Hạ Hoàn Nguyệt.

Trong rừng cây, dưới ánh mặt trời loang lổ, ba người đấu ở một chỗ, nhưng lại khiến đại thụ xung quanh lắc lư liên tục.

.

.

Khi ba người đang giao đấu, Lãnh Cầm cũng đang lo lắng tìm tung tích Phương Tiểu An.

Nàng đi men theo dòng suối, lật từng bụi cỏ, tiếp tục đi về phía rừng sâu. Nàng cũng không biết Phương Tiểu An đã đi tới chỗ nào, cho nên lúc này nàng cũng chỉ suy đoán, dựa vào ý nghĩ của mình để tìm.

Lãnh Cầm chưa từng gấp gáp như vậy. Lần trước Phương Tiểu An rời đi, tuy rằng nàng nóng vội nhưng trong lòng vẫn nghĩ Phương Tiểu An sẽ không dễ dàng tự sát như vậy cho nên mới không cảm thấy hoảng hốt. Nhưng bây giờ, không thấy Phương Tiểu An, Lãnh Cầm bất luận thế nào cũng không thể yên tâm.

Lại đi dọc theo bờ suối một đoạn nữa, Lãnh Cầm nhìn thấy nhánh cây chĩa ra ngoài, nhìn thấy trên lá cây có vết máu loang lổ.

Trong lòng trầm xuống, Lãnh Cầm nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn giơ tay chạm vào vết máu trên lá. Vết máu khẽ đụng trên ngón tay, màu máu đỏ tươi, có thể thấy thời gian chưa lâu. Trong rừng cây này bình thường có rất ít người tới, mà nơi này cách chỗ Nhậm Lăng và Hạ Hoàn Nguyệt giao đấu một đoạn, chắc hẳn không phải của bọn họ. Như vậy vết máu này, nếu không phải do Hạ Hoàn Nguyệt dẫn theo người khác tới thì nhất định là của Phương Tiểu An

Trong lòng Lãnh Cầm có chút bối rối, xoa xoa vết máu lên thân cây, định lau vết máu kia, nhưng đầu ngón tay đỏ tươi trong lúc nàng suy nghĩ đã biến thành đỏ sậm. Lãnh Cầm xoa thế nào cũng không hết.

Lãnh Cầm cúi đầu nhìn xuống ngón tay, thở dài cúi người xuống dòng suối, giơ tay chạm vào dòng nước.

Mắt thấy màu đỏ dần biến mất, Lãnh Cầm đang muốn đứng dậy tiếp tục đi về phía trước thì đột nhiên thấy ảnh ngược của một người trong nước. Người nọ đứng ngay sau lưng nàng, thân hình vĩ đại, vốn dĩ không nhìn rõ lắm vì ánh mặt trời che khuất.

Lãnh Cầm đột nhiên cả kinh, nháy mắt quay đầu đối diện với đôi mắt trong suốt, trong đôi mắt kia có kinh ngạc, còn có chút không muốn.

Lãnh Cầm không kịp suy nghĩ vì sao trong đôi mắt kia lại có cảm giác không muốn từ bỏ, chỉ ngơ ngẩn nhìn Phương Tiểu An, đột nhiên giơ tay vòng lấy người trước mắt: “Tiểu An.”

“…Lãnh…Lãnh Cầm.” Phương Tiểu An cũng ngẩn ra, hai tay lơ lửng trong không trung, cảm nhận được sức nặng của nữ nhân trong lòng đang đặt trên thân mình/ Nữ nhân này luôn cường thế bá đạo, chưa bao giờ yếu ớt hoảng sợ ôm lấy mình như vậy.

Mà hắn luôn cảm thấy, mình chỉ có thể cách xa nữ nhân này, chứ chưa từng nghĩ tới nữ nhân này lại đột nhiên ôm chặt lấy mình.

Trong lòng Phương Tiểu An cũng hiểu được lúc này không phải lúc xúc động, hắn hơi ngẩn ra một chút rồi nói: “Lãnh cô nương, sao cô lại ở đây?”

“Ta nghe Đinh Việt nói Nhậm Lăng và huynh bị cái người giống Hạ lão bản kia bắt đi, ta lo lắng các ngươi xảy ra chuyện…Huynh lại không bị thương? Máu này là chuyện gì xảy ra?” Lãnh Cầm rốt cuộc buông Phương Tiểu An ra, cúi đầu quan sát cả người hắn không có vết thương gì, thuận tay còn ăn đậu hũ hắn.

Phương Tiểu An lập tức đỏ mặt, hắn cúi đầu nói: “Ta không bị thương gì, Lãnh cô nương, ở đây vô cùng nguy hiểm, cô vẫn nên về trước đi…Cô và Du Tú công tử, hôm nay chính thức ở cùng một chỗ, không phải sao?”

“Ta…” Lãnh Cầm nghẹn lời.

Phương Tiểu An cho rằng Lãnh Cầm phản ứng như vậy là vì Du Tú, cho nên lại cúi đầu thấp hơn, nói: “Lãnh cô nương, ta không sao, thật sự, không nên vì ta mà làm các ngươi chậm trễ…”

“Ngậm miệng.” Lãnh Cầm đột nhiên nói nhỏ một tiếng, cắt lời Phương Tiểu An.

Phương Tiểu An khó hiểu ngước mắt lên: “Hả?”

“Theo ta về khách điếm.” Lãnh Cầm biểu tình bá đạo muốn quay về khách điếm, không nói gì thêm với Phương Tiểu An, kéo tay hắn lôi về phía trấn Lâm Nhân. Mà Phương Tiểu An đi sau lưng nàng, không biết vì sao, dường như không có cách nào sử dụng chút hơi sức nào.

Có lẽ, chỉ vì không muốn rời khỏi bàn tay này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện