Bất luận thế nào, Tháp Dạ Ẩn, Sư Hồi Tuyết, Sư Vân, những thứ này đối với Lãnh Cầm đều ở khoảng cách rất xa.
Nàng tuyệt đối không thể ngờ không lâu sau mình sẽ tiếp xúc rất nhiều với chúng.
Ngày hôm sau trấn Lâm Nhân nghênh đón rất nhiều người từ bên ngoài tới, bọn họ tay cầm đao kiếm, có người lộ vẻ sát khí, có người mặt tràn trề vẻ quang minh chính đại, không biết rốt cuộc tới trấn Lâm Nhân làm gì.
Lãnh Cầm biết chuyện này từ trong miệng Đinh Việt. Sáng sớm Đinh Việt đã gõ cửa phòng Lãnh Cầm, vẻ mặt kinh hoàng nói với nàng: “Lão đại lão đại, bên ngoài có rất nhiều người trong võ lâm tới đây, ầm ĩ muốn ở trọ, hơn nữa còn cầm bức họa hỏi người đi đường tìm người được vẽ.”
Lãnh Cầm hơi ngẩn ra một lát rồi mới mặc thêm áo ngoài, nói với Đinh Việt: “Chúng ta đi xuống xem một chút.”
“Chờ một chút, lão đại.” Đinh Việt không lập tức đi xuống lầu, có ý muốn nói lại thôi đứng ở cửa phòng.
Lãnh Cầm nhíu mày, thấp giọng nói: “Làm sao vậy?”
Ánh mắt Đinh Việt hơi né tránh, đột nhiên như quyết định điều gì đó, lớn tiếng nói: “Lão đại, người đừng nên xuống, những người này đều là người trong võ lâm, trên y phục còn có vết máu, xem ra là mấy tên gia hỏa nóng tính. Nếu như bọn họ là người chính đạo thì tốt, nhưng nếu gặp phải người tà đạo thì…”
“Hạ lão bản còn chưa về, ta không đi thì ai đi?” Lãnh Cầm nhíu mày trả lời.
Đinh Việt giật mình, tiện đà nhắm mắt vỗ ngực: “Ta đi!”
Lãnh Cầm cười cười, trong mắt ẩn chứa dịu dàng, nàng nói: “Được rồi, chúng ta xuống thôi.” Nàng thật sự không quan tâm Đinh Việt nói gì. Vẻ mặt Đinh Việt như bị đả kích, cuối cùng vẫn phải đi theo Lãnh Cầm xuống lầu.
Lúc này dưới lầu đã đứng đầy người, đều là người bên ngoài trấn, đám khách quen nhìn thấy đám người cầm đao kiếm này tiến vào cũng sớm bị dọa chạy. Trong khách điếm đều là người trong võ lâm. Bọn hắn có lẽ không phải là một môn phái, thậm chí còn phân ra nhiều thế lực.
Lãnh Cầm xuống dưới lầu. Mấy người cầm đầu nhìn thấy nàng, lớn giọng hỏi: “Đây là lão bản của khách điếm Lâm Nhân?”
“Là ta.” Lúc này Hạ lão bản không có ở đây, Lãnh Cầm đều nói với bên ngoài như vậy.
Những người đó trao đổi ánh mắt một chút, sau đó một nam tử mặc trường bào màu xanh đen tiến lên, lấy từ trong người ra một bức họa, nói với Lãnh Cầm: “Cô nương, có nhận ra nam nhân này?”
Bức họa kia từ từ bị kéo ra, người trong bức tranh được vẽ toàn mỹ, phong thái anh tuấn, mắt phượng thâm thúy nhếch lên, mang theo ý cười khinh miệt, chính là Hạ Hoàn Nguyệt.
Ánh mắt Lãnh Cầm không hề biến đổi, nàng ngẩng đầu nói với nam nhân trước mắt: “Các ngươi tìm người này làm gì?”
“Nói như vậy, cô nương nhận ra người này?” Nam nhân cười nói.
Lãnh Cầm nhíu mày, không nói gì.
Nam nhân này có hơi nóng nảy, lại nói: “Cô nương có thể nói cho chúng ta biết, người này rốt cuộc ở đâu không?”
“Nói cho ta biết trước, các ngươi tìm hắn làm gì?” Lãnh Cầm vẫn kiên trì trả lời.
Nam nhân thấy Lãnh Cầm không có chút sợ hãi, không khỏi nhíu mày, nhìn lại người phía sau, mấy người thấp giọng nói gì đó, sau đó mới quay lại nói với Lãnh Cầm: “Nam nhân này là thủ lĩnh tà đạo, tên là Hạ Hoàn Nguyệt, hắn ta tội ác tày trời, giết rất nhiều người đức cao vọng trọng trong võ lâm. Chúng ta là phụng lệnh chưởng môn truy sát tên ác nhân này!”
Lãnh Cầm khẽ cau mày, lập tức mở miệng định nói, nhưng lúc này khóe mắt quét tới người đang đi vào từ cửa lớn.
Lãnh Cầm hơi sửng sốt, phản ứng đầu tiên là nâng trán.
“Hạ…Hạ lão bản.” Khi Lãnh Cầm còn chưa kịp ngăn cản, Đinh Việt đã mở miệng gọi.
Người đang đi vào từ ngoài cửa, toàn thân mặc y phục màu xám, đầu tóc màu xám trắng tùy ý buộc đằng sau ót, nhìn vô cùng lếch thếch, không phải Hạ lão bản thì là ai. Mà vừa rồi Hạ lão bản bước vào khách điếm đã cảm thấy sự tức giận không bình thường, đang muốn lặng lẽ rời đi thì lại bị Đinh Việt gọi lại. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người trong phòng đều dời tầm mắt tới người Hạ lão bản.
Hạ lão bản không đi nổi, chỉ có thể cười gượng: “Đinh Việt, ngươi gọi ta làm gì?”
Sắc mặt Đinh Việt trắng nhợt, mơ hồ nhận ra bản thân đã làm việc không nên làm, nhưng hắn cũng chỉ cười khổ. Mà nam tử vừa rồi nói chuyện với Lãnh Cầm bỗng thay đổi sắc mặt, những người phía sau hắn cũng lôi vũ khí ra, nắm chặt chờ đấu với Hạ lão bản.
Hạ lão bản thực sự vô tội, vừa mới vào trong khách điếm, chưa hiểu chuyện gì đã bị người ta nhìn chòng chọc. Hắn nhức đầu nói: “Trước tiên các ngươi đừng như vậy với ta, tốt xấu gì cũng nói cho ta biết xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cái tên Hạ Hoàn Nguyệt kia làm ra chuyện gì sao?”
“Hạ Hoàn Nguyệt, ngươi còn nói xằng bậy gì?” Nam nhân ngắt lời Hạ lão bản, rõ ràng coi Hạ lão bản là Hạ Hoàn Nguyệt.
Hạ lão bản giật mình, nhưng không phủ nhận, ngược lại trở nên yên lặng, chắp tay sau lưng nói với đám người: “Các ngươi nói cho ta biết, ta rốt cuộc làm cái gì? Sao các ngươi lại chạy tới nơi hẻo lánh này giết ta?”
“Hạ Hoàn Nguyệt! Ngươi giết Võ lâm minh chủ Giang Hữu tiền bối, còn treo đầu ông ấy lên đầu tháp, tội ác này khiến người thần đều căm phẫn! Không nói tới mấy năm nay ngươi dùng thế lực của ngươi tàn sát võ lâm chính đạo, vô số oan hồn…” Người nọ vừa nói tới tội ác của Hạ Hoàn Nguyệt, muốn dừng cũng không dừng được.
Nhưng Hạ lão bản không cho hắn nói tiếp, sắc mặt tái nhợt cắt lời: “Ngươi nói…Hạ Hoàn Nguyệt giết Giang Hữu, hắn thật sự…giết Giang Hữu?”
“Chính là việc ngươi làm, chẳng lẽ ngươi muốn phủ nhận?” Người nọ hoàn toàn coi Hạ lão bản là Hạ Hoàn Nguyệt.
Hạ lão bản đột nhiên cười một tràng dài, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lãnh Cầm và đám người, ánh mắt vốn lười biếng đột nhiên trở nên sắc bén, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Bất luận các ngươi có tin hay không, ta không phải Hạ Hoàn Nguyệt, tên ta là Hạ Hoán Vân, có thù không đội trời chung với Hạ Hoàn Nguyệt.”
Những lời này của Hạ lão bản chứa đầy sức mạnh khiến cả phòng đầy người đột nhiên yên lặng.
Sau lúc lâu, có một người đột nhiên nói: “Hạ Hoán Vân, không phải là Đại đệ tử của Giang Hữu sao?”
“Tịch Nguyệt Kiếm Hạ Hoán Vân?”
Lãnh Cầm hơi ngẩn người, tuy rằng hai năm trước nàng biết rõ Hạ lão bản là người trong võ lâm, vì nguyên nhân nào đó mới tới đây ẩn cư, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy tên giang hồ của Hạ lão bản.
Tịch Nguyệt Kiếm Hạ Hoán Vân, Lãnh Cầm chưa từng thấy Hạ lão bản chạm vào kiếm một lần nào/
Một đám người trong võ lâm cũng do dự, không biết có nên tin lời Hạ lão bản hay không. Họ thương lượng hồi lâu, mới có người nói: “Ngươi làm cách nào chứng minh ngươi là Hạ Hoán Vân?”
Hạ lão bản liếc nhìn người đó, chắp tay sau lưng không nói lời nào. Sau một lát mới nói: “Ta không có cách chứng minh.”
“Hạ lão bản…” Lãnh Cầm sửng sốt, thực ra không biết giúp Hạ lão bản thế nào. Hạ lão bản nhìn phản ứng của nàng cũng chỉ khẽ lắc đầu.
Ý tứ kia cực kỳ rõ ràng, hắn không cần Lãnh Cầm giúp hắn.
Đinh Việt và Lãnh Cầm nhìn một mình Hạ lão bản bị đám người trong võ lâm vây quanh, im lặng không biết nên làm gì. Nhậm Lăng và Tô Tịnh cũng không biết đã đi đâu. Lãnh Cầm cũng hiểu rõ lúc này Tô Tịnh và Nhậm Lăng không thể xuất hiện, khắp thiên hạ đều cho rằng Nhậm Lăng đã chết, Nhậm Lăng tuyệt đối không thể là người làm chứng.
Nhưng lúc này ngoại trừ Nhậm Lăng và Tô Tịnh thì Lãnh Cầm cũng không nghĩ ra có người có thể giúp Hạ lão bản.
Cũng vào lúc này, trong đám người có nam tử lúc đầu nói chuyện với Lãnh Cầm, đột nhiên buông vũ khí xuống, nói: “Các vị nghe ta nói một lời.”
“Ngươi muốn nói cái gì? Chẳng lẽ ngươi tin người này không phải Hạ Hoàn Nguyệt mà là Đại đệ tử của tiền bối Giang Hữu sao? Thế giải thích thế nào về việc vẻ ngoài của hắn giống hệt Hạ Hoàn Nguyệt?” Có người khác bất mãn mở miệng nói.
Nam tử kia mỉm cười, lại nói: “Tuy không thể xác định chắc chắn nhưng ta cảm thấy người này không phải Hạ Hoàn Nguyệt.”
“Ngươi đang nói cái gì? Ngươi dễ dàng như vậy đã bị tên gian ác này lừa gạt?”
“Không.” Người nọ thu kiếm vào vỏ, “Theo tin tức của chúng ta, khi Hạ Hoàn Nguyệt chạy trốn tới trấn này đã bị thương rất nặng. Hơn nữa nếu người này là Hạ Hoàn Nguyệt thì hắn tuyệt đối không đứng ở đây cho chúng ta giết.”
“Hừ, đừng tự cho là mình thông minh.”
Trong đám người có giọng nói bất mãn, nhưng cũng có người bị nam tử này thuyết phục, trong khoảng thời gian ngắn chia thành hai phe. Mọi người tranh chấp rất lâu. Ba người Lãnh Cầm, Đinh Việt và Hạ lão bản đứng một bên ngẩng đầu nhìn bọ họ tranh cãi. Lãnh Cầm và Đinh Việt đi tới trước mặt Hạ lão bản.
Ánh mắt phức tạp nhìn Hạ lão bản, Lãnh Cầm vừa định nói gì thì Hạ lão bản lại dùng mắt ngăn cản nàng.
Lãnh Cầm nhìn ánh mắt của Hạ lão bản, đột nhiên cảm thấy tức giận. Mình vì hắn suy nghĩ mà người này lại không hề lo lắng an nguy của chính mình, coi như nàng đã lo lắng vô ích.
Lãnh Cầm nghĩ như vậy, nhịn không được quay đầu nhìn ra đường lớn.
Lúc này những người đó cuối cùng cũng tranh cãi ra kết quả, không lâu sau, nam nhân mặc y phục xanh đen lại bước ra, đứng cách ba người một đoạn: “Theo ta biết thiếu chủ Sư Hồi Tuyết của Tháp Dạ Ẩn sẽ nhanh chóng tới khách điếm. Hắn đã từng giao đấu với Hạ Hoàn Nguyệt. Rốt cuộc ngươi có phải Hạ Hoàn Nguyệt hay không chờ chút nữa Sư thiếu hiệp tới sẽ biết rõ.”
“Được được.” Hạ lão bản gật đầu đáp.
Lãnh Cầm nghe hai người nói chuyện, bàn tay trong áo đột nhiên nắm chặt.
Người tên Sư Hồi Tuyết kia, nghe vào trong tai Lãnh Cầm luôn luôn có cảm giác khác lạ.
Những người này vẫn không yên tâm về Hạ lão bản, tất cả mọi người đều ở trong đại sảnh của khách điếm, cầm vũ khí trong tay nhìn Hạ lão bản, không để Hạ lão bản rời đi nửa bước.
Hạ lão bản có chút dở khóc dở cười, nhưng lúc này hắn hoàn toàn không có tâm trạng nói đùa. Hắn im lặng ngồi ở đại sảnh, bên cạnh là Lãnh Cầm và Đinh Việt cũng đang im lặng. Hắn đang chờ đợi cái tên Sư Hồi Tuyết kia tới, để hắn chứng minh mình không phải là Hạ Hoàn Nguyệt.
Lúc này, hắn thật sự muốn đích thân đi tìm tên Hạ Hoàn Nguyệt kia, tự tay giết hắn.
Nàng tuyệt đối không thể ngờ không lâu sau mình sẽ tiếp xúc rất nhiều với chúng.
Ngày hôm sau trấn Lâm Nhân nghênh đón rất nhiều người từ bên ngoài tới, bọn họ tay cầm đao kiếm, có người lộ vẻ sát khí, có người mặt tràn trề vẻ quang minh chính đại, không biết rốt cuộc tới trấn Lâm Nhân làm gì.
Lãnh Cầm biết chuyện này từ trong miệng Đinh Việt. Sáng sớm Đinh Việt đã gõ cửa phòng Lãnh Cầm, vẻ mặt kinh hoàng nói với nàng: “Lão đại lão đại, bên ngoài có rất nhiều người trong võ lâm tới đây, ầm ĩ muốn ở trọ, hơn nữa còn cầm bức họa hỏi người đi đường tìm người được vẽ.”
Lãnh Cầm hơi ngẩn ra một lát rồi mới mặc thêm áo ngoài, nói với Đinh Việt: “Chúng ta đi xuống xem một chút.”
“Chờ một chút, lão đại.” Đinh Việt không lập tức đi xuống lầu, có ý muốn nói lại thôi đứng ở cửa phòng.
Lãnh Cầm nhíu mày, thấp giọng nói: “Làm sao vậy?”
Ánh mắt Đinh Việt hơi né tránh, đột nhiên như quyết định điều gì đó, lớn tiếng nói: “Lão đại, người đừng nên xuống, những người này đều là người trong võ lâm, trên y phục còn có vết máu, xem ra là mấy tên gia hỏa nóng tính. Nếu như bọn họ là người chính đạo thì tốt, nhưng nếu gặp phải người tà đạo thì…”
“Hạ lão bản còn chưa về, ta không đi thì ai đi?” Lãnh Cầm nhíu mày trả lời.
Đinh Việt giật mình, tiện đà nhắm mắt vỗ ngực: “Ta đi!”
Lãnh Cầm cười cười, trong mắt ẩn chứa dịu dàng, nàng nói: “Được rồi, chúng ta xuống thôi.” Nàng thật sự không quan tâm Đinh Việt nói gì. Vẻ mặt Đinh Việt như bị đả kích, cuối cùng vẫn phải đi theo Lãnh Cầm xuống lầu.
Lúc này dưới lầu đã đứng đầy người, đều là người bên ngoài trấn, đám khách quen nhìn thấy đám người cầm đao kiếm này tiến vào cũng sớm bị dọa chạy. Trong khách điếm đều là người trong võ lâm. Bọn hắn có lẽ không phải là một môn phái, thậm chí còn phân ra nhiều thế lực.
Lãnh Cầm xuống dưới lầu. Mấy người cầm đầu nhìn thấy nàng, lớn giọng hỏi: “Đây là lão bản của khách điếm Lâm Nhân?”
“Là ta.” Lúc này Hạ lão bản không có ở đây, Lãnh Cầm đều nói với bên ngoài như vậy.
Những người đó trao đổi ánh mắt một chút, sau đó một nam tử mặc trường bào màu xanh đen tiến lên, lấy từ trong người ra một bức họa, nói với Lãnh Cầm: “Cô nương, có nhận ra nam nhân này?”
Bức họa kia từ từ bị kéo ra, người trong bức tranh được vẽ toàn mỹ, phong thái anh tuấn, mắt phượng thâm thúy nhếch lên, mang theo ý cười khinh miệt, chính là Hạ Hoàn Nguyệt.
Ánh mắt Lãnh Cầm không hề biến đổi, nàng ngẩng đầu nói với nam nhân trước mắt: “Các ngươi tìm người này làm gì?”
“Nói như vậy, cô nương nhận ra người này?” Nam nhân cười nói.
Lãnh Cầm nhíu mày, không nói gì.
Nam nhân này có hơi nóng nảy, lại nói: “Cô nương có thể nói cho chúng ta biết, người này rốt cuộc ở đâu không?”
“Nói cho ta biết trước, các ngươi tìm hắn làm gì?” Lãnh Cầm vẫn kiên trì trả lời.
Nam nhân thấy Lãnh Cầm không có chút sợ hãi, không khỏi nhíu mày, nhìn lại người phía sau, mấy người thấp giọng nói gì đó, sau đó mới quay lại nói với Lãnh Cầm: “Nam nhân này là thủ lĩnh tà đạo, tên là Hạ Hoàn Nguyệt, hắn ta tội ác tày trời, giết rất nhiều người đức cao vọng trọng trong võ lâm. Chúng ta là phụng lệnh chưởng môn truy sát tên ác nhân này!”
Lãnh Cầm khẽ cau mày, lập tức mở miệng định nói, nhưng lúc này khóe mắt quét tới người đang đi vào từ cửa lớn.
Lãnh Cầm hơi sửng sốt, phản ứng đầu tiên là nâng trán.
“Hạ…Hạ lão bản.” Khi Lãnh Cầm còn chưa kịp ngăn cản, Đinh Việt đã mở miệng gọi.
Người đang đi vào từ ngoài cửa, toàn thân mặc y phục màu xám, đầu tóc màu xám trắng tùy ý buộc đằng sau ót, nhìn vô cùng lếch thếch, không phải Hạ lão bản thì là ai. Mà vừa rồi Hạ lão bản bước vào khách điếm đã cảm thấy sự tức giận không bình thường, đang muốn lặng lẽ rời đi thì lại bị Đinh Việt gọi lại. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người trong phòng đều dời tầm mắt tới người Hạ lão bản.
Hạ lão bản không đi nổi, chỉ có thể cười gượng: “Đinh Việt, ngươi gọi ta làm gì?”
Sắc mặt Đinh Việt trắng nhợt, mơ hồ nhận ra bản thân đã làm việc không nên làm, nhưng hắn cũng chỉ cười khổ. Mà nam tử vừa rồi nói chuyện với Lãnh Cầm bỗng thay đổi sắc mặt, những người phía sau hắn cũng lôi vũ khí ra, nắm chặt chờ đấu với Hạ lão bản.
Hạ lão bản thực sự vô tội, vừa mới vào trong khách điếm, chưa hiểu chuyện gì đã bị người ta nhìn chòng chọc. Hắn nhức đầu nói: “Trước tiên các ngươi đừng như vậy với ta, tốt xấu gì cũng nói cho ta biết xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cái tên Hạ Hoàn Nguyệt kia làm ra chuyện gì sao?”
“Hạ Hoàn Nguyệt, ngươi còn nói xằng bậy gì?” Nam nhân ngắt lời Hạ lão bản, rõ ràng coi Hạ lão bản là Hạ Hoàn Nguyệt.
Hạ lão bản giật mình, nhưng không phủ nhận, ngược lại trở nên yên lặng, chắp tay sau lưng nói với đám người: “Các ngươi nói cho ta biết, ta rốt cuộc làm cái gì? Sao các ngươi lại chạy tới nơi hẻo lánh này giết ta?”
“Hạ Hoàn Nguyệt! Ngươi giết Võ lâm minh chủ Giang Hữu tiền bối, còn treo đầu ông ấy lên đầu tháp, tội ác này khiến người thần đều căm phẫn! Không nói tới mấy năm nay ngươi dùng thế lực của ngươi tàn sát võ lâm chính đạo, vô số oan hồn…” Người nọ vừa nói tới tội ác của Hạ Hoàn Nguyệt, muốn dừng cũng không dừng được.
Nhưng Hạ lão bản không cho hắn nói tiếp, sắc mặt tái nhợt cắt lời: “Ngươi nói…Hạ Hoàn Nguyệt giết Giang Hữu, hắn thật sự…giết Giang Hữu?”
“Chính là việc ngươi làm, chẳng lẽ ngươi muốn phủ nhận?” Người nọ hoàn toàn coi Hạ lão bản là Hạ Hoàn Nguyệt.
Hạ lão bản đột nhiên cười một tràng dài, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lãnh Cầm và đám người, ánh mắt vốn lười biếng đột nhiên trở nên sắc bén, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Bất luận các ngươi có tin hay không, ta không phải Hạ Hoàn Nguyệt, tên ta là Hạ Hoán Vân, có thù không đội trời chung với Hạ Hoàn Nguyệt.”
Những lời này của Hạ lão bản chứa đầy sức mạnh khiến cả phòng đầy người đột nhiên yên lặng.
Sau lúc lâu, có một người đột nhiên nói: “Hạ Hoán Vân, không phải là Đại đệ tử của Giang Hữu sao?”
“Tịch Nguyệt Kiếm Hạ Hoán Vân?”
Lãnh Cầm hơi ngẩn người, tuy rằng hai năm trước nàng biết rõ Hạ lão bản là người trong võ lâm, vì nguyên nhân nào đó mới tới đây ẩn cư, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy tên giang hồ của Hạ lão bản.
Tịch Nguyệt Kiếm Hạ Hoán Vân, Lãnh Cầm chưa từng thấy Hạ lão bản chạm vào kiếm một lần nào/
Một đám người trong võ lâm cũng do dự, không biết có nên tin lời Hạ lão bản hay không. Họ thương lượng hồi lâu, mới có người nói: “Ngươi làm cách nào chứng minh ngươi là Hạ Hoán Vân?”
Hạ lão bản liếc nhìn người đó, chắp tay sau lưng không nói lời nào. Sau một lát mới nói: “Ta không có cách chứng minh.”
“Hạ lão bản…” Lãnh Cầm sửng sốt, thực ra không biết giúp Hạ lão bản thế nào. Hạ lão bản nhìn phản ứng của nàng cũng chỉ khẽ lắc đầu.
Ý tứ kia cực kỳ rõ ràng, hắn không cần Lãnh Cầm giúp hắn.
Đinh Việt và Lãnh Cầm nhìn một mình Hạ lão bản bị đám người trong võ lâm vây quanh, im lặng không biết nên làm gì. Nhậm Lăng và Tô Tịnh cũng không biết đã đi đâu. Lãnh Cầm cũng hiểu rõ lúc này Tô Tịnh và Nhậm Lăng không thể xuất hiện, khắp thiên hạ đều cho rằng Nhậm Lăng đã chết, Nhậm Lăng tuyệt đối không thể là người làm chứng.
Nhưng lúc này ngoại trừ Nhậm Lăng và Tô Tịnh thì Lãnh Cầm cũng không nghĩ ra có người có thể giúp Hạ lão bản.
Cũng vào lúc này, trong đám người có nam tử lúc đầu nói chuyện với Lãnh Cầm, đột nhiên buông vũ khí xuống, nói: “Các vị nghe ta nói một lời.”
“Ngươi muốn nói cái gì? Chẳng lẽ ngươi tin người này không phải Hạ Hoàn Nguyệt mà là Đại đệ tử của tiền bối Giang Hữu sao? Thế giải thích thế nào về việc vẻ ngoài của hắn giống hệt Hạ Hoàn Nguyệt?” Có người khác bất mãn mở miệng nói.
Nam tử kia mỉm cười, lại nói: “Tuy không thể xác định chắc chắn nhưng ta cảm thấy người này không phải Hạ Hoàn Nguyệt.”
“Ngươi đang nói cái gì? Ngươi dễ dàng như vậy đã bị tên gian ác này lừa gạt?”
“Không.” Người nọ thu kiếm vào vỏ, “Theo tin tức của chúng ta, khi Hạ Hoàn Nguyệt chạy trốn tới trấn này đã bị thương rất nặng. Hơn nữa nếu người này là Hạ Hoàn Nguyệt thì hắn tuyệt đối không đứng ở đây cho chúng ta giết.”
“Hừ, đừng tự cho là mình thông minh.”
Trong đám người có giọng nói bất mãn, nhưng cũng có người bị nam tử này thuyết phục, trong khoảng thời gian ngắn chia thành hai phe. Mọi người tranh chấp rất lâu. Ba người Lãnh Cầm, Đinh Việt và Hạ lão bản đứng một bên ngẩng đầu nhìn bọ họ tranh cãi. Lãnh Cầm và Đinh Việt đi tới trước mặt Hạ lão bản.
Ánh mắt phức tạp nhìn Hạ lão bản, Lãnh Cầm vừa định nói gì thì Hạ lão bản lại dùng mắt ngăn cản nàng.
Lãnh Cầm nhìn ánh mắt của Hạ lão bản, đột nhiên cảm thấy tức giận. Mình vì hắn suy nghĩ mà người này lại không hề lo lắng an nguy của chính mình, coi như nàng đã lo lắng vô ích.
Lãnh Cầm nghĩ như vậy, nhịn không được quay đầu nhìn ra đường lớn.
Lúc này những người đó cuối cùng cũng tranh cãi ra kết quả, không lâu sau, nam nhân mặc y phục xanh đen lại bước ra, đứng cách ba người một đoạn: “Theo ta biết thiếu chủ Sư Hồi Tuyết của Tháp Dạ Ẩn sẽ nhanh chóng tới khách điếm. Hắn đã từng giao đấu với Hạ Hoàn Nguyệt. Rốt cuộc ngươi có phải Hạ Hoàn Nguyệt hay không chờ chút nữa Sư thiếu hiệp tới sẽ biết rõ.”
“Được được.” Hạ lão bản gật đầu đáp.
Lãnh Cầm nghe hai người nói chuyện, bàn tay trong áo đột nhiên nắm chặt.
Người tên Sư Hồi Tuyết kia, nghe vào trong tai Lãnh Cầm luôn luôn có cảm giác khác lạ.
Những người này vẫn không yên tâm về Hạ lão bản, tất cả mọi người đều ở trong đại sảnh của khách điếm, cầm vũ khí trong tay nhìn Hạ lão bản, không để Hạ lão bản rời đi nửa bước.
Hạ lão bản có chút dở khóc dở cười, nhưng lúc này hắn hoàn toàn không có tâm trạng nói đùa. Hắn im lặng ngồi ở đại sảnh, bên cạnh là Lãnh Cầm và Đinh Việt cũng đang im lặng. Hắn đang chờ đợi cái tên Sư Hồi Tuyết kia tới, để hắn chứng minh mình không phải là Hạ Hoàn Nguyệt.
Lúc này, hắn thật sự muốn đích thân đi tìm tên Hạ Hoàn Nguyệt kia, tự tay giết hắn.
Danh sách chương