- Vương công tử nói rất đúng, ta sẽ làm theo.

Vương Duy hơi hơi nghiêng người về phía trước khiêm tốn nói.

- Ngồi đi ngồi đi.

Vương Định tùy ý khoát tay áo nói:

- Nếu dẫn ngươi theo, sẽ không coi ngươi là người ngoài. Bữa rượu hôm nay không phải không có lý do, lát nữa con trai độc nhất của La đại tướng quân là La Văn tướng quân danh đầu Diễn Vũ Viện năm nay sẽ tới. Ngươi là lão binh của La lão tướng quân, lát nữa gặp Tiểu La tướng quân cần phải thân cận nhiều hơn. Bữa tiệc hôm nay là ta cố ý xin Tiểu La tướng quân đến để tiễn ngài ấy. Ngài ấy được bệ hạphong làm Lang tướng Tòng tứ phẩm, ít ngày nữa sẽ rời kinh đến nhậm chức Hữu Kiêu Vệ trong quân Tây Bắc.

- Vương huynh thật khiến người khác kính nể!

Một công tử áo gấm không kìm nổi vỗ tay nói:

- Nếu không phải ngươi nói không ai đoán được ý nghĩa của tiệc rượu hôm nay, không ngờ có thể mời được La Văn công tử, đổi lại người khác sao có thể được diện lớn như vậy chứ!

Vương Định xua tay cười cười nói:

- Đâu có đâu có, gia phụ và La lão tướng quân coi như là bạn tri kỉ quen biết cũ, ta với tiểu La Tướng quân lúc còn niên thiếu từng chơi đùa với nhau, nhớ năm xưa lúc y gặp rắc rối, ta cũng gánh không ít tiếng xấu thay y. Cho nên người khác mời ykhông được, nhưng thể diện của ta y vẫn phải cấp đấy.

Đang nói, bỗng nhiên bên ngoài có người gõ cửa phòng.

- Ai?

Vương Duy hỏi.

- Vương công tử, ta là người truyền lời cho đại nhân.

Tiểu nhị giữ cửa của Khách Thắng Cư hạ thấp giọng nói:

- Vừa rồi tiểu La Tướng quân phái người đến, nói hôm nay có chuyện quan trọng không thể đến được, thật sự mong các ngài thứ cho.Lời nói này khách khí, nhưng không khác vả một cú vào mặt Vương Định.

Vương Định biến sắc, cực kỳ khó coi.

Vương Duy thấy gã ngượng ngùng, vội vàng nói:

- Hẳn là Binh bộ có chuyện quan trọng rồi, dù sao tiểu La Tướng quân sắp đi Tây Bắc, Binh bộ còn rất nhiều việc cần bàn giao an bài...

- Câm miệng!

Vương Định trừng mắt nhìn y, cảm giác trên mặt nóng bỏng. Chính bởi vì trong lòng xuất hiện cảm giác bị sỉ nhục, y càng giận đám biên quân líu ríu bảy mồm tám mỏ ở bên ngoài vọng vào. Nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông mặt sẹo nhìn mình, trong lòng y không kìm nổi lạnh run lên.- Vương Duy, ngươi có biết Lữ Soái biên quân bị mù một mắt kia là ai không?

- Biết!

Vương Duy vội vàng cúi đầu nói:

- Y tên là Mạc Tẩy Đao, là một đội trưởng thám báo của Phượng Hoàng đài Đông cương, bởi vì lập chút công lao trước khi đến đế đô đã được thăng làm Lữ Soái. Người này tu vi không tầm thường, hơn nữa có chút uy tín trong biên quân. Lần tụ hội biên quân tại Khách Thắng Cư này chính là y thu xếp đấy. Người này là thí sinh xuất thân quân vũ, rất có hy vọng tiến Tam giáp. Không những tu vi cao thâm, hơn nữa làm người cực âm hiểm giảo trá.

- Phượng Hoàng đài?Vương Định nhíu nhíu mày, dường như nhớ ra cái gì đó:

- Chính là tên lẻn vào Đông Sở diệt cả nhà người ta đúng không? Biết chuyện này lại không nhớ tên người này, mù một mắt, nói vậy chính là bị lúc ở đó...Nếu quả thật là y thì rất đáng lưu ý một chút.

- Một bao cỏ, sao có thể sánh với Vương huynh chứ.

Một người ngồi bên cạnh Vương Định rót cho gã một chén rượu, cười cười nói:

- Vương huynh mới là nhân tuyển tiến vào Tam giáp, đám biên quân này không phải là đối thủ của Vương huynh.

- Không thể không đề phòng nha.

Vương Định ngẫm nghĩ một chút, nhìn về phía Vương Duy hỏi:- Ngươi hiểu rõ người này không?

Vương Duy lắc đầu nói:

- Không biết, chỉ có điều nghe nói tu vi của y hẳn đã vượt qua Lục Phẩm, nhiều thí sinh xuất thân quân vũ như vậy, hẳn là không ai thắng được y rồi.

- Người này...nếu không tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện...có mạnh mẽ thì có ích gì?

- Chẳng lẽ Vương huynh nghĩ đượ biện pháp dạy tên này một bài học ư? - Dạy một bài học?

Vương Định cười lạnh nói:- Vậy thì lợi cho y rồi. Vương Duy, lát nữa ngươi xuống mời Mạc Tẩy Đao lên, nói vừa rồi ta có mấy câu đắc tội y, muốn nhận lỗi với y.

- Cái gì?

Những người đang ngồi đều giật mình kinh hãi.

- Vương huynh cần gì phải hạ mình chứ?

Lập tức có người khuyên một câu.

- Ha ha.

Vương Định cười cười, ngoắc Vương Duy đến thì thầm vài câu. Sau khi VươngDuy nghe xong sắc mặt biến đổi lớn, không kìm nổi lui về sau một bước liên tục khoát tay nói:

- Vương công tử, đây chính là tội bị bắt vào đại lao. Một khi không cẩn thận, ngay cả ta cũng bị dính vào, không ổn không ổn.

- Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì?

Vương Định khoát tay áo nói:

- Đi đi, chỉ cần ngươi làm xong việc này, ta sẽ có trọng tạ. Nói tới, Mạc Tẩy Đao xảy ra chuyện sẽ không thể tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện, không phải ngươi cũng mất đi một đối thủ mạnh nhất hay sao? Không có y áp chế ngươi, vị trí thí sinh quân vụ đứng đầu còn ai có thể đoạt từ trong tay ngươi được nữa?

Vương Duy ngẩn ra, do dự trong chốc lát nói:- Nếu Vương công tử để mắt ta, ta cũng không thể phụ tín nhiệm của ngài. Tuy nhiên... nếu đã ra tay thì đừng để lối thoát. Trong đám người phía dưới có mấy người cũng đều có bản lĩnh, Lữ Soái biên quân thành An Nguyên Trương Cuồng, Đội phó thám báo thành Phan Cố Phương Giải, hai người kia đều là đối thủ nặng, muốn làm...phải cùng làm hết!

- Quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi!

Vương Định cười ha ha, vẻ mặt đắc ý.

...

...Ngay lúc Vương Định yêu cầu Vương Duy hành động, người ngồi trong nhã gian cách vách bọn họ khẽ nhíu mày. Tuy rằng Vương Định khi bày ra kế hoạch với Vương Duy tính kế đám người Mạc Tẩy Đao đã cố gắng hạ thấp âm thanh tới thấp nhất, nhưng với tu vi của ông ta sao mà không nghe rõ được. Thấy sắc mặt của ông ta không hài lòng, nam tử trẻ tuổi ngồi đối diện cũng đầy căng thẳng trong lòng.

- Chỉ Huy Sứ... Ngài để cho ta làm chuyện, ta không dám tự tiện làm chủ, hay để ta bẩm báo gia phụ rồi mới định đoạt tiếp?

Ở Đại Tùy, được xưng là Chỉ Huy Sứ không đến vài người.

Người sắc mặt âm trầm này chính là Trấn Phủ Sứ Tình Nha Hầu Văn Cực. Mà ngồi đối diện ông ta, chính là La Văn tay đang run lên nhè nhẹ.Hầu Văn Cực không để ý tới giọng điệu cầu xin của La Văn, mà chỉ thấp giọng phân phó với bên ngoài:

- Bảo Lưu Thiên hộ mang một đoàn thị vệ lại đây, cứ chờ bên ngoài, không được tới gần, lát nữa nói không chừng sẽ có nhiễu loạn lớn.

- Vâng!

Phi Ngư Bào thân tín của ông ta lập tức lên tiếng, xoay người đi ra ngoài.

- Tiểu La Tướng quân, ngươi vừa nói cái gì? Thật ngại quá, bất chợt quên mất, ngươi lặp lại lần nữa được không?

- Tôi nói...việc này tôi không dám tự tiện làm chủ.La Văn không yên lòng đáp.

- Không sao.

Hầu Văn Cực khoát tay ôn hòa cười nói:

- Ta không vội, dù có chờ thêm ba năm năm năm cũng không sao. Ngươi hẳn biết giấy Tuyên Thành của Tùng Mặc Trai Đại Tùy vô cùng tốt, bảo tồn vài chục năm thậm chí trăm năm cũng sẽ không hư. Ngươi còn trẻ, ta cũng chưa già, cho nên...không vội.

Ông ta nhìn phần khẩu cung trên bàn, cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện