Tất cả chúng tôi kinh hãi, Emma trợn mắt há hốc mồm nhìn mẹ: “Sao mẹ đánh con?” Cô gái đáng thương, cô hoàn toàn không biết đã làm sai điều gì.

Lồng ngực mẹ phập phồng, đôi môi đỏ tươi nở nụ cười châm chọc, dáng vẻ xa lạ như một người hoàn toàn khác.

“Chút thủ đoạn nho nhỏ của con không có tác dụng trước mặt mẹ đâu, mẹ biết đó là con, bảo bối à.” Bà nhỏ nhẹ nói, đi đến gần Emma, gương mặt trang điểm đậm kề sát vào cô, ra vẻ trìu mến nói tiếp: “Thân ái, con có một gương mặt trẻ trung quyến rũ, làn da trắng như tuyết, còn có mái tóc vàng óng này….” Bà cầm mái tóc của Emma đưa lên mũi, vừa ngửi vừa say mê nói: “Chỉ cần là đàn ông đều sẽ yêu thích nó không buông tay.”

“Mẹ.” Emma sợ hãi nỉ non.

“Con lớn lên giống mẹ như đúc. Nhìn con, mẹ sẽ nhớ đến bản thân trước đây, nhưng con giống như một đóa hoa đang nở rộ, mà mẹ thì đang từ từ già đi…” Một giây sau, mẹ bỗng đổi sắc mặt, bà nắm vai Emma, dùng giọng điệu kinh khủng nói: “Đừng đắc ý! Mày đang cười nhạo tao, mày nghĩ tao không biết gì, nhưng tao đã sớm đoán được tất cả, sớm muộn gì mày cũng quyến rũ chồng tao!”

Bà cầm lấy cây kéo, có lẽ bà điên rồi, bà nắm lấy mái tóc vàng của Emma mà cắt loạn! Emma hét lên, tôi buông Morgan và Lily ra, chạy đến tách hai người xa.

“Julian!”

Tôi giật lấy cây kéo trong tay mẹ, bà như không tin nổi nhìn tôi. Hiện giờ nhìn mẹ vừa xấu xí vừa đáng sợ, Emma òa khóc trong lòng tôi, mái tóc là bảo bối của cô, mỗi ngày cô đều dành nhiều thời gian chăm sóc nó. Morgan và Lily trốn sau lưng tôi, khiếp đảm nhìn mẹ.

“Mau trả cho mẹ, Julian!” Mẹ giơ tay về phía tôi, tôi giấu cây kéo ra sau, cố chấp nhìn bà lắc đầu. Mẹ tức giận gào lên: “Đưa cho mẹ, lẽ nào con cũng muốn bị phạt!”

Tôi lấy giấy bút trên người ra viết lên…

Mẹ lừa chúng con, lừa mọi người.

Thứ chúng con muốn chưa bao giờ là quà cáp, bọn con không muốn chúng. Đã bốn tháng mẹ không thèm đến liếc nhìn chúng con lấy một cái, Morgan và Lily sắp quên hai đứa còn có mẹ. Hai đứa không còn thân thiết với mẹ, cũng như con không cách nào tin mẹ nữa.

Tôi viết ngoáy liêu xiêu mấy chữ, trước khi bút than trong tay tôi bị gãy, tôi viết câu cuối cùng.

Chồng của mẹ có biết mẹ nhốt bốn đứa con ở tầng hầm trong chính căn nhà của hắn không?

Mẹ trợn to hai mắt, kích động đến nỗi hai vai run run.

“Julian…” Giọng nói của bà cũng phát run, nhưng vẫn muốn cố gắng duy trì điệu bộ của một quý phu nhân, khiến thoạt nhìn bà càng thêm buồn cười. Mẹ lên tiếng: “Cởi áo ra, mẹ phải phạt con, con đúng là một đứa hư hỏng.”

Tôi không nhúc nhích nhìn bà.

“Thân ái, nếu con không làm theo, bị phạt sẽ không phải một mình con đâu.” Bà nhỏ giọng uy hiếp.

“Không…” Emma nắm tay tôi nhưng tôi đẩy em gái ra.

Tôi cởi áo ra, sau đó quỳ xuống đưa lưng về phía bà. Mẹ cầm dây gai chúng tôi dùng làm củi quất lên lưng tôi, tôi đau đến chảy mồ hôi lạnh.

Mấy đứa em bị ép đứng một góc nhìn, làm vậy để sau này chúng ngoan ngoãn nghe lời, nếu không sẽ bị phạt như tôi. Tôi đã nghĩ sẽ cảm thấy đau lòng, thế nhưng lại không có. Sau từng lời nói dối của mẹ, chúng tôi cũng dần dần tuyệt vọng.

Có lẽ là trước đó, tim tôi đã chết.

Mẹ đánh lên lưng tôi vài chục cái, trông lưng tôi vô cùng thê thảm, sau đó bà ném dây gai đi, giống như nó là thứ gì đó rất dơ bẩn. Mặt mày bà trắng bệch, bà không nói gì, thậm chí là không liếc nhìn chúng tôi lấy một cái liền nhấc váy xoay người rời đi.

“Ôi chao, Julian!” Mấy đứa em chạy đến đỡ tôi lên giường, tôi không cách nào cử động, một chút sức lực cũng không có. Giờ phút này, tôi cảm thấy bản thân như sắp chết đi.

Lúc mọi người đang luống cuống tay chân, một người đi xuống cầu thang.

Robert luôn đứng ở đó từ nãy giờ, hắn tận mắt chứng kiến tất cả.

“Đi lấy nước sạch, cần rửa vết thương cho nó, nếu không chẳng mấy chốc sẽ sinh mủ.” Robert lên tiếng, hắn lấy ra một cái bình nhỏ đặt xuống trước mặt tôi: “Uống một ngụm, mày sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Người Robert nồng nặc mùi rượu, nhưng hắn lại tỉnh táo.

“Cảnh ngộ của mày và tao thật giống nhau.” Robert như lầm bầm nói một mình, “Chỉ cần chọc giận ả mất hứng, ả sẽ quất roi tao. Tao luôn là nô lệ của ả, ả muốn tao làm gì, tao nhất định phải làm cái đó. Trước mặt ả, chúng ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có phục tùng.” Hắn khom lưng, giọng nói khàn khàn mà ác độc: “Đây là nguyền rủa trên người chúng ta.”

Tôi nhìn Robert, chợt phát hiện màu mắt hai chúng tôi giống hệt nhau.

Emma bưng nước đi đến, Robert liền đứng dậy.

“Sau lúc nãy cậu không ngăn cản mẹ?” Emma hơi tức giận hỏi. Cô trách hắn máu lạnh, cô cho là hắn có thể ngăn cản hành động bạo hành của mẹ.

Robert nhìn Emma thật lâu, một lúc sau, hai mắt đầy tia máu vằn vện của hắn mới dời đi.

Đêm đó tôi đau đến không ngủ yên, tôi khui bình rượu uống một ngụm. Vị rượu đắng chát, tôi ho khan trong chốc lát rồi đậy bình lại, giấu nó dưới gầm giường.

Ngày hôm sau, lúc đang thay băng cho tôi, Emma nói: “Chúng ta không thể ở đây.”

Mái tóc của cô đã bị mẹ cắt hỏng, cô chỉ có thể cắt tỉa lại, mái tóc chỉ còn dài đến vai, nhưng cô vẫn tự hào vì nó như cũ. Sau đêm đó, dường như Emma thay đổi, nhưng tôi không nói ra.

Cô dừng lại rồi nói: “Ở đây có rất nhiều thứ quý giá, tùy tiện lấy là có thể giúp chúng ta cơm áo không lo.”

Emma nói không sai, trong trang viên có rất nhiều đồ cổ và tranh quý, nhưng lấy chúng không dễ, hơn nữa chúng tôi không thể bán chúng ngay lập tức.

“Chúng ta sẽ có cách.” Emma dựa đầu vào vai tôi nói.

Cánh cửa bỗng bật mở, tôi và Emma lập tức tách ra.

Mẹ đi xuống, bà nở nụ cười dịu dàng rồi gọi chúng tôi: “Các con.”

Lúc mẹ đến gần, mấy đứa em theo bản năng trốn sau lưng tôi.

Mẹ dừng lại nhìn bốn anh em tôi, sau đó đau đớn ôm ngực nói: “Mẹ đã quá tức giận, mẹ xin lỗi, Julian.” Bà đi về phía tôi, cúi người kéo tay tôi nói: “Tha thứ cho mẹ, thân ái. Đó là vì những lời của con làm mẹ quá thương tâm, nhưng người mẹ nào cũng vậy, dù con oán hận mẹ thì mẹ cũng không thể nào quên các con.”

Mắt bà đỏ hoe, dáng vẻ như rất đau khổ. Morgan và Lily động lòng, dù sao hai đứa chỉ là trẻ con. Emma bình tĩnh đứng cạnh tôi, trên mặt không có chút biểu cảm.

Mẹ kéo tay tôi hỏi: “Con bằng lòng tha thứ cho mẹ chứ? Con trai.”

Tôi nhìn bà một lúc lâu rồi chậm rãi gật đầu.

Mẹ lập tức nín khóc mà mỉm cười, bà hôn chúng tôi một cái rồi nói: “Nhìn xem mẹ mang gì cho các con này.” Bà cầm theo một mâm bánh ngọt, thoạt nhìn rất ngon.

Sau đó bà rời đi, Robert cũng đi theo. Trước khi đi, hắn liếc nhìn chúng tôi một cái, dường như muốn nói gì đó.

Ngày hôm sau, trong phần ăn mỗi ngày nhiều hơn một phần bánh ngọt. Tôi không thích đồ ngọt, Emma cũng không hứng thú, Lily đang sâu răng, tôi không cho phép cô bé ăn nhiều, thế là Morgan thường được nguyên một phần.

Sau khi hạ quyết tâm, tôi và Emma bắt đầu hành động.

Trước tiên chúng tôi nhắm vào đám người hầu, vì ban ngày họ phải làm việc, phòng của họ không có ai. Nhưng họ không có nhiều tiền, hai anh em tôi tìm kiếm vài ngày mà chỉ được mấy xu.

Emma cẩn thận đếm, thời gian này chúng tôi tìm được chưa đến hai bảng. Cô hơi uể oải, chúng tôi biết còn thiếu rất nhiều tiền.

…..

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã một tháng. Tóc Emma dài ra một ít, từng vị khách trong trang viên lần lượt rời đi, không lâu sau, trang viên khôi phục vẻ tiêu điều như trước.

Vết thương trên lưng tôi đóng vảy rồi tróc ra, chỉ để lại dấu vết đan xen vào nhau như mạng nhện. Tôi nhìn vào gương, gần đây Julia rất an phận, cô đã biết chúng tôi định rời đi. Tôi mong cô có thể hiểu, chúng tôi phải làm vậy.

Gần đây Emma hơi kỳ lạ, nụ cười của cô ẩn giấu tâm sự, nhưng cô không nói cho tôi biết. Cô trở nên xinh đẹp hơn, dần dần rút đi vẻ ngây ngô trước kia, lúc giơ tay nhấc chân như có như không lộ ra dáng vẻ khác xưa. Giống như mẹ nói, Emma như đóa hoa đang nở rộ, một ngày nào đó, mọi người sẽ bị thu hút bởi mị lực của cô.

Tôi đẩy cửa ra, đã một thời gian dài tôi không đến đây.

Hiện tại ở đây không có ai. Nghe nói chủ nhân trang viên muốn cùng quản gia đi kiểm tra ruộng lúa mạch của hắn, cả ngày nay hắn sẽ không về.

Tôi ở trong phòng sách lục lọi một lúc lâu, ngay cả một xu cũng không tìm được. Nếu có thể, tôi cũng không muốn làm một tên trộm, nhưng chúng tôi không còn sự lựa chọn nào khác.

Thế là tôi đi vào phòng làm việc, dường như các bức tượng thạch cao lạnh như băng nhiều hơn trước đây, dưới sàn còn một cái chưa hoàn thành. Tôi cầm nó lên, hình như đây là một khuôn mặt người, nhìn có vẻ quen quen.

Tôi còn chưa nhìn ra thì bỗng một bàn tay chụp lấy cổ tay tôi! – Nó quá trắng, hơi lạnh truyền đến làm người ta run sợ.

Tôi trông thấy cặp mắt kia, giống như pha lê trong suốt, phảng phất như có thể chiếu ra bóng dáng tôi. Gương mặt đẹp đến không chân thật phóng đại ngay trước mặt tôi, thạch cao trong tay tôi tuột xuống, vỡ nát dưới sàn! Bụi tùy ý bay lên, giọng nói êm tai như đang ngâm thơ của Norman cất lên: “Xem tôi bắt được gì này!”

Tôi cảm giác như máu toàn thân bị rút đi, vội vàng đẩy hắn ra, không quay đầu mà chạy ra ngoài!

Tôi chạy như có mãnh thú đuổi theo sau lưng, cứ vậy chạy ra tới bên ngoài. Gió mát thổi lá cây bay lên xuống, cả người tôi đổ đầy mồ hôi, cảm giác lạnh như băng trên cổ tay vẫn còn lưu lại, như bị người chết nắm lấy, khiến người ta sợ hãi không thôi.

Tôi chạy tới sân sau của trang viên, nơi này hoang vắng hơn sân trước rất nhiều. Tôi vẫn chưa hết hoảng hồn mà đi lướt qua các pho tượng, trong lòng bất an, đột nhiên bàn chân giẫm phải thứ gì đó. Đó là một chiếc giày.

Tôi cầm lên nhìn kỹ – Là giày của Emma.

Bỗng tôi có một linh tính không lành, tôi dáo dác nhìn xung quanh, loáng thoáng nghe thấy tiếng động không xa truyền đến từ bụi cây trong rừng rậm phía trước.

Tôi bước đến gần, cho đến khi thấy được bóng dáng của hai người. Một đôi chân trần trụi trắng nõn quấn lên hông một người đàn ông, súng săn bị tùy tiện ném bên cạnh, tiếng thở dốc khuấy động khu rừng, dù là ai nghe thấy cũng phải đỏ mặt.

“A!” Lúc họ phát hiện ra tôi, một tiếng hét quen thuộc vang lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện