Tiểu nhị của nhà trọ Quy Bằng lúc mơ mơ màng cũng mơ được vài giấc mơ kỳ quái. Nhưng nằm mơ cũng không ngờ rằng vị Đại Thần Quan Đạo tông có thân phận tôn quý lại xuất hiện ở trước mặt mình. Từ lúc đương kim Hoàng Đế đăng cơ, một mực tôn sùng Đạo tông. Sau mười một năm, Đạo tông đã được dân chúng tôn lên làm lãnh tụ các tông phái.
Cũng chính vì vậy, mà trong suy nghĩ của dân chúng, vị Đại Thần Quan mặc áo bào đỏ có địa vị tôn sùng, chính là đại diện khác của thần tiên.
Ngày ấy lúc Tiêu chân nhân của núi Thanh Nhạc vào thành, tiểu nhị có bấc ghế đứng ở ven đường xem. Cho nên y có ấn tượng mơ hồ với vị Đại Thần Quan mặc áo bào đỏ này. Y còn nhớ, nghe nói vị này chính là Nhị đệ tử của Tiêu chân nhân, chuyên quản lý luật pháp và hình phạt của Đạo tông. Tên là Hạc Lệ đạo nhân.- Trở về phòng của ngươi đi.
Hạc Lệ đạo nhân nói một câu "Ta tới đây", sau đó xua tay ra hiệu cho tiểu nhị rời đi. Tiểu nhị vốn đang sững sờ, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng. À một tiếng, khó hiểu nhìn ông ta. Hạc Lệ đạo nhân cũng lười nói nhiều. Phất ống tay áo một cái, vị tiểu nhị này đã bị một lực lượng nhẹ nhàng đẩy ra khỏi cửa.
Trong lúc vung tay áo, ánh mắt của Hạc Lệ đạo nhân vẫn nhìn vào căn phòng tầng hai.
Két một tiếng. Cửa phòng được đẩy ra. Một nữ tử tuyệt sắc mặc quần áo màu xanh nhạt chậm rãi đi ra. Tóc nàng xõa đằng sau, có vẻ phóng khoáng. Mặc dù là người bắt bẻ nhất, cũng không tìm thấy một tỳ vết nào trên khuôn mặt của nàng. Ngũ quan tinh xảo khiến người ta không thể không tán thưởng.Mắt sáng, răng trắng, cái mũi nhỏ cao cao, cái môi hơi dày, cực kỳ gợi cảm. Nhất là đôi mắt. Xuân tình nhộn nhạo.
Nàng đi ra khỏi phòng, đứng ở lan can, nhìn Hạc Lệ đạo nhân ở dưới, khẽ nhíu mày, bỗng nhiên lại cười nhẹ.
- Hóa ra Đạo tông vẫn còn cao thủ.
Nàng giơ tay phất gọn tóc rủ xuống, quyến rũ mà đa tình.
- Vài ngày trước đó có một tiểu đạo sĩ mập mạp một mực truy tìm ta. Nếu không phải có chút việc bận, ta thật muốn giao thủ với y. Thử xem cái gọi là Đại Chu Thiên, Tiểu Chu Thiên của Đạo tông các ngươi có phải là thiên hạ vô song như người đời tuyên dương hay không. Tuy nhiên, y thật là một kẻ ngu ngốc. Ta chỉ thay đổi bộdáng cái thôi, y liền không nhận ra. Nhớ có một lần ta đi qua người y, y nhìn thấy ta, không ngờ khuôn mặt lại đỏ bừng.
Nữ tử mỉm cười, nói chuyện nhẹ nhàng, làn môi khiêu gợi nhếch lên. Rất rung động lòng người.
- Hoa Anh Túc tuy đẹp nhưng có độc. Tướng mạo của ngươi tuy kiều diễm, nhưng cũng là yêu nghiệt.
Hạc Lệ đạo nhân hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi có thể giấu diếm được người khác, nhưng không giấu diếm được ta.
- Đúng vậy.Cử chỉ của nữ tử này rất duyên dáng, nhưng trong giây lát, giọng nói của nàng trở nên hơi thô:
- Từ rất lâu trước, ta có nghe nói qua. Đạo tông có một vị Đại Thần Quan mặc áo bào đỏ, tên là Hạc Lệ đạo nhân. Bản lĩnh lợi hại nhất của y là mắt thần trời sinh. Có thể nhìn thấy tất cả hư ảo, mê mang của thế gian. Ta vốn không tin. Xem ra là ta quá coi thường Đạo tông của các nguơi rồi. Ngươicó phải là Hạc Lệ đạo nhân không?
Nàngkhông ngờ lại là Diệu Tăng Trần Nhai!
Đóng giả con gái, không ngờ lại thiết tha quyến rũ!
Hạc Lệ đạo nhân nhìn Trần Nhai, giọng điệu lãnh ngạo nói:
- Ta chỉ có chút kinh ngạc. Không phải từ xưa tới nay, Phật tông của các ngươi khinh thường thân con gái sao? Như thế nào, hiện giờ vì muốn chạy trốn mà khôngtiếc giả trang thành nữ nhân rồi à? Nếu vị Đại Luân Minh Vương kia của các ngươi biết được việc này, liệu y có tức chết hay không?
- Chỉ là túi da mà thôi, để ý làm gì? Người cũng tốt, ta cũng tốt, đều là chúng sinh tương. Đại Luân Minh Vương nhất niệm có thể cảm hóa vạn vật chúng sinh. Cho nên chúng sinh tương, cũng là pháp tương.
Trần Nhai cười cười, chỉ xung quanh cười hỏi:
- Thế nào, định động thủ trong này à? Không sợ bị thương dân chúng vô tội của Đại Tùy hay sao? Không phải Nhất Khí Quan của núi Thanh Nhạc các ngươi vẫn tuyên dương, các ngươi là người bảo vệ cho dân chúng Đại Tùy sao?
- Bắt ngươi, chưa đến mức tổn thương người khác.Hạc Lệ đạo nhân khinh miệt nhìn Trần Nhai một cái, nhấc chân tiến lên một bước.
Lúc bước bước này, trên trán của ông ta đột nhiên nứt ra một khe hở. Một ánh sáng màu đỏ u ám tỏa ra, thoạt nhìn quỷ dị khiến cho người ta hoảng sợ. Khe hở này có kích thước như mắt người. Cho nên thoạt nhìn, giống như có thêm một con mắt sinh ra từ trán ông ta. Chỉ khác là không chớp được.
Bởi vì Hạc Lệ đạo nhân bước một bước, cho nên Trần Nhai theo bản năng nhìn chân của ông ta. Nhưng chỉ trong chớp nhoáng không tập trung, y ngay lập tức nhận ra mình phạm phải một sai lầm. Khiến cho đối phương chiếm được thế thượng phong. Y nhìn bước chân của Hạc Lệ đạo nhân trước, sau đó mới nhìn thấy con mắt trên trán của Hạc Lệ đạo nhân.Chính vì một cái chớp mắt này, Trần Nhai phát hiện mình mất đi năng lực hành động.
Ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Trong lòng y chấn động. Từ lúc y vào Đại Tùy tới nay, đây là lần đầu tiên y sợ hãi đến vậy.
- Thì ra cũng chỉ như vậy.
Hạc Lệ đạo nhân hừ lạnh một tiếng, bước nhanh lên bậc thang.
Cũng không biết Hạc Lệ đạo nhân sử dụng thủ đoạn gì, không ai trong quán trọ đi ra ngoài. Ở phòng bên cạnh Trần Nhai, còn mơ hồ nghe thấy tiếng ngáy. Cho nênquán trọ rất yên tĩnh. Yên tĩnh tới mức bước chân của Hạc Lệ đạo nhân vang lên rõ ràng. Thang có mười tám bậc. Hạc Lệ đạo nhân không vội vàng. Lúc ông ta bước lên tầng hai, Trần Nhai đã đổ đầy mồ hôi trên trán.
Nhưng lúc Hạc Lệ đạo nhân sắp đi tới gần Trần Nhai, bỗng vang lên một tiếng đứt gãy. Hạc Lệ đạo nhân khẽ cau mày, chợt nhảy lên không, giống như một con chim ưng, dùng chưởng ấn đánh về phía trán Trần Nhai.
Ầm một tiếng!
Một chưởng này tạo ra một lỗ hổng lớn trên đường nhỏ tầng hai. Gỗ vụn bay tán loạn.
Khói bụi tan hết, đâu còn thấy bóng dáng của Trần Nhai?.
- Huyễn PhượcBí pháp của Đạo tông quả nhiên không tầm thường.
(Huyễn: ảo ảnh, Phược: trói buộc)
Ở cửa nhà trọ Quy Bằng, Trần Nhai nhìn Đại Thần Quan áo bào đỏ trên tầng hai, nhẹ giọng than một câu. Dù một chưởng vừa rồi không đánh trúng y, nhưng đã khiến khuôn mặt y trắng bệch như không còn giọt máu. Nhưng như vậy, càng khiến cho vẻ xinh đẹp của y tăng thêm. Vẻ đẹp mang theo bệnh trạng, không ngờ khiến y càng thêm mềm mại.
Theo thanh âm tí tách, máu chảy xuống chân y.
Tay trái của y thiếu mất một ngón tay.
Cũng chính vì vậy, mà trong suy nghĩ của dân chúng, vị Đại Thần Quan mặc áo bào đỏ có địa vị tôn sùng, chính là đại diện khác của thần tiên.
Ngày ấy lúc Tiêu chân nhân của núi Thanh Nhạc vào thành, tiểu nhị có bấc ghế đứng ở ven đường xem. Cho nên y có ấn tượng mơ hồ với vị Đại Thần Quan mặc áo bào đỏ này. Y còn nhớ, nghe nói vị này chính là Nhị đệ tử của Tiêu chân nhân, chuyên quản lý luật pháp và hình phạt của Đạo tông. Tên là Hạc Lệ đạo nhân.- Trở về phòng của ngươi đi.
Hạc Lệ đạo nhân nói một câu "Ta tới đây", sau đó xua tay ra hiệu cho tiểu nhị rời đi. Tiểu nhị vốn đang sững sờ, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng. À một tiếng, khó hiểu nhìn ông ta. Hạc Lệ đạo nhân cũng lười nói nhiều. Phất ống tay áo một cái, vị tiểu nhị này đã bị một lực lượng nhẹ nhàng đẩy ra khỏi cửa.
Trong lúc vung tay áo, ánh mắt của Hạc Lệ đạo nhân vẫn nhìn vào căn phòng tầng hai.
Két một tiếng. Cửa phòng được đẩy ra. Một nữ tử tuyệt sắc mặc quần áo màu xanh nhạt chậm rãi đi ra. Tóc nàng xõa đằng sau, có vẻ phóng khoáng. Mặc dù là người bắt bẻ nhất, cũng không tìm thấy một tỳ vết nào trên khuôn mặt của nàng. Ngũ quan tinh xảo khiến người ta không thể không tán thưởng.Mắt sáng, răng trắng, cái mũi nhỏ cao cao, cái môi hơi dày, cực kỳ gợi cảm. Nhất là đôi mắt. Xuân tình nhộn nhạo.
Nàng đi ra khỏi phòng, đứng ở lan can, nhìn Hạc Lệ đạo nhân ở dưới, khẽ nhíu mày, bỗng nhiên lại cười nhẹ.
- Hóa ra Đạo tông vẫn còn cao thủ.
Nàng giơ tay phất gọn tóc rủ xuống, quyến rũ mà đa tình.
- Vài ngày trước đó có một tiểu đạo sĩ mập mạp một mực truy tìm ta. Nếu không phải có chút việc bận, ta thật muốn giao thủ với y. Thử xem cái gọi là Đại Chu Thiên, Tiểu Chu Thiên của Đạo tông các ngươi có phải là thiên hạ vô song như người đời tuyên dương hay không. Tuy nhiên, y thật là một kẻ ngu ngốc. Ta chỉ thay đổi bộdáng cái thôi, y liền không nhận ra. Nhớ có một lần ta đi qua người y, y nhìn thấy ta, không ngờ khuôn mặt lại đỏ bừng.
Nữ tử mỉm cười, nói chuyện nhẹ nhàng, làn môi khiêu gợi nhếch lên. Rất rung động lòng người.
- Hoa Anh Túc tuy đẹp nhưng có độc. Tướng mạo của ngươi tuy kiều diễm, nhưng cũng là yêu nghiệt.
Hạc Lệ đạo nhân hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi có thể giấu diếm được người khác, nhưng không giấu diếm được ta.
- Đúng vậy.Cử chỉ của nữ tử này rất duyên dáng, nhưng trong giây lát, giọng nói của nàng trở nên hơi thô:
- Từ rất lâu trước, ta có nghe nói qua. Đạo tông có một vị Đại Thần Quan mặc áo bào đỏ, tên là Hạc Lệ đạo nhân. Bản lĩnh lợi hại nhất của y là mắt thần trời sinh. Có thể nhìn thấy tất cả hư ảo, mê mang của thế gian. Ta vốn không tin. Xem ra là ta quá coi thường Đạo tông của các nguơi rồi. Ngươicó phải là Hạc Lệ đạo nhân không?
Nàngkhông ngờ lại là Diệu Tăng Trần Nhai!
Đóng giả con gái, không ngờ lại thiết tha quyến rũ!
Hạc Lệ đạo nhân nhìn Trần Nhai, giọng điệu lãnh ngạo nói:
- Ta chỉ có chút kinh ngạc. Không phải từ xưa tới nay, Phật tông của các ngươi khinh thường thân con gái sao? Như thế nào, hiện giờ vì muốn chạy trốn mà khôngtiếc giả trang thành nữ nhân rồi à? Nếu vị Đại Luân Minh Vương kia của các ngươi biết được việc này, liệu y có tức chết hay không?
- Chỉ là túi da mà thôi, để ý làm gì? Người cũng tốt, ta cũng tốt, đều là chúng sinh tương. Đại Luân Minh Vương nhất niệm có thể cảm hóa vạn vật chúng sinh. Cho nên chúng sinh tương, cũng là pháp tương.
Trần Nhai cười cười, chỉ xung quanh cười hỏi:
- Thế nào, định động thủ trong này à? Không sợ bị thương dân chúng vô tội của Đại Tùy hay sao? Không phải Nhất Khí Quan của núi Thanh Nhạc các ngươi vẫn tuyên dương, các ngươi là người bảo vệ cho dân chúng Đại Tùy sao?
- Bắt ngươi, chưa đến mức tổn thương người khác.Hạc Lệ đạo nhân khinh miệt nhìn Trần Nhai một cái, nhấc chân tiến lên một bước.
Lúc bước bước này, trên trán của ông ta đột nhiên nứt ra một khe hở. Một ánh sáng màu đỏ u ám tỏa ra, thoạt nhìn quỷ dị khiến cho người ta hoảng sợ. Khe hở này có kích thước như mắt người. Cho nên thoạt nhìn, giống như có thêm một con mắt sinh ra từ trán ông ta. Chỉ khác là không chớp được.
Bởi vì Hạc Lệ đạo nhân bước một bước, cho nên Trần Nhai theo bản năng nhìn chân của ông ta. Nhưng chỉ trong chớp nhoáng không tập trung, y ngay lập tức nhận ra mình phạm phải một sai lầm. Khiến cho đối phương chiếm được thế thượng phong. Y nhìn bước chân của Hạc Lệ đạo nhân trước, sau đó mới nhìn thấy con mắt trên trán của Hạc Lệ đạo nhân.Chính vì một cái chớp mắt này, Trần Nhai phát hiện mình mất đi năng lực hành động.
Ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Trong lòng y chấn động. Từ lúc y vào Đại Tùy tới nay, đây là lần đầu tiên y sợ hãi đến vậy.
- Thì ra cũng chỉ như vậy.
Hạc Lệ đạo nhân hừ lạnh một tiếng, bước nhanh lên bậc thang.
Cũng không biết Hạc Lệ đạo nhân sử dụng thủ đoạn gì, không ai trong quán trọ đi ra ngoài. Ở phòng bên cạnh Trần Nhai, còn mơ hồ nghe thấy tiếng ngáy. Cho nênquán trọ rất yên tĩnh. Yên tĩnh tới mức bước chân của Hạc Lệ đạo nhân vang lên rõ ràng. Thang có mười tám bậc. Hạc Lệ đạo nhân không vội vàng. Lúc ông ta bước lên tầng hai, Trần Nhai đã đổ đầy mồ hôi trên trán.
Nhưng lúc Hạc Lệ đạo nhân sắp đi tới gần Trần Nhai, bỗng vang lên một tiếng đứt gãy. Hạc Lệ đạo nhân khẽ cau mày, chợt nhảy lên không, giống như một con chim ưng, dùng chưởng ấn đánh về phía trán Trần Nhai.
Ầm một tiếng!
Một chưởng này tạo ra một lỗ hổng lớn trên đường nhỏ tầng hai. Gỗ vụn bay tán loạn.
Khói bụi tan hết, đâu còn thấy bóng dáng của Trần Nhai?.
- Huyễn PhượcBí pháp của Đạo tông quả nhiên không tầm thường.
(Huyễn: ảo ảnh, Phược: trói buộc)
Ở cửa nhà trọ Quy Bằng, Trần Nhai nhìn Đại Thần Quan áo bào đỏ trên tầng hai, nhẹ giọng than một câu. Dù một chưởng vừa rồi không đánh trúng y, nhưng đã khiến khuôn mặt y trắng bệch như không còn giọt máu. Nhưng như vậy, càng khiến cho vẻ xinh đẹp của y tăng thêm. Vẻ đẹp mang theo bệnh trạng, không ngờ khiến y càng thêm mềm mại.
Theo thanh âm tí tách, máu chảy xuống chân y.
Tay trái của y thiếu mất một ngón tay.
Danh sách chương