Sau một buổi giãy bày tâm sự, tâm tình của Phương Giải và Ngô Nhất Đạo đều tốt lên rất nhiều. Kỳ thực mọi người thường không để ý tới một việc, phương thức giảm sức ép tốt nhất chính là kể ra. Nhưng vì sao mọi người lại xem nhẹ một chuyện đơn giản như vậy? Có lẽ nhiều khi không phải là mọi người xem nhẹ, mà là không muốn kể ra, hoặc là không tìm thấy người để kể ra.
Nếu như Ngô Nhất Đạo không đoán được suy nghĩ của Phương Giải, thì cũng đã không có cuộc nói chuyện kia.
Đi ra lều lớn, Phương Giải ngẩng đầu nhìn bầu trời sâu thăm thẳm.
Lúc này chiến sự Đông Cương tạm thời nghỉ ngơi một lát, nhưng đúng chỉ là một lát mà thôi. Tiếp theo Phương Giải sẽ phải mang binh tới Phượng Hoàng Đài, đối đầu trực diện với Lai Mạn.
Nhưng trước đó, Phương Giải phải đi gặp Mộc Quảng Lăng.
Phương Giải xác định, hiện tại Mộc Quảng Lăng cũng muốn gặp mình. Nếu Mộc Quảng Lăng có thực lực giết được hắn, vậy thì nói không chừng lúc này Mộc Quảng Lăng đã xuất hiện ở trước mặt hắn rồi. Một đại nhân vật từng có quyền lực tuyệt đối ở Đông Cương, hiện tại đã đã bị loại bỏ khỏi trung tâm quyền lực rồi.
Mấy chục năm trù tính, mấy chục năm lắng đọng.
Đổi lấy không phải là một bộ quần áo màu vàng sáng rực, không phải là cái ghế cửu long.
Như một giấc chiêm bao.
Phương Giải thay một bộ quần áo, vẫn là bộ quần áo gấm màu đen quen thuộc. Tuy nhiên cái áo gấm này có thêu hình rồng màu vàng, không phải là màu vàng chói mắt, mà là màu vàng đậm. Nếu trời hơi tối thì sẽ không nhìn ra, chỉ khi ánh mắt trời chiếu vào thì mới phản xạ ra một ít ánh vàng.
Bộ quần áo này giống hệt với bộ quần áo mà lúc hắn mặc ở đại lễ phong Vương.
Hắn từ cửa quan Mã Lan Sơn nhảy xuống, giống như một con hùng ưng. Sau khi hắn nhảy xuống, có khoảng một trăm bóng đen nhảy xuống theo hắn. Cảnh tượng đó khá là rung động lòng người. Tưởng tượng một chút, nhiều người như vậy từ độ cao hơn 10 mét nhảy xuống, mà bọn họ mặc tuyền màu đen, khiến người ta thật khó bình tĩnh.
Phương Giải lao nhanh về phía trước, khoảng một trăm khách giang hồ được Hạng Thanh Ngưu lựa chọn theo sát sau. Những người tu hành này đều có tu vị không tồi, là đệ tử tinh nhuệ của các tông môn. Dưới ánh chiều tà, bọn họ như những bóng đen lướt qua tung lũng.
Mục tiêu của bọn họ là phía bắc.
Phía bắc Mã Lan Sơn, chỗ đại doanh của Mộc Quảng Lăng.
Người bình thường phải mất ít nhất một ngày mới vượt qua được khe núi. Nhưng đối với những người tu hành này mà nói, bọn họ tốn không quá nhiều thời gian.
Lúc trời hoàn toàn đen kịt, bọn họ đã vượt qua đội ngũ của Trần Bàn Sơn.
Trong bóng đem, binh lính căn bản không chú ý tới hai bên vách đó có người bay vút qua. Vì không muốn quấy nhiễu đội ngũ Trần Bàn Sơn lui về đằng sau, nên Phương Giải không dừng lại.
Đi sau Phương Giải gần nhất chính là Hạng Thanh Ngưu mặc đạo bào màu đen. Sau nữa là đám người Diệp Trúc Hàn, Thạch Loan.
Tới lúc ánh trăng treo trên ngọn cây, thì nhìn thấy một doanh trại với ánh lửa kéo dài.
Mộc phủ binh.
Phương Giải dừng lại trên một tảng đá lớn.
Tiếng xoàn xoạt vang lên không dứt, khoảng trăm khách giang hồ dừng lại phía sau hắn. Mọi người nhìn chăm chú vào ánh đèn dầu phía xa xa, tất cả im lặng không nói.
Liêu Sinh và Hắc Trạch liếc nhìn nhau, sau đó tự dẫn theo bảy, tám khách giang hồ rời khỏi đội ngũ.
Rất nhanh, trạm gác ngầm ở bên ngoài đại doanh Mộc phủ binh đã được rửa sạch sẽ.
Đối với Liêu Sinh và Hắc Trạch mà nói, việc này thật quá nhẹ nhàng.
Phương Giải từ tảng đá lớn lướt xuống, khoanh tay đi về hướng cửa chính doanh trại. Một bộ phân khách giang hồ đứng ở nguyên chỗ, một bộ phận lao ra ngoài, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Phốc!
Một mũi tên chỉ lệnh từ trên lầu quan sát bắn xuống đất, cách Phương Giải không xa.
- Ngươi tới là ai? Tiến thêm một bước nữa liền giết!
Cung tiễn thủ đang trực trên lầu lớn tiếng hô.
Hạng Thanh Ngưu đứng sau Phương Giải hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu mạnh. Phía sau y, một pho tượng cự thần đứng dậy, người khổng lồ tạo từ nội kình này cao chừng 10 mét, mang theo một khí thế đáng sợ. Hạng Thanh Ngưu đi về phía trước một bước, cự thần kia cũng bước theo.
Một bước này, thật giống như nội kình giẫm lên mặt đất.
Đại địa hơi run rẩy.
- Mời Mộc Quảng Lăng đi ra gặp mặt!
Hạng Thanh Ngưu hét lớn một tiếng, cự thần từ ảo ảnh kia cũng há mồm nói theo, thanh âm truyền cực xa. Theo sau đó, toàn bộ đại doanh của Mộc phủ binh đều sôi trào. Tướng quân đang trực khẩn cấp hạ lệnh thổi sừng trâu, vố số binh lính tuôn ra ngoài.
Sau đó một người áo trắng cụt tay xuất hiện.
- Phương Giải!
Nam tử áo trắng nói.
- Mộc Nhàn Quân!
Phương Giải cũng nhận ra y.
…
…
- Vũ Vương thật là có khí phách, chỉ mang theo vài tùy tùng mà muốn phá đại doanh của Mộc phủ ta? Thanh âm của Mộc Nhàn Quân rất lạnh lùng, giống như tảng băng vạn năm. Y nhìn chằm chằm vào nam tử mặc áo đen kia, vốn tưởng rằng lúc gặp lại mình sẽ rất bình tĩnh, nhưng vẫn khó áp chế được cơn sóng trong lòng. Hai người nhìn nhau, một đen một trắng, khá là bắt mắt.
Mộc Nhàn Quân nâng ống tay áo trống rỗng lên, hỏi Phương Giải:
- Từ biệt ba năm, còn nhớ rõ lúc trước làm đứt một tay của ta như thế nào không?
Phương Giải gật đầu:
- Tuy không tính là thành tựu gì, nhưng chưa tới mức quên.
Trong mắt Mộc Nhàn Quân hiện lên tia oán hận, rất nhanh phủ kín hai mắt của y.
- Ta từng nghĩ rất nhiều lần, ta và ngươi sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh như thế nào. Ta từng nghĩ, chọn một nơi thích hợp nhất để tìm ngươi báo thù. Nhưng ta chưa từng nghĩ tới, lần thứ hai gặp lại lại là ngươi đánh tới tận cửa.
Tuy Mộc Nhàn Quân đang cười, nhưng ngữ khí càng lạnh lẽo:
- Ngươi tới giết phụ thân của ta phải không?
- Đáng giết thì giết, không đáng giết thì không giết.
Phương Giải bình tĩnh đáp.
- Hay cho một câu ‘Đáng giết thì giết’!
Mộc Nhàn Quân bước về phía trước một bước:
- Nếu không phải vì ngươi thì Mộc phủ đã không rơi vào tình cảnh như bây giờ. Nếu không phải vì ngươi thì ta đã không mất đi một cánh tay. Nếu không phải vì ngươi thì cha ta đã không tiều tụy! Những khoản nợ này, cho dù ngươi không tới, thì cuối cùng ta vẫn sẽ đòi về.
Phương Giải lắc đầu:
- Cho dù không có ta, thì Mộc phủ vẫn sẽ diệt vong.
- Quân nhi!
Mộc Quảng Lăng sắc mặt âm trầm từ đại doanh đi ra, gọi Mộc Nhàn Quân một tiếng rồi nói:
- Con lui xuống trước đi. Vũ Vương từ xa tới là khách, bất kể như thế nào Mộc phủ của chúng ta cũng không thể mất đạo đãi khách. Mộc phủ chúng ta từng có ba nghìn môn khách, dù là hạng kê minh cẩu đạo cũng được tôn sùng như thượng tân, huống hồ người ta là Vương gia, sao có thể mất cấp bậc lễ nghĩa được?
Mộc Nhàn Quân không nói gì nữa, trở lại bên cạnh Mộc Quảng Lăng.
- Bái kiến Vương gia.
Mộc Quảng Lăng cúi đầu thật sâu:
- Giờ ta vẫn là triều thần của Đại Tùy, cho nên cần thi lễ với ngươi.
Phương Giải lắc đầu nói:
- Ngươi làm hành động này, trong lòng có thoải mái không?
Ánh mắt của Mộc Quảng Lăng lạnh lẽo, sát khí nổi lên.
Đôi mắt của Phương Giải, dường như có thể xuyên phá bóng đêm nhìn thấu tâm tư của Mộc Quảng Lăng:
- Ngươi đã dối trá vài chục năm, nên quên rằng mình là một người dối trá. Mộc Nhàn Quân hận ta, tình cảm bộc lộ trong lời này, đây là chân tính. Ngươi hận ta còn hơn hắn, nhưng lại ép lửa giận lại tỏ vẻ khí độ. Chắc là không dễ chịu gì.
Phương Giải nói:
- Dù ngươi có là triều thần của Đại Tùy hay không, dù ngươi thi lễ với ta hay không, thì quan hệ giữa chúng ta vốn đã không thể hòa hợp từ lâu.
- Nói rất đúng a!
Mộc Quảng Lăng cười lạnh:
- Ngươi sắp làm Hoàng Đế rồi đúng không?
Phương Giải nhìn Mộc Quảng Lăng, hỏi lại:
- Ngươi làm được không?
Khuôn mặt của Mộc Quảng Lăng trở nên vặn vẹo.
- Chẳng lẽ ngươi tới đây là muốn dùng phương thức của giang hồ để giải quyết ân oán giữa ta và ngươi sao?
Y hỏi Phương Giải.
Phương Giải nói:
- Ta tới là để khuyên ngươi một câu. Lúc ta ở Vân Nam Đạo, từng an trí không ít triều thần của Nam Yến. Tuy những người này mất đi quyền thế địa vị, nhưng ít nhất bọn họ có thể dẫn theo gia quyến tới một nơi giàu có cảnh đẹp để tiếp tục cuộc sống. Ta biết ngươi quả quyết sẽ không lựa chọn như vậy, nhưng ta vẫn muốn khuyên.
- Đa tạ Vương gia chỉ giáo.
Mộc Quảng Lăng chỉ vào ngực mình:
- Vì sao còn chưa động thủ.
…
…
Môn khách của Mộc Quảng Lăng nghe thấy hai người nói chuyện, cũng rất tức giận. Y bước lên vài bước, chỉ vào Phương Giải:
- Chớ cho rằng hiện tại ngươi chiếm được ưu thế liền hoành hành vô kỵ. Nói cho cùng Đông Cương vẫn là địa bàn của Mộc phủ, ngươi cho rằng dẫn theo mấy chục vạn binh mã tới đây là có thể muốn làm gì thì làm sao?
Y vẫy tay hô lớn:
- Những người nguyện chịu chết vì Quốc công gia ở đâu? Cùng ta tiến lên!
Phốc phốc, mấy chục cỗ thi thể từ trong bóng tối bị ném ra, rơi xuống chỗ đất trống giữa Phương Giải và Mộc Quảng Lăng. Những thi thể này là môn khách của Mộc phủ, vừa rồi muốn thừa dịp Phương Giải nói chuyện với Mộc Quảng Lăng, đánh lén phía sau. Kết quả là không một kẻ nào tới gần, liền bị giết vô thanh vô tức.
Nhìn những thi thể kia, môn khách vừa hô hoán liền biến sắc.
Mộc Nhàn Quân hít sâu một hơi, định bước lên thì Mộc Quảng Lăng giữ lại:
- Quân nhi, con phải nhớ, Mộc phủ còn phải dựa vào con.
Nói xong câu đó, y tiến lên một bước.
- Mộc phủ của Mộc Nhàn Quân, không phải là Mộc phủ.
Mộc Nhàn Quân vẫn bước lên, ngăn Mộc Quảng Lăng ở đằng sau. Y quay đầu nhìn Mộc Quảng Lăng, cười nói:
- Phụ thân, con biết kỳ thực người vẫn luôn kỳ vọng vào con, người làm hết thảy cũng vì con. Người đâu để ý gì tới ngôi vị Hoàng Đế kia chứ? Chẳng qua là người cảm thấy, con mới xứng ngồi trên chiếc ghế đó.
Khóe miệng của Mộc Quảng Lăng run rẩy, không phản bác được.
- Để cha đi.
Y nói.
Phương Giải thở dài:
- Hai mươi năm trước nhìn cha thương con, hai mươi năm sau nhìn con kính cha…cùng lắm cũng chỉ như vậy.
Hắn chỉ một cái lầu quan sát cách đại doanh không xa:
- Đàm phán trước chứ?
…
…
Trên lầu quan sát.
Một cái bàn đặt ở giữa, không có trà, không có rượu.
Chỉ có một tấm bản đồ.
Mộc Quảng Lăng trừng mắt nhìn Phương Giải, nhưng Phương Giải không thèm để ý:
- Dù ngươi nhìn ta như vậy thì ta cũng không chết được. Ta tới đây là vì chỉ muốn nói vài lời thật lòng, mấy lời này có lẽ ngươi không thích nghe. Chứ ta tới đây không phải là để cầu ngươi, cũng không cần nói mấy lời dễ nghe.
- Mộc phủ, còn tư cách tranh giành thiên hạ không?
Hắn hỏi.
Mộc Quảng Lăng hơi sửng sốt, quay đầu sang một bên. Mộc Nhàn Quân thì không né tránh cái nhìn của Phương Giải, nhưng y không đáp.
- Trung Nguyên loạn quá lâu, là thời điểm để khôi phục lại.
Phương Giải chỉ vào bản đồ:
- Kế tiếp là những lời thật lòng, nếu các ngươi cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương thì giả bộ như không nghe cũng được…từ hôm nay trở đi, chiến sự với người nước ngoài cha con các ngươi không cần tham dự nữa. 20 vạn Mộc phủ binh này cũng lưu lại. Từ phía bắc Mã Lan Sơn vẫn thuộc về Mộc phủ các ngươi quản lý. Ta tới là giết người nước ngoài, không phải giết người Hán…Vừa rồi ngươi nói một câu rất đúng, ta muốn làm Hoàng Đế.
Phương Giải kiên định nói.
- Phía bắc Mã Lan Sơn tới đông Sơn Hải Quan cho ngươi trông coi.
Hắn vẽ một vòng tròn lên bản đồ:
- Thay ta trông coi.
Nếu như Ngô Nhất Đạo không đoán được suy nghĩ của Phương Giải, thì cũng đã không có cuộc nói chuyện kia.
Đi ra lều lớn, Phương Giải ngẩng đầu nhìn bầu trời sâu thăm thẳm.
Lúc này chiến sự Đông Cương tạm thời nghỉ ngơi một lát, nhưng đúng chỉ là một lát mà thôi. Tiếp theo Phương Giải sẽ phải mang binh tới Phượng Hoàng Đài, đối đầu trực diện với Lai Mạn.
Nhưng trước đó, Phương Giải phải đi gặp Mộc Quảng Lăng.
Phương Giải xác định, hiện tại Mộc Quảng Lăng cũng muốn gặp mình. Nếu Mộc Quảng Lăng có thực lực giết được hắn, vậy thì nói không chừng lúc này Mộc Quảng Lăng đã xuất hiện ở trước mặt hắn rồi. Một đại nhân vật từng có quyền lực tuyệt đối ở Đông Cương, hiện tại đã đã bị loại bỏ khỏi trung tâm quyền lực rồi.
Mấy chục năm trù tính, mấy chục năm lắng đọng.
Đổi lấy không phải là một bộ quần áo màu vàng sáng rực, không phải là cái ghế cửu long.
Như một giấc chiêm bao.
Phương Giải thay một bộ quần áo, vẫn là bộ quần áo gấm màu đen quen thuộc. Tuy nhiên cái áo gấm này có thêu hình rồng màu vàng, không phải là màu vàng chói mắt, mà là màu vàng đậm. Nếu trời hơi tối thì sẽ không nhìn ra, chỉ khi ánh mắt trời chiếu vào thì mới phản xạ ra một ít ánh vàng.
Bộ quần áo này giống hệt với bộ quần áo mà lúc hắn mặc ở đại lễ phong Vương.
Hắn từ cửa quan Mã Lan Sơn nhảy xuống, giống như một con hùng ưng. Sau khi hắn nhảy xuống, có khoảng một trăm bóng đen nhảy xuống theo hắn. Cảnh tượng đó khá là rung động lòng người. Tưởng tượng một chút, nhiều người như vậy từ độ cao hơn 10 mét nhảy xuống, mà bọn họ mặc tuyền màu đen, khiến người ta thật khó bình tĩnh.
Phương Giải lao nhanh về phía trước, khoảng một trăm khách giang hồ được Hạng Thanh Ngưu lựa chọn theo sát sau. Những người tu hành này đều có tu vị không tồi, là đệ tử tinh nhuệ của các tông môn. Dưới ánh chiều tà, bọn họ như những bóng đen lướt qua tung lũng.
Mục tiêu của bọn họ là phía bắc.
Phía bắc Mã Lan Sơn, chỗ đại doanh của Mộc Quảng Lăng.
Người bình thường phải mất ít nhất một ngày mới vượt qua được khe núi. Nhưng đối với những người tu hành này mà nói, bọn họ tốn không quá nhiều thời gian.
Lúc trời hoàn toàn đen kịt, bọn họ đã vượt qua đội ngũ của Trần Bàn Sơn.
Trong bóng đem, binh lính căn bản không chú ý tới hai bên vách đó có người bay vút qua. Vì không muốn quấy nhiễu đội ngũ Trần Bàn Sơn lui về đằng sau, nên Phương Giải không dừng lại.
Đi sau Phương Giải gần nhất chính là Hạng Thanh Ngưu mặc đạo bào màu đen. Sau nữa là đám người Diệp Trúc Hàn, Thạch Loan.
Tới lúc ánh trăng treo trên ngọn cây, thì nhìn thấy một doanh trại với ánh lửa kéo dài.
Mộc phủ binh.
Phương Giải dừng lại trên một tảng đá lớn.
Tiếng xoàn xoạt vang lên không dứt, khoảng trăm khách giang hồ dừng lại phía sau hắn. Mọi người nhìn chăm chú vào ánh đèn dầu phía xa xa, tất cả im lặng không nói.
Liêu Sinh và Hắc Trạch liếc nhìn nhau, sau đó tự dẫn theo bảy, tám khách giang hồ rời khỏi đội ngũ.
Rất nhanh, trạm gác ngầm ở bên ngoài đại doanh Mộc phủ binh đã được rửa sạch sẽ.
Đối với Liêu Sinh và Hắc Trạch mà nói, việc này thật quá nhẹ nhàng.
Phương Giải từ tảng đá lớn lướt xuống, khoanh tay đi về hướng cửa chính doanh trại. Một bộ phân khách giang hồ đứng ở nguyên chỗ, một bộ phận lao ra ngoài, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Phốc!
Một mũi tên chỉ lệnh từ trên lầu quan sát bắn xuống đất, cách Phương Giải không xa.
- Ngươi tới là ai? Tiến thêm một bước nữa liền giết!
Cung tiễn thủ đang trực trên lầu lớn tiếng hô.
Hạng Thanh Ngưu đứng sau Phương Giải hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu mạnh. Phía sau y, một pho tượng cự thần đứng dậy, người khổng lồ tạo từ nội kình này cao chừng 10 mét, mang theo một khí thế đáng sợ. Hạng Thanh Ngưu đi về phía trước một bước, cự thần kia cũng bước theo.
Một bước này, thật giống như nội kình giẫm lên mặt đất.
Đại địa hơi run rẩy.
- Mời Mộc Quảng Lăng đi ra gặp mặt!
Hạng Thanh Ngưu hét lớn một tiếng, cự thần từ ảo ảnh kia cũng há mồm nói theo, thanh âm truyền cực xa. Theo sau đó, toàn bộ đại doanh của Mộc phủ binh đều sôi trào. Tướng quân đang trực khẩn cấp hạ lệnh thổi sừng trâu, vố số binh lính tuôn ra ngoài.
Sau đó một người áo trắng cụt tay xuất hiện.
- Phương Giải!
Nam tử áo trắng nói.
- Mộc Nhàn Quân!
Phương Giải cũng nhận ra y.
…
…
- Vũ Vương thật là có khí phách, chỉ mang theo vài tùy tùng mà muốn phá đại doanh của Mộc phủ ta? Thanh âm của Mộc Nhàn Quân rất lạnh lùng, giống như tảng băng vạn năm. Y nhìn chằm chằm vào nam tử mặc áo đen kia, vốn tưởng rằng lúc gặp lại mình sẽ rất bình tĩnh, nhưng vẫn khó áp chế được cơn sóng trong lòng. Hai người nhìn nhau, một đen một trắng, khá là bắt mắt.
Mộc Nhàn Quân nâng ống tay áo trống rỗng lên, hỏi Phương Giải:
- Từ biệt ba năm, còn nhớ rõ lúc trước làm đứt một tay của ta như thế nào không?
Phương Giải gật đầu:
- Tuy không tính là thành tựu gì, nhưng chưa tới mức quên.
Trong mắt Mộc Nhàn Quân hiện lên tia oán hận, rất nhanh phủ kín hai mắt của y.
- Ta từng nghĩ rất nhiều lần, ta và ngươi sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh như thế nào. Ta từng nghĩ, chọn một nơi thích hợp nhất để tìm ngươi báo thù. Nhưng ta chưa từng nghĩ tới, lần thứ hai gặp lại lại là ngươi đánh tới tận cửa.
Tuy Mộc Nhàn Quân đang cười, nhưng ngữ khí càng lạnh lẽo:
- Ngươi tới giết phụ thân của ta phải không?
- Đáng giết thì giết, không đáng giết thì không giết.
Phương Giải bình tĩnh đáp.
- Hay cho một câu ‘Đáng giết thì giết’!
Mộc Nhàn Quân bước về phía trước một bước:
- Nếu không phải vì ngươi thì Mộc phủ đã không rơi vào tình cảnh như bây giờ. Nếu không phải vì ngươi thì ta đã không mất đi một cánh tay. Nếu không phải vì ngươi thì cha ta đã không tiều tụy! Những khoản nợ này, cho dù ngươi không tới, thì cuối cùng ta vẫn sẽ đòi về.
Phương Giải lắc đầu:
- Cho dù không có ta, thì Mộc phủ vẫn sẽ diệt vong.
- Quân nhi!
Mộc Quảng Lăng sắc mặt âm trầm từ đại doanh đi ra, gọi Mộc Nhàn Quân một tiếng rồi nói:
- Con lui xuống trước đi. Vũ Vương từ xa tới là khách, bất kể như thế nào Mộc phủ của chúng ta cũng không thể mất đạo đãi khách. Mộc phủ chúng ta từng có ba nghìn môn khách, dù là hạng kê minh cẩu đạo cũng được tôn sùng như thượng tân, huống hồ người ta là Vương gia, sao có thể mất cấp bậc lễ nghĩa được?
Mộc Nhàn Quân không nói gì nữa, trở lại bên cạnh Mộc Quảng Lăng.
- Bái kiến Vương gia.
Mộc Quảng Lăng cúi đầu thật sâu:
- Giờ ta vẫn là triều thần của Đại Tùy, cho nên cần thi lễ với ngươi.
Phương Giải lắc đầu nói:
- Ngươi làm hành động này, trong lòng có thoải mái không?
Ánh mắt của Mộc Quảng Lăng lạnh lẽo, sát khí nổi lên.
Đôi mắt của Phương Giải, dường như có thể xuyên phá bóng đêm nhìn thấu tâm tư của Mộc Quảng Lăng:
- Ngươi đã dối trá vài chục năm, nên quên rằng mình là một người dối trá. Mộc Nhàn Quân hận ta, tình cảm bộc lộ trong lời này, đây là chân tính. Ngươi hận ta còn hơn hắn, nhưng lại ép lửa giận lại tỏ vẻ khí độ. Chắc là không dễ chịu gì.
Phương Giải nói:
- Dù ngươi có là triều thần của Đại Tùy hay không, dù ngươi thi lễ với ta hay không, thì quan hệ giữa chúng ta vốn đã không thể hòa hợp từ lâu.
- Nói rất đúng a!
Mộc Quảng Lăng cười lạnh:
- Ngươi sắp làm Hoàng Đế rồi đúng không?
Phương Giải nhìn Mộc Quảng Lăng, hỏi lại:
- Ngươi làm được không?
Khuôn mặt của Mộc Quảng Lăng trở nên vặn vẹo.
- Chẳng lẽ ngươi tới đây là muốn dùng phương thức của giang hồ để giải quyết ân oán giữa ta và ngươi sao?
Y hỏi Phương Giải.
Phương Giải nói:
- Ta tới là để khuyên ngươi một câu. Lúc ta ở Vân Nam Đạo, từng an trí không ít triều thần của Nam Yến. Tuy những người này mất đi quyền thế địa vị, nhưng ít nhất bọn họ có thể dẫn theo gia quyến tới một nơi giàu có cảnh đẹp để tiếp tục cuộc sống. Ta biết ngươi quả quyết sẽ không lựa chọn như vậy, nhưng ta vẫn muốn khuyên.
- Đa tạ Vương gia chỉ giáo.
Mộc Quảng Lăng chỉ vào ngực mình:
- Vì sao còn chưa động thủ.
…
…
Môn khách của Mộc Quảng Lăng nghe thấy hai người nói chuyện, cũng rất tức giận. Y bước lên vài bước, chỉ vào Phương Giải:
- Chớ cho rằng hiện tại ngươi chiếm được ưu thế liền hoành hành vô kỵ. Nói cho cùng Đông Cương vẫn là địa bàn của Mộc phủ, ngươi cho rằng dẫn theo mấy chục vạn binh mã tới đây là có thể muốn làm gì thì làm sao?
Y vẫy tay hô lớn:
- Những người nguyện chịu chết vì Quốc công gia ở đâu? Cùng ta tiến lên!
Phốc phốc, mấy chục cỗ thi thể từ trong bóng tối bị ném ra, rơi xuống chỗ đất trống giữa Phương Giải và Mộc Quảng Lăng. Những thi thể này là môn khách của Mộc phủ, vừa rồi muốn thừa dịp Phương Giải nói chuyện với Mộc Quảng Lăng, đánh lén phía sau. Kết quả là không một kẻ nào tới gần, liền bị giết vô thanh vô tức.
Nhìn những thi thể kia, môn khách vừa hô hoán liền biến sắc.
Mộc Nhàn Quân hít sâu một hơi, định bước lên thì Mộc Quảng Lăng giữ lại:
- Quân nhi, con phải nhớ, Mộc phủ còn phải dựa vào con.
Nói xong câu đó, y tiến lên một bước.
- Mộc phủ của Mộc Nhàn Quân, không phải là Mộc phủ.
Mộc Nhàn Quân vẫn bước lên, ngăn Mộc Quảng Lăng ở đằng sau. Y quay đầu nhìn Mộc Quảng Lăng, cười nói:
- Phụ thân, con biết kỳ thực người vẫn luôn kỳ vọng vào con, người làm hết thảy cũng vì con. Người đâu để ý gì tới ngôi vị Hoàng Đế kia chứ? Chẳng qua là người cảm thấy, con mới xứng ngồi trên chiếc ghế đó.
Khóe miệng của Mộc Quảng Lăng run rẩy, không phản bác được.
- Để cha đi.
Y nói.
Phương Giải thở dài:
- Hai mươi năm trước nhìn cha thương con, hai mươi năm sau nhìn con kính cha…cùng lắm cũng chỉ như vậy.
Hắn chỉ một cái lầu quan sát cách đại doanh không xa:
- Đàm phán trước chứ?
…
…
Trên lầu quan sát.
Một cái bàn đặt ở giữa, không có trà, không có rượu.
Chỉ có một tấm bản đồ.
Mộc Quảng Lăng trừng mắt nhìn Phương Giải, nhưng Phương Giải không thèm để ý:
- Dù ngươi nhìn ta như vậy thì ta cũng không chết được. Ta tới đây là vì chỉ muốn nói vài lời thật lòng, mấy lời này có lẽ ngươi không thích nghe. Chứ ta tới đây không phải là để cầu ngươi, cũng không cần nói mấy lời dễ nghe.
- Mộc phủ, còn tư cách tranh giành thiên hạ không?
Hắn hỏi.
Mộc Quảng Lăng hơi sửng sốt, quay đầu sang một bên. Mộc Nhàn Quân thì không né tránh cái nhìn của Phương Giải, nhưng y không đáp.
- Trung Nguyên loạn quá lâu, là thời điểm để khôi phục lại.
Phương Giải chỉ vào bản đồ:
- Kế tiếp là những lời thật lòng, nếu các ngươi cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương thì giả bộ như không nghe cũng được…từ hôm nay trở đi, chiến sự với người nước ngoài cha con các ngươi không cần tham dự nữa. 20 vạn Mộc phủ binh này cũng lưu lại. Từ phía bắc Mã Lan Sơn vẫn thuộc về Mộc phủ các ngươi quản lý. Ta tới là giết người nước ngoài, không phải giết người Hán…Vừa rồi ngươi nói một câu rất đúng, ta muốn làm Hoàng Đế.
Phương Giải kiên định nói.
- Phía bắc Mã Lan Sơn tới đông Sơn Hải Quan cho ngươi trông coi.
Hắn vẽ một vòng tròn lên bản đồ:
- Thay ta trông coi.
Danh sách chương